Thanh tra cảnh sát không do dự đưa tay nhận lấy tờ văn kiện, nhìn nó, thật là quen thuộc. Đây không phải là giấy chứng nhận công an sao?
Người này có vẻ nghi ngờ, mở ra xem, nhất thời run run tay, y không dám tin vào mắt mình, y dụi lại mắt, lật lại một lần nữa, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Anh ta nhất thời xấu hổ mà ngây ngẩn cả người.
- Còn dám rống lên với chúng tôi, còng tay anh.
Hai tên cảnh sát dưới đất phản ứng lại, ngồi dưới đất bắn lên, còng tay hướng về phía trước muốn bắt Diệp Phàm.
- Dừng lại!
Một gã thanh tra khuôn mặt tối sầm, hô lớn.
- Ngọc Đội, chuyện này?
Hai tên cảnh sát mơ hồ, quay đầu nhìn Ngọc Nhất Quần.
- Thu quân, trở về!
Ngọc Nhất Quần chỉ nói hai câu, vung tay, muốn mang người đi. Hơn nữa, lúc đi ngang qua Diệp Phàm, hai tay y cầm lấy tờ văn kiện, cung kính chuyển qua cho Diệp Phàm, nói:
- Xin lỗi Diệp tổng, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Chúng tôi sẽ nghiêm túc kiểm tra.
- Không phải hiểu lầm, mà có người cố ý trong chuyện này. Sau khi trở về phải điều tra rõ cho tôi, phải kiểm tra đến cùng, điều chỉnh những người nói xấu.
Bằng không, Diệp Phàm tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Diệp Phàm hừ một tiếng, cầm lấy văn kiện đặt vào trong cặp.
Trong lòng vẫn khâm phục tên này rất thông minh, không trực tiếp gọi ra một thân phận khác của mình ở Bộ.
- Đúng vậy! Nhất định phải điều tra rõ ràng.
Ngọc Nhất Quần đứng nghiêm, có điều, Diệp Phàm không đi trước, Ngọc Nhất Quần không dám xê dịch bước chân, lãnh đạo phải đi trước.
- Ha ha, tổng giám đốc Chung, xem diễn đủ rồi đấy, có phải là đã nghiện rồi không. Không sao, còn có màn báo cáo đằng sau nữa, nhất định sẽ khiến cho cậu phải nghiện đấy.
Diệp Phàm cười nhạt, nhìn Chung Húc một cách khó hiểu, xoay người muốn đi.
- Tôi thích nhất là xem diễn trò, tin rằng sau này sẽ còn hay hơn. Đời người, phải nhìn với ánh mắt muôn màu mới có thú vị.
Chung Húc cong miệng nói.
- Đúng rồi, nhất định rồi. Đến lúc đó, đùa giỡn với cuộc đời, cũng phải diễn thôi.
Trong lời nói của Diệp Phàm ám chỉ, tin rằng Chung Húc khó mà hiểu được ý của câu nói này.
Đúng lúc này, Ngọc Nhất Quần đứng nghiêm trang, nhiệt tình chào hỏi:
- Mâu Đội đến rồi?
Tổng thanh tra cấp ba, lai lịch cũng không phải vừa, Diệp Phàm nhìn quân hàm của Mậu Đội, trong lòng nói những tài năng đều tập trung ở văn phòng chính phủ tỉnh rôi, thật vui nhộn.
- Ừm, Ngộc Đội cũng ở đây.
Đồng chí Mậu Minh Xuân đội trưởng trung đoàn phòng cảnh sát an ninh công an tỉnh Thiên Vân vẻ mặt nghiêm túc khẽ gật đầu.
- Cậu chẳng phải là tổng giám đốc Chung Húc sao? Tôi là....
Mâu Minh Xuân vượt qua Ngọc Nhất Quần hướng về phía Chung Húc.
- Là tôi đây, Mâu Đội có chuyện gì không?
Chung Húc vẫn nhìn với vẻ mặt bình tĩnh.
- Có một vài việc tỉnh ủy yêu cầu anh quay về giúp đỡ điều tra.
Mâu Minh Xuân vừa nói vừa đưa ra giấy tờ giống như giấy chứng nhận của chính mình.
- Mâu Đội, cậu có nhầm không?
Lưu Lâm xen vào hỏi.
- Cậu chính là đồng chí Lưu Lâm của phòng xây dựng của tỉnh, có phải không?
Lúc này, tên cảnh sát bên cạnh Mâu Đội nhìn vào bức ảnh trong tay, hỏi.
- Đúng vậy, có việc gì vậy?
Lưu Lâm hỏi.
- Thật may, anh cũng có liên quan tới vụ án này, cùng đi thôi.
- Vậy là có ý gì. Ta nói Mâu Đội anh có ý gì?
Chung Húc mặt u ám, hỏi, nhưng mà nghĩ rằng đại ca đang làm ở trụ sở lớn của tỉnh ủy thì sợ gì chứ.
- Có ý gì thì anh cứ tới tỉnh ủy khắc rõ.
Mâu Đội vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
- Thật xin lỗi, những chuyện không đáng nói này tôi không có hứng thú. Mâu Đội, tôi cong có chuyện, xin phép đi trước.
Chung Húc đùa giỡn.
- Đồng chí Chung Húc, nếu anh có ý muốn quấy nhiễu sự chấp pháp của cảnh sát tỉnh, chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế thôi.
Đội trưởng Mâu vẻ mặt càng nghiêm túc, ra hiệu tay cho hai tên cảnh sát tiến lên, chiếc còng tay trong tay hai tên cảnh sát trừng trừng nhìn Chung Húc.
Ngọc Nhất Quần trợn tròn mắt.
- Ngọc Nhất Quần, anh mau lên hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, thật là khó hiểu.
Chung Húc vừa nhìn, có chút chột dạ, kêu lên.
- Chuyện này, Mâu Đội, chuyện này?
Ngọc Nhất Quần kiên trì hỏi, nhưng không dám nói thẳng ra.
- Đứng sang một bên.
Không ngờ rằng lúc bình thường Mâu Đội vẫn còn khách sáo với chính mình, vậy mà hôm nay lại thay đổi. Vẻ mặt nghiêm nghị giống như khêu giục kẻ dưới.
- Ngọc Nhất Quần, dầu gì anh cũng là Phó đội trưởng, đúng không. Anh là một viên chức nhà nước, không phải là kẻ tôi tớ.
Chung Húc vừa thấy, lập tức châm chọc nói.
Sắc mặt Ngọc Nhất Quần cứng đờ, hỏi lại:
- Mâu Đội, chỉ là tôi muốn hiểu rõ xem tình hình như thế nào, là một phó đội trưởng đội tổng thanh tra tôi vẫn còn quyền lực mà?
Nhưng mà, Ngọc Nhất Quần luôn cả thấy trong lòng có chút chột dạ, nói ra lời này đúng là nghiêm trọng.
- Anh muốn biết phải không, đợi về tới văn phòng sẽ cho anh biết. Lúc đó, chỉ sợ anh lại không muốn biết nữa.
Mâu Đội hừ lạnh một tiếng, trong câu này nhất định có hàm ý.
Ngọc Nhất Quần vừa nghe xong, sắc mặt biến thành khó nhìn, đứng bên cạnh không dám gây tiếng động. Y đã dự cảm ra điều gì rồi.
- Đi thôi, đồng chí Chung Húc.
Mâu Đội vẫn còn khách khí, biết gốc gác của y. Không chừng giờ này y đang ở cửa sổ trong vườn nhìn ra.
- Không đi, chuyện chưa rõ ràng, tôi làm sao phải đi. Tỉnh ủy các anh cũng không thể xằng bậy, muốn gọi người đi thì cứ gọi. Cậu chằng phải nói rằng muốn quay lại giúp phá án sao? Bây giờ tôi không rảnh, không muốn giúp các cậu phá cái án nào.
Chung Húc đùa giỡn, bởi khuôn mặt này trước Diệp Phàm đã không còn e dè.
Nể mặt, cũng phải đánh một cái, hơn nữa Chung Húc lớn tiếng kêu lên, cũng là muốn ba nghe thấy.
- Dẫn đi!
Mâu Đội vung tay hạ quyết tâm, hai tên cảnh sát cầm còng tiến lên trước tới trước mặt Chung Húc, không khách khí vặn tay Chung Húc ra sau, đến nỗi Chung Húc phải kêu đau.
- Nhẹ tay thôi, các người muốn giết tôi có phải không? Cha, cha hãy mau tới đây, mau tới đây....
Cảm giác hai người cảnh sát kia hình như là rất hung hãn, hình như là thật, Chung Húc sợ vỡ mật. Bình thường diễu võ dương oai là thế, lúc này không nhút nhát rụt rè thì thật là giả dối.
- Các anh sao có thể, các anh đang làm cái gì vậy? Không hiểu nổi đây là chính phủ tỉnh sao? Chẳng ra thể thống gì!
Lúc này, phó chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Vân mới đi ra từ cửa lớn, nhìn thấy cảnh tượng này liền nghiêm mặt giáo huấn.
Kỳ thật là cha của Chung Húc đã gọi điện mời cậu ta ra tay, xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ chút nào.
- Thật xin lỗi chủ tịch Triệu, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, làm phiền anh rồi, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.
Mâu Đội đứng nghiêm, vung tay lên, hô:
- Dẫn đi!
- Chú Triệu! Tôi thật không hiểu, bọn họ hãm hại tôi. Tôi hiện không rảnh rỗi chút nào.
Chung Húc biết rằng quan hệ giữa Triệu Hướng Đông và cha mình không tồi chút nào, nên y vừa tranh luận vừa kêu gào.
- Ừm, là Chung Húc à, xảy ra chuyện gì vậy?
Triệu Hướng Đông vẻ sửng sốt, quay đầu hỏi Mâu Đội.
- Trên tỉnh có bản án yêu cầu anh ta phối hợp giúp đỡ, nhưng mà anh ta cự tuyệt không đi. Chúng tôi không có cách gì, chỉ còn cách cưỡng chế thi hành, đây là giấy triệu tập.
Mâu Đội giải thích.
- Ồ, phối hợp giúp đỡ. Nhưng mà cậu ấy hình như là không rảnh.
Triệu Hướng Đông nhíu mày.
- Thật xin lỗi chủ tịch Triệu, đây là mệnh lệnh do đích thân bí thư Trần đưa ra.
Mâu Đội trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ đích.
- Bí thư Trần, là bí thư Trần của bộ Chính trị và pháp luật sao?
Triệu Hướng Vân ngạc nhiên, vội hỏi.
- Ân, chính là bí thư Trần đấy. Ông ấy yêu cầu tỉnh ủy nhanh chóng phá án, ban sáng tới văn phòng tỉnh ủy, đích thân thủ trưởng Bạch đã lập án, vì thế chúng tôi không dám buông nhẹ.
Vẻ mặt Mậu đội trưởng nghiêm trọng.
Triệu Hướng Vân vừa nghe xong, sắc mặt u ám, nói:
- Chung Húc, đã đen thì không thể trắng, mà đã trắng thì không thể đen, đi thôi. Chỉ là phối hợp điều tra thôi, tôi tin rằng đồng chí tỉnh ủy cũng sẽ không làm quá với cậu.
Triệu Hướng Vân vừa nói xong, nhân lúc không để ý, Chung Húc quay người đi vòng ra con đường khác phía sau trụ sở. Kỳ thực, giờ phút này y thật hối hận vì đã tham gia vào vũng nước đục này.
Ủy ban thường vụ tỉnh ủy, Bí thư của Ủy ban Chính trị Pháp luật là Trần Chí Thuận đích thân vào cuộc, trưởng phòng công an tỉnh là Bạch Chí Cường cũng đích thân ra mặt, vụ án này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cấp trên nhất định có người giao cho rồi, bằng không sao có thể kinh động tới hai vị tôn thần này chứ.
Cấp bậc của Trần Chí Minh như thế, cái đầu y nhận thức thế nào, Triệu Hướng Đông nghĩ trong lòng thấy phát sợ. Lúc tới cơ quan làm việc mà thấy toát mồ hôi lạnh.
Chung Lâm Hà sớm đã ở trụ sở chờ rồi. Vừa nhìn thấy Triệu Hướng Đông tới lập tức lộ diện, hỏi:
- Lão Triệu, có chuyện gì vậy, có thể hỏi tường tận được không?
- Ai, anh Chung, chuyện này tôi cũng không rõ. Theo trên tỉnh thì Mâu Đội trưởng là do bí thư Trần của ủy ban hành pháp đốc thúc, cái án này là do trưởng phòng Bạch nắm giữ. Cái này, lão Chung à, hay là anh thử nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Chung Lâm Hà vừa nghe xong, nét mặt có có vẻ rất không thoải mái, nói:
- Cám ơn anh, tôi lập tức đi thăm dò xem.
Nhìn thấy bóng dáng Chung Lâm Hà đã đi xa, Triệu Hướng Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Lẽ nào vận đen phải giáng xuống đầu Chung gia rồi. Cái thứ đồ vô liêm sỉ Chung Húc ấy, thật chẳng là cái gì. Lão Chung, ông cũng quá cưng chiều cậu ta rồi, xem ra đã đến lúc ông nhận được báo đáp rồi.
- Dẫn đi!
Mâu Đội trưởng vung tay lên, lần này lại không có ai ngăn đón.
Thấy Triệu Hướng Đông đi rồi, Chung Húc dường như bị rút sạch da, mềm nhũn người, bị cảnh sát mang đi.
- Đồng chí Nhất Quân, anh lập tức quay về cùng tôi, trưởng phòng Bạch đang đợi anh.
Mâu Đội quay đầu nói, Ngọc Nhất Quân cùng với người đằng sau yên lặng, ý gì thì chỉ trong lòng y mới hiểu được.
- Bọn họ lại có thể mang theo Trần Chí Thuận tới, xem ra phía sau Cái Thiệu Trung không riêng gì chỉ có Kim Nhân Viễn. Đoán chừng còn có người đứng sau cao hơn cả Kim Nhân Viễn.
Bằng không, không thể kinh động tới cả Trần Chí Thuận đích thân ra tay. Chuyện này có vẻ như trả đũa lại chuyện Cái Thiệu Trung bị mất thể diện lần trước.
Lần này nhất định là phải ra tay hung hãn, cho đời sang một trang mới tươi đẹp. Chung gia nguy rồi!
Diệp Phàm đang gọi điện với Trương Cường.
- Nhất định là thế rồi, lần trước không thể kéo giữ Cái Thiệu Trung. Lần này lại muốn chơi đểu.
Cuối cùng cũng hay, cuối cùng khiến Chung gia phải đảo lộn.
Miệng Trương Cường tràn ngập niềm vui, y đang cười trên sự đau khổ của người khác, nói:
- Nếu cần thiết, tham mưu Tề có thể ra làm chứng bất cứ lúc nào. Lần này chuyện muốn làm chính là lật đổ Chung gia. Bằng không, Chung gia mà không đổ thì sau này nhất định có phiền phức.
Có chúng ta ở đây, tham mưu Tề tuy nói rằng không sợ nhưng chỉ e một ngày nào đó chúng ta đều sẽ rời xa tỉnh Thiên Vân.
Vậy nên, tốt nhất là nên làm phiền tới Vĩnh Dật.
- Phỏng chừng khó khăn là tương đối lớn, cán bộ doanh nghiệp đến nhậm chức ở chính quyền địa phương, hơn nữa nhận quyết định nhậm chức, việc này là quá dễ dãi.
Võ Đông Sơn bình tĩnh trở lại, tuy nhiên, trong lòng cũng có chút không yên.
- Ha hả, chẳng qua là đến nhậm chức ở ban chỉ huy di dời thôi. Hoàn toàn có thể mượn tạm được, xong việc lại trở về thôi mà.
Diệp Phàm vừa nói lời này ra.
Thiếu chút nữa Võ Đông Sơn té xỉu, sắc mặt khá mất tự nhiên cười nói,
- Ha hả, Võ Đông Sơn tôi không thể không nói, trợ lý Diệp thật là có biện pháp hay. Tuy nhiên, cũng không dễ dàng làm được?
- Nói thẳng ra, so với việc này còn có cửa sao?
Diệp Phàm biết Võ Đông Sơn nhịn không nổi, phỏng chừng là muốn vứt mục đích của chính mình.
Đương nhiên, nếu có biện pháp tốt hơn sẽ rất tốt. Nếu không, với cách lập luận này của Diệp Phàm, kỳ thật Diệp Phàm vẫn sẽ già mồm át lẽ phải.
- Bí thư Diệp có thể còn chưa hiểu hết về tình hình của các thành viên cấp dưới đúng không?
Võ Đông Sơn hỏi.
- Tôi còn chưa kịp để hiểu, không có thời gian mà.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, đồng chí Tiễn Quý Thành – Phó chủ tịch địa khu Giang Hoa đã bị điều đi rồi. Công văn đã xuống dưới, thật ra đồng chí Quý Thành đã sớm được điều tạm sang Sở Giao thông công tác.
Đảm nhiệm chức Phó giám đốc Sở Giao thông. Anh ta đi sang sở Giao Thông cũng đã hai năm, chẳng qua là cấp trên vẫn chưa có phê duyệt xuống dưới.
Còn một số người vẫn còn ở lại UBND địa khu Giang Hoa.
Võ Đông Sơn cười nói.
- Việc này, cũng không có liên quan mấy đến việc di dời trung tâm hành chính. Đồng chí Tiễn Quý Thành điều đi rồi, đương nhiên trong tỉnh sẽ phải sắp xếp một đồng chí khác đến nhận chức. Một cây củ cải với một cái hố, sau đó không còn củ cải có sợ không?
Diệp Phàm nói.
Trong lòng đã sớm hiểu được, Võ Đông Sơn muốn thay vị trí của Tiễn Quý Thành. Người này làm mọi thứ là vì như này.
Tuy nhiên, hiện tại Diệp Phàm cũng phải mạnh mẽ tìm con đường?
- Bí thư Diệp không nghĩ tới việc cho người của mình vào vị trí đó sao? Nếu như là người của mình, sẽ là một cánh tay đắc lực cho việc di dời khu trung tâm hành chính.
Phó chủ tịch thường trực địa khu cũng giữ một vai trò rất lớn. Hơn nữa, cũng có thể tốt cho việc kiềm chế đồng chí Chu Gia Sinh có phải không?
Võ Đông Sơn có chút nóng nảy, biết là người ta muốn nắm bắt mình. Nhưng cũng không thể hiện ra là phản đối, kiên trì nói.
- Người của mình. Tôi cũng muốn như vậy. Tuy nhiên. Tôi mới đến tỉnh Điền Nam mấy ngày, cũng không có biết mấy người, nào có người của mình chứ.
Diệp Phàm cố tình nói ra, thiếu chút nữa làm cho Võ Đông Sơn phát điên lên.
Lão già này nghe thấy vậy, lập tức đứng lên, bưng chén rượu lên, rất cung kính. Nói:
- Bí thư Diệp, nếu cho Đông Sơn này có cơ hội.
Tôi nguyện lòng làm người tiên phong trong việc di dời khu trung tâm hành chính. Hơn nữa, tôi và Vệ Quốc cũng từng làm việc với nhau, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Có một người thành thạo ở trong văn phòng hành chính thành phố, việc di dời trung tâm hành chính càng có thể đẩy nhanh tiến độ một cách thuận lợi.
Lão già này đúng thật là mặt dày, nói được thì làm được. Lập tức tỏ rõ thái độ của mình. Hơn nữa. Còn dùng cả Đỗ Vệ Quốc để ngụy trang.
Đúng là đồ không biết xấu hổ, chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy. Đương nhiên là trong lòng Đỗ Vệ Quốc rất khinh thường.
- Ha hả, đồng chí Đông Sơn, nếu ông chịu đến khu Giang Hoa, đương nhiên là tôi rất vui mừng.
Diệp Phàm cười nói.
Rất thoải mái khi được Võ Đông Sơn mời rượu. Tuy nói Võ Đông Sơn cung cấp cho một số chuyện bí mật, nhưng những bí mật này so với việc đưa tiền còn khó khăn hơn nhiều.
- Tuy nhiên, phỏng chừng đồng chí Đông Sơn đã sớm có quyết định này rồi sao?
Diệp Phàm uống một chén rượu sau đó quay sang hỏi.
- Haiz, Bí thư Diệp, nói không muốn sẽ ‘đứng lên’ là không đúng. Đàn ông. Ai chẳng muốn có sự nghiệp chứ.
Chẳng qua thời vận trước kia không tốt. Đông Sơn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Tuy nhiên, bây giờ cơ hội lại đang ở trước mắt Đông Sơn.
Đông Sơn cảm thấy làm được. Không thể không thử xem thế nào. Việc di dời trung tâm hành chính đối với Đông Sơn mà nói chính là một thời cơ.
Tôi mong muốn được đi theo Bí thư Diệp đồng thời xử lý việc này một cách thuận lợi.
Võ Đông Sơn tỏ rõ thái độ.
- Ha hả, đồng chí Đông Sơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, nếu được tôi gọi đồng chí Mâu Đồng Xuân ra đây cùng nhau ngồi một chút.
Võ Đông Sơn lại bỏ ra một viên đường.
Mâu Đồng Xuân là Phó Bí thư địa ủy Giang Hoa, là nhân vật thứ tư ở địa ủy Giang Hoa, cũng được coi là một nhân vật quan trọng.
Nếu như có thể đưa Võ Đông Sơn đến đây, hơn nữa lại có cả Mâu Đồng Xuân. Chỉ cần trong vài ngày ở đây Diệp Phàm có thể biết hết được ủy viên trong địa ủy.
Tranh cãi thêm một chút nữa, sẽ định ra được đại cục của địa ủy Giang Hoa. Bây giờ Diệp Phàm không có nhiều thời gian, cho nên, có thể cân nhắc đến chuyện tăng tốc.
- Haizz! Đông Sơn biết đồng chí Mâu Đồng Xuân sao?
Diệp Phàm đầy ngạc nhiên, hỏi.
- Ha hả, kỳ thật, lúc đầu tôi đến địa khu Giang Hoa là theo đề nghị của đồng chí Mâu Đồng Xuân
Tôi và ông ta đều gặp phải sự cố rất xấu hổi ở địa ủy Giang Hoa. Ông ấy vừa đến Giang Hoa không lâu cũng là vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Chu Gia Sinh.
Về sau vẫn không thể giảng hòa. Mà anh ta cũng không muốn dựa vào Bí thư địa ủy bên kia Thái Tín Lâm.
Bởi vì, quan hệ của anh ta với Thái Tín Lâm có chút vấn đề. Từ những chuyện này, tôi và anhg ta trở thành nhân vật ‘cậu không thương bà ngoại không đau’.
Vài năm sau vẫn là tương đối gian nan. Cho nên, lần này có vị trí trống, anh ta lập tức nghĩ tới tôi.
Võ Đông Sơn bộc bạch, đương nhiên là tiến thêm một bước để lấy được tín nhiệm của Diệp Phàm.
Để cho mình có thể thuận lợi tiến vào địa ủy Giang Hoa. Võ Đông Sơn đúng là có con mắt tinh tường, ông ta biết thái độ của Tỉnh ủy Điền Nam đối với Diệp Phàm, cho nên, ‘đặt cược’ vào lần này.
- Địa ủy Giang Hoa có tổng cộng ủy viên địa ủy, phòng hành chính lại không thể để vị trí trống.
Đó là việc không có lợi cho việc di dời trung tâm hành chính, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo báo cáo một vài ý tưởng của địa ủy chúng ta.
Diệp Phàm trực tiếp nói, rốt cục Võ Đông Sơn nhẹ nhàng thở ra, biết là việc này đến tám phần sẽ được. Sau khi Diệp Phàm nhắc tới việc này,
Trở lại nhà khách địa ủy.
Đỗ Vệ Quốc châm chọc nói:
- Bí thư Diệp, Võ Đông Sơn là gió chiều nào che chiều đây, chúng ta đừng cho ông ta qua?
- Ha hả, cũng không thể nói là ‘gió chiều nào che chiều đấy’. ‘Gió chiều nào che chiều đấy’ là cái gì chứ, ý là công tác ở cùng một chỗ, một lúc lại hướng theo đồng chí này, lúc khác lại hướng theo đồng chí khác, thì gọi là gió chiều nào che chiều đấy.
Còn trước đây Võ Đông Sơn là người khôn giữ mình để có thể rút ra được, việc tránh bất lợi là sự lựa chọn rất tự nhiên của con người.
Chẳng qua trong chuyện này ông ta làm không nói một chút với anh. Tôi nghĩ, không riêng gì Võ Đông Sơn, phần lớn những ai gặp phải sự việc này, khẳng định là sẽ chọn việc bảo vệ chính mình trước.
Mà hiện tại có cơ hội, đương nhiên cũng phải lựa chọn một lần nữa. Tôi nghĩ, Đông Sơn tới Giang Hoa, đối với chúng ta mà nói là vẫn có lợi.
Diệp Phàm cười nói.
- Da mặt ông ta quá dầy, đến mức trở thành vô liêm sỉ.
Đỗ Vệ quốc vẫn có chút khó có thể quên được.
- Ha hả, muốn làm quan thì da mặt phải dầy. Không dầy làm sao có thể có cơ hội được đề bạt chứ?
Vệ Quốc, cái gì gọi là dầy hắc học, làm quan chính là một ví dụ sinh động về dầy hắc học.
Cậu cũng phải học tập những điều này mới được, cậu cũng không ít tuổi nữa, không thể nào ‘hoài nghi’ tuổi, không có lãnh đạo sẽ thích hoài nghi.
Cả tôi cũng như vậy, cho dù đến bầy tôi cũng là một ‘người trẻ tuôi’, nhưng mười năm lăn lộn trong quan trường, cũng cho tôi học được rất nhiều điều.
Mà tình huống của tôi với tình huống của mọi người là không giống nhau. Nếu không, với tính cách của tôi, trong quan trường sớm đã bị rơi vào mười tám tầng của địa ngục không ngóc đầu lên được rồi.
Cho nên, anh không thể học tôi được. Tôi với anh không giống nhau.
Diệp Phàm cười,
- Vệ Quốc, anh theo tôi đảm nhiệm chức vụ ở tập đoàn Hoành Không, nhưng cuối cùng nói ‘bất thuận danh bất chính’. Bàn về cấp bậc khi dùng đều sẽ tham khảo cấp bậc. Cho nên, lần này đến khu Giang Hoa cũng là một cơ hội đối với anh.
- Cơ hội?
Đỗ Vệ Quốc liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Đúng vậy, lần này đến khu Giang Hoa chính là một cơ hội tốt để anh chuyển từ doanh nghiệp sang cơ quan nhà nước. Anh là thư ký của một Bí thư, theo lý mà nói còn kiêm chức Phó chủ nhiệm địa ủy Giang Hoa là chuyện đương nhiên.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi…
Hai mắt Đỗ Vệ Quốc có vẻ ươn ướt, cúi mình hướng về phía Diệp Phàm.
- Không có gì Vệ Quốc, làm rất tốt, trước khi tôi rời đi tranh thủ chuẩn bị một chức vụ thực. Khi đó làm Chủ tịch huyện hoặc Bí thư.
Diệp Phàm đứng dậy vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Tôi sẽ cố gắng.
Đỗ Vệ Quốc nắm chặt tay. Anh ta biết, đó là do chủ nhân đã mở đường ra cho mình.
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Phàm tổ chức hội nghị thường ban thường vụ lần đầu tiên khi đến khu Giang Hoa, ngoài Diệp Phàm ra còn có ủy viên địa ủy đã tới.
- Hôm nay là lần đầu tiên tôi mở cuộc họp ủy ban thường vụ kể từ khi tôi đến khu Giang Hoa, chúng ta giới thiệu một chút về nhau trước.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người một cái, cười nói.
Bí thư địa ủy Khương Nguyệt liền giới thiệu từng ủy viên địa ủy cho Diệp Phàm.
Tổng cộng khu Giang Hoa có địa ủy, trong đó Diệp Phàm là Bí thư.
Phó bí thư địa ủy, Chủ tịch Địa khu Chu Gia Sinh.
Phó Bí thư địa ủy phụ trách quản lý đảng Tôn Lệ Phương.
Phó bí thư địa ủy Mâu Đồng Xuân.
Còn một vị trí trống của Phó trưởng phòng cơ quan hành chính.
Phó Bí thư địa ủy kiêm Chủ tịch Ủy ban Chính trị pháp luật Triệu Nhất Thác.
Trưởng ban tổ chức Đỗ Tử Khai.
Trưởng ban tuyên giáo Ngọc Thanh Thanh.
Bí thư địa ủy Trường Khương Nguyệt.
Bí thư thành ủy thành phố Giang Hoa Lưu Nhất Đa.
Giám đốc công an kiêm Tư lệnh thứ nhất phân khu Chiến Nhất Cương.
Trong ủy viên địa ủy có đồng chí nữa, có thể nói Tỉnh ủy Điền Nam rất coi trọng địa vị của phụ nữa, coi trọng cán bộ nữ.
- Các đồng chí, chúng ta đang trong giai đoạn rất quan trọng của việc di dời khu trung tâm hành chính. Đây là quyết định đại sự của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đối với người dân Giang Hoa mà nói cũng là một cơ hội rất tốt.
Làm thế nào để công tác di dời hoàn thành, hoàn thành được quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng là việc rất lớn đang đặt ra ngay trước mặt các đồng chí.
Chúng ta cần phải coi trọng việc di dời trung tâm hành chính. Chắc chắn việc di dời sẽ được làm bằng cách này hay cách khác.
Nhưng, tôi tin tưởng các đồng chí ngồi ở đây đều nghĩ ra biện pháp để giải quyết khó khăn. Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh giao phó.
Sau cùng, tôi muốn nghe ý kiến của các đồng chí về việc di dời. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề triển khai việc di dời.
Phát huy trí tuệ và sức mạnh của tập thể, để cho việc di dời có thể hoàn thành một cách viên mãn.
Diệp Phàm bắt đầu nói vào trọng tâm, đương nhiên cũng là nói theo tiếng phổ thông.