Sáng hôm sau, Đặng Vân Du thức dậy từ rất sớm, uống mấy loại đan dược, cả người cô cảm thấy một luồng khí tức thông khắp các mạch máu. Hai mắt chưa từng sáng rõ hơn. Vừa soạn hết đồ đạc vào trong túi, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Vị sư đồ mỉm cười, cung kính cúi đầu:
- Buổi sáng ở đây có làm bữa sáng, hay là cô nương ăn rồi hãy đi.
- Vậy cảm ơn. - Đặng Vân Du không chần chừ liền đi theo vị sư đồ. Đến sảnh lớn, một dãy bàn ăn dài, hầu như tất cả sư đồ đều ở đây. Giống hệt như nhà ăn chỗ bọn cô.
Đặng Vân Du khép nép ngồi một chỗ ăn sáng. Tuy vậy, bên tai vẫn nghe rõ mồn một lời nói khẽ, mắt nhìn rõ từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của bọn họ. Bọn họ vẫn đang đề phòng cô. Trong lòng bất giác căng thẳng. Lão ông tối qua được gọi là đại sư, hẳn là có địa vị rất lớn. Không phải lão ta đã nói gì chứ?
- Ơ, cô nương không ăn nữa à? - vị sư đồ ngạc nhiên hỏi cô. Kỳ lạ là sau khi cô bỏ đũa, một vài người cũng bỏ đũa theo. Đặng Vân Du nắm chặt túi gấm của mình.
- Không, không cần đâu. Tôi phải đi sớm rồi. - Đặng Vân Du vội vàng đứng dậy. Giống như bị ma đuổi.
- Cô nương, đợi chút. - Vị sư đồ chạy theo - Cô cầm theo ít lương khô. - Cô nhận lấy một cái túi có vẻ hơi nặng. Ai mà biết là lương khô hay lại là thịt người nữa đây.
- Cảm ơn. - Đặng Vân Du cười yếu ớt. Không có chuyện gì nữa, cô nhanh chóng quay lưng rời đi.
Tai nghe thấy âm thanh vút lên của gió, không hiểu sao, Đặng Vân Du đột nhiên nghiêng đầu, muốn nhìn ra phía sau.
Phập... cô trợn mắt nhìn phi tiêu sắc bén ghim vào thân cây, hai mắt mở lớn. Đặng Vân Du hoàn hồn. Bàn ăn bây giờ đã không còn nữa, tất cả chỉ còn là bọn sư đồ bày binh bố trận, trên tay ai cũng cầm một cây trượng lớn. Từ lớn đến nhỏ đều nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Từ phía trong đi ra, đại sư nhìn cô cười trào phúng, một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước bụng:
- Cô nương này, hay là ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.
- Không dám làm phiền đại sư. Tôi còn phải về nhà, họ hàng đang chờ tôi. - Đặng Vân Du cực độ cảm thấy nguy hiểm đang rình rập mình. Vương An Cơ trong túi gấm cũng báo động nóng lên.
- Vậy sao? Chúng ta lại rất thích cô nương ở đây. Chúng ta có bánh bao nhân thịt rất ngon.
Hai chân cô mềm nhũn. Đặng Vân Du không dám lơ là. Bánh bao nhân thịt? Không phải sẽ đem cô biến thành bánh bao nhân thịt chứ? Nhìn ánh mắt của đại sư, cô run rẩy. Bây giờ bọn họ đông người như vậy, không có chất cũng có lượng. Huống hồ ai cũng là pháp sư cao cường, cô còn uống hết đống đan dược này cũng không ăn thua gì.
- Tôi nói cho các người biết, nếu các người dám làm gì tôi, tôi sẽ la lên đấy. - Đặng Vân Du lui về sau một bước, ôm khư khư cái túi gấm trong tay.
- Cô la đi. Cho dù cô la có tróc họng cũng không ai nghe thấy đâu.
Đặng Vân Du rối rắm tìm cách thoát thân. Cách duy nhất hiện tại chỉ có bỏ chạy. Chỉ có dùng kế mới hi vọng thoát khỏi bọn họ. Nghĩ thế, cô quay đầu bỏ chạy thật. Thoáng chốc tốc độ nhanh như vũ bão. Bọn người kia chớp mắt đã không thấy cô đâu, lại nghĩ cô hẳn không phải người bình thường.
Sáng suốt là trước khi rời khỏi phòng, Đặng Vân Du đã không an tâm mấy mà nuốt thêm một viên đan tăng cường của Triệu Thuỵ Miên. Hiệu quả giống như biến thành siêu nhân trong chốc lát. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái giống như đạt đến cực lạc. Mắt nhìn thấy cả hạt bụi trôi trong không khí, tai nghe cả tiếng côn trùng kêu, mũi ngửi thấy mùi trúc thoang thoảng.
Chạy được một lúc, Đặng Vân Du cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô đã chạy đến mức đan dược gần hết công dụng rồi, nhớ cũng không sai đường nhưng mãi vẫn chưa ra được bên ngoài. Đặng Vân Du dừng lại thở lấy sức. Vương An Cơ từ trong túi gấm, trao đổi qua suy nghĩ với cô.
- Trúng kế rồi. Nãy giờ cô chỉ đang chạy vòng trong địa bàn của bọn họ rồi, căn bản chưa chạy được bao xa cả.
- Toi rồi, vậy phải làm sao?
- Để ta ngoài kia, sẽ cầm chân được bọn họ. Cô tìm cách chạy trốn.
- Anh điên rồi. Anh có ra cũng không có ích gì đâu, ở yên trong đây. Chi bằng đợi đến tối, dùng pháp lực bay ra ngoài gọi người tới cứu, như vậy khả thi hơn.
Vương An Vơ nghe vậy cũng thấy hợp lý nên không nói gì nữa. Bọn họ đứng thêm một lát, tác dụng của đan dược cũng dần tiêu biến. Hàng trúc phía sau di chuyển sang hai bên, vị đại sư thong dong bước ra, như không mất một chút công sức nào.
- Chơi mệt chưa?
- Lão già thối ăn thịt người. Ngươi muốn bắt ta làm thịt sao? - Thật buồn cười là hai lần đến đây cô đều bị người ta bắt để làm thịt.
- Thì ra cô đã nghe rồi. Vậy thì ta phải làm cho cô đem theo bí mật đó mà xuống địa ngục.
Dứt lời, lão đại sư dùng một chưởng đánh tới. Đặng Vân Du nghĩ thầm lần này thì mình chết toi rồi, đi làm bánh bao cho người khác ăn. Chắc chắn lúc lóc thịt nhào bột sẽ rất khó coi. Một luồng gió thổi làm bay tóc cô. Đặng Vân Du nhắm chặt hai mắt.
- Hừ, chỉ là một con yêu tinh quèn mà dám đòi giết người. - Giọng nói quen thuộc vang lên. Đặng Vân Du không thấy đau đớn mà chỉ thấy có bóng dáng che trước mặt.
- Tần Tuệ Minh. Ngươi làm sao lại đến đây? - Đặng Vân Du gặp được cứu tinh thì rạng rỡ reo lên.
- Ta làm sao yên tâm để cô và một con yêu hồ chưa giải hết phong ấn đến đây nên đi theo, không ngờ... - Tần Tuệ Minh cười quái đảng nhìn lão đại sư hai mắt trợn trắng - Lại phát hiện, thì ra chẳng phải là Thiên gia môn cái quỷ gì hết. Chỉ là cái bọn yêu quái ăn thịt người thôi.
- Thuỷ Dạ Hầu! Lại là ngươi! - Hai mắt đại sư long lên tia máu - Năm xưa ta không diệt được ngươi, bây giờ phải giết ngươi - Lão gằn lên mà nói.
Nghe lão nói, Tần Tuệ Minh mới sực nhớ ra lão. Chính là lão già ngày xưa cùng hoàng đế âm mưu hắn. Không ngờ chỉ qua có vài năm mà lão đã già thành như vậy, lại còn có ăn thịt người nữa.
- Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Tần Tuệ Minh hất tay lão ra. Lão ta loạng choạng lùi về sau vài bước. Tần Tuệ Minh liên tiếp dùng mấy đòn nữa đả thương lão ta. Đối với loại yêu quái cấp thấp này vốn chẳng là gì so với Thuỷ Dạ Hầu cả. Tần Tuệ Minh ra chiêu liên tục, không để lão ta kịp trở tay. Cuối cùng, lão còn phun ra một ngụm máu tươi. Tần Tuệ Minh nhếch môi, quay đầu tiến về phía Đặng Vân Du.
- Cô không sao chứ?
- Thật may quá, Tần Tuệ Minh. Nếu không có ngươi chúng ta đã... - Đặng Vân Du còn chưa nói xong, ngực của Tần Tuệ Minh bỗng nhiên bị đâm xuyên từ phía sau, máu nhuộm đỏ cả áo bào xanh.
Tần Tuệ Minh phải kìm nén không phun ngụm máu vào mặt Đặng Vân Du, hắn xoay người nôn khan toàn là máu. Đặng Vân Du hoảng loạn cực độ đỡ lấy.
- Tần Tuệ Minh. Tần Tuệ Minh. Lão già thối, ông đánh lén.
Tần Tuệ Minh sau khi bế quan xong, năng lực đương nhiên tăng cao, mà lão đại sư càng ngày càng già, đương nhiên không thể như xưa là đối thủ của nhau. Tuy nhiên, hắn đã quên mắt một điều, tâm can lão thì chỉ có ngày một thâm độc hơn.
- Haha... - Lão đại sư cười khoa trương ba tiếng - Là do các người quá chủ quan. Ta... ta đâm hắn một nhát này cũng đủ lấy mạng hắn rồi. Bây giờ đến lượt cô.
Tần Tuệ Minh trơ mắt nhìn con đao đâm thẳng về phía ngực Đặng Vân Du mà không làm được gì. Tay chân của hắn như bị rút hết gân, đau nhức cực độ. Có lẽ trên con dao đó còn có tẩm thuốc độc. Đặng Vân Du chỉ là con người, bị đâm một nhát sẽ chết ngay. Không được, hắn phải ngồi dậy.
Từ trong túi gấm toả ra làn khói mù mịt màu đen bao lấy lão đại sư. Lão ta bây giờ đã giống như lão già điên. Đầu tóc hỗn loạn, cả người máu me khắp nơi, lão trợn mắt nhìn làn khói chui vào cánh mũi, tràn vào khoang miệng lão mà không thể làm được gì. Con dao trên tay không khống chế được mà rơi leng keng xuống đất.
Lão đại sư bóp chặt cổ của mình như bị ngạt thở, giật lên giật xuống, miệng há lớn hít lấy hít để không khí. Làn khói đen càng lúc càng chui vào người lão nhiều hơn. Lão đại sư nằm co thắt trên đất. Một lát sau rên rỉ thêm vài tiếng rồi tắt thở. Hai mắt tuyệt nhiên không còn tròng đen nữa.
Bấy giờ, khói đen mới từ từ chui ra, ẩn hiện thành một nam tử cao ráo. Đặng Vân Du khóc đến nước mắt dàn dụa. Một tay không ngừng chặn phía sau để ngăn máu chảy ra nhưng cô cứ cảm thấy mãi mãi cũng không chặn được máu. Cô mặc kệ Vương An Cơ có giải được hoàn toàn phong ấn, trở lại là một Vương Hầu đại nhân lành lặn, cô chỉ muốn cứu Tần Tuệ Minh.
Vương An Cơ ngồi xuống, xem vết thương và hơi thở của Tần Tuệ Minh. Đồng thời bên tai vang lên mấy tiếng bước chân. Bọn người kia biết hắn giết đại sư của bọn họ chắc chắn sẽ giống như kiến vỡ tổ.
- Mau tìm cách cứu hắn. Ở đây để ta lo.
Dứt lời, Vương An Cơ vung tay, bầu trời ầm một cái. Kết giới đã được giải rồi, bây giờ bọn họ có thể thoát ra ngoài. Vương An Cơ nhìn Thuỷ Dạ Hầu còn đang hấp hối:
- Còn sức không, đưa cô ấy đi.
- Còn. - Tần Tuệ Minh cong người đáp một tiếng. Đặng Vân Du lắc đầu.
- Không, không được đâu, nếu bây giờ dùng sức, ngươi sẽ mất máu nhiều lắm.
Tần Tuệ Minh không thèm đôi co với cô. Hắn nắm chặt tay Đặng Vân Du, kìm nén ổn định hơi thở. Sau đó hắn dùng chút sức, ôm cô bay lên không, bay thẳng qua bên kia sông Hà. Tần Tuệ Minh không nghĩ là mình có thể còn sức bay được qua tới bờ sông bên kia. Càng lúc máu tươi nhỏ xuống càng nhiều.
Sông Hà bên dưới rung chuyển, mở ra thành một con đường dưới nước. Tần Tuệ Minh liền hạ xuống, đi vào trong. Biết cơ thể Đặng Vân Du khác với người thường nên hắn cho cô uống một viên đan. Đặng Vân Du không quan tâm liền nuốt vào, sau đó đỡ lấy Tần Tuệ Minh đi vào bên trong thuỷ cung. Đây chính là thuỷ cung của Thuỷ Dạ Hầu.
Thấy đại vương trở về, lại còn bị thương nặng, đám thuộc hạ hốt hoảng dìu hắn vào trong, một tên đi báo cho Long nhi quận chúa. Tần Tuệ Minh mất máu đến mức choáng váng đầu óc, mơ màng bị đưa vào phòng nghỉ. Đặng Vân Du trơ mắt nhìn hắn được đưa vào trong, trên người cô dính không ít máu, lại bọ thuộc hạ bên ngoài ngăn lại.
- Ngươi là ai? Đây là thuỷ cung của Thuỷ Dạ Hầu đại vương. Mau biến đi.
- Buổi sáng ở đây có làm bữa sáng, hay là cô nương ăn rồi hãy đi.
- Vậy cảm ơn. - Đặng Vân Du không chần chừ liền đi theo vị sư đồ. Đến sảnh lớn, một dãy bàn ăn dài, hầu như tất cả sư đồ đều ở đây. Giống hệt như nhà ăn chỗ bọn cô.
Đặng Vân Du khép nép ngồi một chỗ ăn sáng. Tuy vậy, bên tai vẫn nghe rõ mồn một lời nói khẽ, mắt nhìn rõ từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của bọn họ. Bọn họ vẫn đang đề phòng cô. Trong lòng bất giác căng thẳng. Lão ông tối qua được gọi là đại sư, hẳn là có địa vị rất lớn. Không phải lão ta đã nói gì chứ?
- Ơ, cô nương không ăn nữa à? - vị sư đồ ngạc nhiên hỏi cô. Kỳ lạ là sau khi cô bỏ đũa, một vài người cũng bỏ đũa theo. Đặng Vân Du nắm chặt túi gấm của mình.
- Không, không cần đâu. Tôi phải đi sớm rồi. - Đặng Vân Du vội vàng đứng dậy. Giống như bị ma đuổi.
- Cô nương, đợi chút. - Vị sư đồ chạy theo - Cô cầm theo ít lương khô. - Cô nhận lấy một cái túi có vẻ hơi nặng. Ai mà biết là lương khô hay lại là thịt người nữa đây.
- Cảm ơn. - Đặng Vân Du cười yếu ớt. Không có chuyện gì nữa, cô nhanh chóng quay lưng rời đi.
Tai nghe thấy âm thanh vút lên của gió, không hiểu sao, Đặng Vân Du đột nhiên nghiêng đầu, muốn nhìn ra phía sau.
Phập... cô trợn mắt nhìn phi tiêu sắc bén ghim vào thân cây, hai mắt mở lớn. Đặng Vân Du hoàn hồn. Bàn ăn bây giờ đã không còn nữa, tất cả chỉ còn là bọn sư đồ bày binh bố trận, trên tay ai cũng cầm một cây trượng lớn. Từ lớn đến nhỏ đều nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Từ phía trong đi ra, đại sư nhìn cô cười trào phúng, một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước bụng:
- Cô nương này, hay là ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.
- Không dám làm phiền đại sư. Tôi còn phải về nhà, họ hàng đang chờ tôi. - Đặng Vân Du cực độ cảm thấy nguy hiểm đang rình rập mình. Vương An Cơ trong túi gấm cũng báo động nóng lên.
- Vậy sao? Chúng ta lại rất thích cô nương ở đây. Chúng ta có bánh bao nhân thịt rất ngon.
Hai chân cô mềm nhũn. Đặng Vân Du không dám lơ là. Bánh bao nhân thịt? Không phải sẽ đem cô biến thành bánh bao nhân thịt chứ? Nhìn ánh mắt của đại sư, cô run rẩy. Bây giờ bọn họ đông người như vậy, không có chất cũng có lượng. Huống hồ ai cũng là pháp sư cao cường, cô còn uống hết đống đan dược này cũng không ăn thua gì.
- Tôi nói cho các người biết, nếu các người dám làm gì tôi, tôi sẽ la lên đấy. - Đặng Vân Du lui về sau một bước, ôm khư khư cái túi gấm trong tay.
- Cô la đi. Cho dù cô la có tróc họng cũng không ai nghe thấy đâu.
Đặng Vân Du rối rắm tìm cách thoát thân. Cách duy nhất hiện tại chỉ có bỏ chạy. Chỉ có dùng kế mới hi vọng thoát khỏi bọn họ. Nghĩ thế, cô quay đầu bỏ chạy thật. Thoáng chốc tốc độ nhanh như vũ bão. Bọn người kia chớp mắt đã không thấy cô đâu, lại nghĩ cô hẳn không phải người bình thường.
Sáng suốt là trước khi rời khỏi phòng, Đặng Vân Du đã không an tâm mấy mà nuốt thêm một viên đan tăng cường của Triệu Thuỵ Miên. Hiệu quả giống như biến thành siêu nhân trong chốc lát. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái giống như đạt đến cực lạc. Mắt nhìn thấy cả hạt bụi trôi trong không khí, tai nghe cả tiếng côn trùng kêu, mũi ngửi thấy mùi trúc thoang thoảng.
Chạy được một lúc, Đặng Vân Du cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô đã chạy đến mức đan dược gần hết công dụng rồi, nhớ cũng không sai đường nhưng mãi vẫn chưa ra được bên ngoài. Đặng Vân Du dừng lại thở lấy sức. Vương An Cơ từ trong túi gấm, trao đổi qua suy nghĩ với cô.
- Trúng kế rồi. Nãy giờ cô chỉ đang chạy vòng trong địa bàn của bọn họ rồi, căn bản chưa chạy được bao xa cả.
- Toi rồi, vậy phải làm sao?
- Để ta ngoài kia, sẽ cầm chân được bọn họ. Cô tìm cách chạy trốn.
- Anh điên rồi. Anh có ra cũng không có ích gì đâu, ở yên trong đây. Chi bằng đợi đến tối, dùng pháp lực bay ra ngoài gọi người tới cứu, như vậy khả thi hơn.
Vương An Vơ nghe vậy cũng thấy hợp lý nên không nói gì nữa. Bọn họ đứng thêm một lát, tác dụng của đan dược cũng dần tiêu biến. Hàng trúc phía sau di chuyển sang hai bên, vị đại sư thong dong bước ra, như không mất một chút công sức nào.
- Chơi mệt chưa?
- Lão già thối ăn thịt người. Ngươi muốn bắt ta làm thịt sao? - Thật buồn cười là hai lần đến đây cô đều bị người ta bắt để làm thịt.
- Thì ra cô đã nghe rồi. Vậy thì ta phải làm cho cô đem theo bí mật đó mà xuống địa ngục.
Dứt lời, lão đại sư dùng một chưởng đánh tới. Đặng Vân Du nghĩ thầm lần này thì mình chết toi rồi, đi làm bánh bao cho người khác ăn. Chắc chắn lúc lóc thịt nhào bột sẽ rất khó coi. Một luồng gió thổi làm bay tóc cô. Đặng Vân Du nhắm chặt hai mắt.
- Hừ, chỉ là một con yêu tinh quèn mà dám đòi giết người. - Giọng nói quen thuộc vang lên. Đặng Vân Du không thấy đau đớn mà chỉ thấy có bóng dáng che trước mặt.
- Tần Tuệ Minh. Ngươi làm sao lại đến đây? - Đặng Vân Du gặp được cứu tinh thì rạng rỡ reo lên.
- Ta làm sao yên tâm để cô và một con yêu hồ chưa giải hết phong ấn đến đây nên đi theo, không ngờ... - Tần Tuệ Minh cười quái đảng nhìn lão đại sư hai mắt trợn trắng - Lại phát hiện, thì ra chẳng phải là Thiên gia môn cái quỷ gì hết. Chỉ là cái bọn yêu quái ăn thịt người thôi.
- Thuỷ Dạ Hầu! Lại là ngươi! - Hai mắt đại sư long lên tia máu - Năm xưa ta không diệt được ngươi, bây giờ phải giết ngươi - Lão gằn lên mà nói.
Nghe lão nói, Tần Tuệ Minh mới sực nhớ ra lão. Chính là lão già ngày xưa cùng hoàng đế âm mưu hắn. Không ngờ chỉ qua có vài năm mà lão đã già thành như vậy, lại còn có ăn thịt người nữa.
- Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Tần Tuệ Minh hất tay lão ra. Lão ta loạng choạng lùi về sau vài bước. Tần Tuệ Minh liên tiếp dùng mấy đòn nữa đả thương lão ta. Đối với loại yêu quái cấp thấp này vốn chẳng là gì so với Thuỷ Dạ Hầu cả. Tần Tuệ Minh ra chiêu liên tục, không để lão ta kịp trở tay. Cuối cùng, lão còn phun ra một ngụm máu tươi. Tần Tuệ Minh nhếch môi, quay đầu tiến về phía Đặng Vân Du.
- Cô không sao chứ?
- Thật may quá, Tần Tuệ Minh. Nếu không có ngươi chúng ta đã... - Đặng Vân Du còn chưa nói xong, ngực của Tần Tuệ Minh bỗng nhiên bị đâm xuyên từ phía sau, máu nhuộm đỏ cả áo bào xanh.
Tần Tuệ Minh phải kìm nén không phun ngụm máu vào mặt Đặng Vân Du, hắn xoay người nôn khan toàn là máu. Đặng Vân Du hoảng loạn cực độ đỡ lấy.
- Tần Tuệ Minh. Tần Tuệ Minh. Lão già thối, ông đánh lén.
Tần Tuệ Minh sau khi bế quan xong, năng lực đương nhiên tăng cao, mà lão đại sư càng ngày càng già, đương nhiên không thể như xưa là đối thủ của nhau. Tuy nhiên, hắn đã quên mắt một điều, tâm can lão thì chỉ có ngày một thâm độc hơn.
- Haha... - Lão đại sư cười khoa trương ba tiếng - Là do các người quá chủ quan. Ta... ta đâm hắn một nhát này cũng đủ lấy mạng hắn rồi. Bây giờ đến lượt cô.
Tần Tuệ Minh trơ mắt nhìn con đao đâm thẳng về phía ngực Đặng Vân Du mà không làm được gì. Tay chân của hắn như bị rút hết gân, đau nhức cực độ. Có lẽ trên con dao đó còn có tẩm thuốc độc. Đặng Vân Du chỉ là con người, bị đâm một nhát sẽ chết ngay. Không được, hắn phải ngồi dậy.
Từ trong túi gấm toả ra làn khói mù mịt màu đen bao lấy lão đại sư. Lão ta bây giờ đã giống như lão già điên. Đầu tóc hỗn loạn, cả người máu me khắp nơi, lão trợn mắt nhìn làn khói chui vào cánh mũi, tràn vào khoang miệng lão mà không thể làm được gì. Con dao trên tay không khống chế được mà rơi leng keng xuống đất.
Lão đại sư bóp chặt cổ của mình như bị ngạt thở, giật lên giật xuống, miệng há lớn hít lấy hít để không khí. Làn khói đen càng lúc càng chui vào người lão nhiều hơn. Lão đại sư nằm co thắt trên đất. Một lát sau rên rỉ thêm vài tiếng rồi tắt thở. Hai mắt tuyệt nhiên không còn tròng đen nữa.
Bấy giờ, khói đen mới từ từ chui ra, ẩn hiện thành một nam tử cao ráo. Đặng Vân Du khóc đến nước mắt dàn dụa. Một tay không ngừng chặn phía sau để ngăn máu chảy ra nhưng cô cứ cảm thấy mãi mãi cũng không chặn được máu. Cô mặc kệ Vương An Cơ có giải được hoàn toàn phong ấn, trở lại là một Vương Hầu đại nhân lành lặn, cô chỉ muốn cứu Tần Tuệ Minh.
Vương An Cơ ngồi xuống, xem vết thương và hơi thở của Tần Tuệ Minh. Đồng thời bên tai vang lên mấy tiếng bước chân. Bọn người kia biết hắn giết đại sư của bọn họ chắc chắn sẽ giống như kiến vỡ tổ.
- Mau tìm cách cứu hắn. Ở đây để ta lo.
Dứt lời, Vương An Cơ vung tay, bầu trời ầm một cái. Kết giới đã được giải rồi, bây giờ bọn họ có thể thoát ra ngoài. Vương An Cơ nhìn Thuỷ Dạ Hầu còn đang hấp hối:
- Còn sức không, đưa cô ấy đi.
- Còn. - Tần Tuệ Minh cong người đáp một tiếng. Đặng Vân Du lắc đầu.
- Không, không được đâu, nếu bây giờ dùng sức, ngươi sẽ mất máu nhiều lắm.
Tần Tuệ Minh không thèm đôi co với cô. Hắn nắm chặt tay Đặng Vân Du, kìm nén ổn định hơi thở. Sau đó hắn dùng chút sức, ôm cô bay lên không, bay thẳng qua bên kia sông Hà. Tần Tuệ Minh không nghĩ là mình có thể còn sức bay được qua tới bờ sông bên kia. Càng lúc máu tươi nhỏ xuống càng nhiều.
Sông Hà bên dưới rung chuyển, mở ra thành một con đường dưới nước. Tần Tuệ Minh liền hạ xuống, đi vào trong. Biết cơ thể Đặng Vân Du khác với người thường nên hắn cho cô uống một viên đan. Đặng Vân Du không quan tâm liền nuốt vào, sau đó đỡ lấy Tần Tuệ Minh đi vào bên trong thuỷ cung. Đây chính là thuỷ cung của Thuỷ Dạ Hầu.
Thấy đại vương trở về, lại còn bị thương nặng, đám thuộc hạ hốt hoảng dìu hắn vào trong, một tên đi báo cho Long nhi quận chúa. Tần Tuệ Minh mất máu đến mức choáng váng đầu óc, mơ màng bị đưa vào phòng nghỉ. Đặng Vân Du trơ mắt nhìn hắn được đưa vào trong, trên người cô dính không ít máu, lại bọ thuộc hạ bên ngoài ngăn lại.
- Ngươi là ai? Đây là thuỷ cung của Thuỷ Dạ Hầu đại vương. Mau biến đi.