- Có lẽ Huyết cương là Đán Phi Tử luyện ra, mà Vũ Vương chưa từng thấy cho nên đã đi con đường lầm lạc.
Nhưng, cuối cùng tôi cảm thấy Vũ Vương nếu là người duy nhất đến hiện giờ đột phá đến cảnh giới Thoát thần cảnh, thì Đán Phi Tử cũng còn lấy mọi cách để tồn tại.
Vũ Vương chẳng lẽ chết như vậy sao? Không thể nào. Vũ Vương đột phá đến một tầng rất cao, trình tự kia gọi là gì, có năng lực gì.
Có lẽ, người ta căn bản không dùng cách chuyển khí, tùy tiện lấy một cách chúng ta không thể tưởng tượng được chuyển sang kiếp khác.
Mà Đán Phi Tử tôi cảm thấy người này không chỉ có năng lực Thoát thần cảnh, có lẽ y cũng đột phá đến cảnh giới của Vũ Vương rồi.
Hai người có thể nói là đối thủ.
Hồng Tà nói thật sự có chút có lý.
- Ôi, theo cách của đạo phật thì như Tam Hóa đại sư nói, tôi căn bản không dám tưởng tượng sẽ có sự thần kỳ đó. Nếu không phải Tam Hóa đại sư nói, thì không thể nào tìm được khuôn mặt người đó. Hơn nữa, cách để sống sót của người này cũng kỳ lạ thật sự.
Diệp Phàm nói.
- Thế giới rộng lớn như vậy, rất nhiều sự lạ. Trước kia chúng tôi thấy mình một quyền có thể giành được chính quyền, hiện giờ xem ra, lợi hại hơn chúng ta còn khối người. Làm người phải khiêm tốn một chút mới được.
Lệ Vô Nhai tự dưng cảm thán.
- Đúng rồi, hai vị tiền bối, hai ông xem có tác dụng với hai người không.
Diệp Phàm lấy ra dung dưỡng hoàn.
Hai lão già nhận lại sau đó thử thử.
- Quái, tôi thấy chút hương vị quen thuộc.
Hồng Tà nói.
- Hình như có chút mùi vị của Lục Tinh Thủy mà hình như lại không giống, mùi rất nồng.
Lệ Vô Nhai nói.
- Ha ha, đây là dung dưỡng hoàn…
Diệp Phàm giới thiệu một chút.
- Tam Hóa làm ra hàng thật tốt, nếu đã là cô lọc thì chúng ta chỉ cần ăn vào một viên có thể kiên trì mấy tháng.
Hồng Tà cười tủm tỉm.
- Hay là thử một chút.
Lệ Vô Nhai nói.
- Tuyệt đối không có tác dụng phụ. Tôi đã thử qua một viên. Nhưng, hai vị tiền bối nên tiết kiệm một chút, chỉ có mười viên. Hơn nữa, Tổ dặc nhiệm còn muốn lấy hai viên để nghiên cứu, tôi cũng phải giữ lại một chút. Sau này có rơi xuống biển cũng không cần sợ.
Diệp Phàm cười nói.
Đúng lúc này, Ngô Tuấn đầu đầy mồ hôi chạy vào, từ xa đã kêu lên
- Không xong rồi.
- Chuyện gì hốt hoảng như vậy?
Diệp Phàm tức giận nói.
- Đúng vậy, chỗ ở của hai vị tiền bối đã nổ tung.
Ngô Tuấn nói.
- Cái gì, nổ tung, ai dám nổ chỗ ở của tôi?
Hồng Tà vừa nghe nhổm lên định chạy, lão già này cho đến bây giờ vẫn nóng vội, mấy người Diệp Phàm vội vàng chạy nhanh đuổi theo.
Từ xa đã thấy thấp thoáng ánh sáng giống như đang cháy.
Mà Đường Thành đã dẫn người đển từ trước để canh giữ không cho người đi vào.
- Những người khác lui về.
Diệp Phàm nói, mấy người nhanh chóng bỏ chạy.
Diệp Phàm vội vàng đi vào trong.
Nhất thời có chút ngây người.
Phát hiện Lục tinh thủy trong ao như đang bị đun sôi, Lục tinh thủy đang rầm rầm sôi trào.
Trên nó là ngùn ngụt khói bốc cao. Mà Hải Bá đang nhìn chằm chằm vào cái ao không chịu đi.
Nó căn bản là nhìn chằm chằm vào trứng rắn Phí Thanh Sơn lấy trên đảo Thủy Tinh về.
- Nước này không ngờ có thể tự sôi, việc lạ.
Hồng Tà cũng ngơ ngác nhìn, Lệ Vô Nhai dùng tay thử thử, nói
- Thật đúng là sôi, phỏng tay. Không phải Thiên Sinh Bát xảy ra chuyện gì gây ra phản ứng nhiệt chứ? Việc này sao có thể?
- Thiên Sinh Bát cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Nếu có phản ứng nhiệt, hoa cỏ trong này chẳng phải đã chết cháy sao?
Xa Thiên trả lời.
- Phản ứng nhiệt năng, chẳng lẽ đây là khả năng có thể ấp trứng?
Diệp Phàm nói.
- Làm sao có thể, trứng này đã mấy ngàn năm rồi. Đã hóa thạch rồi, còn ấp trứng, đây đúng là trứng thần. Việc này, không phải thần tiên sao?
Ngưu Bá lắc đầu, căn bản không tin việc này.
Ngư Bá vừa dứt lời, tách một tiếng vang lên, dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm phát hiện trứng kia nứt ra một chút.
- Trứng nứt ra rồi, có thể bị sức nóng làm vỡ ra.
Diệp Phàm chỉ vào quả trứng nói.
- Có thể có cái gì chui ra không? Người xưa làm ai nói được rõ ràng. Có lẽ là cao thủ dùng cách gì đó làm cho trứng này có thể bảo tồn, sau đó ấp trứng ra. Người xưa cách đây mấy ngàn năm cả phong giới đều có thể bảo tồn, một quả trứng cũng không có gì là khó khăn có phải không?
Hồng Tà nói.
Lại tách một tiếng giòn tan vang lên, lần này tiếng vang lớn hơn.
Vỏ trứng thật sự nứt thành rãnh rơi xuống Lục tinh thủy.
Moin người đều nhìn chằm chằm vào quả trứng.
Đúng lúc này, Lục Tinh Thủy hình như máy bơm hút vậy, bị hút hết vào khe nứt của quả trứng.
Sau đó không lâu nước màu xanh đã biến thành không màu. Cứ như vậy Lục tinh thủy bị hút vào sao đó biến sắc. Hình như lúc này quả trứng biến thành một bình lọc màu nước.
- Xong đời, trứng này hút hết Lục tinh thủy của chúng ta rồi chúng ta sống bằng gì?
Hồng Tà tức giận, trừng mắt định ra tay với quả trứng.
- Từ đã, chúng ta nhìn xem, có lẽ sẽ có kết quả không tưởng.
Lệ Vô Nhai kéo lấy Hồng Tà.
Nhìn nửa Lục tinh thủy lúc này đều biến thành nước màu trắng, Hồng Tà thật sự buồn bực.
Lúc này, trứng nhảy lên vài cái, vết nứt cũng không lớn hơn nữa.
- Hay là Lục tinh thủy không đủ dinh dưỡng, chung ta giúp nó?
Diệp Phàm nói.
- Lấy cái gì giúp, chúng ta không có Lục tinh thủy.
Hồng Tà tức giận nói.
- Dùng cái này.
Diệp Phàm lấy dung dưỡng hoàn ra.
- Tôi đang muốn nó, cũng đừng ném vào hết.
Hồng Tà nói nhanh, Diệp Phàm vung tay, dung dưỡng hoàn được Diệp Phàm ném đúng chỗ nứt trên vỏ trứng.
Tách tách…
Một biên dung dưỡng hoàn không lâu toát ra nhiều khí màu trắng, mà vỏ trứng lại nứt lớn hơn một ít, to như sợi len.
- Có cửa rồi.
Đường Thành kêu lên.
- Có cửa thì có cửa đáng tiếc là tôi hết dung dưỡng hoàn.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Vứt nữa đi, không chừng đúng là có thể có được con rùa con.
Đường Thành cười nói
- Đây chính là rùa mấy ngàn năm, nhất định làm người ta ngạc nhiên.
Diệp Phàm lại ném thêm một viên, vết nứt càng lớn hơn, nhưng vẫn không thể lập tức liền vỡ ra.
- Tôi giúp nó một chút, sắp vỡ rồi.
Hồng Tà đau lòng dung dưỡng hoàn, tức giận kêu lên.
- Đừng xằng bậy, muốn chết sao. Đây chính là trứng lấy từ đảo Thủy Tinh về, có lẽ còn mang theo một ít bí mật của đảo Thủy Tinh. Đó là một manh mối lớn, chúng ta phải bảo vệ.
Lệ Vô Nhai nói.
Diệp Phàm thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt, ước chừng mười viên dung dưỡng hoàn vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, cho Hồng Tà và Lệ Vô Nhai mỗi người hai viên, trong túi còn bao nhiêu đều ném sang đó. Đương nhiên vẫn giữ hai viên cho Tổ, và vài viên cho mình.
Lần này có hiệu quả.
Tách một tiếng giòn tan.
Bên trong xác xuất hiện một vật động đậy bằng nắm tay.
- Sao thế, là rắn, không phải là rùa.
Đường Thành nhìn thấy.
- Đúng là rắn, nhưng, rắn này hình như chúng ta chưa từng thấy.
Ngưu Bá kêu lên, bởi vì trên đầu rắn không ngờ còn có hai bướu thịt.
Giống như hai cái mụn vậy. Đôi mắt nhỏ trợn tròn, giống như rất ngạc nhiên đối với thế giới này. Đầu nhẹ nhàng thò ra thăm dò rồi rụt về.
- Ông đã từng thấy con rắn này chưa?
Diệp Phàm hỏi Hồng Tà.
- Chưa từng.
Hồng Tà hừ nói, bởi vì nó chiếm Lục tinh thủy của lão Tà, lão già này không có tình cảm.
Hai tiếng sau, rắn cuối cùng đi ra hoàn toàn.
- Còn có bốn chân, sao có thể, sợ là rồng đi.
Đường Thành mắng.
- Long chắc chắn không phải, trên đời này nào có rồng, nếu tôi đoán đùng thì con rắn này có thể là kết quả tạp giao giữa thằn lằn và vật nào đó. Cho nên, rắn này có đặc điểm của rắn, mà hình dáng lại hơi giống thằn lằn.
Lệ Vô Nhai phân tích đúng là có lý. Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến con dơi của mình thầm nói “Chẳng lẽ là ý trời, xung quanh mình đều là các vật tạp giao”.
Thấy trứng nở ra một quái vật như vậy, hơn nữa không có chút đặc điểm nào của rùa, Hải Bá có thể là nghi hoặc khó hiểu, mình đã vất vả ôm nó lâu như vậy, không ngờ sinh ra quái thai.
Oa oa oa…
Hải bá tức giận rống lên.
- Ha ha ha…mày đã như vậy còn muốn sinh con, đây là con của rắn.
Đường Thành cười vang.
Không thể tưởng tượng được há bá không ngờ biết Đường Thành chọc mình, tên kia đột nhiên tiến lên phía trước, Đường Thành không kịp tránh, bị hải bá đẩy xuống ao.
- Mẹ kiếp, mày muốn chết có phải không?
Đường Thành tức giận nhảy lên muốn kéo Hải Bá xuống ao.
Nhưng Diệp Phàm đang cười, Đường Thành cũng ngượng ngùng đối với vật mà con trai Diệp Phàm yêu quý, đành vỗ mông vài cái rồi nhảy lên kêu xui.
Việc lạ đã lại xảy ra. Con rắn vừa sinh ra không ngờ bơi đến chỗ hải bá, nhắm thẳng vào bụng nó.
Hải Bá tát một cái kéo nó ra, nhưng con rắn nhỏ này không buông ra cứ bò lên người Hải bá.
Hái Bá tốt bụng, không tát nữa, kệ cho con rắn nhỏ lấy lưng mình làm giường.
- Việc kỳ quái.
Ngưu Bá cười nói.
- Tiền bối, Lục tinh thủy của ông đã bị hủy, sau này nghĩ cách khác, nhưng, may mắn có hai viên dung dưỡng hoàn, có thể kiên trì mấy tháng. Nhưng, chỗ này ông có thể ở không?
Diệp Phàm nói.
- Ở cái rắm, để rùa và rắn này ở đi.
Hồng Tà tức giận vung tay áo.
- Tiền bối đừng tức giận. Con rắn nhỏ này sau khi lớn lên có khi có manh mối tiến vào đảo Thủy tinh.
Diệp Phàm an ủi.
- Đúng rồi Diệp Phàm, Xa Thiên không phải có thể đột phá sao?
Lúc này Lệ Vô Nhai nhìn vào ao thật lâu sau đột nhiên nói.
- Chủ yếu là chưa tìm được địa điểm thích hợp, dược vật có, chỉ còn thiếu hoàn cảnh.
Diệp Phàm nói, Xa Thiên đã dỏng tai nghe.
- Nếu không đi Tuyết gia thôn thì chỗ này của chúng ta không tồi.
Tuyết Nha đứng bên cạnh nói nhanh.
- Các cậu đó, thật là, không có bảo sơn, không biết tác dụng.
Lệ Vô Nhai nói.
- Được rồi, trong lời nói có sự xuyên tạc hay không không cần phải nói nữa, quay về, chúng ta quay lại chủ đề chính đi.
Chủ tịch tỉnh Khúc liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi,
- Đồng chí Diệp Phàm, về vấn đề quyền sở hữu sáu thị trấn, tập đoàn Hoành Không các anh có ý kiến gì?
- Thái độ của chúng tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không thể đáp ứng được yêu cầu vô lý của thành phố Hạng Nam.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Chí Thăng, thế còn anh?
Chủ tịch tỉnh khúc lại hỏi.
- Chúng tôi nhất định không buông tay, bởi vì quy hoạch Hạng Nam của chúng tôi đã bắt đầu.
Việc này, dù cho có chuyện gì xảy ra chúng tôi cũng phải chiến đấu đến cùng. Sáu xã, thị trấn này vốn là của thành phố Hạng Nam chúng tôi, hiện tại chúng tôi cần chúng.
Chúng tôi muốn lấy lại những thứ của mình có gì là sao? Xin Tỉnh ủy Ủy ban nhân tỉnh nhanh chóng thảo luận vấn đề quyền sở hữu của sáu thị trấn này.
Bằng không, càng kéo dài quy hoạch mới của chúng tôi càng không có biện pháp để thực hiện. Việc này sẽ làm lỡ việc thực hiện quy hoạch Hạng Nam vào năm .
Thái độ của Dương Chí Thăng cũng thật sự kiên quyết.
- Hai đồng chí, không thể ngồi xuống cùng nhau bàn bạc sao, tìm xem có biện pháp khác để giải quyết không?
Ví dụ như, thay đổi ý nghĩ. Sáu xã, thị trấn này có thể ký sẽ phục vụ cho quy hoạch Hoành Không, có khả năng tiến hành đẩy mạnh quy hoạch thành phố Hạng Nam.
Như vậy sẽ bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh có phải là rất tốt không. Điều quan trọng là hai đồng chí thiếu sự kết hợp với nhau thôi, vừa nhìn thấy nhau đã cố chấp thì làm sao có thể hiệp thương có phải không?
Chúng ta đều phải bình tĩnh một chút, chỉ có như vậy mới có thể ngồi nói chuyện cùng nhau được. Biện pháp là do con người nghĩ ra, biện pháp để vẹn toàn cả hai bên không phải là không có phải không?
Đỗ Kiếm lại ba phải.
Diệp Phàm có chút không rõ, đồng chí Đỗ Kiếm là do Chủ tịch tỉnh Khúc gọi tới hay là do Bí thư Ninh phái ra hay là có kẻ thứ ba mời anh ta ra tay.
Vai trò không rõ ràng. Nếu như là do Chủ tịch tỉnh Khúc gọi tới chính là đại diện cho Tỉnh ủy, nếu như là do Bí thư Ninh sắp xếp thì đại diện để nói lên suy nghĩ của Bí thư Ninh. Còn một khả năng nữa, chính là Dương Chí Thăng nhờ đến để giúp đỡ. Tuy nhiên, cho tới bây giờ Đỗ Kiếm vẫn biểu hiện là người trung lập.
- Chỉ có thế là cả hai nơi quản lý sáu thị trấn. Như vậy có thể càng loạn hơn không?
Chủ tịch tỉnh Khúc nhíu mày.
- Điều đó khẳng định là không được.
Không ngờ được Diệp Phàm và Dương Chí Thăng đều đồng thanh nói.
- Thế này không được thế kia cũng không được, rốt cuộc là hai đồng chí muốn thế nào mới được?
Chủ tịch tỉnh Khúc cũng hơi tức giận, giọng nói có vẻ nặng hơn.
- Tôi nghĩ hay cứ để cho cả hai bọn họ đi về suy nghĩ lại, nghĩ thông suốt rồi mới ngồi trao đổi xem nên làm thế nào?
Đỗ Kiếm xin ý kiến của Chủ tịch tỉnh.
- Cứ như vậy đi, tôi cũng không rảnh. Mọi người đi về trước đi, cứ để một thời gian đã.
Chủ tịch tỉnh Khúc đứng lên.
- Chủ tịch tỉnh Khúc, chuyện của chúng tôi không kéo dài được, Quy hoạch của chúng tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức, nếu chuyện sáu thị trấn không định đoạt được, chúng tôi không có cách nào để thực hiện quy hoạch.
Dương Chí Thăng hỏi.
- Các anh còn chưa bắt đầu. Còn chúng tôi đã bắt đầu rồi. Căn bản là không có biện pháp thay đổi, đồng chí Dương Chí Thăng, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ lại. Đừng giằng co chuyện này nữa được không?
Diệp Phàm thành thật, không khách khí khuyến khích người này.
- Gây sức ép, tôi nghĩ anh đang gây sức ép. Đừng nói lại nữa.
Hai người nhìn thẳng vào mặt nhau nói.
- Hai người các anh muốn làm ầm ĩ thì ra đường cái, để cho quần chúng tỉnh Thiên Vân chúng ta nhìn thấy phong thái của hai anh.
Chủ tịch tỉnh Khúc khoát tay áo. Tức giận cầm theo cái công văn đi trước, Đỗ Kiếm liếc mắt nhìn hai người, thở dài rồi cũng đi.
- Hai vị, cứ tiếp tục đi, thật ra tôi rất thích xem người khác cãi nhau. Không mất tiền mà có kịch vui để xem, thật là tốt.
Bên ngoài Cái Thiệu Trung cười nhưng bên trong không cười.
- Hừ! Tôi không phải là diễn viên.
Dương Chí Thăng thở hổn hển cầm công văn đi.
Ha ha ha.
Phía sau truyền đến tiếng cười điên cuồng ngang ngược của hai người, Dương Chí Thăng cắn răng bước nhanh hơn.
- Chú em. Hôm nay chúng ta đã kiến cho Bí thư Dương khổ sở.
Vẻ mặt Cái Thiệu Trung vui mừng, tủm tỉm cười.
- Lão Cái, đừng để khửu tay đưa ra ngoài lừa gạt cánh tay. Anh xem, tôi đã tức giận đến mức độ nào.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh tức giận đến mức không di chuyển được, thời điểm nghẹt thở thì lực tay là rất lớn.
Cái Thiệu Trung nói.
- Hì hì. Đó là thời điểm, bùng nổ, bạo phát.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, cầm công văn rồi đi.
Buổi chiều ngày hôm sau. Diệp Phàm các thành viên trong bộ máy tập đoàn Hoành Không đến trụ sở tập đoàn Hoành Không nghênh đón đoàn cán bộ về hưu Bắc Sơn, dẫn đầu là Ngư Quốc Chương.
Đến đây có bốn vị lãnh đạo, ngoài Quốc Chương còn có ba đồng chí Lưu Nguyên Quang, Lý Chiếu Quang, Thái Tín Dương.
Những người này đều là lão thành có công lao hiển hách trong việc thành lập nên nước cộng hòa, ở thời đại đó chính là những người có công lớn.
Tuy bây giờ đã bảy tám chục tuổi, nhưng tinh thần mỗi người đều tràn đầy.
- Diệp Phàm, làm như vậy chỉ để nghênh đón mấy lão già chúng tôi thôi sao?
Quốc Chương nhìn lướt qua, ha hả cười nói.
- Không có gì mà, chỉ có mười mấy người thôi. Bình thường nghênh đón nhân vật số một địa phương còn không thế này đâu?
Diệp Phàm cười nói, tiến lên bắt tay bốn vị cựu lãnh đạo.
- Ha hả, cũng không tệ lắm, chúng tôi đã nghỉ hưu nhiều năm mà bây giờ vẫn được đãi ngộ như nhân vật số một địa phương, không tồi không tồi.
Lưu Nguyên Quang cười nói.
- Đi một chút, chúng ta đi thăm quan trụ sở chính của đồng chí Diệp Phàm một chút. Ông chủ lớn của Hoành Không đúng là rất khí phái. Không tồi không tồi.
Ngưu Quốc Chương nói, bốn vị cựu lãnh đạo cùng Diệp Phàm hào hứng đi thăm quan trụ sở chính của Hoành Không.
- Tòa nhà này thật lớn, đầy đủ hết mọi thứ. Tôi không rõ, lãnh đạo trước kia của Hoành Không làm sao có thế để tập đoàn Hoành Không thất bại chứ, thật sự là người lười biếng vô tích sự mà.
Ngư Quốc Chương không khách khí nói.
- Trước đây là do kinh tế có phàn khó khăn, chỉ muốn dựa dẫm không có tư tưởng xây dựng dám nghĩ dám làm. Cho nên bị kéo lại, không có cơ hội phát triển, hơn nữa thiếu chút nữa là khiến cho tập đoàn Hoành Không rơi vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Lão Lưu thở dài nói.
- Bây giờ không có việc gì rồi, Diệp Phàm, tin tưởng cậu có thể khiến nó xuất hiện lại huy hoàng hơn.
Lão Thái cười nói.
- Đương nhiên rồi, có tử phải có phụ thôi.
Ngư Quốc CHương cười nói.
- Lão Ngư, anh nói gì tôi không hiểu.
Vẻ mặt lão Thái buồn bực.
- Rất đơn giản thôi, có thể làm cho lão Triệu coi trọng cháu gái chính là việc không đơn giản. Diệp Thanh như vậy, Diệp Phàm cũng không kém cạnh chút nào. Đây là giống tốt có hiệu quả đây.
Ngư Quốc Chương cười nói, nhất thời khiến cho tất cả mọi người cười vang.
Sau đó, Diệp Phàm cùng bốn vị lão nhân đi dạo quanh trấn Hoành Không, sau đó đi ra bờ sông Thông Thiên.
- Tuy rằng bụi bay đầy trời, nhưng là khí tượng tốt.
Ngư Quốc Chương buồn bực nói.
- Đúng vậy a, đó chỉ là đại diện cho việc xây dựng thôi. Nhớ năm đó, chúng ta muốn xây dựng đào hầm đánh giặc. Kiến Phong tôi đã làm xong ngói công đâu?
Lão Thái cười nói.
Khổng Ý Hùng vốn định đề nghị hôm nay sẽ công trình sẽ nghỉ một ngày, để cho bốn vị lão nhân đến thăm một chút.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không đồng ý. Diệp Phàm cho rằng đây mới là hiện trạng thật. Bốn vị lão nhân đều chiến đấu ở trong máu và lửa đi ra, điểm bụi bặm như vậy còn không chịu nổi thì làm sao có thể xưng là thế hệ đi trước chứ?
Mà Ngư Quốc Chương xuống đây đã nói, không được phép báo cho Tỉnh ủy Thiên Vân. Nói nhất định bọn họ xuống dưới thư giãn luyện quyền, cho nên, đến ngay cả Ninh Chí Hòa còn không biết.
Điều kiện của Chu Tước sơn trang bốn vị lão nhân cũng khá hài lòng.
Bữa tối ăn ngay tại Chu Tước sơn trang, Diệp Phàm tự làm, dùng nội khí lấy hoa cá, ăn được một chút thiếu chút nữa bốn vị lão nhân nuốt đầu lưỡi.
Cuối cùng vẫn phải gọi đầu bếp ra thỉnh giáo một phen. Mộc Nguyệt Nhi đứng bên cạnh bật cười.
- Cười gì vậy tiểu cô nương?
Ngư Quốc Chương trừng mắt liếc nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái, cười hỏi.
- Lão Ngư, ông muốn gặp đầu bếp đúng là gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
Mộc Nguyệt Nhi cười hì hì giống như một con yêu tinh.
- Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, người nào hả?
Ngư Quốc Chương nhìn nhìn bốn lão già như mình cùng với Diệp Phàm và Mộc Nguyệt Nhi.
- Đồng chí Diệp Phàm, cái gọi là hoa cá chính là nó, đầu bếp của nhà tôi chính là chỉnh không ra một chút mùi vị.
Mộc Nguyệt Nhi cười tủm tỉm.
- Không thể ngờ được Diệp Phàm còn biết nấu ăn, không tồi không tồi, sau này có dịp quay lại thủ đô qua nhà tôi chỉ bảo một chút nhé. Sau này ở nhà cũng có hoa cá ăn.
Ngư Quốc Chương cười, ba lão khác cũng gật đầu, trên mặt Diệp Phàm hiện lên hắc tuyến.
Xem ra, bản lĩnh cũng không thể lộ ra ngoài, một lời nói có thể rước lấy phiền hà.
- Việc này, lão Ngư, lão Lưu… Con cá này người bình thường không làm được.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Thấy không, tổng giám đốc Diệp của chúng ta thực là kiêu kì. Nói như vậy chẳng phải bảo mình không phải là người bình thường sao?
Mộc Nguyệt Nhi xinh đẹp cười nói, khiến Diệp Phàm tức giận đến mức trừng mắt lên liếc nhìn nàng một cái.
- Bốn vị lão nhân nên tin tôi.
Mộc Nguyệt Nhi cũng trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, vội vàng nói.
- Tin cô, nghe nói cô có thêm vài tỷ gia sản. Ai dám động vào cô,chẳng phải là tìm phiền phức sao?
Lão Lưu có chút nghi hoặc, hỏi.
- Ngoại trừ chúng ta ra còn có ai ngoài Tổng giám đốc Diệp, bốn vị lão gia, các ông cũng biết, Chu Tước sơn trang nằm ở trên quy hoạch Hoành Không. Nếu người ta mất hứng đuổi tôt cút đi làm sao bây giờ? Tôi chỉ là một cô gái đấu làm sao lại được với đại khí của ông chủ lớn Hoành Không.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Không có việc gì, sau này Diệp Phàm mà làm khó dễ cô cứ đến tìm Ngư Quốc Chương tôi.
Thiếu chút nữa Ngư Quốc Chương vỗ ngực.
Đang nói thì tự nhiên trời tối sầm lại.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Bị mất điện rồi.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Ở đây các anh thường xuyên mất điện à?
Ngư Quốc Chương hỏi.
- Trước kia thì không, mấy ngày nay thì thường xuyên.
Mộc Nguyệt Nhi dặn người đi lấy cây nến.
- Diệp Phàm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, có phải đường dây có vấn đề hay không. Việc đại kiến thiết của các cậu nge nói đang tiến hành ngày đêm, đột nhiên đêm nay lại mất điện là rất nguy hiểm. Phải có vài công nhân đang xuống cơ sở, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Vẻ mặt lão Thái nghiêm túc, nói.
- Ôi, có biện pháp gì chứ.
Diệp Phàm thở dài, đó chỉ là bài thôi.
- Bốn vị lão gia, gần đây đã di dời trạm biến thế, cho nên thường xuyên bị cúp điện. Mà ngay cả việc dùng điện của tập đoàn Hoành Không cũng không được bảo đảm.
Mấy nhà máy Hoành Không đều ngừng hoạt động, nghe nói một ngày thiệt hại mấy ngàn vạn. Hiện tại vẫn mượn trạm biến thế huyện Lăng Hà bên kia sông để lấy điện.
Việc này Tổng giám đốc Diệp đã nói qua, tuy nhiên, Bí thư thành phố Hạng Nam đồng chí Dương Chí Thăng không đồng ý, cố ý di dời ngay trạm biến thế...
Mộc Nguyệt Châu bắt đầu ‘giải thích’.