Thiết Chiêm Hùng đem chuyện Diệp Phàm không muốn gia nhập Liệp Báo trở thành quân nhân chính thức nói ra, yêu cầu tướng quân Trấn nghĩ lại.
-Ài đáng tiếc! Một thiên tài kiệt xuất có tiềm lực giống như núi lửa lại không thể toàn lực cống hiến cho quốc gia, thật là đáng tiếc.
Tuy nhiên cao thủ cũng có tính cách của cao thủ. Chúng ta tôn trọng lựa chọn của bọn họ, dù sao chỉ cần bọn họ đang ở trong nước, khi đất nước nguy cấp bọn họ cũng có thể xuất lực.
Đầu tiên cứ ổn định hắn trước rồi hãy nói, kiếm một chức vụ nhàn tản buộc lấy để hắn muốn thoát thân hoàn toàn cũng không được, để tôi xem xem, thu xếp cho hắn vị trí nào tốt.
Thượng tướng Trấn Quốc Hải suy nghĩ.
Thiết Chiêm Hùng lẳng lặng chờ trước điện thoại.
Không lâu sau, điện thoại chỉ thị đến.
Trấn Quốc Hải nghiêm túc nói:
-Trước hết, đặc cách đề bạt hắn lên cấp bậc Đại tá, chức vụ tạm định là thủ trưởng số hai của Liệp Báo, không cần đồn trú lâu dài ở Liệp Báo, để cho hắn tự do trở lại công tác ở chính phủ, khi có tình huống khẩn cấp thì liên lạc với hắn.
Tiền lương cũng không cố định, mỗi lần làm nhiệm vụ chủ yếu phát trợ cấp, cũng chính là người làm thuê cho quốc gia.
Chỉ có sự kiện đặc biệt lớn cần hắn xuất hiện mới dùng, hắn chính là một lá bài chủ chốt ẩn danh của tổ Đặc cần chúng ta.
Thật ra đây là chuyện thường xảy ra trong cơ cấu tình báo các quốc gia, thân phận bên ngoài của một số át chủ bài thường thường là minh tinh, quan viên chánh phủ, nhân viên quan trọng trong giới kinh doanh…
Có nhân viên tình báo ẩn núp cả đời cũng không lộ mặt. Cho nên những điều này đều có tiền lệ rồi.
Ha ha ha…
Chúng ta cũng có một lá bài chủ chốt tương lai rồi! Chờ khi hắn có thể đột phá đến bát đoạn, cửu đoạn có lẽ tôi đã về hưu.
Trấn Quốc Hải đột nhiên có cảm giác đau buồn, suy nghĩ thận trọng vẫn cảm thấy không yên lòng, cảm thấy Diệp Phàm quá trọng yếu, lại dặn dò nói:
- Thân phận của hắn nhất định phải giữ bí mật, giới hạn trong giai tầng lãnh đạo bên trong Tổ Hạch tâm số 8 biết là được. Những tổ viên bình thường khác cũng không được tiết lộ thân phận thật sự của hắn. Người ngoài cho dù sau này trong nhiệm vụ biết một số gì đó, bình thường mà nói sẽ phỏng đoán hắn chỉ là người tổ chúng ta tạm thời mời tới tương trợ thi hành nhiệm vụ mà thôi.
-Thủ lĩnh Trấn, hắn mới tròn 19 tuổi, hiện tại giữ cấp bậc Trung tá, nếu đề bạt hắn lên Đại tá có phải hơi nhanh một chút hay không, chuyện này sợ mọi người không phục.
Thiết Chiêm Hùng nói ra lo lắng của mình. Trong lòng cũng hơi có chút ê ẩm, thầm nghĩ:
-Lão tử vì tổ A Đặc cần mà lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, cảnh giới Quốc thuật cũng không thấp, đến bây giờ vẫn chỉ là Đại tá, tiểu tử này thật may mắn, mới 19 tuổi vì có tiềm lực, thủ lĩnh Trấn thoáng cái đề bạt lên Đại tá, lão tử là con nuôi có phải không?
- Ha ha ha! Lời nói ra nói vào nhất định cũng có người nhắc tới. Mấy lão gia hỏa quân ủy nếu biết nhất định sẽ không phục.
Tuy nhiên chúng ta cũng không cần chọc ra chuyện này, cũng không có mấy người biết được. Hơn nữa một Đại tá cũng không xem là gì, tướng quân đương nhiệm của quốc gia chúng ta có hơn một ngàn, tính cả Đại tá thì càng nhiều.
Bọn họ có biết cũng không cần lo lắng gì, khi tấn thăng quân hàm trong tổ Đặc cần, chỉ tiêu Quốc thuật chiếm số định mức lớn nhất, khoảng sáu thành.
Diệp Phàm đã là một cao thủ lục đoạn, lẽ ra nên cho hắn chức vụ Tướng quân tương ứng. Trong tổ chúng ta cũng không có mấy người có cảnh giới lục đoạn, bọn họ đều là nhân vật cấp thiên tài.
Nếu như có ai đề xuất ý kiến, lão tử sẽ kêu y đập vỡ sáu miếng gạch ngay tại chỗ để xem, hừ! Tuy nhiên trong lòng tiểu tử anh có phải cũng có chút không phục?
Đúng là gừng càng già càng cay, Trấn Quốc Hải chỉ cần một câu đã đoán ra được bất mãn trong lòng Thiết Chiêm Hùng.
-Ha ha ha, tôi nào dám, có quân hàm Đại tá trên vai, tôi đã rất thỏa mãn rồi. Quyền lực quốc gia cấp cho tôi cũng rất lớn, có quân hàm Đại tá trên vai đã rất thỏa mãn., tục ngữ không phải nói "Biết đủ thuờng vui" sao?
Thiết Chiêm Hùng giả bộ bình thản, cười khan trong điện thoại.
-Hừ! Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi. Ài! Tổ A Đặc cần mặc dù nói quyền lực rất lớn, nhưng nguy hiểm cũng lớn nhất. Nhiệm vụ có thể khiến cho người ta mất mạng, cho nên cho các anh quyền lực cực lớn đó là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên trong tổ chúng ta đối với chức vụ Tướng quân lại có quy định cứng nhắc, so sánh với bộ đội bình thường số lượng chỉ nhiều hơn khoảng 2 phần.
Trái lại sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp uý trái lại không có hạn chế, anh muốn đề bạt bao nhiêu đều được, chỉ có Đại tá thăng lên chức Tướng quân là có hạn chế. Đại tá ở bên Mĩ cũng được tính là Chuẩn tướng.
Thật ra thì ở phương diện tướng quân tổ A chúng ta so với bộ đội bình thường thiệt thòi rất lớn, bởi vì tất cả các anh đều là tinh anh.
Tổ A chúng ta tổng cộng chia làm 8 tổ nhỏ, biên chế thành viên chính thức trong mỗi tổ nhỏ chỉ có mấy người.
Tổ công kích Chiến Long các anh thì nhiều hơn một chút, có chừng hai mươi người. Thành viên chính thức phân tổ Đặc cần có chừng ba bốn người, cho nên tập hợp tất cả thành viên tổ A chính tông cả nước hợp làm một khối còn chưa đầy nửa đại đội.
Những người khác đều là bên ngoài và làm tạp vụ, không coi là biên chế chính thức. Đây cũng là quốc gia suy nghĩ đến cho tổ A quyền lực quá lớn, đương nhiên nhân số cũng cần khống chế, không thể quá nhiều, để tránh tạo thành quyền lực lan tràn.
Số lượng tướng quân nói tương đối là ít một cách đáng thương. Trong tổ tám cao thủ lục đoạn, thất đoạn toàn là Tướng quân, thành viên chính thức tổ A chúng ta so sánh với quân đội bình thường không đến một nửa đại đội nhưng Tướng quân lại có 10 người.
Bình quân tám thành viên chính thức thì sinh ra một Tướng quân, tỷ lệ này quả thực là hiếm thấy, cũng khó trách các lão Quân ủy đỏ mắt ghen tị, nói ra nói vào không ít.. Phía bên bọn họ, tu vi chỉ đạt đến cảnh giới Khai Nguyên của Quốc thuật lục đoạn, xếp hạng cuối, cho nên chỉ có thể đề bạt quân hàm Đại tá. Lấy Lang Phá Thiên ra mà nói, y nhỏ hơn cậu mấy tuổi, tuy nhiên y đã là Thiếu tướng rồi.
Chuyện này đương nhiên cũng có nguyên nhân của nó, y là người chịu trách nhiệm bảo vệ Trung Nam Hải, cả ngày đi theo bên cạnh nhân vật số một, gần quan được ăn lộc cũng bình thường, cho nên trong lòng anh buồn bực cũng rất bình thường.
Theo lẽ thường chỉ tiêu Quốc thuật mà nói, trình độ của Diệp Phàm còn cao hơn Phá Thiên, cũng nên cho hắn cấp bậc Thiếu tướng, tuy nhiên cống hiến của hắn còn ít, sắp xếp cho chức vụ Đại tá là hoàn toàn hợp lý. Cạnh tranh trong tổ rất lớn, áp lực cũng rất lớn.
Chiêm Hùng, với năng lực của anh ở trong quân đội bình thường đã sớm là tướng quân rồi, tuy nhiên ở bên trong tổ Đặc cần có chút thiệt thòi cho anh.
Tuy nhiên Chiêm Hùng, anh thăng lên chức Thiếu tướng cũng là chuyện không còn xa. Tháng trước tôi tới Văn phòng Chủ tịch nước đã đặc biệt đề cập tới chuyện này, yêu cầu đặc biệt tăng cường thêm số lượng chức vụ tướng quân, Chủ tịch sau khi suy nghĩ đã đồng ý, đặc biệt phê chỉ thị.
Cho nên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này chính là lúc trao công lao cho anh, tôi đợi anh trở về, tôi sẽ đích thân trao tặng công lao cho anh!
Giọng nói Trấn Quốc Hải tràn đầy mê hoặc nhất thời khiến trái tim Thiết Chiêm Hùng như cuồng loạn, cảm xúc dâng trào.
-Tuy nhiên có một điểm tôi muốn thận trọng nhắc nhở cậu, nếu tiểu tử đó muốn lăn lộn quan trường thì cứ để cho hắn lăn lộn, các anh tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện của chính quyền, tương trợ cho hắn.
Tránh cho cấp trên có ý kiến, quốc gia đã giao cho các anh quyền lực quá lớn, nếu như lại nhúng tay vào chính quyền thì rất phiền toái, tránh cho các lãnh đạo cao cấp quốc gia đem lòng sinh nghi, thu hồi quyền lực trong tay các anh thì lợi bất cập hại.
Các anh phải tuyệt đối nhớ lấy, tôi tin tưởng anh làm người phụ trách Tổ Hạch tâm số 8, nhất định là hiểu rõ nhất một số tướng quân có quyền lực đặc thù tham chính sẽ mang tới tai hoạ ngầm cho quốc gia.
Đây là kỷ luật sắt khi thành lập tổ Đặc cần, đã trải qua hội nghị thường ủy cục Chính trị trung ương nghiêm khắc thảo luận quyết định, không cho phép bất luận người nào chà đạp, vượt tuyến, làm tốt việc lớn trong bổn phận của các anh, bảo vệ an toàn quốc gia chính là cống hiến quan trọng nhất đối với quốc gia.
Còn nữa, nếu đồng chí Diệp Phàm đã lập chí làm quan, theo như các anh nói như vậy, chính là làm một lá bài chủ chốt ẩn náu lâu dài.
Đương nhiên, khi quốc gia cần hắn, hắn phải đứng ra. Đây là nghĩa vụ của mỗi người dân Trung Hoa, thân phận là cực kỳ bí mật, các anh phải chú ý.
Khẩu khí của Trấn Quốc Hải hết sức nghiêm nghị.
-Vâng thủ trưởng! Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ luôn luôn nhớ kỹ kỷ luật sắt của tổ A Đặc cần, tuyệt đối không sai phạm một bước.
Thiết Chiêm Hùng sau khi cúp điện thoại tâm tình hết sức kích động, vì quân hàm hai vạch bốn sao trên vai mình sắp đổi thành một sao mà kích động. Tướng quân là mơ ước của mỗi quân nhân, Thiết Chiêm Hùng cảm giác con đường mà mình phải bước nhẹ nhàng đi không ít.
Buổi tối, bên trong phòng họp Tổ Hạch tâm số 8, tiến hành một nghi thức trao thưởng đặc thù.
Trong phòng họp có Thiết Chiêm Hùng. Mã Dương Xuân, Thái Chính Thu, Trương Cường, Triệu Quát, Cố Thiên Kỳ, Lang Phá Thiên.
Thật ra Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng không phải là thành viên chính thức của Tổ A Đặ cần quốc gia, chỉ vì mẹ của cô ta, cũng chính là Cung trưởng thần nữ cung Vu Sơn Mai Thiên Tuyết nợ tổ A Đặc cần một nhân tình rất lớn, cho nên lần này đáp ứng lời mời phái con gái của mình là Lạc Tuyết Phiêu Mai tới phối hợp giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở về.
Thật ra Vu Sơn thần nữ cung cũng chỉ là gọi cho dễ nghe, thật ra thì đã sớm tồn tại trên danh nghĩa. Tên gọi là cung, tuy nhiên chỉ là một kiến trúc theo kiểu miếu điện cổ xưa ở trên núi.
Bên trong cũng không còn mấy người, giống như một am ni cô đã xuống dốc. Thế hệ trẻ tuổi căn bản đều trà trộn lên thành phố lớn, dung hợp vào xã hội, cũng không có gì khác biệt với người bình thường. Dưới lá quốc kỳ trang nghiêm, Thiết Chiêm Hùng nghiêm túc nói:
-Đồng chí Diệp Phàm, tổng bộ chính thức mời đồng chí làm phó soái Liệp Báo, không cần quản chuyện, không cần ở lại Liệp Báo lâu dài. Cậu chỉ làm một lá bài chủ chốt dự bị ẩn giấu ở xã hội, quốc gia cũng sẽ không kêu anh làm bao nhiêu lần nhiệm vụ, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống, công tác bình thường của cậu.
Tuy nhiên cũng sẽ không lợi dụng đặc quyền của Liệp Báo tương trợ cho công tác chính quyền của cậu, nhung khi gặp chuyện cực kỳ quan trọng, Liệp Báo cần cậu ra tay, lúc đó tôi tin cậu sẽ không từ chối. Mỗi lần như vậy quốc gia sẽ trả cho cậu trợ cấp đi công vụ nhất định, cậu có đồng ý đảm nhiệm chức vụ này không?
-Tôi đồng ý, làm một người dân Hoa Hạ, nếu có thể vì quốc gia mà cống hiến một chút công sức đó là tự hào của tôi, tôi thích cuộc sống tự do, quốc gia có thể không can thiệp là chuyện tôi hoan nghênh nhất, khi gặp nhiệm vụ trọng đại, thân là người Hoa Hạ có nghĩa vụ ra sức vì nước, tôi không có ý kiến.
Diệp Phàm cũng nghiêm túc trả lời.
-Tốt! Tốt-
Thiết Chiêm Hùng nói liên tục hai chữ tốt.
-Toàn thể đứng dậy!
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên hô.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng lên.
-Báo cáo, trải qua phê chuẩn của tổng bộ, tướng quân Trấn đích thân phê chuẩn, trao tặng cho đồng chí Diệp Phàm cấp bậc Thượng tá, chức vụ tạm định là phó soái Liệp Báo. Nghi thức trao tặng bắt đầu, xin mời Tư lệnh Triệu của căn cứ trao tặng cho đồng chí Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Giọng nói trang nghiêm của Thiết Chiêm Hùng quanh quẩn thật lâu bên trong phòng họp, sau khi mặc y phục vào, Diệp Phàm đương nhiên cũng hô lời thề.
Một số đồng chí trong nhà bất kể trong lòng chua xót nhưng ngoài mặt vẫn đứng trang nghiêm, mặt không chút thay đổi.
Tướng quân Trấn Quốc Hải vốn muốn trao tặng cho Diệp Phàm cấp bậc Đại tá, sau đó suy nghĩ đến nhân tài trong tổ Đặc cần quá nhiều, chức vụ Thiếu tướng lại tương đối ít.