Diệp Phàm vừa nghe, ngay sau đó trợn tròn mắt, nhìn lại, giống như không biết người này. Nhưng, xoay người suy nghĩ cẩn thận, liền cười nói:
- Chưởng môn Trương có thể tới đây, thật là quý hóa quá.
Bởi vì, nghe nói trưởng môn phái Võ Đang chính là Trương Thiên Lâm.
- Sư thúc, lúc sư phụ đi có dặn, bảo tôi mang một đôi đồng nam ngọc nữ đưa cho sư thúc. Sư thúc hãy mở ra xem xem có hợp hay không.
Trương Thiên Lâm nói xong, người trung niên đứng bên cạnh, lập tức hai tay cung kính mở chiếc hòm cũ kỹ ra.
Sau đó Diệp Phàm nhẹ nhàng mở ra xem, thấy bên trong có hai bình ngọc tử mang ý nghĩa hưng thịnh của nhà nông.
- Hình như là viên thuốc có phải không?
Diệp Phàm hỏi:
- Đúng vậy, là viên thuốc. Nó ở núi Võ Đang chúng ta được gọi là “Tẩy tủy thập thần hoàn’, đây chính là kết quả mười năm hái thuốc của vị tổ sư gia cuối cùng là Tam Phong, sau đó lại dùng nội khí mười năm mới chế ra đấy.
Năm đó tổ sư gia Tam Phong cũng chế được ra 20 viên, đến bây giờ còn lại 5 viên. Loại thuốc này sau khi ăn vào chủ yếu là tiến hành tẩy tủy cơ thể.
Cũng giống như máy làm sạch giúp con người đẩy hết tất cả chất độc trong cơ thể ra ngoài.
Sau khi rửa sạch hết những độc tố này khiến cho xương da cơ của cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn.
Có hiệu quả cao đối với xương của cơ thể. Đương nhiên, khi dùng loại thuốc này phải có cao thủ ở bên cạnh giúp đỡ chải vuốt cho mới được.
Đặc biệt nếu có trẻ em giúp thì càng tốt,tin rằng có sư thúc ở bên cạnh sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Trương đạo trưởng nói, đương nhiên phải khoa trương một chút về loại thuốc “cao quý” nhà mình rồi.
- Thuốc này rất quý, các anh cứ cầm về đi. Các đệ tử cần nó hơn.
Diệp Phàm nhanh chóng nói.
- Sư thúc, đây là việc trước khi sư phụ đi dặn như thế. Thiên Lâm không dám làm trái mệnh lệnh.
Vẻ mặt Trương Thiên Lâm rất nghiêm túc.
- Vậy được rồi, tôi nhận.
Diệp Phàm nói, trong lòng suy nghĩ lúc nào giúp đỡ Võ Đang một chút cũng coi như là một người có nhân tình với bọn họ, hắn quyết định trước tiên kiểm tra tình hình võ công của Trương Thiên Lâm một chút.
- Cám ơn Trương chưởng môn nhiều.
Diệp Phàm giơ tay ra.
Trương Thiên Lâm cho rằng Diệp Phàm muốn bắt tay, cũng đưa tay ra.
Thực lực của Diệp Phàm hiện giờ cũng là cấp Tiên thiên rồi, nội khí nhanh chóng đã di chuyển được một vòng trong cơ thể của Trương Thiên Lâm rồi.
Tiếp tục kiểm tra, Diệp Phàm có chút nghi ngờ. Trương Thiên Lâm là chưởng môn của Võ Đang, nhưng thân thủ lại chỉ có cấp tám thôi.
Kiểu thân thủ này, Diệp Phàm nhận ra thu nhận các đệ tử gần đây đều bắt đầu từ cấp tám, công lực của vị này thấp như vậy mà cũng có thể làm chức chưởng môn của Võ Đang sao.
- Thiên Lâm, đợi đệ tử ăn cơm xong chúng ta nói chuyện nhé.
Diệp Phàm đổi giọng, không gọi tên chưởng môn. Trương Thiên Lâm vừa nghe, hơi sửng sốt rồi nhanh chóng gật đầu.
Theo như lời sư phụ Trương Vô Trần nói Diệp Phàm có thực lực cấp Bán tiên thiên, hơn nữa, chất lượng nội khí đạt tới cảnh giới tiên thiên rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm tất nhiên vẫn là đệ tử thân cận của Bức Vương rồi, đoán chừng chính là muốn giáo huấn mình một chút. Tất nhiên Trương Thiên Lâm không từ chối chuyện tốt này.
Tuy nói là không muốn gây ra tiếng động quá lớn, chính chủ cũng không mời nhiều. Nhưng, mang thêm phu nhân và con của bọn họ, tụ tập ở dưới một mái nhà thì tất nhiên sẽ ngồi đầy mười mấy cái bàn tròn lớn rồi.
Ở chính giữa có 20 nhân vật quan trọng ngồi, là bố mẹ của Diệp Phàm và Triệu Bảo Cương, Phí Nhất Hoàn và Kiều Viễn Sơn.
Sau khi bày mấy món lên, có một con lợn nặng gần 100 kg đặt ở trong một cái ngăn bàn do hai vị Đường Thành và Trương Ẩn Hào bê lên. Hai người này thật sự giống như hai người khác nhau vậy, vẻ mặt cung kính không nói, tự nhiên còn biến thành nhân viên phục vụ nữa.
Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Bởi vì con của Diệp Phàm còn quá nhỏ, mới có mấy tháng. Kiều Viên Viên tận tâm tận lực mới bảo được Diệp Thanh Liên gọi hai chữ “ông nội”.
Cho nên, dường như những việc như mời trà, ôm đứa con gái, vân vân đều là do Diệp Phàm làm.
- Ông nội….ông nội.
Không thể tin được là Triệu lão lại vô cùng vui sướng khi con gái của Diệp Phàm cung kính dâng trà.
Diệp Thanh Liên ở trong lòng của Diệp Phàm, đột nhiên duỗi thẳng chân ra, tự nhiên gọi lên, hơn nữa càng gọi càng to, cứ liên tục gọi bảy tám lần như thế.
Như vậy thì ông Triệu vẫn cứ cười ha ha, cười đến nỗi thiếu chút nữa rớt cả cằm. Tiếng vỗ tay tiếng đập bàn cũng vang lên.
- Tiếp tục gọi đi, gọi lại đi..
Đám người Vương Nhân Bàng ồn ào nói.
- Tốt tốt, đừng để cháu gái bảo bối của ta gọi nữa. Phải giữ lại giữ lại, sau này còn gọi nhiều.
Triệu Bảo Cương cười ha ha, hai tay chắp vào nhau, nói:
- Nào nào, đưa bảo bối cho ta nào.
Ông Triệu lấy một phong bao đỏ ra.
Sau đó, mấy anh Triệu Xương Sơn và Triệu Quát cũng lấy lì xì ra. Đương nhiên, còn có Triệu Tứ đời thứ ba gia đình của Triệu gia, đời thứ tư cũng có người sinh con.
- Đồng chí Triệu. Ông có thể lì xì cho chúng tôi một cái được không.
Lúc này ông Phượng cười ha ha móc lì xì thứ hai ra, người nhà Phượng gia cũng lấy phong bì ra.
Phí Nhất Hoàn cũng cho, Đường Lâm cũng cho, tất cả mọi người đều cho.
Sau đó trước mặt Diệp Thanh Liên đã có một đống tiền lớn. Những phong bao màu đỏ này khiến nó rất vui, nhưng lại làm khổ Diệp Phàm.
Cứ như vậy đứa con gái nhỏ này cứ quỳ ở đó nhận tiền lì xì gần nửa giờ, đương nhiên, tất cả mọi người đều có ý, cũng đoán được tiền trong túi lì xì này, ảnh hưởng của bao lì xì này là không tốt, chẳng phải biến Diệp Phàm thành người nhận hối lộ sao?
Nghi thức nhận tiền lì xì tạm thời dừng lại một lúc.
Diệp Phàm vừa giơ tay, Xa Thiên đứng bên cạnh lập tức quỳ xuống cầm một chiếc đĩa bạc, bên trên có phủ một tấm vải đỏ.
Sau đó mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa bạc đấy, không hiểu được bên trong có cái gì.
- Thanh Liên, đưa cho ông nội.
Diệp Phàm cười nói, Xa Thiên nhẹ nhàng lật tấm vải đỏ trên chiếc đĩa ra.
Đặt bình ngọc bích lên bàn, bình ngọc bích này cũng bình thường, cũng không phải là sản phầm cao quý loại Dương Chi Bạch Bảo
Nhưng, ánh mắt Triệu Bảo Cương đột nhiên trợn trừng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Chính là loại thuốc này sao?
- Ha ha, đây là chút lòng thành của tiểu nữ, xin Triệu lão gia nhận cho.
Diệp Phàm cười, không trả lời.
- Cũng không có nhiều lắm, chỉ có sáu viên. Lại nói hôm nay là ngày vui, 12 viên cũng muốn.
Không thể tin được tự nhiên ông Triệu lại nói ra những lời này, ban đầu Diệp Phàm cười ha ha nhưng nhất thời mặt cũng đơ ra, không nhìn thấy “vệt đen”.
- Việc này..
Diệp Phàm đang muốn giải thích một chút, không thể tin ông Triệu lại khoát tay ngăn lại, cười tủm tỉm nói:
- Tôi tin đồng chí Diệp Phàm, sau này bổ sung thêm một nửa là được rồi.
- Nhất định.
Diệp Phàm gật đầu nói, hắn khá là buồn bực. Nhất thời không tìm được dược liệu, Diệp Phàm đành phải nén đau khổ lấy những thứ ‘phế phẩm’ Ô Vân Lạc của Lô Định Tông chế thành thuốc sinh mệnh tiềm lực hoàn. Hiệu quả chắc chắn là tốt thật. Ô Vân Lạc tuy nói là phế phẩm, nhưng trong đó vẫn còn có giá trị dinh dưỡng hơn 100 tuổi của núi rừng.
Chẳng qua khi ở sa mạc đã đưa cho Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào một mảng lớn rồi, mới còn khoảng đấy. Không thể tin được là Triệu lão lại có thể biết lợi ích tiềm ẩn của thuốc này tốt với cơ thể như vậy, tự nhiên trước bao nhiêu người lại nói ra nguyên liệu chế thuốc này.
Đương nhiên, cũng có chút vui đùa. Nhưng, Diệp Phàm cũng hiểu được. Viên thuốc đối với gia tộc họ Triệu rất lớn này mà nói vẫn thiếu một chút. Đoán chừng chỉ có Triệu Xương Sơn và Triệu Quát mỗi người được một viên.
Quả thực Diệp Phàm không chắc là Ô Vân Lạc có thể lấy để điều chế ra thuốc chữa khỏi bệnh. Việc này còn có một tác dụng to lớn.
Bởi vì, Diệp Phàm muốn Xa Thiên đẩy nhanh tốc độ lên đến cảnh giới bán tiên thiên. Xa Thiên là trợ thủ đắc lực nhất, bản lĩnh của anh ta càng cao đối với hắn mà nói đương nhiên sự trợ giúp sẽ càng cao hơn.
Quý trọng những vị khách đến, Triệu lão nhận Diệp Thanh Liên con gái của Diệp Phàm làm cháu gái. Chắc chắn là cũng có nhiều tình cảm, mọi người có muốn nghe cảm tưởng của Triệu lão không? Ai muốn nghe xin mời vỗ tay nhiệt liệt nào.
Sau nghi thức bái nhận, giọng người chủ trì rít lên nói.
Ngay sau đó, mọi người vỗ tay. Tiếng vỗ tay như thủy triều, Triệu Bảo Cương đứng lên, cười ha ha nói:
- Cảm tưởng chắc chắn phải có rồi, tôi sẽ nói một chút.
Xoay người đi đến trước chỗ microphone, ông già này còn khoe khoang, liếc mắt toàn bộ hội trường một cái, cười nói:
- Chỉ có hai chữ, hợp nhau.
Không thể tin được ông Triệu lại có thể nói ra được hai chữ này, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Nhưng, trọng lượng của hai chữ này cũng khá nặng, hơn nữa, tình cảm rất sâu nặng.
Không khí của tiệc rượu vẫn bắt đầu, mọi người uống rượu được một nửa thì bắt đầu đi mời nhau uống rượu, kỳ thật, mời rượu này cũng cần chú ý.
Chú ý chính là trong lời nói, cầm một ly rượu đỏ lên đi khắp nơi. Đơn giản là không muốn nhận vài “bằng hữu”.
Người ngồi ở bàn chính thường thường có người lạ đến mời rượu, tuy nói là đi mời rượu những có thể lưu lại một chút ấn tượng trong lòng nhân vật lớn, nhưng, ít nhất cũng có hy vọng.
Lúc về có thể khoe khoang một chút tiền vốn – người người mời rượu, tôi cũng đi mời rượu bí thư Phí, tướng quân Triệu, bộ trưởng Kiều...
Mà các trưởng lão cũng mang cháu đến đang náo nhiệt bên cạnh bàn rượu, may mắn Diệp Phàm nội khí rất thâm hậu, bằng không, vinh quang sớm đã mất rồi.
Đương nhiên, đối với Diệp Phàm mà nói cũng là một cơ hội tốt. Trong cái vòng luẩn quẩn của Triệu Bảo Cương toàn là người già.
Mà con cháu của bọn họ cũng là những người tinh anh của nước cộng hòa. Trao đổi danh thiếp cho nhau, sau này có thể sử dụng nếu có cơ hội.
Đương nhiên, khách Triệu lão mời cũng không nhiều, chỉ có vài người. Chính là, thêm người cũng chỉ thêm có mấy cái bàn. Thật ra khách bên Diệp Phàm mời mới nhiều, bởi vì bằng hữu của Diệp Phàm nhiều.
- Chưởng môn Trương, dưỡng sinh thái cực quyền của Võ Đang vô cùng nổi tiếng. Anh có thể nói một chút về dưỡng sinh thái cực quyền được không. Bạn của tôi cũng già hết rồi, nếu có thể dưỡng sinh thì tốt rồi.
Triệu Bảo Cương liếc mắt nhìn Trương Thiên Lâm một cái, cười hỏi.
Đối với người thần bí mà chưởng môn Võ Đang phái đến, tất cả mọi người đang ngồi đây đều có cảm giác rất thần bí, sớm đã trở thành “đại sư” rồi, tự nhiên có chú ý. Hơn nữa, cũng ngồi ở trên bàn tròn to.
- Ha ha, dưỡng sinh Thái Cực Quyền là thái cực âm dương hòa hợp trong một quỹ đạo. chính là tư tưởng “ người thần hợp nhất”
Trong quá trình dưỡng sinh, không thể làm trái quy luật tự nhiên được, đồng thời cũng cần coi trọng và thỏa hiệp có tính thống nhất trong xã hội.
Chính là nội kình của chúng ta có chủ trương như sau:
- Trên biết thiên văn, dưới rành địa lý, trung biết nhân sự, có thể lâu dài”.
Mà âm dương trong quỹ đạo chính là chỉ cơ thể.
Trương Thiên Lâm sờ cằm một chút, đại sư thể hiện phong thái, người này bắt đầu khoe khoang.
- Đây cũng không phải là vấn đề nhỏ, nếu mọi người đều có thể đi vào trong, vậy Ảnh Lâu của chúng ta còn có thể là bí mật sao?
Nếu như một ngày nào đó người bên ngoài đi vào, Ảnh Lâu của chúng ta có thể bị hủy. Tuy nói Ảnh Lâu rất thần bí, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Nhưng mà, Ảnh Lâu là biểu tượng của phái Võ Đang chúng ta, bởi vì nó thần bí, cho nên, phái võ mới có thể đứng sừng sững không ngã mấy ngàn năm nay.
Môn phái chúng ta phải đặt vấn đề bảo vệ Ảnh Lâu là trọng yếu. Có lẽ, bên trong còn có tuyệt thế của các lão tổ tông để lại.
Triệu Thanh Thanh hùng hồn nói.
- Hữu Trần trưởng lão, đây là vấn đề có liên quan đến sinh tử của môn phái, ông hãy giải thích rõ sự tình. Bằng không, Trương Thiên Lâm tôi phải mang gia pháp đến đây.
Trương Thiên Lâm nghiêm mặt, thật là có chút dọa người.
Chưởng môn thật là có quyền lực, vừa nghe nói tới muốn đem gia pháp đến đây, ai lấy đều sợ. Cho dù ông là trưởng lão trong phái cũng phải phục tùng gia pháp của môn phái.
Tống Thành Sơn vừa nghe, mặt đã trở nên xám lại.
- Tôi vui lòng chịu phạt!
Trương Hữu Trần còn đem thân thể cường tráng của mình ra thách đố. Phỏng chừng cho rằng Trương Thiên Lâm cũng phải giữ cho mình chút thể diện. Sẽ không hạ nặng tay.
- Hữu Trần trưởng lão, ông thật sự không muốn nói có phải không?
Sắc mặt Trương Thiên Lâm tối đen lại thật đáng sợ.
- Tôi nói rồi, tôi vui lòng chịu phạt!
Trương Hữu Trần nói.
- Đây là chuyện có liên quan đến sinh tử của môn phái, với thân phận của chưởng môn phái Trương Thiên Lâm tôi tuyên bố, áp giải Trương Hữu Trần trưởng lão vào nhà giam.
Trương Thiên Lâm vừa nói những lời này ra, tất cả mọi người trừ Diệp Phàm đều thay đổi sắc mặt.
- Chưởng môn, việc này, rất nghiêm trọng sao?
Chu Thông vội vàng nói.
- Chưởng môn, có cách nào để tha không. Hiện tại trong phái chúng ta chỉ có duy nhất trưởng lão Hữu Trần là cao thủ Bán tiên thiên. Nếu như cho ngâm nước trong nhà giam tăm tối cơ thể sẽ bị hủy, môn phái chúng ta còn có người nào có thế lực chứ?
Lý Sơn nói.
- Bởi vì ông ấy không nói thật cho nên môn phái cũng sắp bước vào giai đoạn tồn vong rồi, mọi người còn van xin hộ sao. Mọi người đúng là không để ý tới sự sống chết của phái Võ Đang sao? Nếu phái Võ Đang bị người bên trong hủy hoại, không bằng cứ để cho người ngoài diệt.
Bộ dạng Trương Thiên Lâm oai phong lẫm liệt.
- Chưởng môn, căn bản là anh muốn trả thù. Tôi biết, đồ đệ Ninh Thiên Cơ của trưởng lão Hữu Trần và cậu không đội trời chung. Nhưng mà Ninh Thiên Cơ đã chết.
Cho đến bây giờ cậu vẫn còn giữ trong lòng muốn nhân cơ hội này đưa Trương trưởng lão vào chỗ chết. Mọi người ai cũng hiểu được, đã vào nhà giam tăm tối đó cơ bản là không có ai có thể bình thường đi ra được.
Cho dù là may mắn còn sống cũng sẽ bị tàn phế cả đời. Chưởng môn, để làm người quang minh chính đại trong công việc phải xử lý sự việc công bằng.
Hơn nữa, chưởng môn phải có trí tuệ của chưởng môn.
Chu Thông vốn là người nhân hậu cũng xúc động lên tiếng.
- Trưởng lão Chu, tôi tôn trọng ông. Vậy một ngựa đổi lấy một ngựa, vừa rồi ông nói những lời sỉ nhục tôi không quan tâm, ông lui sang một bên đi.
- Đây không phải là sỉ nhục. Đây là những lời nói thẳng. Quả thực trong phái như vậy, chưởng môn muốn đem một Bán tiên thiên duy nhất đi giết, còn có thể không cho chúng tôi nói chuyện sao. Trưởng lão chúng tôi hội ý rồi, phản đối cách xử lý của chưởng môn đối với trưởng lão Trương. Tuy nhiên, việc xử lý vẫn phải xử lý. Nhưng không thể bắt giam vào nhà giam tăm tối được.
Chu Thông rất kiên cường nói.
- Chu Thông, ông là chưởng môn hay tôi là chưởng môn??
Trương Thiên Lâm cực kỳ tức giận, chỉ vào Chu Thông quát.
- Chu Thông, đây cũng chỉ là góp ý thôi. Cũng không có thể tự dưng lại phỏng đoan chưởng môn muốn làm thế nào đúng không, chưởng môn cũng có lý của chưởng môn.
Ảnh Lâu có liên quan đến sự sống chết của phái Võ Đang chúng ta. Trưởng lão Trần đi vào, hơn nữa là không biết đi vào bằng cách nào, chưởng môn hiểu rõ tình huống. Vì cái gì mà Trần trưởng lão không muốn nói.
Có phải là không thể không nói ra mục đích, có phải là còn có đồng lõa nữa không. Đúng rồi, khẳng định là có đồng lõa, không có đồng lõa làm sao có thể đi vào được chứ.
Tôi hoài nghi. Đồng lõa là người trong số chúng ta ở đây.
Trưởng lão Lưu nói.
- Họ Lưu kia, ông cứ nói thẳng ra là Chu Thông tôi là đồng lõa của trưởng lão Trương là được, là tôi cùng người khác để ông ấy đi vào là được.
Vẻ mặt Chu Thông đỏ bừng, thiếu chút nữa là nhảy lên.
- Tôi không nói như vậy. Trong số mười mấy người chúng ta ở đây ai cũng có thể là đồng lõa.
Vẻ mặt Lưu Quang Thủy bình tĩnh. Nói.
- Nếu không giơ tay biểu quyết, đối với chuyện đại sự của môn phái, theo lời của tổ tiên, hội trưởng lão có quyền phủ định quyết định của chưởng môn nếu thấy không hợp lý.
Đây là lời dặn của tổ tiên, tôi cảm thấy chưởng môn xử lý việc của Trần trưởng lão quả thật là quá nặng. Chỉ cần phê bình và ở trong phòng kín suy nghĩ bốn tháng là được.
Cần gì phải giam vào nhà giam tăm tối, đây chẳng phải là muốn hủy hoại Trương trưởng lão của mọi người. Tôi không bình xét gì về tâm cơ của chưởng môn.
Thế nhưng, tôi nghĩ rằng hành động của chưởng môn đã vượt quá tình cảm đồng môn.
Tống Thành Sơn bừng bừng khí thế.
- Ông không nói những lời mình nghĩ mà chỉ nói theo lý trí, chuyện hài.
Triệu Thanh Thanh cười lạnh nói.
- Trưởng lão Triệu, chắc là ông có nỗi khổ riêng, có lẽ là có ai nhờ ông ấy làm, không nói đúng tình hình thực tế cho ông ấy.
Tống trưởng lão ngụy biện nói.
- Nói bậy.
Triệu Thanh Thanh hừ nói.
- Giơ tay biểu quyết đi, tôi phản đối quyết định đưa trưởng lão Trương Hữu Trần vào nhà giam tăm tối của chưởng môn. Bởi vì, phái Võ Đang chúng ta không thể thiếu ông ấy.
Lúc gặp đột kích của đối thủ mạnh, chúng ta lấy cao thủ ở đâu để chống cự lại. Tuy nói uy danh của sư huynh Vô Trần vẫn còn, nhưng mà, hiện tại ông ấy không ở trong phái.
Trên đời này, không có gì không thể cả, trước kia có ông ấy đương nhiên là không cần phải lo lắng cái gì, hiện tại thì không thể.
Có kẻ đi vào từ trong bóng tối thì thế nào? Cho nên, nhất định phải bảo vệ Trần trưởng lão mới được, ông ấy là trụ cột của môn phái chúng ta.
Tống Thành Sơn có thể nói đen thành trắng, trong lòng Diệp Phàm thật khâm phục bản lĩnh mồm mép của người này.
- Tôi đồng ý đề nghị của sư huynh Tống.
Lý Sơn nói.
- Tôi giơ hai tay tán thành quyết định của sư huynh Tống.
Chu Thông giơ hai tay lên.
- Tôi đồng ý.
Một trưởng lão râu bạc cũng nói.
- Tôi phản đối, tôi ủng hộ quyết định của chưởng môn.
Lưu Quang Thủy và Triệu Thanh Thanh đồng loạt nói. Tuy nhiên, tính cả Trương Thiên Lâm cũng chỉ có ba phiếu phản đối.
Còn tính cả Trương Hữu Trần có tới năm phiếu đồng ý, còn lại ba vị trưởng lão vẫn im lặng không lên tiếng.
Phỏng chừng mấy vị này bỏ phiếu trắng, trong lòng Diệp Phàm nói thầm.
- Mọi người muốn thế nào thì cứ làm như vậy đi, chúng tôi không có ý kiến gì.
Quả nhiên, ba người này đều mở miệng.
- Năm phiếu tán thành ba phiếu phản đối, như vậy giữa quyết định đưa Trương Hữu Trần vào nhà giam tăm tối và buông tha chỉ có một quyết định có tác dụng. Quyết định vừa rồi của chưởng môn không có hiệu quả.
Giọng nói của Tống Thành Sơn kéo dài, có vẻ hơi đắc thắng.
- Ha ha, tôi đã bỏ phiếu đâu, mọi người chờ một chút.
Diệp Phàm đứng bên cạnh đột nhiên cười nói.
- Anh bỏ phiếu, anh có tư cách gì để bỏ phiếu, chỉ có các trưởng lão trong phái mới có quyền bỏ phiếu.
Tống Thành Sơn nhìn Diệp Phàm châm chọc nói.
- Điều này còn chưa đủ sao? Tôi đại diện cho sư huynh Trương Vô Trần của tôi thôi.
Diệp Phàm đưa kim lệnh Thái Thượng của Trương Vô Trần lên cao.
Không khí nhất thời trầm lặng.
- Coi như anh là một phiếu, như vậy cũng mới có bốn phiếu.
Thiếu chút nữa Tống Thành Sơn muốn cắn răng.
- Không tính một phiếu của tôi sao?
Đúng lúc này, có tiếng một giọng nói khàn khàn, theo thanh âm, đi tới một lão đạo sĩ mặc quần áo theo phong cách của đạo sĩ ngày xưa.
Nhìn qua người này rất gầy yếu.
- Dương sư huynh, ông cũng tới sao?
Triệu Thanh Thanh ân cần thăm hỏi. Người này chính là Dương Đinh Thiên chuyên trông coi các hồ sơ lưu trữ của phái Võ Đam, nghe nói là rất ít khi nhìn thấy ông ấy. Tuy nhiên, vị trí của người này cũng không phải thấp, đứng đầu là Trương Vô Trần sau đó là đến ông ấy, ông ấy là Tam sư huynh.
- Tôi có được tính không?
Dương Đinh Thiên gật gật đầu.
- Có chứ.
Trưởng lão đầu bạc gật gật đầu.
- Số phiếu giống nhau cần phải tôn trọng ý kiến của chưởng môn.
Triệu Thanh Thanh nói.
- Trần sư huynh của chúng ta chính là Đại sư huynh, không có Đại sư huynh làm sao có thể có chưởng môn Trương? Cho tới bây giờ vẫn là lấy ‘đại’ làm đại.
Tống Thanh Sơn châm chọc nói.
- Chi bằng thì đấu một trận, xem bên nào thắng sẽ quyết định xử lý theo cách của bên đó.
Lý Sơn Đạo liếc mắt nhìn Tống Thanh Sơn một cái.
- Không được, mọi người không được làm như vậy.
Triệu Thanh Thanh phản đối.
- Tại sao lại không được, trong môn phái võ lâm công lực cao thấp chính là điều mấu chốt. Bởi vì trong môn phái võ lâm lấy công lực cao thấp để bài danh.
Tống Thành Sơn châm chọc.
- Đại sư huynh có công lực của Bán tiên thiên, Tứ sư huynh ông là đẳng, bên này chúng tôi ngay cả đẳng cũng không tìm ra, làm sao có thể so được?
Triệu Thanh Thanh lắc đầu nói.
- Tôi thay mặt sư huynh Vô Trần xuất chiến là được.
Diệp Phàm nói.
- Được.
Tống Thanh Sơn gật đầu nói.
- Hừ, năm người các ông cùng lên đi. Tôi không có thời gian đùa với mọi người.
Diệp Phàm đột nhiên cười lạnh một tiếng, khí phách bắn ra bốn phía, một chưởng hướng không trung vào cả năm người.
- Quá cuồng vọng, giết anh ta đi.
Tống Thành Sơn kêu to, đánh thẳng một quyền tới, tiếng gió cùng vang lên, Diệp Phàm chặn lại liền bắt được Tống Thành Sơn.
Sau đó xoay tròn ra phía bên ngoài, Tống Thành Sơn hét thảm một tiếng, người giống như một gói thịt bị ném xuống dưới đất khoảng trăm mét.
Hơn nữa, còn bị đập vào vách núi đá bốn năm lần rồi mới rơi xuống mặt đất.
Bốn người còn lại tỉnh lại hết sức kinh hãi, Diệp Phàm dùng bàn tay chưởng lực đến. Nắm tay lại, tiếp tục làm như trước, ngay cả Trương Hữu Trần có trình độ Bán tiên thiên cũng như vậy, toàn bộ năm người đều bị ngã xuống đất, bốn tên cùng kêu thảm thiết một cách ngại ngùng, bởi vì, mọi người ở đây đều nhìn thấy.
- Chúng tôi nhận thua, đừng đánh nữa.
Cảm giác giọng nói của Trương Hữu Trần rất chán chường.
Diệp Phàm dừng tay lại.
Đám người Trương Thiên Lâm đã sớm ngây ra như phỗng, còn một số đệ tử trẻ đồng lứa với nhau trong phái Võ Đang, nếu không vì các thế hệ tiền bối đều ở đây, đã không ngừng khen ngợi rồi.
- Nói đi, làm sao ông có thể đi vào được, người đồng lõa là ai?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Thành Sơn, thực sự xin lỗi.
Trương Hữu Trần thở dài, cúi đầu xuống, mặt xám như tro tàn.
- Không thể tưởng được, hai người các ông, tại sao có thể làm như vậy chứ, tại sao chứ?
Chu Thông dường như đã tỉnh táo ra, nhảy dựng lên hét lớn, thật sự phẫn nộ.
- Đem hai vị trưởng lão Trương Hữu Trần cùng với Tống Thành Sơn áp giải vào nhà giam tăm tối. Nếu dám phá lao, giết ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Trương Thiên Lâm nghiêm túc, hạ lệnh xuống, vài đệ tử tiến lên thì hai vị này đã đi rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm nhận được ánh mắt nham hiểm muốn ăn thịt người của Tống Thành Sơn.
- Cám ơn cậu Diệp sư đệ, cậu đã cứu phái Võ Đang.
Không thể tưởng được Dương Đinh Thiên đột nhiên nắm tay cười nói.
Diệp Phàm cũng đưa tay ra cười.
Nhất thời, Diệp Phàm giật mình, giống như đang nắm một cây bông, hơn nữa, cây bông càng ngày càng buộc chặt lại khiến cho tay có cảm giác đau đớn.