Mà nhà họ Tô lại cách cửa nam không xa. Ở Bắc Kinh cũng có truyền thống khá lâu đời. Tổ tiên nhà họ Tô làm quan cũng lớn.
Cho nên, từ triều đại nhà Thanh đến nay, Tô thị vẫn giữ tài lực hùng hậu.
Cho nên, nhà họ Tô ở cửa nam trong chín cửa thành chính là thể hiện cho sự giàu có.
Chỉ sợ ở Bắc Kinh nếu muốn phát tài đều phải đến nhà họ Tô một lần. Chiêm ngưỡng một chút tổ tiên anh dũng của nhà họ Tô, cúng bái một chút, có lẽ sẽ gặp may có thể phát tài.
- Tô thị tứ cửu thành cửa nam mà người ta thường gọi chính là nhà họ Tô?
Điền Hướng Trung thật sự có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy lão Điền, cho nên, tôi mới nói với anh. Anh nghĩ xem, cấp dưới của anh bắt tiểu thư nhà người ta, người ta không phải là đau lòng muốn chết. Đến lúc đó, thực sự gặp phiền toái gì, anh làm lãnh đạo cũng không vinh quang gì đúng không?
Thôi Cảnh Hạo thân thiết nói.
- Ha ha, mặc dù là Phượng lão có lưu bản vẽ cửa nam nhà họ Tô. Nếu thành viên gia đình vi phạm pháp luật, thì vẫn phải xử theo pháp luật.
Tôi tin rằng Phượng lão cũng không thích một gia tộc không tuân theo pháp luật. Hơn nữa Phó giám sát trưởng Diệp mặc dù chỉ là hư danh, nhưng hắn vẫn là phó Giám sát trưởng của bộ Công an.
Hắn làm việc có quyền của một phó giám sát trưởng. Huống chi, có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi tin hắn biết rõ đúng sai.
Sẽ giải quyết tốt việc nhà họ Tô.
Điền Hướng Trung không phải là bình thường, căn bản là ba phải.
Đây cũng là bình thường. Nếu Diệp Phàm chính là do nguyên ủy viên Trung ương Đảng, bộ trưởng Bộ Công an đặc biệt dặn sắp xếp.
Tin rằng trưởng ban Lưu lúc ấy cũng có quyết định của mình. Tuy là đồng chí Lưu Thiệu hiện giờ đã chuyển đến Đảng ủy Công an Trung ương làm Bí thư. Nhưng ông ấy cũng không nói thu lại chức vụ của Diệp Phàm. Điền Hướng Trung là thứ trưởng bộ Công an, chắc chắn sẽ không làm việc này.
Hơn nữa, Điền Hướng Trung cũng có cảm giác thần bí chuyện sắp xếp Diệp Phàm. Y cũng cẩn thận điều tra qua Diệp Phàm.
Hắn xuất thân không được tốt lắm, nhưng sao trẻ như vậy có thể ngồi đến chức này. Thật sự là khiến Điền Hướng Trung thầm thấy kỳ lạ. Đồng thời cũng thầm khiếp sợ.
Nếu nói Diệp Phàm không có chút bối cảnh thì tuyệt đối không thể. Cho nên, một người khôn ngoan như Điền Hướng Trung sẽ không đi trêu chọc vào người như vậy để chuốc lấy phiền toái.
- Lão Điền anh thật sự mặc kệ sao? Đến lúc đó anh sẽ hối hận.
Thôi Cảnh Hạo có chút tức giận, giọng nặng lên không ít.
- Hối hận? Tôi có gì phải hối hận. Hiện tại không phải là không có ai tố các đồng chí Diệp Phàm sao? Thực sự có chuyện tôi sẽ giải quyết thỏa đáng. Nếu cấp dưới mình làm một chút chuyện đều đi quan tâm thì tôi sẽ bận chết mất. Lão Thôi, thật ra tôi cảm thấy, có một số việc chúng ta không cần phải hỏi. Anh thấy có đúng không?
Điền Hướng Trung ngược lại khuyên Thôi Cảnh Hạo. làm cho y thiếu chút nữa quăng điện thoại.
- Nếu anh mặc kệ, quên đi.
Sau khi gác điện thoại, vẻ mặt Thôi Cảnh Hạo trầm xuống. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Y biết, nếu đến Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh Nam Phúc Câu Trấn Nam cũng không dùng được ở Hải Đông có lẽ y nói cũng không có tác dụng.
Cục trưởng An Kỳ căn bản là một cái gậy trong tay Diệp Phàm. Diệp Phàm chỉ đông, người này tuyệt đối không đánh tây. Thôi Cảnh Hạo còn âm thầm khâm phục thuật dùng người của Diệp Phàm.
Tình huống thế này trừ phi cấp dưới của anh có sự tin tưởng vào anh có thể giải quyết việc này mới dám làm. Bằng không, khi Câu Trần Nam hùng mạnh ra mặt, một cục trưởng Cục Công an cấp dưới còn dám chống lại, đây là tình trạng gì?
Thôi Cảnh Hạo không cần nghĩ cũng biết. Tuy nhiên, biết là một chuyện, việc này, đã mất mặt không dậy nổi. Hơn nữa, năm đó y có thể ngồi lên vị trí này cũng là vì nhà họ Tô bí mật ra sức.
Nếu cả chuyện nhỏ đó đều không làm được, thì về sau đừng nghĩ đến việc nhà họ Tô ra sức cho anh.
Trong lòng Thôi Cảnh Hạo không biết làm thế nào, cũng rất tức giận
Không thể tưởng tượng được đường đường một thứ trưởng bộ Công an như mình đối mặt với một Cục trưởng cục Công an cấp dưới vẫn không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Công an Nam Phúc Lý Xương Hải.
Thầm nghĩ rằng Lý Xương Hải chẳng những là người được phân công quản lý hệ thống pháp luật mà còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc. Trong thể chế ở Trung Quốc vẫn có quyền lực đối với một quyền Chủ tịch thành phố như Diệp Phàm.
Chỉ có điều, Lý Xương Hải nghe nói về chuyện này xong cũng trầm ngâm một hồi lâu. Rồi nói cũng không khác những gì Điền Hướng Trung nói là mấy. Đều là nói một cách ba phải. Khiến Thôi Cảnh Hạo âm thầm giật mình. Trong lòng luôn nghĩ, việc này, Diệp Phàm rốt cuộc đã cho mấy đồng chí này ăn cái gì?
Rơi vào đường cùng Thôi Cảnh Hạo đành phải nhịn, khéo léo nói chuyện với nhà họ Tô về tình hình này.
Ông cụ nhà họ Tô nghe xong, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Anh là thứ trưởng bộ Công an, sao một cục trưởng Cục Công an cấp dưới cũng không bảo được.
Sau đó ông cụ cúp điện thoại. Thôi Cảnh Hạo mặt trắng lại đỏ, nghiến răng trong phòng một lúc lâu. Hắn biết, từ nay về sau quan hệ với nhà họ Tô có lẽ chấm dứt. Lão Thôi hận Diệp Phàm quá mức. Tuy nhiên, lão Thôi cũng bình tĩnh lại. Cùng với cấp dưới nói này nọ, không nghe cuối cùng mất mặt, không bằng không nói gì. Cho nên, lão Thôi cuối cùng chọn cách im lặng.
Buổi tối, sau khi giải quyết một số việc ở huyện Đào Mộc có chút mệt mỏi đi lên xe.
Bởi vì Chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông đã đến Thanh Ngưu đảm nhiệm chức Bí thư. Mà chủ tịch huyện nhất thời chưa được quyết định. Mà Bí thư huyện ủy Hoàng Sơ Lâm lại bị Ủy ban Kỷ luật bắt đi.
Khiến cho huyện Đào Mộc một lúc mất đi hai vị đầu sỏ, có vẻ như rắn mất đầu. Trước mắt việc khai thác, phát triển gỗ đào đã bắt đầu giai đoạn xây dựng, chắc chắn là không thể kéo dài.
Cho nên, Diệp Phàm đành phải tự mình xuống huyện Đào Mộc. Sắp xếp hết thảy mọi việc xong thì đã tốt. Vội vàng ăn cơm xong khi chuẩn bị lên xe thì Lý Mộc cung kính hỏi:
- Bí thư, tôi lái xe đi nhé?
- Được, cậu lái đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, ngồi ở vị trí gần ghế lái.
Xe đi trên quốc lộ vòng qua núi về thành phố.
Đột nhiên xe phanh nhanh lại, Lý Mộc dừng xe.
Bởi vì phía trước có một chiếc xe tải Đông Phong lớn bị lật bên sườn núi. Hoa quả trên xe lăn hết xuống đường. Một người máu chảy đầm đề đang đứng trên đường kêu cứu.
- Mau cứu người!
Diệp Phàm không chút do dự xuống xe.
Hai người vội vàng chạy về hướng chiếc xe bị lật. Tìm cây lớn đập cabin xe, vì trong đó còn có hai người.
Lái xe bị kẹt ở tay lái. Mà buồng lái cũng đã bị biến hình. May mắn Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, bằng không, không có cách nào để mở được.
Diệp Phàm cố sức nhưng gần ba phút mới đưa được người lái xe ra. Người ngồi cạnh là một người đàn ông cao lớn. Cũng đang bị kẹt. Diệp Phàm lại bắt đầu đập.
Đúng lúc này, có biến cố. Người đàn ông bị kẹt kia không ngờ ôm lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm còn tưởng rằng người đàn ông này vì hoảng sợ quá mới thế, đang định an ủi vài câu.
Đột nhiên cảm giác sau gáy hình như có khí lực đánh đến. Trong lòng đột nhiên sinh cảnh giác. Đang muốn quay người, nhưng người đàn ông này không ngờ rất kỳ lạ. Mặc dù Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, nhưng lúc này vì khí lực đã tiêu hao không ít. Muốn thoát khỏi cái ôm của y cũng phải cố hết sức.
Lúc này, Lý Mộc hét lớn:
- Bí thư, mau tránh ra.
Đôi mắt ưng phát hiện phía tây bắc có một bóng đen. Y dùng dao bầu rất nặng, khéo léo chém gió bổ về phía Diệp Phàm.
Mà Lý Mộc cũng rất dũng cảm, liều mạng nhào xuống trên người hắn. Mắt thấy dao bầu chém vào Lý Mộc.
Diệp Phàm đột nhiên hét lớn lên một tiếng.
Hai tay dùng lực chống, răng rắc một tiếng. Người đàn ông ôm chặt Diệp Phàm kia đã bị Diệp Phàm kéo rách hai tay. Hơn nữa đến thịt cũng bị Diệp Phàm xé thành hai đoạn. Máu tươi bắn tung tóe.
Các đồng chí cùng đi huyện Đào Mộc với Diệp Phàm lúc này đã bị dọa cho chết khiếp. Khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Mơ hồ có chút mùi truyền đến, có lẽ có người sợ quá tè ra quần.
Diệp Phàm thuận thế đem Lý Mộc đến một bên. Tuy nhiên, Lý Mộc vẫn là bị đao lớn bổ vào lưng. Lập tức máu tươi chảy ra đầy người.
- Lý Mộc.
Diệp Phàm tức giận, một cước đá tới, người đàn ông tóc dài bị Diệp Phàm đá một cước bay năm sáu mét. Mấy cán bộ Hải Đông bị đâm phải bỗng chốc lăn như hồ lô.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đứng lên, thấy có ba người đồng thời tấn công hắn.
Đều là cầm dao bầu khá lớn. Tất cả đều liều chết tiến đánh.
Trong lòng Diệp Phàm nóng như lửa đốt. Bởi vì Lý Mộc đang chảy máu, y đã ngất đi. Diệp Phàm một quyền đi xuống, tiếng răng rắc giòn tan vang lên. Một người trong số đó chắc chắn là bị chặt đứt tay. Dao bầu cũng bay loảng xoảng mấy chục mét.
Hai người đàn ông mặc đồ đen khác cũng bị Diệp Phàm đá lăn như hồ lô. Tuy nhiên vì muốn cứu Lý Mộc, ba người chạy mất hai.
Nhìn thấy người áo đen lăn lộn trên mặt đất. Mấy cán bộ của Hải Đông lúc này mới tỉnh mộng. anh dũng xông lên, đấm đá loạn xạ, cuối cùng bảy tám người áp chế xuống.
Diệp Phàm ôm Lý Mộc đi ngang qua đá mấy đá. Gã đàn ông này bị gãy hai tay, có lẽ không gây ra sóng gió gì. Diệp Phàm vội vàng xé quần sao băng bó cho Lý Mộc.
Thấy Lý Mộc có vết thương lớn, cũng không biết bị chém như thế nào. Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Mấy cảnh sát giao thông đến xử lý sự cố xuống xe.
- Đưa người đi, đừng để y chết. Các anh đi trước mở đường cứu người.
Diệp Phàm hô to một tiếng. Cảnh sát giao thông vội vàng đưa người đàn ông bị gãy tay lên xe.
Kéo còi nhằm thẳng xã Bảo Kiếm mà đi.
Nhận được tin báo của cảnh sát, An Kỳ tự mình dẫn hai mươi cảnh sát hình sự cùng với bác sĩ của bệnh viện số 1 Hải Đông đến.
Sau khi đưa Lý Mộc vào trạm y tế xã Bảo Kiếm, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương.
- Lập tức đến tìm người chạy trốn về cho tôi.
Mà Tư lệnh viên phân quân khu Nguyễn Tiến nghe nói Diệp Phàm bị tấn công lập tức cũng dẫn lính đễn hỗ trợ Phạm Cương tiến hành vây bắt.
Ba giờ sau, Nguyễn Tiến cùng với An Kỳ và Phạm Cương đã báo một tin tức không tốt về tội phạm bỏ trốn.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn tiếp tục truy bắt. Diệp Phàm đã sớm đoán được, vì ba tên áo đen tấn công hắn bản lĩnh khá cao, chắc chắn phải thân thủ ngũ đẳng.
Hơn nữa, trong đó hình như còn có một cao thủ lục đẳng. Cao thủ như thế muốn chạy trốn thì không phải là không thể. Huống chi, người ta đã tính toán từ trước, đường lui đã sắp xếp từ trước. Cho nên, căn bản là không có khả năng tìm được. Tuy nhiên, may mắn còn bắt được một người.
- Thẩm tra gấp!
Diệp Phàm hừ nói.
Không lâu sau, bác sĩ của bệnh viện số đã đến. Nói là tính mạng của Lý Mộc không sao. Nhưng lúc đó đã rơi mất một mảng thịt, không tổn thương đến gân cốt bên trong. Tuy nhiên, phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên tạm thời Lý Mộc vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Phàm chỉ thị mấy cảnh sát hộ tống Lý Mộc đến thẳng bệnh viện thành phố.
Bên này, Phạm Cương vừa mới đến, lập tức đưa người áo đen bị đứt tay đi thẩm vấn.
Tuy nhiên, người áo đen vẻ mặt xa lạ, căn bản là chưa gặp qua. Hơn nữa, người này hình như câm điếc, không nói một cái gì.
Diệp Phàm thấy thế, lập tức thi triển Phân cân thác cốt thủ, tiến hành tấn công người đàn ông áo đen mãnh liệt. Hơn nữa còn có Hóa âm mê thuật tấn công. Nhưng điều làm Diệp Phàm thất vọng chính là người này không ngờ cứ thế không hề nói một câu nào.
- Là một người cứng rắn.
Diệp Phàm không khỏi khâm phục người đàn ông này. Cùng Phạm Cương và An kỳ đi ra khỏi phòng thầm vấn.
- Bí thư, không nắm được người áo đen, chúng ta nhất thời không thể điều tra ra người đứng phía sau. Sau này chuyện an toàn của anh có thể phải cẩn thận.
Nếu không, tôi chọn mấy cảnh sát hình sự có năng lực đi theo anh.
An Kỳ có chút lo lắng nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Không cần làm thế, tôi sẽ xử lý. Trước mắt, chúng ta từ từ chiến đấu y làm đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, lên xe đến Hải Đông.
Tuy nhiên, buổi sáng ngày hôm sau, có tin báo đến. Người áo đen không ngờ chết trong trại tạm giam của cục Công an thành phố Hải Đông.
- Ai làm?
Diệp Phàm tức giận đập bàn quát.
- Bí thư, việc này tôi có trách nhiệm.
An Kỳ toát mồ hôi trán, không kịp lau.
- Việc này có chút kỳ lạ. Theo sắp xếp của Cục trưởng An thì tối qua không thể có người tiếp xúc với người đàn ông đó. Băng theo dõi đều mở ra xem, không phát hiện thấy ai đi vào. Hơn nữa, bên ngoài phòng giam có cảnh sát hình sự canh phòng.
Phạm Cương thật ra nói một câu vì An Kỳ.
- Chết như thế nào?
Diệp Phàm thì thào hỏi. Suy nghĩ một chút đột nhiên cả kinh, nói:
- Chẳng lẽ người này trước đó đã được dùng thuốc độc? Nếu nhiệm vụ có thể hoàn thành, sau khi trở về có thể giải. Vì y không hoàn thành nhiệm vụ cho nên, qua thời gian không thể giải độc đã chết.
- Có khả năng.
Phạm Cương gật đầu.
- Lập tức đưa thi thể về sở Công an tỉnh làm xét nghiệm, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân.
Diệp Phàm hừ nói. An Kỳ đi làm ngay.
- Đại ca, cái này làm cho manh mối hoàn toàn bị chặt đứt, ôi…
Phạm Cương có chút nhụt chí.
- Cậu nói xem là ai làm? Có thể có được độc dược như vậy, đối thủ chắc chắn không phải là hạng bình thường.
Diệp Phàm nhìn Phạm Cương chằm chằm.
- Tám phần là nhà họ Tô ở Bắc Kinh. Tô Lâm Nhi vẫn còn đang bị giam giữ trong cục Công an thành phố Hải Đông.
Với năng lực của nhà họ Tô, dùng tiền để mời những cao thủ của thế giới là không khó.
Phạm Cương nói, nhìn Diệp Phàm một cái lại nói thêm
- Hơn nữa, An Kỳ vẫn giữ người nhà họ Tô mà nhà họ Tô cũng không cho người đền xin hộ, cuối cùng đều bị bắt về.
Bọn họ biết, việc này An Kỳ nhìn Đại ca hành động cho nên, mặc dù là giết An Kỳ cũng không có tác dụng. Chỉ ra tay với anh mới được.
Đại ca, nếu bọn họ có lần đầu tiên, hẳn còn có lần thứ hai. Trong khoảng thời gian này, tôi thấy, hay là gọi Trần Quân và Lý Cường đến đây?
Chỗ ở của anh vẫn phải bảo vệ chặt chẽ. Tốt nhất là bảo Trần Quân đến lái xe cho anh. Còn về vũ khí, tôi sẽ cho người đem súng đạn tốt đến.
- Được, Lý Cường và Trần Quân chắc chắn được điều đến đây. Đề phòng cũng tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Nhìn Phạm Cường một cái, nói:
- Nếu nhà họ Tô dám ra tay với tôi, chúng ta cũng không cần nể mặt Lam Tồn Quân.
Chúng ta theo chân họ chơi xem. Tôi không phải là người sợ chết. Bắt nạt tôi tôi không ra tay thì sống làm gì?
Trong khoảng thời gian này cậu bí mật điều tra việc của nhà họ Tô. Bảo Vương Triều đưa vài người xuống hỗ trợ An Kỳ điều tra. Tôi không tin, nếu một dòng họ lớn như nhà họ Tô, lợi nhuận kinh doanh trên mười tỷ. Chẳng lẽ không có một chút thiếu sót nào?
Ngay cả tập đoàn Địa Đường Điểu ở Hải Đông, không có một vi phạm nào, chắc chắn không thể phát triển nhanh như vậy. Trong vài năm, Tô Lâm Nhi đã đạt lợi nhuận trong kinh doanh cao như vậy.
- Thiết Hải đã đến Hải Đông, còn cả lão Hạ, Lô Vĩ cũng đã đến. Lúc này đang ở một chỗ bí mật. Bất cứ lúc nào chờ đại ca giao việc.
Phạm Cương nói.
- Ôi, chuyện của tôi lại phiền đến các vị anh em rồi.
Diệp Phàm thở dài nhìn Phạm Cương một cái nói:
- Trong khoảng thời gian này tôi và An Kỳ ở ngoài sáng, các cậu bí mật hỗ trợ điều tra. Đã có người muốn mạng của tôi tôi cũng không thể không ra tay…
Buổi sáng hôm sau, Ông chủ của tập đoàn Tô thị Tô Trang Thành đến khảo sát kinh tế tỉnh Nam Phúc, máy bay riêng đã đến Thủy Châu. Dáng vẻ nhiều tiền thế lớn thực sự làm cho người ta có chút ghen tị.
Lần này, nhà họ Tô cùng với chủ tịch những tập đoàn lớn đến tỉnh Nam Phúc khảo sát đầu tư.
Nếu có thể thành công thì nhà họ Tô và các tập đoàn sẽ liên kết xây dựng một khu công nghiệp điện tử công ngệ cao.
Tổng đầu tư dự tính đạt đến tỷ.
Thần tài đã đến, Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Yến Xuân Lai cũng khá thận trọng. Tự mình đưa các nhân viên của Ủy ban nhân dân tỉnh đến sân bay đón tiếp long trọng. Đây là cách đón tiếp khách tối cao nhất của Chủ tịch tỉnh Yến. Mặc dù là nguyên thủ nước ngoài đến cũng mức đó.
Phía trước có xe cảnh sát mở đường, đoàn người Tô Trang Thành và Chủ tịch Yến Xuân Lai đi thẳng đến khách sạn Thủy Châu.
Vào phòng khách ngồi xong, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trang Ninh Thơm lên tiếng:
- Tổng giám đốc Tô, lần này chào mừng các ngài đến đây. Chúng tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi.
Tống Sơ Kiệt điều ra tỉnh ngoài đảm nhiệm chức Phó bí thư Tỉnh ủy. Người tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực này là Trang Ninh Thơm được điều từ tỉnh ngoài đến. Trang Ninh Thơm trên dưới tuổi, một người phụ nữ bằng này tuổi có thể làm đến vị trí hiện giờ cũng là có chút năng lượng.
- Ừ, xem ra, các anh đã nghe được tin tức từ trước.
Tô Trang Thành thản nhiên cười nói. Tuy nhiên, vẫn luôn thể hiện thái độ kiêu ngạo.
Làm mọi việc lớn nhỏ của nhà họ Tô, là người kế thừa tài sản của nhà họ Tô. Là người cầm lái tiếp theo của nhà họ Tô. Tô Trang Thành tuy mới hơn ba mươi tuổi, nhưng trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh đã có chút tiếng tăm.
Mà nhà họ Tô, Tô Trang Thành còn có biệt hiệu riêng.
Tô Tiểu Hổ. Cha được gọi là Tô lão Hổ.
Đó tất nhiên là nói về việc nhận định về kinh tế, nhận định về hướng đi kiếm tiền rất chuẩn xác. Mỗi khi đầu tư đều kiếm đợi lợi nhuận lớn. Hơn nữa, trong cạnh tranh, cho đến giờ hai cha con đều là long lang dạ sói. Có thể thu được lợi thì sẽ không nể nang gì. Cho nên gọi là tiểu Hổ, lão Hổ.
Đương nhiên, vì nhà họ Tô là tập đoàn tài chính lớn. Cho nên, tập đoàn hợp tác với nhà họ Tô cũng không phải nhỏ. Lần này xuống đây, để xây dựng thanh thế. Nhà họ Tô mời tập đoàn điện tử Thế Thăng, tập đoàn điện tử Tác Ma.
- Tin tức lúc nào cũng thế thôi. Các anh muốn sản xuất điện tử cần tin tức, chúng tôi làm công tác hành chính không có tin tức không thể biết tương lai đúng không?
Yến Xuân Lai vừa nói vừa cười vui vẻ dẫn mọi người bước đi
- Chủ tịch tỉnh Yến, Phó chủ tịch tỉnh Trang. Tổng giám đốc Tô lần này xuống đây là làm công tác chuẩn bị. Tập đoàn Tô thị liên kết với tập đoàn Thế Thăng, tập đoàn Tác Ma.
Dự định xây dựng một khu chế tạo thiết bị ngành công nghiệp hóa chất. Chủ tịch tỉnh Yến có lẽ đã nghe nói qua. Tập đoàn Tô thị chẳng những là tập đoàn hàng đầu Trung Quốc, mà cũng là tập đoàn góp vốn với rất nhiều công ty nổi tiếng thế giới.
Lần này chuẩn bị thành lập khu chế tạo công nghiệp ở tỉnh Nam Phúc. Ba tập đoàn dự định đầu tư lên đến tỷ. Mục tiêu cũng không giới hạn trong nước. Về địa điểm, nghe nói các anh đã chọn cho chúng tôi vài địa điểm?
Có thời gian chúng tôi sẽ đi kiểm tra một chút. Đương nhiên, nếu thích hợp chúng tôi sẽ ký hợp đồng chính thức.
Sau đó sẽ tiến hành quy hoạch.
Chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Thăng Hồ Chấn Gian vẻ mặt bình tĩnh cười nói.
- Tổng giám đốc Tô, tổng Giám đốc Hồ, lần này các anh xuống dới này khảo sát khu vực để xây dựng khu công nghiệp. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng rất coi trọng đoàn khảo sát. Trong mấy ngày các anh ở đây, Phó chủ tịch tỉnh Trang sẽ dẫn các anh đi. Ngoài ra các lãnh đạo của các sở liên quan đến đất đai, xây dựng đều sẽ cùng đi. Các anh có khó khăn gì hoặc có yêu cầu gì hợp lý chúng tôi sẽ tạo điều kiện hết sức. Quan điểm của chính quyền tỉnh Nam Phúc chúng tôi chính là, làm hài lòng khách đến vui lòng khách đi. Nguồn:
Yến Xuân Lai khẽ cười nói.
- Chủ tịch tỉnh Yến, phó chủ tịch tỉnh Trang, chỉ sợ là không có thời gian.
Tô Trang Thành nhíu mày nói.
- Không có thời gian, tổng giám đốc Tô không phải là lần này chỉ xuống đây để khảo sát khu vực xây dựng khu công nghiệp sao?
Yến Xuân Lai kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy.
Hồ Chấn Giang gật gật đầu, nhìn Yến Xuân Lai cùng với Trang Ninh Thơm, nhíu mày.
- Hay là không tiện nói thì thôi.
Yến Xuân Lai xoay xoay chén trà nói.
- Cũng không có gì không tiện. Chủ yếu là em tôi hiện còn bị giam giữ. Cho nên, rất xin lỗi, tôi phải đi xem cô trước. Cũng không biết cô có chịu khổ không. Nếu cha tôi nhìn thấy không biết đau lòng như thế nào.
Tô Trang Thành vẻ mặt nghiêm trọng lên.
- Em?
Chủ tịch tỉnh Yến nhắc lại, quay đầu nhìn Trang Ninh Thơm. Tất nhiên, Chủ tịch tỉnh Yến cũng không biết tiểu thư nhà họ Tô là ai. Trang Ninh Thơm cũng hơi lắc lắc đầu ý là cô cũng không biết.
- Ôi, một số đồng chí ở Hải Đông của các anh thật lợi hại. Một chút việc nhỏ như lông gà không ngờ bắt tiểu thư nhà họ Tô lại. Người ta làm tốt việc kinh doanh ở Hải Đông, có phạm pháp với ai? Tổng giám đốc Tô lần này xuống đây vốn định đi khảo sát ngay…
Nói đến đây chủ tịch tập đoàn Tác Ma Trần Thọ Quang ngừng một chút, chỉ vào người đàn ông trung niên ngồi gần Tô Trang Thành nói:
- Chủ tịch tỉnh Yến, bọn họ đều là chuyên gia về ngành điện tử. Lần này tổng giám đốc Tô đưa đến đây. Tuy nhiên, Tổng giám đốc có chút việc phiền lòng, nên không có tâm trạng đi lo việc kinh doanh.