67. Thiết Lập Quan Hệ Đồng Minh...
“ Tiễn Tiểu Háo, lại đây.” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“ Chị.” Sở Cố Ngôn trừng to mắt nhìn về phía Sở Cố Hoài.
“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Sở Cố Hoài rồi ôm lấy nàng.
“ Cô......” Sở Cố Ngôn trước là kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười lên.
“ Cậu, cậu cười cái gì......” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy Sở Cố Ngôn có chút đáng sợ.
“ Tôi thích nam các người liền đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ người chị ấy ôm trong lòng có phải là nam không?” Sở Cố Hoài ngẩng đầu cười hỏi Sở ba ba Sở mẹ mẹ và Sở ông nội.
“ Chúng tôi có chủ động đoạn tuyệt quan hệ với cậu sao?” Sở Cố Hoài lạnh lùng mở miệng.
“ Cậu thật là xấu......” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn hắn.
“ Cô......” Sở Cố Ngôn không biết nên nói cái gì với cô bé đáng yêu này, ánh mắt sắc lẹm của chị mình từ xa xa bắn lại đây cũng đủ khiến hắn không chống đỡ nổi, hiện tại thầm nghĩ nên tìm một chỗ trốn.
“ Đi thôi.” Sở Cố Hoài kéo Tiễn Tiểu Háo bước đi.
“ Ưm, ông nội, ngày mai con đưa bọn nhóc lại đây nha.” Tiễn Tiểu Háo vừa đi theo Sở Cố Hoài vừa quay đầu lại nói với Sở ông nội.
“ Tốt.” Sở ông nội lên tiếng.
“ Mày đi đi, đừng tới đây nữa.” Sở ông nội vô lực phất phất tay bảo Sở Cố Ngôn cút đi.
“ Ba, mẹ......con đi trước.” Sở Cố Ngôn cầm áo khoác đứng lên, vết thương đau rát khiến hắn “Ây......” một tiếng, sau đó đối Sở ba ba và Sở mẹ mẹ cười cười, chậm rãi đi ra cửa.
Rời Sở gia, nụ cười trên mặt Sở Cố Ngôn rũ xuống dưới, ở ngoài hoa viên lại nhìn thấy bóng dáng Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo, các nàng đứng ở nơi đó, không biết Sở Cố Hoài đang nói chuyện với ai.
“ Đừng vào, nếu không cậu sẽ bị ông nội đánh chết.”
“ Sở Cố Hoài? Cố Ngôn đâu?”
“ Hừ.” Tiễn Tiểu Háo không hiểu sao mình chẳng thể có hảo cảm nổi với người đàn ông này, hừ một tiếng, ôm cánh tay Sở Cố Hoài.
“ Ơ, người bạn nhỏ......” Viên Văn nhìn Tiễn Tiểu Háo, cười.
“ Cậu mới là bạn nhỏ, cả nhà cậu đều là bạn nhỏ.” Tiễn Tiểu Háo phiên một cái xem thường.
“ Ha ha ha ha......” Viên Văn ha ha cười lên, Sở Cố Hoài cau mày, âm thầm nhéo Tiễn Tiểu Háo một cái.
“ A Văn.” Sở Cố Hoài nghe được giọng nói rất dịu dàng của Sở Cố Ngôn từ phía sau truyền đến.
“ Ra rồi?” Viên Văn nghe được tiếng Sở Cố Ngôn, vội vàng lướt qua các nàng đi đến phía sau.
“ Ông nội em đánh em?!” Đột nhiên, giọng Viên Văn cao đến quãng tám, Tiễn Tiểu Háo lập tức che cái lổ tai.
“ Có đau hay không?” Viên Văn nhìn lưng hắn, đau lòng hỏi.
“ Hơi hơi thôi, không thành vấn đề.”
Khóe miệng Sở Cố Hoài cong lên thành một nụ cười lạnh, kéo Tiễn Tiểu Háo bước đi.
“ Chị, đừng đi.” Sở Cố Hoài cảm nhận được em trai vươn tay túm lấy góc áo của nàng, tựa như trước đây cả hai cùng đi dạo phố, nàng sợ hắn đi lạc, luôn dặn bảo hắn phải nắm góc áo của nàng.
“ Tiểu Ngôn, cậu trở về làm gì?” Sở Cố Hoài buông tay Tiễn Tiểu Háo, xoay người sang chỗ khác hỏi.
“ Chị, em......em nhớ ba mẹ, nhớ ông nội......nhớ chị.” Sở Cố Ngôn ôm eo Sở Cố Hoài, đem mặt chôn ở trong ngực nàng.
Tiễn Tiểu Háo bỉu môi, cho rằng lãnh địa của mình đang bị xâm phạm. Dù có là chị em đi nữa nàng cũng không thích.
“ Nhiều năm qua, không điện thoại, không một tin nhắn, không bưu kiện, tôi không tin cậu nhớ tôi đến vậy.” Sở Cố Hoài nhìn khinh thường, tay lại dần dần xoa xoa lưng Sở Cố Ngôn.
“ Ây......”
“ Đau?” Sở Cố Hoài hỏi. Sở Cố Ngôn ở trong ngực Sở Cố Hoài không ngừng gật gật đầu.
“ Đáng đời.”
“ Chị, vẫn không thay đổi......” Sở Cố Ngôn buồn buồn nói.
“ Cái gì không thay đổi.”
“ Chị.”
“ Hửm?”
“ Vẫn bà chằn như vậy.”
“ Thằng quỷ. Cút đi!” Sở Cố Hoài hung hăng đạp chân Sở Cố Ngôn một phát.
“ A!” Sở Cố Ngôn la một tiếng, ngã vào trong lòng Viên Văn.
“ Hoan hô.” Tiễn Tiểu Háo vui sướng khi người gặp họa.
“ Chị, đây là tỷ phu?”
“ Phu cái con khỉ.” Sở Cố Hoài vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang phấn khích của Tiễn Tiểu Háo.
“ A
đã hiểu.” Sở Cố Ngôn cười gật gật đầu.
“ Hừ.” Tiễn Tiểu Háo bất mãn hừ một tiếng.
“ Thật đáng yêu.” Sở Cố Ngôn cười tủm tỉm nói.
“ Hí hí, tất nhiên rồi......” Tiễn Tiểu Háo không thèm khách khí, tất cả lời ca ngợi đều nhận hết.
Cuối cùng, Tiễn Tiểu Háo lại mời bọn hắn đến nhà làm khách, Sở Cố Hoài vốn không nghĩ cùng em trai ôn chuyện trong hoàn cảnh như thế này, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải mang theo oán giận sâu nặng trở về nhà.
“ Nè, đây là thuốc mỡ.” Sở Cố Hoài ném một lọ thuốc cho Sở Cố Ngôn rồi đi làm nước cho bọn hắn.
“ Ồ? Thuốc vẫn còn đầy.” Sở Cố Ngôn nhìn nhìn thuốc mỡ nói.
“ Đây là lần trước chị Cố Hoài dùng còn lại, bất quá chị ấy không bị nặng như cậu.” Tiễn Tiểu Háo giúp hắn mở ra, sau đó đưa cho Viên Văn, ý bảo hắn giúp Sở Cố Ngôn thoa thuốc.
“ Cái gì? Chị ấy cũng......”
“ Cậu thật vớ vẩn, họ đâu có dễ dàng chấp nhận như vậy......” Tiễn Tiểu Háo liếc hắn một cái.
“ Chẳng qua, Tiễn Tiểu Háo tôi đây được người người yêu quý, cho nên họ cũng không muốn làm khó chúng ta, Sở ông nội và Sở bá phụ Sở bá mẫu rất thích tôi.” Tiễn Tiểu Háo khoe khoang.
“ Khụ, có thể nhìn ra được.”
“ Hí hí.”
“ Mấy năm qua, cuộc sống thế nào?” Sở Cố Hoài cầm hai ly nước trái cây và vài chén thạch sữa Tiễn Tiểu Háo đã làm đi tới.
“ Vâng, cũng tốt lắm, em và A Văn ra nước ngoài kết hôn.” Tiễn Tiểu Háo nhìn thấy Viên Văn nắm tay Sở Cố Ngôn, Tiễn Tiểu Háo bắt chước, vội vàng bắt tay Sở Cố Hoài lại, làm cho ba người đều che miệng cười.
“ Cười cái gì.” Tiễn Tiểu Háo phản kháng nói.
“ Cô bạn nhỏ, khoe khoang rất xấu hổ.” Viên Văn nói nàng.
“ Ai thèm quan tâm mấy người chứ.” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn hắn.
“ Thực sự thú vị, chị, ánh mắt không tồi.” Sở Cố Ngôn cười nói.
“ Ờ.”
“ Kết hôn, vui vẻ sao?” Sở Cố Hoài nghiêm túc hỏi.
“ Vui vẻ.” Sở Cố Ngôn không chút do dự gật gật đầu.
“ Một chút vướng mắc cũng không có?” Sở Cố Hoài cầm lấy một chén thạch sữa, dùng thìa múc ít hạt đào nhét vào miệng Tiễn Tiểu Háo.
“ Có, cho nên em mới quay lại.” Sở Cố Ngôn mỉm cười.
“ Ờ, lầm đường biết quay đầu lại.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu. Miệng ăn thạch sữa, hàm hồ tán dương Sở Cố Ngôn.
“ Nếu vài năm trước đây em trở về, nhất định sẽ bị đánh chết.” Sở Cố Hoài nói.
“ Em biết, cho nên em chờ đến bây giờ mới trở về.” Sở Cố Ngôn cười tao nhã.
“ Oa, Ngôn cục cưng cậu rất ra dáng vương tử.” Tiễn Tiểu Háo sùng bái nhìn Sở Cố Ngôn.
“ Khụ khụ.” Sở Cố Hoài ho khan, nhắc nhở vợ mình chú ý một chút, rất có nguy cơ hồng hạnh vượt tường*.
“ Háo Tử cục cưng, cô cũng rất ra dáng công chúa.” Sở Cố Ngôn cũng bắt đầu trêu ghẹo Tiễn Tiểu Háo.
“ Hai người hợp thành một đôi đi.” Sở Cố Hoài không tức giận nói ra những lời này.
“ Hơ, chị, ăn dấm chua hả?” Sở Cố Ngôn cong lên phượng nhãn.
“ Ai, em tiếp nàng đi, Viên Văn, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Sở Cố Hoài đối Viên Văn nói.
“ Được.”
Sở Cố Hoài dẫn Viên Văn ra ban công, thấy Sở Cố Hoài vừa rời khỏi, Tiễn Tiểu Háo vội vàng tiến đến trước mặt Sở Cố Ngôn, muốn lấy một ít tin tức.
“ Ngôn cục cưng, cậu và chị Cố Hoài cùng nhau lớn lên phải không?” Tiễn Tiểu Háo hỏi han.
“ Cô nhảm nhí thật, chúng tôi chính là long phượng thai.” Sở Cố Ngôn nói lên lời này thật có chút kiêu ngạo.
“ Hơ, vậy cậu cho tôi biết một tí, chị Cố Hoài lúc nhỏ bộ dạng như thế nào.” Tiễn Tiểu Háo ngồi ở bên cạnh hắn, làm bộ dâng nước trái cây lấy lòng hắn.
“ Nàng?”
“ Ừm ừm.”
“ Tôi nói ra thì có lợi ích gì?” Sở Cố Ngôn quay đầu hỏi.
“ Tôi sẽ nói tốt về cậu trước mặt Sở ông nội.”
“ Thành giao.”
“ Nói mau nói mau.” Tiễn Tiểu Háo sốt ruột thúc giục.
“ Trước đây nàng cũng rất nghịch ngợm, leo cây, cướp tổ chim, bắt giun, ve sầu...vân vân, gì cũng làm.” Sở Cố Ngôn uống một ngụm nước trái cây.
“ Không phải chứ! Chị Cố Hoài từng làm mấy việc này sao?” Tiễn Tiểu Háo kinh ngạc hỏi, những chuyện này hồi nhỏ nàng chưa từng làm nhưng chị Cố Hoài cư nhiên lại làm.
“ Ờ, về sau nàng làm một lần thì ông nội liền đánh nàng một lần, không biết đã đánh gãy bao nhiêu cây roi nữa.” Sở Cố Ngôn cười mị mị nói.
“ Chả trách hôm đó nàng bình tĩnh như vậy, thì ra là đã quen bị đánh.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Đúng a, khi đó tôi rất dịu dàng ít nói, tất cả mọi người đều nói tôi và chị ấy tính cách tương phản, nhưng lúc nàng lên trung học liền bắt đầu chững chạc hẳn ra, ngược lại tôi thì có chút nổi loạn.”
“ Ừm, lên trung học thì chững chạc......” Tiễn Tiểu Háo áy náy nhớ lại lúc mình lên trung học, Đại ca Nhị ca mỗi ngày đến trường học, khiến mọi người đều biết nàng Tiễn Tiểu Háo là ai......
“ Ừm, nhớ trước đây học trung học tôi và chị chính là nhân vật ưu tú trong trường.”
“ Đương nhiên, chị Cố Hoài nhà tôi vĩ đại thế mà......” Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
“ Hửm? Vĩ đại? Nàng......Tính cách rất mạnh, lại cố chấp.” Sở Cố Ngôn không chút khách khí chê bai.
“ Hừ hừ, không dám đâu.” Tiễn Tiểu Háo nhỏ giọng phản bác.
“ Nhỏ giọng thể làm gì, chột dạ phải không. Nàng chính là người như vậy, chỉ có cô mới chịu đựng được nàng.”
“ Nàng rất yêu tôi.”
“ Nhìn ra được mà, đối tôi thì như vậy, đối với cô lại khác.” Sở Cố Ngôn có chút khó chịu.
“ Cậu ăn dấm chua.” Tiễn Tiểu Háo bén nhọn chỉ ra.
“ Hứ, ai thèm ăn dấm chua của một đứa con nít như cô.”
“ Vai vế tôi lớn hơn cậu đó nha!” Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt.
“ Rồi rồi rồi, lớn hơn. Cái đó, cho tôi ăn một miếng.” Sở Cố Ngôn nhìn chằm chằm chén thạch sữa trong tay Tiễn Tiểu Háo.
“ Cho cậu cho cậu.” Tiễn Tiểu Háo cho hắn một chén kèm theo cái thìa.
“ Cô làm?” Sở Cố Ngôn vừa ăn vừa hỏi.
“ Ừm ừm, có thể trông cậy vào chị cậu làm sao.” Tiễn Tiểu Háo thề rằng mình hoàn toàn không có ý khinh bỉ.
“ Cũng đúng, nàng mà làm mấy thứ này chắc chắn là ăn không được.” Sở Cố Ngôn đồng ý nói.
“ Hai người hùa nhau nói xấu chị?” Lúc này, Sở Cố Hoài và Viên Văn một trước một sau từ ban công đi tới.
“ Không có a, chị nghe lộn rồi.” Tiễn Tiểu Háo cười hì hì đến gần nàng.
“ Hôm nay đã làm phiền hai người rồi. Tôi và Tiểu Ngôn cáo từ.” Viên Văn đối Sở Cố Hoài nói.
“ Á, đi thôi.”
“ Nha đầu, hẹn gặp lại.” Viên Văn cười với Tiễn Tiểu Háo.
“ Á, hẹn gặp lại.”
Tiễn Tiểu Háo ngây ngốc phất phất tay về phía bọn họ.
“ Tôi sẽ lại đây tìm cô.” Sở Cố Ngôn trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo.
“ Được thôi.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Chị, tụi em về đây.”
“ Ừ, cầm theo thuốc mỡ.” Sở Cố Hoài vẫn lo lắng cho em trai, đem thuốc mỡ đưa cho hắn.
“ Hì hì. Vâng.”
Sở Cố Ngôn cười a a cầm thuốc mỡ Sở Cố Hoài cho hắn rồi ra ngoài, hôm nay hắn thật sự rất rất rất rất vui vẻ.
Chú thích:
*hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.
“ Tiễn Tiểu Háo, lại đây.” Sở Cố Hoài nhíu mày.
“ Chị.” Sở Cố Ngôn trừng to mắt nhìn về phía Sở Cố Hoài.
“ Chị Cố Hoài......” Tiễn Tiểu Háo chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Sở Cố Hoài rồi ôm lấy nàng.
“ Cô......” Sở Cố Ngôn trước là kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười lên.
“ Cậu, cậu cười cái gì......” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy Sở Cố Ngôn có chút đáng sợ.
“ Tôi thích nam các người liền đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ người chị ấy ôm trong lòng có phải là nam không?” Sở Cố Hoài ngẩng đầu cười hỏi Sở ba ba Sở mẹ mẹ và Sở ông nội.
“ Chúng tôi có chủ động đoạn tuyệt quan hệ với cậu sao?” Sở Cố Hoài lạnh lùng mở miệng.
“ Cậu thật là xấu......” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn hắn.
“ Cô......” Sở Cố Ngôn không biết nên nói cái gì với cô bé đáng yêu này, ánh mắt sắc lẹm của chị mình từ xa xa bắn lại đây cũng đủ khiến hắn không chống đỡ nổi, hiện tại thầm nghĩ nên tìm một chỗ trốn.
“ Đi thôi.” Sở Cố Hoài kéo Tiễn Tiểu Háo bước đi.
“ Ưm, ông nội, ngày mai con đưa bọn nhóc lại đây nha.” Tiễn Tiểu Háo vừa đi theo Sở Cố Hoài vừa quay đầu lại nói với Sở ông nội.
“ Tốt.” Sở ông nội lên tiếng.
“ Mày đi đi, đừng tới đây nữa.” Sở ông nội vô lực phất phất tay bảo Sở Cố Ngôn cút đi.
“ Ba, mẹ......con đi trước.” Sở Cố Ngôn cầm áo khoác đứng lên, vết thương đau rát khiến hắn “Ây......” một tiếng, sau đó đối Sở ba ba và Sở mẹ mẹ cười cười, chậm rãi đi ra cửa.
Rời Sở gia, nụ cười trên mặt Sở Cố Ngôn rũ xuống dưới, ở ngoài hoa viên lại nhìn thấy bóng dáng Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo, các nàng đứng ở nơi đó, không biết Sở Cố Hoài đang nói chuyện với ai.
“ Đừng vào, nếu không cậu sẽ bị ông nội đánh chết.”
“ Sở Cố Hoài? Cố Ngôn đâu?”
“ Hừ.” Tiễn Tiểu Háo không hiểu sao mình chẳng thể có hảo cảm nổi với người đàn ông này, hừ một tiếng, ôm cánh tay Sở Cố Hoài.
“ Ơ, người bạn nhỏ......” Viên Văn nhìn Tiễn Tiểu Háo, cười.
“ Cậu mới là bạn nhỏ, cả nhà cậu đều là bạn nhỏ.” Tiễn Tiểu Háo phiên một cái xem thường.
“ Ha ha ha ha......” Viên Văn ha ha cười lên, Sở Cố Hoài cau mày, âm thầm nhéo Tiễn Tiểu Háo một cái.
“ A Văn.” Sở Cố Hoài nghe được giọng nói rất dịu dàng của Sở Cố Ngôn từ phía sau truyền đến.
“ Ra rồi?” Viên Văn nghe được tiếng Sở Cố Ngôn, vội vàng lướt qua các nàng đi đến phía sau.
“ Ông nội em đánh em?!” Đột nhiên, giọng Viên Văn cao đến quãng tám, Tiễn Tiểu Háo lập tức che cái lổ tai.
“ Có đau hay không?” Viên Văn nhìn lưng hắn, đau lòng hỏi.
“ Hơi hơi thôi, không thành vấn đề.”
Khóe miệng Sở Cố Hoài cong lên thành một nụ cười lạnh, kéo Tiễn Tiểu Háo bước đi.
“ Chị, đừng đi.” Sở Cố Hoài cảm nhận được em trai vươn tay túm lấy góc áo của nàng, tựa như trước đây cả hai cùng đi dạo phố, nàng sợ hắn đi lạc, luôn dặn bảo hắn phải nắm góc áo của nàng.
“ Tiểu Ngôn, cậu trở về làm gì?” Sở Cố Hoài buông tay Tiễn Tiểu Háo, xoay người sang chỗ khác hỏi.
“ Chị, em......em nhớ ba mẹ, nhớ ông nội......nhớ chị.” Sở Cố Ngôn ôm eo Sở Cố Hoài, đem mặt chôn ở trong ngực nàng.
Tiễn Tiểu Háo bỉu môi, cho rằng lãnh địa của mình đang bị xâm phạm. Dù có là chị em đi nữa nàng cũng không thích.
“ Nhiều năm qua, không điện thoại, không một tin nhắn, không bưu kiện, tôi không tin cậu nhớ tôi đến vậy.” Sở Cố Hoài nhìn khinh thường, tay lại dần dần xoa xoa lưng Sở Cố Ngôn.
“ Ây......”
“ Đau?” Sở Cố Hoài hỏi. Sở Cố Ngôn ở trong ngực Sở Cố Hoài không ngừng gật gật đầu.
“ Đáng đời.”
“ Chị, vẫn không thay đổi......” Sở Cố Ngôn buồn buồn nói.
“ Cái gì không thay đổi.”
“ Chị.”
“ Hửm?”
“ Vẫn bà chằn như vậy.”
“ Thằng quỷ. Cút đi!” Sở Cố Hoài hung hăng đạp chân Sở Cố Ngôn một phát.
“ A!” Sở Cố Ngôn la một tiếng, ngã vào trong lòng Viên Văn.
“ Hoan hô.” Tiễn Tiểu Háo vui sướng khi người gặp họa.
“ Chị, đây là tỷ phu?”
“ Phu cái con khỉ.” Sở Cố Hoài vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang phấn khích của Tiễn Tiểu Háo.
“ A
đã hiểu.” Sở Cố Ngôn cười gật gật đầu.
“ Hừ.” Tiễn Tiểu Háo bất mãn hừ một tiếng.
“ Thật đáng yêu.” Sở Cố Ngôn cười tủm tỉm nói.
“ Hí hí, tất nhiên rồi......” Tiễn Tiểu Háo không thèm khách khí, tất cả lời ca ngợi đều nhận hết.
Cuối cùng, Tiễn Tiểu Háo lại mời bọn hắn đến nhà làm khách, Sở Cố Hoài vốn không nghĩ cùng em trai ôn chuyện trong hoàn cảnh như thế này, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải mang theo oán giận sâu nặng trở về nhà.
“ Nè, đây là thuốc mỡ.” Sở Cố Hoài ném một lọ thuốc cho Sở Cố Ngôn rồi đi làm nước cho bọn hắn.
“ Ồ? Thuốc vẫn còn đầy.” Sở Cố Ngôn nhìn nhìn thuốc mỡ nói.
“ Đây là lần trước chị Cố Hoài dùng còn lại, bất quá chị ấy không bị nặng như cậu.” Tiễn Tiểu Háo giúp hắn mở ra, sau đó đưa cho Viên Văn, ý bảo hắn giúp Sở Cố Ngôn thoa thuốc.
“ Cái gì? Chị ấy cũng......”
“ Cậu thật vớ vẩn, họ đâu có dễ dàng chấp nhận như vậy......” Tiễn Tiểu Háo liếc hắn một cái.
“ Chẳng qua, Tiễn Tiểu Háo tôi đây được người người yêu quý, cho nên họ cũng không muốn làm khó chúng ta, Sở ông nội và Sở bá phụ Sở bá mẫu rất thích tôi.” Tiễn Tiểu Háo khoe khoang.
“ Khụ, có thể nhìn ra được.”
“ Hí hí.”
“ Mấy năm qua, cuộc sống thế nào?” Sở Cố Hoài cầm hai ly nước trái cây và vài chén thạch sữa Tiễn Tiểu Háo đã làm đi tới.
“ Vâng, cũng tốt lắm, em và A Văn ra nước ngoài kết hôn.” Tiễn Tiểu Háo nhìn thấy Viên Văn nắm tay Sở Cố Ngôn, Tiễn Tiểu Háo bắt chước, vội vàng bắt tay Sở Cố Hoài lại, làm cho ba người đều che miệng cười.
“ Cười cái gì.” Tiễn Tiểu Háo phản kháng nói.
“ Cô bạn nhỏ, khoe khoang rất xấu hổ.” Viên Văn nói nàng.
“ Ai thèm quan tâm mấy người chứ.” Tiễn Tiểu Háo trừng mắt nhìn hắn.
“ Thực sự thú vị, chị, ánh mắt không tồi.” Sở Cố Ngôn cười nói.
“ Ờ.”
“ Kết hôn, vui vẻ sao?” Sở Cố Hoài nghiêm túc hỏi.
“ Vui vẻ.” Sở Cố Ngôn không chút do dự gật gật đầu.
“ Một chút vướng mắc cũng không có?” Sở Cố Hoài cầm lấy một chén thạch sữa, dùng thìa múc ít hạt đào nhét vào miệng Tiễn Tiểu Háo.
“ Có, cho nên em mới quay lại.” Sở Cố Ngôn mỉm cười.
“ Ờ, lầm đường biết quay đầu lại.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu. Miệng ăn thạch sữa, hàm hồ tán dương Sở Cố Ngôn.
“ Nếu vài năm trước đây em trở về, nhất định sẽ bị đánh chết.” Sở Cố Hoài nói.
“ Em biết, cho nên em chờ đến bây giờ mới trở về.” Sở Cố Ngôn cười tao nhã.
“ Oa, Ngôn cục cưng cậu rất ra dáng vương tử.” Tiễn Tiểu Háo sùng bái nhìn Sở Cố Ngôn.
“ Khụ khụ.” Sở Cố Hoài ho khan, nhắc nhở vợ mình chú ý một chút, rất có nguy cơ hồng hạnh vượt tường*.
“ Háo Tử cục cưng, cô cũng rất ra dáng công chúa.” Sở Cố Ngôn cũng bắt đầu trêu ghẹo Tiễn Tiểu Háo.
“ Hai người hợp thành một đôi đi.” Sở Cố Hoài không tức giận nói ra những lời này.
“ Hơ, chị, ăn dấm chua hả?” Sở Cố Ngôn cong lên phượng nhãn.
“ Ai, em tiếp nàng đi, Viên Văn, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Sở Cố Hoài đối Viên Văn nói.
“ Được.”
Sở Cố Hoài dẫn Viên Văn ra ban công, thấy Sở Cố Hoài vừa rời khỏi, Tiễn Tiểu Háo vội vàng tiến đến trước mặt Sở Cố Ngôn, muốn lấy một ít tin tức.
“ Ngôn cục cưng, cậu và chị Cố Hoài cùng nhau lớn lên phải không?” Tiễn Tiểu Háo hỏi han.
“ Cô nhảm nhí thật, chúng tôi chính là long phượng thai.” Sở Cố Ngôn nói lên lời này thật có chút kiêu ngạo.
“ Hơ, vậy cậu cho tôi biết một tí, chị Cố Hoài lúc nhỏ bộ dạng như thế nào.” Tiễn Tiểu Háo ngồi ở bên cạnh hắn, làm bộ dâng nước trái cây lấy lòng hắn.
“ Nàng?”
“ Ừm ừm.”
“ Tôi nói ra thì có lợi ích gì?” Sở Cố Ngôn quay đầu hỏi.
“ Tôi sẽ nói tốt về cậu trước mặt Sở ông nội.”
“ Thành giao.”
“ Nói mau nói mau.” Tiễn Tiểu Háo sốt ruột thúc giục.
“ Trước đây nàng cũng rất nghịch ngợm, leo cây, cướp tổ chim, bắt giun, ve sầu...vân vân, gì cũng làm.” Sở Cố Ngôn uống một ngụm nước trái cây.
“ Không phải chứ! Chị Cố Hoài từng làm mấy việc này sao?” Tiễn Tiểu Háo kinh ngạc hỏi, những chuyện này hồi nhỏ nàng chưa từng làm nhưng chị Cố Hoài cư nhiên lại làm.
“ Ờ, về sau nàng làm một lần thì ông nội liền đánh nàng một lần, không biết đã đánh gãy bao nhiêu cây roi nữa.” Sở Cố Ngôn cười mị mị nói.
“ Chả trách hôm đó nàng bình tĩnh như vậy, thì ra là đã quen bị đánh.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Đúng a, khi đó tôi rất dịu dàng ít nói, tất cả mọi người đều nói tôi và chị ấy tính cách tương phản, nhưng lúc nàng lên trung học liền bắt đầu chững chạc hẳn ra, ngược lại tôi thì có chút nổi loạn.”
“ Ừm, lên trung học thì chững chạc......” Tiễn Tiểu Háo áy náy nhớ lại lúc mình lên trung học, Đại ca Nhị ca mỗi ngày đến trường học, khiến mọi người đều biết nàng Tiễn Tiểu Háo là ai......
“ Ừm, nhớ trước đây học trung học tôi và chị chính là nhân vật ưu tú trong trường.”
“ Đương nhiên, chị Cố Hoài nhà tôi vĩ đại thế mà......” Tiễn Tiểu Háo đắc ý nói.
“ Hửm? Vĩ đại? Nàng......Tính cách rất mạnh, lại cố chấp.” Sở Cố Ngôn không chút khách khí chê bai.
“ Hừ hừ, không dám đâu.” Tiễn Tiểu Háo nhỏ giọng phản bác.
“ Nhỏ giọng thể làm gì, chột dạ phải không. Nàng chính là người như vậy, chỉ có cô mới chịu đựng được nàng.”
“ Nàng rất yêu tôi.”
“ Nhìn ra được mà, đối tôi thì như vậy, đối với cô lại khác.” Sở Cố Ngôn có chút khó chịu.
“ Cậu ăn dấm chua.” Tiễn Tiểu Háo bén nhọn chỉ ra.
“ Hứ, ai thèm ăn dấm chua của một đứa con nít như cô.”
“ Vai vế tôi lớn hơn cậu đó nha!” Tiễn Tiểu Háo trừng lớn ánh mắt.
“ Rồi rồi rồi, lớn hơn. Cái đó, cho tôi ăn một miếng.” Sở Cố Ngôn nhìn chằm chằm chén thạch sữa trong tay Tiễn Tiểu Háo.
“ Cho cậu cho cậu.” Tiễn Tiểu Háo cho hắn một chén kèm theo cái thìa.
“ Cô làm?” Sở Cố Ngôn vừa ăn vừa hỏi.
“ Ừm ừm, có thể trông cậy vào chị cậu làm sao.” Tiễn Tiểu Háo thề rằng mình hoàn toàn không có ý khinh bỉ.
“ Cũng đúng, nàng mà làm mấy thứ này chắc chắn là ăn không được.” Sở Cố Ngôn đồng ý nói.
“ Hai người hùa nhau nói xấu chị?” Lúc này, Sở Cố Hoài và Viên Văn một trước một sau từ ban công đi tới.
“ Không có a, chị nghe lộn rồi.” Tiễn Tiểu Háo cười hì hì đến gần nàng.
“ Hôm nay đã làm phiền hai người rồi. Tôi và Tiểu Ngôn cáo từ.” Viên Văn đối Sở Cố Hoài nói.
“ Á, đi thôi.”
“ Nha đầu, hẹn gặp lại.” Viên Văn cười với Tiễn Tiểu Háo.
“ Á, hẹn gặp lại.”
Tiễn Tiểu Háo ngây ngốc phất phất tay về phía bọn họ.
“ Tôi sẽ lại đây tìm cô.” Sở Cố Ngôn trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo.
“ Được thôi.” Tiễn Tiểu Háo gật gật đầu.
“ Chị, tụi em về đây.”
“ Ừ, cầm theo thuốc mỡ.” Sở Cố Hoài vẫn lo lắng cho em trai, đem thuốc mỡ đưa cho hắn.
“ Hì hì. Vâng.”
Sở Cố Ngôn cười a a cầm thuốc mỡ Sở Cố Hoài cho hắn rồi ra ngoài, hôm nay hắn thật sự rất rất rất rất vui vẻ.
Chú thích:
*hồng hạnh vượt tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.