Triệu Thụy Miên là lần thứ ba điều chế thất bại đan dược. Cô vốn chưa từng muốn làm thứ này. Phần lớn trước đây đều dùng tiền mua. Nhờ đó mà cô biết được, bán đan dược thật sự rất lời, cô cũng đã bị lỗ một đống tiền. So với mua thảo dược về nhà tự điều chế, mua ở bên ngoài đúng là đắt muốn đòi mạng.
Nhưng nói đắt thì cũng đúng thôi. Muốn điều chế đan dược trước tiên phải có năng lực ổn định, kiến thức rộng rãi, lại có kiên nhẫn ngồi hàng tháng trời. Triệu Thụy Miên mệt muốn chết. Cô nhìn vào cánh cửa vẫn còn đóng im ỉm kia, giống như chỉ là một thứ đồ nội thất bình thường.
Triệu Thụy Miên trèo xuống khỏi giường, muốn tìm thứ gì đó lót bụng. Cô đã năm ngày không ăn không uống gì rồi. Triệu Thụy Miên vừa đợi mỳ tôm chín vừa lật sách cổ xem lại một lượt. Có thể cô bỏ sót một chi tiết quan trọng nào đó chăng. Đan dược này rất cần thiết cho thuật hồi hương.
Mặc dù trong sách không đề cập đến lúc nào thì có thể thoát ra khỏi thuật này, chỉ nói đúng một câu "Đến lúc cần sẽ lập tức trở lại" nhưng cũng không biết lúc cần là lúc nào. Đan dược mà cô đang điều chế là loại sử dụng có thể lập tức trở lại hiện tại. Nhưng cần một thời gian khá lâu mới thành quả.
Triệu Thụy Miên kẹp sách vào nách, bưng tô mỳ tôm, cẩn thận đi lên lầu. Cô đặt tô mỳ trên bàn học của Đặng Vân Du, nhìn qua một loạt sách vật lí lượng tử trên bàn. Thật không hiểu nổi, con gái sao có thể học được những thứ này. Triệu Thụy Miên húp sùn sụt nước mỳ. Ánh mắt bỗng dừng lại túi gấm đang phát sáng yếu ớt của mình.
Chết rồi, mấy ngày nay chỉ lo một lòng luyện đan dược, không biết rằng túi gấm đã phát sáng bao lâu. Triệu Thụy Miên lập tức bỏ đũa xuống, lấy trong túi ra một viên thủy tinh đang phát sáng yếu ớt. Nháy mắt, phát hiện ra điều không ổn, cô tức tốc chạy nhanh về nhà. Triệu Thụy Miên về nhà thì thấy bóng tối vẫn luôn bao trùm, không có gì khác biệt.
Cô chạy lên phòng mình, nhìn quanh một lượt. Vẫn không có gì. Triệu Thụy Miên gấp rút mở ngăn kéo thứ hai ra.
Trống không. Không có cái gì.
Tại sao lại không có cái gì? Cô hoảng hốt lục tìm khắp ngăn kéo cũng không tìm thấy gương Định Thần.
Tại sao lại không có? Cô nhớ rõ ràng đã để nó ở đây. Cầu thủy tinh đã báo động tức là đã có kẻ đến trộm đồ. Ở đây làm sao có kẻ biết đến sự tồn tại của gương Định Thần chứ? Trừ phi lão hoàng đế phái một thuộc hạ đến thế giới này để làm nhiệm vụ.
Cái này lại càng không thể. Lão ta không dám đánh cược đâu. Vả lại một kẻ biết nhà của cô hẳn phải theo dõi cô. Triệu Thụy Miên không lí nào lại không cảm nhận được kẻ nào ở gần. Cô nghiến răng nghiến lợi. Thật thâm độc. Cô vốn tưởng đến đây rồi lão không thể làm được gì. Cẩu hoàng đế!
Chắc chắn gương Định Thần đã bị lão cướp được. Hoặc là sắp đưa tới tận tay, hoặc là đang nằm trong tay lão rồi. Mà nếu như vậy, Vương An Cơ hẳn đang gặp nguy hiểm rất lớn. Triệu Thụy Miên không cách nào báo động được với Vương An Cơ, cô rối rắm nghĩ cách.
Khoan nói những chuyện khác, trước tiên phải phong ấn nơi này lại. Nếu tên kia lại một lần nữa đến thì sao? Đáng tiếc ở đây không có camera thành phố. Để tránh xảy ra chuyện kì lạ, cô đã sớm cắt hết thiết bị có thể ghi hình được ở bán kính 1km gần đây rồi. Triệu Thụy Miên khép cửa lại, niệm chú cho Thiên Khu trượng xuất hiện
Bây giờ, căn nhà của cô, người ngoài nhìn vào vốn chỉ là một khu đất trống mà thôi. Triệu Thụy Miên vuốt ngực, cũng may chỉ lấy gương Định Thần, nếu gài cả ám khí ở đây, thế chẳng phải ban nãy cô đã chết không nhắm mắt rồi sao? Quá thâm độc, cô đã quá coi thường lão già kia rồi. Lão đây là đang muốn tuyệt đường sống của cô đây mà.
Triệu Thụy Miên trở về nhà Đặng Vân Du. Nếu bây giờ cô đến Chân Nhân thành, đây chẳng phải đúng với ý đồ của lão ta, muốn cá mè một lưới hay sao? Triệu Thụy Miên đi tới đi lui trong phòng, đầu suy nghĩ đau đến muốn nổ tung. Cô chỉ cầu mong tên trộm kia chưa đưa gương Định Thần cho lão hoàng đế.
Cô phải đi tìm kẻ trộm này.
Điện thoại reo inh ỏi làm cắt dòng suy nghĩ của cô. Triệu Thụy Miên nhìn màn hình hiển thị, trái tim khẽ trùng xuống. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy cái tên Điền Định Siêu trong nhật ký cuộc gọi của mình. Nó làm cô nhớ lại quãng thời gian vài năm ngắn ngủi kia. Mỗi ngày đến trường, mỗi sáng thức dậy, Triệu Thụy Miên đều mong mỏi được gặp Điền Định Siêu.
Năm đó, hai người bọn họ học chung trường. Triệu Thụy Miên là thành phần bát đản nhất trường, còn Điền Định Siêu là nam sinh toàn diện nhất trường. Chính là bộ mặt của toàn trường, là người mỗi lúc đi giao lưu hoặc lên phát biểu, luôn có mặt của Điền Định Siêu.
- Thụy Miên, em đang ở đâu vậy? Anh đến nhà em, tại sao lại không thấy nữa rồi... - Giọng nói Điền Định Siêu mang theo hoảng loạn cực độ. Giống hệt như lúc trước có một lần khi mẹ hắn đến tìm cô.
- Định Siêu, anh đừng tìm tôi nữa. - Cô tin hắn. Nếu hắn nói không có quan hệ gì với Liễu Ly Châu thì chính là như vậy.
- Em nói cái gì vậy? Em đừng đùa nữa. Anh có mua vé xem phim cho em đây. Chẳng phải em nói thích đi xem phim à?
- Tất cả đã không còn như trước đây rồi. Anh có biết không? - Triệu Thụy Miên cắn răng, lệ tràn khóe mi - Chúng ta không thể nào ở bên cạnh nhau.
Rồi sau này, sẽ có một ngày cô và hắn sẽ kết thúc. Bởi vì cô là một pháp sư, mà hắn chỉ là một con người bình thường. Cô sẽ mãi không chết, còn hắn thì càng ngày càng già đi. Điền Định Siêu nghe vậy, tim lộp bộp một tiếng. Hắn cầm chặt điện thoại.
- Thụy Miên, em đang ở đâu. Nói cho anh biết, anh muốn gặp em.
- Chúng ta đừng cứ thế này mãi nữa. Anh hãy đi tìm người mới đi. Tôi... không thích hợp.
- Cái gì mà không thích hợp. Trước đây được thì bây giờ cũng được.
Triệu Thụy Miên thổn thức, cô che ống nghe lại. Từng dòng nước mắt tuông rơi. Trái tim dần thắt lại không phải vì đau lòng, mà là vì một thời lãng phí thanh xuân của Điền Định Siêu. Ngày đó cô không nên tình cờ đến nhà thi đấu xem anh thi toán, càng không nên vô tình vạch trần người chơi gian lận, đòi lại công đạo cho trường mình.
Cô run rẩy nhấn phím tắt máy. Buông thả điện thoại. Điền Định Siêu, là một ước mơ cô không thể nào với tới. Điền Định Siêu, chỉ là một nốt nhạc trong cuộc đời đầy thăng trầm, dài đằng đẵng của cô.
Ở bên kia, Điền Định Siêu hai mắt đỏ rực, liên tục gọi lại nhưng không ai bắt máy. Hắn nhét điện thoại vào túi quần, muốn bắt taxi đi tìm người, nhưng vô lực cũng không biết cô đang ở đâu. Triệu Thụy Miên vì cái gì mà xuất hiện rồi lại biến mất?
Tay vừa chạm lên cửa taxi, cả người hắn rùng một cái. Mấy ngón tay lơ lửng trên không giật giật. Tài xế không nhịn được, thò đầu ra ngoài nói một tiếng.
- Này anh, có lên không?
Điền Định Siêu không nói một tiếng, xoay người bỏ đi. Hắn đi đến một cái buồng ATM. Hai mắt vô hồn, một tay Điền Định Siêu mở cửa, ánh sáng phía bên kia phát ra. Người ta thấy hắn bước vào buồng ATM, nhưng lại chẳng thấy người bên trong, còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Điền Định Siêu bước qua một ngôi điện nguy nga. Đi thêm vài bước nữa, bên trong gian phòng chính là Chân Nhân đế đang ngồi với ái phi trên giường, thưởng rượu ngon, ăn vật lạ, nhìn ca kĩ múa hát. Khung cảnh hết sức hoang lạc hưởng thụ. Chân Nhân Chiêu Minh thấy hắn đến, chỉ cúi người lấy vật trên tay hắn, dâng lên cho Chân Nhân đế.
Hoàng đế đang vuốt cằm ái phi, chuẩn bị hạ xuống một cái hôn thì Chân Nhân Chiêu Minh ngắt lão. Lão không vui nhíu mày dời tầm mắt, nhìn thấy vật kia, lão hai mắt sáng lấp lánh. Buông người đẹp trong lòng ra, lão chạm bàn tay thô già vào gương Định Thần.
- Đúng là gương Định Thần rồi. Chính là nó...
- Hoàng đế. Chúc mừng ngài đã đạt được tâm nguyện bấy lâu.
- Đúng vậy. Haha, đúng vậy. Làm việc không tồi. Đúng là không tồi mà. - Tần quý phi ngồi bên cạnh thấy hoàng đế vui cũng vang lời chúc mừng. Hoàng đế cười đến mức lộ ra nếp nhăn ở hai mắt - Đề nghị của ngươi quả không tồi, Chiêu Minh. Ban thưởng cho ngươi.
- Đa tạ hoàng đế.
- À, còn nữa. Tên kia... - Hoàng đế chỉ Điền Định Siêu - Nể tình hắn làm rất tốt. Cho hắn trở về, rồi thả hắn đi.
- Vâng. - Chân Nhân Chiêu Minh nhìn Điền Định Siêu không khác gì một con rối kia.
Triệu Thụy Miên đừng tưởng hắn ở đây thì không làm được gì. Hắn đã sớm tính toán tất cả. Gài thuật trên dây chuyền Thiên Khu, nhân lúc cướp ngục hỗn loạn mà thả vào cặp của Đặng Vân Du, đến khi linh hồn quỷ ám kia tìm được một người thích hợp tự động nhập vào.
Điền Định Siêu lập tức trở thành con rối của họ, từ bên này, hắn có thể theo dõi được mọi thứ bên kia, kể cả việc Đặng Vân Du và Vương An Cơ lên kế hoạch đến đây, bàn kế hoạch thế nào. Điền Định Siêu dễ dàng lấy được gương Định Thần, lại dễ dàng đem đến được đây. Triệu Thụy Miên có chết cũng không ngờ được lão tính kế sâu xa như vậy. Bằng không, cô ta sẽ tức phát điên.
Điền Định Siêu dạo này cứ hay quên một số việc từng xảy ra, ví dụ như đêm đó hắn đã đi đâu, làm gì. Sáng hôm sau hoàn toàn không nhớ. Có lẽ hắn mong muốn tìm Triệu Thụy Miên đến điên rồi. Điền Định Siêu mở cửa bước ra, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào mắt.
Hắn đưa tay che hai mắt lại, nheo nheo. Lại nghe thấy âm thanh buổi sáng tấp nập xe cộ. Trước mặt hiện ra người mà hắn luôn tìm kiếm bấy lâu. Tựa như chỉ là một giấc mơ, Triệu Thụy Miên dưới buổi sáng nhiều năm trước đứng dưới gốc cây, nói hắn: "Đi mau lên, sắp vào lớp rồi!"
- Thụy Miên... - Hắn lẩm bẩm như nói mơ.
- Điền Định Siêu. - Triệu Thụy Miên thật sự gọi tên hắn, còn rõ rõ ràng ràng. Hắn không phải mơ, hắn toang đưa tay chạm vào cô - Sao anh lại ở đây? - Giọng nói cô mang theo chút run rẩy khó tin.
- Tại sao anh không thể ở đây?
- Đây là...
Triệu Thụy Miên nhíu mày, cầm la bàn trên tay. Nhìn Điền Định Siêu giống như bị say nắng đến choáng váng, không chút tỉnh táo. Cô giật người hắn lại.
- Nói đi, tại sao anh lại ở đây? - Cảm giác Triệu Thụy Miên chạm vào người, Điền Định Siêu nhoẻn miệng cười.
- Anh đi tìm em. Rốt cuộc... cũng tìm được.
Nhưng nói đắt thì cũng đúng thôi. Muốn điều chế đan dược trước tiên phải có năng lực ổn định, kiến thức rộng rãi, lại có kiên nhẫn ngồi hàng tháng trời. Triệu Thụy Miên mệt muốn chết. Cô nhìn vào cánh cửa vẫn còn đóng im ỉm kia, giống như chỉ là một thứ đồ nội thất bình thường.
Triệu Thụy Miên trèo xuống khỏi giường, muốn tìm thứ gì đó lót bụng. Cô đã năm ngày không ăn không uống gì rồi. Triệu Thụy Miên vừa đợi mỳ tôm chín vừa lật sách cổ xem lại một lượt. Có thể cô bỏ sót một chi tiết quan trọng nào đó chăng. Đan dược này rất cần thiết cho thuật hồi hương.
Mặc dù trong sách không đề cập đến lúc nào thì có thể thoát ra khỏi thuật này, chỉ nói đúng một câu "Đến lúc cần sẽ lập tức trở lại" nhưng cũng không biết lúc cần là lúc nào. Đan dược mà cô đang điều chế là loại sử dụng có thể lập tức trở lại hiện tại. Nhưng cần một thời gian khá lâu mới thành quả.
Triệu Thụy Miên kẹp sách vào nách, bưng tô mỳ tôm, cẩn thận đi lên lầu. Cô đặt tô mỳ trên bàn học của Đặng Vân Du, nhìn qua một loạt sách vật lí lượng tử trên bàn. Thật không hiểu nổi, con gái sao có thể học được những thứ này. Triệu Thụy Miên húp sùn sụt nước mỳ. Ánh mắt bỗng dừng lại túi gấm đang phát sáng yếu ớt của mình.
Chết rồi, mấy ngày nay chỉ lo một lòng luyện đan dược, không biết rằng túi gấm đã phát sáng bao lâu. Triệu Thụy Miên lập tức bỏ đũa xuống, lấy trong túi ra một viên thủy tinh đang phát sáng yếu ớt. Nháy mắt, phát hiện ra điều không ổn, cô tức tốc chạy nhanh về nhà. Triệu Thụy Miên về nhà thì thấy bóng tối vẫn luôn bao trùm, không có gì khác biệt.
Cô chạy lên phòng mình, nhìn quanh một lượt. Vẫn không có gì. Triệu Thụy Miên gấp rút mở ngăn kéo thứ hai ra.
Trống không. Không có cái gì.
Tại sao lại không có cái gì? Cô hoảng hốt lục tìm khắp ngăn kéo cũng không tìm thấy gương Định Thần.
Tại sao lại không có? Cô nhớ rõ ràng đã để nó ở đây. Cầu thủy tinh đã báo động tức là đã có kẻ đến trộm đồ. Ở đây làm sao có kẻ biết đến sự tồn tại của gương Định Thần chứ? Trừ phi lão hoàng đế phái một thuộc hạ đến thế giới này để làm nhiệm vụ.
Cái này lại càng không thể. Lão ta không dám đánh cược đâu. Vả lại một kẻ biết nhà của cô hẳn phải theo dõi cô. Triệu Thụy Miên không lí nào lại không cảm nhận được kẻ nào ở gần. Cô nghiến răng nghiến lợi. Thật thâm độc. Cô vốn tưởng đến đây rồi lão không thể làm được gì. Cẩu hoàng đế!
Chắc chắn gương Định Thần đã bị lão cướp được. Hoặc là sắp đưa tới tận tay, hoặc là đang nằm trong tay lão rồi. Mà nếu như vậy, Vương An Cơ hẳn đang gặp nguy hiểm rất lớn. Triệu Thụy Miên không cách nào báo động được với Vương An Cơ, cô rối rắm nghĩ cách.
Khoan nói những chuyện khác, trước tiên phải phong ấn nơi này lại. Nếu tên kia lại một lần nữa đến thì sao? Đáng tiếc ở đây không có camera thành phố. Để tránh xảy ra chuyện kì lạ, cô đã sớm cắt hết thiết bị có thể ghi hình được ở bán kính 1km gần đây rồi. Triệu Thụy Miên khép cửa lại, niệm chú cho Thiên Khu trượng xuất hiện
Bây giờ, căn nhà của cô, người ngoài nhìn vào vốn chỉ là một khu đất trống mà thôi. Triệu Thụy Miên vuốt ngực, cũng may chỉ lấy gương Định Thần, nếu gài cả ám khí ở đây, thế chẳng phải ban nãy cô đã chết không nhắm mắt rồi sao? Quá thâm độc, cô đã quá coi thường lão già kia rồi. Lão đây là đang muốn tuyệt đường sống của cô đây mà.
Triệu Thụy Miên trở về nhà Đặng Vân Du. Nếu bây giờ cô đến Chân Nhân thành, đây chẳng phải đúng với ý đồ của lão ta, muốn cá mè một lưới hay sao? Triệu Thụy Miên đi tới đi lui trong phòng, đầu suy nghĩ đau đến muốn nổ tung. Cô chỉ cầu mong tên trộm kia chưa đưa gương Định Thần cho lão hoàng đế.
Cô phải đi tìm kẻ trộm này.
Điện thoại reo inh ỏi làm cắt dòng suy nghĩ của cô. Triệu Thụy Miên nhìn màn hình hiển thị, trái tim khẽ trùng xuống. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy cái tên Điền Định Siêu trong nhật ký cuộc gọi của mình. Nó làm cô nhớ lại quãng thời gian vài năm ngắn ngủi kia. Mỗi ngày đến trường, mỗi sáng thức dậy, Triệu Thụy Miên đều mong mỏi được gặp Điền Định Siêu.
Năm đó, hai người bọn họ học chung trường. Triệu Thụy Miên là thành phần bát đản nhất trường, còn Điền Định Siêu là nam sinh toàn diện nhất trường. Chính là bộ mặt của toàn trường, là người mỗi lúc đi giao lưu hoặc lên phát biểu, luôn có mặt của Điền Định Siêu.
- Thụy Miên, em đang ở đâu vậy? Anh đến nhà em, tại sao lại không thấy nữa rồi... - Giọng nói Điền Định Siêu mang theo hoảng loạn cực độ. Giống hệt như lúc trước có một lần khi mẹ hắn đến tìm cô.
- Định Siêu, anh đừng tìm tôi nữa. - Cô tin hắn. Nếu hắn nói không có quan hệ gì với Liễu Ly Châu thì chính là như vậy.
- Em nói cái gì vậy? Em đừng đùa nữa. Anh có mua vé xem phim cho em đây. Chẳng phải em nói thích đi xem phim à?
- Tất cả đã không còn như trước đây rồi. Anh có biết không? - Triệu Thụy Miên cắn răng, lệ tràn khóe mi - Chúng ta không thể nào ở bên cạnh nhau.
Rồi sau này, sẽ có một ngày cô và hắn sẽ kết thúc. Bởi vì cô là một pháp sư, mà hắn chỉ là một con người bình thường. Cô sẽ mãi không chết, còn hắn thì càng ngày càng già đi. Điền Định Siêu nghe vậy, tim lộp bộp một tiếng. Hắn cầm chặt điện thoại.
- Thụy Miên, em đang ở đâu. Nói cho anh biết, anh muốn gặp em.
- Chúng ta đừng cứ thế này mãi nữa. Anh hãy đi tìm người mới đi. Tôi... không thích hợp.
- Cái gì mà không thích hợp. Trước đây được thì bây giờ cũng được.
Triệu Thụy Miên thổn thức, cô che ống nghe lại. Từng dòng nước mắt tuông rơi. Trái tim dần thắt lại không phải vì đau lòng, mà là vì một thời lãng phí thanh xuân của Điền Định Siêu. Ngày đó cô không nên tình cờ đến nhà thi đấu xem anh thi toán, càng không nên vô tình vạch trần người chơi gian lận, đòi lại công đạo cho trường mình.
Cô run rẩy nhấn phím tắt máy. Buông thả điện thoại. Điền Định Siêu, là một ước mơ cô không thể nào với tới. Điền Định Siêu, chỉ là một nốt nhạc trong cuộc đời đầy thăng trầm, dài đằng đẵng của cô.
Ở bên kia, Điền Định Siêu hai mắt đỏ rực, liên tục gọi lại nhưng không ai bắt máy. Hắn nhét điện thoại vào túi quần, muốn bắt taxi đi tìm người, nhưng vô lực cũng không biết cô đang ở đâu. Triệu Thụy Miên vì cái gì mà xuất hiện rồi lại biến mất?
Tay vừa chạm lên cửa taxi, cả người hắn rùng một cái. Mấy ngón tay lơ lửng trên không giật giật. Tài xế không nhịn được, thò đầu ra ngoài nói một tiếng.
- Này anh, có lên không?
Điền Định Siêu không nói một tiếng, xoay người bỏ đi. Hắn đi đến một cái buồng ATM. Hai mắt vô hồn, một tay Điền Định Siêu mở cửa, ánh sáng phía bên kia phát ra. Người ta thấy hắn bước vào buồng ATM, nhưng lại chẳng thấy người bên trong, còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Điền Định Siêu bước qua một ngôi điện nguy nga. Đi thêm vài bước nữa, bên trong gian phòng chính là Chân Nhân đế đang ngồi với ái phi trên giường, thưởng rượu ngon, ăn vật lạ, nhìn ca kĩ múa hát. Khung cảnh hết sức hoang lạc hưởng thụ. Chân Nhân Chiêu Minh thấy hắn đến, chỉ cúi người lấy vật trên tay hắn, dâng lên cho Chân Nhân đế.
Hoàng đế đang vuốt cằm ái phi, chuẩn bị hạ xuống một cái hôn thì Chân Nhân Chiêu Minh ngắt lão. Lão không vui nhíu mày dời tầm mắt, nhìn thấy vật kia, lão hai mắt sáng lấp lánh. Buông người đẹp trong lòng ra, lão chạm bàn tay thô già vào gương Định Thần.
- Đúng là gương Định Thần rồi. Chính là nó...
- Hoàng đế. Chúc mừng ngài đã đạt được tâm nguyện bấy lâu.
- Đúng vậy. Haha, đúng vậy. Làm việc không tồi. Đúng là không tồi mà. - Tần quý phi ngồi bên cạnh thấy hoàng đế vui cũng vang lời chúc mừng. Hoàng đế cười đến mức lộ ra nếp nhăn ở hai mắt - Đề nghị của ngươi quả không tồi, Chiêu Minh. Ban thưởng cho ngươi.
- Đa tạ hoàng đế.
- À, còn nữa. Tên kia... - Hoàng đế chỉ Điền Định Siêu - Nể tình hắn làm rất tốt. Cho hắn trở về, rồi thả hắn đi.
- Vâng. - Chân Nhân Chiêu Minh nhìn Điền Định Siêu không khác gì một con rối kia.
Triệu Thụy Miên đừng tưởng hắn ở đây thì không làm được gì. Hắn đã sớm tính toán tất cả. Gài thuật trên dây chuyền Thiên Khu, nhân lúc cướp ngục hỗn loạn mà thả vào cặp của Đặng Vân Du, đến khi linh hồn quỷ ám kia tìm được một người thích hợp tự động nhập vào.
Điền Định Siêu lập tức trở thành con rối của họ, từ bên này, hắn có thể theo dõi được mọi thứ bên kia, kể cả việc Đặng Vân Du và Vương An Cơ lên kế hoạch đến đây, bàn kế hoạch thế nào. Điền Định Siêu dễ dàng lấy được gương Định Thần, lại dễ dàng đem đến được đây. Triệu Thụy Miên có chết cũng không ngờ được lão tính kế sâu xa như vậy. Bằng không, cô ta sẽ tức phát điên.
Điền Định Siêu dạo này cứ hay quên một số việc từng xảy ra, ví dụ như đêm đó hắn đã đi đâu, làm gì. Sáng hôm sau hoàn toàn không nhớ. Có lẽ hắn mong muốn tìm Triệu Thụy Miên đến điên rồi. Điền Định Siêu mở cửa bước ra, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào mắt.
Hắn đưa tay che hai mắt lại, nheo nheo. Lại nghe thấy âm thanh buổi sáng tấp nập xe cộ. Trước mặt hiện ra người mà hắn luôn tìm kiếm bấy lâu. Tựa như chỉ là một giấc mơ, Triệu Thụy Miên dưới buổi sáng nhiều năm trước đứng dưới gốc cây, nói hắn: "Đi mau lên, sắp vào lớp rồi!"
- Thụy Miên... - Hắn lẩm bẩm như nói mơ.
- Điền Định Siêu. - Triệu Thụy Miên thật sự gọi tên hắn, còn rõ rõ ràng ràng. Hắn không phải mơ, hắn toang đưa tay chạm vào cô - Sao anh lại ở đây? - Giọng nói cô mang theo chút run rẩy khó tin.
- Tại sao anh không thể ở đây?
- Đây là...
Triệu Thụy Miên nhíu mày, cầm la bàn trên tay. Nhìn Điền Định Siêu giống như bị say nắng đến choáng váng, không chút tỉnh táo. Cô giật người hắn lại.
- Nói đi, tại sao anh lại ở đây? - Cảm giác Triệu Thụy Miên chạm vào người, Điền Định Siêu nhoẻn miệng cười.
- Anh đi tìm em. Rốt cuộc... cũng tìm được.