Nếu ông đây không sợ hoa độc này sao không dùng nhiều chất lỏng một chút ngưng tụ thành bóng nước. Đến lúc đó không chừng tốt hơn cả lựu đạn. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng lập tức liền triển khai hành động, không lâu sau Sói hoa rộng gần 10m bị hắn ngắt mất một nửa lớn. Ngoài ăn một phần hắn dùng một phần để dùng Thủy công ngưng tụ thành bảy tám bóng nước bằng Sói hoa độc màu tím. Trong lòng cũng càng lúc càng can đảm, nếu hắn không sợ độc này vậy chi bằng đào hết quả của Sói hoa dưới đất lên. Bởi vì cách này, các giáo đồ của Tam độc giáo bình thường không dám nghĩ đến. Thứ nhất, quả của Sói hoa quả thực chôn rất sâu, đến mấy mét liền. Thứ hai, đất căn bản đã nhiễm độc từ Sói hoa có lẽ trong phạm vi mười mét phía dưới đều có độc thẩm thấu. Mà đào quả của nó ở dưới đất lên khác nào tự chui đầu vào rọ? Điểm này cũng là làm khó Diệp Phàm. Hắn đã liên hệ được với Thiên Thông, bảo bọn gã triển hành hành động tấn công giả, lấy tiếng súng và viên đạn thu hút sự chú ý của đối phương, để hắn tiện hành động. Không lâu bên chỗ Thiên Thông đã vang lên tiếng đạn nổ ầm ầm.
- Không phải là bọn họ muốn chạy trốn chứ?
Tông Hà nhìn chằm chằm về phía có tiếng súng.
- Không tốt, thật sự muốn chạy thoát rồi, người to lớn kia đã nhảy lên, mau mời một trưởng lão lại đây, không thể để cho bọn chúng chạy thoát.
Tông Hà vội vàng nói. Trưởng lão Tông Vân vừa nhận được tin của Tông Hà vội vàng chạy đến. Tuy nhiên, mấy người Thiên Thông lúc này hỏa lực mãnh liệt chưa từng có, mặc dù Tông Vân có thân thủ thập đẳng trình tự ba bốn nhưng dù sao cũng không phải là săt thép vẫn không dám lấy thân đỡ viên đạn và lựu đạn. Cho nên, tạm thời bên này vẫn lấy phòng ngừa là chính. Trong tiếng súng như sấm, Diệp Phàm thành con tê tê, hai tay giống như hai thanh dao găm sắc bén xoay tròn. Mà Sói hoa dưới đất phía trước không lâu đã không còn nữa, mười mấy giây sau Diệp Phàm đã đến chỗ Chu Phương Tinh. Hắn quan sát một chút, đột nhiên tuôn ra nội tức trong đất, cuối theo bóng nước tự chế bằng Sói hoa màu tím hướng bốn phía tản ra ngoài. Ba ba ba… Dưới nội tức của Diệp Phàm, mấy quả bóng đều nổ tung, Trong phạm vi 50m bên cạnh Chu Phương Tinh hình thành một vòng tròn khói độc. Khói độc màu tím dâng lên, Chu Phương Tinh bị bao vây bởi khói độc.
- Có biến!
Bên kia có tiếng hét lớn, đạn loạn xạ bay qua. Diệp Phàm đã đứng lên từ trước, thuận tiện trượt đến trước mặt Chu Phương Tinh. Hắn không không dám dừng lại, nhanh chóng chuyển Chu Phương Tinh đã bị hôn mê vì hoa độc ra ngoài. Tông Phù Phong tuy nói là bản lĩnh mạnh hơn Diệp Phàm nhưng lão già này cũng tương đối đau đầu với độc của Sói hoa. Cho nên, vẫn trừng mắt tìm kiếm, hơn nữa lão cũng không tin có người có thể chạy trốn trong sương mù của Sói hoa độc màu tím. Không biết là Diệp Phàm đã chạy ra khỏi đó rồi.
- Ông nội! Chu Đông chảy nước mắt lạy Diệp Phàm một lạy.
- Ông của cậu tạm thời trúng độc, còn giải độc như thế nào về nước nói sau. Các cậu chờ một chút, tôi đi chế tạo một ít bóng nước độc về.
Diệp Phàm nói xong đi vòng vo trong Dược Viên đang bị phục kích. Bởi vì các giáo đồ của Tam độc giáo đều đang ở bên ngoài Dược Viên, mà Dược Viên này lại khá lớn, cho nên, Diệp Phàm di chuyển bên trong không bị ai làm phiền.
- Mẹ kiếp. nhiều sâm lâu năm như vây.
Ở một khu vực vườn thuốc Diệp Phàm mừng rỡ phát hiện có mấy chục gốc sâu nhiều năm tuổi. Hắn bất chấp tất cả, rút lấy một củ, phát hiện đầu khá to, nhìn bề ngoài thì ít nhất cũng phải có ba mươi năm rồi. Tam độc giáo tích lũy thật sự là sâu, Diệp Phàm lập tức ra tay thành một gã nông dân cần cù đào nhân sâm. Mấy chục gốc sâm có tuổi toàn bộ bị hắn cất vào túi da đặc chế sau lưng. Tuy nhiên, Diệp Phàm không tìm tiếp nữa sợ mấy người Thiên Thông không chịu được. Cho nên, hắn trực tiếp đến khu vực Sói hoa. Không lâu, lại đã làm ra hơn mười bóng nước độc. Mà hắn đã ăn đủ no, có lẽ là Sói hoa trong Dược Viên này đã bị hắn làm cho tan nát hắn mới quay lại chỗ Thiên Thông. Diệp Phàm cho rằng phải có sức lấy nhân sâm nhiều năm tuổi ra cho mọi người gặm như ăn khoai lang. Mỗi người ăn một hai gốc nhân sâm có tuổi xong thể lực cũng đã được bổ xung rất lớn. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng khá đau lòng, những củ sâm có tuổi này nếu có thể dùng phối hợp chế biến thuốc thì có thể chế biến rất nhiều thuốc hữu dụng. Với thứ như vậy ăn sống thật là lãng phí, có lẽ còn không thể hấp thu được bốn phần dược tính. Nghỉ ngơi mấy giờ xong, thấy sức khỏe của mọi người đã được phục hồi, Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, toàn bộ mọi người phá vây. Lúc này đúng vào lúc hoàng hôn. Bóng nước độc lập tức lao ra hơn 10m mở đường, rất nhanh chóng. Bởi vì Diệp Phàm đã cùng mọi người phối hợp. Sau khi ném bóng nước ra xong dùng nội kình cho nổ tung, Diệp Phàm dùng Thủy công đem nọc độc phân tán ra. Cùng với gió thổi, phạm vi bao phủ không dưới một trăm mét. Đối với sương độc màu tím này tất nhiên các giáo đồ của Tam độc giáo còn sợ hãi, mà mấy người Diệp Phàm có mặt nạ phòng độc bảo hộ, chỉ có thể liều mình lợi dụng sương độc xông ra ngoài.
- Quay lại!
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy uy hiếp hét lớn. Quả nhiên, tiếng nói vừa vang lên tên như mưa bay ra. Mà trong làn tên như mưa hai bóng đen từ không trung đi xuống, hai bàn tay lật qua lại. Dưới hai bàn tay của hai người một cỗ nội tức mạnh mẽ chấn động không khí nhằm thẳng vào đám người Diệp Phàm. Diệp Phàm cùng Thiên Thông thử đối kháng mấy chưởng, cảm giác thật sự là không thể dùng lực, đành phải lui về sau. Mà lần này dường như là xui xẻo, hai bóng đen đem theo mười mấy giáo đồ Tam độc giáo bản lính tốt hơn từng bước ép sát, căn bản không cho mấy người Diệp Phàm một cơ hội. Mà lúc này đạn cũng không dùng được. Mấy người Diệp Phàm vừa tấn công vừa lui.
- Phía trước phát hiện một cái hố.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Hố, hố như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, tối đen. Hình như là hang đá, có vẻ giống như một cái cổng.
Triệu Thanh Ngọc nói, lúc này đối phương công kích càng mạnh mẽ hơn. Từ ba phía tấn công lại.
- Tôi thấy căn bản là họ muốn đẩy chúng ta vào hang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vương Nhân Bàng nhìn cái hang cách đó không xa nói.
- Hang này đoán chừng là hang chết của chúng ta rồi.
Diệp Phàm hừ nói. Hắn mạnh mẽ hướng lên không trung thử công kích mở một đường máu. Đáng tiếc hai trưởng lão của đối phương phát ra lực quá manhh, sau vài lần thử đều bị bọn họ liên kết áp chế trở về. Hơn nữa, vòng vây của đối phương càng ngày càng thu nhỏ. Mấy người Diệp Phàm chỉ có thể lui vào hang. Khi cách cửa hang khoảng ba mươi mét mọi người đã thấy rõ hình dạng cái hang. Bên trong hình như đều là những tảng đá màu đỏ lửa, cửa hang hẳn là được mở bằng sức người, lộ vẻ rất thô ráp, từ cửa động nhìn vào bên trong không rõ tình hình. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng có một cảm giác rất hưng phấn truyền đến. Quái, tại sao hắn lại hưng phấn, chẳng lẽ bên trong có một độc dược siêu cấp? Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Đây không biết có phải là Xà Quật trong truyền thuyết của Tam độc giáo?
Lúc này Tài Nhạ Nhẫn không kìm được nói.
- Xà Quật là như thế nào?
Vương Nhân Bàng sửng sốt, vội vàng hỏi.
- Trong truyên thuyết của Tam độc giáo có một Xà Quật, nghe nói là lão tổ tông của bọn họ phát hiện xây dựng. Chuyên môn dùng để nuôi rắn, bên trong đủ các loại rắn. Mà Xà Quật là nơi thích hợp nhất để rắn sinh trưởng, mà một số chi rắn rất độc đã tạo ghép thành đôi ở Xà Quật. Sự tạp giao này làm cho rắn càng ngày càng độc, cuối cùng được cao thủ của Tam độc nuôi dưỡng mà thành. Như Tha Hồng nghe nói cũng tới từ Xà Quật.
Tài Nhạ Nhẫn vẻ mặt lo lắng nói.
- Xà Quật này chẳng phải là tồn tại mấy trăm năm rồi sao, hơn nữa lịch sử trôi qua lâu như vậy có phải là càng ngày càng nhiều rắn không? Mà thông qua tạp giao, nơi này có lẽ tồn tại không ít chi rắn rất độc. không cần nói những thứ khác, chỉ cần đi xuống đó đã làm cho anh thối chết. Tông Hà rất giỏi tính toán có lẽ là muốn đẩy hết chúng ta vào Xà Quật thành bữa cơm lớn cho rắn.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Không đi xuống cũng chỉ có đường chết, không biết Xà Quật này có có đường khác không nếu không thì chúng ta liền biến thành thức ăn cho rắn đi.
Đồng chí Tiểu Thiên có chút uể oải thở dài. Gã mặt mày ỉu xìu quay người lại hô,
- Ở với bọn rắn thôi kia chi bằng xung phong liều chết, chết cũng được chết anh hùng, hơn nữa còn có thể kéo theo vài đệm lưng, ha ha…
- Quay lại!
Diệp Phàm nắm được gã, lúc này bên ngoài càng gần lại, mấy người Diệp Phàm hình như cũng cảm thấy sát khí của hai trưởng lão kia.
- Chết thế này so với làm thức ăn cho rắn thật là tốt.
Thiên Thông hét lớn.
- Đi vào, không đến thời điểm cuối cùng chúng ta không thể để cho rắn ăn.
Diệp Phàm hét lên.
- Họ Diệp kia, anh thật là độc ác.
Thiên Thông tức giận kêu lên một tiếng. Tuy nhiên, thấy những người khác đều vào được gã cũng không nói gì nữa, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm đứng im không nói gì.
- Còn có mấy trái lựu đạn?
Diệp Phàm hỏi Triệu Thanh Ngọc.
- Cộng lại có lẽ còn hơn mười viên.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Cửa hang này cần bao nhiêu viên để nổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Nổ hang này, vậy chẳng phải là chúng ta tự diệt đương lui để cho rắn ăn sao?
Tiêu Thiên giơ chân hét lên.
- Không ổn không ổn, không thể làm như vậy, đó là đường chết.
- Bình tĩnh một chút, đã như vậy cậu muốn làm như thế nào? Đến lúc đó chúng ta đi vào bên trong, bọn họ tấn công đến phía sau, phía trước có rắn độc, hai mặt đều là địch không phải là bết bát hơn sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại.
- Ai không biết như vậy, chỉ có điều chúng ta có nghĩ gì cũng không có hi vọng.
Thiên Thông buồn bã nói.
- Cậu còn muốn đi ra ngoài, có lẽ Tông Vô Thu đã ở bên ngoài chờ cậu rồi. Giết ở cửa hang là chắc chắn không khó. Ch onê, chúng ta chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết. Nếu Xà Quật này có một đường ra khác chúng ta còn có đường sống. Nếu như là động chết, chúng ta chính là bữa ăn ngon cho đám rắn độc. Thiên Thông, cậu cần phải nghĩ cho kỹ, hiện tại định đi chịu chết hoặc là tạm thời còn sống?
Diệp Phàm hỏi.
- Chết tử tế còn hơn sống thừa, mạng của ông đây rất lớn, không chết được.
Thiên Thông không ngờ tức giận, ngẩng đầu đi vào bên trong. Bên này Triệu Thanh Ngọc cũng không chậm, buộc hơn mười viên đạn lại với nhau, không lâu sau, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cửa hang đã sụp xuống.
- Bọn họ đang làm gì đó? Đồ hỗn láo.
Tông Vân vẻ mặt đần ra hỏi.
- Hình như cửa hang đã bị bọn họ nổ sụp, quái lạ, đây không phải là tự tìm đường chết sao. Hầm Xà Quạt này bên trong chưa nghe nói là có một đường ra khác.
Tông Hà cũng không hiểu được vẻ mặt nghi ngờ.
- Có lẽ là còn có chút ảo tưởng, ảo tưởng bên trong có một đường ra khác. Tuy nhiên, cửa hang đã bị bọn chúng nổ rồi, chúng ta cũng không vào được.
Tông Phù Phong có chút tức giận nói.
- Vào được cũng đừng có đi vào, bên trong thối muốn chết vào đó có gì hay. Hơn nữa không cẩn thận còn trúng độc. Chúng ta chỉ cần trấn thủ ở bên ngoài là được, sau đó lại khoét lại cửa hang này.
Tông Vân nói.
- Trước tiên ngắt hết điện.
Tông Hà hạ lệnh.
- Bên trong tối thật, hơn nữa hình như rất thối.
Thiên Thông đi trước ngửi một chút vội nói.
- Đội hết mặt nạ phòng độc lên, nếu gọi là Xà Quật, số lượng rắn độc cũng không phải là ít.
Diệp Phàm nói.
- Mang thứ đó không tiện, độc rắn mặc dù độc nhưng cũng không phun trào nọc độc trong không khí, nên trong không khí hẳn không có bao nhiêu độc tốt, thật ra không cần lo lắng nhiều. Chỉ với thân thủ của chúng ta, cũng không cần lo lắng quá về rắn độc.
Thiên Thông lắc đầu từ chối đeo mặt nạ phòng độc. Tuy nói mặt nạ phòng độc so với mặt nạ phòng độc bình thường đơn giản hơn nhiều. Nhưng đội trên đầu vẫn có cảm giác không tiện. Ngay cả Diệp Phàm cũng biết thế cho nên, cũng không đeo. May mắn tất cả mọi người đều có đèn pin nên nhìn thấy rõ đường. Hang này không phải hướng lên trên mà là hướng xuống dưới đáy. Bên trong tối đen căn bản không thể nhìn được xa. Cách đó không xa dưới ngầm sâu là một căn phòng bí mật. Một làn sương mù màu đỏ tím tràn ngập toàn bộ mặt đất của căn hầm. Lờ mờ có thể thấy được một bóng người đang ngồi xếp bằng trong sương mù. Không lâu, bóng người đột nhiên mở rộng miệng khẽ hấp lên trên. Toàn bộ sương mù màu đỏ tím giống như trăm sống đổ về biển đổ hết về phía bóng người. Ngoài cửa hầm một người thanh niên hai tay ôm vai giống như một pho tượng Bồ Tát đứng canh ngoài. Người này chính là một trong tứ đại kim cương của Tam độc giáo Mã Thạch, bản lĩnh là cửu đẳng trình tự người thứ ba. Thiếu chút nữa đến cửu đẳng đại viên mãn chi cảnh rồi. Không lâu sau sương mù trong căn phòng bí mật hao hết.
- Tiểu Nhi, ta muốn rút da uống máu con.
Tông Vô Thu rống lớn một tiếng trong mật thất, nhấn một cái trên vách đá, tiếng động cơ chuyển động vang lên, cửa căn phòng bí mật được mở ra rồi. Mã Thạch đang muốn chào, không thể tưởng tượng được Tông Vô Thu đột nhiên vươn một bàn tay ra, một chưởng vỗ vào vai Mã Thạch. Mã Thạch tối sầm mặt muốn tránh, tuy nhiên, y lại đứng bất động. Cảm giác một luồng lửa nóng truyền vào trong cơ thể mình. Luồng lửa nóng này giống như dung nham bùng nổ, cháy sạch mọi thứ, kiên nghị như Mã Thạch cũng muốn hét lên, nhưng y vẫn không hé răng. Lửa nóng chảy trong cơ thể Mã Thạch hai vọng Mã Thạch đột nhiên cảm giác cơ thể rất thoải mái, y hiểu được lập tức mừng như điên. Bụp một tiếng. Mã Thạch đã quỳ xuống đất, vui sướng nói:
- Cám ơn giáo chủ!
- Cơ duyên thôi, vừa rồi từ căn phòng bí mật ra, thấy tinh thần của cậu vừa lúc thích hợp đột phát. Nếu tôi nói trước cho cậu biết, cậu chắc chắn không thể đột phát. Mà bất ngờ một kích cậu không đề phòng sẽ gia tăng lực phản kháng. Cho nên mới thúc đẩy cậu đạt đến Cửu đẳng đại viên mãn. Tông Vô Thu nói qua Có lẽ vài năm nữa Thập đẳng sẽ đến với cậu. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu.
Tông Vô Thu cười ha hả nói.
- Giáo chủ khôi phục công lực rồi hả?
Mã Thạch đứng lên cung kính hỏi.
- Cũng chưa khôi phục hoàn toàn, một đao kia tôi không hề phòng bị, hơn nữa lại đang mệt mỏi. Tên giặc này, mất công tôi bồi dưỡng y như vậy, không ngờ nuôi một con sói cái mắt trắng.
Tông Vô Thu hừ nói, nhìn Mã Thạch một cái:
- Tuy nhiên, hiện tại còn có người đẳng cấp khai nguyên, đủ sức ra ngoài giải quyết mấy tên nhóc đó rồi.
- Chúng tôi thực sự cũng không nghĩ tới Xe Thiện có thể phản bội giáo chủ, tên giắc này thực sự bị dầu mỡ làm cho hôn mê rồi, giáo chủ đối với chúng ta như cha, sao y có thể làm việc đó. Một khi gặp y, tôi sẽ băm nát y.
Mã Thạch trừng mắt nói.
- Tông Lạc cũng phản rồi, có lẽ hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ, không phải là muốn chiếm lấy Tam độc giáo của chúng ta sao? Quả thực là buồn cười, chỉ với hai người cửu đẳng bọn họ cũng muốn khống chế Tam độc giáo, đơn giản chỉ là trò cười lớn nhất thiên hạ thôi. Buồn cười, thật sự là buồn cười, không cần nói đến những cái khác, lão Cung Thu của Ngũ Độc giáo cũng có thể giải quyết hai người bọn họ.
Tông Vô Thu hừ nói.
- Đó là đương nhiên, chính giáo chủ đồng ý để bọn họ kế thừa giáo vị, chúng tôi chắc chắn không đồng ys.
Mã Thạch nói.
- Đã điều tra ra tung tích của Xe Thiên chưa?
Tông Vô Thu vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Chưa, tuy nhiên, máy người Tông Hà phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, trong đám người Ngũ độc giáo có một người cao lớn luôn đeo trên lưng một bao tải, Tông Hà cẩn thận quan sát thì hình như là một người.
Mã Thạch nói. Chẳng lẽ là Xe Thiên bị chúng bắt? quái, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tông Vô Thu nói. Tông Hà nói là đến đó thì căn phòng bí mật đã bị hủy, hình ảnh đã không còn gì để điều tra được.
Mã Thạch nói.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Tông Vô Thù hừ lạnh nói, vẻ mặt đen như than. Nguồn:
- Nghe nói bị ép vào Xà Quật, tuy nhiên cửa hang đã bị bọn họ lấy lựu đạn nổ sập.
Mã Thạch nói.
- Vào Xà Quật? bố phải làm cho bọn chúng thành thức ăn cho rắn.
Tông Vô Thu nói xong đi lên phía trước. Càng đi vào trong, Diệp Phàm phát hiện những tảng đá bên trong đúng thật là có chút kỳ lạ. Màu sắc rực rỡ giống như màu của cây cối. Tuy nhiên trên vách hang thật sự không có bất luận cây cối gì. Mọi người đi xuống gần trăm mét là lúc bên cạnh có tiếng khẽ nhúc nhích.
- Cẩn thận!
Diệp Phàm vội vàng quay người dùng chân đá Triệu Ngọc Thanh sang một bên. Mà trước mắt một bóng xanh chợt lóe, Diệp Phàm tùy tay dùng một chưởng chụp xuống. Cạch một tiếng. Một con rắn nhỏ toàn thân xanh biếc bị Diệp Phàm đánh vào vách động, lập tức cả người rắn cắt thành mấy đoạn. Con rắn nhỏ vô cùng hung hãn, chỉ còn một đoạn đầu nhỏ, không ngờ há miệng nhe răng hướng về phía Triệu Ngọc Thanh.
- Súc sinh.
Nhu cực đao trong tay Vương Nhân Bàng chợt lóe, đầu rắn lập tức bị cắt đôi. Con rắn nhỏ không càm lòng động động rồi chết. Đúng lúc đó, tiếng chuông của Thiên Thông vang lên, ném tới đầu một con rắn lớn. Con rắn này thật là dũng mãnh, không ngờ không chết, đuôi vung lên trời.
- Mẹ kiếp! tiểu dẹt như mày không làm gì được bố còn được gọi là Tiểu Thiên sao?
Thiên Thông tức giận, cảm thấy có chút mất mặt. Gã đã một cái phốc vào đuối rắn, cái đuôi rắn bị đá bay đi. Tuy nhiên, trong nháy mắt chuyện khiến Thiên Thông kinh ngạc đã xảy ra. Đuôi rắn kia không ngờ đột nhiên nứt ra, két một tiếng liền cắn ống quần của Thiên Thông, nọc độc cứ thể phun ra. Thiên Thông sợ tới mức vội vàng đạp mấy cái xuống đất mới làm cho đuôi rẵn vỡ ra nát thành một khối mỏng con rắn mới không cử động nữa.
- Quái, đuôi rắn cũng phun nọc độc, chẳng lẽ có hai miệng sao? Thật là lạ.
Vương Nhân Bàng và mấy người Diệp Phàm cảm giác có chút lạ, bước lên cẩn thận quan sát con rắn, mấy người cười ra tiếng. Vương Nhân Bàng còn không vừa, cắn miệng rắn dựng lên, nói:
- Mẹ nó, thật là lạ, con rắn này hình như hai miệng, phía trước một miệng chính, cái đuôi cũng có cái miệng này, hình như nhỏ hơn một chút.
- Đây đúng là đáng sợ, thường thường chúng ta hay sơ xuất không để ý đến đuôi, may mán là Thiên Thông bản lĩnh chứ không thì thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
Diệp Phàm nói.
- Đây gọi là Xà Quật, không phải nghe nói nuôi mấy nghìn con rắn độc sao, sao hiện giờ lại ít vậy. Hơn nữa, rắn ẩn nấp rất sâu, trong vách đá kia bề ngoài lại giống hòn đá thật sự khiến người ta khó đề phòng.
Triệu Thanh Ngọc nói, có chút sợ hãi nhìn lướt qua thành hang, sợ có cái gì đó nhảy ra. Con gái chính là như vậy, thân thủ cao đến đâu thì đối với rắn vẫn rất sợ hãi. Đây là cảm giác sợ hãi trời sinh.
- Có lẽ còn chưa đến trung tâm của hang, những con rắn này chỉ là thử các cậu thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mẹ ơi, chỉ thử đã đáng sợ như vậy rồi, nếu thật sự gặp rắn độc thì làm sao.
Vẻ mặt Tiểu Thiên có chút khó coi.
- Không có cách nào, chúng ta tiếp tục đi vào trong.
Diệp Phàm khoát tay áo, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước. Hắn lập tức kề sát đất dùng đôi mắt ưng để dò xét. Không lâu hắn đứng lên, vẻ mặt có chút âm trầm.
- Làm sao vậy?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.
Diệp Phàm nói.
- Dù sao cũng là chết mau nói ra, mọi người biết sớm cũng tốt.
Thiên Thông không kiên nhẫn kêu lên.
- Đúng vậy, nếu phải chết cũng phải biết.
Vương Nhân Bàng cũng nói, mấy ngày nay đều bị đánh bại, cơn tức khá lớn.
- Nếu tôi quan sát đúng mà nói thì người của Tam độc giáo đang dọn dẹp cửa hang
Diệp Phàm nói.
- Chẳng lẽ thật sự muốn vào đây cùng chúng ta sống chết. Tuy nhiên, sụp đổ cũng không nhỏ, hơn nữa, tảng đá rất lớn, bọn họ có lẽ mất khá nhiều thời gian.
Lam Tồn Quân nói.
- Không hẳn thế, tôi hình như nghe được tiếng cười lạnh của Tông Vô Thu.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tông Vô Thu?
Thiên Thông giọng thống khổ kêu lên, đầu giống như bị người ta giáng cho một quyền cả người ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người một cái nói:
- Tông Vô Thu vào được chúng ta còn lăn lộn cái bóng cọng lông, có lẽ bị lão bắt lấy làm cho sống không bằng chết.