- Tôi còn tưởng cả đời này hắn không về Tĩnh Hải nữa.
Trần Minh Hành khẽ thở dài:
- Xem ra tôi không hiểu được tâm tư những người trẻ tuổi, tôi nghĩ nếu không ngại, để tôi gặp hắn rồi quyết định được không, phía cảnh sát cho phép chứ.
- Ông Trần nên cẩn thận một chút thì hơn.
Lâm Tuyền nhắc:
- Phía cảnh sát thì không có vấn đề, chỉ là không biết ý đồ hắn về Tĩnh Hải làm gì, rất đáng lo ngại. Còn môt điểm nữa tôi muốn nói, chưa được ông Trần cho phép song tôi đã an bài mấy cảnh sát thường phục tại nơi ở của Trần Vũ.
- Cám ơn cậu suy nghĩ chu toàn giúp tôi.
Trần Minh Hành kiên trì nói:
- Tôi vẫn muốn gặp Trương Giai Minh một lần cho yên tâm, cậu không cần phải lo, khí lực đám thanh niên bây giờ làm sao so với được lớp người rèn luyện trong quân đội, vật lộn với khó khăn như chúng tôi? Huống hồ giờ tôi là ông già vô dụng rồi, còn sợ gì nữa.
Lâm Tuyền nghĩ có lẽ Trần Minh Hành khuyên Trương Giai Minh vĩnh viễn rời khỏi Tĩnh Hải, thầm thở dài, gật đầu đồng ý yêu cầu của ông ta. Không ngờ Trần Minh Hành vừa rời CLB Danh Sĩ, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Vương Hiểu Dương:
- Trương Giai Minh đã thoát khỏi sự giám thị của chúng tôi, người giám sát phát hiện ra, sau khi hắn rời bệnh viện, máy dưỡng khí của Trương Quyền đã bị tháo ra.
Nhớ tới gần năm hô phong hoàn vũ của Trương Quyền, Lâm Tuyền buông một tiếng thở dài, không biết ông ta có khôi phục chút ý thức trước khi lâm chung không, có khóc vì kết cục bi thảm của mình không?
Lâm Tuyền gọi điện thoại cho Trần Minh Hành, nói hết chuyện cho ông ta nghe:
- Trương Giai Minh sẽ không chủ động xuất hiện trước tầm mắt của cảnh sát nữa ông, ông Trần hãy hết sức cẩn thận.
Trương Giai Minh đã tháo máy thở của Trương Quyền, tiễn cha hắn đi, đại khái đã chuẩn bị cho đây là lần cuối cùng trở về Tĩnh Hải rồi, mục đích của hắn rất đáng lo ngại.
Bệnh viện từng kiến nghị Trương Quyền gần như không còn khả năng phục hồi, hãy để ông ta chết tự nhiên, chỉ là Trần Minh Hành kiên trì chữa trị không chị, như vậy không thể gán tội danh mưu sát truy nã Trương Giai Minh, ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Tuyền lại gọi cho Vương Hiểu Dương.
- Tôi sẽ phái nhân thủ truy lùng hành tung của Trương Giai Minh, trước khi làm rõ ý đồ hắn trở về Tĩnh Hải, tôi thấy cứ nên khống chế là hơn.
Lâm Tuyền tán đồng, y rất lo lắng cho Trần Vũ, lại dặn dò Vương Hiểu Dương lần nữa. Trương Giai Minh nhất định đoán ra được trước kia y và Trần Minh Hành ngầm phối hợp đẩy tổng cty XD vào tuyệt cảnh, Trần Vũ nếu có chuyện gì, cả đời Lâm Tuyền sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lâm Tuyền lại gọi thêm vài cú điện thoại nữa, ngồi đó suy ngẫm, thậm chí tính đến khả năng Thẩm Thị liên lạc với Trương Giai Minh, Trương Giai Minh tới Tĩnh Hải từ Kiến Nghiệp, còn trước đó Lâm Tuyền không nhận được báo cáo gì.
Lâm Tuyền đứng dậy ra khỏi phòng, Trương Tiểu Bân, Phàn Xuân Binh, Quý Vĩnh, Tiền Vệ Quốc đều ở trong phòng thư ký. Phàn Xuân Binh nói:
- Đã phái người đón chị Phương và Tiểu Sơ về, Trần Thần đã được đưa về nhà Trần Sơn, tiểu khu Tây Trạch cũng tăng cường cảnh vệ.
Quách Bảo Lâm đẩy cửa đi vào:
- Tao đã đánh tiếng với Cửu Thúc, chỉ cần Trương Giai Minh xuất hiện ở Tĩnh Hải thì ngay cái bóng cũng không thể giấu được, tao thấy tốt nhất chúng ta cho cảnh sát chặn đường kiểm tra.
Cửu Thúc là đại lão xã hội đen của Tĩnh Hải.
Lâm Tuyền nhìn xung quanh một vòng:
- Trương Giai Minh vừa mới trở về chúng ta đã như gặp đại địch, thậm chí là loạn lên, nếu để hắn biết, chắc chắn sẽ rất đắc ý. Trương Giai Minh là kẻ cực kỳ ích kỷ, hắn vì bản thân vứt bỏ cha mình nằm liệt giường bỏ chạy. Trước khi hưởng thụ hết mấy trăm triệu, mày cho rằng hắn có thể làm ra hành vi quá khích gì chứ?
Quách Bảo Lâm không nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Lâm Tuyền trong phòng làm việc, nói:
- Nói thì nói thế, nhưng ngày nào không bóp cho thằng chó má này thành cứt chó, ngày đó người ta không yên tâm. Ít nhất phải tống hắn vào tù cả đời mới hả giận.
- Mày có hận gì để hả?
Lâm Tuyền khoác vai Quách Bảo Lâm ngồi xuống:
- Muốn hắn tù chung thân thì khó gán tội đấy, song phải nghĩ cách, để loại người này tiêu diêu khoái hoạt bên ngồi là có lỗi với lương tâm.
Lòng thầm nghĩ nếu ngày mai vẫn không tìm thấy hành tung của Trương Giai Minh thì khả năng Thẩm Thị liên quan vào việc này sẽ cao thêm một phần, như thế muốn bắt được hắn sẽ cực kỳ khó khăn trừ khi là phong tỏa mọi lối ra vào Tĩnh Hải như Quách Tử nói.
Chuông đồng hồ gõ tiếng, Trương Đào khoác áo lên, chui ra khỏi chăn ấm áp, chuẩn bị đi pha sữa cho con, cái thằng nhó này đúng giờ là thức dậy, không cho ăn là nó khóc váng nhà. Con hắn đã tháng rồi, trước kia do mẹ Điền Lệ trông giúp, mấy ngày trước cha của Điền Lệ bị trẹo chân, nhiệm vụ pha sữa liền rơi lên đầu Trương Đào.
Trương Đào ngáp dài, thấy Điền Lệ trở mình nhưng không tỉnh lại, liền kéo chăn lên đắp kín cho cô ta, đứa bé nắm trên giường nhìn mình không chớp, cười yếu ớt, mẹ Điền Lệ mới đi vài ngày, hắn đã bị thằng nhóc hành cho sức cùng lực kiệt.
Căn nhà thuê rất nhỏ, để đặt thêm chiếc giường cho đứa bé trong phòng ngủ, hắn phải chuyển tù quần áo ra ngoài phòng khách. Phòng khách chỉ còn đủ đặt thêm một cái ghế sô pha, bàn cũng phải chuyển thành bàn gấp, khi nào ăn cơm mới mang ra dùng. Giờ hắn và Điền Lệ chỉ là nhân viên bình thường, tình hình kinh tế không tốt lắm, tuy nhiên cộng lại cũng được hơn ., nhà Điền Lệ điều kiện khá hơn nhà của hắn còn đỡ, cha mẹ hắn đều sống ở nông thôn, chẳng có bảo hiểm y tế gì cả, chẳng may cha mẹ đau bệnh gì là phải tiêu phí rất lớn, nên mỗi tháng hắn phải dành dụm một ít, may nhờ giá nhà hiện hạ xuống còn thấy chút ít hi vọng, chứ cứ tăng vùn vụt như trước chắc cả đời phải sống trong căn nhà thuê tồi tàn này.
Trương Đào pha sữa xong, thử độ ấm, nhét bình sữa vào miệng đứa bé, đợi nó ăn no hắn cũng tỉnh hẳn ngủ, liền ra phòng khách hút thuốc. Có tiếng gõ cửa nho nhỏ, Trương Đào còn tưởng là của nhà hàng xóm, một lúc sau lại cộc cộc hai tiếng nữa, lần này nghe rất rõ ràng, trong lòng Trương Đào lấy làm lạ, giờ này còn ai tới nữa:
- Ai đấy?
- Tôi.
Tiếng này nghe rất quen, song không nhớ ra là ai, Trương Đào đi ra mở cửa, thấy Trương Giai Minh đứng trước mặt thì thất kinh:
- Sao anh lại quay về?
- Vì sao tôi không thể quay về?
Trương Giai Minh toàn thân vest đen, trong phòng chỉ có một cái đèn nhỏ, trông mặt hắn cực kỳ âm u.
Trương Đào há miệng, song không nói được gì, số tiền Trương Giai Minh chiếm đoạt được Lệ Cảnh gánh nợ cho rồi, không hề phạm pháp, đúng là hắn chẳng hề có lý do gì không về được?
- Không mời tôi vào sao?
Trương Giai Minh nhếch mép nói:
- Nhà nhỏ quá, đứa bé lại ngủ không say, có tiếng động là tỉnh ngay, có gì chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Trương Đào đi ra, đóng cửa lại, số di động của hắn không thay đổi, tin rằng Trương Giai Minh không quên, nửa đêm tìm đến đây, trong lòng hắn rất bất an cũng khó chịu, song không tiện lờ đi, lấy thuốc lá mời Trương Giai Minh:
- Anh có chuyện gì thì nói ở đây đi.
Trong lòng nghĩ, lúc đó anh ôm tiền bỏ chạy có nghĩ tới hoàn cảnh của tôi không?
- Cậu vẫn hận tôi à?
Trương Giai Minh cười:
- Lâm Tuyền ép sát như thế, chỉ muộn một chút thôi là không đi nổi nữa, tôi lo thân chưa xong, không có thời gian nghĩ cho cậu.
Trương Đào hừ một tiếng:
- Loại nhân vật nhỏ như tôi dù sao vẫn phải vật lộn sống thôi.
- Trước giờ tôi luôn coi trọng năng lực của cậu, nếu không phải là Lâm Tuyền khinh người thái quá, tôi đã chẳng rời Tĩnh Hải, thậm chí tôi xét tới việc đưa cậu lên làm trợ thủ riêng cho tôi.
Trương Đào chỉ ậm ừ, hắn không tin mấy loại lời này.