Diệp Phàm nói.
- Ừ, tôi gọi điện thoại cho y về.
Trần Quân gật gật đầu.
- Vậy đi, lão Trần, người nhậm chức Bí thư Thành ủy Hải Đông đã đến rồi. Sau khi các ủy viên thường vụ Hải Đông sắp xếp xong tôi cũng có thời gian xin nghỉ phép. Đến lúc đó chúng ta đến Quy Nguyên tìm lão già trước đây.
Diệp Phàm nói.
- Công tử, nếu không tôi đi thăm dò trước. Dù sao thời gian này tôi cũng đang nhàn rỗi.
Trần lão thực sự đến đây thấy vui vẻ.
- Vậy đi, ông cùng Trần Quân, Lý Cường đi trước một chút cũng tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Trần Quân sẽ không đi cùng, y cùng Hạnh Nhi…
Trần Khiếu Thiên nói.
- Ha ha, Trần Quân, mấy tháng rồi.
Diệp Phàm nhìn Trần Quân một cái hỏi.
- Ha ha, năm tháng.
Trần Quân có chút xấu hổ cười nói.
Ha ha ha ha…
Tất cả mọi người cùng cười, Đoàn Hạnh Nhi mang thai mọi người tất nhiên vui vẻ.
- Ôi tôi cũng trở thành bác rồi.
Diệp Phàm cười nói, có chút không đúng. Trần Quân lớn hơn hắn mấy tuổi, hắn lại muốn làm bác, đây là lý gì?
Ngày hôm sau, Diệp Phàm theo chỉ thị của Bí thư Phí về Hải Đông. Triển khai công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Tiến thêm một bước trong việc cải tạo khai thác sông Vượng Phu và huyện Đào Mộc. Vấn đề môi trường đương nhiên là vấn đề hàng đầu ở thành phố Hải Đông.
Hơn nữa, trách nhiệm được giao cho từng người. Hiện tại Diệp Phàm ở Hải Đông cảm giác như một bàn tay che trời. Mặc cho vấn đề bảo vệ môi trường một số cán bộ cấp dưới có ý kiến, cho rằng Diệp Phàm đưa ra điều kiện hơi hà khắc.
Tuy nhiên, đang thời kỳ nhạy cảm, không ai dám xúc phạm đến Diệp Phàm. Chỉ có giữ những buồn bực trong lòng, cố gắng làm việc. Bằng không Diệp Phàm nói một câu, chỉ việc bảo vệ môi trường đã có thể mất chức.
Ngày 28 tháng 2, hội nghị Thành ủy mở rộng được tiến hành. Ngoài những ủy viên thường vụ cũ còn có một Phó chủ tịch thành phố cũng với lãnh đạo các phòng chuyên môn tham dự.
- Các đồng chí, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta địa bàn cũng quá nhỏ. Trụ sở của Ủy ban nhân dân cũng nhỏ quá, nên phá đi, xây dựng mới một lần nữa.
Còn về vấn đề quy hoạch trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, các đồng chí cho ý kiến. Các đồng chí đều là người một nhà ở Hải Đông. Trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố liên quan đến lợi ích của mọi người.
Tất cả các chỉ tiêu của Hải Đông chúng ta cũng không phải xếp cuối cùng. Tại sao trụ sở chính quyền lại cũ nát như thế. Thậm chí tòa nhà này đã sắp thành nhà bỏ. Những việc này, mọi người cân nhắc cẩn thận một chút.
Cho nên, hôm nay, triệu tập mọi người ở đây, chính là hi vọng tất cả mọi người có thể hiến kế. Đều cố gắng xây dựng tốt trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm nhìn mọi người một cái nói. Vẻ mặt vẫn khá thoải mái.
- Bí thư Diệp, muốn xây dựng trụ sở của Ủy ban nhân dân thành phố việc đâu tiên cần tính toán là địa điểm. Anh xem xem, địa điểm hiện giờ của chúng ta quá nhỏ. Nếu phá đi xây dựng tòa nhà lớn, mới cũ xen lẫn, sẽ không đẹp không nói, còn làm cho người ta có cảm giác hỗn độn.
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý xây dựng thành phố Đinh Nghĩa Minh đưa ra vấn đề đầu tiên. Gần đây Diệp Phàm tuy nói hòa nhã với Đinh Nghĩa Minh, nhưng đồng chí Đinh Nghĩa Minh biểu hiện cũng khá tích cực.
- Đúng vậy, địa điểm thật sự quá nhỏ. Nếu quy hoạch ngay tại đây, mặc dù là cũng làm được, nhưng cũng không thành bộ dáng.
Tằng Tuấn Tài phụ họa.
- Nếu muốn làm thì làm cho ra dáng. Đông chuyển một chút, tây phá một chút, cuối cùng không đứng đắn. không bằng là không làm. Nếu làm, làm luôn một lần, thay đổi toàn bộ. Thời đại phát triển, việc này đã không phải là vấn đề bề ngoài. Người ta muốn đến Hải Đông đầu tư, trụ sở Ủy ban nhân dân lại cũ nát như thế, sẽ để lại cho người ta ấn tượng gì. Đó là các đồng chí Hải Đông không làm việc, kinh tế Hải Đông lạc hậu. Vì sao ngân hàng không cho người nghèo vay, chính là vì người ta sợ không trả nổi. Người càng giàu càng dễ vay. Cho nên, chúng ta phải thay đổi tư tưởng, dùng ánh mắt để nhìn hiện tại.
Ngô Sinh Phát cũng nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Ừ, đồng chí Ngô Sinh Phát nói cũng đúng. Muốn làm thì làm cho ra dáng. Nếu như vậy, có phải chúng ta nên mở rộng địa điểm của Ủy ban nhân dân thành phố. Bí thư Diệp, tôi nhớ sân golt của Tô thị rất gần trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Nếu quy hoạch xây dựng Ủy ban nhân dân thành phố có phải là nên thu lại không?
Lúc này Bí thư Đảng quần chúng Lưu Chân Mai nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Bí thư Lưu, địa điểm đó hội nghị thường vụ đã đồng ý cho người ta thuê. Lúc đó có ký hợp đồng. Lúc đó tôi cũng ở đó, hơn nữa Phạm Xa đã quyết định việc này.
Trưởng ban tuyên giáo Tô Thơm vừa nghe, vội vàng ngăn lại.
- Có việc này sao?
Diệp Phàm nhìn mọi người một cái cố ý hỏi.
- Không rõ lắm, vài năm trước rồi không nhớ rõ.
Lưu Chân Mai lắc lắc đầu.
- Nếu không, đem biên bản hội nghị lúc đó ra kiểm ra một chút sẽ rõ ràng.
Trương Nhất Đống nói.
- Được, Trưởng ban thư ký Cao, cho người đem biên bản hội nghị lúc đó ra.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Việc này, Bí thư Diệp, biên bản đều đã niêm phong cất vào kho. Phải mở niêm phong trừ khi là cấp trên điều tra cái gì mới có thể mở.
Cao Hoa có vẻ khó xử.
- Trưởng ban thư ký Cao. Biên bản ghi chép của hội nghị thường vụ năm kia, hiện tại cũng là do hội nghị thường vụ quyết định mở ra kiểm tra, sao lại không thể mở niêm phong. Chẳng lẽ trong đó còn có gì không rõ.
Trương Nhất Đống lạnh lùng ép. Tích cực như thế cũng không phải là vì muốn lấy lòng Diệp Phàm.
- Cũng không phải thế, chỉ là biên bản, có cái gì không rõ. Nhưng, việc này…
Cao Hoa còn định nói tiếp, nhưng Diệp Phàm khoát tay áo nói:
- Đem đến đây để xem. Chúng ta chỉ kiểm tra một chút, không có ý gì khác. Đến lúc đó lại niêm phong lại. Chúng ta không nhằm vào các đồng chí, hoặc là có việc gì. Chỉ là kiểm tra một việc khác thôi.
Cao Hoa đành phải gật đầu cho người đi lấy.
Không lâu sau, đã cầm đến. Khi xem không phát thấy bên trong có ghi liên quan đến việc Ủy ban nhân dân cho công ty giải trí Tô thị thuê đất.
Việc này, Diệp Phàm đã biết trước trong lòng. Lúc đó Phạm Xa vi phạm quy định, địa điểm lớn như vậy lấy tiền thuê mỗi năm một triệu, chẳng bằng cho không.
Nào dám ghi trong biên bản hội nghị thường vụ. Lúc đó chỉ thảo luận ở Hội nghị thường vụ một chút là được. Cho nên, cũng không có trong biên bản. Hoặc là lúc đó có ghi chép nhưng sau đó dùng cách đặc biệt để đổi lại.
- Sao lại không có? Năm đó tôi cũng ở đây. Các anh xem, tôi còn ký tên trên biên bản?
Tô Thơm vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhìn biên bản hội nghị vẻ mặt có chút khó coi.
- Chẳng lẽ biên bản hội nghị này là giả?
Trương Nhất Đống lạnh lùng hừ nói.
- Không phải là giả, là tự tay tôi ký tên đóng dấu. Chữ ký của tôi tôi tự nhận ra.
Tô Thơm lắc lắc đầu.
- Nếu không có biên bản thì thật là lạ. Chứng tỏ rằng cũng không thảo luận quyết định vấn đề này trên hội nghị thường vụ. Vậy thì lạ thất, chẳng lẽ địa điểm của Ủy ban nhân dân thành phố cho Tô thị sử dụng?
Diệp phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Không thể cấp cho không. Lúc đó tôi có nghe nói là cho thuê. Tuy nhiên, tiền thuê nhiều hay ít không rõ ràng lắm. Vả lại, lúc ấy đại diện Ủy ban nhân dân thành phố cùng với Tô thị ký kết hợp đồng chính là đồng chí Trương Minh Sâm. Nội dung hợp đồng chỉ có hai người biết.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Cổ Dị Hùng vẻ mặt buồn bực nói.
- Đồng chí Trương Minh Sâm vắng mặt, việc này không thể kiểm tra được. Nhưng chỗ đồng chí Phạm Xa có thể gọi điện thoại một chút hỏi xem có chuyện như vậy không?
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn Cao Hoa một cái nói:
- Đồng chí Cao Hoa, cậu đại diện cho Thành ủy gọi điện thoại hỏi một chút. Tuy nhiên, phải chú ý, chúng ta chỉ hỏithôi, cũng không có ý kiểm toán hay điều tra. Bí thư Phạm là lão Bí thư, khó khăn lắm mới được ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta không thể gây thêm áp lực cho y.
Diệp Phàm giải thích nói.
- Tốt lắm, tôi hỏi một chút.
Cao Hao do dự một chút, thật sự là không muốn hỏi. Tuy nhiên, Diệp Phàm làm rất nhanh, không hỏi là không được, đành phải gọi cho Phạm Xa.
Ừ à một hồi sau buông điện thoại, Cao Hoa nói là Bí thư Phạm cũng không rõ việc này lắm. Hơn nữa, lúc đó hợp đồng do đồng chí Trương Minh Sâm chủ trì ký kết.
Diệp Phàm biết, Phạm Xa chắc chắn đẩy đi. Đây rõ ràng là hợp đồng vi phạm quy định. Phạm Xa sao có thể thừa nhận.
Ngoài ra, nghe nói trước dây một thời gian, Ủy ban nhân dân thành phố bị chập điện cháy. Thiêu hủy mấy tủ tài liệu.
Trong đó, đã bao gồm một số văn kiện của năm đó. Phạm Xa vừa nghe, tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, không thể kéo việc này vào phía hắn.
Mặc dù là sự việc sau này đã bại lộ, Phạm Xa cũng có thể thoái thác một thời gian dài. Đã quên việc này.
Đây chính là thủ đoạn mà một số cán bộ hay dùng.
Thật ra, việc này, tất nhiên là bút tích của Diệp Phàm. Mà người giúp đỡ tất nhiên là Vương Nhân Bàng. Nếu có thể lấy được hợp đồng giữa Ủy ban nhân dân thành phố và Tô thị đến đây thì Ủy ban nhân dân thành phố phải bị hủy đi mới được.
Hợp đồng không có, đến lúc đó mặc dù nhà họ Tô muốn kiện lên tòa án, không chừng không có chứng cứ, bọn họ cũng chỉ tự nuốt quả đắng.
Diệp Phàm quyết định phải trừng trị nhà họ Tô, tất nhiên là không nương tay. Có khi Diệp Phàm cũng cảm thấy cảm thán. Việc này, làm không được đành phải ra tay. Vì nhân dân phục vụ, vì nước ra sức, nên phải làm như thế. Nhưng dù sao cũng có chút buồn bực.
Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng giống như trời sinh ra đã có khiếu này. Làm việc rất cẩn thận.
Việc này, chính đồng chí An Kỳ cũng không hiểu được. Sau khi hồ sơ của Ủy ban nhân dân thành phố cháy xong An Kỳ còn cho cảnh sát hình sự đến điều tra, kết quả là Vương Nhân Bàng cao thủ ra tay, không điều tra ra cái gì.
Ban đầu, Diệp Phàm nghĩ dùng hợp đồng để tấn công Phạm Xa. Nhưng, Phạm Xa hiện tại đã đủ khiêm tốn, hơn nữa, bị Ủy ban kỷ luật trung ương điểm danh đến, hỏi đến khá thảm.
Lại ra tay nữa liền có vẻ có chút dư thừa.
Làm cho người ta cảm thấy rơi xuống giếng còn ném đá.
- Có lẽ, lúc ấy chỉ là thuận miệng nói vài câu, cũng không có quyết định chính thức.
Lúc này Thái Quyền Quý giả vờ hồ đồ. Bởi vì hợp đồng ký kết y cũng có một phần. Tất nhiên cũng không muốn đặt hợp đồng lên mặt bàn.