- Ha ha, đương nhiên là phải thảo luận một chút. Cá nhân tôi cũng đồng ý với ý kiến này. Nhưng, các đồng chí khác có ý kiến thế nào cũng phải hỏi một chút có phải không?
Nhậm Thời Mãn cười nói.
Tất nhiên là vì chuyện này đánh hạ một chút phục bút. Đến lúc đó Diệp Phàm muốn làm ra ân tình thì có thể nhưng nếu không được thì cũng là do Diệp Phàm.
- Ha ha, tôi tin tưởng vào sự quyết đoán của Bí thư Nhậm.
Diệp Phàm cười lạnh nói, Nhậm Thời Mãn thiếu chút nữa ngất.
Có lợi với cậu giờ rơi hết vào đầu tôi. Nhưng Nhậm Thời Mãn cũng không phải yếu đuối, bình tĩnh cười nói
- Tiền khu kinh tế chính là Chủ nhiệm Diệp nắm trong tay, Nhậm Thời Mãn tôi tin tưởng năng lực điều khiển tiền của đồng chí Diệp Phàm.
- Ha ha, hai vị đồng chí phối hợp thật đúng là ăn tin. Tin tưởng khoản tiền lớn sẽ được khu kinh tế Hoành Không các cậu sử dụng thích đáng. Số tiền này phân lượng rất nặng.
Chủ tịch tỉnh Khúc vừa thấy hai người ra vẻ đối đáp trong lãnh đạo khu kinh tế nhanh chóng cười ba phải.
Phải diệt ngay ngọn lửa này, nếu không chừng lại gây ra cái gì đó, nếu truyền ra ngoài không phải nói là Khúc Chí Quốc tôi không có năng lực trong tập thể lãnh đạo tỉnh Thiên Vân Sao.
- Đúng vậy, số tiền này rất nặng, đồng chí Diệp Phàm phải cố gắng.
Khương Quân Sơn nói ra vẻ có điều ám chỉ.
- Các vị lãnh đạo yên tâm Diệp Phàm tôi sinh ra từ nông thôn, củi lửa trăm cân cũng làm rất tốt.
Khoản tiền của khu kinh tế dù lớn thế nào tôi cũng có thể bắt bọn nó làm củi lửa. Hi vọng các vị lãnh đạo cấp cho nhiều củi lửa để Diệp Phàm tôi luyện lực.
Sinh ra ở nông thôn là như vậy, một ngày không làm cũng cảm thấy khó chịu.
Diệp Phàm khôi hài cười nói.
- Tất cả chúng ta đều hi vọng làm nhiều củi lửa này đó thôi.
Phong Hồ Ninh cười nói.
Buổi tối Diệp Phàm về đến Tập đoàn Hoành Không. Nhưng vừa vào nhà không ngờ đã gặp Kiều Báo Quốc.
- Anh vợ, trận gió nào thổi quý nhân đến vậy?
Diệp Phàm cười nói, trong long sáng như gương.
- Không có gió không thể đến đây ngồi sao? Xem xem, cậu nói lời khách khí rồi phải không?
Kiều Báo Quốc cười ngồi xuống.
- Không có việc không đến điện tam bảo đi? Việc này hình như vẫn là phong cách hành sự của anh?
Diệp phàm cười nói.
- Ha ah, chúng ta là người nhà, chuyện gì đương nhiên đều phải nghĩ đến trước có phải không?
Kiều Báo Quốc nói, cũng không trách.
- Tập đoàn các anh có tiền, làm gì còn muốn đến giao du với kẻ xấu? Số tiền kia hiện giờ khá phỏng tay.
Diệp Phàm uống một ngụm trà nhìn Kiều Báo Quốc.
- Mọi nhà đều có khó khăn, tập đoàn chúng tôi tuy vẫn có lợi nhuận nhưng năm nay cũng cho các cậu không ít.
Mà năm nay tập đoàn lại phải xây dựng tòa nhà trụ sở. Tòa nhà kia đã được xây dựng từ những năm tám mươi, vốn đã phải dỡ bỏ để xây dựng lại rồi.
Chẳng qua bởi rất nhiều nguyên nhân vẫn không thể thực hiện. Hiện giờ đã thành tòa nhà nguy hiểm rồi, không xây dựng không được.
Kiều Báo Quốc thở dài cau mày nói
- Hơn nữa, mọi người đều nhìn chằm chằm.
Tôi đến bên đó thời gian cũng không dài, dù sao cũng phải làm chút việc có phải không? Nếu ngay cả tòa nhà cũng không giải quyết được thì chủ nhiệm như tôi sẽ mất đi uy tín.
Không người nào không muốn lập uy, cậu chắc chán cảm nhận được cái khổ sở của tôi.
- Một tòa nhà sẽ không vượt qua một trăm triệu đi? Tiền của các anh nhiều, sao có thể chút tiền đó cũng không lấy được?
Diệp Phàm nói.
- Không thể nói như vậy, tất cả mọi người đang phát triển. Tập đoàn cũng đang tiến hành cải cách nhiều phương diện. Chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Ví dụ như tập đoàn sửa chữa lớn. Chỉ những thiết bị thí nghiệm cũng đá lấy của chúng tôi mấy trăm triệu. Còn tuyển dụng người mới, hơn nữa dù nói thế nào, những người ngồi trong ban lãnh đạo cũng phải hỗ trợ một ít có phải không?
Kiều Báo Quốc lại nói.
- Tiền lấy xuống mấy tỉ nhưng nếu dùng để ủng hộ các anh xây nhà tuyệt đối không được. Đến lúc đó có người đâm sau cột sống của tôi. Tiền cấp trên đưa xuống nếu muốn làm dự án lớn anh có thể lấy nhưng việc này không thể. Hơn nữa Chủ tịch Khúc hôm nay đã nói đến điểm này trong hội nghị thường vụ. Chúng ta không thể vi phạm có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tôi tin cậu có cách. Ví dụ như không phải chúng tôi đang làm sửa chữa lớn sao?
Sửa chữa này chính là đầu tư vào mấy triệu kinh phí nghiên cứu khoa học. Khu kinh tế ủng hộ tiền cũng là đúng.
Tiền cấp trên cấp chính là ủng hộ các dự án của khu kinh tế, chúng tôi sửa chữa cũng là một trong những dự án lớn.
Tập đoàn máy móc Trung Quốc là tập đoàn cấp dưới của khu kinh tế. Khu kinh tế không thể không quan tâm có phải không?
Kiều Báo Quốc hôm nay xác định không buông tay.
- Việc này anh chuẩn bị tài liệu đi, có lẽ mấy hôm nữa sẽ thảo luận vấn đề này.
Đến lúc đó, tài liệu của anh đầy đủ thì em cũng dễ nói hơn đúng không? Hơn nữa, tốt nhất anh phải đả thông nhiều đồng chí khác.
Đến lúc đó, thảo luận trên hội nghị của ban lãnh đạo tất cả mọi người không có ý kiến thì tốt có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Đã chuẩn bị hết rồi, hiện giờ chúng tôi đang tiến hành cải cách kỹ thuất máy cho nhà máy thủy điện.
Chỉ cải tiến kỹ thuật này cũng cần mấy trăm triệu. Đến lúc đó thành công thì tập đoàn chúng tôi vẫn trích phần trăm cho khu kinh tế có phải không?
Đây là lông dê trên người dê. Nhưng lông dê cũng làm cho người nó ấm áp có phải không? Cấp trên cho mấy tỉ, tôi không cần nhiểu chỉ hai trăm triệu dù sao cũng phải cấp có phải không?
Tập đoàn cấp dưới khu kinh tế dù sao cũng không nhiều, chỉ có hai tập đoàn chúng tôi.
Kiều Báo Quốc dùng công phu sư tử ngoạm.
- Hai trăm triệu, làm sao có thể. Dù tập đoàn lớn cấp dưới của khu kinh tế không nhiều lắm. Nhưng tập đoàn nhỏ cũng không ít. Hơn nữa, tập đoàn lớn cũng không riêng gì hai tập đoàn của chúng ta. Anh quên địa khu Giang Hoa và thành phố Hạng Nam rồi sao?
Hiện giờ khu kinh tế Hoành Không gồm cả hai nơi này. Công ty của hai địa phương đó không ít.
Mà khu kinh tế Hoành Không phát triển mạnh nhất là về du lịch. Một nửa số tiền kia phải đầu tư vào du lịch.
Ví dụ như giao thông, nguồn nhân lực, hoàn cảnh sống, dân sinh… Chính là các phương diện để phát triển hài hòa xã hội.
Cho nên, không riêng gì phát triển kinh tế. Hơn nữa, tỉnh thành lần này thông qua dự án “tổng hợp các khu cải cách thí điểm”.
Buổi sáng sau cuộc họp Chủ tịch Khúc có nói chuyện với em. Nói là tuy rằng khu này ở tỉnh thành nhưng khu kinh tế Hoành Không đã đi trước một bước.
Cho nên, yêu cầu sau khi trở về phải nghiên cứu phương án của nhà nước. Làm cho khu kinh tế trở thành một đơn vị cải cách thí điểm không phê duyệt.
Mà tỉnh thành cũng có thể tham khảo kinh nghiệm của bên em, Một khi có thể thành tỉnh thành sẽ tiến hành thí điểm.
Tình thành vừa xong sẽ tiến hành mở rộng ra toàn tỉnh. Cho nên, để xã hội phát triển hài hòa cần đầu tư khoản tiền lớn.
Chủ tịch Khúc tuy nói không có chỉ thị đầu tư nhiều hay ít tài chính. Nhưng nếu chúng ta không quan tâm thì cấp trên chắc chắn không đồng ý.
Dù sao lần này tỉnh thành cũng quan tâm đối với khu kinh tế của chúng ta. Theo quy củ cũ thì ít nhất phải trích lại 1/3.
Lần này Chủ tịch Khúc không lấy lại một đồng mà trả lại hết cho chúng ta. Cho nên, chúng ta phải dùng số tiền này thật tốt.
Nếu cho các anh hai trăm triệu, thì của địa khu Giang Hoa và thành phố Hạng Nam đâu? Còn có du lịch của Hoành Không nữa?
Diệp phàm kiên nhẫn giải thích cho anh vợ. Đương nhiên cũng không muốn Kiều Báo Quốc cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Cách của Chủ tịch Khúc đương nhiên tốt với chúng ta. Nhưng nguyên nhân trong đó cũng không phải là tỉnh không muốn giữ lại đúng không?
Kiều Báo Quốc hừ nói.
- Đó là đương nhiên, nguyên nhân thì nhiều, ví dụ như tính ủng hộ khu kinh tế Hoành Không. Còn nữa có lẽ cũng liên quan đến đồng chí Khương Quân Sơn. Quan hệ ở đây phức tạp, chính tôi cũng không suy nghĩ ra.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói Chủ tịch Khúc rất mạnh, vừa đến thì chủ tịch Khúc đã giơ tay. Lần này tiền lại không trích lại, có lẽ hai người họ có tranh chấp, chúng ta thành ngư ông.
Kiều Báo Quốc cười nói.
- Đương nhiên, không phải cậu không biết mà là cậu giả vờ không biết thôi.
- Ôi, em thấy Khương Quân Sơn giải quyết mọi việc có chút cực đoạn. Cũng không biết ông ấy có quan hệ gì với Phó chủ tịch tỉnh Yến Nguyệt?
Không ngờ muốn đưa khoản tiền cấp cho khu kinh tế chúng ta cho tỉnh thành để cải tạo khu Lục Loan.
Cuối cùng dùng cách nói tổng hợp thí nghiệm cải cách các khu lại. Hơn nữa, còn muốn kéo khu Lục Loan vào khu kinh tế Hoành Không.
Ý tưởng thật ra tốt, nhưng chuyện này Chủ tịch Khúc vẫn chèn ép ý tưởng của Khương Quân Sơn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Khương Quân Sơn vừa ở tỉnh Thiên Vân, ở tỉnh Điền Nam đương nhiên y là con rối.
Tất nhiên phải tỏ vẻ mạnh mẽ để chứng minh mình ở tỉnh Điền Nam.
Nhưng y chọn thời cơ không đúng. Có lẽ từ này về sau việc này sẽ được Phó chủ tịch Yến Nguyệt ghi nhớ.
Nhưng y thấy tầm quan trọng của cậu, nhưng không thấy được uy lực của thành viên khu kinh tế Hoành Không.
Lãnh đạo khu kinh tế chúng ta đều có bốn vị trong lãnh đạo tỉnh Điền Nam. Nhậm Thời Mãn, Phong Hồ Ninh, Cái Thiệu Trung, cả cậu nữa là bốn.
Mà chủ tịch Khúc chính là hiểu rõ, đã thấy được lực ảnh hưởng này. Hơn nữa, muốn khai đao bằng khu kinh tế Hoành Không là đâm vào cột sống của bốn vị.
Khương Quân Sơn đã phạm vào điều tối kỵ. Tuy bốn vị này không thể ngồi cũng nhau nhưng đối ngoại vẫn khá nhất trí.
Khương Quân Sơn làm việc thất sách, một Yến Nguyệt so với bốn người các cậu, nặng nhẹ thế nào không rõ sao?
Y không biết còn vì nguyên nhân khác, tôi cảm thấy y hẳn không hồ đồ như thế?
Kiều Báo Quốc hừ nói.
- Bành Nhất Khải có quan hệ gì với Tập đoàn điện khí Tây Nam? Kiều Báo Quốc vẻ nghi ngờ nói.
- Trước kia chưa từng nghe nói Bành Nhất Khải có quan hệ với Tập đoàn Điện khí Tây Nam. Chẳng lẽ Bành Nhất khải trước kia công tác ở ủy ban kinh tế quốc gia nên quen biết? Ngũ Vân Lượng nói.
- Tập đoàn điện khí tây nam với Bành Nhất Khải quan hệ không được tốt, điểm này tôi biết. Diệp Phàm nói.
- Việc có thể là Nhậm Thời Mãn có âm mưu gì không. Ô Vân sơn cùng Cố Hữu Toàn đến để đối phó với cậu. Đến lúc đó Điện khí Tây Nam vừa gia nhập có phải là tăng thực lực cho Nhậm Thời Mãn không. Việc này hình như là khá đúng. Kiều Báo Quốc nói.
- Đúng vậy, đến lúc đó ban lãnh đạo có lẽ cũng có sự thay đổi. Cố Hữu Toàn cùng Ô Vân Sơn gia nhập là tăng thêm hai phiếu. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, việc này đúng là không cần lo lắng. Diệp Phàm cười thần bí.
- Không lo lắng sao lại không lo lắng. Cậu giao dịch với Bành Nhất Khải kéo tập đoàn Điện khí Tây Nam ra nhập. Đến lúc đó người ta ra nhập chẳng lẽ không vào ban lãnh đạo, việc này không thích hợp.
Ngũ Vân Lượng có chút nóng nảy.
- Không ai không đồng ý cho họ vào ban lãnh đạo, nhưng bọn họ gia nhập xong đương nhiên phải trải qua thứ thách. Diệp phàm cười nói.
- Đúng rồi, thời gian thử thách dài. Đến lúc đó kéo dài bọn họ là được. Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Công ty anh em không thể làm như vậy, nhưng kéo dài. Đến lúc đó, thời cơ chin mồi chúng tau cũng không sợ bọn họ gây nên cái gì có hại. Diệp Phàm hừ nói.
Ngày hôm sau những đồng chí đến tố khổ với Diệp Phàm đòi tiền thiếu chút nữa phá nát văn phòng của Diệp Phàm, báo hại Diệp Phàm phải trốn ra cửa sau.
Xét thấy tình huống như vậy, Diệp Phàm lợi dụng thời gian hai ngày làm ra phương án phân phối. Dù sao việc này kéo dài càng lâu càng phiền toái.
Ba ngày sau, phương án phân phối đã được Đảng ủy thảo luận. Lúc mới bắt đầu phòng họp rất im lặng, toàn thể các đồng chí đều đang xem phương án của Diệp Phàm.
Nửa tiếng sau tất cả mọi người hạ tài liệu nhìn Nhậm Thời Mãn.
- Ha ha, các đồng chí đều đã xem xong rồi chúng ta thảo luận đi. Cứ tự nhiên, có ý kiến gì cứ thoải mái nói. Đều là phục vụ xây dựng khu kinh tế thôi. Nhậm Thời Mãn cười vui vẻ.
Mấy ngày trước đề án của Diệp Phàm về khu Lục Loan bị phủ quyết. Đó là thắng lợi lớn của Nhậm Thời Mãn từ lúc đến khu kinh tế Hoành Không. Tất nhiên tâm trặng của anh ta cũng không tệ lắm.
- Phương án phân phối này cũng quá mức đi? Mộc Hùng Phi là người đầu tiên không chịu nổi.
- Đúng vậy, tổng cộng có , tỷ, theo phương án phân phối thì Tập đoàn Hoành Không đã tỷ rồi, chiếm gần sáu phần. Khoản tiền này là để phát triển các công ty trong khu kinh tế cùng với phát triển sự nghiệp xã hội. Dựa vào cái gì Tập đoàn Hoành Không lấy đi phần nhiều như vậy. Phương án phân phối này căn bản không công bằng. Mộc Thành Chương phối hợp tiếp theo.
- Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ hai vị không rõ ràng sao? Cung Chí Quân vừa trở về giọng sắc bén "nã pháo".
- Dựa vào cái gì, đồng chí Chí Quân, anh đưa ra bằng chứng một chút? Tôi thấy không có gì để phân phối như vậy.
Như thành phố Hạng Nam chúng tôi chiếm tỉ trọng rất lớn trong khu kinh tế Hoành Không, nhưng chỉ phân cho chúng tôi một trăm năm mươi triệu.
Chẳng lẽ Tập đoàn Hoành Không lớn hơn thành phố Hạng Nam chúng tôi? Dương Chí Thăng lại muốn gây chuyện. Việc này Diệp Phàm đã nói với Lam Tồn Quân, tất nhiên Lam Tồn Quân sẽ không lên tiếng.
Đương nhiên, Lam Tồn Quân tức giận đối với phương án phân phối này nhưng không dám nói đành phải nhịn đau gật đầu.
- Đúng vậy, địa khu Giang Hoa chúng tôi chỉ được một trăm triệu, đây là ý gì? Mộc Thành Chương hừ lạnh một câu.
- Việc này không có gì lạ, vốn khoản tiền này là vì quy hoạch Hoành Không mới có được.
Cái gì gọi là đại quy hoạch Hoành Không, đây là quy hoạch chính của Tập đoàn Hoành Không. Nếu Tập đoàn Hoành Không là việc chính đương nhiên khoản tiền này cấp xuống xong Tập đoàn Hoành Không phải chiếm phần lớn.
Nếu không, chủ yếu thành thứ yếu cũng không thích hợp có phải không? Dương Chấn Đông nói, tuy hiện giờ thân thiết với Nhậm Thời Mãn nhưng về lợi ích của Tập đoàn vẫn nhất trí đối ngoại.
- Nói thì dễ nghe lắm, đại quy hoạch Hoành Không cũng không phải chỉ có tập đoàn Hoành Không. Đại quy hoạch Hoành Không trước chính là bao gồm cả thành phố Hạng Nam và địa khu Giang Hoa.
Lúc ấy Chủ tịch Đường xuống dưới kiểm tra đều đến hai địa phương chúng tôi. Dù là cầu trên sông Thông Thiên cũng thuộc địa khu Giang Hoa và Hoành Không.
Khi nào thì khoản tiền này thành khoản tiền riêng cho Tập đoàn Hoành Không? Mộc Hùng Phi hừ nói,
- Phương án này đúng là có chút không thỏa đáng, nặng nhẹ phân rất rõ, hơn nữa có chút không hợp lý.
Tập đoàn Hoành Không lấy phần nhiều. Theo tình trạng kinh tế phát triển, địa khu Giang Hoa chúng ta cần nhiều tài chính đầu tư nhất.
Tập đoàn Hoành Không hai năm trước tình hình không xong, nhưng từ khi Chủ tịch Diệp xuống đã thay đổi lớn.
Chẳng những kéo đến mấy chục tỷ đầu tư. Năm nay càng phát triển hơn. Theo con số thống kê tháng trước của Tập đoàn Hoành Không công bố có thể thấy, năm nay lợi nhuận của tập đoàn Hoành Không có thể đạt đến , tỷ.
Đây là các công trình trọng điểm còn chưa hoàn thành. Ví dụ như Công ty Yến Nguyệt sắp khai trương. Còn có khu du lịch núi Thiên thông cũng sắp khai trương.
Ngoài ra, các công ty con một khi khai trương tôi đoán sang năm Tập đoàn Hoành Không sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.
Tình hình tốt như thế còn phải đầu tư một tỷ. Phương án phân phối này thật sự quá mức.
Nếu theo chính sách của nhà nước thì số tiền kia hẳn phải dùng cho các công ty còn khó khăn phục vụ việc nghiên cứu phát triển. Chu Gia Sinh nói.
Trong chuyện này ba lãnh đạo của Điền Nam thật ra nhất trí.
- Công ty khó khăn, lần trước họp Chủ tịch Diệp còn trình bày, số tiền kia đề giúp đỡ các đơn vị đang phát triển mạnh.
Nếu không, cái gì có thể thể hiện công trình trọng và dự án trọng điểm. Khoản tiền này không phải khoản tiền để giúp đỡ người nghèo. Tình hình kinh tế của địa khu Giang Hoa không tốt.
Nhưng muốn viện trợ cũng phải nghĩ cách khác, mà không phải lấy khoản tiền này. Cung Chí Quân hừ lạnh nói.
- Thành phố Hạng Nam chúng tôi cũng không ít công ty, như Tập đoàn Thiên Hoành tổng giá trị cũng đạt đến tám tỷ.
Đó là Tập đoàn trọng điểm của thành phố Hạng Nam. Cả thành phố Hạng Nam là cấp dưới của khu kinh tế, tập đoàn Thiên Hoành cũng phải là một công ty cấp dưới của khu kinh tế.
Vậy tại sao đồng chí Diệp Phàm lại không có trong phương án phân phối của đồng chí Diệp Phàm. Dương Chí Thăng lầm bầm.
- Ha ha, đồng chí Dương Chí Thăng không hiểu sao, đại quy hoạch Hoành Không chính là lấy Tập đoàn Hoành Không là việc chính.
Nếu nói vợ cả là Tập đoàn Hoành Không thì tập đoàn Thiên Hoành cấp dưới của thành phố Hạng Nam là cấp dưới.
Chúng ta đem số tiền kia phân phối cho thành phố Hạng Nam, bọn họ muốn tiền có thể hỏi thành phố Hạng Nam mà không phải là hỏi trực tiếp khu kinh tế.
Nếu các công ty phía dưới đều trực tiếp do đảng ủy khu kinh tế thảo luận thì không phải làm chúng tôi mệt chết sao.
Việc này đã phân công phụ trách theo cấp. Bà bà chúng ta không thể quan tâm đến những chuyện cụ thể. Sao có thể quản lý được? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, những công ty nhỏ cấp dưới của khu kinh tế không dưới mấy trăm, sao có thể đến lượt Đảng uy khu thảo luận?
Chúng ta chỉ có thể thảo luận các công ty chủ chốt. Ví dụ như Tập đoàn Hoành Không cùng Tập đoàn cơ khí Trung Quốc.
Nhìn ban lãnh đạo của khu kinh tế có thể thấy, vì sao Tập đoàn Thiên Hoành không có ai trong ban lãnh đạo.
Đây là vấn đề trình tự và quy mô. Dương Chấn Đông nói.
- Nói đến điểm này tôi còn cảm thấy lạ. Tập đoàn cơ khí Trung Qốc không ngờ cũng cho hai trăm triệu, thành phố tôi và địa khu Giang Hoa còn không bằng Tập đoàn cơ khí Trung Quốc. Mộc Thành Chương nói.
- Ha ha, không phải chỉ Tập đoàn cơ khí Trung Quốc. Đây chỉ là phân một nặng một nhẹ thôi. Việc này phải phù hợp với mục đích tôn chỉ sử dụng số tiền kia mới được.
Như Địa khu Giang Hoa mà nói thì có công ty nào lớn? Không phải tôi khinh thường địa khu Giang Hoa, công ty sản xuất của các anh quy mô tài sản không đạt đến một tỷ.
Như vậy thì nói với chúng tôi công ty trọng điểm làm gì? Chính là đem hết một tỷ bảy này cho các anh cũng không thể phát triển.
Việc này không hợp với mục đích sử dụng số tiền này. Hơn nữa cũng không phù hợp điều kiện xin số tiền kia. Kiều Báo Quốc nói.
- Theo quy định về công ty thì số tiền kia chính là ủy ban kinh tế cấp cho các công ty trực thuộc trung ương.
Tập đoàn Thiên Hồng tuy nói quy mô có thể nhưng nó cũng không phải công ty thuộc tỉnh. Còn địa khu Giang Hoa thì không cần phải nói, công ty quy mô căn bản không có.
Đó cũng là lý do mà tiền cho thành phố Hạng Nam nhiều hơn địa khu Giang hoa. Bành Nhất Khải lấy thân phận thành viên của ủy ban kinh tế nói.
- Khu kinh tế Hoành Không là Tập đoàn thuộc quản lý của hai tỉnh. Trong ban lãnh đạo tỉnh Điền Nam cũng chiếm không ít. Chẳng lẽ chiếm tỉ trọng lớn ngược lại được phân tài nguyên càng ít sao? Mộc Hùng Phi lại lấy số lượng thành viên ra nói.
- Ý của đồng chí Hùng Phi là thành phố Hạng Nam chúng tôi có hai người trong ban lãnh đạo khu kinh tế, thành phố Hạng Nam chúng tôi so với địa khu Giang Hoa tỉnh Điền Nam các anh phải được phân ít hơn có phải không? Lam Tồn Quân lúc này nắm được cơ hội lên tiếng.
- Địa khu Giang hoa có năng lực, nhưng đừng than khóc trước mặt mọi người là được. Thành phố Hạng Nam chúng tôi tuy nói không bằng địa khu Giang Hoa các anh nhưng thủ đoạn than khóc thì không bằng anh. Dương Chí Thăng cũng lạnh nhạt nói, Mộc Hùng Phì châm biếm thành phố Hạng Nam tất nhiên là xúc phạm đến đồng chí Dương Chí Thăng.
- Đồng chí Chí Thăng, tôi cũng phải có ý này. Ý của tôi là tỉnh Điền Nam chiếm nhiều thành viên trong ban lãnh đạo, cũng không phải chỉ trích thành phố Hạng Nam các anh. Mặt Mộc Phi Hùng tối sầm lại, vội nói. Vất vả lắm mới tìm được cơ hội công kích tập đoàn Hoành Không, dường như lại không được.
- Bí thư Nhậm, tôi thấy trao đổi thảo luận cũng được rồi, hay là giơ tay biểu quyết?
Phong Hồ Ninh nói.
- Việc này tôi thấy rõ ràng thôi, các đồng chí phản đối phương án này cũng không nhiều. Các đồng chí còn cần phải suy nghĩ biểu quyết không? Nhậm Thời Mãn giọng hách dịch.