Đầu óc tập trung vào chuyện chính, xe tới đường Hoa Viên, Lâm Tuyền không xuống xe, gọi điện vào bên trong, bảo Quý Vĩnh lái thẳng tới trước bậc thềm mới dừng lại, hiện là thời khắc quan trọng, ai dám chắc Trương Quyền bị lừa gạt?
Lâm Tuyền đi ra nhìn thấy Liễu Diệp Thiên, cười nói:
- Mai mà thất bại, thị trưởng Liễu chỉ có thể làm tuần thị viên thôi.
Chẳng may Liễu Diệp Thiên cạnh tranh thị trưởng thất bại, dù vẫn là một trong thường ủy thành ủy, nhưng không thể đảm nhận chức vụ lãnh đạo nữa, chỉ có thể làm chức vụ phi lãnh đạo thôi.
Liễu Diệp Thiên bắt tay Lâm Tuyền, bước lên bậc thềm rồi vẫn không buông ra:
- Dù có mất chức cũng chẳng có gì phải tiếc, sự tồn tại của Trương Quyền đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của Tĩnh Hải, tổn hại lợi ích của người dân, nhìn thấy ông ta là tôi đã tức rồi, làm chuyện gì cũng không xong chẳng thà về quê làm ruộng.
Nhảy phiếu về trình tự rất đơn giản, chỉ cần 10 dân tuyển hoặc đại biểu tiến cử là có tư cách ứng cử, nhưng có tư cách ứng cử rồi làm sao chiếm được quá nửa số phiếu mới là chuyện đau đầu, rồi trúng cử xong phải giải quyết với tỉnh ra sao càng khó khăn.
Lâm Tuyền biết Liễu Diệp Thiên nói thế để tự an ủi mà thôi, chuyện này rơi vào đâu ai cũng chẳng nhẹ nhõm được.
Dã Chiếu vừa thấy Lâm Tuyền bước vào liền đi tới chào, hắn biết chuyện về Lâm Tuyền chưa lâu, tới giờ còn chưa hết kinh ngạc. Triệu Tăng vừa bố trí xong công tác tuyển cử ở Thông Nam, buối chiều mai tham gia tuyển cử trợ lý thị trưởng, vừa về tới Tĩnh Hải.
Cảnh Nhất Dân ngồi tại chỗ, chỉ gật đầu khẽ coi như chào hỏi, mày nhíu chặt lo lắng nói:
- Cửa bí thư Cố sẽ rất khó qua.
Đúng là vậy, làm lãnh đạo ghét nhất là cấp dưới lừa gạt mình giở trò sau lưng, lại còn là chuyện lớn như thế.
Lâm Tuyền trầm ngâm chốc lát nói:
- Để cháu gọi điện cho bí thư Cố.
Mặc dù Liên hợp Tĩnh Hải đã vươn ra ngoài, dần thoát khỏi hạn chế mang tính khu vực, nhưng tâm thái của Cố Hiến Chương có kịp chuyển biến hay không thì chưa chắc. Trong lòng ông ta, Lâm Tuyền là cấp dưới hay là người có thể đối thoại bình đẳng, Lâm Tuyền cũng chưa rõ.
Trước kia vì sao Cố Hiến Chương chọn Lâm Tuyền xử lý hai tòa nhà dang dở Thiên An, Bằng Nhuận, vì bối cảnh nửa quan trường của y dễ khống chế. Cố Hiến Chương là người có dục vọng khống chế khá mạnh.
Liễu Diệp Thiên có chút căng thẳng, Lâm Tuyền không gọi cú điện thoại này, nếu chuyện nhảy phiếu ngày mai gây ra ảnh hưởng ác liệt gì sẽ đều do ông ta gánh chịu. Đương nhiên, trong lòng Liễu Diệp Thiên cũng không sợ hãi, những người ngồi đây sẽ không vứt bỏ ông ta, dù phải chịu ủy khuất một thời gian cũng được, cơ hội luôn đi đôi với nguy hiểm mà.
Cảnh Nhất Dân thấy Lâm Tuyền chủ động nhận lấy nguy hiểm, gật đầu tán thưởng, thân là lãnh đạo, cần phải có dũng khi gánh vác tất cả thì ở dưới mới tin phục được. Ngày hôm nay là ngày cuối trước kỳ tuyển cử, Cảnh Nhất Dân không có tư cách báo cáo với Cố Hiến Chương nữa, trừ khi đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Liễu Diệp Thiên.
Triệu Tăng vỗ vai Lâm Tuyền:
- Em cứ đem tình huống nơi này báo cáo với bí thư Cố là được.
Lâm Tuyền gật đầu, không vội gọi điện, lòng cân nhắc câu từ, tránh để Cố Hiến Chương có ấn tượng y thao túng tuyển cử, như thế thì nguy to.
- Anh Cảnh, tôi là Lâm Tuyền đây, hiện có tiện nói chuyện với bí thư Cố không?
Để tránh ảnh hưởng tới tiền đồ của Cảnh Thiên Sương, chuyện này tới giờ vẫn chưa nói với hắn, đương nhiên nếu Cố Hiến Chương có ấn tượng ác liệt với chuyện này, Cảnh Thiên Sương không tránh khỏi ảnh hưởng.
Tiếng cười sang sảng không hề giống với ông già gần 60 tuổi của Cố Hiến Chương truyền ra:
- Lâm Tuyền à, sao rảnh gọi điện cho tôi thế này, sắp 11 giờ rồi.
- Mai là ngày tuyển cử thị trưởng Tĩnh Hải, tôi có chuyện muốn báo với bí thư Cố.
Lâm Tuyền không vòng vo, chuyện này nên tỏ thái độ thành khẩn là tốt nhất.
- Được, cậu nói đi.
Cố Hiến Chương thu lại nụ cười:
- Xí nghiệp phía dưới của Liên hợp Tĩnh Hải năm nay cũng có vài đại biểu, tôi có quan tâm tìm hiểu, phát hiện ra bọn họ có ý kiến với việc Trương Quyền là nhân tuyển duy nhất.
- Tôi hiểu tình hình Tĩnh Hải, cậu không cần nói quá kỹ, cứ nói mấy đại biểu đó chuẩn bị làm gì đi.
Giọng Cố Hiến Chương nghiêm nghị hơn, ông ta không chĩa thẳng mũi giáo vào Lâm Tuyền đã là khách khí lắm rồi, còn chưa tới 12 tiếng nữa là tuyển cử mới thông báo cho ông ta, trong lòng khó tránh khỏi phẫn nộ:
Lâm Tuyền cũng hơi run, có điều chuyện tới bước này không thể đánh trống thu quân được:
- Có mười đại biểu mai liên danh tiến cử phó thị trưởng Liễu Diệp Thiên.
- Ồ, ra thế ...
Cố Hiến Chương chỉ nói một câu rồi chìm vào im lặng:
Sự trầm mặc này làm người ta không dễ chịu chút nào, Lâm Tuyền tay nắm chặt điện thoại, trán lấm tấm mồ hôi.
- Cứ vậy đi, tôi biết rồi.
Qua một hồi rất lâu Cố Hiến Chương mới lên tiếng, rồi cúp điện thoại.
Phòng khách yên tĩnh vô cùng, lời của Cố Hiến Chương ai cũng nghe thấy.
Dã Chiếu là người ít kinh nghiệm nhất, hoang mang không hiểu câu này ý là gì, hắn nhìn Cảnh Nhất Dân, đôi mày của ông vẫn chưa giãn ra.
Triệu Tăng thở nhẹ một hơi:
- Trận chiến ngày mai, chỉ được thắng, không được thua.
Dã Chiếu bấy giớ mới hiểu ra, mai nếu khống chế được cục diện, khi sự đã rồi thì còn đường thương lượng, dù thế nào kết quả không thể phủ quyết, nhưng chẳng may thất bại, đây là hành vi trái ý đồ tổ chức nghiêm trọng, nhìn sang Lâm Tuyền, lúc này y đã bình thường lại, không hề lo lắng nặng nề như hắn tưởng.
Lâm Tuyền nắm tay lại đấm trán:
- Vậy thì đợi ngày mai đi, giờ muộn lắm rồi, cháu về ngủ trước đây.
Liêu Diệp Thiên hiểu vì sao Lâm Tuyền chủ động gọi cú điện thoại đó, vì Liên hợp Tĩnh Hải theo đuổi địa vị cao hơn, thậm chí là có thể bình đẳng đối thoại với Cố Hiến Chương, chứ không phải là trung thành với bí thư tỉnh ủy.
- Ừ, cháu về nghỉ đi.
Cảnh Nhất Dân phẩy tay, chuyện hôm nay Lâm Tuyền đã giúp quá nhiều rồi:
- Chú còn phải trao đổi thêm vài chi tiết.
…..
Ngụy Gia Cường cùng con gái về tới nhà, không đi nghỉ mà ngồi ở phòng khách hút thuốc. Ngụy Tiểu Thanh về phòng mình, tung mình lên giường gọi điện cho Trần Tấn, biết Trần Tấn đang đi dạo phố với đám Lâm Tuyền thì hơi dỗi, cúp điện thoại ra phòng khách hút thuốc. Thấy cha mình vẫn còn thuốc, gạt tàn có mấy mẩu thuốc lá rồi, liền đi tới cướp lấy điếu thuốc trong miệng ông, dập đi:
- Ba đã nói là cai thuốc rồi, sao lại còn hút tiếp?
- Hút cái gì?
Vợ Ngụy Gia Cường dọn dẹp ở phòng trong, ôm một đống khăn tắm ra phòng khách, ngửi thấy mùi thuốc lá, hỏi:
- Sao anh lại hút thuốc nữa?
Ngụy Gia Cường không trả lời, chỉ một bên ghế sô pha bảo con gái ngồi xuống:
- Con lấy làm lạ vì thái độ hôm nay của ba phải không?
- Vì Lâm Tuyền, anh họ của Trần Tấn?
Ngụy Tiểu Thanh hỏi lại, cô bực bội cả tối vì không ai giải thích cho mình chuyện này là sao?
- Lâm Tuyền?
Vợ Ngụy Gia Cường đã nghe thấy cái tên này, không biết chồng con mình sao lại nhắc tới y, ngồi xuống hỏi:
- Chính là cháu ngoại của lão bí thư Trần Nhiên ấy hả?
- Con người của Trần Tấn không tệ, ba không có ý kiến gì với cậu ta, ba hiểu tình yêu của người trẻ tuổi, không biết suy nghĩ tới vấn đề hiện thực, khi còn trẻ ai cũng cho rằng mình có thể làm được tất cả, con nhất định cũng đã tưởng tượng cuộc sống sau này của hai đứa phải không? Nhưng nếu như cả đời này Trần Tấn chỉ có thể làm một nhân viên cơ sở quèn thì con làm sao?
- Sao có thể thế được?
Ngụy Tiểu Thanh không hiểu sao cha mình đưa ra giả thiết ấy:
- Trần Tấn rất nỗ lực, nếu ba chiếu cố một chút thì sao có thể dậm chân tại chỗ mãi?
Đầu óc tập trung vào chuyện chính, xe tới đường Hoa Viên, Lâm Tuyền không xuống xe, gọi điện vào bên trong, bảo Quý Vĩnh lái thẳng tới trước bậc thềm mới dừng lại, hiện là thời khắc quan trọng, ai dám chắc Trương Quyền bị lừa gạt?
Lâm Tuyền đi ra nhìn thấy Liễu Diệp Thiên, cười nói:
- Mai mà thất bại, thị trưởng Liễu chỉ có thể làm tuần thị viên thôi.
Chẳng may Liễu Diệp Thiên cạnh tranh thị trưởng thất bại, dù vẫn là một trong thường ủy thành ủy, nhưng không thể đảm nhận chức vụ lãnh đạo nữa, chỉ có thể làm chức vụ phi lãnh đạo thôi.
Liễu Diệp Thiên bắt tay Lâm Tuyền, bước lên bậc thềm rồi vẫn không buông ra:
- Dù có mất chức cũng chẳng có gì phải tiếc, sự tồn tại của Trương Quyền đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của Tĩnh Hải, tổn hại lợi ích của người dân, nhìn thấy ông ta là tôi đã tức rồi, làm chuyện gì cũng không xong chẳng thà về quê làm ruộng.
Nhảy phiếu về trình tự rất đơn giản, chỉ cần dân tuyển hoặc đại biểu tiến cử là có tư cách ứng cử, nhưng có tư cách ứng cử rồi làm sao chiếm được quá nửa số phiếu mới là chuyện đau đầu, rồi trúng cử xong phải giải quyết với tỉnh ra sao càng khó khăn.
Lâm Tuyền biết Liễu Diệp Thiên nói thế để tự an ủi mà thôi, chuyện này rơi vào đâu ai cũng chẳng nhẹ nhõm được.
Dã Chiếu vừa thấy Lâm Tuyền bước vào liền đi tới chào, hắn biết chuyện về Lâm Tuyền chưa lâu, tới giờ còn chưa hết kinh ngạc. Triệu Tăng vừa bố trí xong công tác tuyển cử ở Thông Nam, buối chiều mai tham gia tuyển cử trợ lý thị trưởng, vừa về tới Tĩnh Hải.
Cảnh Nhất Dân ngồi tại chỗ, chỉ gật đầu khẽ coi như chào hỏi, mày nhíu chặt lo lắng nói:
- Cửa bí thư Cố sẽ rất khó qua.
Đúng là vậy, làm lãnh đạo ghét nhất là cấp dưới lừa gạt mình giở trò sau lưng, lại còn là chuyện lớn như thế.
Lâm Tuyền trầm ngâm chốc lát nói:
- Để cháu gọi điện cho bí thư Cố.
Mặc dù Liên hợp Tĩnh Hải đã vươn ra ngoài, dần thoát khỏi hạn chế mang tính khu vực, nhưng tâm thái của Cố Hiến Chương có kịp chuyển biến hay không thì chưa chắc. Trong lòng ông ta, Lâm Tuyền là cấp dưới hay là người có thể đối thoại bình đẳng, Lâm Tuyền cũng chưa rõ.
Trước kia vì sao Cố Hiến Chương chọn Lâm Tuyền xử lý hai tòa nhà dang dở Thiên An, Bằng Nhuận, vì bối cảnh nửa quan trường của y dễ khống chế. Cố Hiến Chương là người có dục vọng khống chế khá mạnh.
Liễu Diệp Thiên có chút căng thẳng, Lâm Tuyền không gọi cú điện thoại này, nếu chuyện nhảy phiếu ngày mai gây ra ảnh hưởng ác liệt gì sẽ đều do ông ta gánh chịu. Đương nhiên, trong lòng Liễu Diệp Thiên cũng không sợ hãi, những người ngồi đây sẽ không vứt bỏ ông ta, dù phải chịu ủy khuất một thời gian cũng được, cơ hội luôn đi đôi với nguy hiểm mà.
Cảnh Nhất Dân thấy Lâm Tuyền chủ động nhận lấy nguy hiểm, gật đầu tán thưởng, thân là lãnh đạo, cần phải có dũng khi gánh vác tất cả thì ở dưới mới tin phục được. Ngày hôm nay là ngày cuối trước kỳ tuyển cử, Cảnh Nhất Dân không có tư cách báo cáo với Cố Hiến Chương nữa, trừ khi đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Liễu Diệp Thiên.
Triệu Tăng vỗ vai Lâm Tuyền:
- Em cứ đem tình huống nơi này báo cáo với bí thư Cố là được.
Lâm Tuyền gật đầu, không vội gọi điện, lòng cân nhắc câu từ, tránh để Cố Hiến Chương có ấn tượng y thao túng tuyển cử, như thế thì nguy to.
- Anh Cảnh, tôi là Lâm Tuyền đây, hiện có tiện nói chuyện với bí thư Cố không?
Để tránh ảnh hưởng tới tiền đồ của Cảnh Thiên Sương, chuyện này tới giờ vẫn chưa nói với hắn, đương nhiên nếu Cố Hiến Chương có ấn tượng ác liệt với chuyện này, Cảnh Thiên Sương không tránh khỏi ảnh hưởng.
Tiếng cười sang sảng không hề giống với ông già gần tuổi của Cố Hiến Chương truyền ra:
- Lâm Tuyền à, sao rảnh gọi điện cho tôi thế này, sắp giờ rồi.
- Mai là ngày tuyển cử thị trưởng Tĩnh Hải, tôi có chuyện muốn báo với bí thư Cố.
Lâm Tuyền không vòng vo, chuyện này nên tỏ thái độ thành khẩn là tốt nhất.
- Được, cậu nói đi.
Cố Hiến Chương thu lại nụ cười:
- Xí nghiệp phía dưới của Liên hợp Tĩnh Hải năm nay cũng có vài đại biểu, tôi có quan tâm tìm hiểu, phát hiện ra bọn họ có ý kiến với việc Trương Quyền là nhân tuyển duy nhất.
- Tôi hiểu tình hình Tĩnh Hải, cậu không cần nói quá kỹ, cứ nói mấy đại biểu đó chuẩn bị làm gì đi.
Giọng Cố Hiến Chương nghiêm nghị hơn, ông ta không chĩa thẳng mũi giáo vào Lâm Tuyền đã là khách khí lắm rồi, còn chưa tới tiếng nữa là tuyển cử mới thông báo cho ông ta, trong lòng khó tránh khỏi phẫn nộ:
Lâm Tuyền cũng hơi run, có điều chuyện tới bước này không thể đánh trống thu quân được:
- Có mười đại biểu mai liên danh tiến cử phó thị trưởng Liễu Diệp Thiên.
- Ồ, ra thế ...
Cố Hiến Chương chỉ nói một câu rồi chìm vào im lặng:
Sự trầm mặc này làm người ta không dễ chịu chút nào, Lâm Tuyền tay nắm chặt điện thoại, trán lấm tấm mồ hôi.
- Cứ vậy đi, tôi biết rồi.
Qua một hồi rất lâu Cố Hiến Chương mới lên tiếng, rồi cúp điện thoại.
Phòng khách yên tĩnh vô cùng, lời của Cố Hiến Chương ai cũng nghe thấy.
Dã Chiếu là người ít kinh nghiệm nhất, hoang mang không hiểu câu này ý là gì, hắn nhìn Cảnh Nhất Dân, đôi mày của ông vẫn chưa giãn ra.
Triệu Tăng thở nhẹ một hơi:
- Trận chiến ngày mai, chỉ được thắng, không được thua.
Dã Chiếu bấy giớ mới hiểu ra, mai nếu khống chế được cục diện, khi sự đã rồi thì còn đường thương lượng, dù thế nào kết quả không thể phủ quyết, nhưng chẳng may thất bại, đây là hành vi trái ý đồ tổ chức nghiêm trọng, nhìn sang Lâm Tuyền, lúc này y đã bình thường lại, không hề lo lắng nặng nề như hắn tưởng.
Lâm Tuyền nắm tay lại đấm trán:
- Vậy thì đợi ngày mai đi, giờ muộn lắm rồi, cháu về ngủ trước đây.
Liêu Diệp Thiên hiểu vì sao Lâm Tuyền chủ động gọi cú điện thoại đó, vì Liên hợp Tĩnh Hải theo đuổi địa vị cao hơn, thậm chí là có thể bình đẳng đối thoại với Cố Hiến Chương, chứ không phải là trung thành với bí thư tỉnh ủy.
- Ừ, cháu về nghỉ đi.
Cảnh Nhất Dân phẩy tay, chuyện hôm nay Lâm Tuyền đã giúp quá nhiều rồi:
- Chú còn phải trao đổi thêm vài chi tiết.
…..
Ngụy Gia Cường cùng con gái về tới nhà, không đi nghỉ mà ngồi ở phòng khách hút thuốc. Ngụy Tiểu Thanh về phòng mình, tung mình lên giường gọi điện cho Trần Tấn, biết Trần Tấn đang đi dạo phố với đám Lâm Tuyền thì hơi dỗi, cúp điện thoại ra phòng khách hút thuốc. Thấy cha mình vẫn còn thuốc, gạt tàn có mấy mẩu thuốc lá rồi, liền đi tới cướp lấy điếu thuốc trong miệng ông, dập đi:
- Ba đã nói là cai thuốc rồi, sao lại còn hút tiếp?
- Hút cái gì?
Vợ Ngụy Gia Cường dọn dẹp ở phòng trong, ôm một đống khăn tắm ra phòng khách, ngửi thấy mùi thuốc lá, hỏi:
- Sao anh lại hút thuốc nữa?
Ngụy Gia Cường không trả lời, chỉ một bên ghế sô pha bảo con gái ngồi xuống:
- Con lấy làm lạ vì thái độ hôm nay của ba phải không?
- Vì Lâm Tuyền, anh họ của Trần Tấn?
Ngụy Tiểu Thanh hỏi lại, cô bực bội cả tối vì không ai giải thích cho mình chuyện này là sao?
- Lâm Tuyền?
Vợ Ngụy Gia Cường đã nghe thấy cái tên này, không biết chồng con mình sao lại nhắc tới y, ngồi xuống hỏi:
- Chính là cháu ngoại của lão bí thư Trần Nhiên ấy hả?
- Con người của Trần Tấn không tệ, ba không có ý kiến gì với cậu ta, ba hiểu tình yêu của người trẻ tuổi, không biết suy nghĩ tới vấn đề hiện thực, khi còn trẻ ai cũng cho rằng mình có thể làm được tất cả, con nhất định cũng đã tưởng tượng cuộc sống sau này của hai đứa phải không? Nhưng nếu như cả đời này Trần Tấn chỉ có thể làm một nhân viên cơ sở quèn thì con làm sao?
- Sao có thể thế được?
Ngụy Tiểu Thanh không hiểu sao cha mình đưa ra giả thiết ấy:
- Trần Tấn rất nỗ lực, nếu ba chiếu cố một chút thì sao có thể dậm chân tại chỗ mãi?