Lâm Tĩnh Di về tới nhà đem chuyện ngày hôm nay ra kể, Trần Tú lại lên tinh thần, Lâm Minh Đạt năm xưa bị ép rời khỏi Nhất Trung, Lâm Tuyền bị đuổi học đều có liên quan rất lớn tới Thư Kính Côn.
Nói ra ân oán giữa Lâm gia và Thư gia không phải là nhỏ, có điều chuyện trôi qua cả 10 năm rồi, với địa vị Lâm gia hôm nay còn đi so đo ân oán trước kia thì quá nhỏ nhen. Trần Tú tất nhiên không tính lại nợ cũ, nghe con gái nói Thư Nhã còn tình cảm với Lâm Tuyền, tâm tư trở nên tích cực.
Quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam hiện không còn giấu bất kỳ ai nữa rồi, nhưng Phương Nam vẫn cố chấp giữ cuộc hôn nhân danh nghĩa với Tiêu Quân trong tù, khiến mối quan hệ này không bao giờ công khai được. Địa vị của Phương Nam trong lòng Lâm Tuyền rất phức tạp, cũng rất quan trọng, không ai có thể thay thế được, Trần Tú hiểu điều đó, bà yêu quý Tiểu Tư Vũ không thua kém con trai của Lâm Tĩnh Di, với bản thân con người Phương Nam cũng rất nhưng bảo bà chấp nhận Phương Nam là con dâu thì hơi khó khăn.
Song Lâm Tuyền không thể mãi không kết hôn như vậy được, bà hi vọng có một cô gái xuất hiện có thể thay thế địa vị của Phương Nam trong lòng Lâm Tuyền, để quan hệ giữa Phương Nam và Lâm Tuyền khôi phục lại bình thường. Thậm chí bà còn ích kỷ nghĩ, nếu một cô gái nào đó chấp nhận quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam thì không gì tốt bằng.
Trần Tú nắm tay con gái bàn tính rất lâu, thấy Quý Vĩnh lái xe trở về mà Lâm Tuyền thì không về, biết con mình thế nào cũng ở chỗ Phương Nam rồi, thở dài trách Tĩnh Di:
- Con phải lo thay Tiểu Ba chứ, cứ trì hoãn mãi thế này không được, nó 27 rồi.
- Thì cũng phải xem Tiểu Ba có muốn không chứ mẹ, thực ra nhiều cô gái không tham tiền, riêng vẻ đẹp trai của nó đã khiến bao nhiêu cô nương mê tít rồi.
Trần Tú đi đi lại lại, cuối cùng ngồi xuống, quyết định:
- Mẹ thấy con bé Thư Nhã đó thích hợp lắm, tuổi tác phù hợp, lại còn có cơ sở tình cảm, con chắc cô bé đó chưa có bạn trai chứ?
Lâm Tĩnh Di gật đầu:
- Mẹ không nhìn thấy ánh mắt cô bé đó nhìn Tiểu Ba, dù có bạn trai chăng nữa thì cũng cướp lại được, huống hồ người ta thực sự chưa có bạn trai. Con là chị, chẳng lẽ lại không quan tâm tới Tiểu Ba, con còn đặc biệt tìm cấp trên Thư Nhã nghe ngóng mà.
- Hay con đi nói chuyện với cô bé đó ...
Trần Tú nói xong tự phủ quyết:
- Thôi, để tự mẹ đi.
Lâm Tĩnh Di hơi lo lắng, mẹ y hơi tích cực thái quá trong chuyện tìm bạn gái cho Lâm Tuyền:
- Mẹ, từ từ thôi, đừng làm cho con gái nhà người ta sợ chạy mất.
- Còn cần con phải nói sao.
Trần Tú nói tới đó nghĩ ra chuyện gì bật cười:
- Con người Tiểu Ba năm xưa thế nào con không rõ à,bao lần đánh nhau vỡ đầu chảy máu sợ ba con phát hiện phải nhờ cô bé đó băng bó cho, cô bé không nhát vậy đâu.
………….
Trong biệt thự bên sông, Phương Nam vừa trải qua một đợt cao trào, má đỏ hồng say lòng người, mắt khép hờ đầy thỏa mãn, Lâm Tuyền vẫn chưa biết chán, mũi hít hà hương thơm trên cổ Phương Nam, hai tay mân mê da thịt nhẵn nhụi của cô.
- Thư Nhã hợp với cậu lắm đấy.
Phương Nam gạt bàn tay đang quấy nhiễu núm vú của mình ra, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta vừa làm xong chuyện đó, nói cái này có thích hợp không?
- Có gì mà không thích hợp?
Phương Nam trở mình nằm đè lên người Lâm Tuyền:
- Tôi không thế ích kỷ như thế.
- Là em ích kỷ, em có chị là đủ rồi.
- Ngay từ đầu đã giao hẹn sẵn rồi mà, chúng ta chỉ vụng trộm, tôi có chồng, có con, chúng ta chỉ là tình nhân thôi.
- Đúng thế, chúng ta là tình nhân.
Lâm Tuyền vuốt ve bờ mông tròn trịa của Phương Nam:
- Cảm giác ngủ với vợ người khác thật sảng khoái.
- Ôi tức chết đi.
Phương Nam biết Lâm Tuyền không để lời mình nói vào trong lòng, tức giận cắn lên ngực y một cái:
- Cậu cố tình chứ gì, cậu muốn tôi phải day dứt phải không, tôi kệ xác cậu đấy ...
Thấy Lâm Tuyền nhe răng ra cười, Phương Nam chịu thua:
- Quách Bảo Lâm suốt ngày ong bướm, Triệu Tĩnh thi thoảng lại tìm tôi khóc lóc kể lể, tôi thì thà cậu lăng nhăng một chút.
- Em có chị là quá đủ rồi, không cần em phải dỗ dành lấy lòng như các cô gái khác, lại được chị chiều chuộng lấy lòng.
Lâm Tuyền si mê nhìn Phương Nam:
Phương Nam bỗng nhiên đứng bật dậy, lấy quần áo mặc vào, Lâm Tuyền ngồi dậy hỏi:
- Đã hẹn đêm nay ở lại đây mà.
Phương Nam nhặt quần ném cho Lâm Tuyền:
- Sau này tôi không hầu hạ cậu nữa, mấy hôm trước đọc nghìn lẻ một đêm, nó ở Ả rập có nhà du lịch có con ngựa thần kỳ, chở anh ta chu du bốn phương, đêm biến thành nữ nhân xinh đẹp, an ủi anh ta. Tôi đoán tâm tư xấu xa của cậu coi tôi thành con ngựa đó rồi, ban ngày giúp cậu làm việc, đêm còn lấy thân hầu hạ miễn phí cho cậu, sau này không có chuyện hay như thế nữa đâu.
- Chẳng lẽ em phải trả tiền chị cho chuyện này.
Lâm Tuyền cười hì hì:
- Cậu, cậu ...
Phương Nam tức điên, lấy quần áo ném y, lại nhào lên giường đưa tay muốn đánh, bị Lâm Tuyền đè lên người, Phương Nam vùng vẫy, mái tóc bồng bềnh xõa tung ra theo sự vặn vẹo của thân thể, Lâm Tuyền không sao tìm được bờ môi của cô, y chuyển sang hôn cổ, hôn tai, còn ngập luôn cả dái tai mềm mại của cô vào miệng:
- Tôi không muốn, cậu tránh ra đi.
- Phương Nam, chị thật là thơm.
Sự phản kháng của Phương Nam chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, lưới Lâm Tuyền trượt qua cổ cô, hôn hít mảng da ngực trắng ngần, Phương Nam chỉ mới kịp mặc chiếc áo lót bằng ren màu hồng, Lâm Tuyền chẳng cởi nó ra, há miệng ngậm lấy cả núm vú lẫn chiếc áo ngực, cách lớp vải ren chiếc lưỡi y vẫn nhạy bén bắt lấy điểm nhô lên kia, không ngừng quấy rối nó.
Hơi thở Phương Nam rối loạn, chẳng mấy chốc chìm sâu vào khoái cảm, nhiệt độ không khí trong phòng dần dần tăng cao, mặc dù máy điều hòa vẫn đều đều phả ra hơi lạnh song hai cơ thể trần truồng đều lấm tấm mồ hôi, thân thể Phương Nam, nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, hận bản thân mình vô dụng để y đắc ý dễ như thế, cắn lên ngực Lâm Tuyền còn không cho y kêu đau.
Cao trò qua đi, Lâm Tuyền thì thầm bên tai Phương Nam:
- Để em hầu hạ chị là được rồi.
Phương Nam trở tay ôm lấy người y:
- Thấy ánh mắt Thư Nhã nhìn cậu, tôi cũng không vui, ai có thể hoàn toàn không bận lòng chứ? Nhưng tôi không thể hại cậu được, Lâm Tuyền cậu đừng làm khó tôi nữa được không?
- Chị không hoàn toàn quên được anh ấy, đúng không?
Lâm Tuyền nói với giọng hơi giống trẻ con ghen tị:
- Chị Tĩnh Di nói, một nam nhân dù cả đời trung thủy với vợ, nhưng trong trái tim có thể chứa nhiều người phụ nữ khác, một phụ nữ dù có nhiều nam nhân song trái tim chỉ dành cho một người, nam nhân đó không đi, nam nhân khác không thể vào được. Chẳng lẽ trong tim chị là anh ấy không phải em, chị nói có Tư Vũ là đủ rồi, không muốn quá tham lam nên không chịu lấy em, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi phải không?
- Cậu là cái đồ tham lam, tôi còn gì chưa cho cậu nữa, vậy mà cậu còn chưa thỏa mãn.
Phương Nam thở dài, vuốt ve khuôn mặt Lâm Tuyền:
- Trong tim tôi hiện chỉ có cậu thôi, chỉ cần ngày nào cậu không buông tay, tôi sẽ mãi ở bên cậu, nhưng nói thế nào anh ấy đã đánh mất cả cuộc đời này vì tôi là sự thật, tôi có thể hoàn toàn không bận tâm coi đó như người dưng được sao? Nếu chúng ta kết hôn rồi, tôi không thể không ích kỷ vì gia đình mình mà ngăn cản anh ấy tiếp cận, anh ấy chẳng còn gì, mười năm nữa ra tù tuổi cũng đã cao, sự nghiệp không có, gia đình không còn, Tư Vũ coi cậu như người cha duy nhất, anh ấy mất luôn cả đứa con máu mủ của mình, như thế quá tàn nhẫn với anh ấy … vả lại tôi hại cậu bao năm như thế, cậu cũng không quên Trần Vũ mà.
Lâm Tuyền cảm thấy áy náy, là y không đủ hiểu Phương Nam, không hiểu cho nỗi khổ của cô, nhìn đôi mắt sáng đó, nhẹ nhàng hôn xuống.
Hai tấm thân áp sát vào nhau, hơi thở hổn hển nặng nề phả vào mặt đối phương, một bàn tay nhè nhẹ đặt lên đùi Thư Nhã, cô chưa biết phải phản ứng ra sao thì bàn tay đó chầm chậm hướng lên trên, từng đợt khoái cảm dâng trào che mờ hết lý trí ...
Trong ngôi nhà hoang ở con ngõ tối, có hai cơ thể nóng bỏng nhấp nhô cuộn trào.
Thư Nhã choàng tỉnh, đưa tay sờ xuống dưới, ở đó ướt đẫm rồi, tim đập thình thịch, khoái cảm dồn dập khiến người ta mê muội kia vẫn còn chưa lắng dịu … cô chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen cho nước lạnh tuôn sối xả lên người, mắt ngước lên trong gương lờ mờ hiện ra cơ thể trần chuồng mỹ lệ, làn da mịn màng, đồi vú nảy nở kiêu ngạo, cặp chăn dài thon thả quyến rũ, tấm thân 25 tuổi này đã hoàn toàn thành thục rồi, bông hoa đã phơi bày những sắc thái đẹp của người con gái, cũng đầy đủ khao khát của người phụ nữ trưởng thành, nhưng tới nay vẫn chưa được hưởng trọn vẹn niềm vui nam nữ ân ái ..
Sáng hôm sau soi gương giật mình, thấy hai mụn trứng cá, Thư Nhã mặt hoa tái mét, vội vàng hẹn đám chị em trong công ty đi dưỡng da, trong lòng không khỏi hận chết Lâm Tuyền, trải qua chuyện đêm qua, dục vọng càng khó dập tắt, sau này khó sống hơn rồi, quả nhiên bị đám chị em trêu chọc một phen, nói cô động lòng xuân. Thư Nhã mặt đỏ hồng, may mà mọi người đều nằm, không ai nhìn thấy ai.
Nhưng nghĩ tới thân phận hiển hách của Lâm Tuyền, Thư Nhã không khỏi thương cảm, cô không muốn thành thứ phụ thuộc vào nam nhân, Lâm Tuyền giàu có như thế, nữ nhân bên cạnh ắt phải rất nhiều, mình ngã vào lòng anh ấy, cùng lắm chỉ là thứ đồ chơi.
Thư Nhã quyết định phải xóa bỏ hình ảnh Lâm Tuyền khỏi đầu óc, đóng kín ký ức thủa ngây thơ kia đi, sau đó tìm một chàng trai, có một mối tình thật lãng mạn, rồi kết hôn, tuyệt đối không thể phụ cuộc đời tươi đẹp.
Thư Nhã thầm cổ vũ bản thân, đi vào Quốc Tế Tĩnh Hải, vừa mới thay đồng phục ngồi vào bàn làm việc thì trên loa có người gọi tên cô, bảo cô tới khu nữ trang tầng ba hỗ trợ khách hàng, Thư Nhã tức tối hét lên:
- Chẳng lẽ làm bán hàng một ngày thì phải bán hàng cả đời, mình là thư ký hành chính cao cấp cơ mà.
Chạy lên tầng ba, nhìn thấy khu nghỉ ngơi có phụ nữ trung niên đang ngồi, Thư Nhã ổn định lại tâm trạng, đi tới cười tươi tắn:
- Bà chính là bà Trần muốn mua sắm ạ.
Gặp phải ánh mắt đánh giá con dâu của Trần Tú, Thư Nhã rùng mình, vẫn kiên nhẫn tươi cười cùng Trần Tú mua một đống đồ cho trẻ em, luôn miệng đòi Thư Nhã tư vấn, Thư Nhã kêu trời liên hồi, cô có con đâu mà tư vấn.
Tiếp đó Trần Tú nghe ngóng được chỗ làm của Thư Kính Côn, trực tiếp đi tìm bí thư khu ủy Khương Chí Minh, nói với hắn chuyện này, muốn hắn tìm người thích hợp làm mai.
Thư Kính Côn sáng hôm đó vừa tới văn phòng thì nhìn thấy cục trưởng Trương Đạt đi qua đi lại trước cửa, vội đi tới hỏi:
- Cục trưởng Trương, có chuyện gì mà anh cất công tới tận đây.
- Lão Thư, trước kia khi Lâm Minh Đạt ở Nhất Trung thì anh là hiệu trưởng hả?
Thư Kính Côn giật nảy mình, thầm kêu :" Cuối cùng ngày đó cũng đã tới.", nghĩ lại mấy năm qua mình luôn cẩn thận, dù Lâm gia hiện có quyền thế đến mấy chẳng lẽ có thể đổi trắng thay đen, vu oán giá họa, lòng yên tâm được một chút, cười gượng:
- Đúng thế, chuyện cũng lâu rồi.
- Bí thư Khương vừa gọi điện cho tôi nói tới chuyện này, nói chiều sẽ qua mời chúng ta ăn cơm.
Cùng là người trong hệ thống giáo dục, Trương Đạt tất nhiên biết ân oán cũ giữa Thư Kính Côn và Lâm Minh Đạt, nhìn sắc mặt Thư Kính Côn dần trắng bệch đi, thầm nghĩ ông ta quả nhiên biết Lâm gia nay đã khác xưa rồi, có cô con gái xinh đẹp thật là may mắn, được Lâm Minh Đạt nhìn trúng. Nhớ lại mấy lần trước giới thiệu đối tượng cho Thư Nhã lại thầm lắc đầu, con bé ngốc đó hình như phản cảm với quyền thế và tài phú, chả hiểu lần này có thành được không?
Thư Kính Côn nào biết Trương Đạt ghen tị cho nên cố ý nói có một nửa câu để dọa mình, Lâm gia nếu mời Khương Chí Minh mời mình nói chuyện, quá nửa không có kết cục tốt đẹp, lòng lo sợ, chỉ muốn về ngay văn phòng suy nghĩ cách ứng phó:
- Vậy để chiều rồi tính, tôi về văn phòng làm việc.
Trương Đạt không dám dọa Thư Kính Côn thật, chẳng may Lâm Tuyền và Thư Nhã thành đôi thì hậu quả trò đùa này ông ta không gánh nổi:
- Nghe nói còn nhắc tới Lâm Tuyền, chủ tịch Liên hợp Tĩnh Hải, năm xưa là học sinh của anh, đúng không?
- Lâm Tuyền.
Thư Kính Côn càng run, với Lâm Minh Đạt ông còn có thể giải thích, chứ Lâm Tuyền hiện thành đạt sớm, nhân sinh đắc ý, e khó qua:
- Có nói chuyện gì không?
- Không nói, bí thư Khương chỉ hỏi tình hình Tiểu Nhã, nghe ý tứ nhìn như muốn làm mai cho hai nhà.
Trương Đạt nháy mắt:
- Con bé nhà anh cũng kén chọn lắm, lần trước người tôi giới thiệu, nó chỉ ngồi đúng 10 phút.
Thư Kính Côn mồm há hốc, cảm giác cổ họng vướng cục đá to, mãi mới nói được:
- Anh đừng có đùa.
- Ai lấy chuyện này ra đùa chứ? Nếu anh mà thành thông gia với Lâm gia thì đừng vội đuổi tôi về vườn nhé.
…………………..
Thư Nhã về tới nhà, thấy cha mình ngồi nghiêm nghị ở ghế sô pha phòng khách, giật nảy mình:
- Ba, làm cái gì thế, dọa chết người đấy.
- Gần đây con có gặp ai không?
Thư Kính Côn hoài nghi Lâm Tuyền đã gặp con gái mình, không hiểu tâm ý con gái ra sao:
- Ba này, mẹ này ... Sao vậy ạ, Thư Sướng trốn trường về ạ? Con thề không biết gì hết ...
Thư Nhã chả hiểu ra làm sao, cảm giác mắt cha mình mình cứ quai quái:
- Không có gì, cục trưởng Trương muốn giới thiệu đối tượng cho con, mai con đi một chút.
Thư Kính Côn thầm nghĩ, cứ đợi hai đứa nó gặp nhau hẵng nói, lòng thầm khinh bỉ bản thân tham vinh hoa phú quý:
- Không đi, nhãn quang chú Trương chẳng ra làm sao cả, không mắt lắc thì méo mồm, không phải cứ có tiền có quyền là bù được. Chả hiểu đầu óc mọi người chứa cái gì.
Thư Nhã từ chối thẳng thừng:
Con cái tự có phúc của con cái, Thư Kính Côn không làm chuyện cưỡng ép con mình, chỉ là Khương Chí Minh lên tiếng, Trương Đạt làm trung gian, không đi xem thử, các phương diện đều mất mặt, không dọn được tàn cục:
- Cục trưởng Trương hẹn người ta rồi, chỉ đợi con thôi, con cũng đâu phải đi lần đầu nữa, nể mặt người ta một lần, có phải là bắt con nhất định phải kết hôn đâu, không thích hợp thì thôi, không ai nói gì.
- Con khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, ba muốn chà đạp phải bồi thường tổn thất cho con.
Thư Nhã làm động tác muốn ngất xỉu:
- Không chỉ chi phí toàn bộ ngày mai, nếu lần này mà thành, con muốn gì ba cũng cho.
- Oa, oa, ai mà làm ba kích động thế, con trai Cảnh Nhất Dân à? Không thể nào, chẳng lẽ con trai Cảnh Nhất Dân thật? Hay là con trai Cố Hiến Chương vậy …
Thư Nhã thuận miệng nói, lòng hoàn toàn chẳng bận tâm, dù sao cô cũng thành “chuyên gia xem mắt” rồi, tới lúc đó không thiếu cớ để chuồn đi, lấy quả táo mẹ vừa gọt vỏ xong cho vào mồm.
Mẹ Thư Nhã đưa tay ra đánh con gái, giật lấy quả táo:
- Anh nhìn nó kìa, chẳng có tí dáng vẻ thục nữ nào cả, gả nó vào nhà nào có khí người ta tới tận nhà mắng cho chúng ta không biết dạy con ấy chứ.
Thư Nhã cười hì hì ôm vai mẹ:
- Thế nên con mới ở với ba mẹ tới tận bây giờ, khỏi để người khác mắng ba mẹ, thấy con có hiếu không?
Lâm Tĩnh Di về tới nhà đem chuyện ngày hôm nay ra kể, Trần Tú lại lên tinh thần, Lâm Minh Đạt năm xưa bị ép rời khỏi Nhất Trung, Lâm Tuyền bị đuổi học đều có liên quan rất lớn tới Thư Kính Côn.
Nói ra ân oán giữa Lâm gia và Thư gia không phải là nhỏ, có điều chuyện trôi qua cả năm rồi, với địa vị Lâm gia hôm nay còn đi so đo ân oán trước kia thì quá nhỏ nhen. Trần Tú tất nhiên không tính lại nợ cũ, nghe con gái nói Thư Nhã còn tình cảm với Lâm Tuyền, tâm tư trở nên tích cực.
Quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam hiện không còn giấu bất kỳ ai nữa rồi, nhưng Phương Nam vẫn cố chấp giữ cuộc hôn nhân danh nghĩa với Tiêu Quân trong tù, khiến mối quan hệ này không bao giờ công khai được. Địa vị của Phương Nam trong lòng Lâm Tuyền rất phức tạp, cũng rất quan trọng, không ai có thể thay thế được, Trần Tú hiểu điều đó, bà yêu quý Tiểu Tư Vũ không thua kém con trai của Lâm Tĩnh Di, với bản thân con người Phương Nam cũng rất nhưng bảo bà chấp nhận Phương Nam là con dâu thì hơi khó khăn.
Song Lâm Tuyền không thể mãi không kết hôn như vậy được, bà hi vọng có một cô gái xuất hiện có thể thay thế địa vị của Phương Nam trong lòng Lâm Tuyền, để quan hệ giữa Phương Nam và Lâm Tuyền khôi phục lại bình thường. Thậm chí bà còn ích kỷ nghĩ, nếu một cô gái nào đó chấp nhận quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam thì không gì tốt bằng.
Trần Tú nắm tay con gái bàn tính rất lâu, thấy Quý Vĩnh lái xe trở về mà Lâm Tuyền thì không về, biết con mình thế nào cũng ở chỗ Phương Nam rồi, thở dài trách Tĩnh Di:
- Con phải lo thay Tiểu Ba chứ, cứ trì hoãn mãi thế này không được, nó rồi.
- Thì cũng phải xem Tiểu Ba có muốn không chứ mẹ, thực ra nhiều cô gái không tham tiền, riêng vẻ đẹp trai của nó đã khiến bao nhiêu cô nương mê tít rồi.
Trần Tú đi đi lại lại, cuối cùng ngồi xuống, quyết định:
- Mẹ thấy con bé Thư Nhã đó thích hợp lắm, tuổi tác phù hợp, lại còn có cơ sở tình cảm, con chắc cô bé đó chưa có bạn trai chứ?
Lâm Tĩnh Di gật đầu:
- Mẹ không nhìn thấy ánh mắt cô bé đó nhìn Tiểu Ba, dù có bạn trai chăng nữa thì cũng cướp lại được, huống hồ người ta thực sự chưa có bạn trai. Con là chị, chẳng lẽ lại không quan tâm tới Tiểu Ba, con còn đặc biệt tìm cấp trên Thư Nhã nghe ngóng mà.
- Hay con đi nói chuyện với cô bé đó ...
Trần Tú nói xong tự phủ quyết:
- Thôi, để tự mẹ đi.
Lâm Tĩnh Di hơi lo lắng, mẹ y hơi tích cực thái quá trong chuyện tìm bạn gái cho Lâm Tuyền:
- Mẹ, từ từ thôi, đừng làm cho con gái nhà người ta sợ chạy mất.
- Còn cần con phải nói sao.
Trần Tú nói tới đó nghĩ ra chuyện gì bật cười:
- Con người Tiểu Ba năm xưa thế nào con không rõ à,bao lần đánh nhau vỡ đầu chảy máu sợ ba con phát hiện phải nhờ cô bé đó băng bó cho, cô bé không nhát vậy đâu.
………….
Trong biệt thự bên sông, Phương Nam vừa trải qua một đợt cao trào, má đỏ hồng say lòng người, mắt khép hờ đầy thỏa mãn, Lâm Tuyền vẫn chưa biết chán, mũi hít hà hương thơm trên cổ Phương Nam, hai tay mân mê da thịt nhẵn nhụi của cô.
- Thư Nhã hợp với cậu lắm đấy.
Phương Nam gạt bàn tay đang quấy nhiễu núm vú của mình ra, nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta vừa làm xong chuyện đó, nói cái này có thích hợp không?
- Có gì mà không thích hợp?
Phương Nam trở mình nằm đè lên người Lâm Tuyền:
- Tôi không thế ích kỷ như thế.
- Là em ích kỷ, em có chị là đủ rồi.
- Ngay từ đầu đã giao hẹn sẵn rồi mà, chúng ta chỉ vụng trộm, tôi có chồng, có con, chúng ta chỉ là tình nhân thôi.
- Đúng thế, chúng ta là tình nhân.
Lâm Tuyền vuốt ve bờ mông tròn trịa của Phương Nam:
- Cảm giác ngủ với vợ người khác thật sảng khoái.
- Ôi tức chết đi.
Phương Nam biết Lâm Tuyền không để lời mình nói vào trong lòng, tức giận cắn lên ngực y một cái:
- Cậu cố tình chứ gì, cậu muốn tôi phải day dứt phải không, tôi kệ xác cậu đấy ...
Thấy Lâm Tuyền nhe răng ra cười, Phương Nam chịu thua:
- Quách Bảo Lâm suốt ngày ong bướm, Triệu Tĩnh thi thoảng lại tìm tôi khóc lóc kể lể, tôi thì thà cậu lăng nhăng một chút.
- Em có chị là quá đủ rồi, không cần em phải dỗ dành lấy lòng như các cô gái khác, lại được chị chiều chuộng lấy lòng.
Lâm Tuyền si mê nhìn Phương Nam:
Phương Nam bỗng nhiên đứng bật dậy, lấy quần áo mặc vào, Lâm Tuyền ngồi dậy hỏi:
- Đã hẹn đêm nay ở lại đây mà.
Phương Nam nhặt quần ném cho Lâm Tuyền:
- Sau này tôi không hầu hạ cậu nữa, mấy hôm trước đọc nghìn lẻ một đêm, nó ở Ả rập có nhà du lịch có con ngựa thần kỳ, chở anh ta chu du bốn phương, đêm biến thành nữ nhân xinh đẹp, an ủi anh ta. Tôi đoán tâm tư xấu xa của cậu coi tôi thành con ngựa đó rồi, ban ngày giúp cậu làm việc, đêm còn lấy thân hầu hạ miễn phí cho cậu, sau này không có chuyện hay như thế nữa đâu.
- Chẳng lẽ em phải trả tiền chị cho chuyện này.
Lâm Tuyền cười hì hì:
- Cậu, cậu ...
Phương Nam tức điên, lấy quần áo ném y, lại nhào lên giường đưa tay muốn đánh, bị Lâm Tuyền đè lên người, Phương Nam vùng vẫy, mái tóc bồng bềnh xõa tung ra theo sự vặn vẹo của thân thể, Lâm Tuyền không sao tìm được bờ môi của cô, y chuyển sang hôn cổ, hôn tai, còn ngập luôn cả dái tai mềm mại của cô vào miệng:
- Tôi không muốn, cậu tránh ra đi.
- Phương Nam, chị thật là thơm.
Sự phản kháng của Phương Nam chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, lưới Lâm Tuyền trượt qua cổ cô, hôn hít mảng da ngực trắng ngần, Phương Nam chỉ mới kịp mặc chiếc áo lót bằng ren màu hồng, Lâm Tuyền chẳng cởi nó ra, há miệng ngậm lấy cả núm vú lẫn chiếc áo ngực, cách lớp vải ren chiếc lưỡi y vẫn nhạy bén bắt lấy điểm nhô lên kia, không ngừng quấy rối nó.
Hơi thở Phương Nam rối loạn, chẳng mấy chốc chìm sâu vào khoái cảm, nhiệt độ không khí trong phòng dần dần tăng cao, mặc dù máy điều hòa vẫn đều đều phả ra hơi lạnh song hai cơ thể trần truồng đều lấm tấm mồ hôi, thân thể Phương Nam, nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, hận bản thân mình vô dụng để y đắc ý dễ như thế, cắn lên ngực Lâm Tuyền còn không cho y kêu đau.
Cao trò qua đi, Lâm Tuyền thì thầm bên tai Phương Nam:
- Để em hầu hạ chị là được rồi.
Phương Nam trở tay ôm lấy người y:
- Thấy ánh mắt Thư Nhã nhìn cậu, tôi cũng không vui, ai có thể hoàn toàn không bận lòng chứ? Nhưng tôi không thể hại cậu được, Lâm Tuyền cậu đừng làm khó tôi nữa được không?
- Chị không hoàn toàn quên được anh ấy, đúng không?
Lâm Tuyền nói với giọng hơi giống trẻ con ghen tị:
- Chị Tĩnh Di nói, một nam nhân dù cả đời trung thủy với vợ, nhưng trong trái tim có thể chứa nhiều người phụ nữ khác, một phụ nữ dù có nhiều nam nhân song trái tim chỉ dành cho một người, nam nhân đó không đi, nam nhân khác không thể vào được. Chẳng lẽ trong tim chị là anh ấy không phải em, chị nói có Tư Vũ là đủ rồi, không muốn quá tham lam nên không chịu lấy em, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi phải không?
- Cậu là cái đồ tham lam, tôi còn gì chưa cho cậu nữa, vậy mà cậu còn chưa thỏa mãn.
Phương Nam thở dài, vuốt ve khuôn mặt Lâm Tuyền:
- Trong tim tôi hiện chỉ có cậu thôi, chỉ cần ngày nào cậu không buông tay, tôi sẽ mãi ở bên cậu, nhưng nói thế nào anh ấy đã đánh mất cả cuộc đời này vì tôi là sự thật, tôi có thể hoàn toàn không bận tâm coi đó như người dưng được sao? Nếu chúng ta kết hôn rồi, tôi không thể không ích kỷ vì gia đình mình mà ngăn cản anh ấy tiếp cận, anh ấy chẳng còn gì, mười năm nữa ra tù tuổi cũng đã cao, sự nghiệp không có, gia đình không còn, Tư Vũ coi cậu như người cha duy nhất, anh ấy mất luôn cả đứa con máu mủ của mình, như thế quá tàn nhẫn với anh ấy … vả lại tôi hại cậu bao năm như thế, cậu cũng không quên Trần Vũ mà.
Lâm Tuyền cảm thấy áy náy, là y không đủ hiểu Phương Nam, không hiểu cho nỗi khổ của cô, nhìn đôi mắt sáng đó, nhẹ nhàng hôn xuống.
Hai tấm thân áp sát vào nhau, hơi thở hổn hển nặng nề phả vào mặt đối phương, một bàn tay nhè nhẹ đặt lên đùi Thư Nhã, cô chưa biết phải phản ứng ra sao thì bàn tay đó chầm chậm hướng lên trên, từng đợt khoái cảm dâng trào che mờ hết lý trí ...
Trong ngôi nhà hoang ở con ngõ tối, có hai cơ thể nóng bỏng nhấp nhô cuộn trào.
Thư Nhã choàng tỉnh, đưa tay sờ xuống dưới, ở đó ướt đẫm rồi, tim đập thình thịch, khoái cảm dồn dập khiến người ta mê muội kia vẫn còn chưa lắng dịu … cô chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen cho nước lạnh tuôn sối xả lên người, mắt ngước lên trong gương lờ mờ hiện ra cơ thể trần chuồng mỹ lệ, làn da mịn màng, đồi vú nảy nở kiêu ngạo, cặp chăn dài thon thả quyến rũ, tấm thân tuổi này đã hoàn toàn thành thục rồi, bông hoa đã phơi bày những sắc thái đẹp của người con gái, cũng đầy đủ khao khát của người phụ nữ trưởng thành, nhưng tới nay vẫn chưa được hưởng trọn vẹn niềm vui nam nữ ân ái ..
Sáng hôm sau soi gương giật mình, thấy hai mụn trứng cá, Thư Nhã mặt hoa tái mét, vội vàng hẹn đám chị em trong công ty đi dưỡng da, trong lòng không khỏi hận chết Lâm Tuyền, trải qua chuyện đêm qua, dục vọng càng khó dập tắt, sau này khó sống hơn rồi, quả nhiên bị đám chị em trêu chọc một phen, nói cô động lòng xuân. Thư Nhã mặt đỏ hồng, may mà mọi người đều nằm, không ai nhìn thấy ai.
Nhưng nghĩ tới thân phận hiển hách của Lâm Tuyền, Thư Nhã không khỏi thương cảm, cô không muốn thành thứ phụ thuộc vào nam nhân, Lâm Tuyền giàu có như thế, nữ nhân bên cạnh ắt phải rất nhiều, mình ngã vào lòng anh ấy, cùng lắm chỉ là thứ đồ chơi.
Thư Nhã quyết định phải xóa bỏ hình ảnh Lâm Tuyền khỏi đầu óc, đóng kín ký ức thủa ngây thơ kia đi, sau đó tìm một chàng trai, có một mối tình thật lãng mạn, rồi kết hôn, tuyệt đối không thể phụ cuộc đời tươi đẹp.
Thư Nhã thầm cổ vũ bản thân, đi vào Quốc Tế Tĩnh Hải, vừa mới thay đồng phục ngồi vào bàn làm việc thì trên loa có người gọi tên cô, bảo cô tới khu nữ trang tầng ba hỗ trợ khách hàng, Thư Nhã tức tối hét lên:
- Chẳng lẽ làm bán hàng một ngày thì phải bán hàng cả đời, mình là thư ký hành chính cao cấp cơ mà.
Chạy lên tầng ba, nhìn thấy khu nghỉ ngơi có phụ nữ trung niên đang ngồi, Thư Nhã ổn định lại tâm trạng, đi tới cười tươi tắn:
- Bà chính là bà Trần muốn mua sắm ạ.
Gặp phải ánh mắt đánh giá con dâu của Trần Tú, Thư Nhã rùng mình, vẫn kiên nhẫn tươi cười cùng Trần Tú mua một đống đồ cho trẻ em, luôn miệng đòi Thư Nhã tư vấn, Thư Nhã kêu trời liên hồi, cô có con đâu mà tư vấn.
Tiếp đó Trần Tú nghe ngóng được chỗ làm của Thư Kính Côn, trực tiếp đi tìm bí thư khu ủy Khương Chí Minh, nói với hắn chuyện này, muốn hắn tìm người thích hợp làm mai.
Thư Kính Côn sáng hôm đó vừa tới văn phòng thì nhìn thấy cục trưởng Trương Đạt đi qua đi lại trước cửa, vội đi tới hỏi:
- Cục trưởng Trương, có chuyện gì mà anh cất công tới tận đây.
- Lão Thư, trước kia khi Lâm Minh Đạt ở Nhất Trung thì anh là hiệu trưởng hả?
Thư Kính Côn giật nảy mình, thầm kêu :" Cuối cùng ngày đó cũng đã tới.", nghĩ lại mấy năm qua mình luôn cẩn thận, dù Lâm gia hiện có quyền thế đến mấy chẳng lẽ có thể đổi trắng thay đen, vu oán giá họa, lòng yên tâm được một chút, cười gượng:
- Đúng thế, chuyện cũng lâu rồi.
- Bí thư Khương vừa gọi điện cho tôi nói tới chuyện này, nói chiều sẽ qua mời chúng ta ăn cơm.
Cùng là người trong hệ thống giáo dục, Trương Đạt tất nhiên biết ân oán cũ giữa Thư Kính Côn và Lâm Minh Đạt, nhìn sắc mặt Thư Kính Côn dần trắng bệch đi, thầm nghĩ ông ta quả nhiên biết Lâm gia nay đã khác xưa rồi, có cô con gái xinh đẹp thật là may mắn, được Lâm Minh Đạt nhìn trúng. Nhớ lại mấy lần trước giới thiệu đối tượng cho Thư Nhã lại thầm lắc đầu, con bé ngốc đó hình như phản cảm với quyền thế và tài phú, chả hiểu lần này có thành được không?
Thư Kính Côn nào biết Trương Đạt ghen tị cho nên cố ý nói có một nửa câu để dọa mình, Lâm gia nếu mời Khương Chí Minh mời mình nói chuyện, quá nửa không có kết cục tốt đẹp, lòng lo sợ, chỉ muốn về ngay văn phòng suy nghĩ cách ứng phó:
- Vậy để chiều rồi tính, tôi về văn phòng làm việc.
Trương Đạt không dám dọa Thư Kính Côn thật, chẳng may Lâm Tuyền và Thư Nhã thành đôi thì hậu quả trò đùa này ông ta không gánh nổi:
- Nghe nói còn nhắc tới Lâm Tuyền, chủ tịch Liên hợp Tĩnh Hải, năm xưa là học sinh của anh, đúng không?
- Lâm Tuyền.
Thư Kính Côn càng run, với Lâm Minh Đạt ông còn có thể giải thích, chứ Lâm Tuyền hiện thành đạt sớm, nhân sinh đắc ý, e khó qua:
- Có nói chuyện gì không?
- Không nói, bí thư Khương chỉ hỏi tình hình Tiểu Nhã, nghe ý tứ nhìn như muốn làm mai cho hai nhà.
Trương Đạt nháy mắt:
- Con bé nhà anh cũng kén chọn lắm, lần trước người tôi giới thiệu, nó chỉ ngồi đúng phút.
Thư Kính Côn mồm há hốc, cảm giác cổ họng vướng cục đá to, mãi mới nói được:
- Anh đừng có đùa.
- Ai lấy chuyện này ra đùa chứ? Nếu anh mà thành thông gia với Lâm gia thì đừng vội đuổi tôi về vườn nhé.
…………………..
Thư Nhã về tới nhà, thấy cha mình ngồi nghiêm nghị ở ghế sô pha phòng khách, giật nảy mình:
- Ba, làm cái gì thế, dọa chết người đấy.
- Gần đây con có gặp ai không?
Thư Kính Côn hoài nghi Lâm Tuyền đã gặp con gái mình, không hiểu tâm ý con gái ra sao:
- Ba này, mẹ này ... Sao vậy ạ, Thư Sướng trốn trường về ạ? Con thề không biết gì hết ...
Thư Nhã chả hiểu ra làm sao, cảm giác mắt cha mình mình cứ quai quái:
- Không có gì, cục trưởng Trương muốn giới thiệu đối tượng cho con, mai con đi một chút.
Thư Kính Côn thầm nghĩ, cứ đợi hai đứa nó gặp nhau hẵng nói, lòng thầm khinh bỉ bản thân tham vinh hoa phú quý:
- Không đi, nhãn quang chú Trương chẳng ra làm sao cả, không mắt lắc thì méo mồm, không phải cứ có tiền có quyền là bù được. Chả hiểu đầu óc mọi người chứa cái gì.
Thư Nhã từ chối thẳng thừng:
Con cái tự có phúc của con cái, Thư Kính Côn không làm chuyện cưỡng ép con mình, chỉ là Khương Chí Minh lên tiếng, Trương Đạt làm trung gian, không đi xem thử, các phương diện đều mất mặt, không dọn được tàn cục:
- Cục trưởng Trương hẹn người ta rồi, chỉ đợi con thôi, con cũng đâu phải đi lần đầu nữa, nể mặt người ta một lần, có phải là bắt con nhất định phải kết hôn đâu, không thích hợp thì thôi, không ai nói gì.
- Con khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, ba muốn chà đạp phải bồi thường tổn thất cho con.
Thư Nhã làm động tác muốn ngất xỉu:
- Không chỉ chi phí toàn bộ ngày mai, nếu lần này mà thành, con muốn gì ba cũng cho.
- Oa, oa, ai mà làm ba kích động thế, con trai Cảnh Nhất Dân à? Không thể nào, chẳng lẽ con trai Cảnh Nhất Dân thật? Hay là con trai Cố Hiến Chương vậy …
Thư Nhã thuận miệng nói, lòng hoàn toàn chẳng bận tâm, dù sao cô cũng thành “chuyên gia xem mắt” rồi, tới lúc đó không thiếu cớ để chuồn đi, lấy quả táo mẹ vừa gọt vỏ xong cho vào mồm.
Mẹ Thư Nhã đưa tay ra đánh con gái, giật lấy quả táo:
- Anh nhìn nó kìa, chẳng có tí dáng vẻ thục nữ nào cả, gả nó vào nhà nào có khí người ta tới tận nhà mắng cho chúng ta không biết dạy con ấy chứ.
Thư Nhã cười hì hì ôm vai mẹ:
- Thế nên con mới ở với ba mẹ tới tận bây giờ, khỏi để người khác mắng ba mẹ, thấy con có hiếu không?