Tuy nhiên người của Phượng gia sau đó cũng điều tra qua nội tình của Diệp Phàm, cuối cùng không điều tra ra được gì.
Phượng gia có lẽ cho rằng Diệp Phàm là đồ nhà quê chui ra từ thôn nhỏ xó xỉnh nào đó, cho nên Phượng Hoằng Đức mới khinh thường như vậy. Bởi vì Phượng gia điều tra cả nhà họ Diệp, không phát hiện thái tử gia nào quan hệ với tiểu tử này.
- Lão thất phu, không phải ông khinh thường tôn tử, muốn hành hung đánh người, cuối cùng không cẩn thận tự mình té ngã đứt xương sao? Chuyện này có quan hệ gì đến tôi, tôi đến từ nông thôn, nhưng cũng không có chỗ nào thua kém ổ gà rách nát Phượng gia các người, hừ!
Diệp Phàm giận tím mặt, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
Một câu thốt ra làm kinh hãi toàn bộ mọi người trong sảnh, đám người Tôn Bài Không, Diệp Phi Tiêu, ngay cả Trương Cường và Lô Vỹ đều thiếu chút nữa hóa đá.
Không ngờ lão Đại, đồng chí Diệp Phàm luôn luôn ôn hòa khi đối mặt với Phượng Hoằng Đức Quốc thuật ngũ đoạn, tiểu trưởng lão Phượng gia lại có thể không nể mặt lão gia hỏa này một chút nào.
- Tiểu tử, chán sống rồi sao, dám mắng tiểu trưởng lão Phượng gia ta.
Em họ của Phượng Cửu Phi là Phượng Hải Tinh là người đầu tiên không nhịn được, thanh niên thường nóng nảy.
Đương nhiên, có một nguyên nhân là anh trai ruột của gã Phượng Bình Thiên bị Diệp Phàm hạ đòn ngầm làm gãy xương hôm đó, hai là gã cũng muốn biểu hiện uy phong của mình trước mặt mấy đại mỹ nữ trong sảnh.
Cho nên, gã không chút do dự, một quyền bén nhọn xé gió đánh về hướng Diệp Phàm. Cơ thể cũng theo đó nhảy lên cao hơn một thước bổ xuống.
- Phượng Hải Tinh, người anh phải tìm là tôi.
Lô Vỹ cũng một quyền cuốn tới thay Diệp Phàm ngăn đỡ đòn này.
Đồng chí Diệp Phàm khẽ cười ngồi ở đó không hề động đậy, tuy nhiên đầu ngón tay khẽ nâng lên, lén lút lấy thủ pháp phi đao bắn ra một hạt đậu tương.
Đồng chí Diệp Phàm phi đao là nhất tuyệt, nhưng dùng thủ pháp bắn ra đậu tương uy lực cũng không rất nhỏ. Hơn nữa người có Quốc thuật bình thường đều không cách nào cảm nhận được, vì thể tích của hạt đậu tương quá nhỏ, dễ dàng bị mọi người bỏ qua.
-Vút-.
Phượng Hải Tinh vọt lên phía trước hai bước, đột nhiên cảm giác trên đùi bị thứ gì mạnh mẽ ghim vào, đau như gãy xương..
-Choảng.
Phượng Hải Tinh không cẩn thận từ trên không trung rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Phàm, tình cảnh chẳng khác gì chó đói liếm ***.
Lô Vỹ cũng ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rất buồn bực nói:
- Kỳ quái! Tiểu tử này không phải đột nhiên mắc bệnh động kinh, tự nhiên quỳ xuống như vậy, hình như chưởng kình của mình còn chưa động tới người gã!
Lão tử chỉ mới có bước đầu tứ đoạn, lại phun không ra nội kình chưởng lực, đó là độc quyền của "Tiên Thiên tôn giả" siêu cửu đoạn, ngay cả Lô đại trưởng lão cao thủ thất đoạn nhà mình cũng chỉ có thể tràn ra một chút khí tức nội kình.
Dựa vào sức mạnh và chưởng phong của Phách không chưởng miễn cưỡng có thể chém đứt cành cây nhỏ lớn bằng lạp xưởng cách đó mười mấy mét, đó là vì vũ kỹ đặc biệt Phách không chưởng của nhà mình.
Bản thân lão tử muốn từ trên không chém tiểu tử này quỳ xuống làm sao được, 30 năm nữa còn có thể, thật là kỳ quái.
-Ha hả! Phượng gia thiếu gia, anh quỳ phục trước mặt tôi như vậy khiến tôi rất bối rối, vì….ha ha….xin lỗi…vì tôi quên mang theo túi tiền rồi.
Diệp Phàm nói mỉa mai.
Hắn còn nháy mắt, xoay đầu nói với Lô Vỹ:
- Lô Vỹ, cậu có mang tiền không? Nếu có thì thưởng cho cậu ấy một đồng trước đi! Nếu không tôi không còn mặt mũi nào gặp gỡ người khác.
Ài! Chuyện này thật quá mong đợi, đồ nhà quê đến từ nông thôn này cuối cùng cũng có thể khen thưởng, ha ha ha…
Nếu đang ở ở nông thôn thì tốt. Tôi còn có thể đào trong đất ra củ hai khoai lang làm bao tiền lì xì thưởng cho cậu ấy. Ở chỗ này thì….
Diệp Phàm cười khan, hết sức bỡn cợt.
-Hải Tinh, cháu không sao chứ?
Phượng Hoằng Đức vội vàng tiến lên đỡ Phượng Hải Tinh dậy, ánh mắt cũng hết sức quái dị liếc nhìn gã, hình như không phát hiện ra thương thế gì.
Tuy nhiên y nhìn thấy khuôn mặt Phượng Hải Tinh cứ nhăn nhó, đau đến mức phùng mang trợn má mà không dám phát ra âm thanh lại cảm thấy thật sự kỳ quái.
Thật ra Diệp Phàm bắn ra hạt đậu tương có công năng đặc thù đánh bò trên không, nhìn qua da dẻ bên ngoài bắp chân không hề có vết thương nào, kỳ thật bên trong đầu xương đã vỡ ra.
- Tiểu tử, ta đạp chết ngươi!
Phượng Hải Tinh cảm thấy hôm nay quá mất mặt, cố nén đau, điên cuồng gào thét, đẩy tiểu trưởng lão nhà mình ra, đùi phải nhanh chóng đá điên cuồng.
-Hừ! Ngươi dám.
Trương Cường và Lô Vỹ cùng nhau kêu lên nhào tới, tuy nhiên đã quá muộn, vì Phượng Hải Tinh cách Diệp Phàm quá gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chân đá lên mặt Diệp Phàm.
-Vù…bốp…rắc
Một chuỗi thanh âm dữ dội liên tiếp vang lên, Phượng Hải Tinh đầu tiên bay ra ngoài năm mét, sau khi ngã xuống đất lại xoay người ba vòng rưỡi giống như con lừa lười nhác lăn lộn dưới đất, cuối cùng tê liệt dưới đất, ôm bắp chân kêu đau không ngừng.
Lần này gã không nhịn được nữa, bất chấp đến hình tượng kêu gào đau đớn, có lẽ thật sự rất đau, vì xương chân vỡ nát.
- Hừ! Tiểu tử Phượng, lần này là cậu chọc vào tiểu gia tôi. Con cọp không phát uy, cậu tưởng tiểu gia là mèo bệnh sao? Thật buồn cười, người của Phượng gia làm sao đều như vậy? Các người còn lỗ mãng hơn loại thô kệch đến từ nông thôn như tôi, lẽ nào người của Phượng gia Thủy Châu đều là một đám không ra gì. Hừ!
Diệp Phàm ngồi một chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt nói, căn bản không nhìn thấy hắn động tay động chân, chỉ cảm giác bóng dáng chợt lóe, đã thấy Phượng Hải Tinh kêu rên dưới mặt đất. Cảnh tượng hết sức quái dị.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong sảnh nhất thời thiếu chút nữa muốn rớt con mắt. Bởi vì Phượng Hải Tinh có thân thủ đỉnh cao nhị đoạn Quốc thuật, thiếu niên này còn chưa động đậy đã khiến Phượng Hải Tinh lăn lộn dưới đất.
Công lực của thiếu niên này thật ghê gớm, đây lẽ nào là thuật Cách không mà cao thủ bát đoạn sử dụng, chuyện này thật quá kinh người, một cao thủ bát đoạn chưa đến 20 tuổi.
Tuy nhiên có mấy nhân sĩ trong sảnh suy nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, đại sư Quốc thuật bát đoạn chí ít cũng phải ba mấy tuổi.
Phượng tứ tiểu thư người trẻ tuổi nhất trong tứ tú Hoa Hạ cũng 28, 29 tuổi, người ta có sư phụ và gia thế tốt, có dược liệu cửu phẩm hỗ trợ.
Người bình thường làm gì có loại may mắn này. Đại sư quốc thuật thất đoạn, bát đoạn bình thường có lẽ đều trên 40 tuổi trở lên, đa số đều là lão già 80, 90 tuổi, giống như là Phượng Sí Diêu, trưởng lão Phượng gia, trưởng lão Thanh Tiên của Lô gia cũng khoảng 80 tuổi, 20 tuổi đạt bát đoạn, không có ai dám nghĩ, không có ai dám tin. Cảnh tượng quỷ dị vừa rồi chỉ có thể giải thích là một sự trùng hợp mà thôi.
- Phượng trưởng lão, giết chết tên tiểu tử này cho cháu, giết chết hắn.
Phượng Hải Tinh khàn giọng kêu gào, thật sự không còn bất chấp đến thể diện.
- Tiểu nhi, đón một quyền của lão phu.
Phượng Hoằng Đức cũng bất chấp thể diện, hoàn toàn không chú ý đến mọi người có nói mình cậy già lên mặt, kình khí toát lên tay, đập tới.
-Hừ! Ông chỉ có thân thủ ngũ đoạn cũng lấy ra khoe khoang gì chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh tiện tay nâng nhẹ một quyền nghênh đón, giống như căn bản không sử dụng sức lực gì.
-Vù…..rắc!
Quyền phong mạnh mẽ của Phượng Hoằng Đức như đá ném vào biển rộng, không dấy lên được một chút sóng gợn nào cứ thế mà biến mất.
Còn bản thân Phượng Hoằng Đức lại mãnh liệt nện ra ngoài năm mét trong tiếng va chạm, đập vỡ ba chiếc ghế và một bàn trà lăn lộn xuống đất, há miệng phun máu tươi không ngừng.
- A, thiên tài lục đoạn trẻ tuổi nhất
Trưởng lão Lô Chí Viễn không kìm được điên cuồng gào thét trong lòng.
Cho dù là trong lục đại nhất lưu thế gia Hoa Hạ hiện nay thân thủ lục đoạn như lão bất tử Phượng Mao Lân là rất hiếm thấy.
Cảnh giới võ giả chia từ nhất đoạn đến cửu đoạn. Mỗi đoạn lại chia làm bốn cấp nhỏ, theo thứ tự là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính, Thuần Hóa.
Đại sư nào vượt qua cửu đoạn thì sẽ tiến vào hàng ngũ "Tiên Thiên tôn giả", đây chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, có lẽ cũng khó nhìn thấy, có hay không chỉ là mọi người truyền thuyết lẫn nhau mà thôi.
Chính là vượt qua nhất lưu đại sư lục đoạn đã rất hiếm thấy rồi. Lấy Lô gia ra mà nói, trừ đại trưởng lão Lô Dật Tiên là một cao thủ siêu nhất lưu thất đoạn ra, lục đoạn không có ai.
Ngũ đoạn ngoài tiểu trưởng lão ra không có người nào, tứ đoạn, tam đoạn còn lại tập trung thành một khối còn không đến năm người, toàn bộ cao thủ của Lô gia cộng lại còn không bằng một lớp ẩm thực tăng cường.
Đương nhiên, Phượng Hoằng Đức cũng hoảng sợ, vì đại trưởng lão Phượng Sí Diêu của Phượng gia trước mắt cũng chỉ vừa đột phá đến cảnh giới Tiệt Lưu thất đoạn, tuy nhiên đã gần 90 tuổi.
Có lẽ lúc nào đó hai chân sẽ đạp một cái đến hoàng tuyền địa phủ báo cáo, tuy nhiên Phượng gia có phái Thanh Thành cường đại ở phía sau chống đỡ, hơn nữa quan hệ với gia tộc Trần của Nam Hải cũng tương đối tốt, cho nên cũng không cần lo lắng gì cả.
Gia chủ Lôi Chương hối hận đến mức ruột sắp biến thành màu tím xanh, vừa rồi bản thân mình lại có thể ngu xuẩn mắng chửi thiếu niên họ Diệp này là lưu manh côn đồ, vô lại.
Hắn chính là đại sư lục đoạn, thử nghĩ xem đáng sợ đến mức nào, có thể bồi dưỡng ra người cao thủ thiếu niên như vậy, ở sau lưng tuyệt đối có sự tồn tại thần bí có tu vi bát đoạn, cửu đoạn, thậm chí siêu giai như "Tiên thiên tôn giả", nếu không làm sao có thể bồi dưỡng ra đại sư lục đoạn chưa đến 20 tuổi.
Lẽ ra con gái Lôi Hương Thảo có thể quen biết cao nhân như vậy hẳn là vinh hạnh của Lôi gia Thượng Hải, tất cả đều do mình làm hỏng.
Nếu chọc vào cao thủ như vậy, có lẽ một mình hắn cũng có thể phá hủy cả nhà Lôi gia, đương nhiên là chỉ ở trong bóng tối.
Nghĩ đến những quan hệ lợi hại này, trên mặt của gia chủ Lôi Chương toát đầy mồ hôi to như hạt đậu tương, không ngừng lấy khăn giấy ra lau lau.
- Tiểu tử, cho dù cậu có thân thủ siêu cao, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi cũng không sợ cậu, hừ! Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển đường chuyển, một ngày nào đó cậu sẽ chuyển tới trong tay Phượng gia chúng tôi, đi.
Phượng Hoằng Đức lau vết máu trên miệng, ôm lấy Phượng Hải Tinh sải bước mà đi.
-Hoằng Đức huynh, chuyện hôm nay thật có chút…
Lôi Chương vội vàng đuổi theo xin lỗi không thôi.
- Lôi gia các anh lợi hại lắm, sinh được đứa con gái may mắn, lại có cả bằng hữu là đại sư cấp lục đoạn, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi với không tới. Hừ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phượng Hoằng Đức tức giận muốn đi, tuy nhiên cuối cùng khuyên giải một hồi lại bị Lôi chương uốn ba tấc lưỡi khuyên nhủ quay lại.
-Ha ha ha Diệp tiên sinh có thể tới thăm, thật là vinh hạnh vô cùng của Lôi gia! Không biết Diệp tiên sinh hôm nay đến là có…."
Lôi Chương cẩn thận hỏi.
Người này đúng là đặc biệt nịnh hót, Diệp Phàm vừa lộ vẻ có chút năng lực y đã lập tức bợ đỡ rồi.
-A! Là như vậy. Hôm nay là tôi đặc biệt tới để nói chuyện của huynh đệ Trương Cường với tiểu thư Hương Thảo. Hai người bọn họ yêu nhau, tôi nghĩ Lôi gia chủ có lẽ cũng là là một gia chủ rất sáng suốt. Hiện tại là xã hội gì chứ, tình yêu tự do, chúng ta hẳn là phải ủng hộ chuyện của bọn họ! Nếu như chuyện này có thể làm được, tôi thấy ta cứ thuận theo tự nhiên. Hôm nay dứt khoát bàn bạc thì thế nào?
Diệp Phàm khẽ cười, phong phạm đại sư hiển lộ rõ ràng, giống như vừa rồi căn bản không phát sinh chuyện gì không vui.
Tuy nhiên người của Phượng gia sau đó cũng điều tra qua nội tình của Diệp Phàm, cuối cùng không điều tra ra được gì.
Phượng gia có lẽ cho rằng Diệp Phàm là đồ nhà quê chui ra từ thôn nhỏ xó xỉnh nào đó, cho nên Phượng Hoằng Đức mới khinh thường như vậy. Bởi vì Phượng gia điều tra cả nhà họ Diệp, không phát hiện thái tử gia nào quan hệ với tiểu tử này.
- Lão thất phu, không phải ông khinh thường tôn tử, muốn hành hung đánh người, cuối cùng không cẩn thận tự mình té ngã đứt xương sao? Chuyện này có quan hệ gì đến tôi, tôi đến từ nông thôn, nhưng cũng không có chỗ nào thua kém ổ gà rách nát Phượng gia các người, hừ!
Diệp Phàm giận tím mặt, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
Một câu thốt ra làm kinh hãi toàn bộ mọi người trong sảnh, đám người Tôn Bài Không, Diệp Phi Tiêu, ngay cả Trương Cường và Lô Vỹ đều thiếu chút nữa hóa đá.
Không ngờ lão Đại, đồng chí Diệp Phàm luôn luôn ôn hòa khi đối mặt với Phượng Hoằng Đức Quốc thuật ngũ đoạn, tiểu trưởng lão Phượng gia lại có thể không nể mặt lão gia hỏa này một chút nào.
- Tiểu tử, chán sống rồi sao, dám mắng tiểu trưởng lão Phượng gia ta.
Em họ của Phượng Cửu Phi là Phượng Hải Tinh là người đầu tiên không nhịn được, thanh niên thường nóng nảy.
Đương nhiên, có một nguyên nhân là anh trai ruột của gã Phượng Bình Thiên bị Diệp Phàm hạ đòn ngầm làm gãy xương hôm đó, hai là gã cũng muốn biểu hiện uy phong của mình trước mặt mấy đại mỹ nữ trong sảnh.
Cho nên, gã không chút do dự, một quyền bén nhọn xé gió đánh về hướng Diệp Phàm. Cơ thể cũng theo đó nhảy lên cao hơn một thước bổ xuống.
- Phượng Hải Tinh, người anh phải tìm là tôi.
Lô Vỹ cũng một quyền cuốn tới thay Diệp Phàm ngăn đỡ đòn này.
Đồng chí Diệp Phàm khẽ cười ngồi ở đó không hề động đậy, tuy nhiên đầu ngón tay khẽ nâng lên, lén lút lấy thủ pháp phi đao bắn ra một hạt đậu tương.
Đồng chí Diệp Phàm phi đao là nhất tuyệt, nhưng dùng thủ pháp bắn ra đậu tương uy lực cũng không rất nhỏ. Hơn nữa người có Quốc thuật bình thường đều không cách nào cảm nhận được, vì thể tích của hạt đậu tương quá nhỏ, dễ dàng bị mọi người bỏ qua.
-Vút-.
Phượng Hải Tinh vọt lên phía trước hai bước, đột nhiên cảm giác trên đùi bị thứ gì mạnh mẽ ghim vào, đau như gãy xương..
-Choảng.
Phượng Hải Tinh không cẩn thận từ trên không trung rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Phàm, tình cảnh chẳng khác gì chó đói liếm .
Lô Vỹ cũng ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rất buồn bực nói:
- Kỳ quái! Tiểu tử này không phải đột nhiên mắc bệnh động kinh, tự nhiên quỳ xuống như vậy, hình như chưởng kình của mình còn chưa động tới người gã!
Lão tử chỉ mới có bước đầu tứ đoạn, lại phun không ra nội kình chưởng lực, đó là độc quyền của "Tiên Thiên tôn giả" siêu cửu đoạn, ngay cả Lô đại trưởng lão cao thủ thất đoạn nhà mình cũng chỉ có thể tràn ra một chút khí tức nội kình.
Dựa vào sức mạnh và chưởng phong của Phách không chưởng miễn cưỡng có thể chém đứt cành cây nhỏ lớn bằng lạp xưởng cách đó mười mấy mét, đó là vì vũ kỹ đặc biệt Phách không chưởng của nhà mình.
Bản thân lão tử muốn từ trên không chém tiểu tử này quỳ xuống làm sao được, năm nữa còn có thể, thật là kỳ quái.
-Ha hả! Phượng gia thiếu gia, anh quỳ phục trước mặt tôi như vậy khiến tôi rất bối rối, vì….ha ha….xin lỗi…vì tôi quên mang theo túi tiền rồi.
Diệp Phàm nói mỉa mai.
Hắn còn nháy mắt, xoay đầu nói với Lô Vỹ:
- Lô Vỹ, cậu có mang tiền không? Nếu có thì thưởng cho cậu ấy một đồng trước đi! Nếu không tôi không còn mặt mũi nào gặp gỡ người khác.
Ài! Chuyện này thật quá mong đợi, đồ nhà quê đến từ nông thôn này cuối cùng cũng có thể khen thưởng, ha ha ha…
Nếu đang ở ở nông thôn thì tốt. Tôi còn có thể đào trong đất ra củ hai khoai lang làm bao tiền lì xì thưởng cho cậu ấy. Ở chỗ này thì….
Diệp Phàm cười khan, hết sức bỡn cợt.
-Hải Tinh, cháu không sao chứ?
Phượng Hoằng Đức vội vàng tiến lên đỡ Phượng Hải Tinh dậy, ánh mắt cũng hết sức quái dị liếc nhìn gã, hình như không phát hiện ra thương thế gì.
Tuy nhiên y nhìn thấy khuôn mặt Phượng Hải Tinh cứ nhăn nhó, đau đến mức phùng mang trợn má mà không dám phát ra âm thanh lại cảm thấy thật sự kỳ quái.
Thật ra Diệp Phàm bắn ra hạt đậu tương có công năng đặc thù đánh bò trên không, nhìn qua da dẻ bên ngoài bắp chân không hề có vết thương nào, kỳ thật bên trong đầu xương đã vỡ ra.
- Tiểu tử, ta đạp chết ngươi!
Phượng Hải Tinh cảm thấy hôm nay quá mất mặt, cố nén đau, điên cuồng gào thét, đẩy tiểu trưởng lão nhà mình ra, đùi phải nhanh chóng đá điên cuồng.
-Hừ! Ngươi dám.
Trương Cường và Lô Vỹ cùng nhau kêu lên nhào tới, tuy nhiên đã quá muộn, vì Phượng Hải Tinh cách Diệp Phàm quá gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chân đá lên mặt Diệp Phàm.
-Vù…bốp…rắc
Một chuỗi thanh âm dữ dội liên tiếp vang lên, Phượng Hải Tinh đầu tiên bay ra ngoài năm mét, sau khi ngã xuống đất lại xoay người ba vòng rưỡi giống như con lừa lười nhác lăn lộn dưới đất, cuối cùng tê liệt dưới đất, ôm bắp chân kêu đau không ngừng.
Lần này gã không nhịn được nữa, bất chấp đến hình tượng kêu gào đau đớn, có lẽ thật sự rất đau, vì xương chân vỡ nát.
- Hừ! Tiểu tử Phượng, lần này là cậu chọc vào tiểu gia tôi. Con cọp không phát uy, cậu tưởng tiểu gia là mèo bệnh sao? Thật buồn cười, người của Phượng gia làm sao đều như vậy? Các người còn lỗ mãng hơn loại thô kệch đến từ nông thôn như tôi, lẽ nào người của Phượng gia Thủy Châu đều là một đám không ra gì. Hừ!
Diệp Phàm ngồi một chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt nói, căn bản không nhìn thấy hắn động tay động chân, chỉ cảm giác bóng dáng chợt lóe, đã thấy Phượng Hải Tinh kêu rên dưới mặt đất. Cảnh tượng hết sức quái dị.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong sảnh nhất thời thiếu chút nữa muốn rớt con mắt. Bởi vì Phượng Hải Tinh có thân thủ đỉnh cao nhị đoạn Quốc thuật, thiếu niên này còn chưa động đậy đã khiến Phượng Hải Tinh lăn lộn dưới đất.
Công lực của thiếu niên này thật ghê gớm, đây lẽ nào là thuật Cách không mà cao thủ bát đoạn sử dụng, chuyện này thật quá kinh người, một cao thủ bát đoạn chưa đến tuổi.
Tuy nhiên có mấy nhân sĩ trong sảnh suy nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, đại sư Quốc thuật bát đoạn chí ít cũng phải ba mấy tuổi.
Phượng tứ tiểu thư người trẻ tuổi nhất trong tứ tú Hoa Hạ cũng , tuổi, người ta có sư phụ và gia thế tốt, có dược liệu cửu phẩm hỗ trợ.
Người bình thường làm gì có loại may mắn này. Đại sư quốc thuật thất đoạn, bát đoạn bình thường có lẽ đều trên tuổi trở lên, đa số đều là lão già , tuổi, giống như là Phượng Sí Diêu, trưởng lão Phượng gia, trưởng lão Thanh Tiên của Lô gia cũng khoảng tuổi, tuổi đạt bát đoạn, không có ai dám nghĩ, không có ai dám tin. Cảnh tượng quỷ dị vừa rồi chỉ có thể giải thích là một sự trùng hợp mà thôi.
- Phượng trưởng lão, giết chết tên tiểu tử này cho cháu, giết chết hắn.
Phượng Hải Tinh khàn giọng kêu gào, thật sự không còn bất chấp đến thể diện.
- Tiểu nhi, đón một quyền của lão phu.
Phượng Hoằng Đức cũng bất chấp thể diện, hoàn toàn không chú ý đến mọi người có nói mình cậy già lên mặt, kình khí toát lên tay, đập tới.
-Hừ! Ông chỉ có thân thủ ngũ đoạn cũng lấy ra khoe khoang gì chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh tiện tay nâng nhẹ một quyền nghênh đón, giống như căn bản không sử dụng sức lực gì.
-Vù…..rắc!
Quyền phong mạnh mẽ của Phượng Hoằng Đức như đá ném vào biển rộng, không dấy lên được một chút sóng gợn nào cứ thế mà biến mất.
Còn bản thân Phượng Hoằng Đức lại mãnh liệt nện ra ngoài năm mét trong tiếng va chạm, đập vỡ ba chiếc ghế và một bàn trà lăn lộn xuống đất, há miệng phun máu tươi không ngừng.
- A, thiên tài lục đoạn trẻ tuổi nhất
Trưởng lão Lô Chí Viễn không kìm được điên cuồng gào thét trong lòng.
Cho dù là trong lục đại nhất lưu thế gia Hoa Hạ hiện nay thân thủ lục đoạn như lão bất tử Phượng Mao Lân là rất hiếm thấy.
Cảnh giới võ giả chia từ nhất đoạn đến cửu đoạn. Mỗi đoạn lại chia làm bốn cấp nhỏ, theo thứ tự là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính, Thuần Hóa.
Đại sư nào vượt qua cửu đoạn thì sẽ tiến vào hàng ngũ "Tiên Thiên tôn giả", đây chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, có lẽ cũng khó nhìn thấy, có hay không chỉ là mọi người truyền thuyết lẫn nhau mà thôi.
Chính là vượt qua nhất lưu đại sư lục đoạn đã rất hiếm thấy rồi. Lấy Lô gia ra mà nói, trừ đại trưởng lão Lô Dật Tiên là một cao thủ siêu nhất lưu thất đoạn ra, lục đoạn không có ai.
Ngũ đoạn ngoài tiểu trưởng lão ra không có người nào, tứ đoạn, tam đoạn còn lại tập trung thành một khối còn không đến năm người, toàn bộ cao thủ của Lô gia cộng lại còn không bằng một lớp ẩm thực tăng cường.
Đương nhiên, Phượng Hoằng Đức cũng hoảng sợ, vì đại trưởng lão Phượng Sí Diêu của Phượng gia trước mắt cũng chỉ vừa đột phá đến cảnh giới Tiệt Lưu thất đoạn, tuy nhiên đã gần tuổi.
Có lẽ lúc nào đó hai chân sẽ đạp một cái đến hoàng tuyền địa phủ báo cáo, tuy nhiên Phượng gia có phái Thanh Thành cường đại ở phía sau chống đỡ, hơn nữa quan hệ với gia tộc Trần của Nam Hải cũng tương đối tốt, cho nên cũng không cần lo lắng gì cả.
Gia chủ Lôi Chương hối hận đến mức ruột sắp biến thành màu tím xanh, vừa rồi bản thân mình lại có thể ngu xuẩn mắng chửi thiếu niên họ Diệp này là lưu manh côn đồ, vô lại.
Hắn chính là đại sư lục đoạn, thử nghĩ xem đáng sợ đến mức nào, có thể bồi dưỡng ra người cao thủ thiếu niên như vậy, ở sau lưng tuyệt đối có sự tồn tại thần bí có tu vi bát đoạn, cửu đoạn, thậm chí siêu giai như "Tiên thiên tôn giả", nếu không làm sao có thể bồi dưỡng ra đại sư lục đoạn chưa đến tuổi.
Lẽ ra con gái Lôi Hương Thảo có thể quen biết cao nhân như vậy hẳn là vinh hạnh của Lôi gia Thượng Hải, tất cả đều do mình làm hỏng.
Nếu chọc vào cao thủ như vậy, có lẽ một mình hắn cũng có thể phá hủy cả nhà Lôi gia, đương nhiên là chỉ ở trong bóng tối.
Nghĩ đến những quan hệ lợi hại này, trên mặt của gia chủ Lôi Chương toát đầy mồ hôi to như hạt đậu tương, không ngừng lấy khăn giấy ra lau lau.
- Tiểu tử, cho dù cậu có thân thủ siêu cao, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi cũng không sợ cậu, hừ! Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển đường chuyển, một ngày nào đó cậu sẽ chuyển tới trong tay Phượng gia chúng tôi, đi.
Phượng Hoằng Đức lau vết máu trên miệng, ôm lấy Phượng Hải Tinh sải bước mà đi.
-Hoằng Đức huynh, chuyện hôm nay thật có chút…
Lôi Chương vội vàng đuổi theo xin lỗi không thôi.
- Lôi gia các anh lợi hại lắm, sinh được đứa con gái may mắn, lại có cả bằng hữu là đại sư cấp lục đoạn, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi với không tới. Hừ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phượng Hoằng Đức tức giận muốn đi, tuy nhiên cuối cùng khuyên giải một hồi lại bị Lôi chương uốn ba tấc lưỡi khuyên nhủ quay lại.
-Ha ha ha Diệp tiên sinh có thể tới thăm, thật là vinh hạnh vô cùng của Lôi gia! Không biết Diệp tiên sinh hôm nay đến là có…."
Lôi Chương cẩn thận hỏi.
Người này đúng là đặc biệt nịnh hót, Diệp Phàm vừa lộ vẻ có chút năng lực y đã lập tức bợ đỡ rồi.
-A! Là như vậy. Hôm nay là tôi đặc biệt tới để nói chuyện của huynh đệ Trương Cường với tiểu thư Hương Thảo. Hai người bọn họ yêu nhau, tôi nghĩ Lôi gia chủ có lẽ cũng là là một gia chủ rất sáng suốt. Hiện tại là xã hội gì chứ, tình yêu tự do, chúng ta hẳn là phải ủng hộ chuyện của bọn họ! Nếu như chuyện này có thể làm được, tôi thấy ta cứ thuận theo tự nhiên. Hôm nay dứt khoát bàn bạc thì thế nào?
Diệp Phàm khẽ cười, phong phạm đại sư hiển lộ rõ ràng, giống như vừa rồi căn bản không phát sinh chuyện gì không vui.