Ngư Thái Vân biết rõ khả năng của thủ hạ, nếu chỉ đau một chút thì không thể nào làm cho những người mình đồng da sắt này kêu đau.
Bọn họ đều đang kêu đau, chứng tỏ đang phải chịu sự đau đớn vô cùng, không thể chịu đựng được nữa mới kêu la.
Diệp Phàm cười nhếch mép, đưa tay phủi phủi ghế rồi mới ngồi xuống.
- Công tử, thuốc đang ở chỗ tôi.
Trần Khiếu Thiên đạp một cái làm cho Ngư Thái Vân ngã sõng soài xuống đất. Sau đó anh ta bước vài bước đến lấy từ trong ba lô ra hộp xì gà cao cấp ném cho Diệp Phàm. Diệp Phàm bắt lấy hộp thuốc, lấy ra một điếu châm lửa hút rồi thong thả nhìn xung quanh.
- Hừ!
Ngư Thiên Phong đặt cháu mình xuống sau đó nhảy một bước đá một cước về phía Trần Khiếu Thiên.
Tuy nhiên lão chưa đạp trúng Trần Khiếu Thiên thì bỗng nhiên cảm thấy gót chân tê buốt dường như bị một vật gì đó mềm mềm cuốn lấy. Lão còn cho rằng đó là rắn, liền đá một cái để cho con rắn thả ra. Nhưng vẫn không thoát ra được.
"Con rắn" đó chính là chiếc roi da của Ngư Thái Vân bị Trần Khiếu Thiên đá rơi xuống đất được Diệp Phàm nhặt lên.
Tay của Diệp Phàm nhẹ nhàng lôi, kéo, xoay, làm cho Ngư Thiên Phong như đang biểu diễn bay trong không trung, đến khi chiếc roi đứt khiến ông ta bay ra rơi xuống bãi cỏ cách đó hơn 5m.
Mặt cỏ lúc này bị lộ ra một vết lõm to. Thật không may bởi vì miệng của ông ta lại chúi xuống trước. Lúc này miệng sưng to lên giống như cái mõm lợn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chú!
Ngư Thái Vân hét lên, muốn lao lên cứu. Tuy nhiên Trần Khiếu Thiên làm sao có thể để cô ta đạt được. Chỉ vài cú đá, Ngư Thái Vân bị đá lăn mấy vòng dưới thảm cỏ, tạm thời cũng không đứng dậy được.
- Chẳng ra gì, chỉ có một chút bản lĩnh như thế mà cũng đến gây sự. Nhìn trang phục của các người đi, chắc là Bài bang Tây Tương có phải không?
Trần Khiếu Thiên nói.
- Đi thôi, đừng để lỡ việc.
Diệp Phàm ném mẩu thuốc xuống và dùng chân day day, nói:
- Lần sau các vị không may mắn thế này nữa đâu. Tự thu xếp ổn thỏa đi, muốn thay võ quán Đồng gia ra mặt thì cũng phải biết tự lượng sức mình. Diệp Phàm tôi không trêu choọc ai, nhưng nếu vị nào thấy nhàn rỗi đến gây chuyện thì vị đó nhất định không may rồi.
Diệp Phàm nói xong quay người bỏ đi, Trần Khiếu Thiên cũng đi sát phía sau.
Thấy hai người Diệp Phàm lái xe đi, người của võ quán Đồng gia đều xuất hiện. Từng người đảm trách nhiệm vụ cứu sống, trị thương cho những người kia. Tuy nhiên, Đồng Nhất Thiết trong lòng hoảng sợ và phẫn nộ đến cực độ.
Ông ta luôn miệng lẩm bẩm:
- Không ngờ, thật không ngờ. Một vị quan chức nhà nước, có lẽ cũng được bố trí cao thủ bảo vệ, nhưng bản thân hắn thân thủ cũng không hề kém. Đồng Đinh, rút cuộc thì con đã gây sự với ai?
- Đồng quán chủ, tôi lập tức gọi điện cho bố tôi. Việc hôm nay, Ngư Thái Vân tôi đã đá phải tấm sắt rồi.
Ngư Thái Vân mặt đỏ bừng lên, tức giận nói.
- Ngư cô nương, cô nói đi, vị chủ nhiệm Diệp kia võ công có cao không?
Đồng Nhất Thiết trong lòng vẫn còn đang tưởng tượng.
- Chắc chắn cao, nói một câu không giấu diếm gì. Anh nhìn chú của tôi, hắn đã đá một cái làm ông ấy bay đi.
Nếu không phải thân thủ rất cao thì việc này không thể xảy ra. Không ngờ trong chốn quan trường của chính phủ lại che giấu cao thủ như vậy.
Xem như Ngư Thái Vân tôi không có mắt. Tuy nhiên, tôi tin rằng thân thủ của hắn không thể cao hơn cha tôi. Hắn ta mới mấy tuổi, chẳng phải nghe noi là chưa đến 30 hay sao?
Thái Vân nhíu mày nói.
- Tiên sinh, nếu như đã biết rõ đó là Bài bang, sao lại không mạnh tay. Cứ lằng nhằng mãi như thế cũng phiền lắm.
Trần Khiếu Thiên có chút không vừa ý bởi Diệp Phàm quá nương tay.
- Ha ha, không sao, bọn chúng nhất định sẽ quay lại. Đến khi đó sẽ là lúc ra tay thực sự.
Chẳng phải ta vẫn còn bốn người chưa tìm được hay sao, ha ha, tuy tên Đồng Đinh kia là con ông cháu cha nhưng cũng rất có cốt cách.
Còn người thanh niên tên là Đồng Ngư, hoàn toàn có thể được gia nhập vào Tổ A. Lần sau tôi phải làm cho người của Ngư gia đau lòng tự nguyện gia nhập vào đội mới được.
Diệp Phàm cười lên mấy tiếng.
Trần Khiếu Thiên bỗng nhiên hiểu ra, xoa xoa cằm, cười nói:
- Bây giờ hình như anh làm việc gì cũng đều phải có lợi mới làm. Mọi việc đều có mục đích.
- Nói nhảm, không có mục đích thì chẳng phải là làm vô ích hay sao.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ừm, như vậy là nhất cử lưỡng tiện, bớt đi phiền toái.
Trần Khiếu Thiên cũng cười.
Chiều hôm sau, có một cô gái vội vàng đến sườn núi Tây Tương, đó chính là quán chủ Bài bang, Ngư Thái Vân.
Ở giữa sườn núi có một ngôi nhà trúc rất lớn, những cây trúc rất to làm trụ, ngay cả những viên ngói cũng được làm từ cây trúc, những cây trúc sau khi được bổ ra trải qua một công đoạn xử lý đặc biệt rồi ép thành những viên ngói.
Phía trước tòa nhà trúc có một khoảng vườn trồng rau rất rộng. Lúc này có một ông già ăn mặc mộc mạc đang cầm chiếc roa nhẹ nhàng tưới nước cho rau. Hàng rào quanh khu đất trồng rau cũng được đan từ trúc, để ngăn không cho gà, vịt ở gần đó vào ăn rau.
- Bố, chẳng phải con đã nói với bố rồi sao. Bố muốn ăn rau thì sẽ có người mang từ dưới núi lên cho, tự trồng làm gì cho vất vả.
Ngư Thái Vân tỏ vẻ nũng nịu nói với ông già kia.
- Có gì mà mệt, thời gian rỗi trồng rau, nuôi con gà con vịt, kiếm mấy quả trứng, bên cạnh còn có cái ao cá để câu, những thứ này đều xanh, sạch. Thái Vân, đây chính là nhân sinh. Có nói con cũng không hiểu được.
Ông cụ lắc lắc đầu tiếp tục tưới rau, sau đó lại nói
- Dưới đó làm ăn vẫn tốt chứ hả?
- Mọi việc bình thường, hôm nay vận chuyển trên sông tốt hơn so với năm ngoái. Hơn chục chiếc thuyền luôn bận rộn, con cũng đã nói với bọn họ rồi, từ sau trở đi chúng ta sẽ không thu tiền phần trăm nữa. Tuy nhiên bọn họ vẫn cố tình nộp, con cũng không còn cách nào khác.
Ngư Thái Vân vừa giúp bố làm vườn vừa nói.
Thu phần trăm đã là quy định cũ của Bài bang rồi, mọi hoạt động làm ăn trên con sông này đều phải tự động nộp phần trăm. Trên thực tế, nói khó nghe một chút đó chính là tiền bảo kê.
Tuy nhiên, với việc làm ăn phát đạt của mình, Ngư Thái Vân cũng không muốn nhận, nhưng những chủ thuyền làm ăn trên sông cứ cố ý nộp.
Việc này phải chăng là để cho yên tâm. Hơn nữa có gì rắc rối thì công ty bảo vệ do Ngư Thái Vân mở ra sẽ có mặt để giải quyết.
- Con không phải là đến để nói với ta việc này có phải không nào?
Ngư Vân Đông vừa ngồi xuống nhổ cỏ vừa hỏi.
- Việc này...
Ngư Thái Vân do dự một chút rồi nói:
- Nhà bố vợ của nhị thúc gặp rắc rối.
- Thiên Phong cưới vợ bao giờ, sao ta không được biết?
Ngư Vân Đông dừng tay rồi quay đầu nhìn con gái.
Lúc này, một người phụ nữ mang đến một chậu nước, Ngư Vân Đông rửa tay xong ngồi chiếc ghế trúc trước khu vườn. Người phụ nữ lại mang đến một khay trà, trên đó có hai đĩa thức ăn và một bình rượu.
- Thái Vân, khó khăn lắm cháu mới lên núi, hãy ở lại nói chuyện với bố cháu một chút.
Người phụ nữ cười nói.
- Cháu hiểu.
Ngư Thái Vân gật đầu rồi rót cho Ngư Vân Đông 1 chén rượu.
- Vẫn chưa kết hôn, việc này cơ bản đang chuẩn bị, mấy ngày này làm đính hôn trước. Tuy nhiên bây giờ xem ra việc này có lẽ bị người khác phá hỏng rồi, ôi...
Ngư Thái Vân thở dài, nhăn mày. Đương nhiên cô gái này đang chơi ván bài tỉnh cảm.
- Nhạc phụ là ai, quái, chẳng phải nó thích tứ cô nương của Đồng gia hay sao? Nhưng ta nghe nói đó là doanh nhân, sinh viên đại học, cô ta cũng coi thường Thiên Phong.
Ngư Vân Đông lắc đầu, bùi ngùi nói:
- Thiên Phong cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay không gặp được người ưng ý. Thoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, không lập gia đình sau này sẽ không có con để mà bế. Phải cưới vợ thôi!
- Chính là Đồng Vinh của Đồng gia, chỉ là gần đây Đồng gia gặp chuyện phiền phức...
Ngư Thái Vân đem chuyện võ quán Đồng gia bị đập phá kể một lượt.
- Người đó dựa vào một mình mà có thể đấu với võ quán Đồng gia, nghe con nói tuổi của người đó cũng không cao. Đồng Nhất Thiết là cao thủ lục đẳng, Đồng Ngưu Thanh thân thủ cũng ngũ đẳng.
Đồng Binh thì chẳng phải nghe nói cũng sắp đạt đến ngũ đẳng rồi đó sao. Tính sơ qua thì có lẽ người đó ít nhất cũng phải là cao thủ thất đẳng cấp cao nhất rồi.
Ngư Vân Đông ném một hạt lạc vào miệng, suy nghĩ rồi nói:
- Không phải chứ, nhị thúc của con dù chưa đạt được thất đẳng cấp cao nhất nhưng cũng đạt đến cấp thất đẳng cấp ba rồi.
Lại thêm cả con nữa, hai người hợp sức làm sao mà vẫn không thể giải quyết được hai kẻ thất đẳng cấp cao nhất? Ít nhất cũng không thể thua thảm như thế chứ.
- Không phải, là do lại xuất hiện thêm một người nữa. Chính là chủ nhiệm Diệp Phàm của Phòng Đốc tra văn phòng trung ương mà lúc đầu chúng ta nói đến. Không ngờ bên cạnh hắn còn có một tên khác, công phu cũng rất thâm hậu. Con đấu với anh ta mấy quyền, cơ bản là không có tính chiến đấu bởi vì người ta giống như đang dạo chơi.
Ngư Thái Vân mân mê miệng.
- Con không thể, vậy thì nhị thúc của con thì sao?
Ngư Vân Đông hỏi.
- Bị tên chủ nhiệm Diệp kia dùng roi da của con cuốn lấy quăng về sau, cơ thể nhị thúc đập xuống thảm cỏ mặt mũi sưng to lên như mũi heo.
Gãy cả hai cái răng, cũng không biết đến khi nào mới có thể hồi phục trở lại. Đồng Vinh vừa nhìn còn cho rằng nhị thúc đang thổi phồng sự việc.
Việc này, nói thực sự Bài bang chúng ta không thể giúp Đồng gia giải quyết được, Đồng Vinh trong lòng có chút không vui. Vì thế việc kết hôn liền bị dừng lại.
Ngư Thái Vân nói.
- Con nói là võ công của vị chủ nhiệm họ Diệp kia còn cao hơn cả nhị thúc của con?
Ngư Vân Đông "hừ" một tiếng, ông ta rất yêu quý người em trai Thiên Phong của mình. Nghe nói bị đánh thảm như thế, trong lòng đương nhiên tức giận.
- Vâng, hẳn là thế, anh ta cũng xem như là đánh lén rất giỏi. Tuy nhiên, người nọ rất trẻ, phỏng chừng chưa đến 27,28, lớn hơn con một chút.
Nói võ công của hắn cao hơn nhị thúc, làm sao có thể như thế được. Vì nhị thúc đang đấu với tên bên cạnh hắn nên đã bị gã họ Diệp ra tay đánh lén sau lưng.
Ngư Thái Vân đương nhiên là đang tự dát vàng lên trên mặt mình. Bởi vì căn bản trong lòng cô ta không phục đối với Diệp Phàm.
- Ừm, 27, 28 tuổi mà đã đạt được thất đẳng cấp cao nhất, chắc chắn là không thể. Ta đã sống hơn nửa cuộc đời rồi cũng chưa từng thấy cao thủ nào trẻ như thế.
Vốn cho rằng con đã là thiên tài rồi, không ngờ có người còn giỏi hơn cả con. Ta muốn đi xem thế nào.
Ngư Vân Đông luôn muốn tìm một truyền nhân, chỉ là sới tung Bài bang lên cũng không tìm được một người có cốt cách tốt như vậy. Đáng tiếc Ngư Thái Vân lại là con gái, đây chính là điều Ngư Vân Đông luôn lấy làm tiếc.
- Thế thì vừa khéo, vì chuyện của nhị thúc bố phải đi xem. Tiểu tử họ Diệp kia đáng ghét lắm.
Chúng ta bị hắn đánh bại rồi hắn còn đứng đó châm biếm. Hơn nữa còn nghênh ngang kiêu ngạo cứ như thiên hạ này chính là của hắn.
Cũng kỳ lạ, tên kia võ công cũng cao như thế mà dường như lại rất cung kính đối với tên họ Diệp đó.
Việc này đúng là rất kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn làm quan gì đó?
Ngư Thái Vân nói ra sự nghi ngờ của mình.