Thật ra thì những người hung tàn cũng có một dạng anh hùng, bọn họ tuy nói là bạo ngược nhưng khí khái khiến người ta phải tin phục.
- Sau rồi như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn chúng cực kỳ hung tàn lãnh khốc, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng bị bắn chết hai người, càng làm cho mọi người nổi giận. Lệnh truy nã đặc biệt được phát ra cả nước, hai tên này trên đường chạy trốn thì giết người không ghê tay, lại có thể chạy đến đại quân khu Lĩnh Nam đánh cướp, thuận tay giết đi hai quân nhân. Sau lại giết thêm ba người dân cho tới khi bị cậu phát hiện.
Ai ngờ bọn chúng lại có thể tổ chức ra một tập đoàn đánh bạc lớn ở phía nam chúng ta, được gọi là Sói lớn. Tuy nhiên tập đoàn cờ bạc này rất bí ẩn, mọi người chỉ nghe nói nhưng chưa từng thấy qua. Vất vả cho cậu rồi thằng em, nếu đêm hôm đó xảy ra chuyện lớn thì thằng anh đây xong đời rồi.
Đêm hôm đó ở miếu Ma Cô có tới ba, bốn mươi người, ngay cả bên Giang Chiết cũng có người đến. Kết quả là tóm trọn ổ, thu được trên ba mươi điện thoại di động, sáu xe Santana, mười mấy xe gắn máy, mẹ kiếp! Tất cả đều xe thể thao nhập khẩu từ Nhật Bản, có muốn lấy một chiếc không. Với công lao của cậu, chỉ cần anh nói với cục phó cục công an thành phố một tiếng thì bảo đảm sẽ có một chiếc xe còn mới đến tám phần cấp cho cậu. Nghe nói xe mới phải hai, ba vạn đấy! Có cơ hội ngu sao mà không muốn.
Đêm đó may là toàn bộ mật phục vây kín các ngả đường. Nếu không chỉ bằng với chiếc xe Jeep cũ kỹ của đồn công an chúng ta thì đứng đó mà nhìn tức chết. Chỉ là trên cục cũng không tệ, sau khi bắt giữ đã để lại cho sở chúng ta một chiếc coi như là chiến lợi phẩm.
Cậu xem, đây là xe Santana 2000 vừa xuất xưởng không lâu. Đừng nói là mấy chủ nhiệm, sở trưởng trong thị trấn đừng sờ tới mà cả chủ tịch Thái và bí thư Tần cũng thường kiếm cớ để mượn, móa nó, e là nhanh chóng biến thành xe riêng của chủ tịch và bí thư rồi, xui xẻo a! Muốn oai phong một chút cũng không được. Tuy nhiên thằng em sau này muốn mượn chỉ cần nói một tiếng là được.
Nói tới đây Triệu Thiết Hải lấy tay xoa xoa chiếc xe Santana 2000 tựa như đang sờ soạng tình nhân, quay đầu lại nhìn chiếc xe Diệp Phàm một cái:
- Tuy nhiên nhìn xe thằng em còn ngon hơn anh à, xe này có túi khí bảo hiểm, cửa mở ở nóc, bánh xe lại lớn, chắc là đã cải tiến lại, giá trị phải đến bảy, tám mươi vạn. Thằng em đúng là số đỏ, anh đây không phục không được a!
Triệu Thiết Hải nói có vẻ hơi chua chát.
- Anh đùa rồi! Xe của anh là xe riêng, của em có hơn thì cũng là đi mượn, còn phải trả cho người khác, sau này có thừa chiếc nào anh cấp cho em một cái đi.
Diệp Phàm trêu chọc nói:
- Còn nữa, đêm hôm đó em nghe các anh thu được gần 300 vạn, bên trên chắc cũng trích thưởng một ít, sao không nghe thấy nói anh có phần.
- Lấy một chiếc xe thì không có vấn đề gì lớn, em cứ báo lên bên trên có bạn học của anh. Còn nói đến tiền thì em xem bộ công an chúng ta là cái gì, có phải thổ phỉ đi cướp đâu mà đòi có phần? Đêm hôm đó đúng là thu được gần 300 vạn, tuy nhiên phần lớn đã bị thành phố Mặc Hương và huyện phân ra rồi, một phần nạp lên ngân sách, phần chúng ta ít đến đáng thương. Xuất lực như thế nhưng chỉ còn lại chưa đến 10 vạn. Tuy nhiên anh cũng được một vạn, thằng em cũng có, gọi là để tiếp khách.
Triệu Thiết Hải cười hơn hớn không khép miệng lại được, cũng khó trách, thăng quan thêm tước lại nhận cả tiền cả xe, cho dù là ai cũng vui vẻ.
Hai người đi vào một căn phòng của quán rượu Tử Vân, đã thấy đội trưởng Lý và cục phó Vu cùng cục phó Chu ở đó, Diệp Phàm giờ đã quen nên gật đầu chào hỏi.
- Tiểu Diệp a! Lần này biểu hiện của cậu vô cùng dũng cảm, quả thực có thể dùng từ dũng mãnh phi thường để hình dung, đánh chết tội phạm, nếu không để bọn chúng chạy thoát thì phiền phức lớn. Vốn dự định trao cho cậu danh hiệu anh hùng hạng nhất nhưng đáng tiếc cậu không phải là công an hoặc quân nhân. Sau đó lãnh đạo bên trên thương lượng, thằng ranh cậu lại gặp may còn được thứ hay hơn, đó là phần thưởng "Dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ", là phần thưởng cấp bộ, ngoài ra còn trao thưởng huân chương Rồng Vàng cấp đồng. huân chương này nghe nói bộ công an từ trước đến giờ cũng chỉ mới có một người nhận được. Đáng lẽ ra là do phó thủ tướng quốc vụ viện Tần Kỳ đích thân trao nhưng phó thủ tướng Tần đang bận công tác ở châu Âu chưa về nên giao cho ban chính pháp tỉnh Nam Phúc bảo tôi đến trao cho cậu, còn thêm 2 vạn tiền thưởng, chúc mừng cậu, đồng chí Diệp Phàm.
Đội trưởng Lý vẻ mặt nghiêm túc, đứng nghiêm thận trọng giao một cái hộp cho Diệp Phàm, sau đó làm ra một động tác chào tiêu chuẩn của cảnh sát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cái chào theo nghi thức quân đội này là tôi đại biểu cho công an và cảnh sát vũ trang tỉnh Nam Phúc gửi lời cảm ơn tới người anh hùng. Nếu không có hành động anh hùng của cậu thì đã có thêm nhiều chiến sĩ công an hi sinh, càng có thêm nhiều người dân vô tội bị giết hại. Cậu hoàn toàn xứng đáng, xin mời nhận lấy.
Đội trưởng Lý hơi kích động, nói thêm một câu làm trái tim nhỏ của đồng chí Diệp Phàm suýt nữa thì rụng xuống:
Lúc tôi đi xuống đây, thường vụ phó chủ tịch tỉnh Nam Phúc Tề Chấn Đào gọi tôi thay mặt truyền lời, nói thằng ranh cậu lá gan cũng không nhỏ, dám đối chọi với ông ấy. Còn nói là Tề Thiên đại thánh xuống cũng không ăn thua nữa là phó chủ tịch tỉnh Tề, nói là muốn bắt chết thì bắt chết, ha ha. Tiểu Diệp, quá trâu bò đấy!
- Em...... Em nói vậy sao?
Diệp Phàm trong lòng cả kinh gãi đầu nói, hoàn toàn không nhớ gì hết. Lúc ấy hắn lòng loạn như ma, hơn nữa còn tập trung tinh thần đuổi theo tội phạm. Lý Xương Hải nhắc một hồi mới nhớ ra hình như đã nói Tề Thiên đại thánh xuống cũng mặc kệ, bí thư tỉnh ủy tới cũng bỏ qua, hơn nữa nói cái gì bắt chết thì bắt chết.
Thầm nghĩ:
- Xong rồi! Phó chủ tịch Tề còn là thường vụ tỉnh ủy, người ta tùy tiện nói một câu thì có thể hủy đi tiền đồ của mình.
Diệp Phàm hối hận lẩm bẩm:
-...... Đội trưởng Lý...... Tôi muốn xin lỗi phó chủ tịch Tề, nếu không thì......
- Ha ha ha......
Đám người Lý Xương Hải cười vang, vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Không cần sợ, tôi thấy khẩu khí phó chủ tịch Tề lúc đó dường như rất thưởng thức cậu, không chừng lại gặp may đấy. Người ta là cán bộ lớn của tỉnh, sao còn nhớ mấy lời của cậu. Cho nên yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!
Diệp Phàm cuối cùng cũng nhẹ nhõm, mở chiếc hộp kia ra thì thấy bên trong lớp vải lót là một tấm huân chương bằng đồng có hình rồng năm móng. Một nhân viên phía sau tiến đến đưa thêm một phong bì nhận tiền thưởng.
Triệu Thiết Hải ở bên âm thầm thèm thuồng, đặc biệt là tấm huân chương Rồng Vàng kia, nếu gã được trao thì lập tức sẽ thành cục phó rồi, đáng tiếc đối với Diệp Phàm chỉ có thể nói là một vinh dự.
Trong lòng Triệu Thiết Hải hét lớn:
- Phí của trời a! Ông trời, tại sao mình lại không chó ngáp phải ruồi chứ, quá bất công đi! Tuy nhiên......Nếu là mình lúc đó thì đã xong đời rồi, đã vậy thì còn huân chương làm gì.
Nghĩ tới đây thì y cũng thông suốt, người còn sống đây là tốt rồi, so với bất cứ cái gì cũng hơn.
Không lâu sau!
Một người cao tuổi có gương mặt buồn bã tiến vào, lão nhìn mập mạp, mặc một bộ đồ màu đen. Phía sau có hai thanh niên tinh tráng đi kèm. Vào đến nơi, lão đưa mắt quét một cái làm toát ra một khí thế quái dị đè ép mọi người khiến Diệp Phàm thầm đoán là lão là một kẻ liên quan đến tiền bạc. Chẳng lẽ là cán bộ lớn bên tài chính hay thuế vụ, hay là đại thương gia..
Sau khi nhìn một vòng, lão nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Cậu chính là Diệp Phàm phải không?
- Đúng vậy, ngài hỏi cháu có việc gì?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm lão nhân khẽ gật đầu, trả lời rất cung kính
Thật ra thì những người hung tàn cũng có một dạng anh hùng, bọn họ tuy nói là bạo ngược nhưng khí khái khiến người ta phải tin phục.
- Sau rồi như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn chúng cực kỳ hung tàn lãnh khốc, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng bị bắn chết hai người, càng làm cho mọi người nổi giận. Lệnh truy nã đặc biệt được phát ra cả nước, hai tên này trên đường chạy trốn thì giết người không ghê tay, lại có thể chạy đến đại quân khu Lĩnh Nam đánh cướp, thuận tay giết đi hai quân nhân. Sau lại giết thêm ba người dân cho tới khi bị cậu phát hiện.
Ai ngờ bọn chúng lại có thể tổ chức ra một tập đoàn đánh bạc lớn ở phía nam chúng ta, được gọi là Sói lớn. Tuy nhiên tập đoàn cờ bạc này rất bí ẩn, mọi người chỉ nghe nói nhưng chưa từng thấy qua. Vất vả cho cậu rồi thằng em, nếu đêm hôm đó xảy ra chuyện lớn thì thằng anh đây xong đời rồi.
Đêm hôm đó ở miếu Ma Cô có tới ba, bốn mươi người, ngay cả bên Giang Chiết cũng có người đến. Kết quả là tóm trọn ổ, thu được trên ba mươi điện thoại di động, sáu xe Santana, mười mấy xe gắn máy, mẹ kiếp! Tất cả đều xe thể thao nhập khẩu từ Nhật Bản, có muốn lấy một chiếc không. Với công lao của cậu, chỉ cần anh nói với cục phó cục công an thành phố một tiếng thì bảo đảm sẽ có một chiếc xe còn mới đến tám phần cấp cho cậu. Nghe nói xe mới phải hai, ba vạn đấy! Có cơ hội ngu sao mà không muốn.
Đêm đó may là toàn bộ mật phục vây kín các ngả đường. Nếu không chỉ bằng với chiếc xe Jeep cũ kỹ của đồn công an chúng ta thì đứng đó mà nhìn tức chết. Chỉ là trên cục cũng không tệ, sau khi bắt giữ đã để lại cho sở chúng ta một chiếc coi như là chiến lợi phẩm.
Cậu xem, đây là xe Santana vừa xuất xưởng không lâu. Đừng nói là mấy chủ nhiệm, sở trưởng trong thị trấn đừng sờ tới mà cả chủ tịch Thái và bí thư Tần cũng thường kiếm cớ để mượn, móa nó, e là nhanh chóng biến thành xe riêng của chủ tịch và bí thư rồi, xui xẻo a! Muốn oai phong một chút cũng không được. Tuy nhiên thằng em sau này muốn mượn chỉ cần nói một tiếng là được.
Nói tới đây Triệu Thiết Hải lấy tay xoa xoa chiếc xe Santana tựa như đang sờ soạng tình nhân, quay đầu lại nhìn chiếc xe Diệp Phàm một cái:
- Tuy nhiên nhìn xe thằng em còn ngon hơn anh à, xe này có túi khí bảo hiểm, cửa mở ở nóc, bánh xe lại lớn, chắc là đã cải tiến lại, giá trị phải đến bảy, tám mươi vạn. Thằng em đúng là số đỏ, anh đây không phục không được a!
Triệu Thiết Hải nói có vẻ hơi chua chát.
- Anh đùa rồi! Xe của anh là xe riêng, của em có hơn thì cũng là đi mượn, còn phải trả cho người khác, sau này có thừa chiếc nào anh cấp cho em một cái đi.
Diệp Phàm trêu chọc nói:
- Còn nữa, đêm hôm đó em nghe các anh thu được gần vạn, bên trên chắc cũng trích thưởng một ít, sao không nghe thấy nói anh có phần.
- Lấy một chiếc xe thì không có vấn đề gì lớn, em cứ báo lên bên trên có bạn học của anh. Còn nói đến tiền thì em xem bộ công an chúng ta là cái gì, có phải thổ phỉ đi cướp đâu mà đòi có phần? Đêm hôm đó đúng là thu được gần vạn, tuy nhiên phần lớn đã bị thành phố Mặc Hương và huyện phân ra rồi, một phần nạp lên ngân sách, phần chúng ta ít đến đáng thương. Xuất lực như thế nhưng chỉ còn lại chưa đến vạn. Tuy nhiên anh cũng được một vạn, thằng em cũng có, gọi là để tiếp khách.
Triệu Thiết Hải cười hơn hớn không khép miệng lại được, cũng khó trách, thăng quan thêm tước lại nhận cả tiền cả xe, cho dù là ai cũng vui vẻ.
Hai người đi vào một căn phòng của quán rượu Tử Vân, đã thấy đội trưởng Lý và cục phó Vu cùng cục phó Chu ở đó, Diệp Phàm giờ đã quen nên gật đầu chào hỏi.
- Tiểu Diệp a! Lần này biểu hiện của cậu vô cùng dũng cảm, quả thực có thể dùng từ dũng mãnh phi thường để hình dung, đánh chết tội phạm, nếu không để bọn chúng chạy thoát thì phiền phức lớn. Vốn dự định trao cho cậu danh hiệu anh hùng hạng nhất nhưng đáng tiếc cậu không phải là công an hoặc quân nhân. Sau đó lãnh đạo bên trên thương lượng, thằng ranh cậu lại gặp may còn được thứ hay hơn, đó là phần thưởng "Dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ", là phần thưởng cấp bộ, ngoài ra còn trao thưởng huân chương Rồng Vàng cấp đồng. huân chương này nghe nói bộ công an từ trước đến giờ cũng chỉ mới có một người nhận được. Đáng lẽ ra là do phó thủ tướng quốc vụ viện Tần Kỳ đích thân trao nhưng phó thủ tướng Tần đang bận công tác ở châu Âu chưa về nên giao cho ban chính pháp tỉnh Nam Phúc bảo tôi đến trao cho cậu, còn thêm vạn tiền thưởng, chúc mừng cậu, đồng chí Diệp Phàm.
Đội trưởng Lý vẻ mặt nghiêm túc, đứng nghiêm thận trọng giao một cái hộp cho Diệp Phàm, sau đó làm ra một động tác chào tiêu chuẩn của cảnh sát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cái chào theo nghi thức quân đội này là tôi đại biểu cho công an và cảnh sát vũ trang tỉnh Nam Phúc gửi lời cảm ơn tới người anh hùng. Nếu không có hành động anh hùng của cậu thì đã có thêm nhiều chiến sĩ công an hi sinh, càng có thêm nhiều người dân vô tội bị giết hại. Cậu hoàn toàn xứng đáng, xin mời nhận lấy.
Đội trưởng Lý hơi kích động, nói thêm một câu làm trái tim nhỏ của đồng chí Diệp Phàm suýt nữa thì rụng xuống:
Lúc tôi đi xuống đây, thường vụ phó chủ tịch tỉnh Nam Phúc Tề Chấn Đào gọi tôi thay mặt truyền lời, nói thằng ranh cậu lá gan cũng không nhỏ, dám đối chọi với ông ấy. Còn nói là Tề Thiên đại thánh xuống cũng không ăn thua nữa là phó chủ tịch tỉnh Tề, nói là muốn bắt chết thì bắt chết, ha ha. Tiểu Diệp, quá trâu bò đấy!
- Em...... Em nói vậy sao?
Diệp Phàm trong lòng cả kinh gãi đầu nói, hoàn toàn không nhớ gì hết. Lúc ấy hắn lòng loạn như ma, hơn nữa còn tập trung tinh thần đuổi theo tội phạm. Lý Xương Hải nhắc một hồi mới nhớ ra hình như đã nói Tề Thiên đại thánh xuống cũng mặc kệ, bí thư tỉnh ủy tới cũng bỏ qua, hơn nữa nói cái gì bắt chết thì bắt chết.
Thầm nghĩ:
- Xong rồi! Phó chủ tịch Tề còn là thường vụ tỉnh ủy, người ta tùy tiện nói một câu thì có thể hủy đi tiền đồ của mình.
Diệp Phàm hối hận lẩm bẩm:
-...... Đội trưởng Lý...... Tôi muốn xin lỗi phó chủ tịch Tề, nếu không thì......
- Ha ha ha......
Đám người Lý Xương Hải cười vang, vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Không cần sợ, tôi thấy khẩu khí phó chủ tịch Tề lúc đó dường như rất thưởng thức cậu, không chừng lại gặp may đấy. Người ta là cán bộ lớn của tỉnh, sao còn nhớ mấy lời của cậu. Cho nên yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!
Diệp Phàm cuối cùng cũng nhẹ nhõm, mở chiếc hộp kia ra thì thấy bên trong lớp vải lót là một tấm huân chương bằng đồng có hình rồng năm móng. Một nhân viên phía sau tiến đến đưa thêm một phong bì nhận tiền thưởng.
Triệu Thiết Hải ở bên âm thầm thèm thuồng, đặc biệt là tấm huân chương Rồng Vàng kia, nếu gã được trao thì lập tức sẽ thành cục phó rồi, đáng tiếc đối với Diệp Phàm chỉ có thể nói là một vinh dự.
Trong lòng Triệu Thiết Hải hét lớn:
- Phí của trời a! Ông trời, tại sao mình lại không chó ngáp phải ruồi chứ, quá bất công đi! Tuy nhiên......Nếu là mình lúc đó thì đã xong đời rồi, đã vậy thì còn huân chương làm gì.
Nghĩ tới đây thì y cũng thông suốt, người còn sống đây là tốt rồi, so với bất cứ cái gì cũng hơn.
Không lâu sau!
Một người cao tuổi có gương mặt buồn bã tiến vào, lão nhìn mập mạp, mặc một bộ đồ màu đen. Phía sau có hai thanh niên tinh tráng đi kèm. Vào đến nơi, lão đưa mắt quét một cái làm toát ra một khí thế quái dị đè ép mọi người khiến Diệp Phàm thầm đoán là lão là một kẻ liên quan đến tiền bạc. Chẳng lẽ là cán bộ lớn bên tài chính hay thuế vụ, hay là đại thương gia..
Sau khi nhìn một vòng, lão nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Cậu chính là Diệp Phàm phải không?
- Đúng vậy, ngài hỏi cháu có việc gì?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm lão nhân khẽ gật đầu, trả lời rất cung kính