- Cô nói cũng đúng, thế này đi, có thể để bên cô làm, nhưng mà có một yếu tố không thể mất được. Như tính dân tộc, lễ hội đèn hoa đăng Cửu Vân ở Thủy Châu v..v…Phải kết hợp giữa ca múa dân tộc và hiện đại mới được. Còn về kinh phí, bên cô giảm giá 40% được chứ?
Diệp lão đại mặt không phải là loại dày bình thường.
-Hừ, anh tính được đấy. Vừa muốn chất lượng, vừa muốn rẻ, những thứ trên đời này đều bị anh chiếm hết rồi. Anh chả có nhẽ lại không hiểu đạo lý tiền nào của nấy này sao?
Mai Phán Nhi hừ một tiếng,cô ta tỏ vẻ bất mãn với sự keo kiệt của hắn.
-Haha, chúng ta có quan hệ gì chứ, chỉ dựa vào mối quan hệ cũng phải chiếu cố chút chứ đúng không nào? Cô cũng không phải không biết, tôi giờ đang rất đen, bị bọn khu Đông Hồ cướp mất 200 triệu, haizz, những ngày này, quả khó sống.
Đồng chí Diệp Phàm lại bắt đầu đeo bộ mặt phú bà kể khổ.
-Đáng đời, bị người khác cướp mất 200 triệu thì anh phải đòi về mới được chứ. Nói thế nào đi nữa thì cũng không thể ép giá với một người đàn bà bé nhỏ như tôi, anh có còn là đàn ông không hả?
Lý lẽ của Mai Phán Nhi không hề ít.
Diệp lão đại bị chặn họng, một hồi lâu mới nói:
- Thôi được rồi, cô muốn bao nhiêu?
Một xu cũng không cần.Mai Phán Nhi nói câu này, khiến Diệp Phàm lặng cả người. Trong lòng nghĩ người phụ nữ của mình đúng là hiểu chuyện, hiểu được cả nỗi khó khăn của mình.
Nhưng Diệp lão đại vẫn luôn có cảm giác băn khoăn, mồn nói:
-Làm sao được cơ chứ? Mối quan hệ của chúng ta có tốt tới mấy cũng không thể như vậy được chứ? Làm sao có thể bên cô dùng tiền công để giải quyết chuyện trong nhà được. Hãy nhận lấy tí chút, như chi phí cho sân khấu bối cảnh chúng tôi cũng phải tự mình bỏ tiền ra, còn tiền cho các diễn viên v…v…Chỉ cần phần giá cả cô g giảm cho chút đỉnh là tốt lắm rồi.
-Thật sự không cần, nhưng bên tôi có một yêu cầu nhỏ.
Mai Phán Nhi giờ lộ rõ cái đuôi hồ ly của mình ra, Diệp lão đại vừa nghe liền vô cùng thất vọng, hắn vốn cứ nghĩ Mai Phán Nhi bị làm cho cảm động bởi cái vẻ anh minh thần vũ ấy của hắn, vừa có lợi cho cái thân hắn, vừa lại có thể toàn lực nâng đỡ cho sự nghiệp của hắn. Không ngờ côbà ta đến là đều có mục đích cả.
- Yêu cầu gì, tôi đoán chừng chữ này phải được cho vào trong ngoặc kép chứ nhỉ?
Diệp lão đại hừ nói.
-Đối với bên anh mà nói thì chả đáng là gì, bên tôi chỉ nhờ cái sân khấu của anh để quảng bá chút ít cho truyền thông Giang Nam mà thôi. Như Sơn trang phim ảnh của Ma Xuyên, hay bộ quảng cáo Song tử tinh lầu của chúng tôi… Tới lúc đó, sau khi đã sản xuất xong các tiết mục ca múa nhạc của đài này, bộ phim này chỉ cần các anh công chiếu vài lần ở đài thành phố hoặc đài tỉnh là được rồi.
Mai Phán Nhi thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp lão đại hoàn toàn hết chỗ nói, hắn nói:
-Cô tính toán như kiểu muốn nuốt chửng người ta vậy, làm như thế chả hóa để chúng tôi quảng cáo miễn phí cho cô. Vả lại, những nhân chứng này đều là lãnh đạo Tỉnh ủy, là do Chính phủ ra mặt giúp khu Hồng Liên tổ chức các tiết mục, độ tin cậy rất cao.
-Bên chúng tôi cũng sẽ bỏ ra chi phí cho quảng cáo, việc mời diễn viên mà chả cần tới tiền hay sao? Bố trí sân khấu, dàn đèn, máy quay v…v.., có cái nào là không cần tới tiền đâu. Mấy ông tai to mặt lớn từ Hồng kông tới, phí xuất trường cho dù là công ty bên tôi ra mặt giảm giá đi nữa thì ít nhất cũng hai ba trăm nghìn đúng không? Tới lúc đó món tiền này tính ra thì nếu không có năm ba triệu thì còn lâu mới làm được. Nếu chuyên làm quảng cáo thì bên tôi một năm làm được cả đống, hơn nữa là ngày nào cũng đều có quảng cáo trên TV đấy nhé, làm như kia là bên tôi có thể nói là lỗ nặng rồi đấy.
Mai Phán Nhi cứ hễ nói tới buôn bán là lại khiến Diệp lão đại tự than thở rằng bản thân hắn không thể bằng nổi cô ta.
-Vậy bên cô có hoàn toàn có thể chỉ đi làm quảng cáo thôi là được rồi, hà tất phải vào đây làm làm gì.
Diệp lão đại hừ nói.
- … Hừ, Bí thư Diệp, nhưng Trưởng ban thư kí Phạm Đông Bằng của khu Hồng Liên các anh tìm tới chúng tôi trước đấy chứ, hơn nữa anh ta nói có vẻ rất đáng thương. Chúng tôi thấy thông cảm, vả lại công ty lại đặt ở Hồng Liên, vốn mục đích là muốn phục vụ cho dân ở khu Hồng Liên, Bỏ tiền thì cũng bỏ rồi, anh còn không vừa ý, nếu thấy không kinh tế thì đạp đổ. Anh cũng đừng tới tìm tôi nghe ngóng việc mời minh tinh gì nữa.
Mai Phán Nhi đã nắm được 7, 8 phần chuôi của Diệp lão đại nên mới khoe khoang như vậy.
-Cô mạnh nhất, được chưa, cái này gọi là ăn mày cùng phú bà thì có gì đáng để cãi nhau cơ chứ. Thỏa thuận xong nhé! Nhưng, bên cô cũng phải chú ý tới một vài yêu cầu nhỏ nữa, quảng cáo của công ty cô phải khéo léo dung hòa mới được.
Không cần phải đợi Bí thư Phí cắt giấy khánh thành, ngay sau đó sẽ xuất hiện song tử tinh lầu, sau đó bên cô nói gì thì Bí thư Phí nói nấy, tới phần quảng cáo song tử tinh lầu thì lại dùng kế quảng cáo rẻ.
Về sau lại xuất hiện hình ảnh Chủ tịch tỉnh Yến vào sơn trang phim ảnh của Ma Xuyên uống trà nói chuyện. Làm như thế thì cái mũ quan của Diệp Phàm tôi coi như là mất rồi còn đâu?
Diệp Phàm nói.
-Anh yên tâm, tôi đâu có tục tằn như vậy. Anh biến Mai Phán Nhi thành thứ lừa đảo rồi đúng không?
Mai Phán Nhi hừ nói, quay người đi còn nói thêm:
-Hơn nữa, cuộn phim này ban Tuyên giáo của các anh còn phải xét duyệt, xét duyệt không xong thì phải chỉnh sửa có đúng không? Nhưng, nếu sắp xếp của bên tôi mà đáp ứng được yêu cầu, thì bên đài thành phố có lẽ cũng không cần phải bỏ nhiều công sức để phát nó. Bên đài tỉnh còn muốn anh phải phụ trách đó.
-Ôi trên đời này làm gì có bữa ăn trưa nào miễn phí, tôi cũng coi như là bị cô nắm thóp rồi,Mai đại tiểu thư à tới lúc đó cô nhất định phải giơ cao đánh khẽ đấy nhé! Con người này cứ nghèo là ý chí cũng chả còn đâu!
Diệp lão đại lắc đầu nhận thua.
-Hahaha…
Đồng chí Mai Phán Nhin cười ngặt nghẽo một hồi lâu như con yêu tinh, rồi dần dần kết thúc câu chuyện.
-Ừ, Phán Nhi vẫn không hề tồi. Tôi biết là cô đang lấy lòng tôi, người đàn bà được đó!
Diệp Phàm thở dài, nổ máy rồi lái xe đi.
Kiều Chí Hòa bước vào văn phòng của Phí Mãn Thiên.
-Lão Kiều à, dạo này ở phía Tây Bắc có vài khu, nếu rảnh thì đi tuần tra thử xem.
Phí Mãn Thiên nhìn thấy Kiều Chí Hòa bước vào, chỉ vào ghế bảo ông ta ngồi xuống.
-Bên đó có chuyện gì à?
Kiều Chí Hòa trong lòng có chút động, Phí Mãn Thiên sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ mà bảo mình đi dò xét đâu.
-Đi xem thử, rồi nghe ngóng chút dân ý, tìm hiểu dân tình thôi ấy mà. Nếu có việc gì thì cậu có thể ghi chép lại, cần phải chi tiết một chút.
Dạo này bên đó nghe nói có vài cán bộ làm quá rồi. Có những chuyện làm qúa thì lại không được rồi.
Mấy ngày trước, tôi quay về thủ đô, Phó thủ tướng Diệp có chuyển cho tôi một bức thư.
Nói là xung quanh khu Nam Lĩnh mấy huyện ở đó dân họ rất tức giận, tới mức còn cãi nhau tới cả Trung ương rồi. Cậu xem xem, người ta đều đã lên nói chuyện tới cả Trung ương rồi, mà chúng ta vẫn không chịu xuất đầu lộ diện sao.
Sẽ ảnh hưởng không hề tốt chút nào đâu! Bức thư này cậu cầm về xem cho kĩ đi, suy nghĩ xem nên làm thế nào nhé.
Phí Mãn Thiên đưa bức thư cho Kiều Chí Hòa.
Sau khi Kiều Chí Hòa nhận lấy bức thư, thì xem sơ qua một lần, cái vẻ mặt ấy càng ngày càng đáng nghi. Sau khi xem xong Kiều Chí Hòa nói:
-Tôi sẽ xuống đó, nhưng, ở đây có tài liệu khiếu nại, đó là tài liệu của bộ máy khu Hồng Liên, hơn nữa, còn có thư gửi có kí trên của hơn chục nghìn dân chúng khu Hồng Liên. Bí thư Phí cần xem không.
- Hàng chục nghìn dân gửi thư lên, còn có cả bộ máy Quận ủy, việc gì lại khiến dân họ giận dữ như vậy?
Phí Mãn Thiên bỗng hơi lặng người đi, ông ta đón lấy tài liệu khiếu nại đấy. Lật qua xem rồi hỏi Kiều Chí Hòa:
- Lão Kiều, cậu xem chưa?
- Bí thư, hôm qua Diệp Phàm có tới chỗ tôi. Nói cho cùng thì anh ta cũng không hề dễ dàng gì, 200 triệu này bị người khác hẫng mất, chuyện này vào phải ai mà chả không phục.
Hơn nữa, sông Hồng Liên đang xây dựng, họ đều đã phát hết thiếp mời cho lễ khởi công rồi. Không ngờ lại bị hẫng mất 200 triệu, có vẻ như công trình sẽ bị tê liệt ngay lập tức. Nói gì thì nói, khu Hồng Liên cũng được Đoạn Hải Thiên nâng đỡ, trước đây đồng chí Cố Nhất Vũ làm không ra sao cả, nhưng vừa tới khi Diệp Phàm tiếp quản, giờ thì dần dần đã có khởi sắc, trong tỉnh chúng ta cũng không thể nhìn họ bỏ dở giữa chừng như vậy được.
Quốc vụ viện có ra thông điệp cuối cùng là, trong vòng hai năm không thể thay đổi khu Hồng Liên đi vào lịch sử được. Nếu đúng là bị rút lui, thì chả hóa đánh vào mặt chúng ta.
Kiều Chí Hòa nói, quay người nghĩ ngợi rồi lại nói:
-Chẳng qua là chuyện này có chút phức tạp, lúc đó Thành ủy thành phố Thủy Châu khi thông qua quyết nghị này, Chủ tịch tỉnh Yến cũng có mặt ở đó.
- Haha, vậy đó là chuyện của bộ máy Thành ủy Thủy Châu mà! Hơn nữa, cậu gặp Đoạàn Hải Thiên chưa?
Phí Mãn Thiên có chút suy nghĩ nói.
- Chưa, chuyện này đúng là có chút kì lạ. Theo lý mà nói thì đồng chí Hải Thiên chưa gật đầu, Chu Sâm Mộc làm sao có thể lấy khoản tiền này đi trước được. Thực tế thì đáng lẽ nên nói là chia đều. Vu Tây Dương của khu Đông Hồ có được 100 triệu mà Chủ tịch thành phố Chu cũng phải được 100 triệu chứ, nói là dùng để cải tạo thành cũ ở phía tây.
Kiều Chí Hòa có chút không hiểu nổi.
-Bên đó cải tạo đích xác là rất cần tiền, lần trước Chu Sâm Mộc tới tỉnh để đòi tiền. Nhưng, tỉnh cũng đang khó khăn, đã cho khu Hồng Liên 500 triệum làm gì còn tiền để cho thành phố Thủy Châu nữa. Cả tỉnh lớn như vậy, nhiều chỗ phải dùng tới tiền. Đồng chí Yến Xuân Lai cũng giải thích qua cho Sâm Mộc. Vì thế, chuyện lần này có vẻ cùng vì chuyện này mà ra cả. Đồng chí lão Đoạn cũng nghe nói rồi chứ, haha.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười nói.
-Chả có nhẽ đồng chí lão Đoạn cũng muốn khoản tiền đó? Đúng đúng, lấy đi cũng đúng rồi. Hahaha, Diệp Phàm bị rơi vào kế sách của hai ông tai to mặt lớn nhất tỉnh. Số tiền này, xem ra thì, ai cũng muốn đây. Khu Hồng Liên là do lão Đoạn gây dựng nên, nhưng lúc này đây lão Đoạn lại muốn dồn cấp dưới tới chân đường cùng, có chút thú vị đây.
Kiều Chí Hòa chợt bừng tỉnh ngộ ra, rồi cười phá lên.
- Nguyên nhân thì rất nhiều, khoản tiền này là tôi điểm danh cấp cho khu Hồng Liên. Cậu nghĩ xem, nếu theo như quy định trước đây thì tiền này chả phải sẽ tới cục tài chính thành phố trước hay sao.
Chu Mộc Sâm cứ khăng khăng muốn cắt một phần. Nhưng vừa nhìn thấy chữ kí của tôi, nên cuối cùng anh ta cũng không dám động tay vào nữa. Hiện giờ cũng chỉ là nghĩ cách khác để có được khoản tiền đó.
Kế này dùng làm gì thế, chẳng qua chỉ là để chặn miệng tôi thôi, nhưng đồng chí Xuân Lai hiển nhiên là biết cái này, vì thế, ở hiện trường đã mặc nhận chuyện này.
Cậu nghĩ thử xem, Chu Sâm Mộc đã làm được những gì rồi, hừ, to gan phết!
Phí Mãn Thiên hừ một tiếng, Kiều Chí Hòa trong lòng bỗng chợt lóe lên, thầm nói Chu Mộc Sâm lần này xem ra bắt gà không xong mà lại mất cả đấu gạo rồi. Đối với những thứ mà lão Phí đã điểm tên mà cậu cũng dám làm, đúng thật là tự vác đá đè lên chân mình rồi. Mối quan hệ giữa Kiều Chí Hòa và Phí Mãn Thiên khá tốt, vì thế, có những lời sẽ nói được.
-Chu Sâm Mộc thật là quá đáng, hơn nữa, chuyện sai khiến Vu Tây Dương làm cũng quá rõ ràng rồi. Diệp Phàm vốn là người không bao giờ muốn chịu thiệt. Vì thế mà, hắn mới giận giữ như vậy, tới nỗi như kiểu dứt khoát muốn diệt Chu Thệ vậy, khu Hồng Liên này là khu cấm địa của Diệp Phàm, chàng thanh niên này rất nhiệt tình, từ anh ta tôi có thể thấy được một trang sử chói sáng mới sắp mở ra cho khu Hồng Liên. Chúng ta liệu có nên đả kích cái khí thế của các bạn trẻ không, nó quả thật là đáng quý, hahaha…
Kiều Chí Hòa khen đồng chí tiểu Diệp nức nở.
-Diệt Chu ư, hahaha, lão Kiều à, Diệp Phàm đáng sợ tới thế sao? Muốn nói tới diệt Chu thì nói hơi quá rồi, khí thế diệt Chu vẫn phải có. Chàng trai này, có ý muốn tấn công đây. Nhưng, về chuyện lần này, cậu ta nên sớm có chuẩn bị, nếu đã tới tìm ông, vậy thử nói xem cậu ta đã phải dùng bao nhiêu năng lượng?
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười nói, nhưng trong lòng lại thầm hừ giọng nói: "Yến Xuân Lai, muốn đấu với tôi ư, được đấy!"
-Cậu ta nói đã có con số này rồi.
Kiều Chí Hòa giơ năm ngón tay ra, Phí Mãn Nhiên thầm ngạc nhiên, không ngờ chàng trai này quả đúng cho chút năng lực, không ngờ lại có thể thuyết phục được vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một Phó bí thư thành ủy của tỉnh thành xếp bét lại có thể làm được chuyện này hay sao? Không cần nói tới cái chức cán bộ cấp bậc đó, ngay cả Kiều Chí Hòa đi cũng khó có thể làm được.
-Tới tôi cũng bái phục, thật không dễ dàng gì cả! Chàng thanh niên này, có một sức hút nhân cách rất đặc biết. Trước đây cháu ngoại tôi cũng sống ở Việt Đông với cậu ta. Lần này muốn quay về Thủy Châu, vì thế, hai bọn chúng tới tìm tôi.
Kiều Chí Hòa rất giảo hoạt, nhưng cũng rất tự nhiên, cũng có thể được đà nói luôn tới chuyện của Túc Nhất Tiêu.
-Cháu ngoại cậu ư, ngày trước ở Việt Đông làm gì vậy?
Phí Mãn Thiên đương nhiên cũng đã đoán trúng được suy nghĩ của Kiều Chí Hòa, muốn bán cho người ta một ân tình nên tiện miệng hỏi luôn.
-Phó giám đốc sở giám sát.
Kiều Chí Hòa nói.
-Sở Giám sát ư, sở Giám sát tỉnh chúng ta thiếu người ư?
Phí Mãn Thiên cố ý hỏi, Kiều Chí Hòa sớm đã nghe ngóng trước rồi, chắc chắn là còn vị trí trống, mà Phí Mãn Thiên thân làm Bí thư tỉnh ủy thì đương nhiên sẽ không biết là sở Giám sát đang thiếu người.
-Haha, Phó giám đốc sở thường vụ của sở Giám sát – đồng chí Lôi Sĩ Đạt chả phải là tháng trước đã về hưu rồi đây thây. Vì thế, khi đó sau khi biết chuyện này, cháu ngoại tôi Túc Nhất Tiêu liền nhắm ngay vị trí này. Tôi nghĩ, Việt Đông suy cho cùng thì cũng khá xa nơi này, không ở cùng một tỉnh, lại là họ hàng, bảo nó về đây thì còn thể thường xuyên để mắt tới nó, đừng để nó phạm phải lỗi lầm gì, ông thấy có đúng không?
Kiều Chí Hòa tìm được một cái cớ để nói cho trót lọt.
-Thế này đi, lão Kiều cậu bảo với Trưởng ban Lô một tiếng là được.
Phí Mãn Thiên nói lời này, khiến trong lòng Kiều Chí Hòa vô cùng sung sướng. Ông ta có chút kích động tới nỗi đứng bật cả dậy, nói:
-Cảm ơn Bí thư đã nhắc nhở, tôi sẽ nói chuyện này với Trưởng ban Lô.
-"Tuy nhiên" lão Kiều à, Phó giám đốc thường vụ sở Giám sát cũng là một chức vụ vô cùng quan trọng đó, quyền lực rất lớn, nhiệm vụ cũng rất nặng nề. Không chỉ một mình cậu nhắm tới, thực ra tìh, cậu có thể mượn chút năng lực của tiểu Diệp đấy! Nếu cậu ta đã thật thuyết phục được tới con số này, nên có lúc mượn thêm hai ngón tay nữa thì là chuyện có thể làm được đấy.
Phí Mãn Thiên thản nhiên nói.
-Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Bí thư Diệp
Kiều Chí Hòa gật đầu, ông ta biết rằng muốn để cháu ngoại mình lên chức thuận lợi, thì sẽ còn vài phiền phức nữa.
Cho dù là Phí Mãn Thiên không có ý kiến gì, nhưng giữa các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng có lúc không hòa hợp với nhau. Dân chủ và tập trung xưa nay là một cặp tương trợ tương hỗ. Phí Mãn Thiên gật đầu đồng ý.
Vì thế mà bản thân cũng phải hoạt bát hơn, khi kéo nhiều người vào phe mình thì sẽ gặp những trở ngại không nhỏ.
-Thông báo là, sáng ngày mai sẽ mở cuộc họp thường ủy thảo luận về việc xây dựng khu Hồng Liên. Còn nữa, gọi cả hai bên khiếu nại tới.
Phí Mãn Thiên đột nhiên hằn giọng nói, Kiều Chí Hòa gật đầu báo tin vui với Diệp Phàm, đương nhiên là cũng tiện lúc mời Diệp Phàm khi nào rảnh sẽ cùng ngồi nói chuyện.
-Quái, người ủng hộ cậu ta, ngoài Kiều Chí Hòa ra, thì chắc hẳn còn có Tề Chấn Đào, Thiết Thác. Đoạn Hải Thiên vẫn chưa quay về nên chắc chắn không có trong số đó, vậy hai người còn lại là những ai vậy? Cậu ta đúng là cũng được đấy….
Phí Mãn Thiên lẩm bẩm nói.
Sau khi nhận được thông báo của Văn phòng Tỉnh ủy, Diệp Phàm hừ một tiếng, rồi bảo Phạm Đông Bằng sắp xếp lại các tài liệu, chuẩn bị cho ngày mai tới Tỉnh uy quyết đấu một phen với Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương.
Sau khi Chu Sâm Mộc buông điện thoại xuống thì không nói gì, sắc mặt y tối sầm lại như kiểu trời sắp mưa vậy. Ngồi trên chiếc ghế quay, quay vài vòng, y cảm thấy khó nén cơn bực bội trong lòng.
Không lâu sau, Vu Tây Dương nổi giận đùng đùng xông vào phòng của Chu Sâm Mộc, từ xa đã hô rất to:
-Thật quá quắt, hắn thật đem chuyện này tới tận tỉnh rồi, đây rõ ràng là muốn đối đầu với thành ủy, với Chủ tịch thành phố Chu rồi. Quyết không thể để tình hình này kéo dài được.
-Nói ít thôi, hiện giờ điều phải lo sẽ nói gì vào sáng mai.
Nếu tỉnh ủy đồng ý thụ lý việc này, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, vậy chứng tỏ rằng trong đám ủy viên thường vụ Tỉnh ủy có kẻ ra mặt cho hắn. Rốt cuộc là ai lại có thể ra mặt nói hộ hắn được cơ chứ?
Chu Sâm Mộc hừ giọng nói.
-Chắc chắn là Tề Chấn Đào rồi, tôi nghe nói quan hệ của hắn với ông ta rất tốt. Chủ yếu là do mối quan hệ giữa con trai nhà họ Tề - Tề Thiên với hắn rất tốt.
Vu Tây Dương hừ nói.
-Nếu chỉ là một mình Tề Chấn Đào thì không đáng lo.
Trước đây, ở trong ban ủy biên thường vụ Tỉnh ủy, Tề Chấn Đào có mối quan hệ khá tốt với Đoạn Hải Thiên, và Thiết Thác. Nguồn:
Nhưng, Bí thư Đoạn vẫn đang đi khảo sát chưa về, chứng tỏ ông ta sẽ không ủng hộ Diệp Phàm, thêm Thiết Thác vào thì cũng chỉ là người, chuyện này chỉ cần Chủ tịch tỉnh Yến gật đầu, hắn, hừ, sẽ chả làm nổi gì đâu.
Hơn nữa, ở chuyện này Thiết Thác chưa chắc đã ủng hộ hắn. Người này lúc nào cũng công chính, được người ta gọi là Thiết Bao Thiên mà.
Anh ta chỉ để ý các việc của Ủy ban Kỷ luật, rất ít khi tham gia vào các việc khác.
Chu Sâm Mộc có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vu Tây Dương rồi nói:
-Cậu quay về chuẩn bị kĩ đi nhé, nói chung thì tình thế nếu đã giống như con tôm nhỏ không biết tự lượng sức mà muốn vượt cả sóng gió, vậy thì chúng ta hãy để cho hắn biết ai mới là bá chủ của biển khơi, cái đất Thủy Châu này là địa bàn của ai.
- Chủ tịch thành phố Chu, chắc chắn sẽ phải như vậy…
Vu Tây Dương cười một tiếng lạnh tanh. Dựa vào tai Chu Sâm Mộc mà thì thầm to nhỏ. Buổi tối, Diệp Phàm không làm gì cả, lúc này là thời kì đặc biệt, đi lại với bất kì vị lãnh đạo này cũng bị chê là có tình ngay lý gian. Vì thế mà, đợt này lại khó mà có thể an nhàn được. Nhưng, cậu muốn an nhàn thì sẽ có người không cho cậu an nhàn đâu.
- Diệp Phàm
Đối phương thốt lên hai chữ rồi không hé răng nói thêm lời nào nữa.
-Em…là Trinh Dao.
Diệp Phàm hỏi.
- Anh vẫn còn nhớ em ư!
Tống Trinh Dao hừ nói.
-Anh nào dám quên em chứ.
Diệp Phàm vội trả lời.
-Tối nay h gặp ở cái chỗ trước kia nhé.
Tống Trinh Dao nói một tiếng rồi cúp ngay điện thoại.
-Haizz …
Diệp Phàm thở dài, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng phức tạp.
Con trai của Hà Nghi Viễn Hà Bân gọi điện tới, anh ta có vẻ rất kích động, nói rằng:
- Bí thư, đánh nhau rồi, anh mau đi mời các đồng chí công an tới đây đi.
- Đánh nhau ư, ai đánh ai vậy.
Diệp Phàm giọng lạnh lùng nói, hắn như dự cảm một điều gì đó. Có vẻ như đồng chí lão Vu đã gây sóng gió gì rồi. Có thể cũng chỉ là tạo uy cho buổi tranh cãi ngày ở Tỉnh ủy thôi.
-Buổi tối có tới % các công ty xây dựng đang gấp rút xử lý đống rác thải sau khi xây xong ở phía cầu Cửu Vân. Vì mấy ngày nữa ở đây sẽ tiến hành lễ cắt băng khánh thành long trọng.
Bên Vu Tây Dương không ngờ lại không hề phái công nhân đi bơm nước thải ra. Nói là sau này nhỡ rác của sông Hồng Liên chúng ta thải ra sông Ngọc Diệp thì sao.
Hơn nữa, bọn họ quá đáng lắm, không ngờ lại gọi cả người đi đào cả những vật làm tắc phía sông Hồng Liên và sông Ngọc Diệp, sông Hồng Liên thấp hơn sông Ngọc Diệp một chút, nếu cứ như vậy, nước vốn đã được bơm đi sẽ chảy ngược lại.
Hơn nữa, nó sẽ kéo theo cả nước của sông Ngọc Diệp đều đổ vào trong sông Hồng Liên. Các công trình sẽ bị buộc phải ngừng lại. Vả lại, bọn họ chả thèm thông báo gì cả, rất nhiều máy xúc đều bị chết đứng ở đáy sông do sông không hề có nước.
Lần này tất cả nước bị đổ vào sẽ ngập, những máy móc đó đều là hàng nhập khẩu từ Nhật Bản, một cái máy xúc loại lớn cũng phải hơn triệu, tổn thất thật nhiều quá.
Cho dù có sửa được, thì có lẽ tạm thời cũng không dùng được. Nhân viên bên phía chúng ta đã vội đi chặn cửa sông rồi, chúng ta phái vài người đi chặn, không cho đổ vào nữa.
Bí thư Vệ trong lúc cấp bách gọi người xông tới chặn lại, kết quả là đánh nhau rồi, Bí thư Vệ còn bị đập gạch vào đầu, giờ được đưa tới bệnh viện rồi.
Hà Bân hổn hển nói.
-Dừng lại ngay, đừng đánh với bọn họ nữa, tôi sẽ bảo người qua đó giải quyết.
Diệp Phàm hừ giọng nói, cúp cú điện thoại gọi cho Lô Vĩ, lát sau, mấy đồng chí cảnh sát của thành phố hùng hổ xông vào cửa Long Xương nơi giao giữa khu Đông Hồ và khu Hồng Liên.
Khi Diệp Phàm vội tới hiện trường thì Vu Tây Dương đương nhiên là cũng có mặt ở đó, mọi thứ cứ nháo nhào lên. Thấy mấy trăm người ở đó, cả nam lẫn nữ đang đôi co lẫn nhau, nào thì kêu đánh rồi tiếng chửi bới xen lẫn nhau. Xe cảnh sát thành phố cũng vừa tới, đó là đội do Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Hướng Minh Huy dẫn đầu.
-Đội trưởng Hướng, hãy còng tất cả các đồng chí khu Hồng Liên lại, làm bừa bãi quá!
Vừa nhìn thấy Minh Huy, Vu Tây Dương cũng vừa từ xe bước ra, y liếc nhìn xe của Diệp lão đại, rồi hô lớn. Nhưng Hướng Minh Huy không hề để ý tới y, chạy tới chỗ Diệp Phàm chào theo kiểu cảnh sát rồi nói:
-Tôi Hướng Minh Huy của đội cảnh sát hình sự thành phố, chờ ra chỉ thị.
-Hãy khống chế hiện trường trước đã, thông báo cho các cảnh sát khác giúp đỡ phong tỏa cửa sông.
Diệp Phàm lạnh giọng nói, vừa chỉ tay vào Hướng Minh Huy, thì mấy chục cảnh sát khác liền vội xông lên.
Ồn ào một hồi rồi cũng dẹp được đám người loạn ấy.
-Các đồng chí khu Hồng Liên, hãy xuống chặn cửa sông đã.
Diệp lão đại vẫy tay, hô lớn.
-Không được chặn! Các phụ lão hương thân của khu Đông Hồ, quyết không chịu để Hồng Liên thải nước thải ra sông Ngọc Diệp, tiến lên!
Bên đó cũng vài người chen vào đám đông hô to.
- Bí thư Diệp, anh như vậy thật quá đáng, tôi Vu Tây Dương quyết không để các anh xả nước. Thưa các hương thân phụ lão khu Đồng Hồ, tôi là Vu Tây Dương, hãy tiến lên, không được chặn cửa sông lại. Chúng ta cần phải trả lại rác của sông Hồng Liên cho bọn họ, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng.
Vu Tây Dương chưa bao giờ cứng rắn như vậy, y rõ ràng là muốn làm rối thêm. Chính là muốn phá hỏng cuộc tranh cãi Tỉnh ủy vào sáng sớm mai.
-Đội trưởng Hướng, tôi ở đây để ra lệnh, ai dám tiến lên trước ngăn cản việc chặn cửa sông, bắt ngay lập tức!
Diệp lão đạo chỉ thẳng vào chỗ chặn cửa sông, khí phách vô cùng lớn.
-Hãy bắt ngay!
Hướng Minh Huy hừ nói. Các cảnh sát mắt như hổ rình nhìn lên. Một vài cán bộ của khu Đông Hồ vừa nhìn thấy vẻ hung dữ của mấy cảnh sát đó, thì có chút sợ hãi, từng kẻ một rụt cổ lại không dám liều mạng nữa.
- Đấu với tôi ư, tôi xem ai dám bắt người!
Vu Tây Dương mắt long sòng sọc, y giống như con chó điên vuốt tay áo xuống, cầm lấy một thanh sắt đích thân xông lên.
Dưới sự cổ động của y, một đám cán bộ khu Đông Hồ đành phải tiếp tục theo sau xông lên. Bên này, các cánh bộ công nhân viên khu Hồng Liên vừa mới khiêng được vài bao cát để chặn dòng nước, bên kia lập tức có người của khu Đông Hồ do Vu Tây Dương cầm đầu tới đào đi.
Các đồng chí cảnh sát không dám bắt Vu Tây Dương, từng người một đứng ngẩn người ra ở chỗ cửa sông.
- Hừ! Cút hết cho ông!
Diệp lão đại nổi trận lôi đình, cất bước tới, đồng chí khu Đông Hồ vừa nhìn thấy vẻ hùng thần của Diệp lão đại, liền sợ tới nỗi đứng yên nhìn chằm chằm vào Vu Tây Dương.