Lỗ Tiến lại thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chuyện này tôi định không nói nhưng Báo Săn gần đây phải chịu một cú sốc quá lớn, mà Tổ tám cũng cần phải xây dựng lại.
Tổ tám quá quan trọng đối với Tổ đặc nhiệm A chúng ta, không thể coi nhẹ được. Tôi không thể không chính thức thông báo với anh thông qua quyết định của Tổng bộ, phê chuẩn của Quân Ủy và chủ tịch.
Quyết định bãi miễn chức Tổ trưởng tổ 8, cho phép anh quay trở lại địa phương công tác. Lần này anh lập được công lớn, chủ tịch quyết định ban cho anh huân chương vàng.
Đây là niềm vinh hạnh nhất của người dân nước cộng hòa. Tổng bộ suy xét tình hình đặc biệt của anh, quyết định nâng trợ cấp cho anh lên mức năm mươi triệu. Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh có thể phát huy sức mạnh của mình trong việc xây dựng quê hương, cố gắng vì đất nước.
- Cảm ơn. Nhất định tôi sẽ như vậy.
Diệp Phàm lườm Lỗ Tiến một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Có mới nới cũ. Các người làm tốt lắm. Ăn nói lung tung. Mẹ nó.
Lang Phá Thiên đứng bên cạnh không chịu được liền mắng.
- Đồng chí Lang Phá Thiên, anh không chỉ là thành viên Tổ đặc nhiệm A mà còn là một Đảng viên. Tôi mong anh chú ý đến hành động và lời nói của một Đảng viên, đừng có mở miệng là nói những lời bậy bạ. Công việc của anh rất đặc biệt, trên phương diện này phải đặc biệt chú ý. Là một Đảng viên phải chú ý đến đạo đức và tác phong của Đảng.
Lỗ Tiến nghiêm mặt hừ nói.
- Ông đây không làm nữa. Đồng chí Lỗ Tiến, tôi muốn chuyển ngành đến địa phương làm việc.
Lang Phá Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Tôi cũng muốn chuyển ngành. Những hành động của các đồng chí trong Tổ đặc nhiệm A làm Tề Thiên tôi rất đau lòng. Thà bây giờ đi còn hơn để sau này bị bỏ rơi.
Tề Thiên cũng thản nhiên hừ nói.
- Tôi cũng xin chuyển ngành.
Trương Cường cũng tỏ ra tương đối kiên quyết. Lỗ Tiến lúc đó cũng hơi ngại. Không ngờ Diệp Phàm lại là một mồi lửa, dẫn đến một chuỗi lien tiếp không ngờ đến.
- Các anh đang làm gì vậy. Còn ra thể thống gì nữa không hả? Các anh có còn là Đảng viên nữa không, còn nhớ vì nhân dân vì đất nước phục vụ nữa không, còn nhớ các anh là một trong những nòng cốt của nước Cộng hòa, là hy vọng của đất nước nữa hay không?
Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm khắc nói.
- Các đồng chí bình tĩnh một chút, đừng kích động. Việc chuyển ngành không phải nói chuyển là chuyển được. Lúc đầu khi các anh gia nhập vào Tổ đặc nhiệm A chắc cũng đọc thuộc kỷ luật. Ngoại trừ nguyên nhân đặc biệt ví dụ như trường hợp của Diệp Phàm thì không thể chuyển ngành được. Tổ đặc nhiệm A là một tổ chức có kỷ luật chặt chẽ, sao có thể giống như trò chơi trẻ con được.
Tình huống có vẻ tồi tệ đến mức Lý Khiếu Phong cũng có chút lo lắng rồi.
Nếu mấy người này đều gây chuyện, cùng với việc gần đây Tổ đặc nhiệm số 8 bị thương nặng, nhân lực vốn đã rất ít rồi.
Chẳng hạn như sức hiệu triệu của Lang Phá Thiên. Nếu như hắn ta cổ động vài đội viên nữa đến gây chuyện, hình thành một sức mạnh lớn. Thế thì tổ A thực sự có nguy cơ bị giải tán rồi.
Lý Khiếu Phong cũng thấy những việc Lỗ Tiến làm cũng hơi quá nhưng vì ý nghĩa lớn lao của quốc gia và lợi ích của của tổ A nên cũng ngại không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra nên lão già này vội vàng bước ra nói.
- Đúng vậy, các đồng chí hãy bình tĩnh suy nghĩ lại đã. Nếu các anh có ý kiến về chuyện tổng bộ chuyển ngành đồng chí Diệp Phàm thì có thể đề cập đến ở tổng bộ mà. Tốt nhất là đừng nói đến chuyện chuyển ngành ngốc nghếch đó. Tôi tin là Tổng bộ nhất định sẽ xem xét yêu cầu của các anh. Chuyện của Diệp Phàm cũng có thể bàn bạc lại mà đúng không?
Thấy Lý Khiếu Phong không ngừng lườm mình, Cố Toàn cũng không thể không đứng lên nói.
Ông ta nhìn Lỗ Tiến một cái nói:
- Anh nói có phải không tướng quân Lỗ không? Chuyện này có thể thương lượng lại mà đúng không? Đối với một vài yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm Tổng bộ chúng ta có thể châm chước xử lý đúng không?
- Được rồi. Các anh có thể đưa ra yêu cầu, Tổng bộ sẽ xem xét lại.
Lỗ Tiến bị ép không còn cách nào khác đành gật gật đầu nhìn tình hình có khả năng không thể khống chế được nữa rồi. Nếu những người này thật sự muốn gây chuyện thì cái ghế thủ trưởng của mình cũng khó ngồi vững rồi.
Nhưng Diệp Phàm vẫn nhìn thấy trong ánh mắt của Lỗ Tiến nhìn mình có chút ghen tỵ và bức xức.
Chuyện này rõ ràng là do Diệp Phàm gây ra. Lỗ Tiến trả lời như vậy là mất mắt lắm rồi. Thủ trưởng tổ đặc nhiệm A như Lỗ Tiến mà không nói được số đông thì làm gì còn mặt mũi ngồi trên cái ghế đó nữa.
- Phá Thiên, Tề Thiên, Trương Cường các cậu không phải nói nữa. Lần này xin rút ra khỏi Tổ đặc nhiệm A là do tôi đề xuất. Chúng ta phải đối diện với sự thật. Các cậu cũng không cần phải tức giận vì chuyện này đúng không? Mọi người hãy bình tĩnh lại nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.
Diệp Phàm thực ra cũng muốn nhân cơ hội để rút ra khỏi tổ đặc nhiệm A. Bây giờ công lực của mình đã bị phế rồi, ở lại Tổ đặc nhiệm A cũng không có ý nghĩa gì cả.
- Tổng bộ đối xử không công bằng với anh, chúng tôi có ý kiến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lang Phá Thiên hừ nói, không cúi đầu.
- Đúng đấy. Anh có công lớn với Tổ đặc nhiệm A. Tổng bộ nói bỏ thì bỏ thế thì vô nhân đạo quá. Thế thì sau này bọn emcũng sẽ hạ màn như vậy sao? Thà bây giờ tự mình ra đi còn hơn sau này bị vứt đi như cái giẻ rách.
Tề Thiên hừ nói tên này cũng có tầm nhìn xa đấy.
- Tôi là người biết rõ nhất những chuyện mà anh Diệp Phàm từng làm. Có thể nói tấm lòng của anh Diệp thì ai cũng biết. Vì Tổ đặc nhiệm A anh ấy hết lòng làm việc không có chút tình cảm cá nhân nào cả. Hơn nữa, rất nhiều lần còn vào sinh ra tử vì Tổ đặc nhiệm A, rất nhiều lần bước ra từ bàn tay tử thần. Vì vậy, Trương Cường tôi có ý kiến về quyết định của Tổng bộ.
Trương Cường vẫn không muốn giảng hòa.
- Các anh vẫn kiên trì ý kiến của mình đúng không? Thực sự không nghe hiệu lệnh của đất nước nữa? Thực sự muốn vi phạm kỉ luật của Tổ đặc nhiệm A.
Lỗ Tiến tức giận rồi. Cái mặt dài ra như mặt con lừa.
- Chúng tôi sẽ không thay đổi. Tổ đặc nhiệm A không thay đổi hình phạt với Diệp Phàm chúng tôi có ý kiến.
Lang Phá Thiên dẫn đầu bước lên, Tề Thiên và Trương Cường cũng gật đầu phụ họa.
- Các đồng chí, chúng ta cần bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Có chuyện gì ngồi xuống cùng nhau thương lượng, đừng hành động khi đang tức giận.
Lý Tiếu Phong lại giảng hòa.
- Đúng đấy. Bồng bột là ma quỷ, mọi người bình tĩnh lại đã.
Cố Toàn cũng góp vui.
- Thủ trưởng Lỗ đã nói như vậy rồi chúng tôi bình tĩnh thế nào được nữa. Chuyện này có liên quan đến lợi ích của bản thân chúng ta. Tổ đặc nhiệm A tuy là có kỷ luật thép nhưng cũng không thể không có tình người đúng không? Lạnh lùng không có tình người tôi khinh.
Lang Phá Thiên không khách khí nói. Tên này như vậy quen rồi nên cũng chẳng ai so đo với anh ta.
Nhưng lúc này Lỗ Tiến nghe lại không giống rồi. Ông lạnh lùng hừ nói:
- Tùy anh. Tôi có việc phải đi trước đây!
Lỗ Tiến nói xong vài câu cuối cùng rồi nhăn mặt bỏ đi.
Lý Khiếu Phong nhìn mọi người lại thở dài, cũng lắc lắc đầu rồi đi.
- Đúng là làm phản rồi. Đây có còn thành viên Tổ đặc nhiệm A nữa không? Đúng là điển hình cấp dưới hỗn láo với cấp trên, còn muốn chuyển ngành nữa. Khai trừ tất cả cho tôi.
Sau khi trở về Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, Lỗ Tiến lập tức gọi những thành viên quan trọng trong ban đến họp bàn cách xử lý bọn Lang Phá Thiên không nghe theo chỉ huy của cấp trên, coi thường lãnh đạo như thế nào. Lỗ Tiến mặt nghiêm túc ngồi ở trung tâm, ông ta đưa tay gõ gõ bàn. Vẻ mặt u ám như trời lúc sắp mưa.
- Đồng chí Lỗ Tiến tôi thấy trước mắt là thời gian nhạy cảm không nên đối đầu trực tiếp với họ. Đây là sự lựa chọn không sáng suốt.
Anh nghĩ xem, bây giờ là lúc chúng ta cần người. Tổ đặc nhiệm A của chúng ta còn lại bao nhiêu thành viên chính thức nữa? Tổ tám là trọng tâm cũng sụp đổ rồi.
Chẳng lẽ còn muốn cả Tổ đặc nhiệm A cũng tan vỡ sao? Nếu thực sự như vậy thì Lỗ Tiến anh là tội nhân của đất nước đấy.
Lý Khiếu Phong tôi cũng thấy thẹn với những lãnh đạo và anh em bao nhiêu năm nay đã hy sinh nhiệt huyết cho Tổ đặc nhiệm A, có lỗi với quốc gia, với nhân dân. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
Lý Khiếu Phong đứng lên đầu tiên, phản đối một cách dứt khoát.
- Tướng quân Lỗ tôi cũng thấy anh Lý nói có lý. Chúng ta nên bình tĩnh một chút, mọi người bình tĩnh một chút.
Bọn Lang Phá Thiên có tình cảm sâu đậm với Diệp Phàm, không đành lòng nhìn Diệp Phàm rời khỏi Tổ đặc nhiệm A cũng là bình thường.
Nếu bọn họ đã nhắc đến rồi mà Diệp Phàm vẫn muốn đi thì cũng không thể trách Tổ đặc nhiệm thế này thế kia đúng không?
Chỉ có việc bồi thường cho Diệp Phàm thì nên xem xét cấp thêm một chút nữa.
Ví dụ như, Diệp Phàm chuyển ngành nhất định sẽ về địa phương làm việc. Anh ta vốn là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu, xem xem có thể từ đây cho anh ta bồi thường một cách xứng đáng.
Cố Toàn đưa ra một ý kiến khá hay.
- Vậy anh nói xem nên bồi thường cho anh ta cái gì?
Lỗ Tiến lườm Cố Toàn một cái hừ nói.
Tinh thần rõ ràng là có chút không thoải mái.
Nói như vậy, anh ta bây giờ tuy nói là Bí thư Thành ủy Thủy Châu, cán bộ cấp Giám đốc sở nhưng không thể so sánh với nhưng cán bộ cấp Giám đốc sở như Chủ tịch địa khu hay chủ tịch thành phố. Quyền và phạm vi chức trách đều không giống được.
Cố Toàn chần chừ một chút, nói.
- Ý của anh là cho anh ta làm Chủ tịch địa khu hoặc Chủ tịch thành phố?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Cái này, dù sao thì chức vụ cũng không đổi, chỉ là chức quyền lớn hơn một chút thôi. Đồng chí Diệp Phàm những năm gần đây ở địa phương cũng có những thành tích đáng nể mà.
Tôi thấy con người này một chút tư lợi cá nhân cũng không có. Hơn nữa không tham tiền. Điều này đối với cán bộ mà nói là một điều rất đáng quý.
Biết đâu Diệp Phàm chuyên tâm làm việc ở địa phương cũng có thể có những thành tích như khi ở Tổ đặc nhiệm A. Tôi nghĩ bồi thường như vậy bọn Lang Phá Thiên cũng không còn gì để nói nữa. Từ nay về sau Diệp Phàm đi rồi không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.
Cố Toàn nói.
- Ừ. Thế cũng tạm được.
Lý Khiếu Phong gật gật đầu.
- Chuyện này e là không được. Tổ đặc nhiệm A từ khi thành lập đến nay đều đã có quy định bằng văn bản rõ ràng: tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của chính quyền.
Làm như vậy là lộn xộn. Người ta sẽ nói Tổ đặc nhiệm A chúng ta không chỉ là con cưng của quân đội mà bây giờ cả chính phủ quốc gia cũng muốn khống chế nữa.
Thực sự làm như vậy sẽ làm cho một số đồng chí có cảm giác nguy hiểm. Tôi nghĩ việc Tổ đặc nhiệm A giải tán cũng không còn lâu nữa.
Lúc này, phó tổ trưởng tổ đặc nhiệm A đồng chí Vương Toàn Hữu vẻ mặt lo lắng nói.
- Anh Vương, sao chuyện này lại không được? Hoàn toàn có thể thực hiện mà.
Cố Toàn có chút nóng nảy, nhìn Vương Toàn Hữu một cái nói.
- Sao có thể thực hiện được anh Cố nói đi.
Vương Toàn Hữu lườm Cố Toàn một cái hỏi ngược lại.
- Chúng ta không ra mặt có thể mời lãnh đạo cấp trên của chính phủ ra mặt mà. Một chủ tịch địa khu thôi chứ có phải là chủ tịch tỉnh đâu, có nhất thiết phải lo lắng đến mức ý không? Hơn nữa, chức vụ vẫn không thay đổi chỉ là thay một chức vị khác thôi. Theo công lao của Diệp Phàm hắn hoàn toàn có thể ngồi lên cái ghế Chủ tịch thành phố.
Cố Toàn hừ nói. Biết Vương Toàn Hữu có mối quan hệ khá tốt với Lỗ Tiến tất nhiên là sẽ không để Diệp Phàm có lợi rồi. Ý kiến của y phải đảm bảo thống nhất với Lỗ Tiến.