Hôm nay vẫn như thường lệ, Trần Tĩnh Kỳ lại vào cung dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa. Có điều, khác với mọi khi, trừ sách vở bút nghiên ra thì những học trò của hắn còn mang theo một món đồ vật nữa. Mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn chung có thể thấy đều là vật giá trị, cực kì đắt đỏ.
Để làm gì?
Đáp án chỉ có một: tặng. Và người được nhận chính là Trần Tĩnh Kỳ. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với hắn, hay đúng hơn là những người dạy học như hắn. Tại Hạng quốc, mỗi năm đúng vào ngày này thì học trò sẽ hướng thầy mình dâng lên một món lễ vật. Không quy định hình thức, nhưng tất cả đều ngầm hiểu nó phải là thứ có ý nghĩa đối với người học trò ấy, bởi như vậy thì mới thể hiện được tấm lòng tôn kính của họ.
Trần Tĩnh Kỳ vốn chẳng quan trọng gì lắm. Đối với hắn, lễ vật có cũng được mà không có cũng được. Dẫu sao việc hắn hắn đứng lớp giảng dạy, bất quá chỉ là theo ý tứ của Hạng đế Lý Uyên, do Hoàng hậu Triệu Cơ tiến cử. Hắn xem nó như công việc chứ không phải nghề nghiệp. Thầy? Ai muốn thì nhìn nhận, không muốn thì thôi. Ở trong mắt hắn, đáng để hắn coi là học trò, chân thành đối đãi duy cũng mỗi một mình tiểu công chúa Lý Long Tranh. Có phần do ảnh hưởng từ mối quan hệ với Bình phi Lâm Thục Nhu, song phần nhiều vẫn là vì hắn thực tâm yêu mến cô bé. Lý Long Tranh, đứa trẻ này quả thật rất ngoan, dung mạo lại vô cùng khả ái nữa.
Thiên vị? Ừ, thì hắn thiên vị. Ai bảo hắn là người yêu thích cái đẹp đây?
Hửm?
Vừa bước vào trong lớp, chân mày của Trần Tĩnh Kỳ liền bất giác cau lại. Chào các học trò xong, hắn lập tức hỏi:
- Các trò, có ai thấy Long Tranh đâu không?
Bên dưới, bốn vị hoàng tử quay mặt nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu. Một đứa đứng lên nói:- Thưa thầy, hôm nay Long Tranh không đến lớp ạ.
Không đi học?
Chuyện này thật quái lạ. Lý Long Tranh vốn là đứa trẻ hiếu học, trước nay đều chăm chỉ đến lớp mỗi ngày, thậm chí dù bệnh cũng cố gắng đi. Hôm nay lại đột nhiên nghỉ học thế này, quả chẳng bình thường. Phải biết, mới hôm trước sức khoẻ cô bé vẫn còn rất tốt.
"Trong ngày đặc biệt này nó lại nghỉ học, Thục Nhu cũng không thấy tới, hẳn đã có chuyện gì rồi."
Dạ dù lo lắng, muốn lập tức chạy đến Trường Xuân cung ngay, nhưng rốt cuộc Trần Tĩnh Kỳ vẫn đành phải kìm giữ bước chân. Hậu cung tai vách mạch rừng, một nam nhân như hắn đâu thể tùy tiện muốn đi đâu thì đâu. Trừ phi có ai đó dẫn đường, thân phận kiểu như Hoàng hậu Triệu Cơ.
Bất đắc dĩ, hắn tạm đem một chút bất an trong lòng đè xuống, lưu ở Thái Bình Lâu để mà giảng dạy.
...
Dạy được một lúc, cũng không lâu, Trần Tĩnh Kỳ bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa chính. Phía xa xa, có bóng người đang tiến lại. Hình dáng kia đối với hắn phải nói đã vô cùng quen thuộc.
- Các trò hãy tiếp tục xem sách, ta ra ngoài một chút.
Nói rồi, hắn liền đem cuốn sách đang cầm trên tay để xuống bàn, hướng cửa lớn bước ra.
- Nương nương.
- An vương.
Khoác trên người bộ cung trang màu trắng, đơn giản mà tinh tế, Lâm Thục Nhu tiến thêm mấy bước. Trên gương mặt nàng, không khó để nhìn ra vẻ khẩn trương, lo lắng.
Trần Tĩnh Kỳ là người tinh ý, thấy vậy liền hỏi ngay:
- Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?
- Long Tranh... An vương, mau giúp ta đi khuyên nhủ nó.
Quả nhiên là Long Tranh đã có chuyện!
Vốn thực tâm yêu quý cô bé, lại rất để ý Lâm Thục Nhu nên vừa nghe vậy, Trần Tĩnh Kỳ lập tức đồng ý. Hắn thậm chí chẳng đợi Lâm Thục Nhu trình bày cớ sự đã quay vào trong căn dặn học trò, kế đấy đi ra giục nàng, bảo dẫn mình đến chỗ Lý Long Tranh.
...
Trên đường, Lâm Thục Nhu đã đem đầu đuôi câu chuyện tường thuật lại. Theo như lời nàng kể thì vì chuẩn bị quà tặng cho Trần Tĩnh Kỳ, tiểu công chúa Lý Long Tranh đã bỏ nhiều công sức, cả tháng trời nay vẫn thường dậy sớm thức khuya để làm. Khác với mấy vị hoàng huynh của mình, thay vì một thứ có sẵn, cô bé quyết định sẽ tự mình tạo ra. Lễ vật mà cô bé muốn tặng là một bức tranh thêu. Từng đường kim mũi chỉ, mỗi một hoạ tiết, hết thảy đều có tâm tình gửi gắm...
Hôm nay, bức tranh ấy rốt cuộc đã hoàn thành, vốn dĩ sẽ được cô bé mang đến lớp làm lễ vật dâng tặng, thế nhưng là... Hỏng rồi. Bức tranh ấy, nó đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Lý do bởi tại Lý Long Cân - nhị thập nhất hoàng tử của Đại Hạng - đứa con thứ hai của Hoàng phi Triệu Phi Yến.
Trên đường đi đến lớp, tiểu công chúa đã chạm mặt Lý Long Cân. Lý Long Cân nhìn thấy bức tranh thêu nọ, liền giật đi, cố tình trêu chọc. Sau một hồi chạy đảo đông tây, cuối cùng Lý Long Cân đã đem bức tranh ném lên cây, rồi cười ha hả, phủi mông rời đi.
Lúc này, bên cạnh Lý Long Tranh chỉ có mỗi mình cung nữ Hạ Hỉ, đoạn đường lại vắng. Hạ Hỉ có nói để đi tìm người đến giúp, song Lý Long Tranh giữ lại. Cô bé vì sợ trễ giờ học nên lệnh cho Hạ Hỉ đỡ mình lên để lấy bức tranh. Hạ Hỉ có can ngăn, nhưng cô bé không nghe, nhất quyết bảo làm. Bất đắc dĩ, Hạ Hỉ đành tuân theo, cho cô bé đứng lên vai mình, rồi nâng đỡ.
Mặc dù Hạ Hỉ đã rất cẩn thận dùng tay ôm giữ, nhưng bất trắc vẫn cứ xảy ra. Trong lúc rướn người lên để lấy bức tranh bị mắc kẹt trên cây, đầu mũi chân của tiểu công chúa Lý Long Tranh đã bị xê dịch ra ngoài tấm vai Hạ Hỉ, dẫn đến té ngã. Còn may, nhờ Hạ Hỉ phản ứng kịp nên cô bé cũng không chịu thương tích gì. Chỉ là bức tranh... Thời điểm Lý Long Tranh té ngã, tay cô bé đã nắm được một đầu bức tranh thêu, nhưng do đầu còn lại vẫn còn mắc kẹt, lại bất ngờ bị kéo xuống, thành thử...
Mất cả tháng trời mới hoàn thành được bức tranh mà bây giờ lại hỏng, tiểu công chúa Lý Long Tranh sao có thể đừng thương tâm đây?
Cô bé đã khóc. Chỉ ngồi đó, dưới gốc cây nọ ôm lấy bức tranh mà khóc. Hạ Hỉ dẫu khuyên nhủ thế nào cô bé cũng không nghe, chỉ còn biết quay trở về Trường Xuân cung bẩm báo cho Lâm Thục Nhu biết. Hay tin, Lâm Thục Nhu lập tức chạy đến xem, cũng lựa lời an ủi. Song, hết thảy đều vô ích.