Diệp Phàm mất nhiều công sức như vậy, đơn giản chỉ là để kéo gần quan hệ giữa hắn và Khâu Hoa. Hơn nữa, cũng là dùng cái này để cho Khâu Hoa một chút tin tức. Tin rằng Khâu Hoa nhìn đến hộp trà này sau đó sẽ liên tưởng đến cái gì đó.
Cũng chính là trà này xuất xứ ở đâu, Diệp Phàm lấy ra từ chỗ nào. Đây cũng là ám chỉ với Diệp Phàm sau lưng hắn có bí ẩn nhất định.
Nếu hắn trực tiếp nói với Khâu Hoa là người nhà họ Phí đưa người ta sẽ nói hắn khoe khoang, lòng dạ nhỏ nhen. Cứ dùng một hộp trà để Khâu Hao liên tưởng cũng là cách tốt.
- Ngồi đi đồng chí Diệp Phàm.
Khâu Hoa thấy Diệp Phàm bước vào thuận tay cầm văn bản trên bàn chỉ vào ghế xoay đối diện nói.
Văn phòng Khâu Hoa thiết kế cũng rất đơn giản, ngoại trừ bàn làm việc lớn là mấy cái ghế xoay và giá sách lớn trong đầy sách và mấy đồ trang trí.
- Chủ nhiệm Khâu, ngại qua, chuyện Giang Đô kéo dài, đến đây cũng đã mấy ngày, hôm nay mới đến báo cáo được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống nói.
Lúc này thư ký Vệ nhẹ nhàng gõ cửa sau khi bước vào đặt ấm trà xuống trước mặt hai người.
Chủ nhiệm Khâu có lẽ có chút khát thuận tay cầm lấy chén trà, dùng nắp cào một chút lá trà. Đột nhiên ánh mắt Khâu Hao không khỏi nhìn những lá trà, ngẩng đầu nhìn thư ký Vệ một cái hỏi:
- Ở đâu ra vậy?
- Chủ nhiệm Diệp vừa mang đến.
Thư ký Vệ đáp.
- Trà búp Minh Tiền được chế biến từ lá trà hái trong tiết thanh minh, ít bị sâu bệnh phá hoại, lá xanh nong, mầu đẹp, vị cũng đậm đà, là trà cao cấp. Ngoài ra thời tiết thanh minh nhiệt độ không khí thấp, mầm trà cũng ít tốc độ sinh trưởng chậm sản lượng thấp, cho nên thường nói "Trà búp Minh Tiền quý như vàng". Chủ nhiệm Diệp cảm ơn, trà rất ngon.
Khâu Hoa cũng tỏ vẻ một chút, hơn nữa khách khí một chút. Diệp Phàm hiểu trà này đã có tác dụng
Điền Giang được gọi là tổng quản của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, còn Khâu Hoa thì là nhị Tổng quản. Nhị tổng quản quản lý những việc nội bộ
Nhập trà Long Tỉnh là do Khâu Hoa phụ trách. Cho nên, anh ta biết rõ. Bởi vì lọa trà này không thể mua ở chợ. Nếu có thể mua cũng không thể nói là tuyệt phẩm. Cho nên, Khâu Hoa rất rõ ràng về loại trà này. Có lẽ quen thuộc rõ ràng hơn Diệp Phàm nhiều lắm.
Tuy nhiên, từ hộp trà này có thể khẳng định là phía sau Diệp Phàm có người cho hắn. Diệp Phàm còn chưa tới cấp bậc có thể hưởng thụ sản phẩm đặc biệt này.
Chỉ có điều, có thể được cho loại trà rất tốt của lãnh đạo này, thì Khâu Hoa cũng muốn. Khâu Hoa chỉ có thể kết luận, hẳn là một trong chín vị lãnh đạo kia. Hoặc là một số lãnh đạo cấp cao về hưu cũng được hưởng chính sách đãi ngộ này, chỉ có điều số lượng không nhiều thôi.
Tuy nhiên, mặc kệ là về hưu hay không, người ta đã từng đảm nhiệm vị trí lãnh đạo quan trọng, mối quan hệ rất phong phú. Tuy nhiên, rốt cuộc là ai? Khâu Hoa đành phải lúc có thời gian mới có thể cân nhắc.
- Chỉ là một hộp trà, có gì phải cảm ơn, Chủ nhiệm Khâu quá lời rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh lại, thuận miệng nói một cách tự nhiên.
- Chủ nhiệm Diệp hút thuốc chứ?
Khâu Hoa cười nói.
- Thuốc thì bình thường mỗi ngày phải một bao. Có khi phải thức đêm làm việc thì hút thuốc cũng nhiều hơn, ngày một hai bao. Những người như chúng ta, rất nhiều chuyện phải hao tổn tâm trí. Chủ nhiệm Khâu có lẽ còn nhiều hơn.
Diệp Phàm nói, đôi mắt ưng đã quan sát thấy giữa hai ngón tay của Khâu Hoa đã ngả vàng.
Tuy nói đi theo lãnh đạo nên chủ nhiệm Khâu Hoa cũng rất chú ý đến chi tiết này. Bình htường đều dùng tẩu để hút thuốc, sợ ảnh hưởng đến ngón tay. Nhưng Diệp Phàm có đôi mắt ưng vẫn có thể phát hiện chi tiết rất nhỏ này.
- Ha ha, tôi hút nhiều hơn một chút, không có cách nào, dù biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng mình cũng không cai được.
Nhiều việc giống như cậu nói vậy, chuyện cần chúng ta suy nghĩ rất nhiều. Người ngoài thấy chúng ta rất ngăn nắp, đi theo lãh đao có người tiền hô hậu ủng.
Đi ra ngoài đều có xe cảnh sát mở đường, thảm hồng nghêng đón. Thật ra, một quốc gia lớn như vậy, việc phải suy nghĩ nhiều lắm.
Đặc biệt lãnh đạo, cậu thấy không, các lãnh đạo thế hệ trước đều nghiện thuốc lá cả. Bởi vì, không có thuốc là không thể nâng cao tinh thần.
Đương nhiên, thế hệ lãnh đạo mới đều chú ý đến những việc này. Thuốc lá cũng không thể thiếu với các lãnh đạo.
Phó Chủ nhiệm Khâu hình như đang nói việc riêng lại nói về công việc. Anh ta nhìn thư ký Vệ một cái nói:
- Trà ngon của chủ nhiệm Diệp chúng ta không thể không thưởng thức, Tiểu Vệ, cậu cũng uống một ly đi. Còn nữa để khi chủ nhiệm Diệp đi thì lấy ra hai bình rượu.
- Bỏ đi, phó chủ nhiệm Khâu sao có thể thế được.
Diệp Phàm cố ý nói thật ra cũng muốn xem phó chủ nhiệm Khâu có thể cho mình rượu gì. Cấp bậc chắc chắn sẽ không thấp, nếu không, anh ta cũng ngại đưa ra.
- Ha ha, không việc gì, chỉ là hai bình Mao Đài thôi.
Khâu Hoa cười, thư ký Vệ gật đầu rồi nhẹ nhàng ra ngoài, có lẽ là đi chuẩn bị.
- Phó chủ nhiệm Khâu, anh nói về công việc của tôi ở bên này một chút. Nếu không, đến giờ tôi cảm thấy bên này chỉ treo hư danh.
Nếu không, cứ thế dù sao cũng vô dụng, nên để cho đồng chí khác vậy. Tôi biết nhân sự của các anh bên này cũng rất ít, có thể thêm một đồng chí hỗ trợ cũng tốt hơn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mà tôi ở phòng Thanh tra bên kia, có lẽ không có nhiều thời gian cho bên này.
Diệp Phàm hỏi, thật ra đang lấy lùi làm tiến.
Chức Phó chánh văn phòng Diệp Phàm cũng không muốn bỏ qua. Huống chi, chức vụ này thực sự có ảnh hưởng.
Đi xuống làm việc gì các cán bộ đều nhìn thấy điểm này. Hơn nữ, sau này đề bạt gì đó người ta dù sao cũng quan tâm đến lý lịch này.
Để sau này lãnh đạo nhìn thấy tất nhiên sẽ liên tưởng đến cái gì đó. Nhất định sẽ quan tâm đến anh hơn.
- Ha ha, tôi không quyền lấy lại chức vụ này của cậu. Phó chủ nhiệm này của cậu là Ban Tổ chức cán bộ Trung ương chính thức bổ nhiệm.
Khâu Hoa cười cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Hơn nữa, bên chúng tôi thật sự cần cậu.
Mỗi một chức vụ đều không thể để trống, đặc biệt là bên này. Có thể nói mỗi vị trí đều là những vị trí mấu chốt.
Tiếp theo sẽ nói chuyện công tác của cậu. Bởi vì cậu còn phụ trách phòng Thanh tra bên kia, cho nên, chúng tôi cũng suy xét đến việc cậu nhiều việc, chuyện bên này không phải là rất nhiều.
Nhưng, không nhiều không có nghĩa là không quan trọng. Ngược lại, công việc của cậu ở bên này đặc biệt quan trọng.
Khâu Hoa dông dài một hồi, Diệp Phàm nghe không hiểu ra sao.
Thấy Khâu Hoa tỏ vẻ khát nước uống nước, Diệp Phàm không thể không nhân cơ hội hỏi:
- Chủ nhiệm Khâu, bên này rốt cuộc tôi làm gì?
- Bên chỗ chúng tôi cũng không nhiều nhân viên, chỉ có ba mươi người. Tuy nhiên, công việc phụ trách thật ra không ít.
Mà Phó chủ nhiệm như anh phân công quản lý công tác bên này chính là phòng cảnh vệ. Đương nhiên, xem xét đến việc cậu còn giữ chức phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A lại còn kiêm chức Chủ nhiệm phòng Thanh tra.
Công việc chủ yếu của cậu là ở bên phòng Thanh tra bên kia, bên này nếu nhiều việc sẽ gọi cậu tới. Nếu không bảo cậu từ bên phòng Thanh tra sang đây phụ trách phòng cảnh vệ chắc chắn cậu không vui.
Tính cách của cậu chúng tôi biết, thích đảm nhiệm công tác lãnh đạo ở địa phương, quy hoạch một phương tạo phúc cho dân chúng là suy nghĩ của cậu. Điều này chúng tôi cũng không phản đối ngược lại có người vì nước như cậu thật là phúc của dân của nước.
Cho nên, phòng cảnh vệ có người phụ trách giúp cậu, cậu ta là Tống Phi Vân, cũng là một đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Là người phụ trách công tác cảnh vệ cụ thể, mà cậu là lãnh đạo của gã. Chỉ cần phụ trách chỉ huy một chút là được.
Sau này, bên này có nhiệm vụ gì, tôi sẽ bảo cậu ta báo cáo cho cậu. Hơn nữa, cậu còn có nhiệm vụ, chính là phối hợp với đồng chí Thiên Thông đảm bảo an toàn cho đồng chí Đường Hạo Đông khi xuất hành.
Chủ nhiệm Khâu nghiêm túc nói.
Bởi vì, nói đến công tác là chuyện rất nghiêm túc, không thể qua loa. Công tác đảm bảo an toàn cho đồng chí Đường Hạo Đông là công tác quan trọng bậc nhất.
- Thiên Thông?
Diệp Phàm nhắc lại suýt nữa thì bật cười thành tiếng, không ngờ còn có cái tên lạ như thế này. Hơn nữa, hình như cũng không có họ Thiên, có lẽ là biệt danh mà thôi.
- Ha ha, cậu cảm thấy buồn cười có phải không. Lúc đó tôi nghe xong cũng cảm thấy buồn cười. Thật sự là không có họ Thiên.
Tuy nhiên, đây là tên thật của gã, cao thủ các cậu đều có tính tình kỳ quái. Nghe nói trước đây có người nói tên này rất lạ, yêu cầu Thông Thiên sửa lại.
Chủ yếu là tránh việc hiểu lầm, Thiên Thông Thiên Thông có khả năng Thiên Thông. Tuy nhiên, Thiên Thông vẫn giữ tên của mình, cho nên cứ gọi là thế.
Chủ nhiệm Khâu thản nhiên cười nói.
- Tôi còn tưởng rằng đồng chí Lang Phá Thiên phụ trách công tác cảnh vệ bên này?
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Lang Phá Thiên là người phụ trách toàn cục, đương nhiên, khi có việc ra ngoài thì phạm vi bảo vệ cũng lớn.
Bởi vì, địa hình bên ngoài phức tạp, tình hình đột phát cũng khá nhiều. Cho nên, người cũng phải gia tăng.
Cho đến lúc này, sẽ cần đến Lang Phá Thiên phối hợp với đồng chí Thiên Thông. Đương nhiên, bình thường thì an toàn bên này do đồng chí Thiên Thông phụ trách.
Mà công việc cụ thể của phòng cảnh vệ là do Chủ nhiệm Tống Phi Vân phụ trách. Cậu cũng đến rồi thì là do cậu phối hợp với Thiên Thông.
Hơn nữa, cảnh vệ các cậu ngoài Tống Phi Vân phụ trách công việc cụ thể, Thiên Thông lãnh đạo bên ngoài, còn có một tham mưu cấp cao là Cổ Thuận.
Khi có việc cậu cũng phải cùng gã trao đổi một chút. Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu trước, Cổ Thuật tính tình cũng cổ quái ha ha.
Chủ nhiệm Khâu cười hai tiếng.
Tuy nhiên, Cổ Thuận quái thế nào cũng không nói. Vì công việc phức tạp nên lãnh đạo sắp xếp ba bốn tổ viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A cũng là bình thường, bởi vì đây là an toàn lãnh đạo cấp cao nhất
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, để tôi cùng cậu đến phòng cảnh vệ xem, cậu cũng phải gặp mấy đồng chí một chút.
Khâu Hoa nói đang định đứng lên thì điện thoại reo lên. Ừ à một hồi rồi thả điện thoại xuống nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Tôi có việc phải ra ngoài, chuyện sang phòng cảnh vệ phải hoãn lại một chút.