- Cậu phải làm cẩn thận một chút, đừng để xong đời với cây thương này.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ha ha, biện pháp này là do ông dạy mà, chắc không co vấn đề gì chứ?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Có quỷ mới biết là có vấn đề hay không, biện pháp này ta cũng chưa thử qua. Hơn nữa, lôi điện của tự nhiên uy lực kinh người. Bốn người các cậu phải phối hợp tốt, nếu không phong giới trong cây thương sẽ bị lôi điện phá hủy, đến lúc đó hai chúng ta cũng xong đời.
Thiên Hạo Tử lo lắng nói.
Diệp Phàm, Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Dương Đinh Thiên phân làm bốn phía, ngồi xếp bằng quanh bức tượng của Tam Hóa. Thi triển Tứ tượng thiên lôi trận của Tây Môn gia.
Rầm…
Lôi điện cuối cùng cũng đến rồi, hơn nữa, lôi điện dường như cũng hiểu được tâm ý của Diệp Phàm, những tia sét dánh đến khiến người ta phải hoa mắt.
- Tiếp dẫn tụ hợp xung kích.
Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, bốn luồng nội khí khổng lồ nhất thời vây quanh bức tượng Tam Hóa, cuối cùng bị con rơi hợp thành một luồng lực lớn nhắm thẳng vào Bá Vương kim thương mà đi.
Mà trên cây thương sớm đã thu được lôi điện, những tiếc đét ~ vang lên, may có bốn người Diệp Phàm vây kín, nếu không, tượng đồng Tam Hóa đã sớm bị lôi điện phá hủy rồi.
- Đủ rồi, nhanh lên, nếu không hai chúng ta không thể trụ được nữa đâu.
Thiên Hạo Tử gào thét.
- Trát…
Diệp Phàm khống chế được Bá Vương kim thương, nhằm về phía vạn tài hàn băng đâm qua.
Ba~
Những tiếng quái dị vang lên, nhưng Vạn tài hàn băng vẫn không hề nhúc nhích. Diệp Phàm không bỏ ý định, lại tiếp tục, nhưng động tĩnh dường như cũng không lớn.
- Xong rồi, Vạn tài hàn băng này có lẽ đã được sư tổ của phái Võ Đang dùng pháp môn đặc biệt để luyện cho nên quá cứng rắn. Bỏ đi, không thành công đâu.
Thiên Hạo Tử nói.
- Chúng ta cứ tiếp tục đi, tôi không tin là không phá được.
Diệp Phàm nói.
- Đợi đến khi thành công thì hai chúng ta đã xong đời rồi, lôi điện này quá mạnh, ta không trụ được nữa.
Thiên Hạo Tử nói.
- Không trụ được thì cũng phải cố gắng. Nếu không, bốn người chúng tôi sẽ rút trước, còn cây thương này vẫn có thể kéo thiên lôi đến.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tiểu tử ngươi muốn hại chế hai bọn ta có đúng không?
Thiên Hạo Tử nổi giận.
- Hiện tại ông chỉ có thể tập trung mà làm, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tiểu tử ngươi, nếu ta không trụ nổi thì chúng ta cùng xong đời đấy. Cứ tưởng nhóm các ngươi rút lui trức là xong việc đúng không? Thời điểm lôi điện phá vỡ phong giới trên cây thương là lúc chúng ta cùng nhau xong đời.
Thiên Hạo Tử nói.
- Yên tâm, các ông không mất mạng được đâu…
Diệp Phàm kêu lên, sau đó dùng một luồng lực lớn công kích qua.
Diệp Phàm đột nhiên cảm giác Bá Vương kim thương chấn động, Ba~ một tiếng. Toàn bộ thân mình độ nhiên kịch liệt bắn ra.
Nhất thời, trời đất u ám. Khi Diệp Phàm giương mắt lên nhìn, không khỏi kinh ngạc. Bởi vì, ba người Hồng Tà, Dương Đinh Thiên đều đã ngã xuống đất. Hơn nữa, ba người này tỏ ra vô cùng thảm thiết, toàn thân đều đen sì như cục than cháy. Không chỉ râu tóc mà quần áo cũng bị cháy thành tro.
Diệp Phàm vội đi qua kiểm tra một chút, phát hiện vẫn còn thở, chỉ là hôn mê đi mà thôi. Hắn liền sờ vật màu đen trên da bọn họ, phát hiện bên trong da thịt không bị thương, có lẽ là lớp tro bụi quần áo bị cháy dính trên người.
Hắn có cảm giác mát lạnh, lúc này mới phát hiện ra mình giống như bọn họ.
- Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ bị lôi điện đánh cho bị như vậy sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Ngươi còn ở đó làm cái gì, tìm xem có được thứ tốt gì không? Nơi này đã không phải là chỗ củ pho tượng ban nãy rồi.
Thiên Hạo Tử tỏ ra hữu khí vô lực nói.
- Không phải là chỗ ban nãy sao?
Diệp Phàm cả kinh, nhìn xung quanh một chút, thiếu chút nữa thì rớt cằm.
Nơi này hình như cũng là buổi tối, giống một khe sâu, có hoa cỏ, có cây cối, hơn nữa phạm vi cũng không nhỏ, cũng phải đến ba bốm dặm.
Tuy nhiên, quanh mình cách một đoạn lại có một cái hang to như xe chiếc xe hơi. Bên trong hang có thứ gì đó như dầu đốt. Phía trên có một cây đèn to như cánh tay người lớn.
- Quái nhỉ, chúng ta đến nơi nào đây rồi. Vừa rồi bên ngoài có dông tố, nhưng chỗ này lại không có chút mưa nào cả. Hơn nữa, ngay cả ánh trăng cũng không thấy. Chẳng lẽ lại xuyên đến dị giới rồi hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Dị giới cái gì, đây là bên trong phong giới, hiểu chưa?
Thiên Hạo Tử hừ nói.
- Phong giới lớn như vậy à, tuy nhiên quá kỳ lạ. Không phải ông nói phong giới ở phía dưới bệ của Tam Hóa dại sư. Bệ đó tuy tương đối lớn, nhưng ũng không thể có không gian lớn như thế này, có đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỗ bệ ngồi của Tam Hóa đại sư có Vạn tài hàn băng lấm tấm, đó chính là thiết kế của điểm vào phong giới. Hơn nữa, phong giới này rất cao cấp, có lẽ còn có cơ quan chuyển tiếp.
- Cơ quan chuyển tiếp, nghĩa là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ví dụ như mọi người lên núi xuống núi có cáp treo ấy. Chính là như vậy, khi các cậu chạm phải lối vào phong giới, thì nó sẽ có cơ quan như cáp treo đưa vào bên trong phong giới. Mà phong giới này có lẽ nằm ở một địa điểm nào đó dưới núi này. Chẳng qua bị đóng cửa che chắn không nhìn ra mà thôi. Phong giới thật ra giống như một tấm plastic vây quanh. Đương nhiên, bởi vì phong giới là nội khí trong cơ thể người kết tinh tự nhiên mà thành.
Cho nên, tính thông khí đều rất cao. Hơn nữa, xem bên trong phong giới này còn có cây mọc, chứng tỏ còn có thể thông qua thủ đoạn nhất định để đưa mưa và ánh sáng mặt trời vào. Hiện tại không có mưa, không có nghĩa là ngày mai ngày môt không có.
Tôi cũng nói không rõ, bởi vì, phong giới là người khác làm, mỗi người đều có sở thích và đặc sắc riêng của mình.
Thiên Hạo Tử nói.
Lúc này, ba người Dương Đinh Thiên cũng đã tỉnh lại.
Ba người cũng giống như Diệp Phàm, đầu tiên rất sợ hãi, vẻ mặt quái dị. Sau đó hỏi Diệp Phàm đây là nơi nào. Diệp Phàm liền giải thích một chút, ba người đều tỏ ra khiếp sợ.
- Không thể tưởng tượng được đây là phong giới, quá thần kỳ. Khí trong cơ thể chúng ta không ngờ lại có thể chế tạo ra thứ thần kỳ thế này, đúng là lợi hại.
Hồng Tà cảm thán nói.
- Cơ thể con người vốn kỳ diệu mà, không có cái gì kỳ lạ cả.
Diệp Phàm nhún vai nói.
- Diệp Phàm, hình như cậu hiểu biết không ít nhỉ.
Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, tôi đọc sách nhiều mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng có sach nói về cái này sao?
Dương Đinh Thiên cười lạnh một tiếng.
- Dừng dông dài nữa, chúng ta đi xem nơi thần kỳ này.
Hồng Tà nổi hứng thú, thúc giục nói.
- Nên lấy cành cây để che người lại một chút, nếu không, bốn người đàn ông trần như nhộng ở chỗ này cũng thật là mất mặt.
Lệ Vô Nhai nói xong, đi ra bẻ cành cây.
Ba người Diệp Phàm cũng đi ra bẻ cành cây che lên người. Nhìn bộ dạng giống như người nguyên thủy, bốn người không khỏi phì cười.
Xuyên qua một rừng cây nhỏ, bốn người vừa đi lên phía trước thì nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Bảy cỗ quan tài xếp thành hàng quỷ dị, sáu cỗ quan tài xếp thành hình lục giác, nằm bên trong hình lục giác còn có một cỗ quan tài khác. Quan tài rộng chừng hai mét, dài cũng chừng ba mét.
- Hình như tất cả đều làm bằng thủy tinh thì phải, bên trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy người trong quan tài. Chẳng lẽ đó tất cả đều là các tổ sư của phái Võ Đang. Mà phong giới này thực ra là một quần thể mộ kỳ diệu.
Lệ Vô Nhai nói.
- Có lẽ là vây, không thể ngờ được rằng chúng ta lại đi vào mộ tổ của phái Võ Đang như vậy. Nơi này ngoài người chết ra thì còn có cái gì chứ?
Hồng Tà có chút ủ rũ. Còn Dương Đinh Thiên thì bước lên khấu đầu.
- Việc sắp xếp quan tài liệu có phải có vấn đề không?
Dương Đinh Thiên đứng lên nhìn nhìn nói.
- Đúng là rất kỳ lạ, trong hình lục giác còn có một cỗ quan tài, chẳng lẽ đó là quan tài của người đứng đầu năm đó sao?
Diệp Phàm nói.
- Hình như cậu biết điều gì đó đúng không?
Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm nói.
- Ha ha, ở trong phái Võ Đang có lẽ tôi còn biết nhiều việc hơn ông nhiều.
Diệp Phàm cười thần bí nói.
- Có khả năng không?
Dương Đinh Thiên cười lạnh nói.
- Có tin hay không là tùy ông, ví dụ, chuyện bệ dưới của Tam Hóa đại sư có phong giới, chẳng lẽ ông có phát hiện sao?
Diệp Phàm nói.
- Không phát hiện, nhưng, cậu biết những điều này. Phỏng chừng chính là trên Thái thượng chưởng môn lệnh có bí mật gì đó mà thôi.
Dương Đinh Thiên rất muốn biết, nhưng Diệp Phàm không nói, khiến ông ta tức đến nỗi nghiến chặt răng.
- Thái thượng chưởng môn lệnh, ha ha, tôi không phát hiện ra bí mật gì.
- Không thể, truyền thuyết Thái thượng chưởng môn lệnh này chính là vật ở thời kỳ đầu lập phái dùng hòn đá dưới đáy biển luyện thành. Vật này do mấy đại tổ sư chúng ta cùng nhau hợp lực, qua một năm mới luyện thành. Bên trong này nhất định cất giấu bí mật của phái Võ Đang.
Chẳng qua, Trương sư huynh phỏng chừng đã phát hiện ra một điểm. Vừa rồi quả cầu kia chấn động, phỏng chừng không thể không dính dáng gì đến Thái thượng chưởng môn.
- Tiểu tử, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ta. Điểm này của cậu ta đã sớm cân nhắc rồi.
Dương Đinh Thiên nói.
- Vậy sao? Ông nghĩ như vậy tôi cũng không ngăn cản đâu.
Diệp Phàm nhún vai nói.
- Cậu.
Dương Đinh Thiên tức giận giơ tay lên, tuy nhiên, Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều lạnh lùng nhìn ông ta.
Biết hai lão quái vật này cũng không dễ động vào, hơn nữa có kim thương của Diệp Phàm, ai thắng ai thua còn có nói.
Đương nhiên, Dương Đinh Thiên cho rằng mình tuyệt đối nắm chắc, nhưng hiện tại không phải là thời điểm nội chiến, hơn nữa, còn chưa phát hiện ra vật gì có giá trị cơ mà.
- Ông phát hiện điều gì sao?
Diệp Phàm hỏi Thiên Hạo Tử.
- Bảy người chết mà thôi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tuy nhiên, đã chết lâu rồi. Có khi còn lâu hơn cả ta nữa. Đây chẳng lẽ là những tổ sư sáng lập ra phái Võ Đang sao?
- Ha ha, cùng với bọn họ thì sao? Ở đây là Việt Châu, không phải trụ sở của tập đoàn Hoành Không.
Một kẻ từ bên ngoài đến y dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Vừa mới mở miệng ra là lão Bí thư Tỉnh, Chủ tịch tỉnh này đã muốn lấy bọn họ chèn ép người khác phải không?
Lâm Thiệu Đông tôi không phải là dọa tốt đâu.
Lâm Thiệu Đông cười lạnh nói.
- Việc này chính xác là người ta xây dựng trước sơn trang Yến Nguyệt, nếy thực tế bọ họ đi thật có lẽ cũng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Nhưng tập đoàn Hoành Không còn thuộc Bộ, bọn họ sẽ không ngồi yên không mà không lo. Tôi thấy, nếu có trở ngại thì coi như hết.
Sau khi khách sạn của các cậu được xây dựng, chính quyền thành phố có thể chiếu cố cho các cậu một số việc.
Ví dụ như, có thể quy định về địa điểm chiêu đãi đúng không?
Dương Thanh Hoài nói, đương nhiên trong lòng ông ta cũng không hi vọng Xương Đô đi sơn trang Yến Nguyệt.
Đầu tư sơn trang Yến Nguyệt cuối cùng đạt đến hơn triệu, cũng là một mối khách hàng lớn. Bọn họ không phù hợp với lợi ích của chính quyền thành phố.
- Cái này vốn dĩ là ông không nên bày ra cái cấp gì đó.
Lâm Thiệu Đông hầm hừ nói:
- Đương nhiên, nếu Chủ tịch Dương nhất định không cho phép, vậy thì tôi sẽ theo Xương Đô qua bên kia đánh tiếng.
- Thôi đi, các cậu muốn thế nào đây? Việc này chuyện cạnh tranh của giới thương gia các cậu, không có liên quan gì đến chính quyền chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không muốn can thiệp vào sự cạnh tranh của các cậu.
Dương Thanh Hoài cúi đầu, nếu hôm nay không đáp ững thì có lẽ tên Lâm Thiệu Đông này sẽ gây sức ép.
- Ha ha ha, đây mới là chủ tịch Dương của chúng ta chứ.
Lâm Thiệu Đông cười ha ha rồi bước đi.
- Muốn làm chuyện này chúng ta sẽ hợp tác lâu.
Diệp Phàm thu hồi lại con dơi rồi đi.
Quả nhiên chuyện đến rồi.
Sáng ngày hôm sau, Tào Nguyệt gọi điện thoại đến, thời phì phò nói:
- Xương Đô ức hiếp người quá đáng, tôi thực sự không nhịn được nữa rồi.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm đang ngồi uống trà nói chuyện với Lang Phá Thiên.
- - m đường trong bản thiết kế ban đầu bây giờ vị khách sạn Xương Đô chiếm hơn một nửa rồi.
Bây giờ còn lại hơn m mặt đường hôm nay toàn bộ cũng bị khách sạn Xương Đô bao vây rồi.
Xe phục vụ cho việc xây dựng của chúng ta không vào được. Chuyện này tôi đang muốn tìm bọn họ nói lý. Lúc này, lại do nhân viên chấp cháp của Thành phố quản lý chuyện đền bù và giải phóng mặt bằng.
Nói là chính quyền thành phố thay đổi quy hoạch về tuyến đường, còn lùi vào trong sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta m là nằm trong bản quy hoạch.
Đương nhiên là chúng ta không chịu, đồng chí quản lý việc di dời và giải phóng mặt bằng còn nói phải lập tức chấp hành. Hơn nữa, máy móc sẽ phá hủy sạch sẽ hiện trường.
Đại môn của chúng ta đều bị bọn họ vào rồi.
Tào Nguyệt nói.
- Báo cảnh sát chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo rồi, thực ra cảnh sát họ rất khó chịu. Nhưng khi hiểu ra vấn đè bọn họ lập tức đi ngay. Nói đây là chuyện di dời, giải phóng mặt bằng của thành phố chứ không phải là có người muốn gây chuyện.
Tào Nguyệt nói.
- Được, để bọn họ lấy đi, các vị không cần ngăn cản, bọn họ muốn lấy bao nhiêu thì để cho họ lấy.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng mà chủ tịch Diệp....
Tào Nguyệt vừa nói đến đây, Diệp Phàm lại hừ lạnh nói:
- Không sao, cứ bảo vệ bản thân cho tốt đi. Chuyện này tôi sẽ xử lý.
- Ha ha ha...
Tiếng mà Tào Nguyệt nghe thất vừa rồi không nhỏ, lỗ tai linh hoạt của Lang Phá Thiên đương nhiên là nghe thấy. Diệp Phàm cúp điện thoại phá lên cười, vẻ mặt vui như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.
- Cái người này, có người đến tận cửa ức hiếp rồi, anh là cấp trên mà lại còn cười được.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Từ trước đến giờ đều là Diệp Phàm đi ức hiếp người khác, bây giờ cũng để cho anh nếm thử chút cảm giác bị người khác ức hiếp có phải không?
Lang Phá Thiên nói.
- Nhưng tôi hiểu, những người này xui xẻo rồi. Chuyện này chẳng phải là biến thành tiền tặng cho tập đoàn Hoành Không các anh hay sao? Tôi làm huynh đệ, có thể có người tặng tiền cho anh đương nhiên là tôi cũng vui mừng rồi, có đúng không nào?
- Sao lại nói là tặng tiền? Đây là bồi thường cho tôi mới đúng chứ?
Diệp Phàm cười nói:
- Tôi phải về tập đoàn Hoành Không, xảy ra chuyện lớn như vậy, cần mở một cuộc họp. Nếu không lo chuyện này làm cũng không xong được.
- Cần tôi giúp thế nào, người huynh đệ cứ nói một câu.
Lang Phá Thiên không cười nữa.
- Khách sạn lớn Xương Đô coi trời bằng vung, đến cả đường mà cũng chiếm. Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm một vương quốc độc lập sao? Cho nên đồng chí lão Lang, đội xe của công không qua được đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là ít, đội xe không qua được thì phải thông đường thôi đúng không?
Lang Phá Thiên cười gượng:
- Lúc nào bắt đầu khơi thông? Cái này liên quan lớn đến ngành Quốc phòng không thể qua loa được.
- Mọi người cứ đợi điện thoại của tôi là được, chờ cho bọn chúng gần đến lúc thông đường vào sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta, thời cơ này nhất định phải nắm chắc. Nói cách khác, tiền của tôi cũng không mất.
Diệp Phàm cười rảo bước thật nhanh.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, bọn họ làm gì vậy? tôi lập tức sắp xếp người qua đó.
Khổng Đông Vọng gọi điện thoại đến.
- Không cần đâu, người là là thi hành nhiệm vụ của chính quyền thành phố. Cảnh sát xen vào chuyện này làm gì? Để cho bọn họ chấp hành tốt là được.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đột nhiên Khổng Đông Vọng rùng mình một cái, su đó than:
- Ôi, các người đi rước sát tinh, các người xui xẻo là đáng rồi.
Nhậm Thời Mãn nghe cuộc điện thoại của Diệp Phàm đầy tức giận, nói là lập tức mở cuộc họp để bàn về chuyện này.
Diệp Phàm vừa về đến tập đoàn Hoành Không vội đi đến phòng họp, ngoài những đồng chí đi xây dựng trạm điện Châu Phi chưa về thì những ủy viên khác đều đã có mặt.
Xem ra, xảy ra chuyện đương nhiên là tất cả mọi người đến đều vui mừng. Nói cách khác các thành viên trong bộ máy đều nhàn rỗi.
- Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này đồng chí là người rõ nhất. Hãy thông báo cụ thể tình tình về sơn trang Yến Nguyệt trước đi.
Vẻ mặt của Nhậm Thời Mãn nghiêm túc nói.
Tuy không có nội đấu với Diệp Phàm nhưng vẻ mặt của Nhâm Thời Mãn vẫn là muốn tỏ ra cái uy của một Bí thư Uỷ hội một chút. Hơn nữa, xuống lâu như vậy rồi mà chưa làm được gì, y cũng đang hoang mang.
Đây chính là không có việc gì làm thì khó mà có thành tích được. Nhậm Thời Mãn xuống dưới không phải là để hằng ngày uống nước trà với đọc báo. Y đúng là muốn làm được chuyện gì đó.
Diệp Phàm cũng báo cáo tình hình cụ thể một lần.
- Có hung hăng cũng không thể làm như thế được đúng không? Bãi Yến Nguyệt là địa bàn của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đầy đủ. Chính quyền nói phá là phá, tôi thấy cái đầu tên Dương Thanh Hoài này sắp để đá được rồi.
Phong Hồ Ninh là người phát biểu đầu tiên.
- Đúng vậy, làm chính quyền thành phố Dương Thanh Hoài muốn làm gì đây? Đừng nói là chuyện lớn như vậy mà y không biết tí gì?
Lam Tồn Quân hừ hừ nói.
- Không biết chuyện đó có khả năng hay không. Không phải chuyện này Chủ tịch Diệp đã trực tiếp nói chuyện với y rồi sao? Hơn nữa, đồng chí Tào Nguyệt vì chuyện này mà nhiều lần sang bên chính quyền. Tôi thấy chính là bọn họ muốn bao che cho khách sạn Xương Đô.
Giúp người ngoài ức hiếp chúng ta mà thôi.
Lam Tồn Quân nói,
- Tôi thấy tình hình về chuyện này cơ bản là đã rõ ràng. Đồng chí Tào Nguyệt đại diện cho sơn trang Yến Nguyệt đưa tài liệu khiếu nại lên chính quyền, cũng đã đề xuất chuyện này với Tỉnh ủy Việt Đông. Câu trả lời của Dương Thanh Hoài là chỉnh phủ có thời gian sẽ thảo luận về chuyện này.
Diệp Phàm nói.
- Tôi thấy những thành viên trong hội cũng phải đứng lên, nói chuyện quản lý tập đoàn Hoành Không lên cấp trên. Chúng ta phải bảo vệ cho lợi ích của công ty không bị xâm hại. Cho nên, tôi đề nghị Hội quản lý của chúng ta thành lấp một đội lập tức báo chuyện này nên cấp tỉnh.
Nhậm Thời Mãn nói.
- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Nhậm.
Diệp Phàm mở miệng trước, chuyện này Nhâm Thời Mãn đã xuất đầu, vậy cứ để cho ông ta xuất đầu là được.
Cuối cùng được toàn thể các ủy viên thông qua. Cung Chí Quân mặc dù không đến họp nhưng sau khi nghe nói chuyện này cũng gọi điện thoại đến nói là kiên quyết ủng hộ.
Còn ủy ban quản lý cũng bắt đầu hành động. Không lâu sau một số quyết định đã được đặt trên bàn các đồng chí lãnh đạo một bộ hai tỉnh.
- Có thể khai thông.
Ngay buổi sáng hôm sau, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên.
Gần nửa tiếng trôi qua, chủ tịch tập đoàn khách sạn Xương Đô vội vàng đi đến tập đoàn Thủy Đạt vào văn phòng làm việc của Lâm Lý Thăng.
- Làm sao đây?
Vẻ mặt của Lâm Lý Thăng đần ra hỏi.
- Tôi cũng không hiểu sao lại thế này, mấy đội xe nói là bị cản đường. Hơn nữa, nói là chấp hành lệnh hành động quân sự khẩn cấp.
Lập tức điều xe đến công trình, làm cho một tầng kiến trúc của chúng ta thay đổi hoàn toàn.
Đến mặt đất cũng lấy, chỗ đó gồ ghề như đống rác. Phần đất của toàn nhà chúng ta vị tổn thất nghiêm trọng.
Bon họ nói những người đó rất hung hãn. Ngăn cản cũng không được. Mấy bảo vệ của chúng ta đã bị đánh thương.
Hơn nữa, sau khi lấy được thì bọn chúng đi. Tôi muốn đi tìm lãnh đạo của chúng nói lý nhưng bị mấy tên hung hãn nói muốn nói lý thì gọi tôi đi đến quân khu tỉnh.
Quân khu tỉnh là chỗ nào chứ, tôi nào dám đi?vẻ mặt của Cố Minh Trung xanh xao nói.
- Quân khu tỉnh chính là có thể ăn thịt người sao? Đi thì đi sợ gì? Người ta lấy đường thì chúng ta không nói nhưng lại đào nhà của chúng ta. Việc này nhất định phải đòi lại công bằng.
Lâm Lý Thăng nói.
Một lúc sau, Lâm Thiệu Đông vội vã bước vào.
- Chuyện này tôi không tiện ra mặt, vẫn là các anh ra mặt thì hơn. Dù sao, đây cũng là tập đoàn của các anh đúng không? Tôi ra mặt danh không chính ngôn không thuận.
Lâm Thiệu Đông nhăn mặt nói.
- Xương Đô này, anh có cổ phần.
Lâm Lý Thăng có hơi bất mãn. Những năm gần đây đều là Lâm Lý Thông bỏ tiền ra ủng hộ cha con Lâm Thiệu Đông.
Tài trí khiến cho hai người này không cần ra tay. Cũng cần phải sợ Uỷ ban kỷ luật tìm đến cửa, người ta rõ ràng là tặng không, ai cầm bọn họ cũng không có cách nào khác. Đương nhiên tập đoan Thủy Đạt có ảnh hưởng của Lâm Xương Lực nên phát triển rất nhanh.
- Được rồi, hai chúng tôi đi trước. Việc này cậu lập tức đi báo án. Còn tôi lấy thân phận điến Viện kiểm sát cũng hợp lý.
Lâm Thiệu Đông nói, đầu óc người này cũng không đến nỗi ngốc.
- Báo từ sớm rồi.
Lâm Lý Thăng nói.
- Báo cáo Tư lệnh Lang, chủ tịch Lâm Lý Thăng tập đoàn Thủy Đạt cùng với cục trưởng viện kiểm sát Lâm Thiệu Đông mang theo mấy người bên kiểm sáy yêu cầu gặp anh.
Trần Lượng, thư kí của Lang Phá Thiên nói.