-Đừng vội, anh không chạy trước tôi đấy chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười ngồi xuống. Nhẹ nhàng ấn Triệu Tứ và Tào Phi Nhi ngồi xuống nghế. Tuy nhiên, vì hai người đều muốn ngã, nên Diệp Phàm cho ba cái ghế dựa sát nhau, nhìn cứ như ba người lấy Diệp Phàm làm trung tâm ôm nhau ngồi cùng một chỗ.
Diệp Phàm nói với Triệu Tứ:
-Em lấy bình rượu đi!
-Được không?
Triệu Tứ lo lắng hỏi.
-Đàn ông có thể nói không được sao?
Diệp Phàm không quên cười gượng một tiếng.
-Đáng ghét! Uống cho say chết anh đi!
Triệu Tứ mắt say lờ đờ nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vô cùng phong tình. Khuôn mặt Triệu Tứ chỉ có thể được xem là thượng đẳng, không tính là cực phẩm. Nhưng sự phong tình của Triệu Tứ lại có thể khiến cho đàn ông trong thiên hạ say mê mãi không muốn tỉnh lại.
Cô thật sự loạng choạng cầm chai rượu lên đưa đến gần Diệp lão đại.
-Có mỹ nhân rót rượu, đời đúng là không còn cần gì nữa!
Diệp lão đại tương đối càn rỡ cười to một tiếng, thấy tay rót rượu của Yến Đông hơi run rẩy, rượu cũng đổ ra ngoài một ít.
-Tay ổn định lại, đừng vung nữa, bằng không, anh thua đấy.
Tào Phi Nhi là người làm chứng rất có trách nhiệm, thấy rơi một chút rượu đã hét to nói với đồng chí Yến Đông. Mặt Yến Đông đỏ lên, hai tay nâng bổng chai rượu. Gã thật sự hơi sợ Tào Phi Nhi, vì Tào Phi Nhi mà điêu ngoa lên thì dám lấy cả mạng người. Yến Đông dù nói là đệ nhị công tử Nam Phúc, nhưng Tào Phi Nhi là hòn ngọc quý trong tay của Tào gia ở Bắc Kinh, trước nay ở Tào gia được đối xử như công chúa.
Ực ực… ực ực…
Bịch…
Yến Đông cố gắng chống đỡ uống đến chai thứ hai, mới uống được một ngụm cuối cùng đã không kìm được, gieo thẳng người xuống sàn. Hơn nữa, người còn ngã cong queo, cô nàng mặt tàn nhang ngồi bên cạnh vội vàng đến dìu gã dậy.
-Yến Đông, lên! Lên! Tiếp tục đi, anh mới uống một ngụm đã ngã rồi, cố lên, cố lên!
Tào Phi Nhi mắt say lờ đờ mơ hồ kêu to, giống như một cổ động viên, còn vui vẻ hoa tay múa chân bên cạnh bàn. Cả người dựa hẳn vào Diệp lão đại, khuôn ngực không to nhưng tương đối săn chắc cọ xát cánh tay Diệp Phàm. Cảm giác được sự mềm mại, máu huyết của Diệp lão đại sôi sùng sục, cái bên dưới suýt chút nữa là bất nhã vểnh lên rồi.
-Tôi… tôi uống tiếp…
Yến Đông tay lắc lư chai rượu, một tiếng loảng xoảng chói tai vang lên, thằng nhãi này ngay cả chai rượu cũng không cầm chắc, cuối cùng đã vỡ tan.
-Yến Đông thua rồi, Yến Đông thua rồi, hihihi…
Tào Phi Nhi vỗ tay kêu lớn lên, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng, ngực không ngừng gãi ngứa trên cánh tay của Diệp lão đại, không biết có phải do say rượu nên thành ra thế này hay không? Hơn nữa, cánh tay của Tào Phi Nhi còn không cẩn thận quơ xuống phía dưới. Dù sao bên dưới của Diệp lão đại cũng bị cô nàng kích thích đến nỗi sắp nổ súng.
-Yến thiếu gia, tôi dìu anh về.
Lúc này, giám đốc Triệu Hải cùng một thanh niên tóc húi cua bước vào. Người này vội ôm nửa người Yến thiếu gia sợ y ngã xuống.
-Về… về…
Yến thiếu gia đầu óc choáng váng, tay chỉ ra cửa, miệng bất giác nói liên hồi.
-Ông chủ, thanh toán!
Tào Phi Nhi cười hét lớn.
-Tối nay chiết khấu 8%! Mọi người muốn xuất hóa đơn chưa ạ?
Triệu Hải liếc mắt nhìn tờ giấy cười nói.
-Tôi đây, Giám đốc Triệu, tính cho tôi.
Chàng thanh niên tóc húi cua vừa dìu Yến thiếu gia, vừa rút ví.
-Tối nay là Bí thư Diệp…
Triệu Hải vốn định nói là Bí thư Diệp mời khách, thanh niên tóc húi cua cũng hừ lạnh một tiếng, ngắt lời ông ta, nói:
-Triệu Hải, anh coi thường người Phượng gia chúng tôi không trả nổi khoản tiền nhỏ này đúng không?
-Khâu… Khâu tổng, không phải…
Triệu Hải có chút quýnh quáng. Khoản này Yến thiếu gia vừa nãy có dặn nhất định phải để Diệp Phàm thanh toán. Nếu để chàng thanh niên tóc húi cua giành thanh toán khoản tiền này, Yến thiếu gia mà biết được còn không lột da mình sao.
Và, buổi cơm tối nay còn mời thêm cả diễn viên, nhạc sĩ, không rẻ chút nào, vừa rồi Triệu Hải hỏi quầy, nói là tổng cộng gần ba trăm ngàn. Chủ yếu là do Hoàng Gia Long Pháo rất mắc. Tuy nhiên, chàng thanh niên tóc húi cua rõ ràng đã bị chọc giận, rút ra tấm thẻ quăng qua, hừ nói:
-Quét thẻ ngay, bằng không, sau này Hoa Thắng các anh đừng mong khách của Phượng thị chúng tôi sẽ đến nữa.
-Tiền tối nay là tôi trả, ông em, anh để hôm khác nhé!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này, cố ý lên tiếng kích thích anh ta.
-Anh tính cái quái gì, nhanh quét thẻ.
Giám đốc Khâu tức giận, hét lớn.
Diệp Phàm nhún vai, nói:
-Nếu vị này đã cứng rắn giành trả, vậy tôi đành xấu hổ thôi.
Giám đốc Triệu, anh thấy có đúng không?
-Dạ, vâng, vâng, đúng ạ!
Triệu Hải đành cầm tấm thẻ sắp xếp người đi.
-Đúng rồi, chờ chút, mấy cô này chắc cần nghỉ ngơi, có phòng Tổng thống không?
Diệp Phàm hỏi.
-Không có phòng Tổng thống, nhưng chúng tôi có phòng VIP dành cho khách quý, Bí thư Diệp có cần không?
Triệu Hải hỏi.
-Vậy một phòng đi! Tiền này tôi trả!
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
-Khâu Hoa tôi trả không nổi à? Tính chung hết.
Khâu Hoa tóc húi cua liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, bộ dạng khinh thường hừ nói.
-Cũng được!
Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng sớm cười trộm. Chắc hẳn sau khi tỉnh lại sắc mặt của Yến đại thiếu gia sẽ rất khó coi.
Khâu thiếu gia đỡ đám người Yến thiếu gia đi rồi, Diệp Phàm đang định gọi người đưa đám Triệu Tứ sang phòng kia, nhưng ngoài cửa đã xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp.
-Chị họ tôi đâu?
Tống Trinh Dao hỏi, nhìn lướt qua, rốt cục cũng phát hiện Tào Phi Nhi.
Vì Tào Phi Nhi chính là chị họ của Tống Trinh Dao.
-Ở trong này, em đến thì tốt rồi, chúng ta cùng dìu các cô ấy lên lầu đi.
Diệp Phàm trả lời.
-Dạ!
Tống Trinh Dao lên tiếng, đỡ một người vào thang máy lên phòng VIP.
Đúng là phòng VIP, một căn phòng lớn, có bốn phòng nhỏ, hai sảnh, mỗi phòng đều có buồng vệ sinh, đại sảnh cũng tương đối lớn, quầy rượu, quầy bar, dàn nhạc, bàn hội nghị nhỏ và thư phòng đều có đủ.
Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ, nghe nói một đêm phải trên mười ngàn.
-Trinh… Trinh Dao, sống tốt chứ?
Vất vả hầu hạ hai vị đại tiểu thư ngủ xong, Diệp Phàm và Tống Trinh Dao lẳng lặng ngồi trên sofa ngoài đại sảnh, hai người không ngồi nói chuyện đối diện. TV mở, Tống Trinh Dao đang xem phim Hàn, tuy nhiên, do biết ánh mắt cô căn bản không nhìn hình ảnh, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.
-Anh nói xem?
Tống Trinh Dao quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn người nào đó.
-Em hiện làm ở đài truyền hình tỉnh, dẫn chương trình Nhạc Nhạc Thiên, thành ngôi sao rồi, haha, chúc mừng em nhé!
Diệp Phàm có chút xấu hổ cười cười.
-Cũng chỉ là thủ hạ của quan lớn các anh thôi.
Trinh Dao châm chọc hừ nói, mặt hướng về TV.
-Trinh Dao, anh…
Diệp Phàm mặt dày mày dạn xích sang, thấy Tống Trinh Dao cũng không xê dịch đi chỗ khác, cái này, chính là tín hiệu phụ nữ phát ra. Trong trường hợp này đàn ông chỉ cần mặt dày một chút, thông thường sẽ thành công. Cho nên, thằng nhãi Diệp Phàm này cũng mượn rượu lấy can đảm, đưa tay kéo Tống Trinh Dao. Đồng chí Tiểu Diệp tin, phụ nữ phải dùng cách dụ dỗ. Chỉ cần thân mật một chút, mọi chuyện sẽ đều được giải quyết.
-Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra, kinh tởm!
Tống Trinh Dao không chút khách khí, nhíu đôi mày cong xinh đẹp, đánh vào tay Diệp lão đại một cái.
-Haha, tay anh, mới rửa mà.
Diệp lão đại mặt mày tươi cười.
-Trái tim có thể rửa được không?
Tống Trinh Dao bĩu môi, mắt không nhìn sang. Giống như không có người này bên cạnh.
-Lòng anh ô uế, ô uế lắm hừ!
Diệp lão đại nổi giận, đến quầy rượu khui chai rượu tự uống.
-Hôi chết đi được, ra hành lang mà uống.
Tống Trinh Dao vẫn nhìn TV chằm chằm không chớp mắt, miệng quát lên. Nguồn truyện:
-Ở đây không chứa tôi, sẽ có chỗ khác chứa, hừ! Tôi đi tìm Tiểu Tứ uống tiếp, vừa hay Phi Nhi cũng ở đây, cùng say một bữa!
Diệp lão đại nổi giận, thất tha thất thểu giống võ nhị lang trên "đồi Cảnh Dương". Trên đồi có một chiếc giường lớn, rộng khoảng hai mét rưỡi. Vì đây là phòng ngủ chính của phòng VIP. Khách sạn làm vậy để khách còn thực hiện hoạt động song phi.
Lúc này, Triệu Tứ và Tào Phi Nhi đang nằm ngủ trên giường, người toàn mùi rượu. Nhìn hai người đẹp nằm trên giường, Diệp lão đại khó khăn nuốt nước miếng, nằm nghiêng người trên chiếc sofa đối diện giường, đưa chai rượu lên vui vẻ uống một mình.
Nửa tiếng sau, Diệp lão đại choáng choáng nằm trên ghế định ngủ. Tuy nhiên, có hai cô gái nằm trên giường, cũng không tiện. Diệp Phàm đứng lên đi ra đại sảnh, hắn cũng muốn thăm dò xem Tống Trinh Dao đã coi xong phim Hàn Quốc chưa.
Nào ngờ, vừa vào đại sảnh đã nghe mùi rượu nồng nặc. Chẳng lẽ Trinh Dao uống rượu, hình như cô chưa bao giờ uống rượu? Diệp lão đại trong lòng nghi hoặc, nhìn về phía bàn trà, thấy có một ly rượu chân cao, bên trong còn nửa ly rượu vẫn chưa uống. Lại nhìn lên sofa, lập tức, Diệp lão đại trợn tròn mắt.
Tống Trinh Dao kia sắc mặt tươi đẹp như hoa đào, vốn da mặt trắng, giờ điểm thêm chút hồng bèn trở thành màu hồng phấn. Cổ vẫn còn ẩn hiện chút màu trắng. Màu trắng ẩn lộ ra trong màu đỏ. Ngực Tống Trinh Dao không phải cỡ quá lớn, chỉ thuộc dạng đầy đặn.
Tuy nhiên, nhìn cũng tương đối săn chắc. Lúc này Tống Trinh Dao đang nằm nghiêng trên sofa, miệng toàn mùi rượu, bộ ngực phập phồng kịch liệt. Cặp mắt cao quý thuần khiết lúc này đã biến thành đôi mắt của cô mèo Ba Tư làm nhộn nhạo tất cả giống đực trên thế gian.
Còn đôi giày của cô nàng không biết đã quăng đâu mất, trời ơi, ngay cả đôi tất cũng chẳng biết cô ném đi phương nào. Có lẽ sau khi uống rượu vào, người ngợm nóng bức, nên lột tất, áo khoác cũng cơi vứt bên sofa.
Trên thực tế chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng màu trắng, đường cong lả lướt đều hiện ra, cùng với nhịp thở, nhẹ nhàng run rẩy tựa như rắn.
Quý phi say rượu!
Diệp Phàm trong đầu không khỏi mường tượng cảnh Dương quý phi sau khi uống rượu. Chẳng lẽ ông đây chính là Đường Huyền Tông.
Haizz… Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, Diệp lão đại tự đọc câu thơ, lắc đầu, hà cớ gì phải khổ vậy?
-Không biết uống mà uống cái gì? Hàn Quốc có bao nhiêu anh hùng bảnh bao, người Trung Quốc có bao nhiêu hào khí. Xem mấy phim Hàn Quốc mà cũng uống rượu à.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Tống Trinh Dao định vào gian phòng chính.
Nhìn phòng Triệu Tứ và Tào Phi Nhi, phòng bên đó tuy nói giường lớn, nhưng có hai người rồi. Diệp Phàm bèn đổi ý định đẩy cửa một phòng khác, cúi đầu thoáng nhìn, lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, lúc này đôi mắt Ba Tư của Tống Trinh Dao đã mở ra. Hơn nữa, mở tương đối lớn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp lão đại, giống như kiểu mặt Diệp lão đại lông lá rậm rạp lắm.
-Anh… anh có phải là người ngoài hành tinh đâu, không cần sợ hãi như vậy.
Diệp Phàm cười cười.
-Anh, có phải anh muốn thân thể của em không?
Tống Trinh Dao sau khi uống rượu xong thì phun ra những câu suýt nữa hòa tan cả Diệp lão đại.
Thằng nhãi này trong lòng hô to em thật là hiểu chuyện, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ đứng đắn, nói:
-Theo nhân tính bản sắc mà nói, đương nhiên là muốn!
Diệp lão đại dựa vào kinh nghiệm phỏng đoán, lúc này phụ nữ đang thử anh. Anh không được nói thật, nếu như anh nói đúng, thì tám phần sẽ nhận năm ngón tay lên mặt hoặc là bị xem thường. Hoặc cô nàng sẽ lập tức mắng anh là quỷ háo sắc, chỉ đòi hỏi thể xác, không biết đến tình cảm gì đó…
-Không nói chuyện nhân tính, bản thân anh có muốn không?
Tống Trinh Dao vẫn chưa say hẳn, vẫn còn có thể hỏi được những câu như vậy.
"Đương nhiên là muốn, không muốn thì là thái giám à!" Diệp lão đại trong lòng vòng vo ngàn ý niệm, để tìm một câu trả lời. Nếu như anh nói không muốn, cô em họ Tống chắc chắn sẽ thất vọng. Sẽ mắng anh nói cô ấy không có sức hấp dẫn, dáng không đẹp gì đó. Nhưng nếu anh nói là muốn, thì cô em Tống cũng sẽ mắng anh là đáng khinh, câu hỏi này khó trả lời quá. Câu trả lời của Diệp lão đại dại dính đến cả hai lý luận mang tính cao thâm…
-Được rồi, anh thành thái giám luôn đi.
Tống Trinh Dao hừ một tiếng, nói:
-Em sẽ sang ngủ với chị Triệu, chị Tào, ngủ bên này một mình em không ngủ được.
-Chẳng lẽ anh không đáng tin, anh đây không phải là quân tử thành tâm thành ý sao?
Diệp lão đại cảm thấy buồn bực, thậm chí mất mặt.
-Đàn ông đều là quân tử thành tâm thành ý, nhưng, quân tử ái sắc thủ chi hữu đạo, đó không phải là câu cửa miệng của đàn ông các anh sao?
Cô em họ Tống không ngờ lại bóp méo câu này, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, câu này, làm Diệp lão đại chẳng biết nói thế nào nữa.
-Anh đưa em qua, sao không tin nhau chứ, Diệp Phàm anh là loại người như vậy sao? Quá coi thường anh rồi.
Diệp lão đại dường như tự giễu mình.
-Anh không phải loại người như vậy, nhưng, anh không bằng bọn họ, hihihi…
Tống Trinh Dao đột nhiên mỉm cười, như giọng oanh hót, giọng cười làm Diệp lão đại nhíu mày. Không ngờ mình lại bị người ta đánh giá thấp như vậy.
Thằng nhãi này tức giận ôm kấy Tống Trinh Dao bước nhanh sang phòng Triệu Tứ, đẩy vào giữa Triệu Tứ như nhét món đồ chơi, đắp chăn xong thằng nhãi này quay người bỏ đi.
-Sợ à?
Tống Trinh Dao lại trêu chọc, đôi mắt say lờ đờ liếc nhìn Diệp lão đại, bĩu môi, lập tức cả gian phòng lại đầy vẻ quyến rũ phong tình./
-Em đừng trêu chọc anh có được không, anh là con người, sức nhẫn nại có hạn, cứ như thế này, anh sẽ điên lên đấy.
Diệp Phàm tức giận hừ nói với Tống Trinh Dao.
-Hihihi…
Tiếng cười của Tống Trinh Dao làm Triệu Tứ mơ màng ngồi dậy, kêu lên:
-Đến… đến… em muốn đến…
Diệp lão đại vội đi rót nước, chăm sóc. Tuy nhiên, người Triệu Tứ mềm nhũn ra, căn bản không cầm được ly nước. Diệp lão đại sợ cô ngã lên giường, đành đỡ lấy bón cho cô nàng.
-Em cũng muốn, em cũng muốn…
Lúc này, Tào Phi Nhi không ngờ cũng tỉnh dậy, mở đôi mắt mơ màng giành cái ly từ tay Diệp lão đại.
-Đừng vội, sẽ có… sẽ có mà…
Diệp lão đại trong lòng bất lực.
Nhưng, khí lực của Tào Phi Nhi rất lớn. Có lẽ là khát lắm rồi, lôi Diệp lão đại lăn ra giường, Tào Phi Nhi kêu lên:
-Anh vào đây cho em uống nước nhé?
-Không được, anh cứ thế này bón cho em được không?
Diệp lão đại không dám làm những chuyện lẳng lơ thế này trước mặt. Cho dù trong lòng thằng nhãi này đồng ý %.
-Vào đi, vào đi!
Tào Phi Nhi đột nhiên đổi tính, kéo Diệp lão đại lên giường.
-Cái này, Trinh Dao, em xem, haha.
Diệp lão đại sau khi chế nước xong nhìn Tống Trinh Dao, hơi chộn rộn.
-Nằm bên cạnh em, cho chị ấy uống nước.
Trinh Dao hừ một tiếng.
-Cái này không hay lắm?
Diệp lão đại còn đang ôm tỳ bà che nửa mặt.
-Bên chị ấy thơm hơn đúng không?
Tống Trinh Dao hừ lạnh một tiếng.
-Anh không vào không được sao?
Diệp lão đại sờ cằm, mừng suýt chết, nhưng mặt vẫn giả vờ không cam lòng, bộ dạng không muốn phải chui vào trong chăn, đang định chen vào giữa Triệu Tứ. Nào ngờ Tống Trinh Dao hừ nói:
-Là bên giường, không phải là giữa hai chúng em. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
-Bên giường thì bên giường, không có ai càng tốt.
Diệp lão đại thay đổi vị trí, mông ép Tống Trinh Dao nằm sát Triệu Tứ, lại cầm chén nước cách Tống Trinh Dao và Triệu Tứ bón cho Tào Phi Nhi uống. Cô nàng uống xong lại mơ hồ đi ngủ tiếp.
Tuy nhiên, tay Diệp lão đại nhẹ nhàng đặt lên lưng Tống Trinh Dao, nghe thấy cô em Tống hừ nói:
-Đừng va chạm lung tung, nằm yên vậy đi.
-Cái này cũng được, tối anh không được cử động thì ngủ thế nào?
Diệp lão đại cực kỳ buồn bực.
-Mặc kệ anh ngủ thế nào, không được đụng, bao gồm cả chị Tứ và chị họ em.
Tống Trinh Dao luôn dịu dàng không ngờ đã thành cô gái điêu ngoa, đôi mắt mở to cắn răng nhìn chằm chằm Diệp lão đại hừ nói.
-Anh ngủ, anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Diệp lão đại tức giận, quay sang chỗ khác không thèm để ý đến cô em Tống, chỉ quay mông về phía cô nàng.
Nhưng mới ngủ được một chút thấy mông khó chịu. Biết Tống Trinh Dao dùng tay chọc vào, Diệp lão đại hừ nói:
-Đừng đụng vào anh.
-Em được đụng, anh không được đụng. Anh không phải là thái giám à? Giả bộ cả đem cho em xem, bằng không, anh không phải đàn ông.
Tống Trinh Dao căn bản đang càn quấy.
-Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Diệp lão địa trong lòng tức giận, lòng nói, không phải là phải chịu cực cả đêm chứ, ông đây đúng là sức kinh người.
Cảm giác trên lưng ngứa ngáy, biết cô em Tống đang giở trò quỷ.
-Anh xin em đấy, anh thực sự không thể làm Liễu Hạ Huệ nỗi.
Diệp lão đại cảm thấy cái ấy đã dựng lên rồi, vội vàng nói.
-Cho ngứa chết anh đi!
Tống Trinh Dao hừ nói.
-Anh ngứa, xem ai ngứa hơn ai nào?
Diệp lão đại vội xoay người lại, đưa tay qua phía Tống Trinh Dao, hai người lập tức thành một. Diệp lão đại xuống tay quá độc, quá mạnh. Những chỗ động vào đều là vùng cấm trên người người ta. Vừa leo núi lại xuống nước, mệt chết đi được…
Hai người náo động một hồi rồi ôm chặt lấy nhau không làm ồn nữa, cũng không làm chuyện gì khác, Diệp lão đại chỉ dùng tay thôi.
-Anh, anh hôn em đi. Giống buổi tối hôm đó ở vậy.
Tống Trinh Dao liếm liếm đầu lưỡi, nhắm hai mắt lại.
-Ừ!
Diệp lão đại đương nhiên sẽ không từ chối những chuyện tốt như thế này, chuẩn bị tiến sát lại, thì điện thoại lập tức vang lên quét hết hứng thú đi mất.
Diệp lão đại hối hận đến mức muốn lập tức đập nát cái điện thoại này vứt cho rồi!
Tuy nhiên, vừa nhìn dãy số, thấy là Sở trưởng Hà của sở thủy lợi gọi đến. Đã trễ thế này mà gọi đến chắc chắn là chuyện gấp. Diệp lão đại tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy nghe máy.
-Có chuyện gì vậy Sở trưởng Hà?
-Chuyện này, ngại quá, Bí thư Diệp, đã trễ thế này mà còn đánh thức anh. Nhưng chuyện này nếu qua đêm nay sợ là không kịp, cho nên…
Hà Nghi Viễn lo lắng nói.
-Anh nói đi.
Diệp Phàm cũng nghiêm túc, liếc mắt nhìn ba mỹ nhân đang năm trên giường, thằng nhãi nyà có chút tiếc nuối bước ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa, sợ làm ầm ĩ ảnh hưởng ba người đang nghỉ ngơi.
-Là chuyện lão Hoàng, ông ta…
Hà Nghi Viễn kể lại chuyện Hoàng Cửu Lâm, không che giấu chút gì. Vì giấu chuyện này thì sẽ có chuyện đại sự, giấu không nỗi nữa.
-Các anh định thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Ý lão Hoàng là có thể mời các anh ra mặt nói với chị Trương được không, giải quyết riêng tư việc này. Tin là Vụ phó vụ Y tế Lâm sẽ không thể nào không nể mặt chị Trương, dù sao, lần này xuống tuần tra, chị Trương mới là tổ trưởng tổ tuần tra. Chuyện này kể ra cũng không lớn, nhưng, anh cũng biết. Chuyện không lớn mà cấp trên đã muốn đem ra nói, thì cũng sẽ thành chuyện lớn.
Hà Nghi Viễn nói.
-Đó cũng là tình hình thực tế mà.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Tuyên bố rõ, Diệp lão đại không muốn giúp Hoàng Cửu Lâm mà không được gì. Vì vừa nãy mình đề xuất Hoàng Cửu Lâm giúp trình báo cáo lên thằng nhãi này rất do dự, anh đã như vậy thì tôi cũng không thể nào vui vẻ được.
-Bí thư Diệp, vừa nãy là Hoàng Cửu Lâm không đúng. Tôi mời Bí thư Diệp đến ăn cơm, thì là người trong vòng rồi. Tôi đã thẳng thắn phê bình Hoàng Cửu Lâm, anh ta cũng đã nhận ra sai lầm của mình, giờ hối hận lắm.
Hà Nghi Viễn cũng cảm nhận được gì đó, vội bồi thêm một câu.
-Haha, lão Hà còn định nói gì không. Tôi sẽ liên hệ với chị Trương, xem thế nào rồi sẽ nói tiếp chuyện này.
Diệp Phàm cười rồi gác máy, lấy điện thoại gọi cho Trương Oánh Nguyệt, kể lại chuyện Hoàng Cửu Lâm.
-Cậu nợ chị một ân tình nhé! Haha…
Trương Oánh Nguyệt không nói gì, chỉ người nói một câu như thế, nửa thật nửa giỡn.
Nhưng, Diệp Phàm hiểu, hôm nay mình nợ một ân tình lớn, sau này phải trả lại ân tình lớn hơn. Kỳ thực, Trương Oánh Nguyệt xuống không phải để giải quyết chuyện này, chỉ xuống tuần tra, thuận tiện xử lý chút chuyện, không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn. Đã sống cùng tại trường Đảng, cô lờ mờ cảm nhận được năng lượng của Diệp Phàm rất lớn, cho nên, cũng mặt dày mày dạn dùng cách nói đùa để tung ra câu này.
Thằng nhãi này có chút thiếu nhẫn nại, nói:
-Thiếu thì em chắc chắn sẽ trả, hay có cần bây giờ em đến hầu chị Trương nói chuyện một đêm, coi như hầu chuyện vậy. Hay chúng ta đến chỗ nào đó tán gẫu?
Diệp lão đại mặt dày mày dạn cười nói.
-Huyên thuyên, chị Trương già rồi có gì để tán gẫy chứ. Cậu đi tìm các cô em xinh đẹp đi.
Trương Oánh Nguyệt biết Diệp lão đại nói đùa, tuy nhiên, trong lòng vẫn khá thõa mãn. Người mà, ai chả có thói hư vinh. Dù chị Trương , tuổi nhưng cũng không ngoại lệ, phụ nữ thích những lời ảo tưởng như thế.
-Ai nói chị Trương của em già chứ, ông đây nhất định sẽ đánh cho hắn răng rụng đầy đất.
Diệp lão đại vô cùng hung hăng.
-Hihihi…
Chị Trương một tràng như chuông bạc kết thúc câu chuyện.
-Thân thiết quá nhỉ! Còn kiếm nơi để tán gẫu, là cô em nào làm cho Diệp lão đại cảu chúng ta vui vẻ thể?
Đột nhiên đằng sau truyền đến giọng nói ngọt ngào. Hơn nữa, còn cảm giác có đôi cánh tay mềm mại đang khoát lên vai mình. Không lâu sau, Diệp lão đại cảm thấy khuôn ngực vô cùng đàn hồi cũng đang đè lên lưng mình.
-Tiểu Tứ, em dậy rồi à?
Diệp lão đại kích động, vội vàng cười nói. Người cũng xoay lại, ôm Triệu Tứ vào lòng. Cũng không phải Diệp lão đại thừa cơ hội giở trò, chủ yếu là sợ Triệu Tứ say rượu lại ngã xuống. Tiền thuốc men làm sao Diệp lão đại trả nỗi chứ!