Đến lúc đó cũng thật có ngày như vậy. Tôi có ý kiến Đài truyền hình tỉnh có thể tuyên truyền cho các anh một cách long trọng nhất.
Lan Trúc đột nhiên nói trong micro, rồi những tiếng vỗ tay cảu các đồng chí trong hội trường cũng nghe thấy rất rõ.
Buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Bí thư La cùng đoàn người đi cùng trở về Tỉnh.
Còn Diệp Phàm sau khi bàn giao một số công việc cũng nhanh chóng về Bắc Kinh.
Vừa vào đến Hồng Diệp bảo Diệp Phàm liền hỏi ngay Lạc Phi ở đâu, Lý Tùng nói Lạc Phi ở trong rừng sau Hồng Diệp bảo đang đánh quyền. Diệp Phàm đi thẳng đến đó.
Nhìn thấy bày trận đá, Diệp Phàm rất vui mừng, thuận miệng hỏi:
- Lạc Phi, khôi phục thế nào rồi?
- Hiệu quả rất rõ ràng, chân phải đã có cảm giác nóng, đau. Tôi biết tuyệt đối không thể có biến chứng xấu.
Mà đó là do tiên sinh cho thuốc, có thể đã kích thích kinh mạch, da thịt được tái sinh.
Còn nữa, thời gian này tôi cũng đã ăn nhiều nhân sâm quý, đều là cô Kiều chăm lo rất chu đáo.
Lạc Phi không nói ra được những lời cảm kích, những điều đó tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Một khi hồi phục lại bình thường Lạc Phi sẽ nghe theo tất cả những gì tiên sinh sắp xếp.
- Lạc Phi, chúng ta là bạn bè mà. Cha cậu đã dặn dò tôi chăm sóc cho cậu, tôi lại không phải người nói suông. Cậu có thể sống tốt thì tôi cũng thấy vui vẻ trong lòng. Chúng ta ngoài việc này ra còn nhiều việc phải làm. Ví dụ như đến lúc vết thương hoàn toàn hồi phục thì cũng phải nghĩ đến chuyện thành gia chứ.
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
- Tôi biết rồi.
Lạc Phi gật đầu, mặt hơi hồng. Đối với Lạc Phi thì Diệp Phàm đương nhiên sẽ muốn anh ta hồi phục đến đỉnh điểm. Lạc Phi là một cao thủ, có thực lực thập nhị đẳng.
Đến lúc khôi phục rồi, nếu Xa Nhất Đao cũng hồi phục lại thì hai người đó đúng là tay phải, tay trái của Diệp Phàm.
Sau đó hai người luyện trong rừng cây. Diệp Phàm cố gắng học hỏi những kinh nghiệm võ thuật được gia tộc Lạc thi tích lũy hàng mấy trăm năm.
Và Lạc Phi cũng học ở Diệp Phàm kỹ thuật mới nhất của đội đặc nhiệm A. Như vậy là cả hai đều tăng sức mạnh.
8 giờ tối, Diệp Phàm mang hai chai rượu đến nhà họ Phí.
Phí Nhất Độ sớm đã đứng ngoài để nghênh đón, vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã hỏi:
- Anh Diệp, việc của tôi đến lúc nào mới làm?
- Vội gì, đầu tiên phải làm xong việc của sư bá thì mới có thể làm đến anh được, người anh em, nóng vội là hỏng bét hết mọi việc đấy. Cứ từ từ đừng có vội vã rồi lại thiệt thân.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Phí Nhất Độ, an ủi.
- Anh đương nhiên không vội, nhưng tôi không vội không được. Anh đều là cao thủ lớn rồi, tôi giờ còn chưa tới thất đẳng, khi ở cùng các anh đều không thể ngẩng đầu lên được. Anh Diệp, anh xem những người các anh đều là từ bát đẳng trở lên. Thế này thì tôi có thể chịu nổi sao?
Phí Nhất Độ nói.
- Ha ha, tiểu tử, vậy được. Tôi sẽ nhanh chóng làm chuyện của anh. Nhưng có một việc tôi cần nhờ anh giải quyết.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện gì, anh Diệp cứ nói thẳng.
Phí Nhất Độ ra mặt vui vẻ, anh ta biết tính cách của Diệp Phàm, nếu giúp anh ta làm việc thì nhất định anh ta sẽ nhanh giúp cho mình.
- Vẫn không phải chuyện đồng chí Hoa Mãn Lương phó vụ trưởng Bộ thủy lợi nhà họ Hoa lần trước. Lần này nhà họ Hoa đã lấy được Đế vương giám đã ủng hộ công việc của tôi, và đưa việc làm ăn của gia tộc lên đỉnh thắng lợi.
Người ta bỏ sức như vậy, chúng ta lại không thể nhìn Hoa Mãn Lương không thăng tiến phải không? Còn nữa, nếu như Hoa Mãn Lương không thể thăng tiến thì đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ông già Hoa.
Như vậy, làm việc sẽ giảm bớt đi nhiều. Anh không hiểu. Những ngày tháng tôi ở Phong Châu sẽ như thế nào?
Một núi khó chứa hổ, mà tỉnh ủy lại cố tình để hai con hổ ở Phong Châu. Tôi tính, hai con mà tranh đấu ắt có một con bị thương.
Đến lúc đó không phải tôi đi thì là Thái Lượng đi. Anh nghĩ xem, tôi có thể đi không?...
Diệp Phàm nói.
- Thái Lượng phải cút đi, anh Diệp, không phải nói nữa, việc này tôi sẽ lo cho anh. Chỉ là một chức Vụ trưởng có gì chứ, Phí Nhất Độ sẽ ra mặt với lão Trương.
Phí Nhất Độ làm tư thế như ra trận, chọc cho Diệp Phàm cũng phải cười.
Đánh cho anh ta một cái, rồi cười nói:
- Tôi thật ngại quá, anh mà đi làm việc chắc chắn lại phải nhờ đến uy danh của ông cụ nhà anh. Chỉ sợ đến lúc đó bí thư Phí biết lại trách anh.
- Không sao, có những việc người ta biết trong lòng là được. Chứ không cần phải là vị trí như cấp Tỉnh, như vậy thì Phí Nhất Độ này không còn mặt mũi rồi.
Một chức Vụ trưởng chắc chắn là được phải không? Đương nhiên cũng không nhất thiết phải dùng đến uy danh của cha, ở thủ đô chúng ta cũng coi như nhỏ mà.
Chỉ có mấy người bạn trong vòng tròn này, như việc của Hoa Mãn Lương thì cũng dễ dàng. Anh Diệp cứ yên tam, không phải lo chuyện này.
- Trong vòng một tháng, đảm bảo sẽ hoàn thành. Đến lúc đó cứ bảo Hoa Mãn Lương chuẩn bị mời chúng ta một chầu là được rồi.
Phí Nhất Độ lại nói khoác rồi.
- Cái đó thì không cần nói, nhà họ Hoa đúng là có chút tiền, đến lúc đó, anh cứ chọn địa điểm, chúng ra đến nơi đắt tiền nhất ở Bắc Kinh này mà hưởng thụ.
Diệp Phàm cũng cười nói.
- Đương nhiên rồi, chỉ cần đắt, không cần đúng.
Phí Nhất Độ true chọc nói.
- Anh thì giỏi rồi.
Không ngờ trong phòng khách lại có tiếng của Phí Thanh Sơn cười nói ra.
- Ha ha, con không giỏi sao, nhà họ Phí chúng ta không phải có thế lực sao? Như bác đã như hổ trong giới võ rồi thì đương nhiên có tiếng. Ai dám gây sự với nhà họ Phí?
Phí Nhất Độ gượng cười, nịnh bợ Phí Thanh Sơn.
- Tiểu tử, đừng có trước mặt người ta mà giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo, cao thủ đầy trước mắt đây, ngay cả Diệp Phàm hay mấy người mà ta đã thế cũng đã vượt qua cả bác của anh rồi. Con hổ ngồi đây cũng sắp thành con hổ giấy không răng rồi. Thời buổi khó lường đấy Nhất Độ à, con phải chú ý đừng có học theo bác nghe chưa.
Phí Thanh Sơn thở dài, có chút cô đơn.
- Sư bá yên tâm, con nắm chắc thắng 80% việc của sư bá, hơn nữa, tinh thần suy sút này không phải là con người thật của sư bá. Trong mắt con thì sư bá luôn là người anh dũng, tiến về phía trước, không chịu khuất phục.
Diệp Phàm an ủi nói.
- Ồ, có tính hình gì mới phải không? Nhưng, cậu cũng đừng có tâng bốc ta lên. Sư bá của cậu không vĩ đại như cậu nói đâu...gặp phải việc không thuận lợi cũng phải ngẩng đầu lên. Đương nhiên nếu để Phí Thanh Sơn này tùy tiện nhận thua là không thể.
Phí Thanh Sơn cũng cao hứng nói.
- Nếu như có hai cao thủ thập nhị đẳng cộng thêm con thập nhất đẳng lại cộng thêm một người thập đẳng, tổng cộng 4 người bày thành một trận thì có thể hợp lại. Con tin tỉ lệ đột phá của sư bá không nhỏ đâu. Nhưng bì hiện nay hai cao thủ thập nhị đẳng đang dưỡng thương nên cần phải một thời gian nữa mới có thể tiến hành được.
Diệp Phàm giải thích nói.
- Cái gì, cậu đã thập nhị đẳng rồi sao?
Phí Thanh Sơn trừng mắt kinh ngạc, không có chút gì là giả vờ cả.
- Cũng là gặp may thôi ạ. Lần trước Sửu Vô Đoan muốn phế bỏ công lực của con nhưng không ngờ lại ngược lại, ông ta cho con được may mắn. Nhưng thập nhị đẳng của con vẫn còn hư vô lắm, cần phải luyện tập mới có thể thành cao thủ thập nhị đẳng chính thức được.
Diệp Phàm cũng không giấu giếm, đương nhiên không phải ai Diệp Phàm cũng nói, đó là bí mật riêng của hắn ta.
- Vận may đúng là vận may. Cậu bảo tôi phải nói thế nào với cậu đây. Phương Thành có được đồ đệ như cậu đúng là phúc ba đời của nhà ông ấy. Ôi, không hiểu được là ông ta còn sống hay không nữa. Bao nhiêu năm rồi mà chẳng có tin tức gì.
Phí Thanh Sơn lại thở dài.
- Anh Diệp đúng là chó ngáp phải ruồi, Phí Nhất Độ tôi không có số đó. nguồn TruyenFull.vn
Không ngờ Phí Nhất Độ lại nói thầm câu đó.
- Cháu đấy, nghĩ chó ngáp phải ruồi mà dễ sao. Cháu hỏi Diệp Phàm xem như thế có nguy hiểm không. Sửu Vô Đoan là người thế nào, chắc chắn là muốn thu hết công lực của Diệp Phàm. Cháu để cậu ta thử thu xem sao.
Phí Thanh Sơn giơ tay tát cho Phí Nhất Độ một cái.
- Nhẹ thôi chứ bác. Não của cháu còn chưa nghĩ được như bác.
Phí Nhất Độ vừa oán giận nói.
- Ồ, Diệp Phàm, cậu cho tôi hy vọng nhìn thấy cao nhân thiên hạ có công phu đột phá.
Dựa vào tốc độ luyện công của cậu, có thể 2, 3 năm sau sẽ là cao thủ thập nhị đẳng. Nếu như cố gắng hơ thì có thể đánh lại được Sửu Vô Đoan trong 10 năm nữa.
Sư bá hy vọng có thể thấy được ngày đó. Mặc dù Phí Nhất Thanh này cả đời không đạt được cảnh giới đó.
Nhưng có thể tận mắt thấy con vậy thì ta cũng yên lòng rồi.
Phí Thanh Sơn lại than thở, không ngờ lại chau mày lại hỏi:
- Tiêu Sắt Nhất có thể không chịu bỏ qua đâu.
Lúc nào con cũng phải đề cao cảnh giác. Mặc dù chúng ta đang sống ở xã hội hiện đại, xã hội pháp chế mà súng đạn hoàn toàn có thể chế ngự được hắn.
Nhưng có nhiều người khi đã điên lên thì không thể chiếu cố quá nhiều được. Đến lúc đó ngày cả đội đặc nhiệm A có bắt Tiêu Sắt Nhất cũng có ích gì, đúng là vô bổ có phải không?
- Con hiều rồi, con đã cho người để ý phái Hoa Sơn rồi,
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Vậy tốt rồi, con phải nhanh chóng luyện công, để tranh thủ lên thêm bậc mới, hai ba năm sau chúng ta có thể quyết chiến với gia tộc Hoành Đoạn.
Tính quan trọng của trận chiến này ta sớm đã nói với cháu. Đó không còn là ân oán giữa hai nhà nữa.
Mà là cuộc đấu tranh giữa các cao thủ do nhà Hoàng Đoạn mời mà nhà chúng ta mời. Hoàn toàn có thể đại diện hai nước để đấu.
Điều này liên quan đến danh tiếng một nước. Chúng ta không thể thua.
Phí Thanh Sơn lại lấy lại khí thế hừng hừng nói. Bởi vì trong lòng ông có nước TQ này.