- Lão Thiết, nghe nói Triệu Côn sư đoàn dã chiến số một trú tại thành phố Mặc Hương phải chuyển ổ đúng không?
Trấn Thang Thành cười nói.
- Chuyển thì chắc chắn phải chuyển rồi, cả ngày cứ ở cái xó xỉnh Mặc Hương kia cũng chẳng được tích sự gì. Hơn nữa lần này Triệu tướng quân được điều về Bắc Kinh, vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu sau này chắc cũng có thay đổi.
- Phó chủ tịch Triệu chắc chắn muốn cho cháu ông ta Triệu Côn đến Vịnh Lam Nguyệt, tốt nhất là, thôi đi, cái này cũng khó nói…
Thiết Chiêm Hùng dừng lại, làm hại Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không tiện truy vấn tiếp. Có những cái chỉ có thể biết ý, không thể nói ra, bằng không có khả năng sẽ bị người ta kỵ hận.
Kỳ thực Trấn Thang Thành tuy nói là người trong tộc với Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, nhưng kỳ thực cũng không phải rất thân. Chỉ có thể nói là dựa vào tám gậy mới đánh được, ngay cả sợi dây thân thích cũng xa lắm, thậm chí có thể nói là không được xem là thân thích.
Dùng câu tục ngữ này để nói —— năm trăm năm trước chúng ta là một nhà.
Cho nên, đối với những biến động tầng cao ở thủ đô, Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành này chưa chắc đã biết được, về phương diện tin tức mà nói đương nhiên không so được với Thiết Chiêm Hùng rồi. Thiết Chiêm Hùng này là ai chứ, công việc chuyên môn của người ta là tình báo mà.
Ắt hẳn là những bí mật cao tầng của quốc gia ông ta cũng đều biết một chút, chỉ là người ta nói và không nói thôi. có thể nói thì tự nhiên sẽ nói rồi, không thể nói thì dù có dùng thanh sắt cạy miệng người ta cũng không chịu mở ra.
Huống hồ chi ở Trung Quốc chẳng có mấy người dám đi cạy miệng loại tai to mặt lớn như Thiết Chiêm Hùng, đó chẳng phải là đi vào chỗ chết sao?
Lúc này điện thoại của Diệp Phàm vang lên, Vừa nhận điện thoại thì trong đó truyền đến tiếng cười nói của Phó giám đốc sở Lý Xương Hải:
- Diệp lão đệ, gần đây học ở trường Đảng thấy thế nào? Sao dạo này không đến chỗ anh Lý chơi, có phải thấy nha môn của anh Lý cạn quá, không chứa được con cá lớn như cậu đúng không, hahaha…
"Xem ra tâm tình của Lý Xương Hải tương đối tốt, cũng đúng, vừa mới kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cùng Trưởng đồn công an thành phố Thủy Châu mà, chiếc mũ Phó giám đốc sở công an tỉnh lại không từ, ở tỉnh thì có thể xài được, ở Thủy Châu thì nắm được quyền lớn, không vui cũng không được rồi.
Tuy nhiên, loại nhân vật lớn như anh ta sao lại gọi điện cho mình, trước đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thị trấn Lâm Tuyền cũng đâu có gọi cho mình, chẳng lẽ vụ án bắt tội phạm giết người tối đó có gì không rõ ràng, muốn mình hổ trợ tra án gì đó sao." Trong lòng Diệp Phàm âm thầm nghĩ một hồi.
Lập tức cười nói:
- Nào dám, anh Lý là ai chứ? Nha môn của anh cao quá rộng quá, con cá nhỏ như tôi sợ đâm vào đó thì không bơi ra được, haha…
- Được rồi, không nói nữa, Diệp lão đệ, hôm nay anh Lý mời, hai anh em mình tụ tập nào.
Không ngờ Lý Xương Hải lại mời cơm, làm Diệp Phàm ngây người trong vài giây, hỏi:
- Anh Lý mời à, tôi không dám đâu, cơm này để tôi mời đi, không biết anh Lý có bao nhiêu người, để tôi sắp xếp, giờ tôi đang ở Bát Bảo Các gần trường Đảng, hay là anh đến đây luôn đi, thế nào ạ?
- Vậy được, cũng chẳng có ai, thêm tôi nữa là có năm người. Mấy người bạn trong đoàn múa và Sở thông tin tỉnh ấy mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lý Xương Hải cười thoải mái, xem ra tâm tình không tệ.
- Được, để tôi đi sắp xếp.
Diệp Phàm quay đầu lại nói với đám người Thiết Chiêm Hùng:
- Giám đốc sở công an tỉnh Lý Xương Hải, còn có mấy người bạn trong đoàn ca múa tỉnh muốn tới, để tôi đi sắp xếp một phòng.
- Lý Xương Hải, có phải gần đây mới kiêm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cùng Trưởng phòng công an thành phố Thủy Châu không?
Tề Chấn Đào đột nhiên mở miệng hỏi.
- Có lẽ là vậy.
Diệp Phàm cười đáp.
- Diệp lão đệ, xem ra năng lực cũng không tệ nhỉ, ngay cả nhân vật lớn như vậy mà cũng quen biết, haha…
Thiết Chiêm Hùng tương đối vui vẻ, Diệp Phàm có thể lăn lộn ở chốn quan trường y đương nhiên cũng vui rồi. Nếu cậu em không chịu tham gia quân đội có thể lăn lộn tốt ở chỗ nào khác thì cũng được. Thiết Chiêm Hùng thực sự xem Diệp Phàm như anh em rồi, cho nên cũng rất quan tâm chuyện của hắn.
- Làm gì có, anh Thiết, trước đây khi Lý Xương Hải chỉ là Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh có đến đập nước Thiên Thủy phá án, cho nên có quen biết ở Lâm Tuyền. Lần đó truy bắt tội phạm giết người đặc biệt nghe nói là do chú Tề tổng phụ trách.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Lần đó, đúng là tôi phụ trách, có điều là chỉ có danh thôi. Lúc đó suýt chút nữa bị tiểu Diệp chọc cho giận, không nói nữa, không nói nữa.
Tề Chấn Đào khoát tay cười.
- Thế này đi Diệp lão đệ, gọi bọn họ đến đây luôn đi, nhập chung luôn, càng đông càng vui. Hơn nữa đoàn ca múa cũng đến chắc là mấy nữ diễn viên, có nữ diễn viên cùng uống rượu thì không khí càng cao, hahaha…
Thiết Chiêm Hùng không che dấu sở thích thích gái đẹp của mình.
- Được đó, lão Thiết, không tệ, nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt, uống rượu cũng vậy, muốn uống phải uống hoải mái, hahaha…
Trấn Thang Thành cũng cười to, đảo mắt suy nghĩ, lại nói thêm:
- Tôi phải đi thay quần áo, không thì cả người mặt bộ đồ da hổ này lại dọa các đồng chí nữ chạy hết thì không hay.
- Cũng được, haha…
Tề Chấn Đào cũng gật đầu, ba lão này không biết là có ý gì, đều gật đầu thông qua. Làm cho trong lòng Diệp Phàm thầm nói: "Quái lạ! Theo lý thì không nên như vậy."
Trấn Thang Thành vừa mới thay một chiếc áo sơ mi vàng nhạt quay lại, trên bàn cũng thêm ly chén, mặc áo sơ mi, Bí thư Lý Xương Hải tinh thần vui vẻ đã đến lầu dưới rồi.
Diệp Phàm ra đón, cười nói:
- Anh Lý, trên lầu cũng có ba vị khách, vốn là muốn bao thêm một phòng, nhưng ba vị khách này nói không cần, mọi người nhập chung cho vui. Hơn nữa phòng kia cũng lớn lắm, không biết anh Lý có…
Diệp Phàm đương nhiên là đang trưng cầu ý kiến của Lý Xương Hải. Nên biết ba người Thiết Chiêm Hùng đồng ý nhưng chưa chắc Lý Xương Hải người ta đã chịu ngồi ăn uống chung, đương nhiên thân phận của đám người Tề Chấn Đào Diệp Phàm tạm thời không nhắc đến.
- Được! Diệp lão đệ, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Trưởng ban Thông tin tỉnh Thái Chân Lương, vị này là trưởng đoàn ca múa tỉnh chúng ta Giang Hoa Dung. Hai vị này cũng có chút danh tiếng ở Nam Phúc chúng ta, cô Hoa Phi Ngọc và cô Mai Nhược Phương.
Lý Xương Hải tươi cười giới thiệu với Diệp Phàm. Cuối cùng lại giới thiệu với ba người phụ nữ và một người đàn ông kia:
- Đây là người anh em tốt Diệp Phàm quen lúc phá án ở Ngư Dương trước đây, đừng nhìn cậu ấy còn trẻ nhé, người ta đã là Phó chủ tịch huyện Ngư Dương rồi đó, là nhân vật thực quyền quản hai xã sáu thị trấn trong tay đó, hahaha…
Hai bên chào hỏi nhau, Trưởng ban thông tin Thái thản nhiên bắt tay, ắt hẳn trong lòng cảm giác về sự ưu việt, đồng ý bắt tay Diệp Phàm chứ không phải là do nể mặt Lý Xương Hải.
Diệp Phàm đương nhiên biết điều này, người ta là cán bộ cấp Giám đốc sở, so cấp bậc còn cao hơn Lý Xương Hải. Mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ cũng khó được người ta để vào mắt. Tuy nhiên người này che dấu rất tốt, toàn bộ suy nghĩ đều được giấu kín.
Đoàn trưởng đoàn ca múa tỉnh Giang Hoa Dung chắc hẳn cũng chừng bốn mươi, tóc búi cao, mặc bộ váy dài trang trọng thanh lịch. Nhưng cũng không quá coi thường người khác, ngoài mặt vẫn thể hiện rất có lễ tiết với Diệp Phàm.
Cô nàng Mai Nhược Phương không mặn không nhạt bắt tay Diệp Phàm, chỉ có thể nói là chạm nửa bàn tay thôi.
Cô nàng này mặc bộ váy màu hồng phấn, dáng người tương đối quyến rũ, giống với Đát Kỷ trong bảng Phong Thần, tuy nhiên ngoài mặt không hề toát lên một tia mê hoặc nào với Diệp Phàm.
Ắt hẳn là khi nào đối diện với mấy quan tai to mặt lớn cô nàng mới biểu lộ, đây là cái gì chứ, đồng chí tiểu Diệp không đáng để cô nàng dụ dỗ.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay cô nàng ắt hẳn là đứng đầu đoàn ca múa, cũng chính là cô nàng tên Hoa Phi Ngọc dáng vẻ giống diễn viên điện ảnh đóng vai Quan Âm nương nương thì tương đối khó xử.
Khi Diệp Phàm đưa tay ra cô nàng Hoa Phi Ngọc không muốn đưa tay, đứng lạnh lùng như cột điện vậy.
Lúc đầu Diệp Phàm còn tưởng cô nàng này ngượng ngùng, ngại bắt tay. Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy chân mày cô nàng này nhướng cao, tỏ vẻ đứng trước mặt có khí chất từ chối người khác. Lúc đó mới hiểu ra người ta ngại tay mình bẩn, không muốn bắt tay với mình.
Mặt Lý Xương Hải trầm xuống, đang định nói nhưng Trưởng đoàn Giang đã mở miệng trước, cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tay Phi Ngọc gần đây rất mẫn cảm, cho nên không dám bắt tay, xin thông cảm.
- Ừ! Vậy thì thôi.
Diệp Phàm thừa cơ thu tay lại, trong lòng đương nhiên thầm oán hận cô nàng không ngừng, "Mẹ kiếp! Sợ tay ông đây bẩn à, mẹ nó."
Mấy người vào phòng.
Đầu tiên Trưởng ban Thái hơi sửng sốt, tiếp theo là Lý Xương Hải kinh ngạc. Hai người vội vàng bước đến, chào hỏi, ân cần hỏi thăm:
- Phó chủ tịch tỉnh Tề cũng ở đây à!
Bọn họ thực ra không quen Tư lệnh quân khu Trấn Thang Thành, vì Trấn Thang Thành được điều đến chưa lâu, một là rất ít tham gia Hội nghị thường vụ tỉnh ủy, có tham dự phần lớn cũng đều không lên tiếng, ngồi một chút rồi đi, có bỏ phiếu thì phần lớn cũng là bỏ phiếu chống cho qua chuyện. Còn Thiết Chiêm Hùng, bọn họ càng không biết.
- Là anh à Chân Lương.
Tề Chấn Đào hình như quen Thái Chân Lương, thuận miệng trả lời một câu, lại liếc mắt nhìn Lý Xương Hải, cười nói:
- Anh chính là Lý Xương Hải?
- Đúng vậy Phó chủ tịch tỉnh Tề.
Lý Xương Hải có vẻ hơi cung kính, cười nói. Lại quay người giới thiệu với đám Trưởng đoàn Giang.
Các cô đâu phải không hiểu rõ, chào hỏi càng nhiệt tình hơn. Nhưng, tay của Hoa Phi Ngọc kia vẫn không chịu đưa ra, xem ra cô nàng này đúng thật cao ngạo.
Sau đó Tề Chấn Đào liếc nhìn cô, Trưởng đoàn Giang xem ra thấy không được, liếc mắt ra hiệu, Hoa Phi Ngọc mới chần chừ một chút rồi đưa tay ra, chỉ đưa ra trong thoáng chốc.
- Chân Lương, Xương Hải, để tôi giới thiệu.
Tề Chấn Đào cười, chỉ vào Trấn Thang Thành và Thiết Chiêm Hùng nói:
- Vị này nói ra nhất định mọi người sẽ biết, Tư lệnh quân khu tỉnh chúng ta, vị này chắc hẳn nói ra mọi người không biết rồi, anh ấy là Đoàn trưởng Thiết binh đoàn Báo Săn vịnh Lam Nguyệt.
- Báo Săn! Đoàn trưởng Thiết!
Ánh mắt Lý Xương Hải đột nhiên sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc khó kiềm chế, lờ mờ liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng, vội vàng tiến đến chào hỏi. Không ngờ ngay cả Tư lệnh Quân khu tỉnh cũng quên mất. Xem ra oai ngiêm của Thiết Chiêm Hùng quả thật bất phàm ở trước mặt của người biết y
Hành lễ theo chuẩn mực cảnh sát, giống như đang báo cáo:
- Chào Tướng quân Thiết.
- Lão Thiết, nghe nói Triệu Côn sư đoàn dã chiến số một trú tại thành phố Mặc Hương phải chuyển ổ đúng không?
Trấn Thang Thành cười nói.
- Chuyển thì chắc chắn phải chuyển rồi, cả ngày cứ ở cái xó xỉnh Mặc Hương kia cũng chẳng được tích sự gì. Hơn nữa lần này Triệu tướng quân được điều về Bắc Kinh, vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu sau này chắc cũng có thay đổi.
- Phó chủ tịch Triệu chắc chắn muốn cho cháu ông ta Triệu Côn đến Vịnh Lam Nguyệt, tốt nhất là, thôi đi, cái này cũng khó nói…
Thiết Chiêm Hùng dừng lại, làm hại Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không tiện truy vấn tiếp. Có những cái chỉ có thể biết ý, không thể nói ra, bằng không có khả năng sẽ bị người ta kỵ hận.
Kỳ thực Trấn Thang Thành tuy nói là người trong tộc với Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, nhưng kỳ thực cũng không phải rất thân. Chỉ có thể nói là dựa vào tám gậy mới đánh được, ngay cả sợi dây thân thích cũng xa lắm, thậm chí có thể nói là không được xem là thân thích.
Dùng câu tục ngữ này để nói —— năm trăm năm trước chúng ta là một nhà.
Cho nên, đối với những biến động tầng cao ở thủ đô, Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành này chưa chắc đã biết được, về phương diện tin tức mà nói đương nhiên không so được với Thiết Chiêm Hùng rồi. Thiết Chiêm Hùng này là ai chứ, công việc chuyên môn của người ta là tình báo mà.
Ắt hẳn là những bí mật cao tầng của quốc gia ông ta cũng đều biết một chút, chỉ là người ta nói và không nói thôi. có thể nói thì tự nhiên sẽ nói rồi, không thể nói thì dù có dùng thanh sắt cạy miệng người ta cũng không chịu mở ra.
Huống hồ chi ở Trung Quốc chẳng có mấy người dám đi cạy miệng loại tai to mặt lớn như Thiết Chiêm Hùng, đó chẳng phải là đi vào chỗ chết sao?
Lúc này điện thoại của Diệp Phàm vang lên, Vừa nhận điện thoại thì trong đó truyền đến tiếng cười nói của Phó giám đốc sở Lý Xương Hải:
- Diệp lão đệ, gần đây học ở trường Đảng thấy thế nào? Sao dạo này không đến chỗ anh Lý chơi, có phải thấy nha môn của anh Lý cạn quá, không chứa được con cá lớn như cậu đúng không, hahaha…
"Xem ra tâm tình của Lý Xương Hải tương đối tốt, cũng đúng, vừa mới kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cùng Trưởng đồn công an thành phố Thủy Châu mà, chiếc mũ Phó giám đốc sở công an tỉnh lại không từ, ở tỉnh thì có thể xài được, ở Thủy Châu thì nắm được quyền lớn, không vui cũng không được rồi.
Tuy nhiên, loại nhân vật lớn như anh ta sao lại gọi điện cho mình, trước đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thị trấn Lâm Tuyền cũng đâu có gọi cho mình, chẳng lẽ vụ án bắt tội phạm giết người tối đó có gì không rõ ràng, muốn mình hổ trợ tra án gì đó sao." Trong lòng Diệp Phàm âm thầm nghĩ một hồi.
Lập tức cười nói:
- Nào dám, anh Lý là ai chứ? Nha môn của anh cao quá rộng quá, con cá nhỏ như tôi sợ đâm vào đó thì không bơi ra được, haha…
- Được rồi, không nói nữa, Diệp lão đệ, hôm nay anh Lý mời, hai anh em mình tụ tập nào.
Không ngờ Lý Xương Hải lại mời cơm, làm Diệp Phàm ngây người trong vài giây, hỏi:
- Anh Lý mời à, tôi không dám đâu, cơm này để tôi mời đi, không biết anh Lý có bao nhiêu người, để tôi sắp xếp, giờ tôi đang ở Bát Bảo Các gần trường Đảng, hay là anh đến đây luôn đi, thế nào ạ?
- Vậy được, cũng chẳng có ai, thêm tôi nữa là có năm người. Mấy người bạn trong đoàn múa và Sở thông tin tỉnh ấy mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý Xương Hải cười thoải mái, xem ra tâm tình không tệ.
- Được, để tôi đi sắp xếp.
Diệp Phàm quay đầu lại nói với đám người Thiết Chiêm Hùng:
- Giám đốc sở công an tỉnh Lý Xương Hải, còn có mấy người bạn trong đoàn ca múa tỉnh muốn tới, để tôi đi sắp xếp một phòng.
- Lý Xương Hải, có phải gần đây mới kiêm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cùng Trưởng phòng công an thành phố Thủy Châu không?
Tề Chấn Đào đột nhiên mở miệng hỏi.
- Có lẽ là vậy.
Diệp Phàm cười đáp.
- Diệp lão đệ, xem ra năng lực cũng không tệ nhỉ, ngay cả nhân vật lớn như vậy mà cũng quen biết, haha…
Thiết Chiêm Hùng tương đối vui vẻ, Diệp Phàm có thể lăn lộn ở chốn quan trường y đương nhiên cũng vui rồi. Nếu cậu em không chịu tham gia quân đội có thể lăn lộn tốt ở chỗ nào khác thì cũng được. Thiết Chiêm Hùng thực sự xem Diệp Phàm như anh em rồi, cho nên cũng rất quan tâm chuyện của hắn.
- Làm gì có, anh Thiết, trước đây khi Lý Xương Hải chỉ là Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh có đến đập nước Thiên Thủy phá án, cho nên có quen biết ở Lâm Tuyền. Lần đó truy bắt tội phạm giết người đặc biệt nghe nói là do chú Tề tổng phụ trách.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Lần đó, đúng là tôi phụ trách, có điều là chỉ có danh thôi. Lúc đó suýt chút nữa bị tiểu Diệp chọc cho giận, không nói nữa, không nói nữa.
Tề Chấn Đào khoát tay cười.
- Thế này đi Diệp lão đệ, gọi bọn họ đến đây luôn đi, nhập chung luôn, càng đông càng vui. Hơn nữa đoàn ca múa cũng đến chắc là mấy nữ diễn viên, có nữ diễn viên cùng uống rượu thì không khí càng cao, hahaha…
Thiết Chiêm Hùng không che dấu sở thích thích gái đẹp của mình.
- Được đó, lão Thiết, không tệ, nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt, uống rượu cũng vậy, muốn uống phải uống hoải mái, hahaha…
Trấn Thang Thành cũng cười to, đảo mắt suy nghĩ, lại nói thêm:
- Tôi phải đi thay quần áo, không thì cả người mặt bộ đồ da hổ này lại dọa các đồng chí nữ chạy hết thì không hay.
- Cũng được, haha…
Tề Chấn Đào cũng gật đầu, ba lão này không biết là có ý gì, đều gật đầu thông qua. Làm cho trong lòng Diệp Phàm thầm nói: "Quái lạ! Theo lý thì không nên như vậy."
Trấn Thang Thành vừa mới thay một chiếc áo sơ mi vàng nhạt quay lại, trên bàn cũng thêm ly chén, mặc áo sơ mi, Bí thư Lý Xương Hải tinh thần vui vẻ đã đến lầu dưới rồi.
Diệp Phàm ra đón, cười nói:
- Anh Lý, trên lầu cũng có ba vị khách, vốn là muốn bao thêm một phòng, nhưng ba vị khách này nói không cần, mọi người nhập chung cho vui. Hơn nữa phòng kia cũng lớn lắm, không biết anh Lý có…
Diệp Phàm đương nhiên là đang trưng cầu ý kiến của Lý Xương Hải. Nên biết ba người Thiết Chiêm Hùng đồng ý nhưng chưa chắc Lý Xương Hải người ta đã chịu ngồi ăn uống chung, đương nhiên thân phận của đám người Tề Chấn Đào Diệp Phàm tạm thời không nhắc đến.
- Được! Diệp lão đệ, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Trưởng ban Thông tin tỉnh Thái Chân Lương, vị này là trưởng đoàn ca múa tỉnh chúng ta Giang Hoa Dung. Hai vị này cũng có chút danh tiếng ở Nam Phúc chúng ta, cô Hoa Phi Ngọc và cô Mai Nhược Phương.
Lý Xương Hải tươi cười giới thiệu với Diệp Phàm. Cuối cùng lại giới thiệu với ba người phụ nữ và một người đàn ông kia:
- Đây là người anh em tốt Diệp Phàm quen lúc phá án ở Ngư Dương trước đây, đừng nhìn cậu ấy còn trẻ nhé, người ta đã là Phó chủ tịch huyện Ngư Dương rồi đó, là nhân vật thực quyền quản hai xã sáu thị trấn trong tay đó, hahaha…
Hai bên chào hỏi nhau, Trưởng ban thông tin Thái thản nhiên bắt tay, ắt hẳn trong lòng cảm giác về sự ưu việt, đồng ý bắt tay Diệp Phàm chứ không phải là do nể mặt Lý Xương Hải.
Diệp Phàm đương nhiên biết điều này, người ta là cán bộ cấp Giám đốc sở, so cấp bậc còn cao hơn Lý Xương Hải. Mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ cũng khó được người ta để vào mắt. Tuy nhiên người này che dấu rất tốt, toàn bộ suy nghĩ đều được giấu kín.
Đoàn trưởng đoàn ca múa tỉnh Giang Hoa Dung chắc hẳn cũng chừng bốn mươi, tóc búi cao, mặc bộ váy dài trang trọng thanh lịch. Nhưng cũng không quá coi thường người khác, ngoài mặt vẫn thể hiện rất có lễ tiết với Diệp Phàm.
Cô nàng Mai Nhược Phương không mặn không nhạt bắt tay Diệp Phàm, chỉ có thể nói là chạm nửa bàn tay thôi.
Cô nàng này mặc bộ váy màu hồng phấn, dáng người tương đối quyến rũ, giống với Đát Kỷ trong bảng Phong Thần, tuy nhiên ngoài mặt không hề toát lên một tia mê hoặc nào với Diệp Phàm.
Ắt hẳn là khi nào đối diện với mấy quan tai to mặt lớn cô nàng mới biểu lộ, đây là cái gì chứ, đồng chí tiểu Diệp không đáng để cô nàng dụ dỗ.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay cô nàng ắt hẳn là đứng đầu đoàn ca múa, cũng chính là cô nàng tên Hoa Phi Ngọc dáng vẻ giống diễn viên điện ảnh đóng vai Quan Âm nương nương thì tương đối khó xử.
Khi Diệp Phàm đưa tay ra cô nàng Hoa Phi Ngọc không muốn đưa tay, đứng lạnh lùng như cột điện vậy.
Lúc đầu Diệp Phàm còn tưởng cô nàng này ngượng ngùng, ngại bắt tay. Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy chân mày cô nàng này nhướng cao, tỏ vẻ đứng trước mặt có khí chất từ chối người khác. Lúc đó mới hiểu ra người ta ngại tay mình bẩn, không muốn bắt tay với mình.
Mặt Lý Xương Hải trầm xuống, đang định nói nhưng Trưởng đoàn Giang đã mở miệng trước, cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tay Phi Ngọc gần đây rất mẫn cảm, cho nên không dám bắt tay, xin thông cảm.
- Ừ! Vậy thì thôi.
Diệp Phàm thừa cơ thu tay lại, trong lòng đương nhiên thầm oán hận cô nàng không ngừng, "Mẹ kiếp! Sợ tay ông đây bẩn à, mẹ nó."
Mấy người vào phòng.
Đầu tiên Trưởng ban Thái hơi sửng sốt, tiếp theo là Lý Xương Hải kinh ngạc. Hai người vội vàng bước đến, chào hỏi, ân cần hỏi thăm:
- Phó chủ tịch tỉnh Tề cũng ở đây à!
Bọn họ thực ra không quen Tư lệnh quân khu Trấn Thang Thành, vì Trấn Thang Thành được điều đến chưa lâu, một là rất ít tham gia Hội nghị thường vụ tỉnh ủy, có tham dự phần lớn cũng đều không lên tiếng, ngồi một chút rồi đi, có bỏ phiếu thì phần lớn cũng là bỏ phiếu chống cho qua chuyện. Còn Thiết Chiêm Hùng, bọn họ càng không biết.
- Là anh à Chân Lương.
Tề Chấn Đào hình như quen Thái Chân Lương, thuận miệng trả lời một câu, lại liếc mắt nhìn Lý Xương Hải, cười nói:
- Anh chính là Lý Xương Hải?
- Đúng vậy Phó chủ tịch tỉnh Tề.
Lý Xương Hải có vẻ hơi cung kính, cười nói. Lại quay người giới thiệu với đám Trưởng đoàn Giang.
Các cô đâu phải không hiểu rõ, chào hỏi càng nhiệt tình hơn. Nhưng, tay của Hoa Phi Ngọc kia vẫn không chịu đưa ra, xem ra cô nàng này đúng thật cao ngạo.
Sau đó Tề Chấn Đào liếc nhìn cô, Trưởng đoàn Giang xem ra thấy không được, liếc mắt ra hiệu, Hoa Phi Ngọc mới chần chừ một chút rồi đưa tay ra, chỉ đưa ra trong thoáng chốc.
- Chân Lương, Xương Hải, để tôi giới thiệu.
Tề Chấn Đào cười, chỉ vào Trấn Thang Thành và Thiết Chiêm Hùng nói:
- Vị này nói ra nhất định mọi người sẽ biết, Tư lệnh quân khu tỉnh chúng ta, vị này chắc hẳn nói ra mọi người không biết rồi, anh ấy là Đoàn trưởng Thiết binh đoàn Báo Săn vịnh Lam Nguyệt.
- Báo Săn! Đoàn trưởng Thiết!
Ánh mắt Lý Xương Hải đột nhiên sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc khó kiềm chế, lờ mờ liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng, vội vàng tiến đến chào hỏi. Không ngờ ngay cả Tư lệnh Quân khu tỉnh cũng quên mất. Xem ra oai ngiêm của Thiết Chiêm Hùng quả thật bất phàm ở trước mặt của người biết y
Hành lễ theo chuẩn mực cảnh sát, giống như đang báo cáo:
- Chào Tướng quân Thiết.