- Tiểu Thanh nhát lắm, từ nhỏ lớn lên dưới uy của ba cô ấy, gần đây mới đồng ý chuyện em lén lút theo cô ấy, chuyện chưa được xác định, em đi được sao?
Lương Cập cười ha hả:
- Chuyện định rồi thì không cần đi nữa.
Lâm Tuyền cho tay vào túi lấy thuốc lá, mới nhớ đó là thuốc lá nữ Phương Nam mua, thứ thuốc đó nhạt nhẽo vô vị, không được ích lợi gì, liền bảo Quý Vĩnh đi mua thuốc lá cho mình, nghiêm mặt bảo Trần Tấn:
- Cậu định thế nào? Ông ngoại bảo cậu tính trầm ổn, không nông nổi như tôi.
Trần Sở thầm nghĩ, trong nhà có anh và ông nội gian trá nhất, nông nổi chỗ nào?
- Thời gian qua em chỉ biết theo sau Tiểu Thanh, không nghĩ sau này sống thế nào.
Trần Tấn lấy thuốc lá ra giơ lên:
- Anh hút quen không?
Lâm Tuyền lấy một điếu, đưa cả bao cho Lương Cập:
- Làm một điếu, kệ Sở Sở.
Trần Sở trừng mắt lên với Trần Tấn, nhưng không ngăn Lương Cập.
Lâm Tuyền cho tay vào túi mới nhớ không có bật lửa, để Lương Cập châm thuốc cho, vừa phả khói vừa nói:
- Cuộc đời phải có dự tính trước, Lương Cập có hướng đi rồi, anh còn giúp được một ít, cậu có ý tưởng gì, nói ra cho anh nghe.
Trần Tấn ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Trần gia không thể suy sụp mãi, chúng ta lớn lên cùng nhau ở trạch viện, ba mẹ cậu coi anh là người ngoài, nhưng ông ngoại thì không. Tâm nguyện của ông ngoại luôn mong mấy đứa trưởng thành, có sự nghiệp.
Trần Tấn rít một hơi dài, sự tự tôn không cho hắn lộ ra cảm kích với Lâm Tuyền. Lâm Tuyền vỗ vai hắn:
- Chúng ta vẫn là anh em, anh chỉ giúp được chút ít thôi, cậu có thể đi bao xa trên con đường của mình thì phải xem nỗ lực của bản thân. Tiểu Lương cũng thế, anh sẽ cung cấp thứ cần thiết cho cậu, cứ yên tâm, chỉ một ít thôi, làm được tới đâu chính yếu vẫn nhờ nỗ lực của cậu.
Lương Cập cảm kích khẽ gật đầu.
Lâm Tuyền lại quay sang Trần Sở:
- Ông ngoại lui về làm chúng ta chịu chút đối đãi không tốt, nhưng nhớ, không được đem oán hận đó dùng đối đã với người khác, anh không thích nghe người ta nói Trần gia ỷ thế khinh người đâu.
Trần Sở nháy mắt với Trần Tấn, cô hiểu Lâm Tuyền nói lời này cho Trần Tấn nghe, Trần Tấn quay đầu đi không nói năng gì. Trần Sở giảo hoạt hỏi:
- Nếu người ta ức hiếp chúng ta thì sao?
- Người ta ức hiếp em à?
Lâm Tuyền cười ha hả, rồi nghiêm túc nói:
- Vậy thì chỉ trách em vô dụng, em nhìn Trần Tấn xem, ngầu không, bị Ngụy Gia Cường ức hiếm mấy năm, cuối cùng lừa được con gái người ta, thế mới hả?
- Phì, Trần Tấn đâu xấu xa như anh, năm xưa anh lừa Tiểu Nhã, chẳng lẽ là vì Thư Kính Côn ức hiếp anh và dượng.
Lâm Tuyên bị chọc chuyện cũ, vội vờ ho che dấu xấu hổ.
- Sao anh không hỏi Trần Tấn, sau khi lên đại học, anh ấy từng gặp Tiểu Nhã.
Thấy hiếm được một lần làm Lâm Tuyền lúng túng, biết chọc trúng vào điểm yếu của y rồi, Trần Sở quyết đuổi cùng giết tận:
- Thư Nhã học khoa số học, em có gặp mấy lần song không liên hệ gì, về sau nghe nói có ấy học nghiên cứu sinh, chắc năm ngoái tốt nghiệp rồi.
Trần Tấn thở phào, tìm được chủ đề để nói với Lâm Tuyền, cảm thấy thoải mái hơn:
Lâm Tuyền im lặng hút thuốc, nhìn Quốc Tế Tĩnh Hải phía đối diện, mắt xuyên qua cửa kính, nhớ lại lúc trở về sau chuyến đi xa, ở đó có lướt qua một bóng hình quen thuộc, lúc đó không nhớ ra là ai, về sau ấn tượng thiếu thời ngày càng rõ nét, điều chôn chặt lại bùng lên không sao ngăn được nữa, đôi khi Lâm Tuyền nghĩ, tình cảm với Trần Vũ nhạt đi là vì thế.
Lâm Tuyền phải thừa nhận, ở xử lý chuyện cá nhân, y làm chẳng ra sao cả, mấy năm gần đây, chuyện tình cảm không thông suốt được. Nếu không có Phương Nam, không hiểu mình sống thế nào.
Trần Sở thấy Lâm Tuyền nhìn phía trước tới thất thần, không nỡ trêu nữa, đẩy y một cái, an ủi:
- Có duyên rồi sẽ gặp lại thôi mà, dù sao hai người đều ở Tĩnh Hải. Mà bỏ đi, còn chuyện sinh nhật Tiểu Sơ, anh đã nghĩ ra món gì chưa?
- Ừ đúng rồi, đi nào, vừa khéo vào Quốc Tế Tĩnh Hải chọn quà, mấy đứa làm anh chị cũng phải thể hiện tư thái anh chị một chút, tháng sau anh đi Đức, Tiểu Sơ sẽ qua tụ họp với anh, anh mang hộ cho mấy đứa.
Trần Tấn sốt sắng nói:
- Cũng phải, khi Tiểu Sơ đi Anh, em còn chưa tặng nó quà, hiện phải bù đắp lại mới được.
Đám Lâm Tuyền đi vào Quốc Tế Tĩnh Hải, để quan hệ anh em thêm thân thiết, vừa đi Lâm Tuyền vừa kể:
- Ở Tĩnh Hải có nơi này tụ tập nhiều mỹ nữ nhất, anh và một người bạn thường mơ ước, sau này phát đạt rồi, sẽ mặc đồ hàng hiệu đi xe sang tới đây ngồi ở bậc thềm tán mỹ nữ.
- Mơ ước của anh cao cả quá.
Trần Sở trêu ghẹo:
- Hay là tới quầy trang sức, các cô gái bán hàng ở đó đều rất xinh đẹp.
Quay sang thấy Lâm Tuyền có vẻ bồn chồn, lòng lấy làm lạ.
Quốc Tế Tĩnh Hải là trung tâm mua sắm hàng cao cấp, nhưng đồ chủ yếu sản xuất ở Châu Âu, dù có hàng trong nước thì cũng là thứ do Châu Âu đặt làm, mang đồ Châu Âu từ trong nước sang Châu Âu tặng, nghe nó cứ quai quái, dù thế khi chọn quà cho Tiểu Sơ, bọn họ vẫn tốn rất nhiều thời gian, ai chả biết Tiểu Sơ là công chúa của Lâm gia, bà cô trẻ đó không dễ chiều.
Từ Quốc Tế Tĩnh Hải đi ra, đứng ở khoảng sân rộng phía trước, Lâm Tuyền hít sâu một hơi, nghĩ:" Dù gặp lại nhau thì sẽ thế nào? Chuyện đã qua bao năm rồi, mỗi người đều đã đi một con đường khác xa như thế, gặp lại chắc chỉ cười với nhau một cái rồi tiếp tục bước đi, chẳng thà không gặp còn hơn." Lâm Tuyền đưa túi quà cho Quý Vĩnh, nói với đám Trần Sở:
- Không đưa mấy đứa về nhà được rồi, anh còn có việc.
- Giờ này thì còn làm gì nữa?
Trần Sở xem đồng hồ, đã 10 giờ hơn, nghi ngờ nhìn Lâm Tuyền:
- Không phải là đi chơi bời lêu lổng chứ?
Lâm Tuyền gõ trán Trần Sở:
- Đầu em toàn chứa mấy cái gì vậy?
- Nghe nói sau 10 giờ mới là bắt đầu cuộc sống đặc sắc của phú hào ...
Trần Sở với Lâm Tuyền có đoạn tình cảm trẻ con, nói chuyện cũng tùy tiện:
Giai đoạn này Cảnh Nhất Dân bận rộn phải sau 10 giờ mới rảnh rỗi được, điều này không cận thiết phải giải thích với đám Trần Sở. Lâm Tuyền bảo đám Trần Sở đi trước, đứng ở bậc thềm hút thuốc ngắm nhìn bầu trời sao một lúc, đến khi Quý Vĩnh lấy xe lái tới sát đường mới đi ra.
Xe vừa khởi động thì thấy một cô gái mặc áo khoác lam, khăn quàng cổ vàng nhạt từ chính diện đi tới, khuôn mặt quen thuộc thời thiếu niên vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày nào, chỉ khác vóc dáng mảnh mai xưa nay đã đầy đặn hơn, quyến rũ hơn. Cô gái một tay ôm cặp tài liệu, một tay vén tóc rũ xuống ở trán, đôi mắt trong như nước hồ thu ngước lên, tim Lâm Tuyền đập mạnh, cho rằng cô gái đã nhìn thấy mình, chợt nhớ ra cửa xe chỉ nhìn được từ bên trong, cô ấy không nhìn thấy mình.
Lâm Tuyền đặt tay lên nút ấn cửa sổ xe, đang định xuống, nhưng nghĩ, gặp nhau rồi nói gì đây, chắc chỉ có thể nói "xin chào" rồi không biết nói gì nữa, vả lại mình có Phương Nam rồi, cô ấy chắc cũng đã có người trong lòng. Lâm Tuyền cứ do dự mãi, đến khi Quý Vĩnh lái xe một quãng, mới nhìn kính chiếu hậu tìm lại ấn tượng xưa cũ.
Xe ra vào đường Phủ Nam, bóng hình đó biến mất qua kính chiếu hậu, Lâm Tuyền cũng thu tâm tư rối bời lại.