Bởi vì được vào đây thì nếu là xe nhập khẩu chí ít cũng phải là Audi. Còn nếu là sản phẩm trong nước, thông thường đều là Hồng Kỳ. Đi con Santana 2000 mà lại muốn vào đây thì hình như viên thiếu tá cảnh vệ này chưa thấy qua mấy kẻ nên âu cũng thấy ngạc nhiên đôi chút.
Tuy vậy, viên thiếu tá chỉ thầm thắc mắc trong lòng mà tuyệt không dám thất lễ. Bởi vì, nơi này cũng có những kẻ thích khác người.
Mấy ông "vua con" của nước cộng hoà có trò gì là không dám làm. Có thể người ta thích đi Santana, mà cho dù có lái công nông máy kéo đi nữa thì cũng đã làm sao, anh làm được gì người ta nào. Hơn nữa, những kẻ có thể vào đây có ai mà không có số có má chứ.
- Chào đồng chí, đề nghị cho xem giấy thông hành đặc biệt, chứng minh thư, thẻ công tác.
Thế là viên thiếu tá cảnh vệ sau khi chào theo nghi thức quân đội thì hỏi liền mấy loại giấy chứng nhận.
- Giấy thông hành đặc biệt, cái này tôi không có. Thẻ công tác và chứng minh thư thì có đấy.
Diệp Phàm cười cười, đặt cái túi da lên ngang đầu gối lục tìm giấy tờ.
- Rất xin lỗi, nếu không có giấy thông hành đặc biệt thì các giấy tờ khác cũng vô dụng. Đề nghị anh chuẩn bị xong giấy tờ rồi hẵng đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Viên cảnh vệ lại thực hiện nghi thức chào theo đúng kiểu nhà binh, y một mực tỏ ra rất lễ độ.
- Anh cứ xem qua cái này trước có được không, nếu không được thì tôi sẽ đi làm lại.
Diệp Phàm giơ giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt Bộ tổng tham mưu trong tay lên.
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, nếu không có giấy thông hành thì những giấy tờ khác đều không có tác dụng.
Viên thiếu tá đã có đôi chút mất kiên nhẫn, miệng dài thượt ra. Tuy vậy, y vẫn nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Phàm rồi lật giở xem qua.
Sắc mặt lập tức thay đổi, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tuy vậy tố chất tâm lý của viên thiếu tá vẫn vô cùng rắn rỏi.
Trong phút chốc đã bình tĩnh lại ngay.
Hơn nữa, y còn ngay lập tức trang trọng đứng nghiêm dõng dạc:
- Báo cáo thủ trưởng, tuy bản giấy chứng nhận này của anh là thật, nhưng nếu không có giấy thông hành thì vẫn không thể vào chỗ này. Tuy vậy nếu ngài có thể được thủ trưởng trong kia đồng ý thì không vấn đề ạ, thật ra tôi có thể giúp ngài liên hệ.
- Thôi khỏi, tôi sẽ tự gọi.
Diệp Phàm khoát tay gọi điện cho Đường Lâm.
Chẳng bao lâu, phòng trực ban cảnh vệ liền nhận được điện thoại. Vâng dạ ạ ôi một chặp rồi lại vẫn dùng nghi thức nhà binh báo cáo với Diệp Phàm:
- Thưa thủ trưởng, ngài vào được rồi ạ.
Chiếc xe đỗ xịch ngay trước cổng ngôi biệt thự số 6.
Đứng trước biệt thự lại là hai cảnh vệ có vũ trang, cũng may là có chủ nhân là Đường Lâm ra nghênh đón nên cũng không làm khó Diệp Phàm thêm nữa.
Đi vào trong mới phát hiện ngôi biệt thự của vị Phó chủ tịch Đường này có phong cách trang trí theo thiên hướng dung hòa giữa chút ý vị cổ xưa và đặc trưng thẩm mỹ dân tộc Trung Quốc. Bên trong những đường nét của phong thái Tây Dương xuất hiện chẳng là bao.
- Ông anh tôi đang ở trong thư phòng.
Đường Lâm quay sang phía Diệp Phàm bảo:
- Để tôi đưa anh lên.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm tỏ ra hết sức khách khí, hắn lấy từ trong cặp ra hai viên Long Sĩ Đầu hoàn, thứ này vốn là phát minh mới nhất của Diệp lão đại, hắn phát hiện ra công dụng của loại Long Sĩ Đầu hoàn này vượt xa cả Xuân Cung Hoàn mà các vị tiền bối khi xưa đã phát minh ra.
Cho nên anh chàng này mới lấy một cái tên rất hình tượng, Long Sĩ Đầu, cái "đồ chơi" kia của nam giới kia gọi là "rồng", sau khi cương lên thì chẳng phải là "rồng ngẩng đầu" hay sao, rất sát với công dụng của thuốc.
- Anh bạn học cũ, hai viên thuốc này tặng cho anh đấy.
Diệp Phàm lấy ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc to chừng đầu ngón tay, đưa lên.
- Viên thuốc?
Đường Lâm miệng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời có chút kinh ngạc, tôi được tặng nào rượu, thuốc lá, thuốc bổ cho đến phong bì đều có, sao lại có người đi tặng " viên thuốc" bao giờ.
- Đúng vậy, chính là hai viên thuốc.
Diệp Phàm cười cười.
- Thuốc này có nguồn gốc không đấy? Có thể kể sơ qua đôi chút công hiệu ra sao không?
Đường Lâm biết Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chế thuốc mà đem tặng người ta, thứ này nhất định là rất quý báu.
Quý hơn nhiều so với mấy thứ thuốc, rượu linh tinh kia lắm.
- Loại thuốc này gọi là "Long Sĩ Đầu" đảm bảo chỉ dùng thảo dược để phối chế. Tương truyền là Thanh cung bí phương do một lão đạo sĩ ẩn cư phối chế. Bọn tôi đã dùng lâu nay rồi, không hề có tác dụng phụ nào. Còn về phần công hiệu của thuốc.
Thì cứ lấy Viagra làm ví dụ chắc anh sẽ rõ. Viagra có tác dụng phụ gây hôn mê nên sử dụng không được an toàn cho lắm. Còn "Long Sĩ Đầu" này chắc chắn tốt hơn Viagra nhiều.
Không có tác dụng phụ mà tác dụng lại kéo dài. Yên tâm đi, nếu có tác dụng phụ gì đó thì tôi đâu dám đem ra tặng anh chứ.
Hơn nữa, thuốc này hoàn toàn không xuất xứ đấy. Nếu anh muốn tìm người làm chứng thì có ông Bộ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng chắc anh có quen, quan hệ giữa ông ta và tôi rất tốt. Vừa rồi cứ nằng nặc đòi tôi cho ổng thêm một viên. Nhưng tôi chỉ còn mỗi hai viên này thì đào đâu ra mà cho ổng.
Đương nhiên, nếu anh thấy lo lắng thì để tôi nhận lại vậy.
Diệp Phàm nói chuyện với thái độ hết sức nghiêm túc.
- Bạn học cũ đã đưa đến tặng mà còn không biết xấu hổ bắt đem về sao. Thứ này tôi xin nhận. Long Sĩ Đầu nói thì hay đấy nhưng không biết cả đêm có "ngóc đầu" được mấy lần không?
Đường Lâm nói đến đây thì vô cùng hứng thú, đưa tay đón lấy chiếc bình ngọc, dốc ra một viên thuốc lại còn đặt trước mũi ngửi ngửi.
Y biết Diệp Phàm không dám lừa mình. Đường Lâm tin là Diệp Phàm biết rõ lừa gạt y sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng ra sao.
- Ba hiệp thì không thành vấn đề, cái này cũng còn phải xem tuổi tác và thể chất người dùng nữa. Thể chất tốt mà lại còn trẻ tuổi nữa thì dù bốn năm lần cũng không thành vấn đề.
Tuổi tác như Trưởng ban Đường đây thì không tính là cao, đang độ tráng niên thế này bốn lần đảm bảo không thành vấn đề.
Diệp Phàm thao thao một chặp, liếc nhìn Đường Lâm rồi lại tiếp tục:
- Đương nhiên cũng không thể đêm đêm cày cuốc, như vậy cũng sẽ không tốt. Cái gì cũng đều nên chú ý điều độ, quá mức sẽ dẫn đến hỏng chuyện.
Hai viên thuốc này tốt nhất nên dùng cách nhau một tuần lễ. Nếu dùng liên tục, dù thuốc này không có tác dụng gây hôn mê thì bản thân ông bạn cũng sẽ mệt phờ có phải không nào?
- Ha ha.
Đường Lâm cười gượng một tiếng, tiện tay nhét luôn bình ngọc vào túi quần. Sau đó khá là nhiệt tình đưa Diệp Phàm tới chỗ thư phòng tầng hai.
Chỉ có thể nói "khá nhiệt tình" là vì hồi trước hai người tuy là bạn học cùng trường chính trị nhưng giao tình cũng không sâu lắm, huống chi lúc học tập ở trường chính trị Trung ương có thời gian hai người họ đã từng là đối thủ. Trong lòng cũng có đôi chút hiềm khích, dĩ nhiên không thể dễ dàng mà đối tốt với nhau như vậy.
- Anh vào một mình vậy!
Đường Lâm gật gật đầu rồi đi thẳng. Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn phát hiện ra tay y không ngừng ve vuốt cái bình ngọc trong túi quần kia. Chắc hẳn đã khó dằn lòng nổi, đang muốn tìm người để thử xem dược tính thế nào.
"Lão Đường, anh khá nóng vội đó."
Diệp Phàm tự nhủ trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói thực thì tâm trạng của Diệp lão đại giờ phút này vẫn khá là lo lắng. Còn lo ngại hơn cả lần gặp Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn nhiều.
Dù sao thì y cũng đã gặp Phí Nhất Hoàn nhiều lần rồi hơn nữa lại do có mối quan hệ với sư phụ Phí Phương Thành nên thấy Phí gia càng thêm phần thân thuộc. Tiếp xúc nhiều thì tự nhiên sẽ thấy thoải mái hơn thôi.
- Mời vào!
Bên trong vẳng lại tiếng đáp trầm hùng của Đường Hạo Đông.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện thấy thư phòng của Đường Hạo Đông bày biện rất đơn giản. Ngoại trừ một chiếc bàn làm việc lớn ra thì chỉ còn một tủ sách cỡ đại với mấy cái ghế xoay phía sau lưng.
- Cậu cứ ngồi đối diện tôi đi.
Đường Hạo Đông chỉ chiếc ghế xoay đối diện với bàn giấy.
Không lâu sau một cô tạp vụ mang trà vào rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Chủ tịch Đường, Diệp Phàm chúc ngài năm mới vui vẻ.
Diệp Phàm đứng lên, cung kính khom người thi lễ.
- Ừ, chúc mừng năm mới.
Đường Hạo Đông cũng đáp lại Diệp Phàm một câu khách sáo rồi bảo:
- Ngồi đi.
Sau khi Diệp Phàm đã ngồi xuống, Đường Hạo Đông liền đi vào câu chuyện nghiêm túc:
- Biết tại sao tôi cho gọi cậu tới không?
- Không rõ lắm ạ?
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu, ngồi thẳng người lên.
- Cậu đi Hải Đông cũng được một tháng rồi nhỉ, ở Hải Đông có phát hiện ra cái gì không?
Đường Hạo Đông thản nhiên hỏi.
Quái, sao chủ tịch Đường lại hỏi chuyện này, hơi kỳ lạ thật Diệp lão đại bỗng dưng bị hỏi khó, không biết nên trả lời ra sao.
Tuy nhiên, trong lúc này lại không thể trì hoãn gì được, ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Phàm cắn răng quyết định thăm dò trước xem thế nào đã:
- Ngành khai mỏ ở Hải Đông rất phát đạt, là ngành công nghiệp cốt cán để phát triển kinh tế ở Hải Đông, nguồn thu ngân sách tài chính có có đến 60% là từ khai thác mỏ mà ra.
- Ừ!
Đường hạo đông gật gật đầu, trên mặt tuy rất bình tĩnh nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn nhận ra một thay đổi rất nhỏ trên đôi hàng lông mày của ông Phó chủ tịch Đường Hạo Đông, dường như hơi nhíu xuống một chút.
Nếu không có đôi mắt ưng đó thì quả là không thể nhận ra.
Quái lạ thật, chẳng lẽ sếp Đường gọi mình đến chính là muốn hỏi chuyện khai thác mỏ? Ghép nối với những gì mà Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên nói.
Đồng chí Tiểu Diệp lập tức thấy trong lòng trĩu nặng, tự nhủ rằng có phải là chuyện ô nhiễm ở khu khai mỏ Hải Đông đã có người bóng gió đến tai sếp Đường bên này rồi hay không. Đây quả là chuyện lớn động trời rồi.
Nếu quả thật là như vậy thì mình phải trả lời sao đây.
Nếu nói thật thì bị phê bình là cái chắc, nói dối thì lại có cơ bị lãnh đạo hiềm nghi. Hơn nữa, Đường Hạo Đông đã đích thân hỏi đến việc này thì tính chất sự việc đã nghiêm trọng lắm rồi.
Diệp lão đại thầm cắn răng quyết định nói thật một phen:
- Tuy nhiên, kinh tế phát triển cũng mang đến một số ảnh hưởng trái mặt của nó.
Ví dụ như, ngành công nghiệp khai thác quặng phát triển thì vấn đề nảy sinh chính là để lại một đống xỉ quặng, tài nguyên đất bị đào khoét, cùng với đó là vấn đề ô nhiễm phát sinh ở các nhà máy luyện chế quặng cũng vô cùng nghiêm trọng.
Vừa đặt chân đến Hải Đông là tôi đã xuống các quận huyện dưới đó khảo sát một lượt, do đồng chí bí thư Phí Mãn Thiên đặc biệt giao phó khi tôi xuống Hải Đông.
Yêu cầu tôi phải trực tiếp giải quyết vấn đề ô nhiễm của ngành khai thác mỏ Hải Đông. Phải hạ quyết tâm lớn để khắc phục tình trạng ô nhiễm khu khai thác mỏ ở Hải Đông, trả lại cho nhân dân một bầu không khí trong lành. Hơn nữa lúc đó Bí thư Phí còn khẳng định rằng nếu tình trạng ô nhiễm ở khu khai thác mỏ Hải Đông không được giải quyết thì sẽ tiến hành xử lý nội bộ.
Diệp Phàm nói thế cũng là vì Phí Mãn Thiên đã nắm đằng chuôi rồi. Mới nói đến đây, Đường Hạo Đông đã vội gật lấy gật để xun xoe:
- Đồng chí Mãn Thiên rất coi trọng công tác môi trường!
Y nhìn nhìn Diệp Phàm rồi hỏi:
- Vậy lúc này cậu định làm thế nào, đã có tính toán gì chưa?
Tuy vậy đôi mắt ưng của Diệp Phàm lại thêm lần nữa phát hiện, lông mày của Phó chủ tịch Đường như đã giãn ra đôi chút.
Diệp lão đại biết mình đã thành công.
Nên càng được thể thành thật khai báo:
- Chủ tịch Đường, tôi xin lấy một trường hợp điển hình chính là Thanh Ngưu, thị xã cấp huyện duy nhất trực thuộc Hải Đông.
Ngân sách đầu vào của thành phố này chiếm đến 20% của toàn Hải Đông. Là một trong những nguồn lực tài chính chủ yếu của Hải Đông ta.
Trong chuyến đi đó, ngày thứ ba thì tôi xuống đến Thanh Ngưu, mô hình khu công nghiệp ở đây làm rất khá, ô nhiễm được khống chế trong phạm vi cho phép.
Sau này điều tra mới biết được những thứ đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn hiện trạng ô nhiễm thực sự nằm ở phần giao cắt giữa hạ lưu khe suối Thái và khe suối Minh giao nhau kéo dài cho đến Thuận Xương thuộc Thanh Ngưu.
Nước suối ở khúc giao cắt đó đã đang dần đen đi và có mùi, màu nước bây giờ đang là màu xanh thẫm. Còn mùi thối ở đó thì, nói khó nghe một chút thì ngay cả một Quyền chủ tịch thành phố Hải đông là tôi đây cũng khó lòng chịu nổi.
Thế nhưng nguồn nước này vẫn được nhiều quận huyện ở hạ nguồn như Đông Dương dùng để làm nước sử dụng.
Diệp Phàm đem toàn bộ tình hình điều tra báo cáo tỉ mỉ chi tiết cho Đường Hạo Đông.
- Khai thác mỏ ô nhiễm nghiêm trọng như thế thì chính quyền địa phương buộc phải có trách nhiệm. Hơn nữa, việc khai thác quặng một cách điên cuồng thường có liên quan đến một nhóm thiểu số ô dù tại đại phương. Những chuyện này cậu đã tra ra chưa?
Đường Hạo Đông thản nhiên nói với Diệp Phàm.
- Vâng, Ủy ban nhân dân thị xã Thanh Ngưu nhất định phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, vấn đề phát sinh lại càng liên quan đến Công an thành phố. Tôi nghĩ, một loạt vấn đề nảy sinh trong ngành khai thác mỏ như bọn họ tự thuê công ty vệ sĩ.
Kỳ thật là các thế lực đen treo đầu dê bán thịt chó núp bóng công ty vệ sĩ mà thôi. Những người này có thể ngang nhiên làm một số chuyện trái pháp luật ở Thanh Ngưu.
Không có cơ quan Công an địa phương dung túng thì chuyện đó không thể xảy ra. Hơn nữa, tôi còn phát hiện, vấn đề của cục Công an thành phố Thanh Ngưu ở đây là rất lớn. Đã tới mức không thể không xử lý.
Diệp Phàm giảng giải.
- Về chuyện thế lực đen phát sinh ở Thanh Ngưu, thái độ của đồng chí Phạm Viễn ra sao?
Đường Hạo Đông nghe xong đột nhiên hỏi.
- Chuyện này, không chừng Bí thư Phạm còn không rõ được hết tình hình hiện tại. Dù sao, một thành phố có mấy trăm vạn nhân khẩu. Trước mắt vẫn chưa có động thái gì. Chuyện này, tôi đã ngầm sắp xếp đồng chí An Kỳ ở cục Công an thành phố Hải Đông đi điều tra. Một khi có chứng cớ tôi sẽ báo cáo với Bí thư Phạm sau.
Diệp Phàm đánh mắt láo liên.
Cạch một tiếng. Đường Hạo Đông hiển nhiên đã nổi giận, tiếng chén trà đặt xuống bàn nghe nặng nề thêm hẳn.
Lão liếc nhìn Diệp Phàm hừ một tiếng bảo:
- Cậu không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, Phạm Viễn là ai chứ? Bí thư Thành ủy Hải Đông để chuyện kiểu này xảy ra ngay trước mắt mà có thể không biết được sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu cứ nói thật cho tôi, không cần phải giấu diếm. Ăn ngay nói thẳng! Là thế nào thì nói thế đó?
- Chủ tịch Đường, bên Phạm Viễn quả thật tôi không rõ lắm. Tuy nhiên nghe nói một số đồng chí trong cục Công an thị xã Thanh Ngưu cấu kết với các thế lực đen cùng hình thành nên một mạng lưới rộng khắp.
Hùa cùng một bọn với các xí nghiệp khai khoáng. Thế là một số đồng chí đã nghiễm nhiên trở thành ô dù bao che cho việc khai thác quặng trái phép.
Bọn họ tự có vũ khí, có đội ngũ riêng. Tuy nhiên, tôi cũng đã có giao phó cho đồng chí An Kỳ.
Phải bóp chết các thế lực ngầm này ngay từ lúc còn manh nha trứng nước. Tuyệt đối không thể để cho bọn họ làm loạn, đối với các xí nghiệp khai thác mỏ, sau khi trở về sẽ lập tức chỉnh đốn ngay từ dịp đầu năm.
Diệp Phàm thể hiện một thái độ vô cùng kiên quyết.
- Cậu xem cái này đi?
Đường Hạo Đông hừ một tiếng, đưa ra một tập tài liệu.
Diệp Phàm trông qua thì hình như là một tờ báo. Nhưng cũng có chỗ không giống với ấn phẩm báo chí. Hình như là không có tờ báo nào phát hành theo hình thức này.
Chẳng lẽ là "Tài liệu lưu hành nội bộ" vẫn thường nghe nhắc đến?
Diệp lão đại lập tức thấy chấn động trong lòng mới đưa mắt liếc qua, liền phát hiện ra cái tiêu đề to đùng trên đó: "Vấn đề Ô nhiễm ở khu khai thác mỏ của Hải Đông."
Lại còn dùng chữ màu tím để in đậm. Diệp Phàm xem lướt thật nhanh xuống phía dưới. Phát hiện ra tên của phóng viên trình tài liệu tham khảo nội bộ không ngờ lại là Trương Quang Minh của Hải Đông nhật báo làm.
Lạ thật, Trương Quang Minh hình như không có chút tiếng tăm nào mà sao lại có khả năng đăng bài trên tài liệu nội bộ. Hầu hết những phóng viên có thể đăng bài trên tài liệu tham khảo nội bộ đều rất có tiếng tăm. Người tên Trương Quang Minh này xem ra không hề đơn giản. Diệp Phàm suy nghĩ rồi quyết định khi trở về sẽ điều tra kỹ hơn về thân thế của người này.
- Chủ tịch Đường, những điều này tôi sẽ lập tức trở về chứng thực. Nếu đúng như vậy thì mặc kệ là có động chạm đến người nào, mà ngay cả cái mũ quan này có phải bỏ, tôi cũng quyết điều tra ra chân tướng. Về dưới đó, ô nhiễm ở Hải Đông sẽ trở thành vấn đề quan tâm hàng đầu của Ủy ban nhân dân thành phố, dù kinh tế Hải Đông có thụt lùi năm đi nữa thì vấn đề ô nhiễm nhất định phải hạ thấp xuống phạm vi có thể khống chế.
Diệp Phàm cầm tập tài liệu tham khảo nội bộ đứng lên, vẻ mặt thể hiện thái độ vô cùng kiên quyết.
- Cứ ngồi xuống đã!
Đường Hạo Đông sắc mặt đã dịu lại hòa hoãn đôi chút, vẫy vẫy tay bảo Diệp Phàm ngồi xuống rồi nói tiếp:
- Chuyện ô nhiễm thì vùng miền quốc gia nào cũng có, lãnh thổ nước ta lớn như vậy, vừa phải phát triển kinh tế, lại vừa muốn khống chế các mặt trái mà phát triển kinh tế mang lại.
Như thế quả thật là hơi làm khó cán bộ địa phương các cậu. Tuy nhiên dù có khó khăn như thế nào chăng nữa thì cũng không thể đánh đổi bằng sức khỏe của mấy trăm vạn người dân.
Cho nên, khi ô nhiễm ở Hải Đông đã lâm vào tình trạng không thể khống chế thì không riêng gì là chuyện của cục Công an mà theo tôi thì cả cơ quan Bảo vệ Môi trường, bộ máy chính trị ở Thanh Ngưu đều tồn tại vấn đề.
Chẳng lẽ Thanh Ngưu xảy ra chuyện mà các ban bệ này lại mắt mờ tai điếc hay sao? Đây phải nói là bịt tai trộm chuông.
Nếu thật sự không biết gì thì bộ máy chính trị ở Thanh Ngưu cũng đến nước không thể không cải tổ rồi. Chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt mà còn không hay biết thì giữ họ lại phỏng còn có ích gì?
Nói đến đây, Đường Hạo Đông rất mực nghiêm túc, một tiếng bộp vang lên, cái bàn lại bị y đập một phát, sau đó y đứng dậy. Tiện tay cầm lấy chiếc bút trên bàn trực tiếp viết gì đó vào bản tài liệu nội bộ. Sau đó y đưa cho Diệp Phàm nói:
- Thế này vậy, tạm thời cậu cứ về đi. Khi cần hẵng lấy ra.
Đảng, nhà nước và chính phủ chúng ta có một số ít các đồng chí có tư tưởng bị hủ hóa nghiêm trọng, vì sao Đảng phải thiết lập Ủy ban Kỷ luật, chính là để thanh trừ sâu mọt trong bộ máy.
Nếu không kịp thanh trừ lũ sâu mọt này, chúng sẽ lây bệnh, sẽ ô nhiễm lên phần lớn bộ máy. Cho nên, vì sự trong sạch của Đảng, cậu phải lập tức xuống đó triển khai hành động.
Nên làm sao thì cứ thế mà làm? Nhiệm vụ của cậu rất nặng nề nhưng tôi tin năng lực của cậu có thể giải quyết chuyện này. Tập tài liệu tham khảo nội bộ này tôi giao lại cho cậu. Khi cần thiết thì đưa cho Phạm Viễn hoặc các đồng chí có liên quan xem.
- Tôi biết, thật ra Ủy ban nhân dân thành phố dịp cuối năm đã từng lên kế hoạch tu sửa suối Vượng Phu.
Phương án này đã được Ủy ban nhân dân thành phố phê duyệt thông qua.
Sau đó tôi đã báo cáo việc này lên đồng chí Phạm Viễn, ông ấy cho biết hoàn toàn có thể thực hiện. Nhưng vì dịp cuối năm quá ư bận rộn nên kế hoạch này vẫn chưa được thông qua tại hội nghị Thành ủy.
Tôi cho rằng việc chống ô nhiễm ở Hải Đông và tu sửa suối Vượng Phu thật ra có thể hợp nhất tiến hành cùng một lúc.
Chống ô nhiễm là chuyện lớn nhưng phòng lũ lụt cũng quan trọng không kém.
Trận lụt lớn kia tràng là một bài học đau đớn, toàn thành phố đã thiệt hại mất mấy chục mạng người. Đây là bài học phải trả bằng máu, quyết không thể để bi kịch này tái diễn.
Diệp Phàm vòng vo chê chán lại quay lại chuyện tu sửa suốiVượng phu, hẳn nhiên là muốn Phó chủ tịch Đường giúp đỡ.
- Chết nhiều người vậy sao, đưa tôi xem nào.
Chủ tịch Đường ngạc nhiên thốt lên.
Diệp Phàm vừa nghe câu đó là lập tức lấy bản kế hoạch tu sửa suối Vượng phu từ trong cặp ra, tuy nhiên, do quá vội lục tìm, hay là vì Diệp lão đại quá kích động mà từ trong túi da rơi ra một bình ngọc tinh xảo.
Bình ngọc to bằng cổ tay, chỉ cao chừng mười mấy cm, trông giống y một cái bình đựng trà.
Diệp lão đại vội vàng cầm lấy cái bình ngọc rơi trên bàn muốn nhét lại vào trong túi da nhưng chủ tịch Đường đã kịp hỏi:
- Bình đựng trà mà suốt ngày mang theo người, xem ra cậu là người mê trà lắm đây.
- Cái này, thưa chủ tịch, cái này, bên ngoài nhìn rất giống bình đựng trà nhưng thật ra bên trong không phải lá trà đâu.
Diệp Phàm trả lời kèm đôi chút ấp úng.
- Không phải à, vậy đây là….?
Chủ tịch Đường có vẻ rất hứng thú, đưa ánh mắt dò hỏi.
- Đây là rượu thuốc do tôi tự tay ngâm lấy.
Diệp Phàm vừa nói vừa quan sát đối phương:
- Chủ tịch Đường chắc cũng biết trước kia tôi có chút tay nghề vặt hồi còn làm ở tổ A. Tuy không làm nên thành tích gì đáng kể. Tuy nhiên vẫn học được chút kỹ xaảo điều phối thảo dược.
- Ồ!
Chủ tịch Đường ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Ừ, hồi còn ở Tổ đặc nhiệm A cậu vốn là một cao thủ. Đáng tiếc. Tuy nhiên cũng không việc gì, dù không còn thân thủ khi xưa nữa thì vẫn có thể phục vụ cho nhân dân mà! Cậu xem tôi đây tay trói gà không chặt mà chẳng phải vẫn tận tụy làm việc như ai đó sao. À mà rượu thuốc này của cậu có công dụng gì vậy?
Đường Hạo Đông nói đến đây thì mỉm cười đầy ý vị.
- Có công dụng đề tinh bổ khí, hơn nữa, không hề có tác dụng phụ. Chẳng giấu gì chủ tịch Đường, loại rượu thuốc này dùng mật của một trăn lục mấy trăm năm tuổi cùng hơn mấy chục loại thảo dược phối chế mà thành.
Trước tiên, phải kể đến con trăn lục kia là đặc biệt hiếm thấy. Lúc tôi gặp phải nó muốn cắn người nên cũng không có cách nào khác đành phải xử lý luôn.
Thiếu chút nữa là tôi vùi thân trong bụng trăn rồi. Hơn nữa, phối chế rượu trăn này cũng không dễ chút nào. Chủ tịch Đường chắc cũng rõ ở nước ta có một số cao nhân luyện võ.
Bọn họ khi đạt đến cảnh giới cao thì có thể phát ra "Nội kình" từ trong lòng bàn tay. Chắc hẳn Vương Bài bí ẩn trong Tổ đặc nhiệm A đã đạt tới cảnh giới này.
Diệp Phàm nói đến mức Đường Hạo Đông phải sững người vì ngạc nhiên.
- Ồ!
Y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm:
- Người đó mà cậu cũng nhìn thấu được sao?
- Vốn dĩ tôi không biết, tuy hồi ở Tổ đặc nhiệm A tôi từng đảm nhiệm tổ trưởng tổ .
Nhưng những chuyện như thế tôi không thể biết được. Ngờ đâu hôm đó đại sư Akiyama Lifu từ Nhật Bản cùng đại sư Trần Vô Ba tỷ đấu, tôi cũng được cài cắm vào hiện trường. Sau đó đoán ra được đôi chút qua lời của một ông lão ngồi bên cạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm bắt đầu kể lại.
- Một ông lão, ắt hẳn là một cao nhân rồi?
Đường Hạo Đông nói đến đây dường như rất hứng thú liền nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp.
- Đúng là vậy, giới võ thuật Trung Quốc có tới sáu vị cao thủ thanh danh hiển hách. Mỗi người đều là cao thủ đúng nghĩa, người trong giới luyện võ bọn tôi xưng tụng là Trung Quốc Lục tôn.
Diệp Phàm kể tiếp.
- Kể tiếp nghe xem nào, mấy vị lục tôn đó …?
Đường Hạo Đông có vẻ rất thản nhiên khi hỏi chuyện Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn phát hiện ra thân mình đối phương hơi nghiêng về phía một chút.
Tư thế này có nghĩa là y đang rất để tâm đến chuyện được kể. Diệp Phàm trong nháy mắt là hiểu ngay, tổ A sau này xét cho cùng là do Đường Hạo Đông một tay thao túng từ phía sau.
Cho nên việc y chủ động quan tâm đến chuyện này cũng không có gì bất thường. Sau ba năm Đường Hạo Đông ngồi lên ghế chủ tịch, tổ A sẽ được giao cho y.
"Chắc hẳn, chính vì bây giờ đã bước vào thời kỳ quá độ. Trước nay, Diệp Phàm cũng phát hiện các việc lớn ở tổ A đều do Đường Hạo Đông nhúng tay vào. Hẳn là chủ tịch Trấn muốn bồi dưỡng người kế nghiệp nên mới trao quyền cho cấp dưới."
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, Đại manh hảo hán Quân Nhược Ly, Tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu.
Sáu vị này đều có ngoại hiệu riêng, trong đó, em đã được gặp qua ba vị cao thủ trong số đó. Ngày đó xuất hiện tại đấu trường đoạt ngôi á quânchính là Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao.
Vị lão tiền bối này chuyên lấy vô đao thắng hữu đao, song chỉ có thể chặt đứt cây cổ thụ to bằng miệng bát. Còn lợi hại hơn cả búa rìu. Lúc đó y phát hiện trên lôi đài ở đấu trường xuất hiện sau cùng chính là ông lão mang diện mạo xấu xí đó.
Cùng Akiyama Lifu tiếp một chưởng, thực lực là tương đương nhau. Lúc chuyện phiếm cùng nhau phát hiện người này rất có thể là thế thân của người thần bí kia.
Tôi nghĩ ông ta chắc là Vương Bài thần bí nhất trong tổ A. Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Diệp Phàm cười cười nhìn thẳng vào mắt chủ tịch Đường thăm dò:
- Chắc là chủ tịch Đường có biết về thân phận của y.
- Ha hả, cậu muốn thăm dò tôi, lá gan cũng không nhỏ đâu?
Đường Hạo Đông đột nhiên bật cười khanh khách.