- Ha ha, Chủ tịch Tra hôm qua đã đồng ý với tôi. Diệp Phàm lấy ra đòn sát thủ.
- Tôi đồng ý với cậu đầu tư tám trăm triệu, việc này không phải là ít. Nhưng chúng ta chưa chắc nhất định phải đầu tư vào nhà máy thiết bị điện Hoành Không có phải không?
Ví dụ như chúng tôi có thể đầu tư một phần vào nhà máy chế tạo máy móc Hoành không, còn nhà máy chế tạo máy móc của các cậu ở Việt Châu, chúng tôi sẽ đầu tư vào một số nhà máy cấp dưới của các cậu.
Chúng tôi có thể không nắm cổ phần khống chế nhưng chúng tôi yêu cầu giữ số cổ phần tương đương. Không thể nói các cậu lấy mười cổ phần trả cho chúng tôi chúng tôi liền đồng ý.
Ít nhất, chúng tôi cùng phải nắm 40% cổ phần. Theo đánh giá tổng thể về tập đoành Hoành Không các cậu, hiện giờ toàn bộ tập đoàn các cậu đang bị gán nợ, tiếp nhận còn phải trả ba tỷ nợ bên ngoài của các cậu.
Chúng tôi nắm cổ phần định mức càng lớn, thật ra tỷ lệ nợ của chúng tôi càng lớn. Thật ra là tập đoàn Chính Hà chúng tôi đãng chịu nợ cho các cậu.
Nói không dễ nghe là đang chùi đít cho các cậu. Chủ tịch Tra là người kinh doanh, đã tìm hiểu rõ hết về tập đoàn Hoành Không rồi.
- Ha ha, chúng tôi đầu tư hơn một tỷ các ông chỉ đầu tư tám trăm triệu đã muốn giữ 40% cổ phần. Chủ tịch Tra, việc kinh doanh không chỉ lãnh đạo tập đoàn Chính Hà các ông hiểu mà chúng tôi cũng biết một ít. Diệp Phàm thản nhiên cười, trong lòng tụ nhủ Chủ tịch Tra ăn uống thật đúng là không nhỏ. Lại muốn từng bước khống chế toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hoành Không.
Tập đoàn Hoành Không tuy hiện tại tình trạng cực kém nhưng tập đoàn Hoành Không chính là tập đoàn Hoành Không, ở trong nước vẫn có ảnh hưởng và địa vị nhất định.
Có lẽ Chủ tịch Tra muốn dùng cách này đề vào Đại lục, đem việc kinh doanh vào Trung Quốc.
- Như vậy đi, nhất thời bàn cũng không xong, chuyện đầu tư này chúng ta từ từ nói. Tôi đã đồng ý với Tổng giám đốc Diệp nhất định sẽ thực hiện. Chỉ có điều một số vấn đề tạm thời không thể quyết định phải không? Chủ tịch Tra cười nói cũng không muốn quá mức đắc tội với người thần bí khó lường này.
Chủ tịch Tra thật ra đã sớm chuẩn bị việc bị thiệt thòi chút. Tuy nhiên, thiệt thòi lớn Chủ tịch Tra là một doanh nhân thành công cũng không thể làm như thế. Nếu không tập đoàn Chính Hà đã sớm hỏng rồi.
- Được, tuy nhiên tôi hy vọng Chủ tịch Tra sớm cử đoàn đến đàm phán. Càng sớm càng có lợi đối với vấn đề hợp tác của chúng ta. Đối với công ty mà chúng ta mới thành lập cũng càng có lợi hơn phải không? Diệp Phàm gật đầu cười, biết rõ là múa mép khua môi ở đây cũng vô dụng, đàm phán phải cử người có chuyên môn cao về đàm phán đi làm.
- Việc này tôi và ban giám đốc cùng các thành viên hội đồng quản trị bàn bạc xong sẽ nói. Tuy nhiên, chậm nhất trong nửa tháng chúng tôi sẽ tổ chức đoàn đến. Chủ tịch Tra cũng thận trọng gật đầu đồng ý.
Ra khỏi trụ sở của tập đoàn Chính Hà.
- Chủ tịch Tra, vị Tổng giám đốc Diệp này khó đối phó. Tra Thái Lâm đứng cạnh cửa sổ nhìn Diệp Phàm lên xe.
- Đúng là đối thủ khó nhằn. Tôi cũng không ngờ, người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cũng lần đầu nhậm chức ở một công ty. Hình như hắn hiểu rất nhiều, ban đầu tôi cho là hắn chỉ là lãnh đạo vung tay múa chân trên đài thôi. Chủ tịch Tra cũng gật gật đầu.
- Đúng vậy, tập đoành Hoành Không đều đã nát thành như vậy rồi, ông xem hắn nói rất hợp lý hợp tình làm như chúng ta đi lau mông cho họ vậy. Hơn nữa hình như hắn cũng cảm thấy được mục đích của chúng ta. Tra Thái Lâm nói.
- Ừ, mượn Hoành Không để mở ra thị trường Đại Lục. Chúng ta nhắc đến việc phát triển toàn bộ hắn liền nhạy cảm cảm nhận được một chút. Làm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không tuyệt đối hắn sẽ không đồng ý chuyện trở thành con rối. Có lẽ mục tiêu của chúng ta khó đạt đến trên tay hắn. Chủ tịch Tra nói.
- Ừ, trước kia hắn là cán bộ nhà nước. Đến tập đoàn Hoành Không chẳng qua là một đoạn trong con đường làm quan thôi.
Rất rõ ràng là hắn xuống dưới để đánh bóng mình. Tập đoàn Hoành Không là tập đoàn cấp thứ trưởng. Người này trẻ tuổi như vậy có thể ngồi lên vị trí có phân lượng thật sự có năng lực.
Làm được vài năm vừa chuyển có lẽ chính là Phó Chủ tịch tỉnh rồi. Thái Lâm, ông nói xem, một người thanh niên ba mươi tuổi là Phó Chủ tịch tỉnh ông thấy thế nào? Chủ tịch Tra nói.
- Tiền đồ như gấm, người như thế nếu như có thể giao tiếp sớm, sau này chức vụ cao chẳng khác nào bước đệm cho việc khai thác thị trường Đại lục của chúng ta.
Ở Đại lục, không thể tưởng tượng được có một cán bộ có năng lực như vậy đấy. Có lẽ một câu của hắn cũng có thể khiến chúng ta kiếm ra mấy trăm triệu.
Tra Thái Lâm gật gật đầu - Tuy nhiên, Chủ tịch Tra, muốn chúng ta chịu thiệt quá nhiều có lẽ phía ban giám đốc có chút phiền toái.
- Điểm này tôi hiểu, Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể giải thích, chịu thiệt hợp lý.
Nhưng muốn Tra Lạc Tư tôi hi sinh lợi ích lớn của công ty đó là không có khả năng. Đương nhiên, về chuyện hợp lý còn có thời gian để bàn.
Tôi nghĩ, chúng ta không vội vàng, cho họ nhanh chóng họ sẽ nghĩ chúng ta nhượng bộ. Không nhượng bộ chúng ta liền kéo đi.
Tra Lôi Lạc Tư tôi không phải người thất hứa, chúng ta đồng ý đầu tư có phải không? Chỉ có điều nhất thời chưa đàm phán xong. Chủ tịch Tra lộ vẻ mặt hồ ly.
- Ha ha ha Tra Thái Lâm cũng cười sảng khoái, nhìn Tra Lôi Lạc Tư một cái ngầm hiểu.
Vừa ra ngoài nhận được điện thoại của Khổng Ý Hùng nói: - Tổng giám đốc Diệp, vừa rồi trợ lý Nghiêm Phương Long gọi điện đến.
Nói là quân khu Việt Châu hôm nay cử người đến nhà máy chế tạo máy móc Phi Không rồi. Đưa ra thông báo thu hồi đất của quân đội.
Bảo là muốn xây dựng cảng quân đội, yêu cầu trong một tháng chúng ta giao đất cho họ. Bọn họ sẽ bồi thường theo quy định.
- Cụ thể có nói bồi thường như thế nào không? Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ bọn người kia quả thật không chậm.
Ủy ban quân giới còn chưa phê duyệt họ đã cầm cờ chạy trước đến hù dọa dân chúng.
- Trợ lý Nghiên nói là việc này phải đợi Tổng giám đốc Diệp về mới có thể quyết định, hơn nữa theo người bên kia nói trợ lý Nghiêm cũng đoán đến một mức giá quy định, có lẽ không cao hơn là mấy.
So với giá trị thực tế của mảnh đất này ở Việt Châu còn thấp hơn một ít.
Hơn nữa, về nhà xưởng thiết bị bọn họ đều không đưa vào danh mục bồi thường. Ngoài ra trợ lý Nghiêm nói bọn họ giục làm gấp.
Nói là nếu trong vòng một tháng không trả chính là gây trở ngại cho việc xây dựng quân đội. Phải xử lý nhà máy Phi Không và các lãnh đạo liên quan của tập đoàn Hoành Không. Khổng Ý Hùng nói.
- Đây là chụp mũ hù dọa ai? Diệp Phàm hừ lạnh một tiêng snois - Anh lập tức về, sau đó nói với trợ lý Nghiêm bảo anh ta thông báo với các đồng chí bên kia là tôi tự đến giải quyết.
Buổi chiều hai giờ Diệp Phàm xuống sân bay Việt Châu
Vội vàng tắm rửa một chút ngồi xe đến nhà máy Phi Không.
Bước vào phòng họp phát hiện mấy đồng chí quân nhân, quân hàm lớn nhất đương nhiên là đại tá. Diệp Phàm nhìn y một cái, phát hiện người này mặt rộng, từ chỗ trợ lý Nghiêm biết được người này chính là Trưởng ban hậu quân quân khu Việt Châu Đại tá Long Học Tiến
Những người khác có cả thượng tá và trung tá, tất cả đều là sĩ quan cấp tá. Trận chiến triển khai vẫn là tương đối lớn.
Hai bên hàn huyên một chút rồi ngồi xuống. Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai ngồi lên vị trí chủ tọa.
Mà trợ lý Nghiêm Phương Long cùng mấy người của tập đoàn Hoành không cùng với người dẫn đầu tạm thời nhà máy Phi Không Chu Mạo Thắng ngồi bên trái. Các quan quân ngồi bên phải, nghiễm nhiên chính là hai quân giao chiến trước đàm phán.
- Tổng giám đốc Diệp, mục đích chúng tôi đến đây trợ lý Nghiêm chắc đã nói cho anh biết. Hôm nay tôi đến đây cùng một số đồng chí ban hậu cần của quan khu, ban bảo vệ và một số đồng chí của Tổ đặc nhiệm A. Chúng tôi ít thời gian, nhiệm vụ quan trọng, lãnh đạo cấp trên yêu cầu chúng tôi trong vòng một tháng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Địa bàn của nhà máy chế tạo máy móc Phi Không của các anh thuộc phạm vi chúng tôi thu hồi. Việc thu hồi phải tiến hành nhanh.
Tôi hi vọng Tổng giám đốc Diệp có thể phối hợp với chúng tôi, chuyện quốc phòng là chuyện lớn mọi người đều biết, không có quốc phòng cũng không có an toàn quốc gia. Quốc gia không có an toàn còn nói gì nhà máy công ty phát triển thịnh vượng.
Tập đoàn Hoành Khống theo tôi biết vẫn là tập đoàn lớn của nhà nước, càng phải hưởng ứng lời kêu gọi của quân đội.
Tăng cường ý thức quốc phòng, vì bảo vệ đất nước. Trưởng ban Long ngay từ đầu đã chụp mũ rồi, đây là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo.
Trước dùng thế đè người, khiến người ta kiêng kị sau đó nói chuyện dĩ nhiên là không lo lắng rồi.
- Ha ha, ủng hộ quân đội là nghĩa vụ của mỗi người Trung Quốc chúng ta. Cùng là việc mỗi người dân nên làm.
Thành phố Việt Châu vẫn là thành phố quân sự, nhà máy chế tạo máy móc Phi Không của tập đoàn Hoành Không chúng tôi đặt ở địa bàn Việt Châu.
Tuy nói quyền quản lý ở tập đoàn Hoành Không nhưng cũng phải tuân thủ và ủng hộ chính quyền địa phương.
Đối với việc thu hồi đất của quân khu, chúng tôi giơ hai tay đồng ý. Diệp Phàm mạnh miệng nói dông dài vài lời khách sáo. Tuy nhiên, không nói ra một lời hứa hẹn thực sự nào.
- Như vậy thì tốt, chúng tôi biết Tổng giám đốc Diệp hiểu sâu sắc tầm quan trọng của quốc phòng, cũng biết Tổng giám đốc Diệp thấu tình đạt lý.
Nếu Tổng giám đốc Diệp ý thức sâu sắc tầm quan trọng của quốc phòng cùng với có tầm nhìn tương lai như vậy hôm nay chúng ta tiến hành một số thủ tục liên quan.
Sao không nhân dịp hôm nay Tổng giám đốc Diệp đến đây chúng ta bàn công việc. Trưởng ban Long vẻ mặt tươi cười nói.
- Ha ha, thu hồi đất chúng tôi không có ý kiến, Tuy nhiên, Nói đến đây Diệp Phàm cố ý nhìn Trưởng ban Long một cái nói: - Chỉ là nhà máy Phi Không chúng tôi có hai nghìn cán bộ công nhân viên chức.
Gần đây tổng công ty đã xác định nhà máy Phi Không là một nhà máy trọng điểm. Cho nên, đã quy hoạch đầu tư ột khoản tiền nhất định.
Chuẩn bị xây dựng nhà máy Phi Không thành một xưởng đóng tàu. Mà hợp tác chúng tôi cũng đã ký kết, chính là tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô của Việt Châu các vị.
Như vậy, giai đoạn xây dựng quy hoạch chúng tôi đầu tư không ít tiền.
Tôi vừa nhận được báo cáo của Giám đốc Chu, nói là giai đoạn xây dựng quy hoạch này đã đầu tư hơn năm triệu.
Hơn nữa, xây dựng một xưởng đóng tàu cũng không phải là trò đùa. Phải thăm dò độ sâu cùng mới tình hình đáy biển và nhiều hạng mục khác. Nói đến đây Diệp Phàm ngừng một chút nhìn mấy người một cái.
[- Là ai?
Điền Nhất Đao truy hỏi.
- Người này tôi không tiện nói, nói thế nào nhỉ. Ông ta đang làm việc trong một đơn vị bộ đội thần bí của nước ta.
Lần trước có người trúng độc nặng đã được ông ta chữa khỏi, tuy nhiên, cũng vì thế mà nhà nước đã tổn thất rất nhiều. Ví dụ như một số dược liệu không thể mua được ở ngoài thị trường, còn cả một số thiết bị bổ trợ và một loạt phương pháp điều trị.
Mấy thứ đó tôi nghe nói chỉ cung cấp cho những đồng chí trong đơn vị đó dùng. Không mở rộng ra bên ngoài.
Lang Phá Thiên thể hiện vẻ mặt nghiêm túc, Diệp Phàm và Đới Thành nhìn thấy phát buồn cười, cảm thấy gã này diễn kịch thật giỏi.
- Việc này, có thể cho tôi mượn dùng được không, tiền không thành vấn đề?
Điền Nhất Đao đã sập vào bẫy.
- Vô dụng, nhà nước có quy định mang tính cứng rắn. Cái này chỉ được sử dụng cho người trong quân đội, bởi vì, cách điều trị này cũng là cơ mật quốc nhà. Tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài thì phải chịu trách nhiệm.
Lang Phá Thiên lắc đầu vẻ mặt nghiêm trọng.
- Việc này chẳng nhẽ không thể thương lượng được?
Sắc mặt Điền Nhất Đao tương đối khó coi.
- Tuyệt đối không thể, chỉ có có thể người trong quân đội mới được dùng.
Lang Phá Thiên lắc lắc đầu.
- Diệp tổng, anh xem…
Điền Nhất Đao quay người sang cầu cứu Diệp Phàm.
- Ôi, Tư lệnh Lang, anh xem xem có thể đứng ra liên hệ một chút được không. Về tiền thì Điền tổng đã nói không khó. Việc này có thể giúp thì giúp một lần đi…
Diệp Phàm cố ý nói.
- Diệp tổng, chúng ta là bạn, vì thế mới đồng ý gặp mặt anh ta. Tôi vốn cho là mình có thể giải quyết được nên mới đồng ý.
Tuy nhiên, anh ta trúng độc quá sâu. Ngay cả loại độc này là độc gì thì tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy liệu có phải là loại độc khiến cho người ta khổ sở, hơn nữa còn ăn mất công lực của người ta nữa.
Mà dược liệu thì do bộ đội khống chế, nên tôi cũng không làm được.
Lang Phá Thiên tỏ vẻ khó xử.
- Đúng vậy, tôi cảm thấy công lực thay đổi hàng ngày, sắp cạn kiệt rồi.
Điền Nhất Đao gật đầu nói.
- Lẽ nào họ cũng không nể mặt anh sao? Tôi thây Điền tổng cũng là người thoải mái. Đến khi đó quyên góp một khoản tiền để xây dựng quân khu tỉnh cũng chẳng có gì là khó.
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, có thêm nhiều tiền cũng chẳng làm được. Hơn nữa, Diệp tổng, anh cũng đừng bảo tôi phải phạm sai lầm nhé. Một số quy định của quân đội chính là pháp luật, bất kỳ đồng chí nào cũng không được vi phạm.
Lang Phá Thiên hết sức kiên quyết.
Đới Thành không nhịn được nữa, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, cười ầm lên ở bên trong một lúc.
- Ôi, việc này, Điền tổng, việc này có lẽ là không được rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt khó xử nói.
- Chẳng lẽ không có cách nào cả sao?
Điền Nhất Đao lo lắng.
- Đúng rồi, vừa rồi tư lệnh Lang chẳng phải nói chỉ sử dụng cho người trong quân đội hay sao?
Diệp Phàm bắt đầu ném “kẹo đường” ra.
- Ý của Diệp tổng là tôi trở thành người nội bộ của đơn vị bộ đội đó là có thể được điều trị?
Điền Nhất Đao nhíu mày.
- Tư lệnh Lang, nếu Điền tổng muốn gia nhập thì có thể được điều trị không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này, tôi cũng không dám chắc. Nghe nói việc thẩm tra chính trị và các sát hạch khác của đơn vị đó hết sức nghiêm khắc.
Rất khó vào được, đương nhiên, Điền tổng tôi nghe Diệp tổng nói cũng có thân thủ nhất định. Nếu dựa vào cái này thì có thể thử xem.
Nếu Điền tổng có ý tôi sẽ có thể người dẫn đường cho. Tuy nhiên, cũng phải nói trước.
Có thể vào được hay không thì còn phải xem vào thái độ của người ta nữa.
Lang Phá Thiên nói còn tỏ ra khó khăn.
- Gia nhập bộ đội, việc này…
Điền Nhất Đao do dự.
- Gia nhập bộ đội chẳng qua là trở thành quân nhân, tuy nhiên, đơn vị đó hình như không giống với đơn vị quân đội bình thường.
Rất giống với An ninh quốc gia, ví dụ như, sau khi anh gia nhập thì anh vẫn cứ làm việc của mình. Ví dụ nghe nói anh là giám độc công ty Mỳ Điền Nhất Đao, anh vẫn có thể tiếp tục làm. Đương nhiên, khi gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp thì đơn vị sẽ triệu anh đến làm nhiệm vụ. Tuy nhiên cũng không cần phải quá lo lắng gì cả.
Nghe nói đơn vị đó đều nhận những nhiệm vụ trọng đại, những nhiệm vụ như thế cũng không nhiều. Nhưng, phải nói rõ trước, nhiệm vụ trọng đại tuy số lần không nhiều.
Nhưng độ nguy hiểm lại rất cao. Thậm chí có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu muốn an toàn sống sót thì tôi khuyên anh hay là không nên thử nữa. Đối với sự tự do của anh cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Anh hãy suy nghĩ kỹ đã rồi hãy nói. Nếu đồng ý có thể liên hệ với Diệp Phàm.
Lang Phá Thiên nói thật.
- Việc này…tôi…cảm ơn các anh. Tôi phải suy nghĩ cho kỹ đã.
Điền Nhất Đao nói.
Điền Nhất Đao muốn cáo từ ra về.
- Anh nói anh ta trở về có thể làm được gì?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Còn có thể làm gì, nhất định là lập tức đi tìm cách giải độc.
Đới Thành cười nói.
- Đúng vậy, e là còn có người có thể giải được độc của anh ta. Như là cao thủ của Ngũ Độc giáo. Đến khi đó chúng ta chẳng phải chúng ta là công dã tràng sao?
Lang Phá Thiên nói.
- Không sao.
Diệp Phàm cười thần bí, lắc đầu.
- Ý thế nào hả đại ca Diệp, ví dụ như để anh ta tìm được người, anh ta bỏ ra khoản tiền lớn cũng có thể chữa được. Đến lúc đó, nhiệm vụ của anh lại đổ sông đổ biển mất rồi.
Lang Phá Thiên nói.
- Trước kia “Thằng ngốc” có thể chữa được, bây giờ thì, dù là Đàm Tiếu Tiếu cũng chữa không nổi đâu.
Diệp Phàm cười một tiếng quỷ quái.
- Hiểu rồi.
Lang Phá Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, dựng đứng ngón tay cái lên nói:
- Anh đúng là đồ đểu, vừa rồi đã động tay động chân thế nào tôi lại không phát hiện ra?
- Ha ha, tôi động thủ các cậu đều có thể nhận ra thì lão đại tôi chẳng phải là kém quá à?
Diệp Phàm ra vẻ.
- Vậy thì chúng ta phải cách xa một chút, nếu không, lúc nào trúng độc cũng chẳng biết được.
Đới Thành cười.
- Nói cũng phải.
Diệp Phàm ra vẻ nghiêm chỉnh gật gật đầu.
Ha ha ha.
Cao thì cao thật…
Buổi trưa Diệp Phàm nhận được điện thoại của Chánh Văn phòng Tổng Công ty Tào Hùng Khải, nói là đã có người của Uỷ ban Quản lý Giám sát Tài chính xuống.
Diệp Phàm hỏi có chuyện gì thì Tào Hùng Khải nói là không rõ, người của bọn họ xuống muốn diện kiến Diệp tổng. Diệp Phàm đành phải vội vàng quay về tổng bộ Hoành Không.
Bên này việc Bao Nghị tiếp nhận chức vụ cũng đã bày ra trước mắt, đồng chí Chiến Vân Cương của Cục Bảo vệ Vũ trang hôm qua đã thúc dục rồi.
Quan trọng là về vấn đề nhân viên có chút phiền phức.
Vừa về đến Tổng bộ Hoành Không, Khổng Ý Hùng đến nói:
- Diệp tổng, người của Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản Quốc gia đang ở trong phòng khách.
- Là những người nào xuống thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Là đồng chí Phó Cục trưởng thường trực Cục Giám sát Uỷ ban Kỷ luật Uỷ ban Quản lý Giám sát Tài sản Quốc gia Trương Ẩn Hào.
Khổng Ý Hùng nói.
- Quái, bọn họ làm cái gì, chẳng nhẽ đến điều tra vụ Chu Đống lừa đảo?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ, bọn họ không nói, chỉ là yêu cầu bọn tôi phải liên lạc nhanh với Diệp tổng, yêu cầu anh lập tức về.
Khổng Ý Hùng nói.
Diệp Phàm xoa cằm một chút rồi chạy thẳng đến phòng họp.
Khi nhìn thấy Trương Ẩn Hào, Diệp Phàm lập tức sửng sốt, cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không nhớ nổi. Trong lòng cũng có chút bực bội, dường như mình chẳng có người quen nào ở Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản Quốc gia.
- Xin chào Diệp tổng.
Trương Ẩn Hào ra vẻ khách khí bắt tay Diệp Phàm. Tuy Trương Ẩn Hào là cán bộ của Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia cơ quan cấp trên của Tập đoàn Hoành Không, nhưng so với cấp bậc của Diệp Phàm cũng chẳng là gì, Trương Ẩn Hào cũng không dám tự cao tự đại.
Tuy nhiên, lễ tiết này tuy nói là khách khí, nhưng dường như không hề có sự nhiệt tình, hơn nữa còn ẩn trong đó một sự lạnh nhạt và nghiêm túc, việc này cũng là liên quan với công việc kiểm tra, kỷ luật của anh ta.
Hai bên sau khi ngồi xuống nói chuyện, mấy nhân viên do Trương Ẩn Hào dẫn theo có cán bộ bộ của các Cục Quản lý Tiền lãi và bộ phận đánh giá xử lý của Uỷ Ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia.
- Diệp tổng, hôm nay chúng tôi xuống chủ yếu là muốn điều tra một việc.
Trương Ẩn Hào vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cục trưởng Trương mời anh nói.
Diệp Phàm cũng khách khí nói.
- Gần đây các anh có phải đã nhận một lô hàng, đặt mua của Tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị?
Trương Ẩn Hào hỏi.
- Đúng là có chuyện như vậy, là đích thân Chủ tịch hội đồng quản trị Cổ Thiên Tắc qua đặt. Tuy nhiên, có vấn đề gì sao?
Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng tự hỏi việc này có vấn đề gì.
- Tổng kim ngạch là bao nhiêu?
Trương Ẩn Hào hỏi, nghiễm nhiên thể hiện thế thẩm vấn.
- Gần một tỷ, là do Nhà máy chế tạo cơ khí thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi tiếp nhận đơn. Việc này, có vấn đề gì sao?
Diệp Phàm có chút bực bội, cho rằng Trương Ẩn Hào giọng điệu ép người, ta đây cũng chẳng phải là tội phạm, ngươi lại dùng khẩu khí như vậy để hỏi.
- Việc này vốn là không có vấn đề gì, tuy nhiên, mấu chốt là số hàng đó vốn là do Tập đoàn Cổ Thị đã ký kết trước với Công ty Tập đoàn chế tạo cơ khí TQ.
Bọn họ nói là các anh đã cướp miếng ăn của họ. Cướp đơn hàng đã ký kết từ trước của bọn họ.
Nói các anh đã sử dụng âm mưu, thủ đoạn, là tập đoàn lớn trong tỉnh Thiên Vân, vốn phải là công ty anh em, phải giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng các anh lại dồn họ vào chân tường, dùng thủ đoạn bất chính, vi phạm hình thức vận hành kinh doanh chính đáng, không tuân thủ nguyên tắc kinh doanh.
Yêu cầu Uỷ ban Quản lý, giám sát tài sản quốc gia chúng tôi đứng ra điều tra xử lý việc này.
Trương Ẩn Hào nói xong Diệp Phàm cũng đã hiểu. Hoá ra là như vậy, Diệp Phàm vốn cũng đã có sự chuẩn bị nhất định.
- Đây là hồ sơ tố cáo của bọn họ.
Một cán bộ của Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia đưa tài liệu cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm và đọc qua một lượt, cười nhạt nói:
- Bọn họ bịa ra tội danh cũng thật quá.
Bọn họ nói chúng tôi vi phạm quy trình, sử dụng âm mưu, thủ đoạn, việc này không vấn đề gì, bảo bọn họ đưa bằng chứng ra đi.
Công ty mình sản xuất ra sản phẩm chất lượng kém không có người muốn, lại còn quay lại đổ vào đầu Tập đoàn Hoành Không chúng tôi.
Bây giờ là thời buổi kinh thế thị trường, kinh tế thị trường thì phải tuân theo quy luật của nên kinh tế thị trường. Giờ không còn là thời kinh tế bao cấp nữa rồi.
Hơn nữa, bọn họ có ký kết gì với Tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị thì chúng tôi đâu biết được. Và Tập đoàn Cổ Thị lại đặt hàng sản phẩm của chúng tôi.
Đương nhiên cũng phải nói là chất lượng sản phẩm của chúng tôi tốt, giá rẻ, đây gọi là hàng đẹp giá rẻ. Việc này thì vi phạm nguyên tắc gì nào?
- Hàng đẹp giá rẻ, Diệp tổng, câu này của anh thật hay. Nhằm vào điểm này mà bọn họ nói các anh đã lạm dụng phá giá.
Dùng cách phá giá để cướp đo đơn hàng của Tập đoàn Cổ Thị. Như các sản xuất của các anh, không những không thể kiếm được tiền, mà còn là lưỡng bại câu thương.
Là lãnh đạo cấp trên chủ quản của hai tập đoàn các anh, chúng tôi nhắm vào việc này để điều tra, xin mời Diệp tổng có thể lý giải.
Tuy nhiên, bọn họ chắc chắn đã đưa ra bản hợp đồng đã ký kết với Tập đoàn Cổ Thị. Nếu không phải các anh thì số hàng đó không thể “bay” đi được.