- Đúng vậy, làm người của Nam Phúc có thể trở xây dựng quê hương, đó cũng là chính là cảm giác có thành quả.
Trần Nguyệt Thanh cười nói, người phụ nữ này vẫn chưa nản lòng.
- Tôi cũng muốn, nhưng có nhiều nguyên nhân, sau khi mà kinh tế của Hoành Không đi vào quỹ đạo, tôi sẽ xem xét việc này.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không nói lời cự tuyệt.
- Vậy thì chúng tôi sẽ trông mong rồi.
Trần Nguyệt Thanh cười đùa nói.
- Ba vị lãnh đạo đề cao tôi quá rồi. Diệp tôi thực sự có cảm giác được lo lắng khi có nhiều người thương mến.
Diệp Phàm cũng cười sang sảng.
Sau những việc này, Hạ Hải Vĩ sớm đã kéo những thành viên của mình lên, Diệp Phàm cũng chủ trương mở một cuộc hội nghị lâm thời điều tra về vụ án.
- Đồng chí Hải Vĩ, lập tức liên lạc với giám đốc sở tỉnh và những người có trách nhiệm trong Cục công an. Yêu cầu bọn họ bằng mọi cách phải tìm người trở về. Hai nghi phạm chủ yếu chính là nhân vật quan trọng. Nếu như bị người ta giết mất rồi thì vụ án này sẽ càng phức tạp hơn nhiều.
Trong cuộc họp vẻ mặt của Diệp Phàm có vẻ nghiêm túc giao nhiệm vụ nói.
Sau khi Diệp Phàm đi rồi, Hạ Hải Vĩ lại chủ trì mở cuộc họp.
Diệp Phàm vừa mới trở về Sở Thiên Các thì phát hiện Đàn Thiên Hải cũng đã đến rồi.
- Anh Đoàn, vội vã như vậy có phải là muốn thêm miếng cơm không?
Diệp Phàm cười chào hỏi.
- Là tôi muốn nói chuyện với cậu một chút thôi.
Đoàn Hải Thiên cười đi vào Sở Thiên Các.
- Nói chuyện? Có phải là chuyện của Trưởng ban Minh Châu không?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống đã ngây người ra cười nhìn Đoàn Hải Thiên.
- Không phải, chuyện của Minh Châu, cậu đã định rồi, tôi tin cậu. Chính là chuyện lúc trước đề nghị bí thư Sở.
Sao cậu lại không xem xét một chút, cơ hội lần này hiếm có. Chỉ tịch thành phố Thủy Châu tuy chỉ là một vị trí của tỉnh nhưng thành phố Thủy Châu chính là một trong những thành phố duyên hải lớn.
Hơn nữa, mấy năm gần đây sự phát triển của Thủy Châu cũng tương đối nhanh. Còn cậu trở về làm người đầu tư. Nếu công việc quay lại khác nào như cá gặp nước đúng không?
Đoàn Hải Thiên nói.
- Có phải Sở Nhất Cư cùng với Trần Nguyệt Thanh gọi anh là người làm khách?
Diệp Phàm nói.
- Không phải, là tôi muốn cậu nói xuất phát từ đáy lòng. Cậu em à! Tôi có ngốc cũng nhiều hơn cậu 20 tuổi.
Chức bí thư của thành phố Thủy Châu này tôi cũng đã từng làm. Là tôi muốn nói, chủ tịch thành phố Thủy Châu chỉ là một giao đoạn giao thời.
Với năng lực của cậu hoàn toàn có thể đảm đương được. Qua 3 năm thuận lợi sẽ lên được vị trí của một Bí thư thành ủy.
Đến lúc đó, cậu chính là ủy viên thường trực của Tỉnh ủy. Hơn nữa, nếu có cơ hội hai anh em ta cùng làm, chẳn phải là một chuyện tốt sao. Đương nhiên, không biết tôi có thể chờ được đến ngày đó không? Cuộc đời này óc lẽ chỉ lên xuống ở vị trí này thôi.
Đoàn Hải Thiên có võ công, cho nên cũng có phong cách của một nhân sĩ võ lâm.
- Anh Đoàn nói câu này có thể hơi sớm rồi. Tuổi của anh Đoàn cũng chưa phải quá lớn. Năm nay còn chưa đến 55 tuổi, cơ hội lên trên còn rất nhiều nên tranh thủ một chút. Nếu anh Đoàn có thể làm chủ tịch Tỉnh thì chẳng phải càng tốt sao. Chưa biết chừng gặp may còn co thể làm một Tổng tư lệnh ấy chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tổng tư lệnh thì tôi không dám nghĩ mà ngay đến chức chủ tịch Tỉnh này tôi cũng biết là không thể.
Đoàn Hải Thiên thở dài, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi nói:
- Nhưng thực ra cậu có thể ngồi lên những vị trí này được.
Muốn ngồi lên những vị trí này cũng phải làm lung lay cái cột hiện tại. Cậu có dây anten thì sẽ là người có ưu thế lớn nhất.
Tôi thiếu cái này. Hơn nữa lĩnh vực công tác của cậu cũng phong phú hơn.
Từ địa phương đến đối địa bàn lên Bắc Kinh lần nữa. Các công việc phong phú trong xí nghiệp và quân đội cậu đều từng làm.
Bên ngoài cậu lại kết giao nhiều bạn bè, con đường của cậu rộng mở hơn nhiều.
- Đã nhiều năm như vậy rồi mà anh Đoàn vẫn chưa tìm được một “dây anten” thích hợp sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu nói gì thế, anh Đoàn của cậu không phải loại người như vậy.
Vẻ mặt của Đoàn Hải Thiên không cười chút nào mà căng thẳng.
Diệp Phàm hiểu, Đoàn Hải Thiên cho rằng mình là một thành viên trong trung tâm ý là không thể đổi chủ được.
Còn lúc đầu Đoàn Hải Thiên ngồi ở vị trí số 3 của tỉnh Nam Phúc cũng là một cơ hội mà Diệp Phàm ngẫu nhiên ra tay.
- Ồ, anh Đoàn, anh và anh Thiết giống nhau như một cái cân vậy. Là Diệp Phàm em đã cản đường của các anh.
Diệp Phàm thở dài.
- Ha ha ha, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... chúng ta đều là anh hùng. Cậu nói xem có đúng không? Không thể xem chúng ta là người ngoài được.
Đột nhiên Đoàn Hải Thiên quay sang phá lên cười.
- Đúng, anh Đoàn nói đúng, chúng ta là anh hùng. Đời làm trai của em phải đầu đội trời chân đạp đất. Làm việc mà bản thân mình muốn làm, sống thật sảng khoái.
Diệp Phàm ngồi dựa vào chiếc ghế tựa, cũng phá lên cười.
- Cả đời tôi không cần đến thứ khác, chỉ giao Trần Quân cho cậu. Bây giờ cậu đến nó phát triển rất tốt. Tôi nghĩ, có cơ hội con đường của nó sẽ càng tiến xa hơn.
Vẻ mặt của Đoàn Hải Thiên đột nhiên lại trở lên thận trọng.
- Yên tâm, Trần Quân là anh em của em mà.
Diệp Phàm nói.
Hạ Hải Vĩ triển khai hành động, sau hai ngày nếu thuận lợi sẽ bắt được Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh trở về. Nhưng, tên bắt cóc đã chuồn mất.
Hơn nữa, thẩm tra Tấn Tốc.
Cuối cùng, lại liên lụy đến em trai của chủ tịch tập đoàn Quốc Tinh – Xa Tân Thiên. Thao túng sau huyện này chủ yếu là Xa Tân Thiên.
- Hết cách rồi, vụ án này chỉ có thể đổ lên Xa Tân Thiên. Xa Hạo Thủy làm quá hoàn mỹ. Dù thế nào cũng không đả thương được y.
Hạ Hải Vĩ có chút tiếc nuối nói.
- Thôi, đến Xa Tân Thiên cũng được. Coi như chúng ta không phụ lòng Lô gia. Chuyện khác để cho bọn họ xử lý đi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Xa Đình Đông có... đi tìm anh không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, chuyện này tôi thấy có chút kì quái.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Có lẽ cho rằng chuyện này dù có đổ lên người Xa Tân Thiên cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Diệp Phàm nói.
- Vấn đề không lớn, không phải chứ.
Hạ Vĩ Hải lắc đầu nhìn Diệp Phàm nói:
- Vụ án này liên quan đến số tiền hơn trăm vạn, hơn nữa số tiền còn chưa trả được khoảng chục triệu. Lần này Xa gia nặng tay muốn làm cho Lô Minh Châu bại rồi.
- 5 triệu này có phải là trả cho Hứa gia và Lâm gia không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, số tiền này chúng tôi đã tìm thấy rồi. Nhưng, đã cho Hứa gia và Lâm gia cầm tiêu hơn 1 triệu rồi.
Hơn nữa, Xa gia và Lô gia đối đầu nhau. Nghe nói, đã đánh nhau mấy trăm năm rồi. Mặc dù nói họ là những người có chút bản lĩnh.
Nhưng cũng là tiền đen tối. Lần này bọn họ đứng sau bên này chúng ta cũng có cao thủ.
Nếu không, quả thực khó mà bắt được họ.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Trình độ võ công của Lô gia cũng khá lắm, bằng không đấu với một nhà mạnh như vậy sớm đã gục rồi. Ở xã hội hiện đại có pháp luật không ra tay được nhưng ở thời cổ đại thì đã nắm quyền trong tay rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đến khi hai vị này đều có 5 đẳng, may mà võ công của Vương cục cao cường, nếu không chúng ta cũng chỉ biết giương mắt lên nhìn. Xem ra, võ côn của Lô gia cùng Xa gia cũng không hề xuống dốc.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Ha ha ha, đúng lúc quá. Đây không phải là thức ăn mang đến cho chúng ta sao? Hai người này chắc là có mấy năm rồi.
Diệp Phàm liền thấy sảng khoái vô cùng.
- Đó đương nhiên rồi, bắt bọn họ đưa số tiền 10 năm cũng không nhiều.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Hải Vĩ, anh nói Xa gia loại bỏ hai cao thủ này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không đâu, hai người này rất quan trọng với Xa gia. Bọn họ là quân cờ quan trọng để đối kháng với Lô gia.
Mất đi bọn họ Lô gia cũng chẳng khác nào mất đi sự toàn diện của võ công. Tuy nói là xã hội hiện đại không phải là tranh giành quyền lực nhưng muốn làm những chuyện đen tối thì cũng phải có những cao thủ tốt nhất.
Hơn nữa, có lúc buôn bán cạnh tranh cũng cần đến cao thủ. Ví dụ như, buôn bán những chuyện cơ mật của đối thủ.
Nhưng, đến giờ bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi cũng thất buồn bực.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Bọn họ không có động tĩnh gì thì chúng ta làm lớn chuyện lên một chút, đến lúc đó bắt họ phải có động tĩnh.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng vẻ mặt hiếm thấy.
- Chuyện này căn bản là không cần làm, hành động của ban Kỷ luật Tỉnh không giấu được những người của Xa Đông Đình.
Tên này chắc chắn để ý đến hành động của chúng ta. Tuy chúng ta hành động bí mật nhưng kết quả hiện tại không giấu được rồi.
Hơn nữa, tôi nghi ngờ lúc đầu có người trong Ban kỉ luật tỉnh ủy đã “thông báo” cho Hứa gia và Lâm Nhất Danh.
Người này rất có thể là Xa Đông Đình. Nếu như từ bên này có thể điều tra ra chút manh mối gì đó có thể đem tên Xa Đông Đình này đi hỏa thiêu?
Vị này trong Xa gia có vị trí cao nhất, còn võ công thì khá kém.
Từ nay về sau Lô gia mấy đi một trụ cột.Vậy là chúng ta làm tốt rồi.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Đây cũng có thể coi là một manh mối.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng, cứ như vậy, anh đắc tội với Xa gia, muốn làm cũng phiền toái lớn?
- Cậu đưa ra chủ ý đi, tôi đi xử lý là được. Chuyện phiền toái chắc chắn là có, làm người trên đời nếu như sợ phiền toái thì căn bản là không cần làm việc trong Ban kỷ luật tỉnh ủy. Công việc của chúng ta chính là phiền toái.
Hạ Vĩ Hải chủ động giao quyền cho Diệp Phàm.
- Tra!
Diệp Phàm phun ra một chữ.
Hạ Hải Vĩ vừa đi, Diệp Phàm cũng gọi điện thoại cho Cung Khai Hà, đem chuyện của hai cao thủ Xa gia nói cho anh ta nghe.
- Tốt, tốt, làm tốt lắm. Đồng chí Diệp Phàm, cậu vất vả rồi.
Cung Khai Hà vô cùng vui sướng.
- Vậy thì bây giờ tôi lại để cử chuyện của đồng chí Tề Thiên nhé?
Diệp Phàm nói.
- Cậu nói chuyện này làm gì? Đồng chí Diệp Phàm, nói chuyện cũng không thể không giữ lời được.
Cung Khai Hà có chút giận giữ.
- Ha ha, không phải là tôi phản đối đồng chí Trung Lương trong trấn thôi mà. Thực ra, có thể điều chỉnh lại một chút. Hệ thống quân đội quốc gia của chúng ta rộng lớn, chẳng lẽ lại không có chỗ ngồi trống nào sao? Tôi ủng hộ đồng chí Trung Lương, ơn của đồng chí Đông Hải tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Cậu nói là đề cử đồng chí Tề Thiên đến đơn vị khác nhậm chức sao?
Cung Khai Hà hỏi.
- Không phải là đơn vị khác, vẫn là tập đoàn thứ hai của Thủy Châu thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Chỉ còn một ghế trống, lẽ nào cậu muốn để cho Trung Lương đi chỗ khác. Chuyện này tuyệt đối không thể. Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này cậu đừng giằng co nữa.
- Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ quyết định của Dương tổng.
Dương Chấn Đông cười gượng một tiếng, kết bè lại trêu tức Dương Chí Thăng rồi.
- Tôi thấy không còn chuyện gì nữa thì giải tán thôi, thế nào Chủ tịch Phong?
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
- Giải tán giải tán, ai có việc thì đi làm đi.
Phong Hồ Ninh giành được thắng lợi, mỉm cười phất phất tay.
- Chủ tịch Diệp, trong tổ hiện tại khá là kỳ lạ.
Ngũ Vân Lượng của Chu Tước sơn trang vẻ mặt buồn rầu.
- Giờ có phải chuyển thành tranh chấp giữa hai người Dương Phong rồi không?
Diệp Phàm lạnh nhạt cười, uống ngụm trà.
- Đúng vậy, Dương Chí Thăng cũng không chiếm ưu thế. Phong Hồ Ninh người này không ngờ lại nhận được sự ủng hộ của Dương Chấn Đông trong thời gian ngắn đã nổi lên. Xu hướng đè bẹp Dương Chí Thăng rất lớn.
Ngũ Vân Lượng nói:
- Có điều khoản tiền của khu Lục Loan không cách nào lấy được, vậy phải làm sao? Tôi thấy Phong Hồ Ninh căn bản có ý kéo dài rồi bỏ qua.
- Điều này là bình thường, chuyện hợp tác khu Lục Loan, Ủy ban nhân dân tỉnh vốn không thể thông qua đúng không?
Trên thực tế nơi này lẫn lộn quyền lực của hai đồng chí Khương Quân Sơn và Khúc Chí Quốc của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà bên tỉnh ủy lại dính tới tranh chấp giữa Khúc Chí Quốc và bí thư Ninh Chí Hòa. Tình hình rất phức tạp.
Khu Lục Loan sắp biến thành chiến trường đọ sức của các vị đứng đầu tỉnh rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trâu bò đánh nhau thì đám ruồi muỗi chúng ta gặp phải tai ương rồi.
Ngũ Vân Lượng thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Có điều, để yên cho Phong Hồ Ninh làm như vậy, vậy chuyện hợp tác giữa chúng ta và khu Lục Loan có bị nhỡ hay không. Nếu thật sự gặp trở ngại thì người mất mặt chính là Chủ tịch tỉnh anh đó. Vì vậy hạng mục này anh phải ra sức thúc đẩy.
- Mất mặt thì mất mặt, dù sao tôi cũng đang tạm thời cách chức tự kiểm điểm thôi. Hơn nữa, việc này nếu cấp trên không vội thì chúng ta không cần vội. Tôi muốn xem xem ai có thể ngồi được?
Diệp Phàm hừ một tiếng. Ngũ Vân Lượng hiểu, Diệp Phàm đang gây trở ngại cho hai đồng chí Ninh Chí Hòa và Khương Quân Sơn.
- Cũng không biết khi nào tỉnh ủy mới có thể cho anh chính danh.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Hừ, tôi tin rằng sẽ sớm thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Dù sao cũng là tạm thời cách chức tự kiểm điểm, Diệp Phàm dứt khoát bay thẳng đến Thủy Châu giải quyết chuyện Lô Minh Châu.
Vừa mới xuống máy bay, Vương Triêu đã mang tin tốt đến, điều tra bên trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh Nam Phúc rốt cuộc tra đến Xa Đông Đình của Xa gia.
- Anh xem chuyện của Xa Đông Đình xử lý thế nào?
Diệp Phàm vội vàng tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Hạ Hải Vĩ vừa đưa ra tài liệu liên quan vừa hỏi.
- To gan thật!
Diệp Phàm hừ nói, ném tài liệu lên bàn.
- Người đứng sau thao túng mật báo muốn liên kết nói xấu bộ trưởng Minh Châu, tội danh này không nhỏ đâu. Ngay cả Xa Tân Thiên của Xa gia cũng không trốn được. Hơn nữa, trong đó còn đề cập tới việc hơn một triệu tiền đút lót. Hai đại nhân vật này của Xa gia mà bị bắt thì Xa gia cũng đủ đau đầu một thời gian rồi.
Mặt Hạ Hải Vĩ lộ ra vẻ độc ác thường trực.
- Bọn họ bất nhân với chúng ta, chúng ta cũng chẳng cần nhân nghĩa với bọn họ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Hơn nữa, việc này nếu là ân oán giữa hai nhà Xa Lô, chúng ta cũng nên để Lô gia bỏ một phần sức lực mới đúng.
- Tôi cũng có ý này đấy, nếu vụ án của Lô Minh Châu đã điều tra rõ ràng là bị oan, vậy thì sau khi chúng ta báo cáo lên trên căn bản có thể thả người. Một khi cô ấy ra, chuyện này muốn nã pháo vào Xa gia hoàn toàn dựa vào bọn họ rồi. Chúng ta ấy à, đứng ra làm chứng là được.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm nói. Sau đó cùng Hạ Hải Vĩ vào văn phòng Hướng Đông Phương bàn bạc cụ thể việc này.
Hướng Đông Phương cũng hiểu được tình hình nghiêm trọng, mang theo Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đến thẳng văn phòng của bí thư tỉnh ủy Sở Nhất Cư. Sở Nhất Cư gọi hai đồng chí Đoàn Hải Thiên và Trần Nguyệt Thanh cùng vào nghe báo cáo.
Trước tất cả sự thật và chứng cứ, ba người mở một cuộc hội ý, quyết định thả Lô Minh Châu.
Đương nhiên, Diệp Phàm bên này cũng báo cáo qua điện thoại với Phó bộ trưởng Lan và Phó bí thư Lục Hải Bình của Ủy ban Kỷ luật quốc gia, hai đồng chí cũng đồng ý đề nghị của tỉnh Nam Phúc.
Sau khi bị giam hơn mười ngày, Lô Minh Châu rốt cuộc cũng đi ra. Lô Bạch Vân tự mình mang theo những tộc nhân quan trọng trong Lô gia đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đón Lô Minh Châu.
Để tránh bị nghi ngờ, Lô Minh Châu, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ không hề gặp mặt sau việc này. Đương nhiên, ba người đã bí mật gặp nhau, thương lượng một ít đối sách.
Một tứ hợp viện cổ xưa trong Thủy Châu, tuy nói cổ xưa, nhưng phạm vi của nó vẫn khá rộng. Đây là nhà cũ của Xa gia, nghe nói đã có lịch sử mấy trăm năm.
Tuy nói người trẻ tuổi của xã hội hiện đại đều thích ở nhà biệt thự kiểu mới, thoải mái, nhưng, tộc nhân Xa gia đều biết, tòa nhà này tuy rằng xưa cũ. Thế nhưng, nơi này cũng là trung tâm quyền lực và tài nghiệp của Xa gia.
Cho nên, tất cả tộc nhân Xa gia đều coi việc có thể tiến vào tòa nhà xưa cũ này là điều đáng tự hào. Có điều, không khí của nơi này tối nay khá nặng nề.
Lúc này đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh Xa gia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi.
Gia chủ đương nhiệm Xa Hạo Thủy của Xa gia ngồi ở bên trái, tiểu thúc của anh ta Xa Đông Đình ngồi ở ghế bên phải.
Cổ nhân dĩ tả vi tôn, Xa Đông Đình tuy là phận chú, nhưng địa vị trong Xa gia không thể vượt qua vị chưởng đà Xa Hạo Thủy này.
- Không thể ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh chóng như vậy, chỉ trong thời gian mấy ngày không ngờ đảo lộn hoàn toàn tình hình vụ án.
Xa Đông Đình vẻ mặt âm trầm.
- Em đã sớm nói cách này không đáng tin, lúc đầu mọi người lại không nghe. Loại người như Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh sao có thể tin tưởng. Có tiền liền cứng rắn hơn, có điều, người ta dùng thủ đoạn đặc biệt gì chỉnh trị một cái là hai tên này lập tức lộ nguyên hình ngay.
Em trai nhỏ nhất của Xa Hạo Thủy, Xa Tân Lý nói.
- Ai mà ngờ được Hướng Đông Phương sẽ đề bạt Hạ Hải Vĩ một lần nữa, haizz…
Xa Hạo Thủy thở dài.
- Mấu chốt của việc này không phải ở y.
Không ngờ Xa Đông Đình lắc đầu.
- Vụ án này không phải do y phụ trách sao? Ngay cả người bên Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải bỏ chạy. Hơn nữa, nghe nói người này thiết diện như Bao Công. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là một nhân vật có thủ đoạn cứng rắn.
Xa Hạo Thủy nói.
- Đúng vậy, mẹ nó chứ, chính tên này làm cho nhà chúng ta rơi vào thế bị động như hiện tại. Ngay cả Tân Thiên cũng đi vào rồi. Sớm biết đã sai người xử lý người này, để xem y còn có thể làm gì.
Xa Tân Lý giận dữ nói, đấm một cái lên bàn trà.
- Xử lý xử lý xử lý, mày chỉ biết làm bừa. Hiện giờ là thời đại nào rồi, còn noi theo mấy hành vi giang hồ của lão tổ tông truyền lại.
Hạ Hải Vĩ là người nào chứ, nhân vật có thủ đoạn cứng rắn của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Người như vậy ai dám động tới…
Mày đừng tưởng rằng có chút công phu trong người liền có thể chạm đến trời. Người ta một viên đạn là có thể tiễn mày về Tây thiên rồi.
Xa Đông Đình tức giận.
Đó là lời giáo huấn rất nghiêm khắc đối với Xa Tân Lý. Bởi vì, trong tộc nhân Xa gia hiện giờ, căn cốt của Xa Tân Lý tốt nhất, thân thủ cũng rất giỏi.
- Vậy chú bảo phải làm sao bây giờ? Con chó điên Hạ Hải Vĩ này cứ cắn chặt không buông. Nhà chúng ta phải làm sao?
Xa Tân Lý hỏi, cũng không dám phản bác tiểu thúc Xa Đông Đình. Xa Đông Đình là cán bộ trong khối cao cấp nhất chính phủ của Xa gia, Xa gia không thể thiếu ông ta.
- Không phải tôi đã nói sao, nhân vật mấu chốt không phải y.
Xa Đông Đình hừ nói.
- Không phải y thì là ai?
Xa Hạo Thủy cũng không hiểu.
- Các cậu ấy, căn bản không hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Vụ án này vốn cũng không phải giao cho Hạ Hải Vĩ, sau này vì sao đó mà chuyển đến cho y. Mà ngay cả chủ nhiệm Vương Phong đến từ Ủy ban Kỷ luật quốc gia cũng phải chạy té khói. Chính là vì người này.
Xa Đông Đình giật giật ngón tay.
- Ai?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Diệp Phàm.
Xa Đông Đình nói.
- Diệp Phàm, người này dường như không phải người trong tỉnh?
Xa Hạo Thủy hỏi.
- Người này mới là nhân vật mấu chốt, lần trước ta đã sai người “tiếp đón” hắn một chút. Việc này không nói cho các ngươi biết.
Có điều, cuối cùng không ngờ bị hắn đánh trả lại một đòn. Hơn nữa, người này cũng chính là người phụ trách chính của vụ án.
Hạ Hải Vĩ chẳng qua là một phó tổ trưởng làm cùng mà thôi. Thân phận người này rất không đơn giản, Xa gia chúng ta lần này gặp phải hắn xem như, haizz…
Xa Đông Đình vẻ mặt vô cùng buồn bực.
- Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Xa Tân Lý hết sức hiếu kỳ.
- Trợ lý Bộ trưởng Bộ Công an, hơn nữa còn là Phó chủ tịch tỉnh Vân Thiên. Người này rất trẻ, mới có ba mươi tuổi.
Xa Đông Đình nói.
- Chúng ta dùng tiền đè bẹp hắn, con không tin hiện giờ có người làm quan lại không yêu tiền.
Xa Tân Lý hừ nói.
- Đến nước này rồi, quá muộn rồi.
Xa Đông Đình thở dài:
- Tôi cũng không ngờ người này lại khó chơi đến vậy.
Tôi nghi ngờ người này có quan hệ rất mật thiết với Lô gia. Nếu không hắn rõ ràng là Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân lại đến tỉnh Nam Phúc làm cái gì chứ?
Người này còn là người huyện Cổ Xuyên tỉnh chúng ta.
- Nếu là người Cổ Xuyên, chúng ta liền bắt tay xử lý người nhà hắn trước.
Xa Hạo Thủy nói.
- Hạo Thủy, chú nói cho con nghe. Sau này con sẽ phải gánh vác nhiều rồi.
Xa Đông Đình lập tức già nua đi không ít.
- Chú nói thế là sao? Dù sao Tân Thủy cũng vào đó rồi cứ để nó ở trong đó một thời gian. Chúng ta nghĩ cách khác để nó được mau ra là được.
Hơn nữa, chuyện lần này chúng ta hoàn toàn có thể đổ vai trò chủ mưu lên đầu Dương Thất. Trước đó con cũng đã thương lượng với Dương Thất rồi.
Dương Thất từ đầu đã chuẩn bị kỹ rồi. Việc này một khi bại lộ liền để y gánh. Cho nên, chú không thể nói những lời bi quan như vậy được.
Chú chính là trụ cột của Xa gia chúng ta.
Xa Hạo Thủy có chút kinh ngạc, nói.
- Tôi đã quyết định như vậy rồi.
Xa Đông Đình làm một động tác chặt cổ tay.
- Tráng sĩ chặt cổ tay, chú, chú định làm gì?
Xa Hạo Thủy nóng nảy.
- Tôi đã nhận được tin tức, việc này đã dính tới tôi rồi. Lúc trước tôi cũng có chút khinh địch, không ngờ không cẩn thận một chút liền dính đến mình. Việc này dù sao cũng phải cho cấp trên một lời giải thích. So với để bọn họ tới tìm tôi, chẳng bằng tôi làm thế này. Chuyện này tính đi tính lại, Hạ Hải Vĩ tôi tính đến rồi, thế nhưng tôi tính thế nào cũng không tính đến con hắc mã Diệp Phàm này sẽ xuất hiện mà.
Xa Đông Đình thở dài.
- Chú, việc này Lô gia khẳng định sẽ nắm chắc không buông. Chúng ta điều đình đi. Cho dù chúng ta phải mất mấy triệu cũng phải xử lý cho êm chuyện này. Việc này chỉ cần Lô Minh Châu không nắm chắc không buông, chúng ta liền dễ lo liệu.
Xa Hạo Thủy cắn răng ra quyết định.
- Kẻ thù truyền kiếp hàng ngàn năm, con nói xem Lô gia lần này vất vả lắm mới nắm được cơ hội sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hơn nữa, chúng ta lúc trước cũng làm rất tuyệt tình.
Xa Đông Đình nói.
- Anh, chú, việc này để con làm, cái mạng này của con không cần nữa, con xử lý Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ, xem bọn hắn còn có thể làm gì?
Xa Tân Lý đứng lên, nắm chặt bàn tay.