Ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn nê ông phát ra ánh đèn mờ mịt ở cuối con đường.
Y kinh hoàng đứng giữa con đường vắng tanh.
Chỉ có tiếng nước mưa tí tách nhỏ lên mặt đường xi măng, không còn tiếng động nào nữa, nhưng lời mẹ y lúc bỏ đi vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây ..."
Bóng đèn nê ông lập lòe, đột nhiên tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của y :" Mẹ không quay lại nữa đâu."
Lâm Tuyền bật dậy từ trong mơ, nước mắt lăn dafi trên gò mà, hai mắt cay xè nhức buốt, đại khái trong mơ nhìn theo hướng mẹ biến mất quá lâu. Lau sạch nước mắt, hít liền mấy hơi thật sâu, lấy chăn chùm kín đầu, tựa hồ bóng tối trong phòng khiến y sợ hãi. Gần như cùng lúc chăn chùm lấy đầu, Lâm Tuyền dứt khoát kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm.
Đó là đêm cuối cùng Lâm Tuyền ở trong phòng này vào mùa hè năm 99, ngày mai y sẽ rời khỏi trường đại học Đông Hải ngột ngạt buồn tẻ này, về Tĩnh Hải trải qua một kỳ nghỉ hè với kế hoạch mà y trù tính từ lâu.
……
Ngồi trong toa tàu thuộc loại sớm phải đào thải, hàng ghế gỗ cứng đau lưng dành cho ba người mà chen chúc tới năm người, nếu chẳng phải ngồi sát bên cạnh Lâm Tuyền là một thiếu phụ tú lệ đem bầu vú đồ sộ áp vào sườn y thì y đã chẳng chịu nổi sự chật chội này.
Thiếu phụ ấy tuổi chừng 24, 25 hoặc ít hơn một chút, do tiều tụy nên người có vẻ già hơn tuổi, cô ngủ dán vào người Lâm Tuyền mà chẳng cố kỵ gì, chắc là cô đã phải chịu đựng trong khoang tàu nóng nực thời gian rất dài, tới ga tỉnh thành mới kiếm được chỗ ngồi.
Thiếu phụ mặc một chiếc sơ mi vải nhã nhặn, không biết phải đứng bao nhiêu lâu, áo sơ mi bị chen lấn tới nhăn nhúm xộc xệch, mái tóc mềm che đi khuôn mặt chỉ để ra cái cổ trắng mịn mượt mà , tựa hồ chỉ nhìn thôi càm giác được khi chạm vào sẽ khiến lòng người quấy động.
Chiếc áo thấm ướt mồ hôi dám vào cơ thể nóng bỏng, ở vị trí mẫn cảm như ngực vào hông còn có mấy dấu bàn tay rõ ràng.
Khóe môi Lâm Tuyền hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không lờ mờ: Ở khoang đứng chật chội ngay cả xoay người cũng khó kia, thấy thiếu phụ xinh đẹp nhường này, ai mà nhịn nổi không đưa tay đụng chạm, chẳng nói người khác nếu như không bị hai bên kẹp cứng không nhúc nhích nổi, Lâm Tuyền cũng muốn đưa tay ra chạm thử vào cơ thể mê người đó.
Lâm Tuyền ngồi kẹt cứng ở đó, chân tay không duỗi ra nổi, vì không chỉ ghế ngồi mà khoảng trống giữa hai hàng ghế còn có một phụ nữ trung niên bế con, đứa bé da mặt khô nứt nẻ, cái đầu rúc vào lòng mẹ, miệng còn nhỏ tong tong một đống nước dãi. Phụ nữ trung niên cởi áo sơ mi bằng chất liệu vải rẻ tiền ra, chỉ hơi nghiêng người đi, đút núm vú màu nâu sậm vào miệng đứa bé.
Lâm Tuyền nhìn thấy tên bạn xấu Quách Bảo Lâm ngồi phía đối diện vờ ngủ gật đang he hé mắt ra nhìn trộm, liền háy mắt cười với hắn. Quách Bảo Lâm nhe răng ra cười rồi áp mặt vào cửa sổ xe mát lạnh nhắm mắt ngủ, cái đầu bị tàu chạy nhanh làm nảy tưng tưng.
Co chân vào dưới ghế, Lâm Tuyền cẩn thận để không chạm vào phụ nữ trung niên kia, lại sợ đánh thức thiếu phụ thanh tú bên cạnh. Chân cảm giác vướng vào cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thấy ngay cái chân to lông lá rậm rạp, té ra vị đại ca vừa rồi còn đứng ở lối đi, cằm chống lại lưng ghế ngủ, lúc này đã không chịu nổi nữa, chui vào không gian chật hẹp dưới ghế, duỗi thẳng chân tay chìm vào giấc mộng ngọt nào.
Chân tay tê cả rồi, trong một thoáng Lâm Tuyền khao khát cũng được chui xuống cái gầm ghế đó, duỗi thẳng người một lúc, nhưng mà chỉ chốc lát thôi, có đánh chết y cũng không nhường cái chỗ này cho ai.
Quách Bảo Lâm thân hình cao lớn, áo T-shirt vén tới vai lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, đầu đinh, mặt còn có hai vết thương vừa mới đóng vảy, vết thương đỏ hồng như môi trẻ con, trông cực kỳ hung ác. Một mình hắn chiếm hai chỗ ngồi, không ai dám ý kiến, ghế ba người chỉ có hai, nhìn đầu dựa vào thành khoang xe, để chân đất cuộn mình lên ghế, tư thế thoải mái đó làm Lâm Tuyền nhìn mà ao ước.
Từ tỉnh thành tới Tĩnh Hải, tiền xe sang máy lạnh là 83 đồng, xe thường máy lạnh là 46 đồng, đi tàu dùng thẻ học sinh giảm giá chỉ mất 11 đồng, đó là nguyên nhân khiến Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm phải rúc vào cái toa tàu này chịu cái nóng cái chật chội dày vò.
Quách Bảo Lâm gia cảnh giàu có, nhưng cuối kỳ hắn và cha hắn Quách Đức Toàn cãi nhau ầm ĩ một trận, cha hắn cắt tiếp tế, thường ngày hắn sống vung vãi không biết tiết kiệm, 11 đồng tiền xe này còn do Lâm Tuyền trả giúp.
Cha của Lâm Tuyền là hiệu trưởng một trường trung học loại hai ở Tĩnh Hải, nói thể nào nhỉ? Ông thuộc về loại người thanh cao, được ca tụng trong tiểu thuyết, bị nhạo báng trong cuộc sống. Cho nên phí sinh hoạt trong đại học của Lâm Tuyền luôn hạn hẹp.
Thời gian qua Quách Bảo Lâm ăn chực trong túc xá của Lâm Tuyền, đợi tất cả các môn học của Lâm Tuyền hoàn thành mới cùng ngồi xe về Tĩnh Hải.
Trước khi lên tàu, hai tên đã chia nhau gói mì ăn liền cuối cùng, lên tàu hỏa, cả hai luôn mồm tán phét về Tĩnh Hải phải tới " Bát Đại Oản" ăn cho đã đời. Bát Đại Oản là nhà hàng do Quách Đức Toàn mở, lấy lời Quách Bảo Lâm mà nói, cha hắn là tên gian thương, mỗi ngày tới Bát Đại Oản ăn uống là lấy của người giàu chia cho người nghèo.
Lâm Tuyền lại thầm nghĩ :" Gian thương? Có trời biết mục tiêu vĩ đại nhất đời này của mình là làm một tên gian thương."
Thời cao trung, hai người mặc dù học cùng trường song không cùng lớp, với không khí học tập áp lực trong trường cao trung trọng điểm của tỉnh, người khác lớp khó mà phát triển được tình bạn vượt mức thông thường.
Quách Bảo Lâm vào năm thứ ba cao trung ra ngoài trường thuê phòng, nói là để chuyên tâm học tập, thực chất là lập ổ ngoài trường biến nó thành chốn xem phim đen với đám bạn.
Lâm Tuyền từng cùng một cậu bạn ở lớp kế đi tới đó một lần, về sau quen đường thuộc lối, có điều khi ấy còn chưa quen Quách Bảo Lâm lắm, đôi khi cả hai cùng ngồi một cái ghế xem phim cũng chẳng nói những lời tiêu chuẩn của huynh đệ thân thiết như "sau này cùng cầm súng lên chiến trường, cầm cuốc xuống nông thôn, cầm tiền đi chơi gái". Nhưng cùng xem phim đen đủ để hai người xa lạ sản sinh tình cảm thân thiết.
Khi ấy Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm thi thoảng gặp nhau trong trường cũng nở nụ cười thiện ý.
Quách Bảo Lâm là tên học sinh du côn đánh nhau có tiếng, có điều hắn xử sự khá thông minh, không bao giờ lôi những chuyện thối tha tới trường, cho nên không để trường học tóm được điểm yếu, thêm vào cha hắn cũng có chút lai lịch làm trường học cố kỵ phần nào. Thành tích học tập của Quách Bảo Lâm tuy rất tệ, nhưng cũng thuận lợi vượt qua ba năm trong trường trung học trọng điểm của tỉnh.
Sau khi thi đại học, Lâm Tuyền đỗ vào Đh Đông Hải, đó trường điểm toàn quốc trực thuộc bộ giáo dục, hiệu trưởng có cấp phó bộ. Lâm Tuyền biết thành tích của Quách Bảo Lâm rất kém, nên ngại không hỏi hắn trúng tuyển trường nào, từ đó hai người không liên lạc nữa.
Thế rồi vào một ngày trong tháng quân huấn đầu tiên của Lâm Tuyền, trong trường đột nhiên mất điện, tất cả tân sinh viên đều mừng rỡ, không cần phải chen nhau trong phòng học nóng như cái lò thiêu lại còn phải cao giọng hát bài ca cách mạng đúng mà một loại hạnh phúc.
Tối hôm đó ánh trăng lập lờ, bóng người lay lắt, đen xì xì chẳng nhìn rõ được mặt nhau, Lâm Tuyền căn cứ vào giọng êm ái hoặc khàn khàn để đoán dung mạo các cô gái đi qua, chợt nghe thấy trong bóng tối phía trước có người dùng tiếng Tĩnh Hải nói chuyện.
Tiếng Tĩnh Hải rất nhà quê, trong thành phố Tĩnh Hải cũng chẳng có mấy người dùng tiếng Tĩnh Hải trò chuyện nữa, Lâm Tuyền đến Kiến Nghiệp, hơn nửa tháng cũng không nói mình là người Tĩnh Hải, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện bằng tiếng Tĩnh Hải, lòng nổi lên một niềm vui tha hương gặp cố nhân.
Ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn nê ông phát ra ánh đèn mờ mịt ở cuối con đường.
Y kinh hoàng đứng giữa con đường vắng tanh.
Chỉ có tiếng nước mưa tí tách nhỏ lên mặt đường xi măng, không còn tiếng động nào nữa, nhưng lời mẹ y lúc bỏ đi vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây ..."
Bóng đèn nê ông lập lòe, đột nhiên tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của y :" Mẹ không quay lại nữa đâu."
Lâm Tuyền bật dậy từ trong mơ, nước mắt lăn dafi trên gò mà, hai mắt cay xè nhức buốt, đại khái trong mơ nhìn theo hướng mẹ biến mất quá lâu. Lau sạch nước mắt, hít liền mấy hơi thật sâu, lấy chăn chùm kín đầu, tựa hồ bóng tối trong phòng khiến y sợ hãi. Gần như cùng lúc chăn chùm lấy đầu, Lâm Tuyền dứt khoát kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm.
Đó là đêm cuối cùng Lâm Tuyền ở trong phòng này vào mùa hè năm , ngày mai y sẽ rời khỏi trường đại học Đông Hải ngột ngạt buồn tẻ này, về Tĩnh Hải trải qua một kỳ nghỉ hè với kế hoạch mà y trù tính từ lâu.
……
Ngồi trong toa tàu thuộc loại sớm phải đào thải, hàng ghế gỗ cứng đau lưng dành cho ba người mà chen chúc tới năm người, nếu chẳng phải ngồi sát bên cạnh Lâm Tuyền là một thiếu phụ tú lệ đem bầu vú đồ sộ áp vào sườn y thì y đã chẳng chịu nổi sự chật chội này.
Thiếu phụ ấy tuổi chừng , hoặc ít hơn một chút, do tiều tụy nên người có vẻ già hơn tuổi, cô ngủ dán vào người Lâm Tuyền mà chẳng cố kỵ gì, chắc là cô đã phải chịu đựng trong khoang tàu nóng nực thời gian rất dài, tới ga tỉnh thành mới kiếm được chỗ ngồi.
Thiếu phụ mặc một chiếc sơ mi vải nhã nhặn, không biết phải đứng bao nhiêu lâu, áo sơ mi bị chen lấn tới nhăn nhúm xộc xệch, mái tóc mềm che đi khuôn mặt chỉ để ra cái cổ trắng mịn mượt mà , tựa hồ chỉ nhìn thôi càm giác được khi chạm vào sẽ khiến lòng người quấy động.
Chiếc áo thấm ướt mồ hôi dám vào cơ thể nóng bỏng, ở vị trí mẫn cảm như ngực vào hông còn có mấy dấu bàn tay rõ ràng.
Khóe môi Lâm Tuyền hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không lờ mờ: Ở khoang đứng chật chội ngay cả xoay người cũng khó kia, thấy thiếu phụ xinh đẹp nhường này, ai mà nhịn nổi không đưa tay đụng chạm, chẳng nói người khác nếu như không bị hai bên kẹp cứng không nhúc nhích nổi, Lâm Tuyền cũng muốn đưa tay ra chạm thử vào cơ thể mê người đó.
Lâm Tuyền ngồi kẹt cứng ở đó, chân tay không duỗi ra nổi, vì không chỉ ghế ngồi mà khoảng trống giữa hai hàng ghế còn có một phụ nữ trung niên bế con, đứa bé da mặt khô nứt nẻ, cái đầu rúc vào lòng mẹ, miệng còn nhỏ tong tong một đống nước dãi. Phụ nữ trung niên cởi áo sơ mi bằng chất liệu vải rẻ tiền ra, chỉ hơi nghiêng người đi, đút núm vú màu nâu sậm vào miệng đứa bé.
Lâm Tuyền nhìn thấy tên bạn xấu Quách Bảo Lâm ngồi phía đối diện vờ ngủ gật đang he hé mắt ra nhìn trộm, liền háy mắt cười với hắn. Quách Bảo Lâm nhe răng ra cười rồi áp mặt vào cửa sổ xe mát lạnh nhắm mắt ngủ, cái đầu bị tàu chạy nhanh làm nảy tưng tưng.
Co chân vào dưới ghế, Lâm Tuyền cẩn thận để không chạm vào phụ nữ trung niên kia, lại sợ đánh thức thiếu phụ thanh tú bên cạnh. Chân cảm giác vướng vào cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thấy ngay cái chân to lông lá rậm rạp, té ra vị đại ca vừa rồi còn đứng ở lối đi, cằm chống lại lưng ghế ngủ, lúc này đã không chịu nổi nữa, chui vào không gian chật hẹp dưới ghế, duỗi thẳng chân tay chìm vào giấc mộng ngọt nào.
Chân tay tê cả rồi, trong một thoáng Lâm Tuyền khao khát cũng được chui xuống cái gầm ghế đó, duỗi thẳng người một lúc, nhưng mà chỉ chốc lát thôi, có đánh chết y cũng không nhường cái chỗ này cho ai.
Quách Bảo Lâm thân hình cao lớn, áo T-shirt vén tới vai lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, đầu đinh, mặt còn có hai vết thương vừa mới đóng vảy, vết thương đỏ hồng như môi trẻ con, trông cực kỳ hung ác. Một mình hắn chiếm hai chỗ ngồi, không ai dám ý kiến, ghế ba người chỉ có hai, nhìn đầu dựa vào thành khoang xe, để chân đất cuộn mình lên ghế, tư thế thoải mái đó làm Lâm Tuyền nhìn mà ao ước.
Từ tỉnh thành tới Tĩnh Hải, tiền xe sang máy lạnh là đồng, xe thường máy lạnh là đồng, đi tàu dùng thẻ học sinh giảm giá chỉ mất đồng, đó là nguyên nhân khiến Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm phải rúc vào cái toa tàu này chịu cái nóng cái chật chội dày vò.
Quách Bảo Lâm gia cảnh giàu có, nhưng cuối kỳ hắn và cha hắn Quách Đức Toàn cãi nhau ầm ĩ một trận, cha hắn cắt tiếp tế, thường ngày hắn sống vung vãi không biết tiết kiệm, đồng tiền xe này còn do Lâm Tuyền trả giúp.
Cha của Lâm Tuyền là hiệu trưởng một trường trung học loại hai ở Tĩnh Hải, nói thể nào nhỉ? Ông thuộc về loại người thanh cao, được ca tụng trong tiểu thuyết, bị nhạo báng trong cuộc sống. Cho nên phí sinh hoạt trong đại học của Lâm Tuyền luôn hạn hẹp.
Thời gian qua Quách Bảo Lâm ăn chực trong túc xá của Lâm Tuyền, đợi tất cả các môn học của Lâm Tuyền hoàn thành mới cùng ngồi xe về Tĩnh Hải.
Trước khi lên tàu, hai tên đã chia nhau gói mì ăn liền cuối cùng, lên tàu hỏa, cả hai luôn mồm tán phét về Tĩnh Hải phải tới " Bát Đại Oản" ăn cho đã đời. Bát Đại Oản là nhà hàng do Quách Đức Toàn mở, lấy lời Quách Bảo Lâm mà nói, cha hắn là tên gian thương, mỗi ngày tới Bát Đại Oản ăn uống là lấy của người giàu chia cho người nghèo.
Lâm Tuyền lại thầm nghĩ :" Gian thương? Có trời biết mục tiêu vĩ đại nhất đời này của mình là làm một tên gian thương."
Thời cao trung, hai người mặc dù học cùng trường song không cùng lớp, với không khí học tập áp lực trong trường cao trung trọng điểm của tỉnh, người khác lớp khó mà phát triển được tình bạn vượt mức thông thường.
Quách Bảo Lâm vào năm thứ ba cao trung ra ngoài trường thuê phòng, nói là để chuyên tâm học tập, thực chất là lập ổ ngoài trường biến nó thành chốn xem phim đen với đám bạn.
Lâm Tuyền từng cùng một cậu bạn ở lớp kế đi tới đó một lần, về sau quen đường thuộc lối, có điều khi ấy còn chưa quen Quách Bảo Lâm lắm, đôi khi cả hai cùng ngồi một cái ghế xem phim cũng chẳng nói những lời tiêu chuẩn của huynh đệ thân thiết như "sau này cùng cầm súng lên chiến trường, cầm cuốc xuống nông thôn, cầm tiền đi chơi gái". Nhưng cùng xem phim đen đủ để hai người xa lạ sản sinh tình cảm thân thiết.
Khi ấy Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm thi thoảng gặp nhau trong trường cũng nở nụ cười thiện ý.
Quách Bảo Lâm là tên học sinh du côn đánh nhau có tiếng, có điều hắn xử sự khá thông minh, không bao giờ lôi những chuyện thối tha tới trường, cho nên không để trường học tóm được điểm yếu, thêm vào cha hắn cũng có chút lai lịch làm trường học cố kỵ phần nào. Thành tích học tập của Quách Bảo Lâm tuy rất tệ, nhưng cũng thuận lợi vượt qua ba năm trong trường trung học trọng điểm của tỉnh.
Sau khi thi đại học, Lâm Tuyền đỗ vào Đh Đông Hải, đó trường điểm toàn quốc trực thuộc bộ giáo dục, hiệu trưởng có cấp phó bộ. Lâm Tuyền biết thành tích của Quách Bảo Lâm rất kém, nên ngại không hỏi hắn trúng tuyển trường nào, từ đó hai người không liên lạc nữa.
Thế rồi vào một ngày trong tháng quân huấn đầu tiên của Lâm Tuyền, trong trường đột nhiên mất điện, tất cả tân sinh viên đều mừng rỡ, không cần phải chen nhau trong phòng học nóng như cái lò thiêu lại còn phải cao giọng hát bài ca cách mạng đúng mà một loại hạnh phúc.
Tối hôm đó ánh trăng lập lờ, bóng người lay lắt, đen xì xì chẳng nhìn rõ được mặt nhau, Lâm Tuyền căn cứ vào giọng êm ái hoặc khàn khàn để đoán dung mạo các cô gái đi qua, chợt nghe thấy trong bóng tối phía trước có người dùng tiếng Tĩnh Hải nói chuyện.
Tiếng Tĩnh Hải rất nhà quê, trong thành phố Tĩnh Hải cũng chẳng có mấy người dùng tiếng Tĩnh Hải trò chuyện nữa, Lâm Tuyền đến Kiến Nghiệp, hơn nửa tháng cũng không nói mình là người Tĩnh Hải, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện bằng tiếng Tĩnh Hải, lòng nổi lên một niềm vui tha hương gặp cố nhân.