Sao anh không ít nói như trước kia, ghét ghê!
Lục Nhất Mạn thẹn đỏ dừ mặt, song không kiếm được lời nào phản bác Lâm Tuyền, vốn cô không định kết hôn sớm như thế, nhưng trong một lần phát sinh quan hệ không chú ý nên có mang, định phá đi, có điều bác sĩ khuyên thai đầu không nên bỏ, nên mới cử hành hôn lễ vội vàng.
Lục Nhất Mạn có gửi thiếp mời cho Lâm Tuyền, nhưng y không muốn chạm mặt người Lục gia nên chỉ phái nhân viên đưa quà tới.
Trương Đào nãy giờ lúng túng mãi, bấy giờ mới kiếm được chủ đề xen vào:
- Rất nhiều người hận Trần Lập bắt mất hoa khôi, xem ra tối nay hắn có yên t hân.
Trông thái độ Lục Nhất Mạn có vẻ như không biết gì chuyện ở Xuân Giang, Lâm Tuyền cũng không muốn cô bị cuốn vào, nói:
- Ừm, Tiểu Mạn bây giờ trông càng mê người hơn xưa, Trần Lập tối nay cẩn thận, mà không lo, có xe tới đón tôi, say ngất ra đó, tôi phụ trách đưa về nhà.
Điền Lệ nãy giờ chú ý bọn họ, thời đi học Lục Nhất Mạn khổ sở vì yêu Lâm Tuyền, Lâm Tuyền thì lạnh nhạt giữ khoảng cách, vậy mà bây giờ Lâm Tuyền gọi Tiểu Mạn rất thân thiết, Lục Nhất Mạn nhìn Lâm Tuyền vẫn ánh mắt không khác trước kia là bao, mà hình như Trần Lập cũng chẳng có gì là thiếu tự nhiên.
Có một người đi ra, nhìn Lâm Tuyền một lúc mới hô lên:
- Lâm Tuyền? Thạch Phật Lâm Tuyến lớp đấy sao? Còn nhớ tôi không?
Lâm Tuyền tất nhiên là không nhớ, đầu óc chuyển một vòng có chút ấn tượng ngay, đưa tay ra thì người kia nhét tấm danh thiếp vào tay y:
- Lý Tân lớp , cách anh hai phòng, hiện làm ở Đại Hoa, mong chỉ giáo nhiều hơn.
- Tổng giám đốc khu vực Đông Hải tập đoàn vật tư Đại Hoa.
Lâm Tuyền rụt tay lại, đọc danh thiếp:
- Tôi chẳng có danh thiếp cũng chẳng có gì để chỉ giáo, xin lỗi.
- Ha ha ha, thêm một người bạn là thêm một con đường, sau này có chỗ nào cần tôi, cứ thoải mái nói một tiếng.
Trương Đào đang định trao đổi danh thiếp, thấy Lâm Tuyền còn chẳng muốn khoe thân phận, đâm ra hơi xấu hổ, đút danh thiếp trở lại túi. Lý Tân phát danh thiếp một vòng rồi vào nhà hàng.
Lâm Tuyền hỏi Trần Lập:
- Nhận được cả hộp danh thiếp rồi hả?
- Cũng may chỉ có cấp giám đốc trở lên mới chủ động phát danh thiếp.
Trần Lập lấy ra một tập danh thiếp cho Lâm Tuyền xem:
- Khóa chúng ta toàn nhân vật dễ nể, Lý Tân cũng không vừa, tổng giám đốc địa khu cũng là cấp phó xử, trên hắn có người nâng đỡ.
- Ồ, cậu nghe ngóng kỹ quá nhỉ.
- Làm gì phải nghe ngóng hả anh, lúc nãy hắn ở bên rong nói oang oang, còn phát danh thiếp một vòng, ra đây quên phát danh thiếp cho em ở bên trong rồi. Ở trong đó ngột lắm, ra ngoài cho thoáng, thuận tiện đón đại giá của anh.
Tốt nghiệp bốn năm, tuyệt đại đa số còn đang khởi đầu sự nghiệp, Lý Tân coi như thành đạt lắm rồi, phải khoe ra chứ. Lâm Tuyền chẳng bận tâm:
- Mang nhiều danh thiếp như thế, để trong ví chắc lệch mông nhỉ?
Lục Nhất Mạn phì cười lườm y một cái, Lâm Tuyền cũng nhe răng cười lại, nói tiếp:
- Lớp chúng ta có mấy người tới, ai thành đạt nhất?
- Có anh làm cột tiêu thì nhìn thấy ai phía dưới được nữa.
Trần Lập cười:
- Cũng ổn, đủ ăn đủ mặc, không có gì phải kêu ca, một nửa học nghiên cứu sinh, còn lại quá nửa đi câu, lớp chúng ta có gần bàn, lão nhị Hoàng Vĩ ở trong đó, hắn mở một công ty mậu dịnh ở Kiến Nghiệp.
- Hoàng Vĩ à, không ngạc nhiên chút nào, trước kia tôi nghĩ phòng chúng ta ai có khả năng lập môn hộ nhất thì chính là hắn, gọi hắn ra đây nói chuyện đi, vào vội làm gì?
- Thế chẳng phải làm khó hắn à, hắn đang nói chuyện rôm rả với Lý Ngọc lớp .
Trần Lập lấy di động ra, vừa bấm số vừa giới thiệu tình hình:
- Lý Ngọc?
Lâm Tuền lắc đầu, không nhớ ra:
- Ban cùng phòng với Tiểu Mạn, mặt có tàn nhang ấy, chẳng biết dùng khoa học kỹ thuật cao gì xóa đi rồi, đổi mới hẳn, không uổng Hoàng Vĩ mấy năm qua nhung nhớ mãi. Hay gọi cả hai ra đi, không chừng Lý Ngọc còn chưa quên được anh.
- Liên quan gì tới tôi?
- Anh hỏi Tiểu Mạn ấy, năm xưa anh là tinh nhân tập thể của KTX nữ mà.
Trần Lập gập điện thoại lại:
- Bên trong ồn ào quá, chắc hắn không nghe thấy chuông reo, chúng ta đi vào thôi.
Lâm Tuyền nhún vai tỏ ý sao cũng được, đi vào cửa gặp ngay Chân thối Lý Nghĩa Tân, liền quay sang nhìn Trương Đào, Điền Lệ, thấy ba đương sự sắc mặt như bình thường, năm xưa vì Điền Lệ, Trương Đào và Lý Nghĩa Tân suýt dùng dao lấy mạng nhau.
Lâm Tuyền đưa tay ra, nhưng Lý Nghĩa Tân ôm chầm lấy y:
- Anh biến mất tích mấy năm liền, phát tài ở đâu rồi, năm nào họp mặt mọi người cũng nhắc tới anh.
Lâm Tuyền không thích quá thân thiết với người khác, có điều cũng cảm động vì nhiệt tình của hắn, cười nói:
- Ở lỳ tại Tĩnh Hải, nghe nói tốt nghiệp xong cậu về Trì Châu?
- Vâng, huyện Thuận Nghĩa của Trì Châu, cũng gần Tĩnh Hải, cho em số di động, em hay lên Tĩnh Hải lắm, chỉ là không tìm nổi anh.
Không ngờ Lý Nghĩa Tân lại ở Thuận Nghĩa, thật khéo, lấy di động của hắn nhập số của mình vào:
- Ít dùng, song cơ bản có thể tìm được tôi.
Tầng hai bày khoảng tám chín bàn, vừa vào đã thấy Hoàng Vĩ dí Lý Ngọc vào góc tường, chẳng hiểu nói gì mà Lý Ngọc má ủng hồng, còn cười khích khích. Hoàng Vĩ vừa thấy Lâm Tuyền thì bỏ ngay Lý Ngọc, chạy ùa tới:
- Trương Đào nói anh tới mà em không tin, bốn năm năm rồi không thấy bóng dáng của anh.
- Làm dân nghèo không dám gặp mặt ai.
Lâm Tuyền nhìn Lý Ngọc thêm vài lượt, không còn tàn nhan nữa, cô gái này trong ngọt nước hơn nhiều, nghe Trần Lập kể Lý Ngọc vừa chia tay bạn trai, đang giai đoạn yếu đuối, Hoàng Vĩ chặn đường Lục Nhất Mạn, nhờ cô giúp tác hợp bọn họ.
Lâm Tuyền ngồi đó đối đáp câu được câu chăng, có vài người giống Lý Tân, vênh váo đi phát danh thiếp một lượt. giờ mở tiệc, Lục Nhất Mạn, Lý Ngọc đều là mỹ nữ lớp , lại ngồi bàn lớp làm các anh em lớp rất bực tức, ra sức tới mời rượu, đối tượng tất nhiên là Trần Lập và Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ muốn thể hiện trước mặt Lý Ngọc, ai tới cũng tiếp, Trần Lập uống hai lượt mặt đỏ phừng phừng, giơ miễn chiến bài.
Đám người kia rõ ràng muốn chơi xấu Trần Lập, ra sức ép uống, Lý Tân Nghĩa ngứa mắt cười lạnh:
- Thích thể hiện uy phong à?
Tóm lấy tay một người:
- Sao mời Trần Lập mà không mời tôi, khinh nhau phải không?
Đám người kia vội nói mời cả, Lý Nghĩa Tân đổi chén nhỏ thày ly cao cổ, đổ rượu vào:
- Chúng ta cạn.
Uống trước xong giơ ly cạn về đám người kia, ba bốn tên miễn cưỡng uống hết, vừa về tới bàn ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
- Mà cũng khó trách.
Lý Tân Nghĩa nhìn Trần Lập:
- Mày làm người ta ghen tị chết, Lục Nhất Mạn là nữ thần không thể xâm phạm trong mắt bao người, mày chẳng những xâm phạm còn làm bụng cô ấy to lên, đưa cô ấy tới đây khác gì chọc tức bọn họ.
Mọi người cười rộ lên, Lâm Tuyền ít đi tụ họp bạn bè, Trần Lập phụ trách giới thiệu:
- Tân Nghĩa ở cơ quan được rèn luyện tửu lượng rồi, bàn chúng ta nhờ hắn chống đỡ, tửu lượng của anh giờ xuống rồi hả?
- Xuống hay không chẳng rõ.
Lâm Tuyền nhớ tới Phương Nam:
- Nhưng ít có cơ hội uống lắm, Chân Thối ở đơn vị nào?
- Em ở thành ủy hai năm, sau đó xuống huyện Thuận Nghĩa rèn luyện, một tiểu khoa trưởng thôi, có bạn gái ở đó, vừa lấy giấy chưa tổ chức tiệc, chắc là sống đời ở đó rồi.
- Tháng trước tôi tới Đại Khê một lần, không ngờ cậu ở Thuận Nghĩa.
- Nơi đó cảnh sắc được lắm, có điều ít người biết, mấy ngày trước có một công ty du lịch định đầu tư nông trang nghỉ ngơi ở đó. Lần sau anh mà tới chơi nhớ tìm em, em chẳng có gì, nhưng cũng biết vài món thịt rừng, gọi cho anh mấy thứ rượu ngon của Thuận Nghĩa.
Lý Tân Nghĩa nhiệt tình mời: