Diệp Phàm cảm thán nói,
- Tuy nhiên, bác cả, bác là thủ trưởng của quân khu Lĩnh Nam. Hẳn là không thiếu người quen?
- Lần này bác không ra mặt, bởi vì chuyện như vậy bác đã ra mặt một lần rồi. Lại ra mặt thêm sẽ khiến cho người ta cảm thấy không biết phân biệt. Cái mặt già này phải bán đi một lần là đủ rồi, bán thêm một lần nữa sẽ mất giá. Chuyện trong bộ bác sẽ chịu trách nhiêm, còn cháu cứ nghĩ biện pháp khác đi.
Kiều Hoành Sơn lắc lắc đầu.
Quân đội điều chỉnh người ngựa đến tổ đặc nhiệm A rất nhanh.
Ngày 28 tháng 1 năm 2008
Các thành viên ủy ban thường vụ tổ đặc nhiệm A trang nghiêm đứng trong phòng hội nghị nghênh đón đoàn người của ủy ban quân giới dưới sự hướng dẫn của đồng chí Cung Khai Hà.
Dẫn đầu đoàn là Phó chủ tịch Lâm Giang Trung, đi cùng còn có đồng chí phụ trách quản lý nhân sự.
Hai đồng chí mới điều đi là Lan Viễn Kim cùng với Dương Quốc Đào, người mới đến từ bộ Tổng tham mưa là Đổng Lâm Trung cùng với trung tướng bộ chính trị Trần Trường Minh.
Hai đồng chí Đổng Lâm Trung và Trần Trường Minh đều đã từng làm phó tư lệnh dưới quân khu, thời gian vào bộ tổng tư lệnh cũng không phải dài.
Tuổi của hai vị đồng chí này cũng không cao, chỉ gần 50 tổi, so với các tướng quân cao cấp khác là người trẻ tuổi.
Đương nhiên, phải ngoại trừ các đồng chí ở tổ đặc nhiệm A, tổ đặc nhiệm A có nhiều tướng quân, hơn nữa, số thiếu tướng nhiều, tuổi của các đồng chí này cũng không nhiều, chỉ bốn mươi tuổi thôi. Thiếu tướng ở tuổi ba mươi lăm ba mươi sáu cũng không ít.
Bình thường nếu như ở trong quân đội thì tốc độ thăng cấp quá nhanh. Bởi vì nhiệm vụ của tổ đặc nhiệm A có tính nguy hiểm cao, hơn nữa, nhiệm vụ cũng rất nhiều.
Cho nên, thời gian để thăng cấp cũng ít hơn, đây là điều mà quân đội không thể so sánh được. Lâm Giang Trung nói vài câu đơn giản rồi dẫn người đi. Vừa mới xuống còn rất nhiều thời gian, đồng chí Cung Khai Hà chủ trì một buổi gặp mặt ngắn gọn.
Sau đó mời hai vị đồng chí đến trụ sở của tổ đặc nhiệm A ăn bữa cơm rau dưa.
Sau đó Diệp Phàm vào trong phòng làm việc ngủ một chút. Hai giờ chiều đi thẳng đến văn phòng của Cung Khai Hà.
- Việc đề cử ba đồng chí Trịnh Phương, Mang Thành, Trần Quân sẽ được thảo luận sau khi bắt đầu.
Cung Khai Hà vừa mời Diệp Phàm ngồi xuống đã trực tiếp nói.
- Việc này có cần phải trưng cầu ý kiến của mọi người trước khi đưa ra kế hoạch hay không. Sau đó mỗi đồng chí đều được đề cử một người mình muốn đề cử. Cuối cùng tổ nhân sự sẽ bắt đầu tiến hàng tuyển chọn, cuối cùng sẽ chọn ra mấy vị đồng chi đưa ra thảo luận trước cuộc họp của tổ. Có phải trình tự trước kia như vậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha hả. Đại thể là như vậy. Đây là vấn đề thủ tục, trước đây là phải do bộ, ví dụ như, lãnh đạo tổ nói ra việc này.
Có mấy vị trí trống, cần những đồng chí như thế nào, sau đó sẽ lựa chọn các đồng chí có điều kiện phù hợp để bắt đầu lựa chọn.
Cuối cùng mới thảo luận, sau khi thông qua sẽ báo cáo lên cấp trên phê chuẩn.
Cung Khai Hà cười nói.
- Tổ trưởng Cung, trong tổ của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu người đến bây giờ tôi cũng không biết rõ. Nghe nói trước kia đội viên chính thức không đến 40 người. Tình hình cụ thể bây giờ như thế nào, dù sao cũng phải cho tôi một chút tư liệu về các đồng chí đó chứ.
Diệp Phàm nói.
- Cái này nhất định phải đưa cho cậu rồi, chẳng qua hai ngày nay chẳng phải cậu đang bề bộn với công việc sao? Cậu chưa đến tổ làm sao có thể đưa cho cậu được. Hơn nữa. Thế vận hội Olympic sẽ khai mạc vào cuối năm, đó mới là nhiệm vụ chủ yếu.
Cung Khai Hà cười nói,
- Đương nhiên, tôi hy vọng anh có thể chiếu cố. Đem việc này nói ra trong tổ đặc nhiệm A.
- Tổ trưởng Cung, anh có thể nói tình hình thực tế trước cho tôi nghe.
Diệp Phàm nói.
- Thực ra, tình hình về nhân sự của tổ đặc nhiệm A đồng chí Lâm Đống Quốc rõ ràng nhất, gọi anh ta lại đây chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận một chút. Hơn nữa, về việc chọn người vào các chức vụ cũng phải thương lượng với anh ta một chút.
Cung Khai Hà nói xong, liền gọi điện thoại, không lâu sau đồng chí Lâm Đống Quốc phụ trách về nhân sự của tổ đặc nhiệm A vội vàng đến.
Lâm Đống Quốc là Phó bí thư đảng ủy của tổ đặc nhiệm A kiêm tổ phó. Phụ trách quản lý nhân sự, tài liệu hồ sơ, là một thư ký của cơ quan chính phủ và đảng.
- Trưởng ban Diệp, đây là tài liệu anh cần. Tất cả các hồ sơ của tổ đặc nhiệm A chúng ta đều ở bên trong. Bao gồm cả vùng bên ngoài. Hồ sơ của bộ đội đặc chủng đội săn báo cùng với các căn cứ, cơ sở nghiên cứu khoa học của tổ đặc nhiệm đều ở bên trong.
Vẻ mặt Lâm Đống Quốc nghiêm túc đưa túi văn kiện cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa hai tay ra cầm lấy, vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc. Nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, vận mệnh của tổ đặc nhiệm A nằm trong cái túi này.
Sở dĩ tổ đặc nhiệm A có thể giữ bí mật được, cũng bởi vì hồ sơ của tất cả các đội viên đều là tuyệt mật.
Có thể nói như này. Hiện nay chỉ có ba người chúng ta có quyền hạn xem túi hồ sơ này. Ngoài ra còn có chủ tịch Đường có quyền này, còn các đồng chí khác đều không được biết.
Cho dù là các đồng chí quốc vụ viện. Đương nhiên, một số vị lãnh đạo cấp cao cũng có thể biết được một chút tình hình của tổ đặc nhiệm A.
Còn chi tiết bọn họ cũng không thể nào hiểu được. Trừ khi là liên quan đến một quyết định hoặc một cái gì đó bọn họ mới biết được một phần nhỏ bí mật.
Chỗ tài liệu này tuyệt đối không thể mang ra ngoài bộ tổng tư lệnh, sau khi xem xong tài liệu lập tức phải được cho vào mật thất. Muốn xem lại có thể xem trực tiếp thông qua máy tính tùy thuộc vào quyền hạn truy cập.
- Tôi hiểu mà.
Diệp Phàm ngưng trọng gật đầu nói.
Diệp Phàm lật xem trong vòng một giờ, nhất thời trong lòng có chút gợn sóng. Bởi vì Diệp Phàm có đôi mắt ưng cho nên tốc độ xem rất nhanh, nếu là người bình thường phải mất nửa ngày chỉ để xem một lượt.
- Ôi, trước đây tôi thật có chút nông cạn.
Diệp Phàm thở dài cẩn thận đặt tài liệu lên trên bàn.
- Ha hả, việc này cũng bình thường. Tài liệu này trước kia cậu không có quyền được xem. Cho nên, chỉ có thể thấy một góc của tảng băng. Hơn nữa, vì tổ chúng ta là tổ chức bí mật. Về cơ bản các thành viên chủ chốt trong bộ máy cũng chỉ có thể biết được một số đồng chí. Hơn nữa, phải gặp gỡ khi làm nhiệm vụ mới biết được nhau.
Cung Khai Hà cười nói.
- Đúng vậy, trước kia tôi có mang theo đội làm nhiệm vụ vài lần. Lúc ấy tôi có phối hợp với hai đến ba mươi đồng chí.
Tôi tưởng rằng trong tổ chúng ta có cần đấy người. Không thể tưởng tượng được con số lại khổng lồ thế này. Thành viên nòng cốt có tới tám mươi người.
Gấp đôi so với con số tôi dự đoán. Còn tổ chức săn báo bên ngoài đạt tới sáu quân.
Có một số căn cứ quân sự là nhóm riêng thuộc tổ đặc nhiệm A chúng ta. Cho dù là cảnh sát võ trang cũng là một lực lượng quân đội bên ngoài của tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Thống kê đầy đủ không dưới hai vạn người. Con số chính xác thật là không nhỏ, khó trách hàng năm cấp trên cho tổ hơn 1 tỷ mà vẫn như trứng chọi đá
Nhiều thành viên như vậy, hơn nữa tất cả đều là những người tinh anh của nước cộng hòa. Tiền lương của bọn họ phải cao gấp đôi so với bộ đội bình thường.
Đặc biệt các thành viên chính thức của chúng ta, tiền lương của bọn họ cao gấp mười mấy lần so với quân nhân bình thường.
Hơn nữa, được trang bị tốt, trợ cấp và ưu đãi cao, những đồng chí hy sinh hoặc những thành viên bị thương nặng sẽ được trợ cấp rất cao, gây khó khăn cho tướng quân Kế Vĩnh Viễn.
Nếu như không có tiền sẽ rất khó khăn.
Diệp Phàm nói, trên vai nặng trĩu trọng trách.
- Ừ. Tôi hiểu được tình hình của tướng quân Kế trong tổ. Tuy nhiên, đôi khi có một vài đồng chí cấp dưới không hiểu, cho rằng tổ đặc nhiệm A của chúng ta cù nhầy, đồng chí Vĩnh Viễn keo kiệt, thậm chí có đồng chí nói, không có biện pháp à, nhưng chúng tôi không thể làm được. Bọn họ không hiểu được tình hình thực tế của tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Cung Khai Hà thở dài.
- Tổ đặc nhiệm A là một lực lượng đặc biệt, hàng năm đều có đồng chí hy sinh, đều có đồng chí bị thương nặng.
Hơn nữa, sau mỗi một nhiệm vụ các thành viên chính thức đều dùng số tiền đó để tiêu xài.
Không cần nói. Một bộ trên người bọn họ bình thường cũng phải hai đến ba triệu. Còn có những dụng cụ đặc biệt lên tới chục triệu.
Trong tổ sớm đã muốn cải cách, muốn khoách đại quy mô, muốn tăng cường khả năng chiến đấu và khả năng để bảo vệ một nhóm bảo mật an ninh quốc gia, nói thì dễ làm mới khó biết bao.
Lâm Đống Quốc có chút buồn rầu.
- Không sao cả, hãy nhìn vào nguồn nhân lực của tổ đặc nhiệm A chúng ta, chúng ta đối mặt với toàn bộ thế giới trong phạm vi của chúng ta.
Quốc gia đều phái người trú ngụ ở nước ngoài, một phân trạm cũng phải có năm sáu vị đồng chí, đội viên chính thức phải có hai người, cộng với những người ở bên ngoài.
Có đồng chí thực hiện nhiệm vụ phải tiêu tốn một khoản tiền. Mỗi một phân trạm như vậy một năm tiêu hết bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, mỗi một phân trạm có năm đến sáu người, toàn thế giới có bao nhiêu phân trạm, tất cả phải trên dưới một nghìn người.
Riêng đối với các nước như Mĩ, Nga, Pháp, Nhật Bản không dưới chục người. Có căn cứ gì không?
Một cái sân huấn luyện của bộ đội săn báo một năm chi tiêu hết bảy tám trăm triệu. Còn kinh phí nghiên cứu khoa học của tổ khoa học.
Ngay cả tàu ngầm Thần Long m2 một năm cũng tiêu hết trên trăm triệu của chúng ta cho chi phí xăng dầu vào bảo dưỡng.
Tổng chúng ta có hơn 1 tỷ. Thật ra không đủ. Hàng năm đều phải chi các khoản đó, chúng ta phải xin bổ sung thêm.
Có vài đồng chí phê bình tổ đặc nhiệm chúng ta như một con quái thú nuốt vàng, bọn họ nói cũng có lý.
Sự thực đúng là như thế. Cậu xem. Kinh phí cho một trận chiến của đảo Xà Lạp cũng đi tìm chúng ta. Phí tổn nhiều lắm.
Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Cung, tôi cảm thấy kinh phí mới là chướng ngại vật lớn nhất kìm hãm sự phát triển của chúng ta. Tình hình này các lãnh đạo cấp cao có nắm được không?
Có thể yêu cầu bọn họ tăng kinh phí đầu tư cho tổ đặc nhiệm A chúng ta. Một năm phải có trên 1 tỷ để giải quyết công việc.
Cách duy nhất là tăng thêm kinh phí đầu tư. Ví dụ, cho chúng ta 3 tỷ. Cứ như vậy sẽ không phải thêm lần thứ hai nữa.
Cũng có thể tránh những lời ong tiếng ve có phải hay không?
Diệp Phàm nói.
- Tăng thêm kinh phí đầu tư, thực ra hàng năm chúng ta đều có kinh phí tăng thêm. Cho dù là tăng thêm nhiều hay ít, một năm đã cho them hơn 100 triệu.
Lập tức các đồng chí khác sẽ dõi theo nhìn chằm chằm vào từng bước đi? Cho dù là bên trong có người đứng đầu cũng không có khả năng thống nhất ý kiến.
Thậm chí có đồng chí đưa ra là tổ đặc nhiệm A lãng phí. Hơn nữa, cơ cấu càng ngày càng to lên, không cần thiết nhiều bộ đội ở căn cứ bên ngoài như vậy.
Đề nghị cắt bớt một số bộ phận của tổ đặc nhiệm A xác nhập vào ngành an ninh, ví dụ như đội tình báo. Xác nhập một phần vào bên trong hệ thống quân đội.
Ví dụ như bộ phận công kích. Hoàn toàn có thể xác nhập vào Bộ tổng tham mưu.
Còn Cục Bí mật. Có thể chia sẻ một chút đến bộ phận tài chính.
Lâm Quốc Đống cười lạnh nói.