- Cũng không rõ lắm, chắc hẳn cũng nhiều hơn số lượng của chúng ta. Dù sao tình hình cụ thể của núi Xương Bối chúng ta cũng quen thuộc hơn họ.
Tuy nhiên, lần này, người của họ nhiều lắm. Theo phân tích từ chuyên gia tổng bộ, chắc hẳn họ đưa ra giá cao mướn nhiều sát thủ của thế giới đến công kích đội viên của chúng ta.
Những sát thủ này năng lực công kích có thể so với cao thủ tứ đẳng, ngũ đẳng của chúng ta. Hơn nữa, thủ đoạn tấn công, phương thức tấn công lung tung lộn xộn. Ai có cách của người nấy, làm cho đội viên của chúng ta chẳng phòng bị được.
Trương Cường nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Đáng chết!
Diệp Phàm mắng một câu, hỏi tiếp:
- Sao không điều động thêm người, có thể điều động một liên từ căn cứ Ngư Đồng mà. Nhóm tinh anh ở căn cứ Ngư Đồng tuy nói không so được với đội viên Báo Săn, nhưng so với quân đội bình thường cũng mạnh hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ cách núi Xương Bối cũng khá gần. Có lợi cho việc bí mật tiêu diệt địch ở núi Xương Bối.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không thể, căn cứ Ngư Đồng là một trong những quân đội bí mật nhất của quốc gia chúng ta, an toàn của Thần Long M2 không gì quan trọng bằng.
Thủ trưởng Lỗ có lệnh, cho dù có hy sinh toàn bộ Tổ nòng cốt thứ tám và Báo Săn, cũng không thể để lộ bí mật của Căn cứ Ngư Đồng.
Hơn nữa, địa bàn Việt Đông đang nằm dưới sự giám sát nghiêm mật của vệ tinh trinh sát. Bí mật núi Xương Bối hiện tại không nhiều nước biết, nếu mạo muội điều binh vào bao vây, chỉ sợ tin tức sẽ càng lan ra.
Quân đội các nước đều nằm dưới ánh mắt vệ tinh quan sát của đối phương, anh động một chút người ta cũng biết. Hơn nữa, Trần Vô Ba và Lifu đấu với nhau đã đưa cao thủ các quốc gia tới.
Nếu bí mật núi Xương Bối bị lộ ra, những cao thủ đang ở Bắc Kinh sẽ chạy đến, vậy không phải càng phiền phức sao.
Chúng ta đã phỏng đoán rồi, chắc hẳn tổ chức bí mật nước Anh này cũng có chút kiêng kỵ điều này, sợ bí mật này bị người khác biết. Cho nên, bọn họ cũng rất giữ bí mật. Tạm thời không xuất hiện sát thủ thần bí của các quốc gia khác.
Trương Cường nói.
Một tiếng sau, Tề Thiên báo cáo thương vong tăng mạng. Tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, toàn dùng ám khí hoặc là ám sát, dùng vũ khí lạnh làm nên số người tử vong càng nhiều. Cái này, đối với khảo nghiệm vũ khí tương đối quan trọng. Lúc này, võ học càng cao thì càng bảo vệ được cái mạng nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tổ đặc nhiệm A luôn coi kỹ năng võ thuật và công lực làm điều kiện khảo hạch chính.
- Bọn họ có cao thủ không?
Diệp Phàm hỏi, cũng lo lắng, giờ vẫn đang còn trên máy bay, ít nhất phải cả tiếng nữa mới đến được.
- Hình như có cao thủ lục đẳng, tổ chúng ta có hai cao thủ ngũ đảng bị thương nặng phải rời khỏi chiến trường rồi, may là vẫn còn giữ được mạng.
Tề Thiên thật sự lo lắng.
- Mẹ nó, tổng bộ sao không phái cao thủ lục đẳng đi hỗ trợ chứ?
Diệp Phàm chửi mẹ nó.
- Thru trưởng Lỗ nói tổng bộ vốn không có nhiều cao thủ lục đẳng, toàn bộ đều có nhiệm vụ, tạm thời không đến được. Hiện nay người ở núi Bối Xương cao nhất cũng chỉ là ngũ đẳng đỉnh, hơn nữa, đều bị thương cả rồi. Tuy nhiên, bọn họ cũng chẳng tốt hơn chúng ta, người chết còn nhiều hơn chúng ta.
Tề Thiên nói.
- Cố bám trụ với họ. Tôi và Lang Phá Thiên tới ngay. Nói với mọi người, liều chết bảo vệ bí mật núi Xương Bối, bí mật quân Quan Đông, chắc chắn không phải bí mật nhỏ, bằng không, bọn họ sẽ không mạo hiểm hy sinh nhiều chiến sĩ để công kích như vậy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thề sống chết bảo vệ núi Xương Bối, không nói nữa, em phải đi giết người rồi!
Tề Thiên rống to rồi gác máy.
- Người anh em, bảo trọng!
Hốc mắt Diệp Phàm hơi ướt, lập tức gọi điện cho Lỗ Tiến, kêu lên:
- Thủ trưởng Lỗ, đã sớm phát hiện bất thường ở núi Xương Bối, tại sao tổng bộ không phái cao thủ đến trợ giúp từ sớm, chẳng lẽ muốn có được vinh quang lịch sử, muốn Tổ nòng cốt tám vịnh Lam Nguyệt tác chiến liên tiếp để trở thành lịch sử đúng không?
- Cao thủ, anh bảo tôi tìm cao thủ ở đâu mà phái? Đồng chí Diệp Phàm, phải nhìn thẳng vào hiện tại, đừng oán trời oán đất. Có điều kiện cũng phải xông lên, không có điều kiện cũng phải xông lên. Anh không thể đem những cao thủ bảo vệ lãnh đạo quốc gia đi hết được, còn phải đảm bảo an toàn cho họ nữa chứ.
Lỗ Tiến lạnh lùng nói. Còn nói tiếp:
- Có thể phái Lang Phá Thiên đi đã là sự ủng hộ lớn nhất của tổng bộ rồi, muốn cao thủ cũng được, anh tự tìm đi.
Còn nữa, nghe nói nhà các anh có vị cao thủ họ Trần gì đó mà, anh có thể tạm thời mời đến núi Xương Bối, tổng bộ chúng tôi sẽ bỏ giá thuê cao nhất.
Cái đó, không phải đều vì lợi ích quốc gia sao. Trần Khiếu Thiên cũng là người Trung Quốc, chẳng lẽ không nên bỏ sức vì tổ quốc?
Huống hồ, anh có cao thủ mà cứ nuôi ở nhà chẳng làm gì, lãng phí. Một số đồng chí đúng là quá hồ đồ!
- Cái rắm, người ta đã sáu mươi mấy tuổi rồi, gọi người ta xuất động, ông có còn là người nữa không? Chẳng lẽ thật sự muốn các cao thủ phải làm quần quật từ lúc sinh đến chết luôn sao, quốc gia, quốc gia cũng không thể coi thường quyền lợi sinh tồn căn bản nhất của con người chứ. Quốc gia cũng phải có nhân đạo, có dân chủ chứ.
Diệp Phàm nổi giận, rống lên với Lỗ Tiến. Bởi vì, ý của Lỗ Tiến tương đối khắc nghiệt, nói gì mà anh nuôi cao thủ trong nhà, có một số đồng chí hồ đồ chứ. Đó chẳng phải nói đồng chí Diệp Phàm bụng dạ khó lường sao, bởi vậy, đồng chí Diệp Phàm mới tức giận như vậy.
- Tôi không nói nữa.
Lỗ Tiến lạnh giọng nói.
- Thật sự không được tôi sẽ điều động các đồng chí căn cứ Ngư Đồng sang, nhờ quân khu Việt Châu điều động một sư đoàn đến bao vây bọn họ. Nhiều người lực lượng lớn, tranh thủ làm một mẻ lưới bắt hết, tôi xin tổng bộ đề xuất việc này lên quân ủy. Thủ trưởng Lỗ, chuyện này không thể đợi được nữa, thêm một phút là mất đi mấy mạng người. Những đồng chí này đều là tinh anh của Báo Săn, chúng ta đã tổn thương nhiều quá rồi!
Diệp Phàm khẩn cầu.
- Chuyện này tuyệt đối không thể.
Lỗ Tiến vẫn lạnh lùng nói.
- Vì sao, lẽ nào muốn Báo Săn bị tiêu diệt sao?
Diệp Phàm hét lên.
- Báo Săn bị diệt cũng không thể nào điều động quân đội lung tung được, đây là xuất phát từ đại cục. Báo Săn cũng phải phục tùng bố trí đại cục toàn quân. Đây là yêu cầu của chiến lược quân sự quốc gia, là phương châm lớn tuyệt đối không thể thay đổi. Núi Xương Bối là bí mật, phải làm âm thầm. Tổ Thần Đạo thì sao, Báo Săn bị diệt, lẽ nào Tổ Thần Đạo còn có được bao nhiêu người sống. Muốn hủy diệt mọi người đều hủy diệt. Ít nhất cũng có thể tiêu diệt được một đối thủ mạnh.
Lỗ Tiến thực sự máu lạnh.
- Khốn khiếp!
Diệp Phàm chửi một tiếng rồi cúp máy. Quay sang liếc nhìn Lang Phá Thiên, mắng:
- Mẹ nó, Lỗ Tiến căn bản không phải con người, dương mắt nhìn Tổ tám bị tiêu diệt mà gã có thể thờ ơ như vậy. Thứ khốn kiếp!
Diệp Phàm la mắng, toàn bộ nhân viên công tác tổng bộ trợn tròn mắt, trong lòng đang nói đây là ai, sao cả gan dám chửi mắng Thủ trưởng tổng Bộ Lỗ Tiến chứ.
- Lỗ Tiến vốn là tên máu lạnh, bằng không, sao gã có thể ngồi ở vị trí Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A. Vì bố cục toàn quân, xem ra, Lỗ Tiến quyết định phải hy sinh Tổ nòng cốt thứ tám và Báo Săn. Người anh em, anh chuẩn bị tốt tư tưởng đi.
Lang Phá Thiên không thèm để ý đến Lỗ Tiến, hừ giọng nói.
Gã liếc nhìn Diệp Phàm, còn nói thêm:
- Kiêu hùng trên lịch sử, có ai mà có tình đâu. Có tình thì không là người kiêu hùng được.
Thành công của họ là giẫm trên thi thể người khác mà đi lên. Tuy nhiên, xuất phát từ đại cục toàn quân, Lỗ Tiến cũng có chỗ khó của Lỗ Tiến.
Không có Báo Săn, không có Tổ nòng cốt tám, Tổng bộ chắc chắn sẽ xây dựng lại. Nhưng bí mật núi Xương Bối quá quan trọng, vì bí mật, Lỗ Tiến đã đưa ra lựa chọn đau đớn này. Cái này, là điểm khác biệt của cái tôi lớn và cái tôi nhỏ.
- Mẹ nó, sau lần này, ông đây không làm nữa.
Diệp Phàm đưa tay quét hết tài liệu trên bàn xuống.
Mấy nhân viên quân hàm thượng ta ngồi cạnh vội bước lên nhặt tài liệu tuyệt mật.
- Không được nhặt, đốt hết cho ông, đốt hết. Báo Săn không còn nữa rồi, giữ mấy tài liệu nát đó làm gì nữa?
Diệp Phàm đạp xuống đống tài liệu, ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt người. Mấy thượng tá sợ đến mức không dám động đậy, hơn nữa, từng người một lui vào xuống thành máy bay.
Không lâu sau, có điện thoại của đồng chí Cố Toàn gọi đến nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh bình tĩnh một chút. Lỗ Tiến có chỗ khó xử của Lỗ Tiến. Cậu phải thông cảm cho người làm lãnh đạo.
Xuất phát điểm của cậu là ở Báo Săn và Tổ tám, còn xuất phát điểm của Thủ trưởng Lỗ là ở toàn tổ, là ở chiến lược phòng ngự toàn quân.
Bộ phận dù trong thời điểm nào, tình hình nào cũng không thể so sánh với chỉnh thể, bộ phận trọng thương có thể tu bổ, nếu chỉnh thể trọng thương thì không cách nào xoay chuyển được. Đồng chí Diệp Phàm, nhanh chóng cho các đồng chí nhặt tài liệu lên đi, những tài liệu này quan trọng lắm, không hủy được đâu.
- Ai nói cũng vô dụng, Phá Thiên, đốt đi cho ông, đốt!
Diệp Phàm dùng chân giãm lên tại liệu, mắng.
- Diệp Phàm, anh làm vậy là cãi lại quân lệnh, công nhiên hủy diệt tư liệu bí mật của Tổ đặc nhiệm A, anh muốn lên tòa án quân sự à! Muốn bị xử bắn đúng không?
Từ tai nghe truyền đến giọng nói uy nghiêm của Lỗ Tiến, xem ra, lão già này cũng nóng rồi, cũng rối lắm rồi.
- Ông đây xé hết cho ông xem!
Diệp Phàm cúi xuống nhặt tài liệu, những tiếng roẹt roẹt vang lên.
- Lang Phá Thiên, tôi lệnh cho anh lập tức ngăn hành động thiếu lý trí cực đoan của đồng chí Diệp Phàm lại.
Giọng Lỗ Tiến truyền ra từ điện thoại.
- Xin lỗi, bản thân tôi cũng muốn xé những thứ vô dụng này, người sắp chết cả rồi, giữ những thứ đó lại làm cái rắm gì chứ.
Người anh em, tôi xé với anh. Có lên tòa án quân sự, có ngồi tù, có bắn chết, anh em ta cùng chịu. Xuống âm phủ tiếp tục làm anh em tốt.
Mẹ nó, cái thứ gì chứ, nhìn mọi người chết sạch rồi thì còn chính sách quốc gia cái gì, bố quộc toàn quân, kế hoạch tổng bộ, mẹ nó, kế hoạch cái quái gì chứ!
Lang Phá Thiên tức giận, cúi xuống nhặt tài liệu, gia nhập đội ngũ xé tài liệu của đồng chí Tiểu Diệp. Chỉ nháy mắt, dưới sự ra tay của hai cao thủ, mấy chục trang tài liệu đã thành đống giấy vụn.
- Khốn kiếp!
Từ điện thoại truyền ra tiếng rống thống khổ của Lỗ Tiến.
- Hahahaha...
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên cùng cười phá lên, hừ nói:
- Giờ ông mới biết à, hai chúng tôi vốn là một đôi khốn kiếp mà.
- Diệp Phàm, Lang Phá Thiên, hai đồng chí nghe rõ đây, Lỗ Tiến tôi sẽ báo cáo lên Chủ tịch.
Lỗ Tiến nghiến răng nói.
- Cứ tự nhiên!
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên đồng thanh nói, giọng vô cùng lạnh lùng.
- Khốn kiếp
Tổng bộ chỉ huy Tổ đặc nhiệm A truyền ra giọng nói trong trẻo. Thình thịch, Lỗ Tiến đập mạnh xuống bàn, miệng mắng:
- Ngoan cố, không phục tùng quân lệnh, người như vậy nhất định phải đá khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đá ra khỏi Tổ đặc nhiệm A! Không thể để hắn làm hỏng đại sự được.
Nói xong Lỗ Tiến quay sang nói với một đại tá mắt to bên cạnh:
- Nối đường dây mật với Chủ tịch cho tôi.
- Vâng! Tương quân!
Đại tá mắt to chào theo nghi thức quân đội rồi bấm số.
- Chậm đã, Lỗ tướng quân, ông muốn làm gì?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, liếc nhìn đại tá kia, hừ nói:
- Đừng gọi vội!
Đại tá vừa nghe, bèn ngưng động tác, nhìn hai vị lãnh đạo, chẳng biết nên nghe ai.
- Lý tướng quân, vừa rồi ông không nghe thấy sao? Nếu như Tổ đặc nhiệm A có loại ngông cuồng như vậy, thì quân lệnh của Tổ đặc nhiệm A chấp hành thế nào đây.
Thà đau ngắn còn hơn đau dài, kẻ kiêu ngạo ngông cuồng, không phục tùng lãnh đạo, không nghe chỉ huy như vậy, năng lượng có mạnh đến mấy chúng ta cũng không thể sử dụng.
Nếu mỗi lần có nhiệm vụ trọng đại đều xảy ra chuyện như vậy, thì sẽ tạo ra những tổn thất không lường cho Tổ đặc nhiệm A, lần trước sau trận đại chiến đảo Rắn ưng Tổ đặc nhiệm A đã tổn thương nguyên khí nghiêm trọng., nếu bị thương nữa thì sẽ không đứng dậy nổi.
Không đá hắn ra, tôi lo một con chuột sẽ làm hỏng cả nồi canh.
Lỗ Tiến lạnh lùng nói, biết quan hệ giữa Lý Khiếu Phong và Diệp Phàm không tệ.
Hơn nữa, Diệp Phàm được Bộ tham mưu trọng dụng, Lỗ Tiến sớm đã thấy ghen ghét rồi. Tổ đặc nhiệm A tuy nói là đơn vị bộ đội cấp dưới của quân ủy, nhưng chỉ có Hội nghị thường kỳ Bộ chính trị mới có thể huy động được Tổ đặc nhiệm A, quân ủy trên thực tế không thể huy động. Tổ đặc nhiệm A giống như là một vương quốc độc lập trong giới quân đội.
Từ trước đến nay, một số lãnh đạo quân ủy đều kín đáo phê bình quốc gia cho Tổ đặc nhiệm A quá nhiều đãi ngộ. Chẳng hạn, quân hàm tướng quân của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, tiền lương cao hơn quan quân đồng cấp gấp mấy lần.
Hơn nữa, mức kinh phí nhà nước cấp cho Tổ đặc nhiệm A có thể khiến các quân khu khác đỏ mắt.
Tổ đặc nhiệm A chi tiêu cũng rất xa hoa, khiến một số lãnh đạo quân ủy không hài lòng. Tuy nhiên, họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tổ đặc nhiệm A là con cưng của nhà nước. Cho nên, chuyện sân huấn luyện của Báo Săn lần này thực tế là mỗi dẫn khiến Tổ đặc nhiệm A và một số đồng chí quân ủy va chạm nhau.
Dù bên trong, cũng có cạnh tranh lợi ích. Cái này, gọi là đụng chạm lợi ích của các bộ phận, nói là chủ nghĩa địa phương cũng không quá.
- Ông đá cậu ta đi rồi tìm nhân tài đặc biệt như vậy ở đâu? Hơn nữa trong Tổ đặc nhiệm A có những người anh em thực lòng của cậu ấy. Chẳng hạn Trương Cường, Tề Thiên Báo Săn, Trương Hùng ở Cục an ninh quốc gia, Lang Phá Thiên cục Cảnh vệ Trung ương. Những người này, đều là đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, nếu bọn họ đều đứng lên phản đối, Lỗ tướng quân sẽ ở trong hoàn cảnh tương đối khó xử đấy.
Lý Khiếu Phong hơi tức giận liếc nhìn đồng chí Lỗ Tiến, lạnh lùng nói, ý đang cảnh cáo.
- Đúng vậy, Lỗ tướng quân, anh bớt giận đi. Diệp Phàm tuy nóng tính nhưng Báo Săn và Tổ tám là tâm huyết của cậu ấy, cấp dưới của cậu ấy.
Cậu ấy giữ gìn Báo Săn và tổ tám cũng chẳng có gì đáng trách. Cậu ấy với anh, chỉ xuất phát điểm khác nhau thôi, chứ nhìn chung đều hướng về lợi ích quốc gia.
Cậu ấy không muốn để Tổ tám bị hủy diệt, cũng chỉ vì muốn giữ lại vài cao thủ cho quốc gia. Là đang tranh đấu vì đất nước cơ mà. Xin Lỗ tướng quân suy nghĩ kỹ, chuyện này, tôi thấy bỏ qua đi được không?
Cố Toàn cũng khuyên nhủ.
- Lỗ tướng quân, trước khia khi tướng quân Trấn Đông Hải còn, rất hay khen ngợi Diệp Phàm. Trấn tướng quân tuy nói đã ra đi, nhưng chúng ta cũng không thể để ông ấy phải thất vọng đúng không nào?
Hơn nữa, Diệp Phàm chính là đại diện thế hệ mới của Tổ đặc nhiệm A do tổng bộ bồi dưỡng. Chúng ta không thể vì chút nóng giận nhỏ của cậu ấy, mà đưa cậu ấy vào tù chứ.
Không phải cậu ấy không có công lao, điểm này tất cả lãnh đạo tổng bộ đều biết. Tôi làm Chủ nhiệm phòng liên lạc của Tổ đặc nhiệm A, cũng không thể giương mắt đuổi một nhân tài như vậy ra khỏi Tổ đặc nhiệm A. Đáng tiếc lắm!
Lúc này, trưởng phòng liên lạc Tổ đặc nhiệm A, thiếu tướng Tương Đại Hải cũng khuyên nhủ.
Lý Khiếu Phong liếc nhìn Tương Đại Hải, trong lòng thầm chửi má nó. Lời của Tương Đại Hải này nghe thì đang xin hộ Diệp Phàm, nhưng trên thực tế khi lọt vài tai Lỗ Tiến thì lại khác.
Tương Đại Hải là tên bất lương, căn bản đang đổ dầu vào lửa chứ khuyên giải cái gì, trên thực tế đang ly gián. Đây rõ ràng là muốn chứng tỏ Diệp Phàm đang đụng chạm vào quyền uy của Tổng thủ trưởng Lỗ Tiến này.
Lỗ Tiến quả nhiên tức giận liếc nhìn Tương Đại Hải một cái, nói:
- Đây là chuyện nội bộ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi, anh cứ làm tốt công tác liên lạc của mình đi.
- Haha, được, tôi câm miệng, các anh cứ giải quyết chuyện của mình, tôi không xen vào nữa.
Nhưng, tôi chỉ có lòng tốt thôi mà.
Tương Đại Hải thản nhiên cười nói, còn thở dài:
- Thủ trưởng Trấn trên trời đang nhìn xuống đấy!
Lỗ Tiến đang sống dưới cái bóng của Trấn Đông Hải. Nhậm chức cả năm nay, nhưng vẫn không hoàn toàn nắm được Tổ đặc nhiệm A trong tay.
Tên này vốn đã nén giận rồi, lúc này đúng là không thể kìm nổi nữa. Diệp Phàm là con cưng của Trấn Đông Hải, Lỗ Tiến tôi là Tổng thủ trưởng mới nhậm chức, vậy mà lời nói của tôi anh không thèm nghe, tôi không làm được gì anh đúng không nào?
Trong nháy mắt Lỗ Tiến đã quyết định, quay sang nói với vị đại ta:
- Nối đường dây đi!
- Lỗ Tiến, ông muốn gọi đúng không?
Lý Khiếu Phong đứng dậy, chỉ tay vào Lỗ Tiến, vẻ mặt nghiêm túc.
- Lý tướng quân, ông đã về hưu rồi. Chỉ là cố vấn nghiệp dư của Tổ đặc nhiệm A¸tôi hy vọng ông không can thiệp quá nhiều vào việc nội bộ của Tổ đặc nhiệm A. Ông biết kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A mà, biết luật vẫn phạm luật là không được đâu.
Lỗ Tiến hừ lạnh nói.
- Được! Lỗ Tiến, ông gọi đi, tôi xem ông làm gì được cậu ta?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Lỗ Tiến. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nối rồi ạ!
Đại tá vội vàng đưa điện thoại sang.
- Chủ tịch, núi Xương Bối,...
Lỗ Tiến báo cáo việc Diệp Phàm công nhiên cãi quân lệnh, xé văn kiện tuyệt mật. Hơn nữa, còn đưa ra đề nghị của mình.
- Ừ, tính tình hơi nóng nảy. Nhưng, nhất định phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, đó mới là quan trọng nhất.
Chủ tịch hừ một tiếng rồi gác máy.
Lỗ Tiến mặt lập tức biến thành gan lợn, lời chủ tịch nói là có ý gì. Căn bản không hề có ý xử lý đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, còn khẳng định bảo vệ bí mật núi Xương Bối là quan trọng. Lúc này đang lâm trận mà đá tướng đi, đúng là không sáng suốt. Đây là Chủ tịch đang ngầm phê bình mình.
- Báo cáo Diệp tướng quân, phi cơ vốn chuẩn bị đáp xuống sân bay để các anh đi xe đến núi Xương Bối. Nhưng, tạm thời nhận dược lệnh tổng bộ, chủ tịch có điện, yêu cầu bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ bí mật núi Xương Bối, cho nên, tổng bộ có chỉ thị mới, yêu cầu anh và tướng quân Lang Phá Thiên trực tiếp nhảy dù xuống. Thời gian không đợi người, tình hình chiến đấu núi Xương Bối kịch liệt lắm rồi, thương vong đang tăng mạnh, không còn thời gian nữa.
Lúc này, một đại tá từ cabin bước ra, cầm bức điện khẩn.
- Đi, chuẩn bị nhảy dù!
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên không chút do dự, gật đầu, hai người thay trang bị nhảy dù, cái này, đối với hai người mà nói chẳng đáng là gì.
Phi cơ bay đến đỉnh núi Xương Bối, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên thủ thế cho nhau cùng nhảy xuống.
Cùng với tiếng gió vù vù, Diệp Phàm thi triển ưng nhãn thuật, nhìn thấy được một chút hình dáng của núi Xương Bối. Thấy gần một cây đại thụ có mảnh đất trống, thằng nhãi này điều chỉnh hướng dù hạ xuống.
Đang chuẩn bị hạ xuống. Đột nhiên, núi đá bên cạnh truyền đến tiếng súng hãm thanh. Âm thanh tuy nhỏ, nhưng bức nhĩ thuật của
Diệp Phàm sớm đã nghe thấy, và nghe khá rõ ràng, nên vội vàng di chuyển, tuy nhiên, đã hơi muộn một chút. Đùi cảm giác đã bị đạn xẹt ngang qua.
Chó Nhât, trong lòng Diệp lão đại mắng thầm. Nhanh chóng đáp xuống. Dùng tốc độ sét đánh chạy vào bụi cỏ rậm, sau một hồi lung lay, đã tiến thẳng vào bụi cỏ rậm rạp để di chuyển. ở đây có rất nhiều lá rụng, chắc hẳn độ dày phải cả mét, cả người giấu trong bụi cỏ cũng không phải quá khó
Mẹ nó, ông dây sắp thành con tê tê rồi. Diệp lão đại mắng thầm, nằm sấp di chuyển dưới đống lá, dóng tai lên nghe ngóng cẩn thận.
Bên cạnh đó, đôi mắt ưng có đeo kính hồng ngoại cũng quan sát kỹ bốn phương. Không biết Lang Phá Thiên đã hạ xuống an toàn không, Diệp lão đại thầm chúc người anh em Lang Phá Thiên may mắn.
Hai bên yen lặng gần nữa tiếng, đối phương rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa. Trong tai Diệp Phàm truyền đến vài âm thanh. Hình như một trong những đội viên của Nhật Bản nói là đối phương đã ngã chết gì đó, phải đến xem thử.
Quả nhiên, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân. Hai đội viên cảm tử Nhật Bản cũng không tệ. Họ tuyệt đối không thể ngờ Diệp Phàm có thể nghe lén được họ nói chuyện.
Vì Diệp Phàm có bức nhĩ thuật, đây là do lão tổ tông Phí gia được gợi ý từ loài dơi mà sáng tạo thành. Công lực của Diệp Phàm gia tăng, nên những âm thanh cách xa mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được.
Cảm thấy đã vào trong tầm bắn. Hai tảng đá lớn trong tay Diệp lão đại đột nhiên tấn công đối phương. Một cú mà khiến cho hai đội viên của Nhật Bản lập tức bắn ra xa.
Diệp lão đại đột nhiên nhảy cao lên hai mét, một đầu đạn phóng qua, chỉ nghe a một tiếng, tên bên kia đã thành bùn đất. Diệp Phàm biết, chắc hẳn đã xử lý được một tên, còn một tên không có động tĩnh, chắc chắn đang giả chết. Diệp lão đại nhanh chóng chui xuống ép sát mặt đất ẩn núp.
Tuy nhiên, cứ nằm mãi mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, hơn nữa, cách đó không xa truyền đến tiếng súng mãnh liệt. Diệp lão đại trong lòng sốt ruột, suy nghĩ một lúc, nhặt vài hòn đá ném xuống đất chỗ đối phương đã ngã xuống. Quả nhiên, một mẫu đạn phóng ra.
Chó Nhật, đúng là một thằng còn sống. Trong lòng Diệp lão đại thầm mắng, ném thêm mấy viên đá nữa, nương theo nơi phát ra tiếng súng. Diệp Phàm như báo xông vào ổ, còn ông em kia thì lại phản ứng quá chậm.
Diệp lão đại dùng sức nặng ngàn cân đè lên bụng ông em, thịch một tiếng. Bụng của cảm tử viên kia đã lún vào, xương cốt kêu răng rắc. Nháy mắt những thứ trong bụng đều theo cú giẫm bằng đôi giày đặc chế vô cùng cứng cáp của đồng chí Diệp lão đại bắn ra.