- Trước trưa Liên hợp Tĩnh Hải không có chút phản ứng gì, dù cổ phiếu 00601 liên tục tụt xuống, nhưng hôm nay chúng ngừng hành động, năm cổ phiếu của chúng ta đều tăng lên với mức độ nhỏ.
Thẩm Tại Tinh có suy nghĩ khác, gần đây ác mộng triền miên khiến ông ta chỉ muốn mau chóng dứt điểm cái mầm họa kia, không quan tâm đúng sai gì nữa:
- Điều này chẳng nói lên hành động của Nhạc Nhạc đã đánh trúng điểm yếu của chúng sao? Hi sinh một tờ báo nhỏ có gì đáng tiếc? Bao nhiêu tiền bị mắc kẹt ở Tĩnh Hải, không phải chỉ của chúng ta, còn có những cơ cấu đối tác khác, áp lực của Băng Thiến và em cũng rất lớn. Anh Hai đừng lo, cục tin tức chỉ mời Lão Hạ tỏ thái độ, kiên trì công tác đấu tranh chống tham nhũng, chứ không chỉ thị gì cả. Tất cả cứ xem phía Tĩnh Hải có hành động gì đã.
Lục Trọng Đạt nhướng mày nhìn Thẩm Tại Tinh, ông ta chưa bao giờ ưa đứa em rể này, năm xưa chính vì hắn đã khiến Lục gia vào vụ án oan không liên quan gì, trong khi Thẩm Vi Dân đẹp trai, quang minh lỗi lạc như thế em gái mình không chọn, lại đi thích kẻ hèn nhát bất tài này, chả lẽ vì như đám trẻ giờ hay nói nam nhân không xấu phụ nữ không yêu, có điều hiện không phải lúc nghĩ chuyện đó :
- Nếu bọn chúng cũng hi sinh một tờ báo không quan trọng để tung hê chuyện Xuân Giang ra thì các người ứng phó thể nào? Cuộc chơi nào cũng có quy tắc của nó, những thứ dù chỉ là biểu hiện bề ngoài cũng phải ra sức giữ gìn, các người vượt qua quy tắc, tiếp tới không còn cơ sở nào dự đoán hành động của các phía nữa rồi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tại Tinh cứng lại, Lục Băng Thiến cũng bừng tỉnh, Thẩm Nhạc há hốc mồm, Trương Giai Minh thấy vẻ mặt bọn họ như thế thì lòng máy động, xem ra phải tìm hiểu chút cái sự kiện Xuân Giang này là gì khiến bọn chúng phản ứng lớn như thế.
Tốc độ của Tĩnh Hải hết sức mau chóng, trước 1 giờ chiều, đem tài liệu chuẩn bị hoàn thiện, Cảnh Nhất Dân fax lên tỉnh, báo cáo với toàn thể thường ủy tỉnh ủy trước, sau đó trực tiếp lên tỉnh báo cáo, Lâm Tuyền là người chứng kiến trọng tộ của tổng cty XD cũng tham gia với tư cách người làm chứng.
- Trong cuộc cải cách "nước lui dân tiến" năm 95 đúng là tồn tại một số vấn đề, khiến tài sản quốc hữu thất thoát, nhưng không thể phủi hết thành tích của cuộc cải cách. Trong cái gọi là vụ án hối lộ kinh động kia, đúng là có hiện tượng tài sản quốc hữu chảy sang Lệ Cảnh, đồng thời Lệ Cảnh nắm giữ tổng cty XD thời gian dài, trách nhiệm chú yếu thuộc về Trương Quyền thị trưởng và tổ trưởng tiểu tổ lãnh đạo cải cách khi đó và Trần Minh Hành chủ tịch Lệ Cảnh. Bắt đầu từ năm 2000, thành ủy năm công tác làm rõ chiếm dụng tài sản quốc hữu, năm 2001, Lệ Cảnh chủ động trọng tổ tổng cty XD, đem tài sản địa ốc dưới quyền sát nhập vào tổng cty XD, đã trả được một phần khoản nợ lịch sử, quốc tư ủy thuận lợi rút lui.
Cảnh Nhất Dân báo cáo với thường ủy tỉnh ủy tường tận vụ án hối lộ:
- Sau đó tổng cty XD đã thành công ty tư nhân hóa, cái gọi là "lợi dụng hôn nhân tiến hành hối lộ" xảy ra sau trọng tổ, lấy cổ phần của Trần Minh Hành lần lượt tặng cho con gái Trần Vũ, con rể Trương Giai Minh. Tổng cty XD do Trương Giai Minh phụ trách quản lý. Năm 2004, do Trương Giai Minh quản lý yếu kém khiến công ty rơi vào nguy cơ phá sản, hắn đem tiền xây dựng Thế Kỷ Thành chuyển vào tài khoản bí mật ở nước ngoài rồi bỏ trốn. Trước khi đi, Trương Giai Minh để lại thư chuyển nhượng cổ phần, vì đề phòng tin tức lộ ra khiến tổng cty XD rơi vào khốn cảnh, Trần Minh Hành đã gánh lấy khoản nợ 500 triệu đó. Tiếp đó để tổng cty XD được trọng tổ thuận lợi, Trần Vũ chủ động từ bỏ cổ phần của mình, giúp trọng tổ thành công, thoát khỏi nguy hiểm.
Nói tới đó Cảnh Nhất Dân dừng lại quan sát sắc mặt các thường ủy rồi tiếp tục nói:
- Ngày đồng phạm vụ án ôm tiền bỏ trốn từ New Zealand về đầu thú, Trần Minh Hành chủ động tới cục công an khai báo vấn đề, chính luc thành ủy đang định thẩm tra vụ án này thì xuất hiện bài báo kích động dư luận kia. 9 giờ sáng hôm nay, gần 30 kẻ không nghề nghiệp giả mạo phóng viên cùng ba phóng viên báo kinh tế không rõ chân tướng xông vào tổng bộ Lệ Cảnh, khiến Trần Minh Hành bị ngã, mông trái bị gãy xương, khiến tài sản của Lệ Cảnh tổn thất ..
Lâm Tuyền bình tĩnh nhìn hết phản ứng của các thường ủy vào mắt, trưởng phòng tổ chức Dương Thiên Hoa thì mỉm cười, cũng đang quan sát sắc mặt những người khác, Đoạn Kính Hồng thì nhìn đầu gối của mình, bọn họ giống Cố Hiến Chương đều ủng hộ Tĩnh Hải khống chế sự kiện, song thời khắc này họ không muốn phát biểu ý kiến trước.
Cố Hiến Chương hỏi phó bí thư Vạn Dũng:
- Bí thư Vạn, ông nhận định sự kiện này thế nào?
- Sự kiện này rất nghiêm trọng cần cân nhắc cho kỹ, không thể quyết định vội vàng.
Vạn Dũng nheo mắt lại dùng giọng nước đôi, trong lòng đang nổi khùng, ông ta ăn tiền của Trương Quyền đâu có ít: Rốt cuộc là kẻ nào muốn kiếm chuyện? Mắt liếc xéo sang Lâm Tuyền ngồi dự thính, lòng rất cảm khái, trước kia Trương Quyền bị y chỉnh thảm như thế mà không ai làm được gì, liệu đây có phải là trò do y tự biên tự diễn? Vạn Dũng suy nghĩ miên man, đầu óc rối loạn, ông ta còn chưa liên hệ thị trường địa ốc Tĩnh Hải chấn động thời gian qua với bài báo này.
Tĩnh Hải không có chứng cứ xác thực, Cảnh Nhát Dân tất nhiên không thể dẫn chủ đề xa hơn, tất cả phải xem khả năng lĩnh ngộ của các thường ủy.
Lúc này có nhân viên công tác đi vào báo, có điện thoại khẩn ở văn phòng thành ủy Tĩnh Hải gọi tới, Cảnh Nhân Dân xin lỗi ra ngoài, theo nhân viên công tác đó đi nhận điện thoại, một lúc sau quay về báo cáo:
- Tĩnh Hải vừa nhận được báo cáo, trang web Tân Đào chuyển đăng toàn bộ bài báo đó, Tĩnh Hải nên có phản ứng thế nào?
Cố Hiến Chương nhịp tay trên bàn:
- Ý kiến của thường ủy Tĩnh Hải ra sao?
- Báo cáo bí thư và toàn thể các lãnh đạo, sáng nay thường ủy Tĩnh Hải đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp về sự kiện này, nhất chí cho rằng, chính quyền Tĩnh Hải không nên cản trợ giới truyền thông đăng tải tin tức tương quan, dù sao tiếp nhận giám sát dư luận là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng Tĩnh Hải không chấp nhận những bài viết xáo trộn sự thực, cố ý giật tiêu đề quá khích để câu khách, làm người dân hiểu nhầm, toàn thể thường ủy Tĩnh Hải cho rằng nếu giới truyền thông chính cho đăng tin tức vô trách nhiệm này, sẽ tạo ảnh hưởng xấu tới hình ảnh thành phố Tĩnh Hải, khó khan cho chính sách mời gọi đầu tư. Nếu có kẻ muốn lợi dụng bài báo mở rộng sự kiện, rất có khả năng gây ảnh hưởng sự đoàn kết của Tĩnh Hải, khiến chính sách ổn định thị trường địa ốc gần đây của chúng tôi trôi theo dòng nước ...
Đến rồi, đến rồi đây, nhiều vị thường ủy nghĩ thế, sắc mặt của mỗi người hết sức thú vị, lời Cảnh Nhất Dân tuy không nói rõ, nhưng ám chỉ tập đoàn Thẩm Thị. Tức khắc có người không vui, trưởng phòng tuyên truyền Dương Húc đứng dậy lời lẽ gay gắt:
- Phía Tĩnh Hải dựa vào chứng cứ nào nói bài báo này mục đích là mở rộng sự kiện, hiện nhiều tờ báo không có lương tâm nghề nghiệp, chỉ thích tin gây chú ý, không thể nói là nhắm vào ai, gây mất ổn định cả thành phố là tội nghiêm trọng, đồng chí Cảnh Nhất Dân nên cẩn trọng lời nói.
Cảnh Nhất Dân bình tĩnh đáp:
- Phía Tĩnh Hải cũng chỉ lo lắng tới khả năng có thể thôi, trước khi vụ án làm rõ, bài báo thiếu trách nhiệm này cho truyền thống chính đăng tải, sẽ ảnh hưởng trình tự điều tra của chúng tôi.
Đoạn Kính Hồng lập lờ nói:
- Một tiêu đề gây chú ý như thế, nếu cho đăng, e cần bộ giám sát ra mặt mới có sức thuyết phục.
- Cỡ tao với mày chả lẽ lại chỉ bán có chút xíu đó thôi à, tất nhiên phải làm lớn.
Lâm Tuyền gật đầu:
- Chỗ đông người tao đều xem qua rồi, chiều phải đi một vòng nữa, xác định xem đại khái cần bao nhiêu người.
- Đúng đúng, tao với mày là tổ hợp ưu tú của Tĩnh Hải mà, nhưng kiếm người đâu ra? Hay tao đi nói với ông già tao, vay trước . tiêu tạm.
- Không cần, đây là kinh doanh không vốn, chỉ đủ cho chúng ta làm trong hai tháng thôi, tạm thời kiếm bốn người, canh bốn phía sân bên xe, còn chỗ khác thì để qua vài ngày nữa xem tình hình hẵng nói.
- Mời người ta mà không trả tiền trước thì người ta lấy gì tin chúng ta?
- Chuyện này thì để tao nghĩ cách, mày phải bao hết hoa quả thối trong chợ hoa quả. Còn nữa, lấy nhiều đồng phục từ nhà hàng như thế, chỗ ông già mày không có vấn đề gì chứ?
Quách Bảo Lâm nghĩ một lúc mà không đoán ra đầu óc Lâm Tuyền đang tính toán gì, trong nhà hàng cũng chỉ có bốn người phục vụ, lấy thêm một bộ đồng phục là phải lột trên người bọn họ ra. Có điều Quách Bảo Lâm đang phấn khích về chuyện "tay trắng lập nghiệp", nên hàm hồ đồng ý luôn.
Phương Nam thấy bọn họ bàn bạc cũng hưng phân tham gia:
- Vậy thì tôi làm gì?
Lâm Tuyền nhìn cô, có chút không đành lòng, có điều để bản thân y suốt ngày bào vỏ cắt miếng thì y càng không nhẫn tâm:
- Thời tiết này dưa Ha-mi nẫu một chút là phải vứt đi, ở chợ bán buôn có không dưới mười bảy sạp bán dưa Ha-mi, mỗi ngày thu về - quả dưa là không có vấn đề, chuyện bào vỏ cắt miếng không thể để người ngoài làm. Làm xong rồi còn phải đưa tới bến xe, chuyện này do chị và Quách Tử làm.
- Thế là mày không làm gì cả à?
Quách Bảo Lâm trừng mắt lên khiến người ta rợn xương sống, Lâm Tuyền vội giải thích:
- Thế nào cũng cần một người linh hoạt cơ động, chỗ nào thiếu người thì tao chạy tới đó giúp.
- Các cháu đang nói chuyện gì đấy.
Lâm Tuyền nhìn lên, mẹ Quách Bảo Lâm đang đứng sau lưng y. Trên mặt Chu Nhã Trân đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, song không che đi được sự thực bà từng xinh đẹp như hoa. Bà đặt tay lên vai Lâm Tuyền, nhưng mắt lại nhìn Phương Nam, bà là người hiền lành có phần nhút nhát, sợ đông người, người đông huyên náo làm bà đau đầu, nên buổi trưa tuy nhà hàng bận rộn, nhưng bà thường không ra phía trước mà luôn ở sau nhà hàng.
Phương Nam mặc váy đồng phục màu xanh nhạt của Bát Đại Oản, đang ngồi nên không lộ ra vóc người tha thướt của cô, song da dẻ sáng như ngọc, mắt như vầng trăng, rực rỡ mê người. Bất kỳ ai nhìn thấy cô ngồi cùng bọn họ sẽ không nhịn được đi "mách lẻo" với Chu Nhã Trân.
Lâm Tuyền lại phải giới thiệu lần nữa:
- Thím Quách, đây là người chị mà cháu và Quách Tử vừa nhận, đang nói chuyện thực tiễn kỳ nghỉ.
Quách Bảo Lâm chuyện gì cũng đối đầu với trong nhà, làm nổi bật Lâm Tuyền ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Nhã Trân thân thiết với Lâm Tuyền còn hơn con mình, ngồi xuống cạnh y:
- Tiểu Ba, nhà hàng vừa thay đầu bếp, cháu còn chưa được ăn, thím bảo làm mấy món cho cháu nếm thử.
Nói chuyện hai mắt vẫn không dời khỏi người Phương Nam.
Phương Nam hơi sợ, hơi nhổm người, gật đầu với Chu Nhã Trân, định gọi là thím Quách giống như Lâm Tuyền, nhưng không sao gọi được.
Chu Nhã Trân mỉm cười bảo:
- Tiểu Ba rất đẹp trai, có điều tính cách lãnh đạm, hiếm khi có duyên với con gái thế này. Cháu cứ gọi là Thím Quách giống Tiểu Ba là được, à phải, thím nên gọi cháu là gì?
- Thím Quách, thím cứ gọi cháu là Tiểu Nam.
Quách Bảo Lâm không thích nghe câu này của mẹ mình, lấy đũa gõ loạn lên bát, lại thấy Phương Nam thuận theo lời mẹ mình gọi " Thím Quách", khác gì thừa nhận có chút quan hệ với Lam Tuyền, trong lòng càng không thích. Lâm Tình bơ đi liếc nhìn chỗ khác, không để ý tới cảm thụ của hắn.
Sáng hôm nay Lâm Tuyền lòng chỉ vấn vít chuyện bán dưa, không chú ý tới nhà hàng trang hoàng khác hẳn với lần trước, lúc này nghe Chu Nhã Trân nói đã đổi đầu bếp, mới hỏi Quách Bảo Lâm:
- Thím Quách, nhà hàng trang hoàng lại khi nào đấy?
- Năm nay cái lầu phụ phía bắc, viện tử đằng sau đổi đổi sang họ Quách rồi, ông già thay đổi phong cách nhát gan sợ việc trước kia, nói là phải để Bát Đại Oản nâng lên hai tầng cao mới. Tháng trước mày ở lại trường không theo tao về nhà, chính là trang hoàng vào thời gian đó.
Quách Đức Toàn đứng trên cầu thang khẽ ho một tiếng, Lâm Tuyền ngẩng đầu lên thấy mặt ông không vừa lòng, có lẽ là ngăn Quách Bảo Lâm nói lời khó nghe. Đột nhiên Lâm Tuyền nhớ ra, đứng ở vị trí của ông ta nhìn xuống, có thể nhìn xuyên qua cổ áo của Phương Nam thấy được cảnh xuân bên trong.
Hành vi này nếu là của Quách Bảo Lâm, Lâm Tuyền chỉ cười xòa, có khi còn trêu ghẹo hắn vài câu, nếu là nam nhân khác có khi y cũng thấy bình thường, nhưng Quách Đức Toàn làm thế khiến y không thoải mái, dù sao ông ta là bậc cha chú mà, hau háu nhìn bạn con mình coi sao được, có điều cũng chỉ là một chút thôi, tính y lãnh đạm, chẳng để trong lòng.
Quách Đức Toàn mua hết cả mặt tiền rồi, nhà hàng kinh doanh không cần phải trả tiền thuê nữa, chẳng trách gan ông ta lớn hơn, muốn nâng cao quy cách nhà hàng, có điều nhà hàng mới đầu quá mức bình dân, không thích hợp phong cách và đẳng cấp mới, nghĩ tới đó Lâm Tuyền nghiêng đầu hỏi Chu Nhã Trân:
- Nhà hàng muốn đổi tên mới à thím?
- Tiểu Ba đúng là thông minh, chỉ nhìn một cái mà đoán ra rồi.
- Có suy tính này, nhưng mà cái tên Bát Đại Oản đã dùng mười năm rồi, nói đổi cũng có chút do dự.
Quách Đức Toàn đi xuống ngồi đối diện với Phương Nam, vẫy tay gọi nhân viên thu ngân Dịch Bình ở sau quầy tới, nhỏ giọng bảo vài câu, nói cô ra đằng sau chuyển lời cho đầu bếp, quay lại nhìn Lâm Tuyền:
- Thủ tục bên phía công thương đã làm xong rồi, hiện đang kinh doanh thử, cuối tháng chính thức thay biển. Phía thành ủy chú phát thiếp mời, có điều trước đó Tiểu Ba Nhi có thể mời Thư ký trưởng Triệu ghé qua vài lần không?
Lâm Tuyền hiểu vì sao Quách Đức Toàn lại hạ quyết tâm thay bảng hiệu gần mười năm. Cảnh Nhất Dân lên chấp chính, thành quan phụ mẫu của Tĩnh Hải, Triệu Tăng theo ông ta nhiều năm cũng nước lên theo thuyền, lắc mình một cái biến thành phó thư ký trưởng thành ủy.
Thông qua quan hệ của Triệu Tăng, chỉ cần nhà hàng trở thành nơi chi tiêu của cục nào đó, sẽ đem lại cho Quách Đức Toàn lợi nhuận gấp nhiều lần. Nhưng muốn Triệu Tăng giúp thì thể diện của Quách Đức Toàn không đủ dùng, ông ta gửi gắm hi vọng lên quan hệ giữa Lâm gia và Triệu Tăng.
Quá hiểu tính cha mình, ông tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện này mà đi nhờ vả người khác, tay cầm đũa dừng lại, Lâm Tuyền không nói lời nào.
Quách Đức Toàn biết Lâm Tuyền tuổi tuy ít, nhưng hoàn toàn không có thành phần bốc đồng trong tính cách như con mình, thấy mặt y nghiêm túc, biết y đã hiểu ý mình rồi, quay sang chủ đề khác:
- Nói chuyện thực tiễn kỳ nghỉ của các cháu đi.
- Cũng chẳng có gì ạ, trường học quy định thực tiễn xã hội trong kỳ nghỉ này phải có ngày, Quách Tử nói với cháu, dù sao cũng rảnh rỗi, kiếm chút chuyện để làm, vừa giết thời gian lại kiếm được chút tiền tiêu.
- Nó là có cái tâm tư ấy à?
Giọng điệu xem thường của Quách Đức Toàn không che dấu được. Tĩnh Hải có một câu tục ngữ, khen vợ người khác, quá nửa khiến người ta đề phòng; khen con trai người khác, sẽ không ai vội phủ nhận, cha nào cũng thích người ta khen con mình, Quách Đức Toàn lại hoàn toàn không tin đứa con này.
Có qua có lại, Quách Bảo Lâm lại rất được Lâm gia hoan nghênh, hắn chăm về nhà xin tiền mẹ, cũng chăm sang nhà Lâm Tuyền chơi, trong khi Lâm Tuyền ngoài kỳ nghỉ hoặc dịp đặc biệt thì không về nhà.