Lại là một ngày bận bịu, phải nhọc công suy nghĩ của Trần Tĩnh Kỳ. Từ sắc mặt hắn không khó để nhận ra điều đó, có phần uể oải.
Bước qua đại môn, tiến nhập sảnh đường, Trần Tĩnh Kỳ liền trông thấy một thân ảnh cao kều bưng trà nước đứng đợi, bên cạnh là Bao Bọc Vàng đang ngồi giở sổ sách ghi ghi chép chép, dáng vẻ rất đỗi tập trung, tới nỗi chẳng nhận ra vừa mới có người tiến vào, phải đợi đến khi Mục Chân lên tiếng thì mới chịu hoàn hồn.
- Công tử!
Bao Bọc Vàng nhanh chóng đứng dậy, hướng Trần Tĩnh Kỳ tiến lại.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, liếc xem mớ sổ sách trên bàn:
- Lão Bao, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
- Công tử, chẳng phải hồi sáng ngài bảo ta biên soạn tài liệu đấy ư?
- À, đúng là có chuyện này...
Trần Tĩnh Kỳ vỗ trán, môi cười nhạt.
Hắn tiến đến bên ghế, ngồi xuống, quay sang gọi Mục Chân.
- Công tử, ngài dùng trà.
- Cứ để đó đi.
Trần Tĩnh Kỳ che miệng ngáp dài, ra chiều mệt mỏi.
- Mục Chân, ta thấy hơi nhức đầu, ngươi bấm huyệt giúp ta.
- Vâng, công tử.
Việc xoa bóp, bấm huyệt này Mục Chân sớm không còn khó chịu nữa. Với nàng nó đã trở thành thông lệ. Kể từ lúc về lại đế đô, hầu như mỗi ngày nàng đều được Trần Tĩnh Kỳ cho gọi, hoặc đấm lưng xoa bóp hoặc bấm huyệt hầu trà, riết rồi cũng quen. Dù sao hơn một năm qua, Mục Chân nàng đã được đối đãi rất tốt, so với lúc còn ở trong cung thì cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
- Công tử, nhìn ngài có vẻ mệt mỏi, hay là để ta nấu cho ngài một thang thuốc bổ?
Bao Bọc Vàng nhìn Trần Tĩnh Kỳ đang khép hờ đôi mắt hưởng thụ ôn nhu, đề xuất.
- Lão Bao, không cần đâu.
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:
- Hôm nay chỉ là có nhiều việc phải bàn, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi....
Trần Tĩnh Kỳ đúng đã rất mệt, vừa trở về phòng, đặt lưng xuống giường là lập tức ngủ luôn. Trong cơn mơ màng, hắn hình như đã nghe thấy tiếng bước chân, ngửi được mùi hương thanh thuần, cảm giác có ai đó đứng bên giường nhìn mình...
Một giấc mơ, Trần Tĩnh Kỳ cho là như vậy. Bởi vì khi hắn thức giấc, bên trong căn phòng chỉ có mỗi mình hắn, cánh cửa thì vẫn đóng kín im lìm.
"Xem ra dạo này đúng là đã suy nghĩ quá nhiều."
Hắn lắc đầu, cười tự giễu.
...
Trần Tĩnh Kỳ ngủ có hơi lâu, thành thử buổi cơm chiều lại trở thành cơm tối.
Bên trong phòng ăn, như thường lệ, hắn với Bao Bọc Vàng và Bao Tự cùng ăn chung, bên cạnh mấy tì nữ Mục Chân, Tiểu Uyển, Chiêu Thanh đứng hầu.
Không như mọi ngày, hôm nay Trần Tĩnh Kỳ có vẻ hơi lạ. Hắn ngồi nhìn mấy món ăn vừa được các thị nữ mang lên, thay vì lập tức gắp ăn thì lại trầm ngâm ngắm nhìn, trong ánh mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
- Công tử, có gì không đúng sao?
Bao Tự lên tiếng hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên:
- Bao Tự, thức ăn hôm nay...
- Thức ăn hôm nay? Công tử ngài không thích?
- Không phải. Chỉ là...
Mấy món ăn trên bàn, có hai món mà hắn rất quen thuộc: cá rô kho nghệ và canh cải cá rô. Hai món này, chúng chính là sở trường của Lê Ngọc Chân. Lúc còn làm Án sát sứ ở Hà Nam, trong những lần ghé xuống thôn Đoài, hắn vẫn thường được Lê Ngọc Chân nàng chiêu đãi. Bây giờ trông thấy, dạ lại không khỏi nhớ thương...
- Công tử, những món ăn hôm nay là đặc biệt vì ngài mà chuẩn bị đấy. Ngài ăn thử xem có vừa miệng không?
Trần Tĩnh Kỳ thoáng ngó Bao Tự, song chẳng nói gì. Hắn nghĩ nàng cũng giống như hắn, nhớ về Lê Ngọc Chân.
Nhanh chóng ổn định lại tâm tình, hắn cầm đũa, gắp miếng cá kho bỏ vào trong chén, đưa cơm vào miệng.
Cơm cá mới nhai, còn chưa kịp nuốt qua cổ họng thì khuôn mặt hắn đã ngưng lại, thần thái biến chuyển hoàn toàn.
- Công tử, ngài sao vậy? Không hợp khẩu vị?
- Bao Tự, món cá này...
Trần Tĩnh Kỳ hết nhìn đĩa cá kho lại đến nhìn người, kích động lạ thường. Trong đầu hắn đang nghĩ đến một khả năng...
- Bao Tự, có phải... có phải là...?
Mùi vị ấy, hắn chắc chắn không lầm. Là ai nấu chứ? Bản thân Bao Tự vốn chẳng thạo bếp núc, còn những đầu bếp trong phủ, cho dù có được Bao Tự miêu tả, chỉ dẫn thì cũng khó có thể nấu ra giống y chang được. Cách thức, hương vị, màu sắc... đây đích thị là của Lê Ngọc Chân.
Thế nhưng... chỗ này là đế đô. Lê Ngọc Chân làm sao ở đây được?
Trần Tĩnh Kỳ nhìn chằm Bao Tự, chờ nghe giải đáp.
Cũng may là Bao Tự đã không bắt hắn phải chờ đợi quá lâu. Nàng cười khẽ, rồi xoay đầu sang bên trái, hướng chỗ bức rèm che cất tiếng:
- Hai người có thể đi ra được rồi.
Bức rèm che bỗng rung động, nấp ở phía sau, một thân ảnh chầm chậm bước ra.
Quần đen, áo sẫm, tóc cột vải thô, trong bộ đồ thôn quê đơn sơ bình dị, Lê Ngọc Chân có chút khẩn trương đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ.
- Ng... Ngọc Chân?!
Nhận ra người trước mặt, xác định bản thân cũng không hề hoa mắt, Trần Tĩnh Kỳ kích động hô tên. Hắn bật dậy, lập tức bước nhanh, hay đúng hơn là chạy tới.
- Nàng... Là nàng thật sao?!
- Cũng đã đứng ở trước mặt ông rồi, lẽ nào còn có thể giả?
Lê Ngọc Chân thấp giọng nói, sắc thái có hơi ngượng ngùng.
Trần Tĩnh Kỳ thì không bận tâm nhiều như vậy, vừa nghe được thanh âm quen thuộc thuở nào liền dang tay ôm chằm lấy, khiến Lê Ngọc Chân phải một phen hoảng hốt kinh hô.
Nàng không nghĩ Trần Tĩnh Kỳ hắn lại kích động tới mức này a!
- Ô-Ông quan lớn...!
- Ngọc Chân, ta nhớ nàng...
Câu nói thâm tình ngay lập tức khiến Lê Ngọc Chân ngưng hẳn động tác, quên luôn việc phải vùng ra.
Lúc mới lên đây, trong lòng nàng đã lo nghĩ nhiều lắm. Nàng sợ Trần Tĩnh Kỳ chẳng được như mình mong đợi, sợ hắn đổi thay, đã thôi không còn thương tưởng nữa. Nhưng mà bây giờ, khi thấy phản ứng của hắn trước hai món ăn dân dã nàng đã chuẩn bị kia, rồi cái ôm vui mừng, câu nói nhớ thương này... Nàng tin rồi. Trần Tĩnh Kỳ hắn quả chân tâm thật dạ với nàng.
Môi nở một nụ cười hạnh phúc, Lê Ngọc Chân tựa đầu lên vai của nam nhân mà bản thân đã cam nguyện đi theo.
- Hừm!
Bỗng, từ phía sau lưng, một tiếng hắng truyền đến tai Lê Ngọc Chân, khiến nàng giật mình.
Nàng quên mất là phụ thân vẫn đang ở ngay sau lưng!
Bộ dáng cuống quýt, Lê Ngọc Chân đem Trần Tĩnh Kỳ đẩy ra, chân bước lùi, đầu cúi thấp.
- Tiên sinh... ừm... xin thứ cho ta đã thất lễ. Vừa rồi... ta thật sự không nhìn thấy tiên sinh.
- Công tử ngài không nhìn thấy ta, điều đó không thể là lý do để ngài được quyền ôm ấp con gái ta như vậy.
Lê Công Lượng đáp trả, ngữ khí chẳng vui vẻ gì mấy.
- Cha...
Lê Ngọc Chân lên tiếng, như muốn cầu tình.
Sau khi cho đám người Mục Chân lui xuống hết, lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới mời hai cha con Lê Công Lượng, Lê Ngọc Chân ngồi vào bàn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện...
Qua một buổi tối, hai đợt chuyện trò, Trần Tĩnh Kỳ đã thấu tỏ nguồn cơn. Thì ra sau khi hắn trở về kinh thành, ở thôn quê Lê Ngọc Chân vẫn hằng đêm thương nhớ, đôi lần hướng phụ thân Lê Công Lượng của mình bóng gió thăm dò, đề cập đến chuyện hôn nhân.
Cha con sống cùng nhau bao nhiêu năm, tâm ý con gái, Lê Công Lượng há có thể không nhìn ra?
Thú thật trong lòng hắn chẳng nguyện, nhưng vì thấy Lê Ngọc Chân ưu tư sầu muộn, rốt cuộc đành gật đầu ưng thuận, thu xếp lên kinh.
Nghe tới đây, Trần Tĩnh Kỳ đã không giấu được vui mừng:
- Tiên sinh, nói vậy là tiên sinh đã đồng ý cho ta cưới Ngọc Chân?
- Cưới?
Nét mặt chẳng lộ buồn vui, Lê Công Lượng hồi đáp:
- Công tử, thân phận, hoàn cảnh hiện tại của ngài, cưới xin e là không mấy thích hợp. Thêm nữa, Công Lượng tôi cũng không có nói sẽ đem Ngọc Chân gả cho ngài.