- Vệ Quốc đã xảy ra chuyện gì, cậu mau nói rõ ràng đi.
Diệp Phàm vừa nghe đã thấy lo lắng, con trai của người cứu mạng mình đang xảy ra chuyện.
Thế là nỗi đau khổ xông tận lên đầu, là lãnh đạo của tổ chức không thể không chăm lo đến con cái của đồng chí đã hy sinh được, như thế là không làm tròn bổn phận.
- Việc rất đáng lo ngại nên tôi nói thẳng. Việc này là tôi tìm anh chứ không phải tìm đến quốc gia. Cũng không phải phạm vào tâm nguyện của anh tôi.
Đỗ Thành cũng vòng vo, đã thế rồi còn giải thích, quả là Đỗ Nhất Sinh đã rất có uy lực trong mắt Đỗ Thành.
Anh ta nói rồi nhìn Diệp Phàm, cũng nén lại cảm xúc:
- Chuyện nói ra thì dài dòng, con tra của anh tôi đúng là xuất thế, đã tốt nghiệp khoa tiếng trung đại họi Yến Kinh.
Vốn muốn tiếp tục nghiên cứu tiếp nhưng trong thời gian cha không có ở nhà, ông bà nội lại bệnh ốm nằm liệt giường, tôi lại thường xuyên ra ngoài, không có người chăm sóc.
Vệ Quốc là đứa rất hiểu đạo lý, nó đã có ý định học xong sẽ đến thành phố Đồng Thương làm việc.
Nó cũng rất thông minh, không lâu sau đã thành lãnh đạo, mà thành phố Đồng Thương là thành phố cấp 3, trong tỉnh Điền Nam mà nói, nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, mà to cũng không hẳn là to. Đương nhiên không lớn bằng Hạng Nam rồi.
Vệ Quốc vốn làm chức trưởng ban thư ký của chính quyền thành phố Đồng Thương. Sau này được Phó chủ tịch thành phố Vũ Đông Sơn để mắt.
Được ông ta cho làm chức bí thư chuyên nghiệp, đối với Vệ Quốc mà nói đó là chuyện tốt, một khi Vũ Đông Sơn có tiền đồ là nó có thể đứng lên được.
Một năm trước, bí thư của thành phố An Tân cấp dưới của Đồng Thương là Lưu Hồng Giang về hưu. Vũ Đông Sơn cũng đã tranh thủ để có thể ngồi lên vị trí đó.
Bởi vì thành phố An Tân là thành phố lớn thuộc Đồng Thương, bí thư thành ủy nơi đó không chỉ là chức phó giám đốc sở mà còn là một trong những thành viên của thành ủy.
Vũ Đông Sơn cũng được gọi là thăng chức rồi, nên nhà họ Đỗ chúng tôi cũng vui mừng, Vệ Quốc chắc chắn có tiền đồ rồi.
Nhưng những ngày tháng vui vẻ không lâu, nghe nói Vũ Đông Sơn và đồng chí Chu Lâm Tùng chủ tịch thành phố An Tâm lại đối đầu rất kinh khủng.
Mà vốn Chu Lâm Tùng đã nhắm vị trí đó rồi, vì thế mà Vũ Đông Sơn cũng thường xuyên bị ngăn cản, Chu Lâm Tùng đương nhiên không phục rồi.
Vì thế mà Vũ Đông Sơn đến An Tân đã không được yên ả mà sống. Bởi vì Chu Lâm Tùng là người nơi này, là từ xã, trấn mà đi lên.
Thế lực cũng rất hùng hậu, cộng thêm đằng sau có người giúp đỡ. Vũ Đông Sơn đến có mấy tháng cũng không có được những ủy viên của thành ủy.
Một tháng trước đã xảy ra chuyện, không hiểu là vì nguyên nhân gì. Vũ Đông Sơn không làm hơn được Chu Lâm Tùng kết quả chỉ được 1 năm ngồi trên ghế đó đã bị thành ủy thu lại.
Đảm nhiệm chức phó giám đốc sở dân chính ở tỉnh, nhưng sở dân chính thế nào thì ai cũng đều biết cả rồi.
Ban đầu Vệ Quốc rất nhiệt tình với Vũ Đông Sơn, nó không chỉ là thư ký mà Vũ Đông Sơn cũng rất coi trọng nó. Vốn muốn để nó lên chức phó chủ tịch huyện ở huyện nào đó.
Chỉ có điều khi ông ta đi đã không thể đem theo cả Vệ Quốc đi được, Vệ Quốc lại thành mục tiêu công kích của Chu Lâm Tùng.
Hảo hán cũng không lo gì, chức phó chủ nhiệm văn phòng thành phố cấp thì sao có thể khiêng đi được.
Tuy nói là quá liều mình, nhưng cuối cùng cũng bị hạ. Họ lại để đổ việc đổ nát trong việc xây dựng một trong những dự án hy vọng của chính quyền lên đầu nó.
Đó là trường THCS trong trấn gọi là trường THCS Hồng Thái. Trên tỉnh cho năm triệu để xây dựng lại.
Ngay từ đầu Vệ Quốc đã có trách nhiệm về việc xây dựng trường Hồng Thái. Chẳng qua những dự án mà khi Vũ Đông Sơn còn chưa đến An Tân cũng đã bắt đầu rồi.
Vệ Quốc đành phải theo sự ủy thác của Vũ Đông Sơn. Đa số khoản tiên để xây dựng trường THCS đều là được quyên góp.
Người quyên góp đúng là có tiếng, là một Hoa kiều yêu nước tên là Trần Văn Viễn. Nghe nói người này có một công ty rất lớn bên Singapore.
Tên là “Tập Đoàn Thuận Thông”. Mà Vũ Đông Sơn cũng rất muốn khoe thành tích, bởi vì trường Hồng Thái là công trình đã được tỉnh quyết định.
Trong tỉnh còn hy vọng thông qua việc này để liên hệ với chủ tịch Trần kia. Hy vọng ông ấy có thể về để đầu tư xây dựng nhà xưởng.
Vũ Đông Sơn sửng sốt lại biến những dự án của chính quyền làm về để tự tay hành động, bởi vì khi hạ móng trường Hồng Thái, phó chủ tịch An Bình Phong cũng có đến.
Vũ Đông Sơn chắc chắn đã có tính toán gì rồi. Nếu như dự án này có thể khiến phó chủ tịch An vui thì chắc chắn ông ta cũng có thể có chút hưởng lộc rồi.
Cho nên Vũ Đông Sơn liền sắp xếp Vệ Quốc tiếp quản việc xây dựng này. Vệ Quốc đến đó tiếp quản công trình đã tiến hành đến giai đoạn cuối rồi.
Sau khi tiếp nhận không lâu, thì núi đằng sau liền sạt lở, đã đè cả vào nhà ăn. Lúc đó còn có công nhân đang làm, đã bị thương 10 người và chết một người.
Chuyện này đúng là khổ, Chu Tùng Lâm đã nắm được điểm yếu nên đã công kích. Hơn nữa thế lực đằng sau của ông ta trên tỉnh cũng đã ra tay. Như thế đã cùng liên thủ lại, còn Vũ Đông Sơn lại để cho Vệ Quốc gánh trách nhiệm.
Mà Vệ Quốc còn nhận hết trách nhiệm về mình. Nói là chuyện sạt núi cũng là thiên tai.
Mà khi đó công trình còn chưa làm xong, việc đề phòng sạt lở bằng cách chèn tảng đá rồi mà. Việc này đúng là do công trình có vấn đề thôi.
Nhưng khi Vệ Quốc đi kiểm tra đằng sau thì tảng đã để chống sạt lở vẫn tốt. Sau khi Vệ Quốc đến vài ngày đã xảy ra chuyện, chuyện này không phải là trách nhiệm hoàn toàn của Vệ Quốc đúng không?
Nhưng đã muốn vu cáo ai thì đâu cần thiết phải nói nhiều. Hơn nữa Vũ Đông Sơn lại đi rồi, nên chuyện này đều đổ lên đầu Vệ Quốc hết.
Lão già này đúng là ác, còn không thèm giúp Vệ Quốc một tay.
Đỗ Thành phẫn nộ nói.
- Vệ Quốc hiện ở đâu rồi? có phải là đã ngừng việc để điều tra không?
Diệp Phàm hỏi.
- Lập tức đã bị ngừng công tác rồi, nhưng ngày thứ hai đã bị công an đến hỏi, rồi nói là nhận hối lộ, gây ra vấn đề chất lượng công trình không tốt… để bắt nó về trại tạm giam.
Những người này đương nhiên là người của chủ tịch Chu kia rồi, mà nhà họ Đỗ chúng tôi cũng đã cố gắng nhưng không được.
Chúng tôi không có quyền, cũng không có thế lực gì, làm sao có thể kháng lại được tên chủ tịch Chu kia. Việc này công an thành phố Tân An cũng đã báo lên viện Kiểm soát rồi.
Có thể không lâu sau sẽ đến giai đoạn giải quyết của tòa án, tôi không muốn nhìn con của anh mình phải ngồi tù.
Cho nên tôi mới đến đây nhờ bí thư. Anh tôi chỉ có một mình nó thôi, tôi…
Đỗ Thành kích động, mắt cũng đã đỏ hoe.
- Yên tâm, chuyện của Vệ Quốc anh cứ giao cho tôi. Hay là anh ở lại nhà khách nghỉ ngơi đã, tôi sẽ cho người đi điều tra xem sao.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không thể ở lại nơi đây, tôi phải về, ở nhà đang loạn hết rồi. Chị dâu tôi khóc đến nổi ngất đi rồi.
Đỗ Thành nói.
Sau khi Đỗ Thành đi, Diệp Phàm đã gọi điện cho Xa Thiên đến. Bao Nghị cũng cho người đến Điền Nam tiến hành điều tra giai đoạn đầu.
Xa Thiên trực tiếp bay từ thủ đô đến thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam, tốc độ cũng không hề chậm hơn Bao Nghị.
Diệp Phàm có chỉ thị, bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải điều tra ra chân tướng.
Buổi chiều ngày thứ ba Diệp Phàm đã bàn giao lại công việc của Hoành Không sau đó đến thẳng thành phố An Tân. Tối đến đó cũng đã hơn 8 giờ rồi.
Trong một khách sạn bình thường, Xa Thiên và Bao Nghị đã trong đó.
- Điều tra thế nào rồi?
Diệp Phàm vừa vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống đã hỏi rồi.
- Chúng tôi vừa tới Điền Nam đã liền bí mật điều tra, trường học Hồng Thái là do Điền Kim Thủy thầu, ông ta là tổng giám độc công ty xây dựng Đệ Nhất của An Tân. Công ty này là công ty quốc doanh, 5 triệu công trình cũng không tính là nhiều, cũng không qua treo biển gì cả, cứ gọi là Xây dựng Đệ Nhất thôi.
Đương nhiên, ông ta có một hoàn cảnh nhất định, cộng thêm mạng lưới quan hệ. Nhưng ông ta vốn không thèm để ý đến 5 triệu công trình kia.
Cho nên đã làm một chủ thầu, người này còn gọi là anh hai, bởi vì trên mặt đầy sao, nên người ta còn gọi là Trần Tiền nữa.
Thực ra chính là một chủ thầu. Thuộc hạ cũng chẳng có ai, Sau khi nhận công trình xong là gọi những người thợ lên làm.
Đương nhiên họ cũng lấy tên là Xây dựng Đệ Nhất.
Bao Nghị nói.
- Ừ, Điền Kim Thủy, đúng là kiếm tiền rồi.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Ngành xây dựng là một ngành có không ít khuyết điểm.
Một người thầu lớn sau khi ôm được sẽ chuyển cho thầu nhỏ, thậm chí là sau khi đến tay mình có thể là đã qua ba bốn người rồi.
Mà sẽ xé nhỏ ra, chia ra cho nhiều nhà thầu nhỏ hơn. Như thế chất lượng công trình chắc chắn là không tốt rồi.
Có thể anh hai lia cũng là phần tử bớt xén nguyên liệu, cuối cùng đã khiến cho tảng đá không ổn định mà trượt xuống.
- Đúng vậy, hiện nay lợi nhuận từ ngành xây dựng đã giảm không nhỏ nhưng qua những quá trình chia thầu, cuối cùng người nhận cuối lại bị chèn ép.
Để có thể có lợi nhuận nhiều nhất, thì họ không thể không liều, chỉ có thể ăn vào nguyên liệu thôi.
Ví dụ như dùng ít thép đi, chỗ nào không quan trọng thì dùng loại chất lương thấp. Như đá chặn ở sau trường Hồng Thái vốn yêu cầu phải dày đến hai mét.
Nhưng anh hai kia đúng là “cao thủ”. Bên dưới tường thì hắn cho làm tường một mét, bên trên làm thành hai mét.
Anh có nhìn thì cũng khó mà nhìn ra được, thực ra làm như thế này đúng là dưới nhẹ mà trên nặng, có thể là nguyên nhân gây ra chuyện sạt lở kia.
Đúng là lũ chó, chì vì tiền mà không nghĩ đến mạng sống của người khác. May mà công trình còn chưa hoàn thành xong, nến hoàn thành xong, đi vào khai giảng rồi thì đúng là to chuyện, không phải là một hai người mất mạng mà có thể đến cả trăm người phải bỏ mạng,
Bao Nghị nói.
- Đỗ Vệ Quốc bị bắt đi rồi, bên trên cũng có người ám chỉ Điền Kim Thủy và tên anh hai kia. Có thể cũng là một giao dịch rồi. Kết quả Điền Kim Thủy và anh hai đều nói là ngay từ đầu đã nhận được lợi từ Vệ Quốc. Mà tiền ăn bớt nguyên liệu, còn lại một nửa đã để cho Vệ Quốc. Bằng không sẽ uy hiếp, báo gì lên.
Xa Thiên nói.
- có thể hai người đó cũng trong trại giam phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở thì có ở nhưng người ta đương nhiên là hơn cả Vệ Quốc rồi. Người ta có đồ ăn ngon phục vụ, còn Vệ Quốc bị tình nghi là kẻ làm tất cả nên chỉ có thể đau khổ mà ngồi trong đó thôi,
Xa Thiên nói.
- Theo tôi được biết sự thật là đầu tiên Lý Chí cháu họ của viên tư lệnh Lý anh muốn trêu cô Mộc Chu Lệ, mà cô Lệ lại là bạn gái của Khương Quân nên anh ta muốn bảo vệ cô Mộc Chu Lệ.
Nhưng Lý Chí lại lập tức dùng ghế tấn công Khương Quân trước, đồng chí Khương Quân hoàn toàn là tự vệ lấy tay đỡ và chiếc ghế bắn ngược lại Lý Chí khiến anh ta bị thương.
Việc này chỉ là tự vệ, Khương Quân cũng không phạm pháp. Nhưng viên tư lệnh Lý anh không hỏi rõ trắng đen xanh đỏ, lập tức đem quân vây quanh Khương Quân đánh, Khương Quân không có cách gì đành phải tự vệ, bằng không chưa biết chừng đã bị các anh đánh cho chết rồi.
Cuối cùng rõ ràng các anh còn rút súng ra, Khương Quân không có cách nào khác, sợ các anh làm thương người nhà họ Mộc, cuối cùng từ bỏ để cho các anh trói lại, cho nên, sao lại nói là tấn công quân nhân chứ.
Ngược lại là các anh, tôi thấy không phải tồn tại một ít vấn đề nghiêm trọng hay sao? Hơn nữa, bên trong chuyện này, không ngờ đồng chí Lý Thành Thọ anh lại tương trợ cho kẻ xấu.
Biết pháp luật mà còn phạm pháp, tuy nói Lý Chí là cháu ruột của anh, nhưng cũng không thể trị theo quốc pháp được.
Khí thế của Diệp Phàm cứ bừng bừng, nói với Lý Thành Thọ.
- Trợ lý Diệp, tuy nói anh đang nhận chức ở bộ công an, nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen được, không phân biệt được đúng sai.
Chính anh là người ác ý bịa đặt công kích Lý Thành Thọ tôi, nói hoàn toàn không phải sự thật. Chẳng lẽ công an các anh phá án kiểu này sao?
Hơn nữa, tôi hoàn toàn có thể cáo buộc các anh tội vu cáo hãm hại tôi. Hy vọng các anh chính trực phân rõ đúng sai, lập tức tiễn khách ra khỏi quân khu của chúng tôi.
Nói cách khác, Lý Thành Thọ tôi chỉ có thể mời các anh ra ngoài.
Lý Thành Thọ căm tức:
- Tôi thấy bọn họ căn bản chính là tới quấy rối tôi đấy, tư lệnh Lý, nhất định sẽ nói rõ ràng sau. Trợ lý Diệp tuy mới nhận chức ở bô công an, nhưng, cũng không thể đưa người tấn công quân khu của chúng ta được.
Lúc này thượng tá trừng to mắt nói.
Ngay sau đó, gọi bảy tám binh lính lên đây, tất cả đều nhìn trừng trừng đoàn người Diệp Phàm.
- Muốn làm gì, muốn làm phản hay sao!
Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn một cái, khí thế phát ra bao trùm tất cả binh lính, bọn người này không tự chủ được liền lui lại mấy bước.
“Bang” cái bàn bị Lý Thành Thọ đập kêu một cái, quát:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh muốn gì, ở đây là quân khu Giang Hoa đấy, không phải các anh là người của tập đoàn Hoành Không sao, không được gây rối, nói cách khác, Lý Thành Thọ tôi sẽ lấy lí do các anh đến quân khu công kích mà bắt giam các anh đấy.
- Vậy được, chúng tôi yêu cầu gặp mặt đồng chí Khương Quân. Lý Thành Thọ anh ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không được sao?
Diệp Phàm đưa ra yêu cầu, biết tiếp tục gây sức ép cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ thật sự bị bọn người kia bắt lại sao?
Mặt khác còn muốn nhanh chóng, bên này, Xa Thiên cũng đã đi được một vòng quay trở lại rồi.
- Rất xin Khổngi, sự kiện Khương Quân tấn công, tạm thời không được thăm hỏi.
Thượng tá kia lại hừ lạnh nói:
- Vậy được, đồng chí Lý Thành Thọ, anh tự lo đi.
Diệp Phàm vòng người cùng mọi người bước, đầy hết cả gian phòng nhà khách Giang Hoa.
Quân đội tỉnh Điền Nam chịu sự quản lý của quân khu Lam Kinh, tuy nhiên, quân khu tỉnh Điền Nam đồng chí Diệp Phàm cũng không biết, vốn việc nhỏ này cũng không muốn làm phiền viên tư lệnh Trần Khải Việt.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra là không được.
Tuy nhiên, bây giờ đã là hơn giờ đêm rồi, Diệp Phàm quyết định sáng ngày mai sẽ gọi điện cho tư lệnh viên Trần. Nếu Lý Thành Thọ không biết phân biệt như thế, vậy thì phải gọi lão thất phu này rồi.
Tắm một cái rồi đi ngủ.
Hai giờ sáng, Diệp Phàm đột nhiên bị một tiếng động lớn làm cho bừng tỉnh.
Xa Thiên gõ cửa bươc vào, nói:
- Diệp Phàm, bên ngoài có rất nhiều quân nhân đến đây, một đám mang súng, đạn đã lên nòng giống như ăn thịt người vậy.
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Phát hiện đại sảnh của mình bị mười mấy binh lính bao vây. Đi đầu chính là thượng tá mắt to kia.
Khiến trong đại sảnh loạn lên thành bầy, trên mặt Khổng Ý Hùng sưng phồng lên, đoán chừng là bị đánh.
- Các người là ai? Không ngờ lại có thể tự dưng đánh người, rốt cuộc các ngươi muốn gì?
Diệp Phàm liếc nhìn tên thượng tá kia một cái, hừ lạnh nói:
- Tôi là Đinh Bồi, ban bảo vệ được phân công quản lý quân khu.
Đinh Bồi nói:
- Thượng ta Đinh, rốt cuộc anh muốn gì.
Nói đến đây, Diệp Phàm chỉ tay vào Khổng Ý Hùng nói,
- Là ai đánh anh ta? Có phải anh chỉ điểm hay không?
- Đánh, thế là còn nhẹ rồi, toàn thể nghe lệnh, đem bắt tất cả phạm nhân có liên quan đến Khương Quân thẩm vấn thêm.
Thượng ta Đinh không nói hai lời, vung tay lên ra lệnh.
- Người nao dám!
Xa Thiên đứng trước ngay trước mặt.
- Khương Quân bị ép buộc, sao lại thế này?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi:
- Không phải là các người làm sao? Đồng chí Diệp Phàm, anh nói láo cái gì đấy, bắt tất cả lại!
Thượng tá Đinh lại hạ lệnh, lần này, binh lính bắt người không do dự, Nhất Oa Phong bị thương tung cước muốn đánh người.
Bang bang bang..những quyền cước vang lên liên hồi.
Ngay sau đó, tất cả binh lính hùng hổ đó đều bị Xa Thiên đánh cho ngã lăn xuống đất.
- Phản rồi phản rồi, rõ ràng còn dám tấn công quân nhân, tôi muốn báo cáo với lãnh đạo cấp trên tố các các anh ra tòa.
Thượng tá Đinh tức giận nói:
Bang một tiếng giòn tan.
Thượng tá Đinh bị Diệp Phàm hung hăng tát cho một cái, cơ thể lập tức bị quăng đập vào tường bắn ngược lại xuống đất.
- Hỏng, chính là anh đánh người. Vô cớ đánh lãnh đạo bộ công an không nói làm gì, còn dám bịa đặt bày chuyện. Rút súng ra muốn giết lãnh đạo bộ công an, bắt tất cả chúng tống vào ngục của quân khu Giang Hoa.
Diệp Phàm hừ nói. Xa Thiên không nói lời nào, xé khăn trải giường thành hai mảnh, trói toàn bộ binh lính lại.
Nhận được báo động, phút sau cảnh sát quân khu cục công an Giang Hoa đã có mặt.
- Vâng, sao thượng tá Đinh lại thế này?
Một thanh tra cảnh sát trung niên đi tới liếc nhìn Đinh Bồi một bên miệng còn đang chảy máu, lập tức trợn tròn mắt lên.
- Đội trưởng Thái, anh lập tức bắt tất cả những người có ý định tấn công quân khu chúng ta lại, đánh trọng thương lãnh đạo quân khu không được để đứng ngoài pháp luật phải bắt lại.
Thượng tá Đinh vừa nhìn thấy, lập tức chỉ tay vào Diệp Phàm kêu lên.
- Các người là ai, sao có thể tùy tiện tấn công đồng chí lãnh đạo quân khu?
Đoán chừng đội trưởng Thái có quan hệ thân thiết với thượng tá Đinh, lập tức đi đến trước mặt Diệp Phàm lớn tiếng quát.
- Anh đến rất đúng giờ, đây là giấy chứng nhận, anh xem đi.
Diệp Phàm lấy giấy chứng nhận ném cho đội trưởng Thái, thằng này sửng sốt, tuy nhiên, cũng bị khí thế của Diệp Phàm làm cho khiếp sợ, cầm giấy chứng nhận có chút hoài nghi, lập tức biến sắc.
Bang một tiếng.
Thái Đông đứng nghiêm, miệng rất cung kính nói:
- Đội trị an cục công an Giang Hoa Thái Đông gửi lời hỏi thăm đến anh.
- Đội trưởng Thái, lần này chủ yếu là đi du lịch một chuyến. Không ngờ rằng tình hình trị an của các anh nơi này thật tồi tệ.
Nếu không, chúng tôi có thể ngủ ở nhà khách Giang Hoa, vừa mới ngủ đến nửa đêm, không ngờ lại bị một đám người đến đánh người đập đồ.
Hơn nữa, đám cướp này còn muốn bắt người, bọn chúng cưỡng ép bắt chúng tôi đi. May mắn đồng chí ở bộ phận quản lý của chúng tôi có chút bản lĩnh mới trị được bọn họ.
Tôi lệnh cho anh ngay lập tức đem đám cướp này về đồn công an nghiêm chỉnh kiểm tra.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, hừ nói:
- Việc này…trợ lý Diệp, bọn họ hình như là đồng chí ở quân khu.
Thái Đông sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Những quân nhân này, không phải là cảnh sát bên Thái Đông sao. Nhưng trợ lý Diệp bên này, lại là người không thể động đến.
Thái Đông hối hận, không ngờ buổi tối trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta, rốt cuộc là vận xấu rồi.
- Thật sao, tôi nhìn không giống. Đồng chí quân khu làm sao có thể đêm hôm khuya khoắt tiến vào nhà khách tấn công lãnh đạo bộ phận quản lý.
Những người này nhất định là giả mạo đấy. Làm phản không thành, lại dám giả mạo quân nhân, hãy bắt bọn họ lại thẩm vấn cho tôi, nhất định phải tìm ra chủ mưu đứng sau.
Tình huống rất nghiêm trọng, tôi phải báo cáo việc này với lãnh đạo quản lý.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn Thái Đông một cái.
- Trợ lý Diệp, có thể được không?
Thái Đông muốn nói đến một chút tình người, hoặc là y nói muốn đẩy đi.
- Có phải là ý của anh không hay lắm có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay gõ gõ vào vai Thái Đông.
- Cương quyết chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng!
Thái Đông vừa thấy, lập tức đứng nghiêm trang, không do dự, vung tay lên, giải tất cả đám người này đi.
- Cái gì, bị bắt?
Sắc mặt Lý Thành Thọ âm u, hừ nói:
- Đúng vậy, cái tên Diệp Phàm kia có mang theo thuộc hạ, công phu quyền cước rất cao. Nhanh chóng đuổi hết quân nhân của chúng ta đi rồi, thật là một cao thủ.
Một thiếu tá trung niên nói có chút sợ hãi:
- Hơn nữa, bây giờ đã giao cho địa khu cục công an Giang Hoa rồi.
- Được rồi, để cho Đinh Bồi bọn họ nghỉ ngơi một đêm ở cục công an đi. Ngược lại tôi muốn xem Diệp Phàm xử lý việc này như thế nào. Còn nữa, anh hãy ngay lập tức báo cáo việc này cho bảo vệ quân khu tỉnh.
Lý Thành Thọ cười nham hiểm.
- Thượng tá Đinh bọn họ có thể chịu đựng được hay không?
Thiếu tá có chút bận tâm.
- Sợ cái gì, cục công an Giang Hoa Lưu Trí Hoằng có đúng là dám đối xử tệ với người của chúng ta hay sao?
Lý Thành Thọ cười lạnh một tiếng.
- Vậy tốt rồi, đoán chừng bây giờ đau đầu nhất là Lưu Trí Hoằng rồi. Người này làm không cẩn thận lại mang họa vào thân đấy.
Thiếu tá nộ rõ vè mặt tươi cười.
- Em gái, em xem, đánh người ta thành bộ dạng như thế này, bọn họ thật nhẫn tâm.
Một ni cô ở địa khu Giang Hoa, hai mắt Mộc Chu Lệ sưng húp lên vì khóc.
- Bị thương ngoài da thì không cần phải lo lắng cái gì, thể chất Khương Quân rất tốt. Tuy nhiên, chỉ sợ nội thương thì thật phiền toái. Lính ngoan cũng trở nên độc ác hơn. Tôi kiểm tra trước một chút rồi nói sau.
Mộc Nguyệt nói:
- Vậy cảm ơn em nhiều rồi.
Mộc Chu Lệ nói, hai người bận rộn.
Ước chừng hơn một giờ, ủy viên địa khu Giang Hoa, đồng chí cục trưởng cục công an Lưu Trí Hoằng mới vội vàng tới nhà khách Giang Hoa, chào trợ lý Diệp.
Hai bên bắt tay ngồi xuống nói chuyện.
- Trợ lý Diệp đến Giang Hoa chúng tôi, Trí Hoằng không tiếp đãi tốt, đặc biệt đến đây nhận tội với lãnh đạo.
Lưu Trí Hoằng khá khách khí, nói:
- Tôi chỉ là tiện đi một chuyến, không báo với các anh cũng không có vấn đề gì. Chỉ là Giang Hoa các anh sao lại như thế này. Đêm hôm khuya khoắt lại có người lấy súng ra tấn công chúng tôi. Người thì tôi để cho các anh bắt rồi, hiện tại thẩm vấn thế nào rồi?
Diệp Phàm hừ nói, sắc mặt tự nhiên không tốt nhìn Lưu Trí Hoằng.
Việc này, tôi đặc biệt ở đây xin nghe theo chỉ thị của trợ lý Diệp. Bước đầu chúng tôi đã điều tra rõ rồi, những người này cũng không phải là kẻ cướp gì cả, mà bọn họ chính là quân nhân của quân khu Giang Hoa. Lãnh đạo là Đinh Bồi, tư lệnh phó phòng bảo vệ quản lý quân khu.
Lưu Trí Hoằng nói:
- Đồng chí quân khu, cũng lạ thật, sao bọn họ lại tấn công chúng tôi. Tuy nhiên, mặc dù là đồng chí quân khu, cũng không thể tấn công lãnh đạo của bộ công an được. Vương tử phạm tội cũng xử như dân thường, bọn họ có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.