57, Trận Thứ Nhất Hoàn Toàn Thắng Lợi...
“ Đến, Duy Duy ăn đi.” Trong bữa cơm, Vương Tự Lập vẫn gắp đồ ăn cho Sở Duy Tiêu, rất ân cần.
Những người khác thì cười lạnh, tuy Sở Cố Hoài nghiêm mặt như cũ, nhưng Tiễn Tiểu Háo và Quách Mỹ Mỹ vẫn giữ thể diện cho hắn, mỗi khi hắn nói xong một câu các nàng đều cười một chút.
“ Tự Lập a, em cảm thấy Duy Duy nhà chúng ta thế nào?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Không tệ a, rất thông minh, rất dễ thương.” Vương Tự Lập sờ sờ đầu Sở Duy Tiêu, Sở Duy Tiêu mặt đỏ.
“ Vậy...... Em có ý định thu nhận hắn hay không? “ Tiễn Tiểu Háo tiếp tục hỏi, bất chấp Sở Cố Hoài liên túc đá chân nàng ở dưới bàn.
“ Tất nhiên rồi a, sau này chiều khoảng 4 giờ em đều lại đây đi.” Vương Tự Lập ánh mắt sáng ngời.
“ Ách, kỳ thật chúng ta còn có một chuyện muốn nhờ em.”
“ Chị cứ nói đi.” Vương Tự Lập buông bát đũa.
“ Là như thế này,bắt đầu từ ngày mai, chị phải đến sự vụ sở hỗ trợ chị Cố Hoài, bởi vì hai người bọn chị đều rất bận rộn, lại cảm thấy gửi Duy Duy cho ông bà ngoại hắn thì không tốt lắm, em là người trẻ tuổi, lại rất chuyên nghiệp, chúng ta muốn hỏi xem em có thể dành thời gian trông Duy Duy một chút được không, buổi chiều chúng ta sẽ đón hắn,vừa rồi chúng ta cũng hỏi qua hắn, hắn đã đồng ý, còn coi em có thấy phiền hay không thôi, nếu em bận, chúng ta chỉ còn cách gửi hắn cho ông bà nội trông nom.” Tiễn Tiểu Háo chờ mong nhìn Vương Tự Lập.
“ A, là việc này sao? Không vấn đề gì, Duy Duy rất ngoan, có thể có thể.” Vương Tự Lập sảng khoái đáp ứng.
“ Thật sao!? Cám ơn thầy Vương, tiền lương em muốn như thế nào cũng được!” Tiễn Tiểu Háo cao hứng nói. Sở Cố Hoài oán thầm trong lòng, đương nhiên là được rồi, đều là tiền mình kiếm.
“ A, tiền lương không quan trọng a, các chị trả tượng trưng là được rồi, em đáp ứng dạy Duy Duy không phải vì tiền, em chỉ muốn rèn luyện mình.” Vương Tự Lập nghiêm túc nói.
“ Ai, đứa nhỏ này thật tốt.” Tiễn Tiểu Háo vỗ vỗ bả vai Vương Tự Lập, bộ dáng giống như mình hơn hắn mười tuổi vậy.
Sở Duy Tiêu vẻ mặt hưng phấn, hắn thực thích người thầy thoạt nhìn rất yêu đời và đối xử tốt với mình.
“ Ai, Tiễn tỷ, em nghe Duy Duy nói hắn còn có một em gái. Có phải mặt mũm mĩm hồng hào dễ thương lắm không.” Vương Tự Lập chớp mắt to nhìn Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Ừ, Thước Thước rất đáng yêu, thích cười lắm.” Tiễn Tiểu Háo mỗi lần nhắc đến con gái vẻ mặt liền ngọt ngào.
“ Thế, em có thể ôm một cái không.” Vương Tự Lập chờ mong hỏi.
“ Có thể a, lát ăn xong cơm chiều Thước Thước cũng đói nên sẽ tỉnh, để chị pha sữa rồi em cho bé uống đi, lúc uống sữa rất ngoan, ai cho nàng uống nàng đều cười.” Tiễn Tiểu Háo cười nói.
“ Mình cũng muốn!” Quách Mỹ Mỹ miệng chứa đầy cơm la lên.
“ Lo ăn cơm của cậu đi, đừng phun đầy bàn chứ.” Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt chán ghét.
“ Ai......” Tề Tiểu Mi có chút bất đắc dĩ, rút tờ khăn giấy lau giúp Quách Mỹ Mỹ. Vương Tự Lập ái muội liếc mắt hai nàng một cái, che miệng cười trộm, bị Quách Mỹ Mỹ hung tợn trừng mắt liếc lại.
Sáng ngày hôm sau, Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo thức dậy, mở to hai mắt lờ mờ, Sở Cố Hoài giúp Tiễn Tiểu Háo chọn bộ váy lễ phục xinh đẹp, phối với đôi giày cao gót. Sau khi rửa mặt xong lại giúp nàng chuẩn bị kiểu tóc, chọn dây chuyền, xác định nàng có thể làm kinh diễm toàn trường, Sở Cố Hoài mới hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trao nụ hôn cổ vũ trên mặt nàng, tuy nhiên nhìn phía sau quả thật có sát thương hỏa lực rất cao,nhưng Sở Cố Hoài đã kịp thời đè nén ức chế xuống, giúp Tiễn Tiểu Háo bổ sung mấy món trang sức tao nhã, rồi lôi kéo nàng ra cửa phòng.
Sở Duy Tiêu đã dậy từ sớm, đem đồ ăn và cháo tối hôm qua hâm nóng, rồi pha cho các nàng mỗi người một ly sữa, khi các nàng đi ra là có thể ăn điểm tâm.
Tiễn Tiểu Háo vui mừng hôn Sở Duy Tiêu.
Ăn xong điểm tâm, Sở Cố Hoài liền lái xe đưa Sở Duy Tiêu đến nhà Vương Tự Lập, bởi vì Vương Tự Lập cũng ở trong đại viện, nên Sở Cố Hoài dám khẳng định đợi các nàng đi khỏi, ba trưởng bối Sở gia sẽ lập tức đến gõ cửa nhà Vương Tự Lập.
Nhàn nhã chở Tiễn Tiểu Háo vào sự vụ sở, Tiễn Tiểu Háo ôm Thước Thước xuống xe, hôm nay Tiễn Tiểu Háo thật đáng yêu hoạt bát, cho nên nói người đẹp nhờ lụa, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mấy năm nay nàng sống không uổng phí, học sinh trung học ăn mặc lộng lẫy hơn nàng nhiều, chả trách không ai theo đuổi nàng.
Vừa vào thang máy, Tiễn Tiểu Háo nhất thời cảm thấy áp lực bộc phát, bởi vì phải đi tầng cao nhất của sự vụ chỗ, cho nên trong lúc đó nhân viên sở không ngừng ra vào thang máy, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, mọi người vừa tiến vào đã đánh giá Tiễn Tiểu Háo, cô nương xinh đẹp thoạt nhìn không tới 22 tuổi trong lòng còn ôm một đứa bé, đây là con của nàng sao. Ngay cả tiểu Thước Thước cũng cảm nhận được áp lực đến từ bốn phương tám hướng, cái miệng nhỏ nhắn mếu sắp khóc, Sở Cố Hoài thấy tình thế không tốt, vội vàng tiếp nhận tiểu Thước Thước, cho đến khi nàng hết mếu.
“ Không hiểu sao mỗi lần chị ôm là không khó chịu nữa, sau này nó thân với chị hơn thì em biết làm thế nào đây.” Tiễn Tiểu Háo nhỏ giọng bên tai Sở Cố Hoài nghiến răng nghiến lợi.
“ Vậy cho em ôm.” Sở Cố Hoài đem Thước Thước cho Tiễn Tiểu Háo bế. Thước Thước thấy vậy miệng bắt đầu mếu, Tiễn Tiểu Háo đáng thương hề hề đối Thước Thước nói: Cục cưng đừng khóc mà, con khóc mẹ cũng muốn khóc theo.
Nói xong liền quay lại đem Thước Thước trả cho Sở Cố Hoài.
Đến tầng cao nhất, Sở Cố Hoài tay trái ôm Thước Thước, tay phải lôi kéo Tiễn Tiểu Háo tiến sự vụ sở.
“ Trời đất ơi......”
“ OMG......”
“ Háo Tử......”
Mọi người trong sự vụ sở đều há hốc mồm, chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, thật sự......Kinh diễm.
“ Háo Tử anh phải theo đuổi em!” Đinh Hiểu đứng lên lớn tiếng nói. Khi nhận được ánh mắt sắc như dao của Sở Cố Hoài hắn mới ý thức được vừa rồi mình rống lên cái gì.
“ Chậc chậc, thật là tai họa.” Tề Tiểu Mi bình tĩnh ngồi ở ghế bùi ngùi nói.
“ Một đáng yêu một gợi cảm, Lão Đại, càng xem càng thấy Háo Tử với cô rất xứng đôi.” An An bắt lấy cơ hội nịnh nọt.
“ Ờ.” Sở Cố Hoài nhẹ nhàng lên tiếng, khóe miệng vểnh lên, An An trong lòng cảm khái một tiếng, xem ra lần này nịnh nọt chính xác rồi.
“ Í, tiểu thiên sứ mũm mĩm!” Không biết là ai rống lên một tiếng, mọi người mới chú ý tới Thước Thước ở trong lòng Sở Cố Hoài, mọi người lập tức đều xông tới.
“ Nha, Lão Đại, con nhà ai vậy.” Trong lòng Đinh Hiểu lập tức dâng lên tình yêu của cha, đụng đụng tay mềm mại nhỏ bé của Thước Thước, trong lòng tỏa ra ấm áp.
“ Của em với chị Cố Hoài.” Tiễn Tiểu Háo kích động gào lên.
“ Gì......” Đinh Hiểu cứng ngắc, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy sao, hai người con gái có thể sinh em bé? Hay là nói, kỳ thật Lão Đại là nam!
“ Lão Đại cô!!!”
“ Sao?” Sở Cố Hoài nhíu mày nhìn Đinh Hiểu.
“ Cô! Cô không phải là nam chứ......”
“ Hí hí......” Nhóm đồng nghiệp nhất thời đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười.
“ Tiền thưởng tháng này trừ bớt đi.” Sở Cố Hoài bình thản nói.
“ A......”
“ Em với chị Cố Hoài nhận nuôi.” Tiễn Tiểu Háo mặt cắt không còn giọt máu giống Đinh Hiểu, vì sức tưởng tượng của hắn làm nàng thấy nhục nhã.
“ Như vậy a......” Đinh Hiểu ho khan hai tiếng hóa giải sự xấu hổ của mình.
“ Lão Đại! Cho tui ôm một cái đi......” An An vẻ mặt chờ mong nói.
“ Phải cẩn thận, bằng không Thước Thước sẽ khó chịu.” Sở Cố Hoài dặn dò thêm, đem Thước Thước cẩn thận đặt ở trong lòng An An.
“ Trời ơi, mềm mại quá, thật dễ thương.” An An vẻ mặt say mê.
“ Tui cũng muốn ôm.” Đinh Hiểu mắt long lanh nhìn An An.
“ Không cho.” Sở Cố Hoài quyết đoán cự tuyệt.
“ Tại sao a!?” Đinh Hiểu kêu rên.
“ Bởi vì cậu nói tôi là nam.”
“ Tui chỉ hỏi thôi mà.” Đinh Hiểu càng ngụy biện càng nhỏ giọng.
“ Tui quyết định năm nay kết hôn sang năm sinh em bé.” An An đem đứa nhỏ trả cho Sở Cố Hoài, hạ mục tiêu cho bản thân.
“ Mang đứa nhỏ rất phiền toái, mỗi lần nàng khóc lên là tra tấn người.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Tui không sợ.” An An kiên định nói.
“ Tui cũng vậy, năm nay kết hôn sang năm sinh em bé.” Đinh Hiểu lập tức lấy ra di động.
“ Alo, mẹ, là con, ngày hôm qua mẹ nói chuyện đi coi mắt, con đi, ừm, quyết định vậy đi.” Đinh Hiểu tốc chiến tốc thắng, nói xong điện thoại liền kiên định tiếp tục công tác, Tiễn Tiểu Háo trợn mắt há hốc mồm nhìn nhóm nhân viên sự vụ sở, nghĩ rằng mình ở đây ngây ngốc vài ngày nói không chừng cũng sẽ biến thành như vậy.
“ Từ nay, Háo Tử sẽ đến sự vụ sở hỗ trợ.” Sở Cố Hoài tuyên bố.
“ Cái gì?! Háo Tử không phải em mở quán trà sao?” Mọi người lại kinh hô.
“ Nàng tốt nghiệp Đại Học S hệ pháp luật, chín tháng mới vừa thi lấy bằng luật sư.” Sở Cố Hoài giải thích.
“ Trời đất ơi, Háo Tử rốt cuộc em còn có chuyện thần kỳ gì giấu diếm a.” Mọi người phản ứng y như Sở Cố Hoài lúc trước khi nghe được tin tức nóng hổi này
“ Về sau xin các vị chiếu cố nhiều hơn.” Tiễn Tiểu Háo cúi chào.
“ Không dám không dám.” Mọi người cười mị mị nhìn Tiễn Tiểu Háo, cảm thấy phu nhân thật sự là người có mị lực. Chả trách có thể quyến rũ Lão Đại a.
Náo loạn thật lâu, Sở Cố Hoài mới lôi kéo Tiễn Tiểu Háo đi hướng văn phòng, khi sắp vào cửa các nàng mới phát hiện Thôi Hi Lâm đang tựa vào cạnh cửa.
“ Chào Hi Lâm.” Tiễn Tiểu Háo vui tươi hớn hở chào hỏi Thôi Hi Lâm.
“ Chào.” Tiễn Tiểu Háo lựa chọn không nhìn Thôi Hi Lâm tái nhợt tươi cười cùng trắng bệch sắc mặt.
Sở Cố Hoài ngay cả nói cũng không nói gì với Thôi Hi Lâm, chỉ cười hướng nàng gật gật đầu, cũng không biết Sở Cố Hoài là thật không thấy hay là giả vờ không thấy, sau khi chào hỏi xong nàng liền thúc giục Tiễn Tiểu Háo bế Thước Thước vào phòng. Nhưng lúc mở cửa ngắm Thôi Hi Lâm liếc mắt một cái.
Các nàng không hề biết rằng khi Thôi Hi Lâm nghe Tiễn Tiểu Háo nói” Đây là con của tôi và chị Cố Hoài “ Tâm trạng nàng lúc ấy như rơi vào hố sâu không đáy, trước mắt một mảnh tối tăm bao phủ mãi không thấy ánh sáng.
Nếu không dựa vào tường, nàng sẽ không chịu nổi mà ngã xuống, hơn nữa lúc Sở Cố Hoài cười đối nàng gật đầu chào hỏi, ai cũng không thấy được đôi mắt nàng đã phiếm hồng, nụ cười này thật xa cách, nàng chỉ có thể thấy trong mắt Sở Cố Hoài ôn nhu và cưng chiều đó là khi nàng nhìn Tiễn Tiểu Háo, nhưng mà, tất cả những thứ này, đều không phải ình, lần đầu tiên Thôi Hi Lâm trải qua cảm giác hận một người.
Nhưng nàng hận thì có làm được gì đâu, cô gái hoạt bát vui vẻ bên người kia, bản thân mình nhìn cũng thích, huống chi là Sở Cố Hoài.
Cách đó không xa Tề Tiểu Mi đương nhiên chứng kiến hết tất cả, trong lòng không khỏi hận yêu tinh hại người Sở Cố Hoài. Bản thân mình rất thương cô gái này, nếu không phải bên người đã có quỷ phá phách Quách Mỹ Mỹ, nói không chừng sẽ thích Thôi Hi Lâm. Nhưng thế sự khó lường, xưa nay mình thích cô gái dịu dàng nhưng cuối cùng lại ở chung với Quách Mỹ Mỹ, ngay cả bản thân nàng còn không dám tin tưởng.
“ Đến, Duy Duy ăn đi.” Trong bữa cơm, Vương Tự Lập vẫn gắp đồ ăn cho Sở Duy Tiêu, rất ân cần.
Những người khác thì cười lạnh, tuy Sở Cố Hoài nghiêm mặt như cũ, nhưng Tiễn Tiểu Háo và Quách Mỹ Mỹ vẫn giữ thể diện cho hắn, mỗi khi hắn nói xong một câu các nàng đều cười một chút.
“ Tự Lập a, em cảm thấy Duy Duy nhà chúng ta thế nào?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Không tệ a, rất thông minh, rất dễ thương.” Vương Tự Lập sờ sờ đầu Sở Duy Tiêu, Sở Duy Tiêu mặt đỏ.
“ Vậy...... Em có ý định thu nhận hắn hay không? “ Tiễn Tiểu Háo tiếp tục hỏi, bất chấp Sở Cố Hoài liên túc đá chân nàng ở dưới bàn.
“ Tất nhiên rồi a, sau này chiều khoảng 4 giờ em đều lại đây đi.” Vương Tự Lập ánh mắt sáng ngời.
“ Ách, kỳ thật chúng ta còn có một chuyện muốn nhờ em.”
“ Chị cứ nói đi.” Vương Tự Lập buông bát đũa.
“ Là như thế này,bắt đầu từ ngày mai, chị phải đến sự vụ sở hỗ trợ chị Cố Hoài, bởi vì hai người bọn chị đều rất bận rộn, lại cảm thấy gửi Duy Duy cho ông bà ngoại hắn thì không tốt lắm, em là người trẻ tuổi, lại rất chuyên nghiệp, chúng ta muốn hỏi xem em có thể dành thời gian trông Duy Duy một chút được không, buổi chiều chúng ta sẽ đón hắn,vừa rồi chúng ta cũng hỏi qua hắn, hắn đã đồng ý, còn coi em có thấy phiền hay không thôi, nếu em bận, chúng ta chỉ còn cách gửi hắn cho ông bà nội trông nom.” Tiễn Tiểu Háo chờ mong nhìn Vương Tự Lập.
“ A, là việc này sao? Không vấn đề gì, Duy Duy rất ngoan, có thể có thể.” Vương Tự Lập sảng khoái đáp ứng.
“ Thật sao!? Cám ơn thầy Vương, tiền lương em muốn như thế nào cũng được!” Tiễn Tiểu Háo cao hứng nói. Sở Cố Hoài oán thầm trong lòng, đương nhiên là được rồi, đều là tiền mình kiếm.
“ A, tiền lương không quan trọng a, các chị trả tượng trưng là được rồi, em đáp ứng dạy Duy Duy không phải vì tiền, em chỉ muốn rèn luyện mình.” Vương Tự Lập nghiêm túc nói.
“ Ai, đứa nhỏ này thật tốt.” Tiễn Tiểu Háo vỗ vỗ bả vai Vương Tự Lập, bộ dáng giống như mình hơn hắn mười tuổi vậy.
Sở Duy Tiêu vẻ mặt hưng phấn, hắn thực thích người thầy thoạt nhìn rất yêu đời và đối xử tốt với mình.
“ Ai, Tiễn tỷ, em nghe Duy Duy nói hắn còn có một em gái. Có phải mặt mũm mĩm hồng hào dễ thương lắm không.” Vương Tự Lập chớp mắt to nhìn Tiễn Tiểu Háo hỏi.
“ Ừ, Thước Thước rất đáng yêu, thích cười lắm.” Tiễn Tiểu Háo mỗi lần nhắc đến con gái vẻ mặt liền ngọt ngào.
“ Thế, em có thể ôm một cái không.” Vương Tự Lập chờ mong hỏi.
“ Có thể a, lát ăn xong cơm chiều Thước Thước cũng đói nên sẽ tỉnh, để chị pha sữa rồi em cho bé uống đi, lúc uống sữa rất ngoan, ai cho nàng uống nàng đều cười.” Tiễn Tiểu Háo cười nói.
“ Mình cũng muốn!” Quách Mỹ Mỹ miệng chứa đầy cơm la lên.
“ Lo ăn cơm của cậu đi, đừng phun đầy bàn chứ.” Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt chán ghét.
“ Ai......” Tề Tiểu Mi có chút bất đắc dĩ, rút tờ khăn giấy lau giúp Quách Mỹ Mỹ. Vương Tự Lập ái muội liếc mắt hai nàng một cái, che miệng cười trộm, bị Quách Mỹ Mỹ hung tợn trừng mắt liếc lại.
Sáng ngày hôm sau, Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo thức dậy, mở to hai mắt lờ mờ, Sở Cố Hoài giúp Tiễn Tiểu Háo chọn bộ váy lễ phục xinh đẹp, phối với đôi giày cao gót. Sau khi rửa mặt xong lại giúp nàng chuẩn bị kiểu tóc, chọn dây chuyền, xác định nàng có thể làm kinh diễm toàn trường, Sở Cố Hoài mới hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trao nụ hôn cổ vũ trên mặt nàng, tuy nhiên nhìn phía sau quả thật có sát thương hỏa lực rất cao,nhưng Sở Cố Hoài đã kịp thời đè nén ức chế xuống, giúp Tiễn Tiểu Háo bổ sung mấy món trang sức tao nhã, rồi lôi kéo nàng ra cửa phòng.
Sở Duy Tiêu đã dậy từ sớm, đem đồ ăn và cháo tối hôm qua hâm nóng, rồi pha cho các nàng mỗi người một ly sữa, khi các nàng đi ra là có thể ăn điểm tâm.
Tiễn Tiểu Háo vui mừng hôn Sở Duy Tiêu.
Ăn xong điểm tâm, Sở Cố Hoài liền lái xe đưa Sở Duy Tiêu đến nhà Vương Tự Lập, bởi vì Vương Tự Lập cũng ở trong đại viện, nên Sở Cố Hoài dám khẳng định đợi các nàng đi khỏi, ba trưởng bối Sở gia sẽ lập tức đến gõ cửa nhà Vương Tự Lập.
Nhàn nhã chở Tiễn Tiểu Háo vào sự vụ sở, Tiễn Tiểu Háo ôm Thước Thước xuống xe, hôm nay Tiễn Tiểu Háo thật đáng yêu hoạt bát, cho nên nói người đẹp nhờ lụa, Tiễn Tiểu Háo cảm thấy mấy năm nay nàng sống không uổng phí, học sinh trung học ăn mặc lộng lẫy hơn nàng nhiều, chả trách không ai theo đuổi nàng.
Vừa vào thang máy, Tiễn Tiểu Háo nhất thời cảm thấy áp lực bộc phát, bởi vì phải đi tầng cao nhất của sự vụ chỗ, cho nên trong lúc đó nhân viên sở không ngừng ra vào thang máy, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, mọi người vừa tiến vào đã đánh giá Tiễn Tiểu Háo, cô nương xinh đẹp thoạt nhìn không tới 22 tuổi trong lòng còn ôm một đứa bé, đây là con của nàng sao. Ngay cả tiểu Thước Thước cũng cảm nhận được áp lực đến từ bốn phương tám hướng, cái miệng nhỏ nhắn mếu sắp khóc, Sở Cố Hoài thấy tình thế không tốt, vội vàng tiếp nhận tiểu Thước Thước, cho đến khi nàng hết mếu.
“ Không hiểu sao mỗi lần chị ôm là không khó chịu nữa, sau này nó thân với chị hơn thì em biết làm thế nào đây.” Tiễn Tiểu Háo nhỏ giọng bên tai Sở Cố Hoài nghiến răng nghiến lợi.
“ Vậy cho em ôm.” Sở Cố Hoài đem Thước Thước cho Tiễn Tiểu Háo bế. Thước Thước thấy vậy miệng bắt đầu mếu, Tiễn Tiểu Háo đáng thương hề hề đối Thước Thước nói: Cục cưng đừng khóc mà, con khóc mẹ cũng muốn khóc theo.
Nói xong liền quay lại đem Thước Thước trả cho Sở Cố Hoài.
Đến tầng cao nhất, Sở Cố Hoài tay trái ôm Thước Thước, tay phải lôi kéo Tiễn Tiểu Háo tiến sự vụ sở.
“ Trời đất ơi......”
“ OMG......”
“ Háo Tử......”
Mọi người trong sự vụ sở đều há hốc mồm, chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, thật sự......Kinh diễm.
“ Háo Tử anh phải theo đuổi em!” Đinh Hiểu đứng lên lớn tiếng nói. Khi nhận được ánh mắt sắc như dao của Sở Cố Hoài hắn mới ý thức được vừa rồi mình rống lên cái gì.
“ Chậc chậc, thật là tai họa.” Tề Tiểu Mi bình tĩnh ngồi ở ghế bùi ngùi nói.
“ Một đáng yêu một gợi cảm, Lão Đại, càng xem càng thấy Háo Tử với cô rất xứng đôi.” An An bắt lấy cơ hội nịnh nọt.
“ Ờ.” Sở Cố Hoài nhẹ nhàng lên tiếng, khóe miệng vểnh lên, An An trong lòng cảm khái một tiếng, xem ra lần này nịnh nọt chính xác rồi.
“ Í, tiểu thiên sứ mũm mĩm!” Không biết là ai rống lên một tiếng, mọi người mới chú ý tới Thước Thước ở trong lòng Sở Cố Hoài, mọi người lập tức đều xông tới.
“ Nha, Lão Đại, con nhà ai vậy.” Trong lòng Đinh Hiểu lập tức dâng lên tình yêu của cha, đụng đụng tay mềm mại nhỏ bé của Thước Thước, trong lòng tỏa ra ấm áp.
“ Của em với chị Cố Hoài.” Tiễn Tiểu Háo kích động gào lên.
“ Gì......” Đinh Hiểu cứng ngắc, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy sao, hai người con gái có thể sinh em bé? Hay là nói, kỳ thật Lão Đại là nam!
“ Lão Đại cô!!!”
“ Sao?” Sở Cố Hoài nhíu mày nhìn Đinh Hiểu.
“ Cô! Cô không phải là nam chứ......”
“ Hí hí......” Nhóm đồng nghiệp nhất thời đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười.
“ Tiền thưởng tháng này trừ bớt đi.” Sở Cố Hoài bình thản nói.
“ A......”
“ Em với chị Cố Hoài nhận nuôi.” Tiễn Tiểu Háo mặt cắt không còn giọt máu giống Đinh Hiểu, vì sức tưởng tượng của hắn làm nàng thấy nhục nhã.
“ Như vậy a......” Đinh Hiểu ho khan hai tiếng hóa giải sự xấu hổ của mình.
“ Lão Đại! Cho tui ôm một cái đi......” An An vẻ mặt chờ mong nói.
“ Phải cẩn thận, bằng không Thước Thước sẽ khó chịu.” Sở Cố Hoài dặn dò thêm, đem Thước Thước cẩn thận đặt ở trong lòng An An.
“ Trời ơi, mềm mại quá, thật dễ thương.” An An vẻ mặt say mê.
“ Tui cũng muốn ôm.” Đinh Hiểu mắt long lanh nhìn An An.
“ Không cho.” Sở Cố Hoài quyết đoán cự tuyệt.
“ Tại sao a!?” Đinh Hiểu kêu rên.
“ Bởi vì cậu nói tôi là nam.”
“ Tui chỉ hỏi thôi mà.” Đinh Hiểu càng ngụy biện càng nhỏ giọng.
“ Tui quyết định năm nay kết hôn sang năm sinh em bé.” An An đem đứa nhỏ trả cho Sở Cố Hoài, hạ mục tiêu cho bản thân.
“ Mang đứa nhỏ rất phiền toái, mỗi lần nàng khóc lên là tra tấn người.” Tiễn Tiểu Háo nói.
“ Tui không sợ.” An An kiên định nói.
“ Tui cũng vậy, năm nay kết hôn sang năm sinh em bé.” Đinh Hiểu lập tức lấy ra di động.
“ Alo, mẹ, là con, ngày hôm qua mẹ nói chuyện đi coi mắt, con đi, ừm, quyết định vậy đi.” Đinh Hiểu tốc chiến tốc thắng, nói xong điện thoại liền kiên định tiếp tục công tác, Tiễn Tiểu Háo trợn mắt há hốc mồm nhìn nhóm nhân viên sự vụ sở, nghĩ rằng mình ở đây ngây ngốc vài ngày nói không chừng cũng sẽ biến thành như vậy.
“ Từ nay, Háo Tử sẽ đến sự vụ sở hỗ trợ.” Sở Cố Hoài tuyên bố.
“ Cái gì?! Háo Tử không phải em mở quán trà sao?” Mọi người lại kinh hô.
“ Nàng tốt nghiệp Đại Học S hệ pháp luật, chín tháng mới vừa thi lấy bằng luật sư.” Sở Cố Hoài giải thích.
“ Trời đất ơi, Háo Tử rốt cuộc em còn có chuyện thần kỳ gì giấu diếm a.” Mọi người phản ứng y như Sở Cố Hoài lúc trước khi nghe được tin tức nóng hổi này
“ Về sau xin các vị chiếu cố nhiều hơn.” Tiễn Tiểu Háo cúi chào.
“ Không dám không dám.” Mọi người cười mị mị nhìn Tiễn Tiểu Háo, cảm thấy phu nhân thật sự là người có mị lực. Chả trách có thể quyến rũ Lão Đại a.
Náo loạn thật lâu, Sở Cố Hoài mới lôi kéo Tiễn Tiểu Háo đi hướng văn phòng, khi sắp vào cửa các nàng mới phát hiện Thôi Hi Lâm đang tựa vào cạnh cửa.
“ Chào Hi Lâm.” Tiễn Tiểu Háo vui tươi hớn hở chào hỏi Thôi Hi Lâm.
“ Chào.” Tiễn Tiểu Háo lựa chọn không nhìn Thôi Hi Lâm tái nhợt tươi cười cùng trắng bệch sắc mặt.
Sở Cố Hoài ngay cả nói cũng không nói gì với Thôi Hi Lâm, chỉ cười hướng nàng gật gật đầu, cũng không biết Sở Cố Hoài là thật không thấy hay là giả vờ không thấy, sau khi chào hỏi xong nàng liền thúc giục Tiễn Tiểu Háo bế Thước Thước vào phòng. Nhưng lúc mở cửa ngắm Thôi Hi Lâm liếc mắt một cái.
Các nàng không hề biết rằng khi Thôi Hi Lâm nghe Tiễn Tiểu Háo nói” Đây là con của tôi và chị Cố Hoài “ Tâm trạng nàng lúc ấy như rơi vào hố sâu không đáy, trước mắt một mảnh tối tăm bao phủ mãi không thấy ánh sáng.
Nếu không dựa vào tường, nàng sẽ không chịu nổi mà ngã xuống, hơn nữa lúc Sở Cố Hoài cười đối nàng gật đầu chào hỏi, ai cũng không thấy được đôi mắt nàng đã phiếm hồng, nụ cười này thật xa cách, nàng chỉ có thể thấy trong mắt Sở Cố Hoài ôn nhu và cưng chiều đó là khi nàng nhìn Tiễn Tiểu Háo, nhưng mà, tất cả những thứ này, đều không phải ình, lần đầu tiên Thôi Hi Lâm trải qua cảm giác hận một người.
Nhưng nàng hận thì có làm được gì đâu, cô gái hoạt bát vui vẻ bên người kia, bản thân mình nhìn cũng thích, huống chi là Sở Cố Hoài.
Cách đó không xa Tề Tiểu Mi đương nhiên chứng kiến hết tất cả, trong lòng không khỏi hận yêu tinh hại người Sở Cố Hoài. Bản thân mình rất thương cô gái này, nếu không phải bên người đã có quỷ phá phách Quách Mỹ Mỹ, nói không chừng sẽ thích Thôi Hi Lâm. Nhưng thế sự khó lường, xưa nay mình thích cô gái dịu dàng nhưng cuối cùng lại ở chung với Quách Mỹ Mỹ, ngay cả bản thân nàng còn không dám tin tưởng.