Ngày trước Tần Chí Minh là cán bộ cấp tiểu đoàn, sau khi ra quân về địa phương thậm chí còn rơi xuống nửa cấp hoặc một cấp tương đương, ngay cả một cái chức Phó Trưởng phòng thực chức cũng không mò được.
Lúc ấy bản thân mình thu xếp Tần Chí Minh đến Cục Tôn giáo nhậm chức Cục trưởng, còn bảo lưu đãi ngộ cấp tiểu đoàn cho y đã là không tệ.
Tần Chí Minh khi đến cục thì cả cục tính ra chỉ có ba người gồm Tần Chí Minh là cục trưởng và hai cục phó, ngay cả nhân viên sai vặt cũng không có.
Tần Chí Minh lúc ấy buồn rầu, đến quán ăn còn phải tự móc tiền túi ra trả, có khi đến vài đền chùa hoạt động, bởi vì Tần Chí Minh là lãnh đạo nên mấy phương trượng chủ trì tìm đến hóa duyên, Tần Chí Minh chỉ có thể cười khổ.
Đám phương trượng không xin được tiền đều lạnh mặt, trong lòng mắng thầm, - Cục trưởng cái rắm, người ta làm cục trưởng thì đều ngồi xe con, mỗi lần đến miếu đều xuất ra mấy trăm tiền nhanh đèn. Cục trưởng nhà anh đến đây bằng máy kéo, đã không cho đồng nào còn ăn không mấy bữa cơm chay.
Vừa nghe Phí Mặc nói ra Cục Tôn giáo thì ánh mắt của các thường vụ đều lộ vẻ quái dị.
Cổ Bảo Toàn đem quyền lợi để Diệp Phàm vào đâu cho Phí Mặc, trong lòng đã đánh giá Phí Mặc sẽ đem Diệp Phàm nhét vào cái cục tồi tàn nào đó chẳng hạn như cục thủy sản. Tuy nhiên y tuyệt đối không ngờ Phí Mặc lại cay độc đem Diệp Phàm nhét vào Cục Tôn giáo, kinh phí hoạt động một năm chưa đến năm ngàn đồng.
Người ta ở đại trấn Lâm Tuyền quản lý mười mấy vạn nhân khẩu, tiền một năm cũng lên đến vài trăm vạn.
Bây giờ đến Cục Tôn giáo thì đúng là sỉ nhục.
Tuy nhiên cả đám thường vụ cũng chỉ nói thầm trong bụng, không ai đứng ra nói cho Diệp Phàm một câu.
Tạ Cường, Tiếu Tuấn Thần và Vương Xương Nhiên đang suy nghĩ, chỉ cần bảo vệ tiểu tử này còn ở cấp Trưởng phòng khác cũng coi như là còn có cơ hội.
Thịt muỗi cũng là thịt, dầu gì cũng là một Cục trưởng, mặc dù là cục vất đi nhưng dù là một hiệu trưởng trung tâm cũng không bằng.
Chỉ có Chu Trường Hà của Ủy ban kiểm tra nghĩ thầm, " Hừ! Lần này coi như xong, sau này nữa từ từ sẽ đến, trước hết để cho tiểu tử này đi Cục Tôn giáo uống nước trắng ăn cháo mấy năm rồi nói. Sau đó xem thế nào hắn còn duy duy trì đi Mitsubishi, hút Trung Hoa, mặc hàng hiệu.
Cục Tôn giáo nghèo nghèo kiết xác, kinh phí một năm chưa đầy năm ngàn, hơn nữa còn là nơi huyện nhét người thích gây chuyện vào đó, tất cả đều là kẻ bất mãn, tha hồ cho tiểu tử ngươi đau đầu!-
- Tốt lắm, cứ định như vậy đi!
Cổ Bảo Toàn nói một câu liền quyết định vận mệnh đồng chí Diệp Phàm..
Vào lúc 10 h sáng, hội nghị thường vụ biểu quyết thông qua việc miễn nhiêm chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền của Diệp Phàm, điều lên Cục Tuyên giáo đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng.
Diệp Phàm lúc này vẫn không hề hay biết gì, đang bận rộn trước linh đường của lão bí thư chi bộ Phượng Cửu Công.
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải bao hết một chiếc xe lam vội vã vọt tới thôn Quy Lĩnh, hai người bất kể thân thể đau nhức chạy thẳng tới linh đường.
Thấy Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải chạy tới Diệp Phàm cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, cười nói:
- Các anh cũng tới đưa lão bí thư chi bộ sao, đã tới rồi thì ăn cơm rồi đưa lên núi.
Vào những năm ấy ở huyện Ngư Dương còn chưa thịnh hành hỏa táng, ngay cả viên chức chính quyền sau khi chết thì chọn hình thức hỏa táng chưa tới hai phần.
Người bình thường sau khi chết thì được người nhà đào cho một huyệt chỗ chân núi.
Sau đó đem quan tài chôn vào, sau ba năm đợi cho thi thể rữa nát thì tiến hành cải táng bỏ xương cốt vào một cái tiểu.
Cuối cùng mới nhờ thầy phong thủy tìm một vị trí tốt trên núi, chọn lúc đêm đen tối trời dẫn theo bạn bè thân thích đi chôn trộm.
Tại sao lại phải đi chôn trộm trong đêm tối?
Có lẽ có người không hiểu, điều này vốn có thể quang minh chính đại đi làm, vào thời ấy quy định của quốc gia về điều này cũng không có quá nhiều quy định cứng nhắc, ít nhất ở Ngư Dương là vậy. Thật ra thì điều này sớm đã có, chẳng qua là khó có thể thi hành.
Sau đó có người đã giải thích cho Diệp Phàm.
Điều này vốn là như sau, nếu như người chọn được chỗ phong thủy tốt mà lại thuộc sở hữu của người khác thì dĩ nhiên phải đào trộm, bằng không để chủ nhân biết được thì phiền hà. Hơn nữa nếu để chủ nhân phần mộ đó biết được.
Là có người nhắm trúng phần mộ sẽ ra giá trên trời. Một chỗ đất vốn chỉ ở một nơi hẻo lánh trên núi nhưng thoáng cái đã được đẩy lên ba, bốn ngàn đồng, thậm chí là biết người có tiền thì một vạn đồng cũng có thể hét ra.
Thật ra thì nông dân phần lớn đều làm mộ sơ sài, chỉ cần mấy hòn đá kê lên chắc chắn một chút là được.
Mộ xây tốt thường thường là đám người giàu và làm quan, một ngôi mộ cũng giá trị cả vạn đồng, thậm chí là mười mấy vạn, trăm vạn cũng là có thể.
Đặc biệt là người làm quan lại càng tin vào mộ phần, hi vọng lão tổ tông trên trời có thể linh thiêng phù hộ mình càng làm càng lớn, tiền càng mò càng nhiều, hơn nữa còn không việc gì.
Cho nên chuyện nhà nước ra chính sách làm cấm làm mộ phần chỉ là trên hình thức. Người làm quan dĩ nhiên đều biết vì họ là người chấp hành chính sách, đợi đến lúc trong tỉnh hay thành phố kiểm tra thì sẽ sai người trồng mấy thứ cây cối lên ngụy trang.
Về phần đào mộ thì thường chọn vào buổi tối đào ra hình dạng sơ bộ, vào sáng ngày hôm sau sẽ đem người chết chôn vào.
Cũng có người tuy người nhà chưa chết nhưng đã chọn đào sẵn phần mộ để vậy, đợi sau ba năm thì làm lại.
Cách làm như vậy dĩ nhiên là hao tiền tốn của, người sau khi chết hỏa táng thì bớt được rất nhiều phiền phức, chỉ có điều lúc này phương pháp hỏa táng còn tương đối thô sơ, nhiều lúc có cảm giác thiêu đốt da thịt người thân cũng thấy đau lòng.
Tuy nói Diệp Phàm có chút buồn cười nhưng đây là phong tục từ đời xưa truyền lại, hắn cho dù là một Chủ tịch thị trấn cũng không cách nào thay đổi.
Nông thôn có người nhà nghèo đến nỗi không có tiền để chữa bệnh nhưng phần mộ tổ tiên sẽ phải tu sửa, dù không có tiền cũng phải vay mượn mà làm nếu không sẽ bị láng giềng phỉ nhổ.
- Chủ tịch Diệp, tôi có việc gấp cần báo cáo.
Trịnh Lực Văn lặng lẽ ghé sát tai Diệp Phàm thì thầm.
Nghe được tin tức của Trịnh Lực Văn, trong lòng Diệp Phàm thoáng cái đã nặng nề, lo lắng không biết vấn đề gì đã xuất hiện.
Nếu như trước kia có bí thư Lý Hồng Dương che chở thì còn có thể kéo dài một chút, bây giờ Lý Hồng Dương đã bị điều đi, chẳng còn ai đứng ra nói giúp mình một câu.
Giờ phút này Diệp Phàm mới cảm giác được mình ở Huyện ủy Ngư Dương thật sự không có một bạn bè có thể giúp đỡ chân thành, gần đây bản thân bận việc ở Lâm Tuyền nên căn bản không có thời gian đi bái phỏng người nào.
Hiện giờ cho dù là chạy trở về đoán chừng cũng đã không kịp, hơn nữa tìm ai nói chuyện có lẽ cũng vô dụng.
Vu Kiến Thần thì thuộc hệ thống công an, không quản được bên chính quyền.
Lão ca Tào Vạn Niên gần đây không có tin tức, chắc còn lo chuyện bản thân y chưa xong, thời gian đâu còn nhìn đến mình, hơn nữa vào thời kỳ nhạy cảm này Diệp Phàm cũng không muốn đi phiền toái Tào Vạn Niên.
- Bỏ đi, chuyện gì đến sẽ đến. Sau một tiếng nữa đem lão bí thư chi bộ lên núi rồi trở về.
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh rồi cố gắng bình tĩnh, cười nói:
- Lực Văn, Đoàn Hải, đã tới thì cùng ăn cơm, đưa lão bí thư chi bộ xong rồi hãy trở về.
- Chủ tịch thị trấn, có một số việc quá muộn có thể sẽ không kịp. Nghe nói buổi sáng hôm nay đã triển khai hội nghị thường vụ, lúc này nhanh chóng chạy về còn có thể chuẩn bị một vài thứ.
Trịnh Lực Văn hoảng hốt.
- Bỏ đi, chạy trở về cũng chỉ là một kết quả thôi. Hiện giờ hội nghị thường vụ cũng đã xong rồi, không cần lo lắng, cứ làm tốt công việc của mình là được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nhưng trong lòng đang dậy sóng, có thể bình tĩnh mới là lạ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Chủ tịch thị trấn, Đỗ Bằng ở đâu, để tôi tìm gã xem có thể trợ giúp được chút gì không?
Đoàn Hải thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm cũng đành phải chịu, lúc này không nhìn thấy Đỗ Bằng còn tưởng gã bận rộn ở chỗ nào.
Bởi vì quan tài lão bí thư chi bộ cũng sắp đưa lên núi nên tất cả mọi người đang bận bận rộn. Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Phương Nghê Muội đều loay hoay thở không ra hơi, chạy lên chạy xuống đi thu xếp nhân thủ cho nên Đoàn Hải cũng nghĩ tới đi giúp
- Đỗ Bằng không tới Quy Lĩnh, anh hồ đồ rồi à?
Diệp Phàm còn tưởng rằng Đoàn Hải nhất thời nóng lòng nhớ lầm.
- Không tới?
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đồng thời thất thanh hô.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm vừa nhìn sắc mặt hai người thì mơ hồ đoán được một nửa, đoán chừng là hai người thương lượng gọi Đỗ Bằng tìm mình, kết quả Đỗ Bằng không tới, cũng không báo cho bọn họ.
Nếu quả thật là như vậy thì đoán chừng chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Vương Nguyên Thành đã sớm biết được tin tức.
Chắc y khi thấy bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương điều đi nơi khác đã sớm có tính toán riêng, tiếp đó cũng sai khiến Đỗ Bằng cùng sang giới tuyến với mình, Vương Nguyên Thành là một lão hồ ly, luôn biết dựa theo chiều gió.
- Tối ngày hôm qua, chúng tôi biết được tin tức nhân sự của huyện đại biến động nên cả ba thương lượng rồi bảo Đỗ Bằng tới đây báo trước cho anh.
Lúc ấy tôi còn cầm mấy vạn đồng cho gã mang đến. Tuy nhiên gã nói tiền thị trấn đều qua văn phòng Đảng – Chính của Vương Nguyên Thành để lĩnh nên không cầm mà đi tìm chủ nhiệm Vương. Chuyện gì xảy ra vậy? Không đến cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ.
Trịnh Lực Văn cũng biết chuyện xấu, đoán chừng là Đỗ Bằng sau khi nghe dượng gã là chủ nhiệm Vương Nguyên Thành đề điểm nên đã lủi mất, vô cùng tức giận.
- Mẹ kiếp! Đồ hai mặt, tôi nhổ vào, làm tôi còn tưởng nhầm gã là bạn bè chứ.
Đoàn Hải tái phát bệnh cũ, mắng xa xả.
- Bỏ đi, có lẽ gã có chuyện gì rồi thì sao.
Diệp Phàm thản nhiên, cũng biết là lý do này quá khiên cưỡng.
Mặc dù Đỗ Bằng có việc cũng sẽ nói trước cho Trịnh Lực Văn hoặc Đoàn Hải, hơn nữa đây là chuyện lớn như vậy, Vương Nguyên Thành làm chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính không hề nói một tiếng, không cần nói cũng biết là lâm chuyện bỏ chạy.
Ba người yên lặng uống nước trà.
Một tiếng sau.
Các thường vụ đi ăn cơm trưa rồi quay lại tiếp tục thảo luận, trọng tâm là tranh đoạt cái bánh ngọt lớn mà Diệp Phàm lưu lại.
Trải qua một phen tranh đoạt không lớn, cuối cùng vẫn là Phí Mặc có thực lực hùng hậu thắng được. Thật ra thì ở hội nghị thường vụ này thì chỉ có Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia và Tiếu Tuấn Thần đưa ra nhân tuyển, ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng không động thủ.
Cuối cùng do Hoàng Hải Bình tiếp nhận vị trí Diệp Phàm. Chẳng qua Ngọc Nhã Chi tuy nóichỉ đấu với Phí Mặc một chút nhưng đã hé lộ mâu thuẫn.
Tiếu Tuấn Thần lần này thử đưa ra nhân tuyển của mình, chẳng qua thấy Vệ Sơ Hôn có khuynh hướng ủng hộ Phí Mặc thì cũng không mở miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ Phí Mặc đã có liên lạc với Chủ tịch huyện Vệ vừa mới tới?
Ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng mơ hồ hiểu lầm như vậy.
Thật ra thì Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh rất oan ức, chẳng qua cô ta chỉ nhìn thấy trước mắt đám người Phí Mặc ủng hộ đề nghị của mình ngay tại chỗ miễn nhiệm Diệp Phàm, nói hai người đã có liên hệ từ trước là chuyện xằng bậy. Đến tận bốn giờ rưỡi chiều, nhóm của Diệp Phàm mới vội vã chạy về thị trấn Lâm Tuyền.
Vừa đến thị trấn, hắn đã cảm giác trong trụ sở chính quyền tràn ngập một luồng không khí quái dị, những nhân viên trước kia nhìn thấy Diệp Phàm đều tỏ ra hết sức cung kính thì nay đều tỏ vẻ lãnh đạm.
Bọn họ hoặc gật đầu, hoặc không nóng không lạnh hỏi một câu vô thưởng vô phạt, có người dứt khoát giả mù không nhìn thấy.
Mặc dù có ít người có thể mỉm cười nhưng nụ cười lộ rõ vẻ cứng ngắc làm Diệp Phàm bất giác nghĩ tới mấy cương thi trong phim Hồng Kông thời ấy.
- Diệp, Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện Vệ và phó bí thư Phí đang trong phòng họp của chính quyền chờ anh.
Lúc này Vương Nguyên Thành của văn phòng Đảng - Chính sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hơn nữa thân thể trước kia nhìn thấy lãnh đạo thường khom khom giờ đột nhiên thẳng tắp, không biết có phẫu thuật hay không.
- A! Tôi đi liền đây.
Diệp Phàm lạnh nhạt rồi đi về phía phòng họp lớn.
Đang đi thì chợt có điện thoại gọi tới, là Triệu Bính Kiện của Cục tài chính gọi tới, tuy nhiên y hiện giờ đã là Phó Chủ tịch huyện.
Triệu Bính Kiện hạ giọng nói:
- Tiểu tử ngươi có chuyện gì vậy, liên lạc mãi mà không tìm thấy. Có phải Chủ tịch huyện Vệ đến Lâm Tuyền?
- Ừ! Cô ta đang cùng với Phí Mặc ở trong phòng họp lớn của chính quyền, nghe nói muốn mở hội nghị ngoài giờ. Em vừa ở thôn Quy Lĩnh về đây, ở đó không có sóng điện thoại, điện thoại hữu tuyến thì bị cây cối đổ làm đứt. Cảm ơn anh Triệu quan tâm, còn phải chúc mừng anh lên chức nhé, ha ha ha
Diệp Phàm cười khổ qua điện thoại, vẻ mặt buồn bực.
Ngày trước Tần Chí Minh là cán bộ cấp tiểu đoàn, sau khi ra quân về địa phương thậm chí còn rơi xuống nửa cấp hoặc một cấp tương đương, ngay cả một cái chức Phó Trưởng phòng thực chức cũng không mò được.
Lúc ấy bản thân mình thu xếp Tần Chí Minh đến Cục Tôn giáo nhậm chức Cục trưởng, còn bảo lưu đãi ngộ cấp tiểu đoàn cho y đã là không tệ.
Tần Chí Minh khi đến cục thì cả cục tính ra chỉ có ba người gồm Tần Chí Minh là cục trưởng và hai cục phó, ngay cả nhân viên sai vặt cũng không có.
Tần Chí Minh lúc ấy buồn rầu, đến quán ăn còn phải tự móc tiền túi ra trả, có khi đến vài đền chùa hoạt động, bởi vì Tần Chí Minh là lãnh đạo nên mấy phương trượng chủ trì tìm đến hóa duyên, Tần Chí Minh chỉ có thể cười khổ.
Đám phương trượng không xin được tiền đều lạnh mặt, trong lòng mắng thầm, - Cục trưởng cái rắm, người ta làm cục trưởng thì đều ngồi xe con, mỗi lần đến miếu đều xuất ra mấy trăm tiền nhanh đèn. Cục trưởng nhà anh đến đây bằng máy kéo, đã không cho đồng nào còn ăn không mấy bữa cơm chay.
Vừa nghe Phí Mặc nói ra Cục Tôn giáo thì ánh mắt của các thường vụ đều lộ vẻ quái dị.
Cổ Bảo Toàn đem quyền lợi để Diệp Phàm vào đâu cho Phí Mặc, trong lòng đã đánh giá Phí Mặc sẽ đem Diệp Phàm nhét vào cái cục tồi tàn nào đó chẳng hạn như cục thủy sản. Tuy nhiên y tuyệt đối không ngờ Phí Mặc lại cay độc đem Diệp Phàm nhét vào Cục Tôn giáo, kinh phí hoạt động một năm chưa đến năm ngàn đồng.
Người ta ở đại trấn Lâm Tuyền quản lý mười mấy vạn nhân khẩu, tiền một năm cũng lên đến vài trăm vạn.
Bây giờ đến Cục Tôn giáo thì đúng là sỉ nhục.
Tuy nhiên cả đám thường vụ cũng chỉ nói thầm trong bụng, không ai đứng ra nói cho Diệp Phàm một câu.
Tạ Cường, Tiếu Tuấn Thần và Vương Xương Nhiên đang suy nghĩ, chỉ cần bảo vệ tiểu tử này còn ở cấp Trưởng phòng khác cũng coi như là còn có cơ hội.
Thịt muỗi cũng là thịt, dầu gì cũng là một Cục trưởng, mặc dù là cục vất đi nhưng dù là một hiệu trưởng trung tâm cũng không bằng.
Chỉ có Chu Trường Hà của Ủy ban kiểm tra nghĩ thầm, " Hừ! Lần này coi như xong, sau này nữa từ từ sẽ đến, trước hết để cho tiểu tử này đi Cục Tôn giáo uống nước trắng ăn cháo mấy năm rồi nói. Sau đó xem thế nào hắn còn duy duy trì đi Mitsubishi, hút Trung Hoa, mặc hàng hiệu.
Cục Tôn giáo nghèo nghèo kiết xác, kinh phí một năm chưa đầy năm ngàn, hơn nữa còn là nơi huyện nhét người thích gây chuyện vào đó, tất cả đều là kẻ bất mãn, tha hồ cho tiểu tử ngươi đau đầu!-
- Tốt lắm, cứ định như vậy đi!
Cổ Bảo Toàn nói một câu liền quyết định vận mệnh đồng chí Diệp Phàm..
Vào lúc h sáng, hội nghị thường vụ biểu quyết thông qua việc miễn nhiêm chức vụ Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền của Diệp Phàm, điều lên Cục Tuyên giáo đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng.
Diệp Phàm lúc này vẫn không hề hay biết gì, đang bận rộn trước linh đường của lão bí thư chi bộ Phượng Cửu Công.
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải bao hết một chiếc xe lam vội vã vọt tới thôn Quy Lĩnh, hai người bất kể thân thể đau nhức chạy thẳng tới linh đường.
Thấy Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải chạy tới Diệp Phàm cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, cười nói:
- Các anh cũng tới đưa lão bí thư chi bộ sao, đã tới rồi thì ăn cơm rồi đưa lên núi.
Vào những năm ấy ở huyện Ngư Dương còn chưa thịnh hành hỏa táng, ngay cả viên chức chính quyền sau khi chết thì chọn hình thức hỏa táng chưa tới hai phần.
Người bình thường sau khi chết thì được người nhà đào cho một huyệt chỗ chân núi.
Sau đó đem quan tài chôn vào, sau ba năm đợi cho thi thể rữa nát thì tiến hành cải táng bỏ xương cốt vào một cái tiểu.
Cuối cùng mới nhờ thầy phong thủy tìm một vị trí tốt trên núi, chọn lúc đêm đen tối trời dẫn theo bạn bè thân thích đi chôn trộm.
Tại sao lại phải đi chôn trộm trong đêm tối?
Có lẽ có người không hiểu, điều này vốn có thể quang minh chính đại đi làm, vào thời ấy quy định của quốc gia về điều này cũng không có quá nhiều quy định cứng nhắc, ít nhất ở Ngư Dương là vậy. Thật ra thì điều này sớm đã có, chẳng qua là khó có thể thi hành.
Sau đó có người đã giải thích cho Diệp Phàm.
Điều này vốn là như sau, nếu như người chọn được chỗ phong thủy tốt mà lại thuộc sở hữu của người khác thì dĩ nhiên phải đào trộm, bằng không để chủ nhân biết được thì phiền hà. Hơn nữa nếu để chủ nhân phần mộ đó biết được.
Là có người nhắm trúng phần mộ sẽ ra giá trên trời. Một chỗ đất vốn chỉ ở một nơi hẻo lánh trên núi nhưng thoáng cái đã được đẩy lên ba, bốn ngàn đồng, thậm chí là biết người có tiền thì một vạn đồng cũng có thể hét ra.
Thật ra thì nông dân phần lớn đều làm mộ sơ sài, chỉ cần mấy hòn đá kê lên chắc chắn một chút là được.
Mộ xây tốt thường thường là đám người giàu và làm quan, một ngôi mộ cũng giá trị cả vạn đồng, thậm chí là mười mấy vạn, trăm vạn cũng là có thể.
Đặc biệt là người làm quan lại càng tin vào mộ phần, hi vọng lão tổ tông trên trời có thể linh thiêng phù hộ mình càng làm càng lớn, tiền càng mò càng nhiều, hơn nữa còn không việc gì.
Cho nên chuyện nhà nước ra chính sách làm cấm làm mộ phần chỉ là trên hình thức. Người làm quan dĩ nhiên đều biết vì họ là người chấp hành chính sách, đợi đến lúc trong tỉnh hay thành phố kiểm tra thì sẽ sai người trồng mấy thứ cây cối lên ngụy trang.
Về phần đào mộ thì thường chọn vào buổi tối đào ra hình dạng sơ bộ, vào sáng ngày hôm sau sẽ đem người chết chôn vào.
Cũng có người tuy người nhà chưa chết nhưng đã chọn đào sẵn phần mộ để vậy, đợi sau ba năm thì làm lại.
Cách làm như vậy dĩ nhiên là hao tiền tốn của, người sau khi chết hỏa táng thì bớt được rất nhiều phiền phức, chỉ có điều lúc này phương pháp hỏa táng còn tương đối thô sơ, nhiều lúc có cảm giác thiêu đốt da thịt người thân cũng thấy đau lòng.
Tuy nói Diệp Phàm có chút buồn cười nhưng đây là phong tục từ đời xưa truyền lại, hắn cho dù là một Chủ tịch thị trấn cũng không cách nào thay đổi.
Nông thôn có người nhà nghèo đến nỗi không có tiền để chữa bệnh nhưng phần mộ tổ tiên sẽ phải tu sửa, dù không có tiền cũng phải vay mượn mà làm nếu không sẽ bị láng giềng phỉ nhổ.
- Chủ tịch Diệp, tôi có việc gấp cần báo cáo.
Trịnh Lực Văn lặng lẽ ghé sát tai Diệp Phàm thì thầm.
Nghe được tin tức của Trịnh Lực Văn, trong lòng Diệp Phàm thoáng cái đã nặng nề, lo lắng không biết vấn đề gì đã xuất hiện.
Nếu như trước kia có bí thư Lý Hồng Dương che chở thì còn có thể kéo dài một chút, bây giờ Lý Hồng Dương đã bị điều đi, chẳng còn ai đứng ra nói giúp mình một câu.
Giờ phút này Diệp Phàm mới cảm giác được mình ở Huyện ủy Ngư Dương thật sự không có một bạn bè có thể giúp đỡ chân thành, gần đây bản thân bận việc ở Lâm Tuyền nên căn bản không có thời gian đi bái phỏng người nào.
Hiện giờ cho dù là chạy trở về đoán chừng cũng đã không kịp, hơn nữa tìm ai nói chuyện có lẽ cũng vô dụng.
Vu Kiến Thần thì thuộc hệ thống công an, không quản được bên chính quyền.
Lão ca Tào Vạn Niên gần đây không có tin tức, chắc còn lo chuyện bản thân y chưa xong, thời gian đâu còn nhìn đến mình, hơn nữa vào thời kỳ nhạy cảm này Diệp Phàm cũng không muốn đi phiền toái Tào Vạn Niên.
- Bỏ đi, chuyện gì đến sẽ đến. Sau một tiếng nữa đem lão bí thư chi bộ lên núi rồi trở về.
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh rồi cố gắng bình tĩnh, cười nói:
- Lực Văn, Đoàn Hải, đã tới thì cùng ăn cơm, đưa lão bí thư chi bộ xong rồi hãy trở về.
- Chủ tịch thị trấn, có một số việc quá muộn có thể sẽ không kịp. Nghe nói buổi sáng hôm nay đã triển khai hội nghị thường vụ, lúc này nhanh chóng chạy về còn có thể chuẩn bị một vài thứ.
Trịnh Lực Văn hoảng hốt.
- Bỏ đi, chạy trở về cũng chỉ là một kết quả thôi. Hiện giờ hội nghị thường vụ cũng đã xong rồi, không cần lo lắng, cứ làm tốt công việc của mình là được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nhưng trong lòng đang dậy sóng, có thể bình tĩnh mới là lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chủ tịch thị trấn, Đỗ Bằng ở đâu, để tôi tìm gã xem có thể trợ giúp được chút gì không?
Đoàn Hải thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm cũng đành phải chịu, lúc này không nhìn thấy Đỗ Bằng còn tưởng gã bận rộn ở chỗ nào.
Bởi vì quan tài lão bí thư chi bộ cũng sắp đưa lên núi nên tất cả mọi người đang bận bận rộn. Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Phương Nghê Muội đều loay hoay thở không ra hơi, chạy lên chạy xuống đi thu xếp nhân thủ cho nên Đoàn Hải cũng nghĩ tới đi giúp
- Đỗ Bằng không tới Quy Lĩnh, anh hồ đồ rồi à?
Diệp Phàm còn tưởng rằng Đoàn Hải nhất thời nóng lòng nhớ lầm.
- Không tới?
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đồng thời thất thanh hô.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm vừa nhìn sắc mặt hai người thì mơ hồ đoán được một nửa, đoán chừng là hai người thương lượng gọi Đỗ Bằng tìm mình, kết quả Đỗ Bằng không tới, cũng không báo cho bọn họ.
Nếu quả thật là như vậy thì đoán chừng chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Vương Nguyên Thành đã sớm biết được tin tức.
Chắc y khi thấy bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương điều đi nơi khác đã sớm có tính toán riêng, tiếp đó cũng sai khiến Đỗ Bằng cùng sang giới tuyến với mình, Vương Nguyên Thành là một lão hồ ly, luôn biết dựa theo chiều gió.
- Tối ngày hôm qua, chúng tôi biết được tin tức nhân sự của huyện đại biến động nên cả ba thương lượng rồi bảo Đỗ Bằng tới đây báo trước cho anh.
Lúc ấy tôi còn cầm mấy vạn đồng cho gã mang đến. Tuy nhiên gã nói tiền thị trấn đều qua văn phòng Đảng – Chính của Vương Nguyên Thành để lĩnh nên không cầm mà đi tìm chủ nhiệm Vương. Chuyện gì xảy ra vậy? Không đến cũng phải báo cho chúng ta một tiếng chứ.
Trịnh Lực Văn cũng biết chuyện xấu, đoán chừng là Đỗ Bằng sau khi nghe dượng gã là chủ nhiệm Vương Nguyên Thành đề điểm nên đã lủi mất, vô cùng tức giận.
- Mẹ kiếp! Đồ hai mặt, tôi nhổ vào, làm tôi còn tưởng nhầm gã là bạn bè chứ.
Đoàn Hải tái phát bệnh cũ, mắng xa xả.
- Bỏ đi, có lẽ gã có chuyện gì rồi thì sao.
Diệp Phàm thản nhiên, cũng biết là lý do này quá khiên cưỡng.
Mặc dù Đỗ Bằng có việc cũng sẽ nói trước cho Trịnh Lực Văn hoặc Đoàn Hải, hơn nữa đây là chuyện lớn như vậy, Vương Nguyên Thành làm chủ nhiệm văn phòng Đảng – Chính không hề nói một tiếng, không cần nói cũng biết là lâm chuyện bỏ chạy.
Ba người yên lặng uống nước trà.
Một tiếng sau.
Các thường vụ đi ăn cơm trưa rồi quay lại tiếp tục thảo luận, trọng tâm là tranh đoạt cái bánh ngọt lớn mà Diệp Phàm lưu lại.
Trải qua một phen tranh đoạt không lớn, cuối cùng vẫn là Phí Mặc có thực lực hùng hậu thắng được. Thật ra thì ở hội nghị thường vụ này thì chỉ có Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia và Tiếu Tuấn Thần đưa ra nhân tuyển, ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng không động thủ.
Cuối cùng do Hoàng Hải Bình tiếp nhận vị trí Diệp Phàm. Chẳng qua Ngọc Nhã Chi tuy nóichỉ đấu với Phí Mặc một chút nhưng đã hé lộ mâu thuẫn.
Tiếu Tuấn Thần lần này thử đưa ra nhân tuyển của mình, chẳng qua thấy Vệ Sơ Hôn có khuynh hướng ủng hộ Phí Mặc thì cũng không mở miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ Phí Mặc đã có liên lạc với Chủ tịch huyện Vệ vừa mới tới?
Ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng mơ hồ hiểu lầm như vậy.
Thật ra thì Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh rất oan ức, chẳng qua cô ta chỉ nhìn thấy trước mắt đám người Phí Mặc ủng hộ đề nghị của mình ngay tại chỗ miễn nhiệm Diệp Phàm, nói hai người đã có liên hệ từ trước là chuyện xằng bậy. Đến tận bốn giờ rưỡi chiều, nhóm của Diệp Phàm mới vội vã chạy về thị trấn Lâm Tuyền.
Vừa đến thị trấn, hắn đã cảm giác trong trụ sở chính quyền tràn ngập một luồng không khí quái dị, những nhân viên trước kia nhìn thấy Diệp Phàm đều tỏ ra hết sức cung kính thì nay đều tỏ vẻ lãnh đạm.
Bọn họ hoặc gật đầu, hoặc không nóng không lạnh hỏi một câu vô thưởng vô phạt, có người dứt khoát giả mù không nhìn thấy.
Mặc dù có ít người có thể mỉm cười nhưng nụ cười lộ rõ vẻ cứng ngắc làm Diệp Phàm bất giác nghĩ tới mấy cương thi trong phim Hồng Kông thời ấy.
- Diệp, Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện Vệ và phó bí thư Phí đang trong phòng họp của chính quyền chờ anh.
Lúc này Vương Nguyên Thành của văn phòng Đảng - Chính sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hơn nữa thân thể trước kia nhìn thấy lãnh đạo thường khom khom giờ đột nhiên thẳng tắp, không biết có phẫu thuật hay không.
- A! Tôi đi liền đây.
Diệp Phàm lạnh nhạt rồi đi về phía phòng họp lớn.
Đang đi thì chợt có điện thoại gọi tới, là Triệu Bính Kiện của Cục tài chính gọi tới, tuy nhiên y hiện giờ đã là Phó Chủ tịch huyện.
Triệu Bính Kiện hạ giọng nói:
- Tiểu tử ngươi có chuyện gì vậy, liên lạc mãi mà không tìm thấy. Có phải Chủ tịch huyện Vệ đến Lâm Tuyền?
- Ừ! Cô ta đang cùng với Phí Mặc ở trong phòng họp lớn của chính quyền, nghe nói muốn mở hội nghị ngoài giờ. Em vừa ở thôn Quy Lĩnh về đây, ở đó không có sóng điện thoại, điện thoại hữu tuyến thì bị cây cối đổ làm đứt. Cảm ơn anh Triệu quan tâm, còn phải chúc mừng anh lên chức nhé, ha ha ha
Diệp Phàm cười khổ qua điện thoại, vẻ mặt buồn bực.