- Chưa từng nghe qua. Tuyết Y cao tăng lắc đầu. Diệp Phàm không khỏi thất vọng.
- Tôi đã đi qua rất nhiều nơi và đều phát hiện có thứ gì đó liên quan với ông ta Diệp Phàm lựa chọn ra kể một số việc.
- Người này thật lợi hại, hơn nữa, những việc kỳ lại đều để cho ngươi gặp phải. Ta nghi ngờ đây là hắn cố ý làm như thế. Hoặc nói là trước kia đã sắp xếp hết rồi, bằng không ngươi khó mà gặp phải. Người này ngươi phải để ý Tuyết Y cao tăng nói.
- Vệc này, công lực của hắn quá cao, tôi chỉ có muốn để ý cũng khó. Diệp Phàm nói.
- Ngươi đừng có để cho sự thần bí của hắn dọa cho sợ, thực ra, dù hắn có thần bí thế nào, thì hắn cũng chỉ là một người đã chết.
Nếu hắn có thực lực rất cao, nếu có thể trực tiếp đối diện với cao thủ hiện đại thì sớm đã thực hiện rồi.
Cho đến giờ hắn cũng chỉ âm thầm làm một số động tác nhỏ, điều này chứng tỏ thực lực của hắn bây giờ đã giảm sút rất nhiều rồi.
Có lẽ ở trình độ cũng chẳng khác gì so với cao thủ còn tồn tại ở xã hội hiện đại. Trước khi hắn chưa nắm chắc được đối thủ thì sẽ không lộ diện.
Hơn nữa, xã hội hiện đại có điểm tốt của xã hội hiện đại. Như súng đạn, đều là những thứ vũ khí nóng hiện đại có thể khiến hắn mất mạng.
Cho nên, hắn cũng chẳng có gì đáng sợ. Ta vừa rồi đã tìm kiếm một chút rồi, phát hiện chẳng có dấu vết nào của người này. Tuyết Y cao tăng nói. - Đa tạ đại sư đã chỉ điểm, tuy nhiên, còn có một vấn đề, nếu như đưa đại sư về Ấn Độ, thì người cũng không dễ thoát thân. Tôi nghĩ, hồn khí của đại sư được lưu giữ trong 6 hạt xá lị này. Nếu tôi trộm đi thì có lẽ thật là không tốt.
Phải làm sao nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để cho đại sư có thể viên mãn rời đi mới là tốt nhất. Dù sao, ở đây cũng là nơi mà đại sư đã từng cư trú. Diệp Phàm nói. - Việc này dễ thôi, chờ chút nữa ngươi nói là có cảm nhận được điều gì đó. Sau đó gọi chủ trì hiện tại là Đạo Kỳ đến, ta sẽ truyền lời cho hắn. Tuyết Y cao tăng nói. Diệp Phàm quỳ lạy xong rồi đi ra, nói nhỏ với hòa thượng dẫn đường. không lâu sau, trụ trì Đạo Kỳ hòa thượng vội vàng đến. Sau khi Đạo Kỳ vào trong có lẽ Tuyết Y đại sư đã dặn dò ông ta điều gì đó. Đi ra cho người những người khác lui ra. Sau đó thương lượng với Diệp Phàm một chút.
- Diệp tiên sinh, anh là người đại sư đã lựa chọn. Đại sư yêu cầu tối nay chúng tôi phải chuyển giao Xá lị cho anh. Chúng tôi chuẩn bị trước một chút, 2 tiếng sau sẽ tiến hành một nghi thức đơn giản để chuyển giao. Tuy nhiên, bởi vì đây là bí mật của Mộc Tháp tự chúng tôi.
Cho nên tôi hy vọng chỉ mời một mình anh tham gia. Bạn bè của anh cứ nghỉ ngơi trước ở bên ngoài, anh thấy thế nào?
Trụ trì Đạo Kỳ nói.
- Được. Diệp Phàm gật đầu. Sau đó đi ra ngoài chờ đợi. 2 tiếng sau Diệp Phàm mới vào lại Mộc Tháp tự.
Trước cây cổ thụ đó đã bày một án hương, trên án hương đặt một số đồ tế lễ. Hơn nữa, có hơn chục hòa thượng đứng phía trước.
Còn trong vòng 50 mét trở lại đã bị một những tấm sắt dày được tạm thời dựng lên bao bọc lấy, tấm sắt cao chừng 5 mét. Diệp Phàm cho là Mộc Tháp tự không muốn để bên ngoài quấy rầy.
Đương nhiên, đối với các hòa thượng của Mộc Tháp tự trong 2 tiếng đồng hồ mà có thể tạo ra một bức tường sắt bao quanh thế này Diệp Phàm cũng cảm thấy rất khâm phục hiệu xuất làm việc của bọn họ.
Đạo Kỳ đại sư đang làm lễ cũng tế như pháp sư, miệng lẩm bẩm, Diệp Phàm cũng không hứng thú nghe.
- Mời xá lị của Tuyết Y đại sư. Lúc này Đạo Kỳ hô lên.
Hai hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng cung kính đi vào. Sau đó đỡ lấy chiếc bát gỗ trong tay của bức tượng Tuyết Y cao tăng dâng lên đặt trên một tấm vải màu vàng trước án hương.
Không lâu sau, tất cả các hòa thượng đều quỳ xuống bái lạy, đương nhiên Diệp Phàm cũng phải quỳ xuống theo và nghe Đạo Kỳ tụng kinh.
Khói hương lập lờ, Diệp Phàm phát hiện, lúc này khói hương rất dày. Xung quanh cây đại thụ đều đã bị che phủ bởi khói hương.
Tuy nhiên, dần dần, cùng với việc tiếp tục tụng kinh. Diệp Phàm cảm thấy đầu óc choáng váng. Cho rằng hay là gần đây quá mệt, là nguyên do của việc quá sức.
Hắn mở to mắt để lấy lại tinh thần, tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm vẫn cảm thấy có cảm giác như vậy. Chỉ là không hiểu tại sao.
Đột nhiên, trụ trì Đạo Kỳ két lên một tiếng: - Hạ chụp xuống mời Xá lị vào.
Hai hòa thượng áo vàng rất nhanh tay, trong nháy mắt đã lấy những hạt Xá lị trong bát ra.
Sau đó đột nhiên trong không trung bay ra một chiếc hộp màu đen, hòa thượng áo vàng rất nhanh đón lấy bỏ Xá lị vào trong chiếc hộp đó, cạch một tiếng chiếc hộp đóng lại. Hơn nữa, bên ngoài còn quét lên một thứ có màu vàng.
Cuối cùng bên ngoài thứ màu vàng đó lại dán lên một tờ giấy niêm phong màu vàng, làm rất giống với hộp đựng cho cốt.
Đúng lúc này, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện chiếc hộp màu đen đựng Xá lị của Tuyết Y cao tăng dó lại nhảy lên dữ dội.
Chiếc hộp tự động nhảy lên, chẳng lẽ là do Tuyết Y cao tăng ở trong đó không quen hay là gì, trong lòng Diệp Phàm giật mình, vừa định đứng lên bước qua xem.
Đúng lúc này, mấy luồng lực mạnh phá không mà đến.
Diệp Phàm cảm thấy xung quanh đột nhiên giống như bị băng cứng toàn thân, đột nhiên một chiếc chuông lớn rơi xuống từ trong không trung chụp lấy chiếc hộp màu đen.
Có ma! Trong lòng Diệp Phàm chợt nghĩ, vội vàng muốn bắn người lên, mới phát hiện sau lưng lại có rất nhiều thành đao lớn đã sắp chém tới.
Còn hai luồng lực mạnh mẽ kia chính là chưởng lực của hai hòa thượng áo vàng.
Vì biến cố quá nhanh, Diệp Phàm nhất thời không kịp phòng bị. Bộp một tiếng, tuy Diệp Phàm đã né được ba nhát đao, nhưng vẫn bị trúng 2 chưởng.
Chợt ợ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
- Các ngươi muốn giết ta, các ngươi là người của Hồng Đô có phải không? Diệp Phàm phẫn nộ, tuy đã trúng 2 chưởng, nhưng cũng đã tránh được lưỡi đao chém tới, đá ngược lại một cước, trúng một cây đao, sau đó chém ngược lại về phía 2 người đã chém sau lưng mình.
A a
2 tiếng kêu lên thảm thiết, hai tên cầm đao đã bị đao cước từ cú đá của Diệp Phàm chém trúng chân, máu tươi tóe ra.
Diệp Phàm bắn lên không trung hai tay bổ xuống hòa thượng áo vàng đã ám toán mình. Lúc này, hơn chục hòa thượng cùng tấn công tới.
Nhất thời, một màn hỗn chiến xảy ra.
Mà lúc này, sắc mặt của trụ trì Đạo Kỳ tỏ ra rất dữ tợn. Tay cầm mõ niệm kinh làm binh khí lao vào tham chiến.
Uỳnh một tiếng, có lẽ chiếc mõ được chế tạo từ sắt.
Đạo Kỳ bị cú đấm rất mạnh của Diệp Phàm ngã văng xuống dưới án hương, 2 chân của Diệp Phàm lại đạp xuống. Hai hòa thượng áo vàng bị đạp bay đập người vào gốc cây đại thụ kêu lên mấy tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất biến thành 2 con chó chết.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng thầm kinh hãi. Bởi vì trụ trì Đạo Kỳ hình như có thực lực đỉnh cao của Thập nhị đẳng.
Còn 2 hòa thượng áo vàng cũng có thực lực khoảng thập đẳng, Mộc Tháp tự này thực sự là nơi tàng long ngọa hổ.
Tuy nhiên, thân thủ của những hòa thượng khác thì chẳng ra gì, chỉ có thể cầm gậy đập về phía Diệp Phàm, đâu phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Hắn tung ra một loạt cú đấm, giống như quét nhà nhất thời đã đánh gục một đống.
Lại tiếp tục mấy cước tới, tất cả những hòa thượng trình độ thấp kém kia đã bị Diệp Phàm đạp gãy chân lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết.
Còn Đạo Kỳ và 2 hòa thượng áo vàng cầm 3 cây gậy sắt rất to hét lên lao vào tấn công Diệp Phàm.
Đáng tiếc vận mệnh của bọn họ đã không may khi gặp phải Diệp Phàm.
Tuyết Trích Tử tung ra, lập tức chặt đứt tay của 2 hòa thượng áo vàng, máu me phun ra đầm đìa.
Nội công của Diệp Phàm đánh tới, 2 cánh tay đó liền bị nổ tan trên không trung. 2 người đó đương nhiên biến thành tàn phế vĩnh viễn, muốn nối xương cũng không thể nào được.
Đạo Kỳ vừa nhìn thấy tình hình có lẽ không ổn, vội vàng muốn quay người chạy trốn, tuy nhiên, Diệp Phàm lúc này làm sao có thể để cho hắn toại nguyện. Thi triển thủy công, trong nháy mắt một quả cầu băng vù vù đập trúng Đạo Kỳ.
A
Đạo Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết, quả cầu băng đánh thẳng vào người khiến cho mặt mũi biến dạng, tai, mũi đứt ra, trên mặt chỉ còn lại một thứ bị sưng vù lên giống như cái mõm lợn.
Diệp Phàm phi người lên phía trước, ngắm trúng Đạo Kỳ đạp liên tiếp mấy cái. Chợt xương cốt toàn thân Đạo Kỳ đều đã bị Diệp Phàm đánh gãy. Từ nay trở đi suốt đời Đạo Kỳ còn có thể nằm trên giường.
- Nói, vì sao? Diệp Phàm gằn giọng quát hỏi.
Tuy nhiên, Đạo Kỳ độc ác nhìn Diệp Phàm quát: - 20 năm sau ta vẫn cứ là một hảo hán. Có giỏi thì ngươi giết ta đi.
- Ngươi muốn làm hảo hán có phải không, ta sẽ cho ngươi làm thái giám. Diệp Phàm tức giận bước lên, một cước đạp mạnh vào đũng quần của Đạo Kỳ, một vũng máu tươi chảy ra, Đạo Kỳ cả đời này nhất định đã bị phế rồi.
- Hai người các ngươi có phải cũng muốn làm thái giám? Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hai hòa thượng áo vàng đang ôm cái chân gãy kêu la thảm thiết chằm chằm.
- Tôi nói, tôi nói, chúng tôi đều là bị Đạo Kỳ ép. Một gã trong đó kêu lên.
- Hắn ép các ngươi cái gì, Diệp Phàm ta đắc tội với các ngươi sao mà lại muốn giết ta. Diệp Phàm hừ nói.
- Đạo Kỳ nói không thể để cho Xá lị của Tuyết Y cao tăng di dời đi, bởi vì xá lị của Cao tăng chính là cây kiếm tiền của Mộc Tháp tự chúng tôi.
Hàng năm những người biết đến đều đến đây thăm viếng, mỗi người 300 nghìn một lần. Thu nhập một năm của chùa đạt tới một hơn tỷ.
Nếu di dời đi thì Mộc Tháp tự chúng tôi không sống được nữa. Hơn nữa, Đạo Kỳ là một trụ trì hưởng thụ.
Đừng thấy hắn là một hòa thượng, trong chùa hắn đã có 3 chiếc xe, mercedes, BMW và Ferrari đều có.
Một năm hắn phải tiêu sài mất của chùa một khoản lớn 30 đến 40 triệu. Khoản tiền này kiếm được đa số là nhờ vào sự thần bí của Xá lị. Hòa thượng áo vàng nói.
- Hai người các ngươi và những người khác cũng được chia không ít chứ? Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Chúng tôichúng tôi, một năm cũng được khoảng 5 triệu. Hòa thượng áo vàng nói.
- Mẹ kiếp, các ngươi đúng là bị lòng tham mờ mắt rồi. Tuyết Y cao tăng đã kiếm cho Mộc Tháp tự các ngươi biết bao nhiêu là tiền, các ngươi lại còn hại ông ấy. Hơn nữa, cao tăng còn là tổ tông của Mộc Tháp tự, các ngươi lại hạ thủ với cả tổ tông. Nói! chiếc hộp màu đen và chiếc chuông là thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Cái này chúng tôi cũng không rõ, chỉ là làm theo những gì Đạo Kỳ nói. Chỉ có thể hỏi hắn. Hòa thượng áo vàng nói, Diệp Phàm một cước đạp xuống, 2 hòa thượng áo vàng liền ngất xỉu.
- Xa Thiên và Đường Thành vào đây. Diệp Phàm dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật nói, Xa Thiên và Đường Thành vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt.
- Đem những người bị thương này băng bó một chút đừng để máu chảy quá nhiều sẽ chết. Diệp Phàm nói, 2 người vội vàng thi triển điểm huyệt phong huyệt. Đường Thành thì xé áo của bọn họ để làm vải băng bó.
̣c.
- Như vậy đi đồng chí Diệp Phàm, cậu về trước. Ủy ban nhân dân sẽ bàn bạc một chút sau đó có lẽ ngày mai hoặc ngày kia các đồng chí sẽ đến Tập đoàn Hoành Không bắt đầu chuyện này.
Đương nhiên, tùy theo tình hình cụ thể tỉnh Điền Nam chúng ta sẽ có các ngành liên quan tham gia. Việc chuẩn bị vẫn lấy tập đoàn Hoành Không các cậu là việc chính.
Chúng tôi chỉ là phối hợp công tác với các cậu mà thôi.
Chủ tịch Dương nói.
- Đồng chí Tương Hòa sức khỏe gần đây không được tốt, tôi thấy hay là để đồng chí Bình Phong lo việc này.
Hơn nữa, đến giờ đồng chí Bình Phong vẫn luôn quan tâm đến quy hoạch, đối với phương diện này cũng quen thuộc hơn.
Đồng chí Bình Phong mấy hôm trước cũng có nói với tôi, nói là gần đây nghiên cứu chuyện Hoành Không.
Đặc biệt là quy hoạch Hoành Không. Một khi có được thành công có thể nói là một sáng kiến rất lớn.
Việc này, chờ đồng chí Tương Hòa khỏe lại sẽ giao cho anh ấy.
Lúc này bí thư Trần đột nhiên nói.
- Đúng vậy, trước kia tôi đã dạy đại học, đối với nghiên cứu vẫn rất quan tâm. Hiện giờ tuy nói công tác trong cơ quan nhà nước nhưng khi có quy hoạch Hoành Không tôi vẫn rất quan tâm.
Một Tập đoàn kéo theo hai thành phố, thậm chí hai địa khu phát triển, đây thật đúng là sáng kiến khó lường.
Suy nghĩ này của đồng chí Diệp Phàm thật là mới mẻ độc đáo. Hơn nữa, theo sự phát triển gần đây. Đó cũng là một điều không tưởng.
Cũng không phải là một công trình bề nổi lấy thành tích, mà là một công trình dân sinh thật sự.
Nói như thế nào, một khi quy hoạch lớn này thành công sẽ làm thay đổi cuộc sống của mấy triệu dân của hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân trong phạm vi quy hoạch.
Cho nên nói, đây là một sáng kiến rất xuất sắc.
An Bình Phong nói.
- Vậy đồng chí Tương Hòa, anh về nghỉ ngơi tốt một chút. Trước đây anh được phân công quản lý tập đoàn Hoành Không, sau này đồng chí Diệp Phàm thì anh mới xong việc.
Đối với tập đoàn Hoành Không anh quen thuộc nhất. Nhưng sức khỏe là cái vốn của cách mạng, không có sức khỏe làm sao làm việc.
Cho nên, anh nghỉ ngơi cho tốt. Tập đoàn Hoành Không vẫn không rời bỏ anh. Tuy nói anh dưỡng bệnh nhưng có một số việc vẫn không thể thiếu anh.
Chủ tịch Dương nói xong nhìn Bí thư Trần một cái nói tiếp:
- Trong khoảng thời gian này đồng chí Tương Hòa vẫn không thể thiếu trong quy hoạch Hoành Không. Dù sao rất nhiều việc phải tham khảo anh ấy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không thể thiếu anh.
Muốn làm điều này có lẽ tập đoàn Hoành Không phải tổ chức thành lập một tổ nhỏ.
Đồng chí Tương Hòa không thể không tham gia tổ viên.
- Ôi, xét thấy sức khỏe của đồng chí Tương Hòa không thể không tạm thời rời cương vị công tác, nhưng ảnh hưởng của đồng chí Tương Hòa không thể bớt.
Bình thường gọi điện thoại tham khảo ý kiến là được. Cho nên, như vậy đi, trong khoảng thời gian này do đồng chí Bình Phong sắp xếp.
Mà đồng chí Tương Hòa làm phó ở nhà giúp đỡ.
Bí thư Trần nói.
- Tôi nghe theo quyết định của hai vị lãnh đạo, tranh thủ sớm có ngày trở lại công tác quy hoạch của Hoành Không. Nhưng, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn này, chỉ cần lãnh đạo có việc cứ gọi điện thoại đến, tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Tương Hòa gật đầu nói.
Diệp Phàm giống như từ đây nghe ra một chút mùi vị. Trong lòng suy nghĩ liền đoán ra tám chín phần.
Việc này mình báo cáo thì Chủ tịch Dương và bí thư Trần đã thấy trước tiền đồ rộng lớn của quy hoạch Hoành Không, cho nên do ai đại diện tỉnh xuống giải quyết vấn đề có vẻ rất quan trọng.
Tình huống vừa rồi cho thấy, Phó chủ tịch thường trực An Bình Phong và Bí thư Trần có quan hệ không tồi. Mà Phó chủ tịch Trương Tương Hòa và Chủ tịch Dương quan hệ không tồi.
Hai vị đầu sỏ của tỉnh đương nhiên đều hi vọng người có quan hệ tốt với mình có thể đến thường trú ở tập đoàn Hoành Không để giải quyết công việc.
Một khi thành công, một là cũng có phần thành tích của mình.
Chẳng qua vị trí chủ soái chỉ có một mà bí thư Trần lên tiếng trước, vừa lúc Trương Tương Hòa không may.
Bởi vì bệnh bao tử của ông ấy, ngày hôm qua mới từ bệnh viện ra. Lấy cớ này bí thư Trần đã chiếm được vị trí của anh ta.
Mà Chủ tịch Dương dù trong lòng không muốn nhưng không tiện phản bác trực tiếp. Cuối cùng vẫn tranh thủ cho Tương Hòa vị trí phó soái.
Mà bí thư Trần cũng nể mặt Chủ tịch Dương nên cũng đồng ý với phương án này.
không thể tưởng tượng được việc này chưa có bắt đầu, chuyện chia quả đào tỉnh người ta đã triển khai. Có lẽ tỉnh Thiên Vân cũng quá không bình tĩnh.
Quả nhiên buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm mới vừa về đến tập đoàn Hoành Không, Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến, thở phì phì nói
- Ôi mẹ nó, đều là chuyện gì đây?
- Hả, ông anh, chuyện gì làm cho anh tức giận như vậy?
Diệp Phàm cười nói.
- Còn không phải chuyện cậu nói xin quy hoạch Hoành Không là công trình trọng điểm quốc gia sao. Buổi sáng nay Ủy ban nhân dân tỉnh thiếu chút nữa sôi.
Chủ tịch Khúc mở cuộc họp thành viên Ủy ban. Việc tỉnh phân công người phụ trách nói thế nào cũng phải giao cho tôi là trợ lý Chủ tịch tỉnh, người phân công quản lý tập đoàn Hoành Không có phải không?
Kết quả ngay cả tên cũng không nói đến ông đây, ôi con mẹ nó, muốn làm gì?
Cái Thiệu Trung thở phì phì.
- Hả, tỉnh đề nghị ai?
Diệp Phàm cũng tò mò, hơn nữa cũng nghe được chút thuốc súng trong tỉnh có vẻ hơn tỉnh Điền Nam nhiều lắm.
- Chủ tịch Khúc đề nghị đồng chí Phong Hồ Ninh. Mà phó chủ tịch Bố Hoa Thanh cũng đề xuất đồng chí Triệu Hướng Đông. Phó Chủ tịch Bố nói là đồng chí Phong Hồ Ninh mới tiếp nhận vị trí không lâu.
Đối với công tác của tập đoàn Hoành Không cũng không thể nào quen thuộc. Mà đồng chí Triệu Hướng Đông là lão nhân của tỉnh.
Chẳng những quen thuộc đối với tập đoàn Hoành Không hơn nữa đối với thành phố Hạng Nam và cả tỉnh cũng quen thuộc hơn.
Cái Thiệu Trung nói.
- Chủ tịch Khúc nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão Khúc nói, Phong Hồ Ninh tuy nói mới tiếp nhận vị trí công tác mấy thang, nhưng hiện giờ đồng chí phụ trách xây dựng của tỉnh.
Mà quy hoạch Hoành Không chính là xây dựng. Như khai thác du lịch, di dời hai thành phố, xây dựng nhà máy… đều đề cập đến vấn đề xây dựng.
Trong quy hoạch Hoành Không việc di dời hai thành phố rất nặng. Xây dựng này có thể thực hiện được không sẽ thể hiện quy hoạch Hoành Không có tốt không.
Đồng chí Triệu Hướng Đông tuy nói công tác thời gian dài ở Thiên Vân nhưng vẫn quản lý vấn đề giao thông, thuế vụ…
Ít liên quan đến quy hoạch Hoành Không.
Cái Thiệu Trung nói.
- Phó Chủ tịch Bố lập tức phản bác rằng sao lại nói ít liên quan. Nhà máy có muốn thu thuế hay không, giao thông cũng rất quan trọng.
Tập đoàn Hoành Không có rất nhiều hạng mục liên quan đến xây dựng giao thôn. Trong quy hoạch Hoành Không có liên quan đến dự án đường cao tốc.
Những vấn đề này, đồng chí Triệu Hướng Đông đi xuống thích hợp hơn. Mà lần này chẳng những liên quan đến tập đoàn Hoành Không mà còn liên quan đến Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà vấn đề cũng rộng hơn nữa. Tỉnh đã có ý đồ đem thành phố Hạng Nam xếp vào trong quy hoạch Hoành Không.
Đối với toàn bộ thành phố Hạng Nam, đồng chí Phong Hồ Ninh không thể nào nắm rõ bằng đồng chí Triệu Hướng Đông.
Bởi vì đồng chí Triệu Hướng Đông đã từng công tác ở thành phố Hạng Nam.
Cái Thiệu Trung nói
- Bọn họ nói như vậy đã quên bí thư thành ủy Hạng Nam, trợ lý chủ tịch tỉnh phân công phụ trách tập đoàn Hoành Không như tôi.
Tôi tức giận quýnh lên, không cẩn thận vỗ bàn một cái, đây chính là chọc vào tổ ong bò vẽ.
Chủ tịch Khúc cùng phó Chủ tịch Bố không ngờ bắt tay phê bình tôi. Nói tôi làm như thế là không đúng.
Phán bác lại nói là tôi hiện giờ được phân công quản lý tập đoàn Hoành Không lần này quy hoạch Hoành Không xin thành công trình trọng điểm quốc gia nên việc lần này do tôi phụ trách là hợp lý nhất.
Bởi vậy, tôi còn liệt kê chuyện công việc ở thành phố
Hạng Nam. Hơn nữa tôi cũng đã từng có thời gian ngắn ở tập đoàn Hoành Không.
Nếu hết thảy điều kiện thích hợp đã có, không thể tưởng tượng cái này giống như chọc giận mọi người, chẳng những Chủ tịch Khúc và phó Chủ tịch Bố phản ứng, mà ngay cả Triệu Hướng Đông cùng Phong Hồ Ninh cũng đánh đến, tôi đứng chịu trận, thiếu chút nữa thành cái bao rồi.
Nhưng, chuyện này liền tạm thời quyết định, Chủ tịch Khúc đề nghị việc này cho cả đồng chí Cái Thiệu Trung vào danh sách báo cáo lên Tỉnh ủy, việc này do hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định. Phó Chủ tịch Bố cũng đồng ý.
- Ha ha, lão đồng chí, anh cũng được vào danh sách rồi. Việc này chứng tỏ cái gì, đồng chí có thực lực gây sức ép nên gây sức ép có phải không? Thành tích này, nếu ra tay phải ra tay. Tôi nói với anh, chuyện lần này nắm chắc năm mươi phần trăm, chính anh phải biết rõ ràng.
Diệp Phàm cười nói.
- Cám ơn cậu nhắc nhở, tôi cũng muốn cắn bọn họ một hơi. Mẹ kiếp, cái gì cùng cái gì thôi. Dám gạt bỏ Cái Thiệu Trung tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý.
Cái Thiệu Trung khí phách lên.
- Ông anh, anh cần phải bình tĩnh một chút. Đến tỉnh ủy gây sức ép không được tốt.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Yên tâm, tôi không ngu như vậy.
Cái Thiệu Trung nói.
Buổi tối, Dương Chí Thăng mang theo sản phẩm dinh dưỡng cao đến nhà Ninh Chí Hòa. Thăm người thân thôi, Dương Chí Thăng vẫn là khá hài lòng.
Nhưng, lúc này tâm trạng của anh ta cũng không tốt, thành phố Hạng Nam nhập vào quy hoạch Hoành Không, nhận được tin tức này Dương Chí Thăng ngồi không yên.
- Anh họ.
Dương Chí Thăng vào nhà chào sau đó nhẹ nhàng đặt quà bên cạnh ghế sô pha.
- Không ở dưới làm việc chạy đến tỉnh thành làm gì? Công tác của cậu ở Hạng Nam, không phải tỉnh thành. Gần đây hình như cũng không có hội nghị gì có phải không?
Ninh Chí Hòa hình như có chút bất mãn, đặt tờ báo trong tay xuống nói.
- Anh họ, có tin tức nói thành phố Hạng Nam sẽ nhập vào quy hoạch Hoành Không để xin thành công trình trọng điểm quốc gia. Việc này có phải là tin chính thức không?
Dương Chí Thăng kiên trì hỏi. Người này vẫn khá nhút nhát.
Việc này, lão Ninh lãnh đạo một tỉnh biên giới uy nghiêm cơ nào. Mặc dù là thân thích cũng vô dụng.
- Sao thế, trong lòng cậu bất bình có phải không?
Ninh Chí Hòa hỏi, vừa nói xong, Dương Chí Thăng nhất thời như sét đánh ngang tai, nửa ngày không khôi phục lại tinh thần. Lão Ninh tuy không trực tiếp trả lời, nhưng coi như đã trả lời.