Lâm Tuyền quanh co đủ đường, không chịu tuyên bố ngày hôn lễ ở bữa tiệc, chỉ nói là vì chúc mừng ngày cuối cùng tuổi của Thư Nhã. Bữa tiệc tuy chẩn bị hơi gấp gáp, nhưng Phàn Xuân Binh chuyên gia mặt này rồi, vẫn khiến đám Vương Lệ, Vưu Giai mở rộng tầm mắt, kết thúc bữa tiệc, thay lễ phục ra, cảm giác như Lọ Lem sau giờ lại phải về cái phòng tồi tàn của mình.
Suốt cả bữa tiệc, Thư Nhã mặc lễ phục đắt tiền, đeo bộ trang sức đắt giá, tóc vấn cao, ung dung cầm ly rượu, ưu nhã qua lại giữa đám đông, cười nói thân thiết đúng mực như một quý phu nhân, ai cũng nói Thư Nhã xứng đôi với Lâm Tuyền. Thế nhưng bữa tiệc vừa kết thúc, chẳng thèm để ý tới giữ gìn hình tượng nữa, đá văng cái giày cao gót đi, lấy đôi dép nhung có hình nhân vật hoạt hình đi vào, gục lên vai Lâm Tuyền, kêu ca mệt mỏi. So với việc giữ vẻ trang nhã quý phái trước mặt người khác, Lâm Tuyền thích Thư Nhã tính cách tùy tiện hơn, thấy cô mệt như thế thì thương lắm.
Lâm Tuyền thì tinh thần sáng láng, chẳng có chút vẻ mệt mỏi nào, kẽ vỗ tay Thư Nhã an ủi, mời đám Vương Lệ ở lại chơi thêm lúc nữa.
Lâm Tuyền nhận lấy bình nước trong tay giúp việc, rót nước cho đám Vương Lệ, nếu là trước kia bọn họ thoải mái tiếp nhận, lúc này khỏi khỏi có chút hoảng hốt, cùng đứng dậy, tranh nhau nhận rót nước.
Lâm Tuyền rụt tay lại, cười nói:
- Ngồi xuống cả đi, đừng xa lạ như vậy.
Tiếp tục rót nước vào cốc, ngồi lại ghế sô pha, thấy bọn họ cai cũng tỏ ra câu nệ, nói:
- Nếu vì ngại thân phận của tôi, làm quân hệ của mọi người với Thư Nhã thành xa cách, cô ấy có khi bỏ tôi mất. Mọi người cứ coi tôi như trước kia là được, tôi là Lâm Tuyền, trừ đẹp trai ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Mọi người đều không nhịn được cười, Thư Nhã nhéo tay Lâm Tuyền bảo y mặt dầy, kỹ năng giao tiếp của Lâm Tuyền rất tốt, chỉ nói vài câu không khí thoải mái hơn, lúc ấy Lâm Tuyền mới nói:
- Không phải tôi cố ý giấu mọi người, mà cái thân phận này cũng chẳng có gì đang khoe, công tác thì mệt, thời gian giành cho thú vui nhỏ nhất cũng chẳng còn, mọi người chắc không thích cuộc sống gặp ai cũng phải lên kế hoạch trước đâu. Tôi rất hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của Thư Nhã, cho nên không muốn cô ấy ép buộc bản thân thái quá.
Vương Lệ hâm mộ nói:
- Thư Nhã có anh thật là hạnh phúc:
Lâm Tuyền ôn nhu vuốt tay Thư Nhã:
- Cũng không hẳn như thế, không được ngày ngày ở bên người mình yêu, cũng là một sự dày vò. Nếu cô không tin bảo Lưu Quân một tháng mất nửa tháng không ở Tĩnh Hải mà xem.
- Vậy vì sao không để Thư Nhã làm việc bên cạnh anh?
Lâm Tuyền giải thích:
- Công việc của tôi có tính xâm lược rất mạnh, nếu cô ấy làm việc ở bên cạnh tôi, cuộc sống và công việc bị hòa trộn, không còn không gian cá nhân nữa, tôi quen với loại phương thức sinh tồn này rồi, nhưng với Thư Nhã mà nói thì không công bằng.
Lưu Quân tặc lưỡi nói:
- Vì không hiểu nên chúng tôi hâm mộ, dù sao tôi vẫn có cơ hội muốn thử.
Lâm Tuyền cười ha hả:
- Các anh rồi sẽ có cơ hội thử thôi, tới khi đó có hâm mộ cuộc sống hiện tại thì đừng oán trách người khác, nhiều khi nhiều tài phú chỉ có nghĩa là nhiều trách nhiệm hơn mà thôi.
Lưu Quân và Trương Bằng nhìn nhau, ý tứ của Lâm Tuyền rất rõ ràng, trên con đường sự nghiệp được nhân vật hàng đầu như vậy trợ giúp đúng là may mắn vô cùng.
Tùy ý hàn huyên một lúc, đám Vương Lệ cáo từ, Lâm Tuyền cầm hộp bọc vải đỏ từ người giúp việc đưa cho, tặng hai cô gái:
- Nhãn quang các cô rất tốt, cái váy này mà để người khác mặc thì đúng là ném minh châu vào gầm giường, nó nên thuộc về hai cô. Các cô mơ ước cuộc sống xa hoa, nhưng sẽ đánh mất nhàn nhã mà tôi khao khát.
Vưu Giai háy mắt với Thư Nhã:
- Nam nhân của bạn miệng ngọt quá đấy.
Vừa mới vào trong xe của Trương Bằng, Vưu Giai vội vàng mở hộp quà ra, xem, Trương Bằng còn chưa cho chìa khóa vào ổ bị tiếng thét của Vưu Giai làm giật mình, quay sang nhìn thấy một viên kim cương lấp lánh đặt trên lớp lụa tím. Vưu Giai vội hạ cửa kính xuống, quả nhiên bắt gặp ánh mắt Vương Lệ nhìn sang, trong khoang xe mờ tối cũng có thứ tỏa sáng óng ánh.
Lâm Tuyền không chỉ tặng cho bọn họ váy lễ phục, còn tặng luôn cả đồ trang sức trị giá trăm ngàn đeo kèm. Nhớ lại câu cuối cùng Lâm Tuyền nói, Vương Lệ đúng là không hiểu, song cô biết, tới khi có thể đường đường chính chính mặc bộ lễ phục này thì sẽ không còn cuộc sống nhàn nhã nữa.
Với Lưu Quân, Trương Bằng mà nói đêm nay chắc chắn là đêm khó ngủ rồi, trước khi tạm biệt ở chỗ rẽ, Trương Bằng hỏi Lưu Quân:
- Anh có tính toán gì?
Lưu Quân bình tĩnh nói:
- Tiểu Lệ luôn khuyên tôi từ chức tới cùng cô ấy làm công ty du lịch, tôi băn khoăn mãi, trực giác phụ nữ đúng là đáng sợ.
Trương Bằng trầm ngâm:
- Tôi thì muốn học thêm một thời gian, nếu không ngồi ở vị trí chủ nhiệm chi nhánh này là hết cỡ rồi.
Biết thân phận thực của Lâm Tuyền rồi, cho nên đến khi Thư Nhã lấy ra kế hoạch hạng mục, Vương Lệ và Vưu Giai không kinh ngạc lắm nữa, trước lễ đính hôn của Thư Nhã, bọn họ chỉ có ấn tượng mơ hồ về Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng sau đó thu thập một số tài liệu mới biết quy mô của nó không chỉ là một cái công ty rất lớn nữa, mà lớn tới mức hai cô khó hình dung nổi.
Được Lâm Tuyền, Thư Nhã chính thức đưa ra lời mời, Lưu Quân từ chức ở công ty cũ, gia nhập công ty du lịch, hạng mục Đại Khê xem như chính thức khởi động. Tài chính cần thiết do quỹ gia tộc Trần thị cung cấp.
Tài chính thoải mái lại khiến Thư Nhã mang áp lực thành công nặng nề.
Ngày tháng bị nhấn chìm trong công việc bận bịu, song mỗi ngày có hoàng hôn, Lâm Tuyền vẫn cùng Phương Nam đứng bên nhau trước bức tường kính, ở bên cô có thể quét sạch mọi mệt mỏi của một ngày làm việc.
- Trước kia em thường nghĩ có khi em là đứa bé rất đáng ghét cho nên mới bị vứt bỏ, tính cách có phần quá khích cực đoan, giống như thù hận cuộc đời vậy, về sau lớn lên rồi, dù phá phách cỡ nào cũng được ông ngoại bao che, em mới dần tỉnh ra ...
Lâm Tuyền tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm:
- Rồi từ đó có ý nghĩ, trách nhiệm còn quan trọng hơn tình cảm, nên tính cách cũng lạnh nhạt, may mà bao năm qua có chị ở bên cạnh.
Dung nhan kiều diễm của Phương Nam hiện lên trên tường kính, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt gầy gò của Lâm Tuyền, nghe y nói tới đó oán trách:
- Vậy mà trách nhiệm của cậu với Tư Vũ chẳng khác gì vô trách nhiệm, tôi rất sợ nó bị chiều hư. À, lần này tôi đi thu đô gặp Phi Lăng, cô ấy quyết định vào Đh Tĩnh Hải học ba năm, khoa nghệ thuật hiện đại, cậu nghe tin này có phải thở phào không?
Lâm Tuyền thì biết tin từ Quách Bảo Lâm rồi, thấy Phương Nam lấy Trần Phi Lăng ra trêu mình, nói:
- Em có lẽ sẽ từ chức ở ĐH Tĩnh Hải thôi, họ muốn phong em làm giáo sư, mẹ ơn, nghe mà giật mình. Không bỏ đi chẳng biết bị chửi rủa sau lưng thế nào.
- Cậu cũng tự biết mình đấy.
Phương Nam chế nhạo:
- Có điều dạy học ba năm rồi, đã đủ nói lên nghị lực của cậu, hiện giờ công ty đã công khai lộ diện, cậu cũng thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông, nếu còn tiếp tục ở lại ĐH Tĩnh Hải, có lẽ sẽ có chuyện cậu không thích xảy ra.
Tới đó quay lại chuyện cũ:
- Phi Lăng còn nói tới Tư Vũ đấy, nói nó có thiên phú âm nhạc, muốn mỗi tuần bồi dưỡng một buổi thanh nhạc cho nó, cậu thấy sao?
Lâm Tuyền gãi đầu:
- Tiền dạy học chắc cao lắm nhỉ, em thật sự không thích Tư Vũ có ý hướng nghệ thuật, môi trường đó phức tạp lắm, dễ hư người.
- Chuyện đó còn xa, mấy năm nữa tới tuổi dậy thì, ai biết nó sẽ thay đổi thế nào? Cậu không phản đối là được rồi, Tư Vũ rất lo cậu có ý kiến, mấy ngày qua chẳng thiết tha gì cơm nước cả.
- Em có ý kiến gì được chứ.
Lâm Tuyền lại hỏi:
- Lần này chị dẫn nó đi gặp Tiêu Quân à?
- Ừ, chỉ cần có cơ hội, dù sao cũng phải đưa Tư Vũ về quê.