Hiệu trưởng của trường tiểu học Quy Lĩnh, Vương Thập Căn cứ khuyên Diệp Phàm đừng lên tầng, nhưng bị Diệp Phàm gạt đi, cười nói:
- Mọi người có thể kiên trì đi học ở trên đó lâu như vậy, lẽ nào tôi không dám đi một chuyến sao? Tính mạng của mọi người và tính mạng của tôi không phải đều giống nhau sao.
Trong văn phòng đơn giản trên tầng đã tập trung tất cả thầy cô giáo.
Diệp Phàm đem ô tự động co duỗi và chăn bông mà Vương Nguyên Thành đặc biệt kêu Đỗ Bằng đưa tới phát cho mỗi thầy cô giáo một bộ.
- Cám ơn! Cám ơn sự quan tâm của Chủ tịch Diệp đối với trường tiểu học thôn Quy Lĩnh chúng tôi. Nói thật, trường tiểu học thôn Quy Lĩnh chúng tôi năm sáu năm nay không thấy một vị lãnh đạo thị xã nào đến thăm, ngài là lãnh đạo thị trấn đầu tiên chịu đến nơi này.
Hiệu trưởng trường tiểu học Vương Thập Căn kích động không thôi, lời nói cũng có chút run rẩy. Các thầy cô giáo ôm chăn bông mà vô cùng cảm động, có một cô giáo còn len lén lau nước nước mắt.
Trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy rất chua xót:
- Các vị thầy cô giáo, xin chào mọi người, mọi người đã vất vả rồi. Là công tác của chúng tôi còn chưa làm chu đáo, khiến mọi người phải lo lắng hãi hùng công tác trong một ngôi nhà sắp sập như vậy.
Tiền lương của mọi người đều không đủ sống, mọi người muốn nói gì cứ nói. Không cần lo lắng gì cả, cũng không cần giữ lại thể diện gì cho thị trấn chúng ta, tôi muốn nghe mọi người nói những suy nghĩ trong lòng.
- Tháng này thật ra nhận được toàn bộ tiền lương, nhưng tiền lương ba tháng trước vẫn còn một nửa chưa nhận được.
Một thầy giác tóc bạc phơ nói có chút run rẩy, xem ra vẫn hơi lo lắng đắc tội với lãnh đạo thị trấn.
- Hiệu trưởng Trương, tình huống giống như vậy có nhiều không?
Diệp Phàm quay đầu hỏi hiệu trưởng học khu Trương Gia Lâm đang ngồi bên cạnh.
- Ài! Vì lý do sáp nhập thị trấn, các giáo viên của thị trấn Lâm Tuyền đã cầm về toàn bộ tiền lương bổ sung, còn phía bên Khanh Hương lại nợ tiền lương ba tháng của gần hai trăm giáo viên.
Mỗi tháng đều chỉ nhận được một nửa, tính ra là nợ mỗi đầu người 400 đồng, 200 giáo viên xã Khanh Hương hợp lại thì thiếu khoảng 8 vạn.
Chuyện này cứ kéo dài ở đây, tôi cũng nhiều lần đi hỏi Chủ tịch thị trấn Thái và Chủ tịch thị trấn Mâu sau này, bọn họ nói Khanh Hương vẫn chưa hoàn tất sáp nhập. Đương nhiên tiền lương là chuyện thuộc về xã Khanh Hương.
Trương Gia Lâm có vẻ khó nói.
- Lúc ấy Chủ tịch thôn Khúc của Khanh Hương nói thế nào?
Diệp Phàm có chút tức giận, giọng nói trở nên nặng nề.
- Còn nói thế nào? Cô ta nói Khanh Hương chúng tôi sắp sửa sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền, sau này chuyện tiền lương phát xuống thì Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền mà hỏi.
Cho nên cô ta cũng dây dưa, sau này chúng tôi lại tới Lâm Tuyền hỏi, Lâm Tuyền lại nói Khanh Hương vẫn chưa hoàn tất sáp nhập. Cứ như vậy người này đẩy cho người kia, đến bây giờ mọi người cũng không biết nên đi đòi như thế nào.
Hiệu trưởng Vương Thổ Căn cũng không biết làm thế nào, Bí thư chi bộ cũ chết rồi, trong lòng y vô cùng tức giận, cho nên cứ nói thẳng ra:
- Ngay cả chuyện trường học, tôi cũng nhiều lần đến phản ứng với Chủ tịch xã Khúc của xã Khanh Hương lúc đó, nhưng cô ta nói xã không có tiền.
Nói là mới cao ốc mới xây, cả ngày còn bị chủ thầu tới làm loạn. Kêu chúng tôi phải kiên trì. Sau này còn tới làm phiền nhiều lần nữa thì dứt khoát trốn đi, trốn không thoát thì nổi giận.
Nói chúng tôi thuộc quản lý của cục Giáo dục, kêu chúng tôi tới cục Giáo dục mà đòi tiền. Lúc ấy Bí thư chi bộ cũ tức đến mức đang nằm trên giường cũng tung chăn tới thôn làm loạn, nhưng chỉ đòi được mấy trăm đồng.
Khi tới huyện gây ồn ào, đồng chí của cục Giáo dục lại nói là kinh phí giáo dục năm nay cấp cho xã Khanh Hương toàn bộ đưa cho xã và học khu rồi, không có thu xếp tài chính, kêu chúng tôi về thôn đòi.
Trong thôn lại kêu chúng tôi lên huyện đòi, toàn là tranh cãi, tiền đã không đòi được đồng nào mà tiền xe lại tốn không ít. Đến bây giờ vẫn còn một chồng giấy trắng hóa đơn, không có tiền.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, chuyện sáp nhập rút cuộc là như thế nào? Tôi thật sự cảm thấy mơ hồ. Trước kia trước khi sáp nhập thị trấn, chuyện của Khanh Hương, thôn Khanh Hương không đẩy đi được, hiện tại sau khi sáp nhập thị trấn, Khanh Hương đẩy cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lại đẩy cho Khanh Hương. Đến cuối cùng biến thành không có ai quản.
Chúng ta lúc nào cũng phải ăn cơm đón năm mới, nếu không những ngày tháng qua làm sao mà sống. Chúng tôi đều hi vọng Chủ tịch thị trấn Diệp có thể giải quyết vấn đề cuộc sống cho mọi người, còn cả trường học nữa. Bí thư chi bộ cũ đã chết rồi, không thể lại có thêm người chết, ài.
Thầy giáo tóc trắng tức giận nói, nhắc đến cái chết của Chủ tịch chi bộ cũ trong lòng ông ấy lại đau đớn, nước mắt rưng rưng, thở dài nói:
- Bí thư chi bộ cũ là người tốt. Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp một cán bộ thôn nào tốt như vậy.
Hàng năm trong thôn đều trợ cấp cho ông ấy 300 đồng, ông ấy lấy cho trường học hết. Nhìn thấy khu nhà lung lay muốn đổ trong gió, một ngày ông ấy cũng thở dài mười mấy lần.
Lần này thật sự không được, cho nên mới phát động mọi người đào tường đất trước, hủy ngôi trường đi, đến lúc đó nếu Ủy ban không quan tâm đến, thì mọi người tập thể đi kêu oan.
- Bí thư chi bộ cũ là cán bộ của Đảng, là một người cán bộ tốt. Đối với sự ra đi của ông ấy, tôi cũng vô cùng đau lòng. Ngôi nhà này chúng ta rõ ràng phải bỏ đi, xây cho mọi người ngôi nhà hai tầng.
Còn vấn đề bổ sung tiền lương mọi người cũng không cần lo lắng, dù cho tôi có phải đập nồi bán sắt, trước cuối năm sẽ bổ sung cho mọi người. Nếu đến 28 âm lịch mà vẫn không thể lĩnh được tiền, mọi người đến nhà tôi ăn cơm. Chuyện này cứ quyết định vậy đi.
Diệp Phàm mạnh mẽ dứt khoát sắp xếp chuyện của trường học, quay đầu nói với Trương Gia Lâm:
- Lúc nào bọn trẻ mới nghỉ hè?
- Chương trình học đã kết thúc rồi, qua mấy ngày ôn tập, thi xong thì có thể nghỉ hè.
Trương Gia Lâm nói.
- Không cần thi, dứt khoát hôm nay tập trung nghỉ học, sắp xếp công tác của học kỳ tới. Vừa vặn anh đang ở đây, nói với mọi người đi. Tất cả phải lấy an toàn làm trọng.
Diệp Phàm nói rồi quay sang Chủ tịch thôn Phượng:
- Chuyện xây trường anh cứ sắp xếp đi, anh cũng biết, trong thị trấn cũng có khó khăn. Mọi việc đều cần dùng tiền, hi vọng mọi người trong thôn theo đầu người có thể bỏ ra chút sức lao động, mọi người đồng tâm hiệp lực xây dựng trường học.
Lại nói với Phương Nghê Muội:
- Chuẩn bị 5 vạn khởi động cho Chủ tịch thôn Phượng trước, những thứ khác như tiền công của thợ mộc, thợ gạch thì cứ thiếu trước. Hiệu trưởng Trương, hi vọng anh cũng có thể chạy lên huyện một chuyến, kiếm thêm chút tiền về.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, ngày mai tôi sẽ lên huyện. Không kiếm được tiền, Trương Gia Lâm tôi không còn mặt mũi nào quay về.
Trong lời nói của Trương Gia Lâm cũng có chút nghẹn ngào.
Kỳ thực chú út của y Trương Tân Huy tối qua đã vào Đảng, thăng lên làm Chủ nhiệm phòng Huyện ủy, kiếm 10 vạn có lẽ không có vấn đề. Nhưng Trương Tân Huy hiện tại vẫn chưa nói với y, mà Đỗ Bằng nửa đêm tối qua chạy đến cũng không biết tin tức này. Nguồn truyện:
Sáng hôm nay, đường dây điện thoại từ Quy Lĩnh đến Khanh Hương bị chặt đứt, điện thoại di động của Diệp Phàm ở đây không có tín hiệu, cho nên đại biến động nhân sự trong huyện, tên ngốc Diệp Phàm vẫn không biết chút gì.
Nếu không sớm đã bỏng đít rồi, làm gì còn nhàn rỗi ở đây nghiên cứu đưa ma cho Bí thư chi bộ cũ.
Sau khi sắp xếp chuyện của trường học, Diệp Phàm lại cầm tiền an ủi, chính là mỗi phong bì một trăm đồng đến thăm hổi từng gia đình mẹ góa con côi người già cả trong thôn, còn cả những quả phụ độc nam có chồng hoặc vợ chết xe lật xe trên đường.
Khi đến an ủi một cô gái có ngoại hiệu là "Góa phụ xinh đẹp" Diệp Phàm cảm thấy trước mắt như sáng ngời.
Hăn nghe Chủ tịch thôn Phượng giới thiệu:
- Quả phụ xinh đẹp, tên thật là Chu Xảo Đậu. Năm nay mới 23 tuổi. Năm 20 tuổi được gả cho Dương Hồng Kim nhưng nghe nói Dương Hồng Kim vì mấy năm trước bị thương không thể sinh đẻ, cho nên bế một bé gái 4 tuổi về nuôi.
Dương Hồng Kim vốn là lái xe lam. Cuộc sống cũng tạm ổn. Tháng hai năm ngoái lái một xe sách miễn phí cho học sinh. Lúc ấy trên xe còn có một người của xã Khanh Hương, không cẩn thận lật xe hai người đều ngã chết.
Trong nhà Dương Hồng Kim còn có hai người già, thường xuyên bệnh tật. Hiện tại gánh nặng trong nhà đều đổ lên vai con dâu "Quả phụ xinh đẹp". Lại cộng thêm phải bồi thường cho người trên xe ngã xuống đó hơn ba vạn đồng, cộng thêm hơn một vạn tiền nợ. Cho nên năm nay cuộc sống vô cùng khó khăn-
Trời mưa thì phòng dột, tháng sáu năm nay "Quả phụ xinh đẹp" lên núi đốn củi. Lúc ấy dùng đòn gánh xuyên qua bó củi, lúc đang gánh thì bị vặn lưng.
Kỳ quái là từ sau đó thắt lưng không trị khỏi. bác sĩ trong huyện cũng xem qua, chụp phim, nói là xương không có vấn đề gì. Phần eo lúc đó còn hơi sưng, sau này dùng thuốc vào cũng đỡ.
Nhưng thắt lưng không có cách nào, hơi dùng lực một tí là đau thấu xương. Đi đường bình thường còn rất khó khăn. Chỉ cần cường độ hơi mạnh một chút là đau lưng, nghe "quả phụ xinh đẹp" nói lúc đau buồn bực muốn chết, giống như có cục sắt đè lên ngực vậy.
Quả phụ xinh đẹp hiện tại đã mất đi năng lực lao động, lại phải nuôi dưỡng hai người già trong nhà họ Dương, phiền phức lắm. Nửa năm nay đều tới thôn xin chỗ này một ít, kiếm chỗ kia một ít để sống qua ngày. Chủ tịch Diệp, nếu trong thị trấn có tiền hi vọng có thể bớt ra một chút cứu tế co cô ấy, mọi người đều không nỡ nhìn thấy nữa.
Khi đi vào ngôi nhà hai tầng của "Quả phụ xinh đẹp", trong nhà quả thực dùng từ "Thê thảm không chịu được" để hình dung cũng không quá, tầng một dưới lầu đắp một cái bếp lò, bốn cái ghế góp lại thành tấm ván gỗ lớn, bốn cái ghế băng, mấy cái vò, có lẽ dùng để đựng nước.
Lúc này từ tầng trên có một cô gái từ từ đi xuống. Diệp Phàm nhất thời cảm thấy hai mắt sáng ngời, nghĩ thầm, " Không ngờ ở Quy Lĩnh này còn có thể nhìn thấy một thôn phụ đặc sắc như vậy, "Quả phụ xinh đẹp" quả nhiên là "quả phụ xinh đẹp"
Mái tóc của cô gái được búi lên sau đầu, dùng một cây trâm làm bằng gỗ hoặc tre màu vàng nhạt xuyên qua. Lông mày cong như hàng liễu, trên mặt trắng trẻo giống như đánh phấn.
Ở dưới mặc một chiếc quần vải thô màu xám trắng. Nhìn qua giống như loại rất mỏng mềm mại, kỳ thực không hề mỏng, chỏ là cảm giác thấy mỏng.
Phía trên là chiếc áo cổ mở, bộ quần áo dù cũ nhưng vẫn ôm trọn cơ thể, ôm chặt cái mông căng tròn của quả phụ mới cưới, còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền bên trong quần.
Quần áo có lẽ mua trước khi chồng chết, bó chặt tôn lên bộ ngực tròn trịa, rất đúng mực, nét vẽ sinh động. Khi nàng cúi xuống rót trà, rãnh sâu thăm thẳm lại lúc ẩn lúc hiện, rất là mê người.
Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật quan sát tỉ mỉ một hồi. Phát hiện khí sắc vẫn tốt, nếu quả thật lúc ngồi xuống phát sinh bệnh biến vậy thì khẳng định là khí huyết trật khỏi kinh mạch, dẫn tới khí huyết không thông cho nên dùng sức một chút lại cảm thấy đau đớn khó chịu.
Loại bệnh cỡ nhỏ có liên quan đến kinh mạch này cho dù là chụp máy X quang cũng không ra bệnh gì cả, cho nên bệnh viện mới nói là bình thường.
Có lẽ chỉ cần mình dùng Kiền nguyên kim châm thuật trong bản chép tay của Biển Thước châm cứu điều hòa kinh lạc cho cô, lại dùng nội kình đả thông thì có thể bình thường, cũng không phải là chuyện khó khăn.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không hỏi chuyên này, vốn định bắt mạch cho cô nhưng lại sợ hiểu lầm trở thành bia miệng cho mọi người bàn tán. Miệng người đáng sợ, trước cửa quả phụ vốn nhiều chuyện mà.
Làm quan thì sợ nhất là ảnh hưởng tiền đồ, dĩ nhiên làm quan cũng thích nhất là trong bóng tối làm những việc thần không biết quỷ không hay.
Đến khi bại lộ chỉ có thể nói là số mình xui xẻo, hơn nữa Diệp Phàm cũng không muốn thuật châm cứu của mình lộ ra ngoài.
Hơn nữa chữa bệnh là chuyện phiền toái, nếu lỡ như sơ xuất làm quả phụ mất hết sức lao động dựa vào cứu tế thì không có khả năng, nhất định phải nghĩ cách gì đó để cứu giúp.
Thoáng cái đã đến buổi trưa, ăn cơm xong Diệp Phàm đi lên núi một vòng, phát hiện nơi này thật đúng có thể gọi là thế ngoại đào nguyên.
Nước suối róc rách trong suốt, trong từng vũng nhỏ có hàng đàn cá sặc sỡ đủ màu bơi lội. Trên núi cây cối mọc um tùm, cổ thụ mấy người ôm chỗ nào cũng có, đáng tiếc những thứ này không thể đem đi.
Diệp Phàm cùng đi với chủ tịch thôn Phượng được một quãng thì mừng rỡ vì thấy nơi này cũng có Thiên nhĩ linh.
Loại cỏ này vốn nghĩ chỉ có ở thôn đập Thiên Thủy, không ngờ ở thôn Quy Lĩnh cũng có, thôn dân có thể tăng thêm thu nhập rồi.
Diệp Phàm chỉ vào bụi Thiên nhĩ linh, thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch thôn, loài cỏ này có thường gặp ở thôn không?
Rất nhiều, khắp nơi đều có, đặc biệt là ở đầm Sừng trâu trên núi. Loại cỏ này hái rồi thêm chút mắm muối xào lên ăn rất ngon, để buổi tối tôi hái vài cân mời chủ tịch Diệp nếm thử.
-Thế lân cận thôn có không?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Không có, rất ít, tôi cũng không hiểu vì sao loài cỏ này chỉ mọc nhiều ở đầm Sừng trâu chúng tôi.
Chủ tịch thôn lắc đầu vẻ khó hiểu.
- Chủ tịch thôn Phượng, loại cỏ này ăn rất ngon. Thật ra cũng có thể xem là loại đặc sản miền núi. Trong cung cũ của đập Thiên Thủy cũng có người tên là Diệp Kim Liên chuyên thu thập loại cỏ này. Bà ấy là mẹ nuôi tôi. Nghe nói thu thập làm món nhậu.
Giá thu mua mỗi cân phải tới 20 đồng, tuy nhiên yêu cầu là toàn bộ phải bằng bàn tay trẻ con, nhỏ hơn nữa thì đừng hái, hơn nữa hái sẽ làm tổn thương đến bộ rễ, ảnh hưởng đến thu hoạch sang năm.
Anh có thể phát động dân thôn đi hái, sau đó đến cung cũ của thôn đập Thiên Thủy bán cho mẹ nuôi của tôi, chú ý phải giữ nguyên trạng đừng dập nát.
Chất lượng càng tốt thì giá tiền càng cao.
Tôi nghĩ một người mỗi ngày có thể hái chừng hai cân, vậy một gia đình chỉ cần hái mấy ngày cũng có thể kiếm hai, ba trăm đồng rồi.
Diệp Phàm chỉ điểm.
- Thật sao?
Chủ tịch thôn ngẩn người nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ừ! Anh lập tức trở về dán thông báo cho mọi người rõ, giải thích cặn kẽ. Nếu như có thể kiếm được vài trăm thì năm nay cũng tốt hơn, đối với người dân trong thôn cũng không phải là con số nhỏ. Cuối năm rồi, cũng không còn nhiều thời gian, mọi người mau tranh thủ cơ hội để kiếm tiền đi.
Diệp Phàm nói hết sức nghiêm túc.
- Tốt, tốt, cảm ơn chủ tịch Diệp, tôi không dẫn anh đi nữa, lập tức trở về thông báo cho mọi người đây.
Chủ tịch thôn Phượng Nhân Quý đột nhiên như trẻ ra mười mấy tuổi, chạy lấp xấp trở về làm Diệp Phàm cũng tức cười, chỉ mỗi người mấy trăm đồng đã khiến cho chủ tịch thôn vui như vậy, không biết mấy ngàn đồng thì thế nào.
Hiệu trưởng của trường tiểu học Quy Lĩnh, Vương Thập Căn cứ khuyên Diệp Phàm đừng lên tầng, nhưng bị Diệp Phàm gạt đi, cười nói:
- Mọi người có thể kiên trì đi học ở trên đó lâu như vậy, lẽ nào tôi không dám đi một chuyến sao? Tính mạng của mọi người và tính mạng của tôi không phải đều giống nhau sao.
Trong văn phòng đơn giản trên tầng đã tập trung tất cả thầy cô giáo.
Diệp Phàm đem ô tự động co duỗi và chăn bông mà Vương Nguyên Thành đặc biệt kêu Đỗ Bằng đưa tới phát cho mỗi thầy cô giáo một bộ.
- Cám ơn! Cám ơn sự quan tâm của Chủ tịch Diệp đối với trường tiểu học thôn Quy Lĩnh chúng tôi. Nói thật, trường tiểu học thôn Quy Lĩnh chúng tôi năm sáu năm nay không thấy một vị lãnh đạo thị xã nào đến thăm, ngài là lãnh đạo thị trấn đầu tiên chịu đến nơi này.
Hiệu trưởng trường tiểu học Vương Thập Căn kích động không thôi, lời nói cũng có chút run rẩy. Các thầy cô giáo ôm chăn bông mà vô cùng cảm động, có một cô giáo còn len lén lau nước nước mắt.
Trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy rất chua xót:
- Các vị thầy cô giáo, xin chào mọi người, mọi người đã vất vả rồi. Là công tác của chúng tôi còn chưa làm chu đáo, khiến mọi người phải lo lắng hãi hùng công tác trong một ngôi nhà sắp sập như vậy.
Tiền lương của mọi người đều không đủ sống, mọi người muốn nói gì cứ nói. Không cần lo lắng gì cả, cũng không cần giữ lại thể diện gì cho thị trấn chúng ta, tôi muốn nghe mọi người nói những suy nghĩ trong lòng.
- Tháng này thật ra nhận được toàn bộ tiền lương, nhưng tiền lương ba tháng trước vẫn còn một nửa chưa nhận được.
Một thầy giác tóc bạc phơ nói có chút run rẩy, xem ra vẫn hơi lo lắng đắc tội với lãnh đạo thị trấn.
- Hiệu trưởng Trương, tình huống giống như vậy có nhiều không?
Diệp Phàm quay đầu hỏi hiệu trưởng học khu Trương Gia Lâm đang ngồi bên cạnh.
- Ài! Vì lý do sáp nhập thị trấn, các giáo viên của thị trấn Lâm Tuyền đã cầm về toàn bộ tiền lương bổ sung, còn phía bên Khanh Hương lại nợ tiền lương ba tháng của gần hai trăm giáo viên.
Mỗi tháng đều chỉ nhận được một nửa, tính ra là nợ mỗi đầu người đồng, giáo viên xã Khanh Hương hợp lại thì thiếu khoảng vạn.
Chuyện này cứ kéo dài ở đây, tôi cũng nhiều lần đi hỏi Chủ tịch thị trấn Thái và Chủ tịch thị trấn Mâu sau này, bọn họ nói Khanh Hương vẫn chưa hoàn tất sáp nhập. Đương nhiên tiền lương là chuyện thuộc về xã Khanh Hương.
Trương Gia Lâm có vẻ khó nói.
- Lúc ấy Chủ tịch thôn Khúc của Khanh Hương nói thế nào?
Diệp Phàm có chút tức giận, giọng nói trở nên nặng nề.
- Còn nói thế nào? Cô ta nói Khanh Hương chúng tôi sắp sửa sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền, sau này chuyện tiền lương phát xuống thì Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền mà hỏi.
Cho nên cô ta cũng dây dưa, sau này chúng tôi lại tới Lâm Tuyền hỏi, Lâm Tuyền lại nói Khanh Hương vẫn chưa hoàn tất sáp nhập. Cứ như vậy người này đẩy cho người kia, đến bây giờ mọi người cũng không biết nên đi đòi như thế nào.
Hiệu trưởng Vương Thổ Căn cũng không biết làm thế nào, Bí thư chi bộ cũ chết rồi, trong lòng y vô cùng tức giận, cho nên cứ nói thẳng ra:
- Ngay cả chuyện trường học, tôi cũng nhiều lần đến phản ứng với Chủ tịch xã Khúc của xã Khanh Hương lúc đó, nhưng cô ta nói xã không có tiền.
Nói là mới cao ốc mới xây, cả ngày còn bị chủ thầu tới làm loạn. Kêu chúng tôi phải kiên trì. Sau này còn tới làm phiền nhiều lần nữa thì dứt khoát trốn đi, trốn không thoát thì nổi giận.
Nói chúng tôi thuộc quản lý của cục Giáo dục, kêu chúng tôi tới cục Giáo dục mà đòi tiền. Lúc ấy Bí thư chi bộ cũ tức đến mức đang nằm trên giường cũng tung chăn tới thôn làm loạn, nhưng chỉ đòi được mấy trăm đồng.
Khi tới huyện gây ồn ào, đồng chí của cục Giáo dục lại nói là kinh phí giáo dục năm nay cấp cho xã Khanh Hương toàn bộ đưa cho xã và học khu rồi, không có thu xếp tài chính, kêu chúng tôi về thôn đòi.
Trong thôn lại kêu chúng tôi lên huyện đòi, toàn là tranh cãi, tiền đã không đòi được đồng nào mà tiền xe lại tốn không ít. Đến bây giờ vẫn còn một chồng giấy trắng hóa đơn, không có tiền.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, chuyện sáp nhập rút cuộc là như thế nào? Tôi thật sự cảm thấy mơ hồ. Trước kia trước khi sáp nhập thị trấn, chuyện của Khanh Hương, thôn Khanh Hương không đẩy đi được, hiện tại sau khi sáp nhập thị trấn, Khanh Hương đẩy cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lại đẩy cho Khanh Hương. Đến cuối cùng biến thành không có ai quản.
Chúng ta lúc nào cũng phải ăn cơm đón năm mới, nếu không những ngày tháng qua làm sao mà sống. Chúng tôi đều hi vọng Chủ tịch thị trấn Diệp có thể giải quyết vấn đề cuộc sống cho mọi người, còn cả trường học nữa. Bí thư chi bộ cũ đã chết rồi, không thể lại có thêm người chết, ài.
Thầy giáo tóc trắng tức giận nói, nhắc đến cái chết của Chủ tịch chi bộ cũ trong lòng ông ấy lại đau đớn, nước mắt rưng rưng, thở dài nói:
- Bí thư chi bộ cũ là người tốt. Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp một cán bộ thôn nào tốt như vậy.
Hàng năm trong thôn đều trợ cấp cho ông ấy đồng, ông ấy lấy cho trường học hết. Nhìn thấy khu nhà lung lay muốn đổ trong gió, một ngày ông ấy cũng thở dài mười mấy lần.
Lần này thật sự không được, cho nên mới phát động mọi người đào tường đất trước, hủy ngôi trường đi, đến lúc đó nếu Ủy ban không quan tâm đến, thì mọi người tập thể đi kêu oan.
- Bí thư chi bộ cũ là cán bộ của Đảng, là một người cán bộ tốt. Đối với sự ra đi của ông ấy, tôi cũng vô cùng đau lòng. Ngôi nhà này chúng ta rõ ràng phải bỏ đi, xây cho mọi người ngôi nhà hai tầng.
Còn vấn đề bổ sung tiền lương mọi người cũng không cần lo lắng, dù cho tôi có phải đập nồi bán sắt, trước cuối năm sẽ bổ sung cho mọi người. Nếu đến âm lịch mà vẫn không thể lĩnh được tiền, mọi người đến nhà tôi ăn cơm. Chuyện này cứ quyết định vậy đi.
Diệp Phàm mạnh mẽ dứt khoát sắp xếp chuyện của trường học, quay đầu nói với Trương Gia Lâm:
- Lúc nào bọn trẻ mới nghỉ hè?
- Chương trình học đã kết thúc rồi, qua mấy ngày ôn tập, thi xong thì có thể nghỉ hè.
Trương Gia Lâm nói.
- Không cần thi, dứt khoát hôm nay tập trung nghỉ học, sắp xếp công tác của học kỳ tới. Vừa vặn anh đang ở đây, nói với mọi người đi. Tất cả phải lấy an toàn làm trọng.
Diệp Phàm nói rồi quay sang Chủ tịch thôn Phượng:
- Chuyện xây trường anh cứ sắp xếp đi, anh cũng biết, trong thị trấn cũng có khó khăn. Mọi việc đều cần dùng tiền, hi vọng mọi người trong thôn theo đầu người có thể bỏ ra chút sức lao động, mọi người đồng tâm hiệp lực xây dựng trường học.
Lại nói với Phương Nghê Muội:
- Chuẩn bị vạn khởi động cho Chủ tịch thôn Phượng trước, những thứ khác như tiền công của thợ mộc, thợ gạch thì cứ thiếu trước. Hiệu trưởng Trương, hi vọng anh cũng có thể chạy lên huyện một chuyến, kiếm thêm chút tiền về.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, ngày mai tôi sẽ lên huyện. Không kiếm được tiền, Trương Gia Lâm tôi không còn mặt mũi nào quay về.
Trong lời nói của Trương Gia Lâm cũng có chút nghẹn ngào.
Kỳ thực chú út của y Trương Tân Huy tối qua đã vào Đảng, thăng lên làm Chủ nhiệm phòng Huyện ủy, kiếm vạn có lẽ không có vấn đề. Nhưng Trương Tân Huy hiện tại vẫn chưa nói với y, mà Đỗ Bằng nửa đêm tối qua chạy đến cũng không biết tin tức này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sáng hôm nay, đường dây điện thoại từ Quy Lĩnh đến Khanh Hương bị chặt đứt, điện thoại di động của Diệp Phàm ở đây không có tín hiệu, cho nên đại biến động nhân sự trong huyện, tên ngốc Diệp Phàm vẫn không biết chút gì.
Nếu không sớm đã bỏng đít rồi, làm gì còn nhàn rỗi ở đây nghiên cứu đưa ma cho Bí thư chi bộ cũ.
Sau khi sắp xếp chuyện của trường học, Diệp Phàm lại cầm tiền an ủi, chính là mỗi phong bì một trăm đồng đến thăm hổi từng gia đình mẹ góa con côi người già cả trong thôn, còn cả những quả phụ độc nam có chồng hoặc vợ chết xe lật xe trên đường.
Khi đến an ủi một cô gái có ngoại hiệu là "Góa phụ xinh đẹp" Diệp Phàm cảm thấy trước mắt như sáng ngời.
Hăn nghe Chủ tịch thôn Phượng giới thiệu:
- Quả phụ xinh đẹp, tên thật là Chu Xảo Đậu. Năm nay mới tuổi. Năm tuổi được gả cho Dương Hồng Kim nhưng nghe nói Dương Hồng Kim vì mấy năm trước bị thương không thể sinh đẻ, cho nên bế một bé gái tuổi về nuôi.
Dương Hồng Kim vốn là lái xe lam. Cuộc sống cũng tạm ổn. Tháng hai năm ngoái lái một xe sách miễn phí cho học sinh. Lúc ấy trên xe còn có một người của xã Khanh Hương, không cẩn thận lật xe hai người đều ngã chết.
Trong nhà Dương Hồng Kim còn có hai người già, thường xuyên bệnh tật. Hiện tại gánh nặng trong nhà đều đổ lên vai con dâu "Quả phụ xinh đẹp". Lại cộng thêm phải bồi thường cho người trên xe ngã xuống đó hơn ba vạn đồng, cộng thêm hơn một vạn tiền nợ. Cho nên năm nay cuộc sống vô cùng khó khăn-
Trời mưa thì phòng dột, tháng sáu năm nay "Quả phụ xinh đẹp" lên núi đốn củi. Lúc ấy dùng đòn gánh xuyên qua bó củi, lúc đang gánh thì bị vặn lưng.
Kỳ quái là từ sau đó thắt lưng không trị khỏi. bác sĩ trong huyện cũng xem qua, chụp phim, nói là xương không có vấn đề gì. Phần eo lúc đó còn hơi sưng, sau này dùng thuốc vào cũng đỡ.
Nhưng thắt lưng không có cách nào, hơi dùng lực một tí là đau thấu xương. Đi đường bình thường còn rất khó khăn. Chỉ cần cường độ hơi mạnh một chút là đau lưng, nghe "quả phụ xinh đẹp" nói lúc đau buồn bực muốn chết, giống như có cục sắt đè lên ngực vậy.
Quả phụ xinh đẹp hiện tại đã mất đi năng lực lao động, lại phải nuôi dưỡng hai người già trong nhà họ Dương, phiền phức lắm. Nửa năm nay đều tới thôn xin chỗ này một ít, kiếm chỗ kia một ít để sống qua ngày. Chủ tịch Diệp, nếu trong thị trấn có tiền hi vọng có thể bớt ra một chút cứu tế co cô ấy, mọi người đều không nỡ nhìn thấy nữa.
Khi đi vào ngôi nhà hai tầng của "Quả phụ xinh đẹp", trong nhà quả thực dùng từ "Thê thảm không chịu được" để hình dung cũng không quá, tầng một dưới lầu đắp một cái bếp lò, bốn cái ghế góp lại thành tấm ván gỗ lớn, bốn cái ghế băng, mấy cái vò, có lẽ dùng để đựng nước.
Lúc này từ tầng trên có một cô gái từ từ đi xuống. Diệp Phàm nhất thời cảm thấy hai mắt sáng ngời, nghĩ thầm, " Không ngờ ở Quy Lĩnh này còn có thể nhìn thấy một thôn phụ đặc sắc như vậy, "Quả phụ xinh đẹp" quả nhiên là "quả phụ xinh đẹp"
Mái tóc của cô gái được búi lên sau đầu, dùng một cây trâm làm bằng gỗ hoặc tre màu vàng nhạt xuyên qua. Lông mày cong như hàng liễu, trên mặt trắng trẻo giống như đánh phấn.
Ở dưới mặc một chiếc quần vải thô màu xám trắng. Nhìn qua giống như loại rất mỏng mềm mại, kỳ thực không hề mỏng, chỏ là cảm giác thấy mỏng.
Phía trên là chiếc áo cổ mở, bộ quần áo dù cũ nhưng vẫn ôm trọn cơ thể, ôm chặt cái mông căng tròn của quả phụ mới cưới, còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền bên trong quần.
Quần áo có lẽ mua trước khi chồng chết, bó chặt tôn lên bộ ngực tròn trịa, rất đúng mực, nét vẽ sinh động. Khi nàng cúi xuống rót trà, rãnh sâu thăm thẳm lại lúc ẩn lúc hiện, rất là mê người.
Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật quan sát tỉ mỉ một hồi. Phát hiện khí sắc vẫn tốt, nếu quả thật lúc ngồi xuống phát sinh bệnh biến vậy thì khẳng định là khí huyết trật khỏi kinh mạch, dẫn tới khí huyết không thông cho nên dùng sức một chút lại cảm thấy đau đớn khó chịu.
Loại bệnh cỡ nhỏ có liên quan đến kinh mạch này cho dù là chụp máy X quang cũng không ra bệnh gì cả, cho nên bệnh viện mới nói là bình thường.
Có lẽ chỉ cần mình dùng Kiền nguyên kim châm thuật trong bản chép tay của Biển Thước châm cứu điều hòa kinh lạc cho cô, lại dùng nội kình đả thông thì có thể bình thường, cũng không phải là chuyện khó khăn.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không hỏi chuyên này, vốn định bắt mạch cho cô nhưng lại sợ hiểu lầm trở thành bia miệng cho mọi người bàn tán. Miệng người đáng sợ, trước cửa quả phụ vốn nhiều chuyện mà.
Làm quan thì sợ nhất là ảnh hưởng tiền đồ, dĩ nhiên làm quan cũng thích nhất là trong bóng tối làm những việc thần không biết quỷ không hay.
Đến khi bại lộ chỉ có thể nói là số mình xui xẻo, hơn nữa Diệp Phàm cũng không muốn thuật châm cứu của mình lộ ra ngoài.
Hơn nữa chữa bệnh là chuyện phiền toái, nếu lỡ như sơ xuất làm quả phụ mất hết sức lao động dựa vào cứu tế thì không có khả năng, nhất định phải nghĩ cách gì đó để cứu giúp.
Thoáng cái đã đến buổi trưa, ăn cơm xong Diệp Phàm đi lên núi một vòng, phát hiện nơi này thật đúng có thể gọi là thế ngoại đào nguyên.
Nước suối róc rách trong suốt, trong từng vũng nhỏ có hàng đàn cá sặc sỡ đủ màu bơi lội. Trên núi cây cối mọc um tùm, cổ thụ mấy người ôm chỗ nào cũng có, đáng tiếc những thứ này không thể đem đi.
Diệp Phàm cùng đi với chủ tịch thôn Phượng được một quãng thì mừng rỡ vì thấy nơi này cũng có Thiên nhĩ linh.
Loại cỏ này vốn nghĩ chỉ có ở thôn đập Thiên Thủy, không ngờ ở thôn Quy Lĩnh cũng có, thôn dân có thể tăng thêm thu nhập rồi.
Diệp Phàm chỉ vào bụi Thiên nhĩ linh, thuận miệng hỏi:
- Chủ tịch thôn, loài cỏ này có thường gặp ở thôn không?
Rất nhiều, khắp nơi đều có, đặc biệt là ở đầm Sừng trâu trên núi. Loại cỏ này hái rồi thêm chút mắm muối xào lên ăn rất ngon, để buổi tối tôi hái vài cân mời chủ tịch Diệp nếm thử.
-Thế lân cận thôn có không?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Không có, rất ít, tôi cũng không hiểu vì sao loài cỏ này chỉ mọc nhiều ở đầm Sừng trâu chúng tôi.
Chủ tịch thôn lắc đầu vẻ khó hiểu.
- Chủ tịch thôn Phượng, loại cỏ này ăn rất ngon. Thật ra cũng có thể xem là loại đặc sản miền núi. Trong cung cũ của đập Thiên Thủy cũng có người tên là Diệp Kim Liên chuyên thu thập loại cỏ này. Bà ấy là mẹ nuôi tôi. Nghe nói thu thập làm món nhậu.
Giá thu mua mỗi cân phải tới đồng, tuy nhiên yêu cầu là toàn bộ phải bằng bàn tay trẻ con, nhỏ hơn nữa thì đừng hái, hơn nữa hái sẽ làm tổn thương đến bộ rễ, ảnh hưởng đến thu hoạch sang năm.
Anh có thể phát động dân thôn đi hái, sau đó đến cung cũ của thôn đập Thiên Thủy bán cho mẹ nuôi của tôi, chú ý phải giữ nguyên trạng đừng dập nát.
Chất lượng càng tốt thì giá tiền càng cao.
Tôi nghĩ một người mỗi ngày có thể hái chừng hai cân, vậy một gia đình chỉ cần hái mấy ngày cũng có thể kiếm hai, ba trăm đồng rồi.
Diệp Phàm chỉ điểm.
- Thật sao?
Chủ tịch thôn ngẩn người nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ừ! Anh lập tức trở về dán thông báo cho mọi người rõ, giải thích cặn kẽ. Nếu như có thể kiếm được vài trăm thì năm nay cũng tốt hơn, đối với người dân trong thôn cũng không phải là con số nhỏ. Cuối năm rồi, cũng không còn nhiều thời gian, mọi người mau tranh thủ cơ hội để kiếm tiền đi.
Diệp Phàm nói hết sức nghiêm túc.
- Tốt, tốt, cảm ơn chủ tịch Diệp, tôi không dẫn anh đi nữa, lập tức trở về thông báo cho mọi người đây.
Chủ tịch thôn Phượng Nhân Quý đột nhiên như trẻ ra mười mấy tuổi, chạy lấp xấp trở về làm Diệp Phàm cũng tức cười, chỉ mỗi người mấy trăm đồng đã khiến cho chủ tịch thôn vui như vậy, không biết mấy ngàn đồng thì thế nào.