Tiếng sáo rất du dương, rất đưa tình, rất hay, Diệp Phàm không kìm được bèn ừng lại lắng nghe.
- Quái lạ, trong tiếng sao hình như mang nỗi đau buồn.
Diệp Phàm nói, nhìn Tuyết Hồng hỏi:
- Người thổi sáo là ai?
- Để ý đến anh ta làm gì?
Tuyết Hồng hình như không có cảm tình đối với ngày này.
- Hay là người theo đuổi công chúa Tuyết Hồng của chúng ta đấy?
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải!
Tuyết Hồng quả quyết bác bỏ ý nghĩ của Diệp Phàm, nhìn dáng vẻ không tin của Diệp Phàm, Tuyết Hồng bĩu môi nhìn hắn bất mãn, nói:
- Đàn ông trên thiên hạ này có chết hết thì em cũng chẳng thèm để ý đến loại người đó. Thật là ngốc.
- Ôi, công chúa, anh ta cũng là một kẻ si tình.
Lúc này người hầu gái thở dài nói.
- Đào Khí còn nhỏ, nó cũng không thích cậu ta, si tình nên trở nên lụy tình. Tuyết ma ma, bà nói xem có phiền phức hay không?
Tuyết Hồng nói
- Đào Khí là ai?
Diệp Phàm hứng thú hỏi.
- Hỏi nhiều như thế làm gì, em gái của em, anh đừng có tán tỉnh nó đấy.
Lời nói của Tuyết Hồng làm cho Diệp Phàm có cảm giác không biết khóc hay cười. Không ngờ Tuyết Hồng lại cảnh giác cao như thế, trong lòng Diệp Phàm chợt dâng lên một cảm giác rất lạ. Chẳng nhẽ cô ấy đã yêu mình rồi, vì thế không cho mình trêu trọc lung tung.
- Anh còn chưa từng nhìn thấy mặt cô ấy, tán tỉnh gì chứ, đúng là buồn cười.
Diệp Phàm nhún vai buồn bực.
- Tên ngốc kia muốn tán tỉnh nó.
Tuyết Hồng nói.
- Diệp công tử, chúng tôi gọi Đào Khí là "nữ hoàng Đào Khí", cô ấy rất thích khi nhìn thấy nữ hoàng Anh, từ đó người trong thôn đều gọi là "nữ hoàng Đào Khí",
Cô ấy và Công chúa Tuyết Hồng là chị em sinh đôi, công chúa Tuyết Hồng là chị, nữ hoàng Đào Khí là em. Còn người thổi sảo si tình kia là "Chư Thần Nam Vân", tuổi tác cũng xấp xỉ với anh.
Thích mặc trang phục màu trắng, cũng không biết đến từ đâu. Tuy nhiên từ sau một lần nữ hoàng Đào Khí đi thành phố về thì "chư thần Nam Vân" cũng đã về đây cùng với cô ấy.Từ đó đến giờ chưa bao giờ cười với anh ta. Nhưng chư thần Nam Vân có lẽ rất si tình, ngày nào cũng ở đó thổi sáo.
Cũng đã gần 1 năm rồi, người trong thôn cũng đã quen rồi. Nếu ngày nào không nghe thấy tiếng sáo thì lại cảm thấy không bình thường.
Lúc này Tuyết Vũ nói xen vào.
- Hay là anh ta xấu quá, vì thế Đào Khí nhà các cô không thích anh ta?
Diệp Phàm ba hoa.
- Không!
Tuyết Hồng phản bác ngay, cô nhìn Diệp Phàm châm chọc:
- Người ta còn đẹp trai hơn anh nhiều, tướng mạo tuy không thể sánh bằng Phan An trong truyền thuyết cổ nhưng so sánh với anh thì là sự khác nhau một trời một vực.
- Anh xấu thảm hại thế sao? Em cũng thật khó nhìn người.
Diệp Phàm không giấu nổi buồn bực.
- Ha ha ha...
Tuyết Hồng cười to đắc ý.
- Anh ta có sợ người lạ không?
Diệp Phàm rất hiếu kỳ đối với người này, muốn đi xem sao
- Sợ cái gì, anh xem thì đi mà xem. Tuy nhiên, bình thường thì anh ta sẽ không để ý đến anh. Người như anh, người ta không để mắt, căn bản anh ta không giao tiếp với anh đâu.
Tuyết Hồng tiếp tục đả kích Diệp Phàm.
- Ha ha, thế thì phải xem anh ta có bản lĩnh xem thường chúng ta hay không.
Diệp Phàm cười nhạt, đi về phía có tiếng sáo phát ra.
Mấy người Tuyết Hồng không đi theo Diệp Phàm, hắn một mình đi theo một bậc thang đá nhỏ uốn lượn lên trên.
Đi được khoảng hơn 100 mét bậc thang, phát hiện phía trên có một căn lều cỏ, nhìn ra xa thấy một người toàn thân mặc quần áo màu trắng đang thổi sáo.
Người này nét mặt hơi dài, sống mũi rất cao, nhìn tổng thể thì người này có phong thái của Sở Lưu Hương trên ti vi.
Lại thêm cây sáo có màu xanh biếc trên môi, Diệp Phàm không thể không có chút ghen tức trong lòng.
Bởi vì Tuyết Hồng nói không sai, người này đúng là đẹp trai hơn mình một chút. Hơn nữa từ trên người này Diệp Phàm lại có cảm giác cùng hơi thở.
Lợi dụng thuật sóng khí dò xét quá khứ, Diệp Phàm không khỏi rùng mình, trong lòng nói người này có lẽ là một người võ công không hề thấp. Diệp Phàm không kìm nổi sự hiếu kỳ lớn hơn.
Thế là, nhẹ nhàng đi lên.
Nhìn thấy có một chiếc bàn đá nhỏ bên trong lều cỏ, bốn chân bàn có khắc hoa, trên bàn bày một bình rượu, bên cạnh còn có hai chiếc chén nhỏ.
Bình và chén rượu đều được làm từ ngọc, rất tinh xảo, cao nhã. Còn trong đĩa bày một ít bánh để ăn khi uống trà, hình như đó là bánh hoa quế.
- Người anh em thật có nhã hứng.
Diệp Phàm nói chuyện chào hỏi.
Tuy nhiên, chư thần Nam Vân không để ý đến hắn. Anh ta vẫn chú tâm thổi sáo, dường như trên thế giới này không có ai ở trong túp lều này vậy. Diệp Phàm có chút thẹn thùng, thầm nghĩ gã này đúng là lạnh lùng. Phàm là những người có bản lĩnh thì đều có ngạo khí, tuy nhiên cũng không quá kiêu ngạo như thế, thậm chí có chút ngông cuồng.
Diệp Phàm nhìn chiếc bàn tròn trong túp lều, đi thẳng đến ngồi xuống đó.
- Không được ngồi!
Không ngờ đã làm cho người này phải lên tiếng.
- Ồ, các hạ, túp lều này là tài sản của anh hay sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi như vậy, nếu người này cũng là người ngoài thì túp lều này không thể là của nhà anh ta.
- Không phải!
Chư thần Nam Vân lắc đầu, liếc nhìn Diệp Phàm nói
- Tuy nhiên, anh không được ngồi ở đó, đó là vị trí của cô ấy.
- Cô ấy...cô ấy là ai?
Diệp Phàm hỏi, quyết định kích thích anh ta một chút.
- Nữ hoàng Đào Khí của tôi.
Chư thần Nam Vân tỏ vẻ bực tức nói.
- Cô ấy không đến thì tôi ngồi trước, khi cô ấy thì tôi sẽ nhường chỗ, thế nào hả người anh em?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Cô ấy...ôi...có lẽ cô ấy sẽ mão mãi không đến.
Chư thần Nam Vân thở dài. Gương mặt bình tĩnh nhưng cũng lộ ra vẻ chua sót..
- Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không vì sao cả, cô ấy không đến là không đến.
Nét mặt Chư thần Nam Vân lại đanh lại.
- Ôi...nhị thập tứ kiều còn đang, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng hoa, niên niên tri vi thùy sinh!
Diệp Phàm thuận tay cầm chiếc bình ngọc lên uống 1 ngụm. Không ngờ lần này Chư thần Nam Vân lại không phản đối gì.
Ngược lại tỏ ra hiếu kỳ liếc nhìn Diệp Phàm, một lúclâu sau mới hỏi:
- Người anh em cũng có chuyện buồn phải không?
- Trên đời này, nào có ai mà không khổ vì tình chứ.
Diệp Phàm giả bộ tỏ ra nét mặt u buồn, tự nhiên làm cho Nam Vân có cảm giác tin tưởng. Đây chính là "Đồng minh pháp", chỉ cần khiến hắn cùng nói ra thì sẽ có cùng ngôn ngữ.
- Ồ, hóa ra trên đời này không phải chỉ có mình tôi buồn vì tình.
Chư thần Vân Nam thở dài đặt ống sáo xuống rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, rót 1 chén rượu rồi uống cạn.
- Tôi và người anh em không giống nhau.
Diệp Phàm đột nhiên lắc đầu.
- Không giống nhau ở điểm nào?
Chư thần Nam Vân nhìn Diệp Phàm hỏi ngay.
- Tôi đã giải thoát được rồi.
Diệp Phàm đột nhiên cười một tiếng.
- Anh mang tôi ralàm trò đùa?
Chư thần Nam Vân bỗng tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói
- Hôm nay anh không nói rõ thì đừng trách tôi không khách khí.
- Đem ngươi ra trêu đùa để làm gì, một nam tử hán cả ngày chỉ biết trốn ở đây buồn rầu, thương nhớ. Có bản lĩnh thì đến trước mặt Đào Khí mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình mới đúng.
Cả ngày ở đây lải nhải than thân trách phận thì có tác dụng gì. Thực sự cho rằng mình là người quan trọng có phải không? Muốn chờ con gái nhà người ta tự đến sao?
Người ta là thiên kim Tuyết gia, không phải là cô gái bình thường trong thôn. Người anh em, đại trượng phu có việc nên làm có việc không.
Anh hàng ngày đều ngồi ở đây chờ đợi, giống như ôm cây đợi thỏ, chi bằng chủ động tấn công. Lòng người cũng đều là thịt, không chừng lại có thể thu được hiệu quả kỳ diệu.
Con gái mà, vẫn chuộng hư vinh. Tình cảm có khi cũng nảy sinh trong giao tiếp. Không giao tiếp thì làm sao nói lời yêu.
Diệp Phàm đột nhiên đập bàn, triển khai mê thuật hóa âm.
Phát hiện hình như Chư thần Nam Vân dường như bỗng nhiên đờ đẫn, hai mắt đăm đăm đứng bên cạnh chiếc bàn.
Không lâu sau, tiếng "răng rắc" vang lên. Anh ta đã bẻ gãy cây sao mình yêu quý. Anh ta đập bàn nói:
- Người anh em nói rất đúng, tôi đã hiểu rồi. Hiểu rồi! Tôi lập tức đi, đi tìm Đào Khí của tôi, ha ha ha, người anh em rảnh rỗi cùng uống rượu nhé, tôi mời!
Từ xa truyền đến tiếng cười sảng khoái của Chư thần Nam Vân, anh ta chuồn còn nhanh hơn cả thỏ. Không ngờ đã dùng Kinh thân Đề Túng Thuật, nhún chân trên cành cây mấy cái đã không nhìn thấy nữa.
- Người gì thế, nghe nói đến tán gái liền chạy đi còn nhanh hơn tên bắn. Kỳ lạ, nữ hoàng Đào Khí rút cuộc có gì đáng để cưới làm vợ. Dù là sinh đôi với Tuyết Hồng, hình thức cũng không khác nhau mấy. Tính cách của Tuyết Hồng...
Diệp Phàm lẩm bẩm, không kìm nổi cái rùng mình, phát hiện người kia đến cả bình và chén ngọc cũng không mang theo, hắn thở dài. Đành thu dọn rồi đi xuống núi.
- Đã gặp gã quái dị kia chưa?
Tuyết Hồng bĩu môi hỏi.
- Gặp được rồi, người ta không hề quái dị.
Diệp Phàm cười.
- Sợ rằng người ta không thèm để ý gì đến anh có phải không?
Tuyết Hồng châm chọc nói.
- Ai nói, được ta đây chỉ điểm một chút, anh ta lập tức hiểu ra. Bây giờ có lẽ đang quỳ dưới chân em gái Đào Khí của em dâng lên 999 đóa hoa hồng để cầu hôn rồi.
Diệp Phàm cười đắc ý.
- Cầu hôn, không thể nào. Em gái của em còn nhỏ, cầu hôn cái gì?
Tuyết Hồng suýt nữa thì kêu lên.
- Không phải là song sinh với em sao, chí ít cũng đã thành niên rồi phải không nào. Nếu không thì hắn ta lại biến thành dụ dỗ trẻ vị thành niên rồi.
Diệp Phàm cười.
- Hứ, chưa thành niên cái gì, bọn em đã lớn cả rồi.
Tuyết Hồng không thích người khác nói cô còn nhỏ, lập tức phủ nhận.
Vừa nói đến đây, chuông điện thoại của Tuyết Hồng vang lên, ừ, à một hồi Tuyết Hồng trừng mắt tức giận nhìn Diệp Phàm.
- Sao lại nhìn anh như thế, mặt anh có gì sao?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Anh đã nói gì với cái đồ quái dị Chư thần Nam Vân kia thế?
Tuyết Hồng tức giận hỏi.
- Nói cái gì, đơn giản là hoa nở thì phải tranh thủ mà hái, nếu không chờ đến khi hoa tàn thì chỉ còn lại cành. Anh ta đang là một mê muội tán gái, không thể nào thông suốt được.
Cứ mãi thổi sáo ở trên cái lều cỏ đó thì nữ hoàng Đào Khí sẽ gặp anh ta sao? Không thể, bình thường mà nói, con gái ai cũng không muốn chủ động.
Là đàn ông, phải chủ động một chút, tấn công mãnh liệt mới được. Nếu không, việc trên trời rơi xuống một rừng các cô em cũng không thể nào có.
Việc đó, chỉ có loài chó mới có thể đi bậy bạ. Giống như "Tam Thiếu, Thổ Đậu", nhìn những nhân vật thần kỳ này người ta căn bản không muốn phạm vào những chuyện bậy bạ.
Vì thế tấn công mới là cách tán gái tốt nhất. Hơn nữa là đàn ông, phải mặt dày mới được.
Người ta nói, khi tán gái, con gái là nữ hoàng, cưới được rồi thì trở thành cái máy giặt, ha ha ha...
Diệp Phàm cười phá lên càn rõ.