- Ngươi không phải đến để ghi danh nhận thưởng à?
Trong mắt Triệu Thụy Miên thoáng qua tia khinh thường. Hừ, bà đây thèm đi làm những chuyện tầm thường này sao? Số tiền bà đây kiếm trong một năm cũng dủ sống ở Chân Nhân thành vài năm rồi. Ta cũng được coi là đại gia đấy nhé.
- Xin thứ lỗi cho thần. Thần không có hứng thú.
- Chẳng hay, ngươi muốn nhiều tiền hơn?
- Vấn đề không phải tiền bạc. Mà là... mà là thần sợ mình không có đủ năng lực để hỗ trợ, sợ làm vướng chân những người khác. - Thị vệ lúc nãy nhíu mày, đến cạnh hoàng đế, nhìn cô gay gắt.
- Bẩm hoàng đế. Kẻ này vốn muốn trốn tránh nhiệm vụ. Ban nãy nếu thần không chặn đường cô ta lại, có lẽ cô ta đã bỏ đi rồi. Ngươi thân là pháp sư, xã tắc đang gặp nguy thì dửng dưng bỏ đi. Đáng mặt pháp sư sao?
- Cái đầu ngươi! - Triệu Thụy Miên bây giờ cũng không chịu khúm núm cúi đầu nữa mà ngẩng lên, chỉ tay vào mặt thị vệ kia, giọng nói chua ngoa - Đúng là gần mực thì đen, hoàng đế bên cạnh ngươi bị ngươi nói cho u mê rồi. Ta không có trách nhiệm thì sao? Vậy ngươi nói, ngươi là quân lính Chân Nhân, người ta đỡ đẻ ngươi cũng đi theo à?
Toàn thành điện bị sốc trước lời nói thô tục của Triệu Thụy Miên, nhốn nháo hẳn lên. Nào là mất mặt, nào là xấu hổ cho giới pháp sư, nào là hỗn xược, trước mặt vua lại dám chỉ chỏ này nọ, ăn nói ngông cuồng. Chân Nhân đế đã hoàn toàn hóa đá. Từ lúc lên ngôi đến nay có lẽ cũng chưa từng có người ăn nói láo xược với ông như vậy, nhất thời ngây ngốc.
Thị vệ thấy vậy thì mặt mày đỏ gay đỏ gắt, hận không thể rút đao ra.
- Ngươi... ngươi ăn nói hỗn xược. Có phải muốn đầu rời cổ sớm không?
- Ngươi chém đi, chém liền luôn cũng được. - Triệu Thụy Miên càng nói càng hung hăng, đưa cổ ra khiêu khích. Thị vệ nọ nắm chặt vỏ kiếm đến nổi gân xanh - Ngươi chém chết ta rồi, cư dân Chân Nhân sau này cũng sẽ theo ngươi xuống mồ. Ngươi tưởng thế giới loài người, muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Không khéo còn bị cảnh sát bắt cả lũ bây giờ.
- Cảnh sát? Cảnh sát là cái gì mà dám bắt chúng ta?
- Pháp sư chúng ta há lại để loài người yếu ớt bắt được sao?
Chỉ có Chân Nhân đế vừa nghe được những lời kia đã chấn động. Lập tức khoác tay cho thị vệ lùi xuống, kích động chạy xuống túm lấy Triệu Thụy Miên.
- Triệu Thụy Miên, nghe ngươi nói vậy thì chắc đã từng đến đó rồi. Ngươi nói xem, có cách nào... - Triệu Thụy Miên hừ lạnh, rũ bỏ tay hoàng đế xuống, chỉnh lại áo mũ. Đảo mắt nhìn những gương mặt ngơ ngác của các pháp sư khác mà thấy số phận pháp sư thật là bi đát. Nhưng mà coi như cô từ bi, sẽ nói một chút hiểu biết của mình.
- Các người có còn nhớ, từ khi con người phát triển, cải tiến, tộc Chân Nhân chúng ta chia làm hai phe. Một phe vẫn kiên quyết giữ vững lập trường cùng chung sống với loài người như trước kia. Còn một phe thì không muốn, nói không thể hòa nhập nên mới lập ra Chân Nhân thành bây giờ. Gia đình ta là một trong số những người còn sống ở thế giới loài người cho đến nay.
- Thật... thật sao?
- Đúng vậy. Chúng tôi đã bị vứt bỏ đi, chết cũng nhiều, mất tích cũng nhiều. Cuối cùng cũng tìm được cách hòa nhập với con người. Con người 300 năm trước và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Nếu hoàng đế ra ngoài bên kia, cùng lắm cũng chỉ là một đại tư sản, chức vụ giống như quan thường vụ mà thôi. Ngài khẳng định cho bọn họ chút tiền thì bọn họ có thể sống sót được sao?
- Tuổi thọ con người ngắn hơn chúng ta rất nhiều. Còn chúng ta thì lại không già đi, qua một thời gian phải chuyển nơi sống, hoặc là tự lập bia cho mình. Nếu như bị nghi ngờ là yêu quái thì sẽ bị cảnh sát bắt đi. Cảnh sát cũng giống như quân lính mà thôi. Tệ hơn là bị bắt đi làm vật thí nghiệm. Bị tiêm đủ thứ thuốc vào người, lóc da, nạo thịt, cho đến khi tìm được thứ làm cho bọn họ sống thọ như chúng ta thì thôi.
Thấy mọi người bắt đầu hoang mang, cô mỉm cười. Đúng vậy, muốn cô hợp tác với đám gà mơ này để ra ngoài kia bắt quái ư? Cô thà ăn chay.
- Nhưng chúng ta là pháp sư, pháp sư thì có pháp thuật, không sợ bọn họ. - Pháp sư A cố cãi.
- Đúng đấy. Cô quá coi trọng con người rồi. Chung quy bọn họ vẫn sợ quỷ thôi.
- Con người ấy à? Thần cũng không sợ, đừng nói là pháp sư. Vũ khí hạt nhân của họ có thể tiêu diệt toàn bộ Chân Nhân thành của chúng ta trong vài giây, chỉ bằng một cái nhấn nút. Các người đừng vọng tưởng có thể làm gì được họ. Cách duy nhất chính là an phận thủ thường sống cho qua ngày. Còn, nếu các người chưa tìm hiểu gì mà đã đến đó, nói không chừng còn tưởng là người điên mà giam vào trại tâm thần cả đời. Đại loại là, không được đâu.
Hoàng đế trầm ngâm một hồi. Tính nhẩm trong tay, nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc. Bọn pháp sư cũng không dám nói nhiều. Những lời Triệu Thụy Miên nói thì hiểu được nửa. Nói ra thì thật hổ thẹn, bọn họ còn thua cả đứa trẻ mới chào đời. Đến khi thị vệ khẽ gọi thì hoàng đế mới hoàn hồn. Ông ta vút cằm một cái, vẫn cười đạo mạo.
- Triệu pháp sư, nghe cô nói vậy, chắc hẳn là am hiểu rất nhiều. Hay là, cô dạy bọn họ một chút. Tốn bao nhiêu tiền cũng được. Bằng không, cô đi thăm dò thử đi.
- Không được. Chuyện này không có khả năng. - Triệu Thụy Miên hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy chuyện này liên quan đến tên người kiến kia và cái gương nhỏ ở nhà mà cô mua từ một bà lão vô danh bên đường. Nghĩ kĩ lại, đêm đó, bà lão kia vô cùng kì quái.
- Hỗn láo, đây là hoàng đế ra lệnh cho ngươi. Ngươi đang kháng lệnh đấy sao? - Thị vệ lại một lần nữa buộc tội cô.
- Ừ đấy, ta kháng lệnh đấy. Có ngon thì giết ta đi, giết đi! Cổ này.
- Đừng tưởng ra không dám làm gì.
- Được rồi, ngươi nói bớt vài câu đi. Triệu pháp sư, nể mặt ta, cô về suy nghĩ cho cẩn thận vài ngày. Có điều kiện gì thì cứ nói với ta.
- Được rồi, vậy thần đi trước. - Xem như hoàng đế này còn biết thức thời, chẳng giống tên thị vệ ngang ngược kia.
Triệu Thuỵ Miên vội vã bước ra từ khách sạn Bạch Hoàng. Bên ngoài vừa ẩm vừa lạnh như vừa dứt một cơn mưa lớn. Mặc dù vậy, cô vẫn băng băng qua đường, càng nghĩ càng sợ. Nếu đúng thật giống như cô suy đoán, vậy chiếc gương cô mua bừa bên đường chính là bảo vật thiên hạ đấy sao? Còn tên người kiến cô vừa vứt ngoài công viên bỏ mặc sống chết lại là yêu tinh có ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của cả Chân Nhân tộc sau này?
Có đánh chết cô cũng không dám tin. Bởi vì hoang mang cho nên mới dám mạnh miệng gia hạn với hoàng đế. Nếu lỡ như, chỉ là lỡ như tên kia đã chết rồi thì sao? Cô đi vào trong Chân Nhân thành cũng đã một ngày một đêm rồi.
Càng nghĩ, bước chân của cô càng nhanh hơn. Triệu Thụy Miên vừa chạy, tay lấy sợi dây chuyền trong cổ áo ra, lẩm bẩm thần chú. Sợi dây chuyền bỗng hóa thành quyền trượng. Triệu Thụy Miên lại khoác lên người chiếc áo bào màu tím. Phất một cái, áo bào biến thành đôi cánh, che mưa bay lất phất phía trên.
Triệu Thụy Miên ước tính quãng đường đến công viên, cô nhảy lên quyền trượng. Tốc độ phóng đi nhanh như gió, người đi bên đường chỉ tưởng là một con chó vừa chạy qua.
Công viên tối mịt, vẫn không có người. Nhưng để tìm một sinh vật nhỏ bé như vậy, trong lúc không có đèn đường, trời lại bắt đầu mưa lớn. Ông trời đúng là muốn trừng phạt cô mà. Triệu Thụy Miên cầm quyền trượng, đầu bên kia gậy phát sáng. Cô bắt đầu soi đường tìm người.
Cho dù có tìm mãi cũng không thấy. Triệu Thụy Miên sử dụng khứu giá đặc biệt của mình. Nhưng đáng tiếc tên người kiến kia quá nhỏ bé, mùi cũng không nghe ra. Trái lại mùi chó hoang lại nhiều vô kể. Chó hoang?! Triệu Thụy Miên bán mạng chạy theo mùi chó, quả nhiên phát hiện một bầy chó hoang đang gặm nhắm thứ gì đó, không phải là hắn ta chứ?
- Trời đất, mấy con chó này... cũng quá biến thái rồi.
Thấy có ánh sáng gay gắt chiếu tới, mấy con chó đề phòng lùi ra sau. Lúc Triệu Thụy Miên "nhặt" được hắn thì Vương An Cơ đã trong tình trạng tình trạng lõa thể không một mảnh vải che thân. Chả là đồ có sắc đỏ thì rất luôn hấp dẫn đối với mấy con chó. Chúng không ăn luôn hắn là đã may lắm rồi.
Nếu Vương Hầu đại nhân biết mình bị một đám chó cưỡng gian thì chắc chắn sẽ tức long trời lở đất. Vương An Cơ tung hoành thiên hạ, chưa từng bại dưới tay ai cũng có ngày suýt bị chó ăn thịt. Nghĩ lại vẫn còn thấy nhục nhã. Tốt nhất là không nên nói gì tránh gây tổn thương tinh thần cho hắn.
- Ngươi tỉnh rồi? Ăn chút cháo đi. - Triệu Thụy Miên rất có lòng, sáng sớm nấu cháo, băm thịt bò thật nhỏ, còn đi siêu thị mua mấy đồ chơi làm bếp để phù hợp với kích cỡ hiện tại của Vương An Cơ.
Vương An Cơ đương nhiên nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn nhắc lại ký ức tối tăm đó. Hắn quấn chăn khắp người, bưng tô cháo bằng nhựa, chậm rãi cho vào miệng mà không nói một lời.
Triệu Thụy Miên lẳng lặng khép cửa lại. Có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt cô. Mà cũng đúng là như vậy. Vương An Cơ vừa ăn vừa quan sát trong phòng. Rõ ràng là phòng của Triệu Thụy Miên. Tấm bình phong vẽ một bức tranh thủy mặc đặt ngay trước ban công, che đi ánh nắng buổi sáng, cũng làm sáng lên bức họa.
Còn hắn, đang nằm trên một tấm nệm, mà đúng hơn là một cái hộp giấy có lót vải ở trong. Xem ra cũng có tâm, không vứt bừa bãi ở đâu đó. Đang nghĩ đến việc nên bắt đầu hồi phục công lực thế nào thì Triệu Thụy Miên mở cửa bước vào.
- Ngươi uống cái này đi. Đây là đan dược mà ta mua được ở Chân Nhân thành. Chẳng phải ngươi nói mình bị phong ấn rất lâu nên mất gần hết sức mạnh sao? Nay còn bị trọng thương, coi như chừng thành phế nhân đấy.
Triệu Thụy Miên đã nghiền nhỏ ra rồi. Vương An Cơ há miệng, thuốc tự động chạy vào miệng hắn. Vương An Cơ vận công. Áo bào đỏ lại xuất hiện một lần nữa phấp phới. Da mặt hồng lên một chút.
Triệu Thụy Miên chăm chú nhìn hắn khôi phục pháp lực. Thực sự tò mò lai lịch người này. Nhưng mà quan trọng trước nhất là phải nhanh chóng nịnh nọt hắn để hắn không phát điên lên mà giết chết cả Chân Nhân tộc. Ngay hôm nay nhất định phải đưa hắn cùng với cái gương chết tiệt kia đến Chân Nhân thành để Chân Nhân đế phong ấn hắn lại một lần nữa.
Nhưng mà... Triệu Thụy Miên đưa mắt nhìn Vương An Cơ. Cảm thấy có chút hối lỗi. Hắn mới vừa được giải thoát ra ngoài. 300 năm, hắn bị nhốt 300 năm đó. Bây giờ lại lừa vào một lần nữa. Rồi sau này, sau này cũng sẽ có người làm vậy. Hắn sẽ bị phong ấn cả đời sao?
Trong mắt Triệu Thụy Miên thoáng qua tia khinh thường. Hừ, bà đây thèm đi làm những chuyện tầm thường này sao? Số tiền bà đây kiếm trong một năm cũng dủ sống ở Chân Nhân thành vài năm rồi. Ta cũng được coi là đại gia đấy nhé.
- Xin thứ lỗi cho thần. Thần không có hứng thú.
- Chẳng hay, ngươi muốn nhiều tiền hơn?
- Vấn đề không phải tiền bạc. Mà là... mà là thần sợ mình không có đủ năng lực để hỗ trợ, sợ làm vướng chân những người khác. - Thị vệ lúc nãy nhíu mày, đến cạnh hoàng đế, nhìn cô gay gắt.
- Bẩm hoàng đế. Kẻ này vốn muốn trốn tránh nhiệm vụ. Ban nãy nếu thần không chặn đường cô ta lại, có lẽ cô ta đã bỏ đi rồi. Ngươi thân là pháp sư, xã tắc đang gặp nguy thì dửng dưng bỏ đi. Đáng mặt pháp sư sao?
- Cái đầu ngươi! - Triệu Thụy Miên bây giờ cũng không chịu khúm núm cúi đầu nữa mà ngẩng lên, chỉ tay vào mặt thị vệ kia, giọng nói chua ngoa - Đúng là gần mực thì đen, hoàng đế bên cạnh ngươi bị ngươi nói cho u mê rồi. Ta không có trách nhiệm thì sao? Vậy ngươi nói, ngươi là quân lính Chân Nhân, người ta đỡ đẻ ngươi cũng đi theo à?
Toàn thành điện bị sốc trước lời nói thô tục của Triệu Thụy Miên, nhốn nháo hẳn lên. Nào là mất mặt, nào là xấu hổ cho giới pháp sư, nào là hỗn xược, trước mặt vua lại dám chỉ chỏ này nọ, ăn nói ngông cuồng. Chân Nhân đế đã hoàn toàn hóa đá. Từ lúc lên ngôi đến nay có lẽ cũng chưa từng có người ăn nói láo xược với ông như vậy, nhất thời ngây ngốc.
Thị vệ thấy vậy thì mặt mày đỏ gay đỏ gắt, hận không thể rút đao ra.
- Ngươi... ngươi ăn nói hỗn xược. Có phải muốn đầu rời cổ sớm không?
- Ngươi chém đi, chém liền luôn cũng được. - Triệu Thụy Miên càng nói càng hung hăng, đưa cổ ra khiêu khích. Thị vệ nọ nắm chặt vỏ kiếm đến nổi gân xanh - Ngươi chém chết ta rồi, cư dân Chân Nhân sau này cũng sẽ theo ngươi xuống mồ. Ngươi tưởng thế giới loài người, muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Không khéo còn bị cảnh sát bắt cả lũ bây giờ.
- Cảnh sát? Cảnh sát là cái gì mà dám bắt chúng ta?
- Pháp sư chúng ta há lại để loài người yếu ớt bắt được sao?
Chỉ có Chân Nhân đế vừa nghe được những lời kia đã chấn động. Lập tức khoác tay cho thị vệ lùi xuống, kích động chạy xuống túm lấy Triệu Thụy Miên.
- Triệu Thụy Miên, nghe ngươi nói vậy thì chắc đã từng đến đó rồi. Ngươi nói xem, có cách nào... - Triệu Thụy Miên hừ lạnh, rũ bỏ tay hoàng đế xuống, chỉnh lại áo mũ. Đảo mắt nhìn những gương mặt ngơ ngác của các pháp sư khác mà thấy số phận pháp sư thật là bi đát. Nhưng mà coi như cô từ bi, sẽ nói một chút hiểu biết của mình.
- Các người có còn nhớ, từ khi con người phát triển, cải tiến, tộc Chân Nhân chúng ta chia làm hai phe. Một phe vẫn kiên quyết giữ vững lập trường cùng chung sống với loài người như trước kia. Còn một phe thì không muốn, nói không thể hòa nhập nên mới lập ra Chân Nhân thành bây giờ. Gia đình ta là một trong số những người còn sống ở thế giới loài người cho đến nay.
- Thật... thật sao?
- Đúng vậy. Chúng tôi đã bị vứt bỏ đi, chết cũng nhiều, mất tích cũng nhiều. Cuối cùng cũng tìm được cách hòa nhập với con người. Con người 300 năm trước và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Nếu hoàng đế ra ngoài bên kia, cùng lắm cũng chỉ là một đại tư sản, chức vụ giống như quan thường vụ mà thôi. Ngài khẳng định cho bọn họ chút tiền thì bọn họ có thể sống sót được sao?
- Tuổi thọ con người ngắn hơn chúng ta rất nhiều. Còn chúng ta thì lại không già đi, qua một thời gian phải chuyển nơi sống, hoặc là tự lập bia cho mình. Nếu như bị nghi ngờ là yêu quái thì sẽ bị cảnh sát bắt đi. Cảnh sát cũng giống như quân lính mà thôi. Tệ hơn là bị bắt đi làm vật thí nghiệm. Bị tiêm đủ thứ thuốc vào người, lóc da, nạo thịt, cho đến khi tìm được thứ làm cho bọn họ sống thọ như chúng ta thì thôi.
Thấy mọi người bắt đầu hoang mang, cô mỉm cười. Đúng vậy, muốn cô hợp tác với đám gà mơ này để ra ngoài kia bắt quái ư? Cô thà ăn chay.
- Nhưng chúng ta là pháp sư, pháp sư thì có pháp thuật, không sợ bọn họ. - Pháp sư A cố cãi.
- Đúng đấy. Cô quá coi trọng con người rồi. Chung quy bọn họ vẫn sợ quỷ thôi.
- Con người ấy à? Thần cũng không sợ, đừng nói là pháp sư. Vũ khí hạt nhân của họ có thể tiêu diệt toàn bộ Chân Nhân thành của chúng ta trong vài giây, chỉ bằng một cái nhấn nút. Các người đừng vọng tưởng có thể làm gì được họ. Cách duy nhất chính là an phận thủ thường sống cho qua ngày. Còn, nếu các người chưa tìm hiểu gì mà đã đến đó, nói không chừng còn tưởng là người điên mà giam vào trại tâm thần cả đời. Đại loại là, không được đâu.
Hoàng đế trầm ngâm một hồi. Tính nhẩm trong tay, nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc. Bọn pháp sư cũng không dám nói nhiều. Những lời Triệu Thụy Miên nói thì hiểu được nửa. Nói ra thì thật hổ thẹn, bọn họ còn thua cả đứa trẻ mới chào đời. Đến khi thị vệ khẽ gọi thì hoàng đế mới hoàn hồn. Ông ta vút cằm một cái, vẫn cười đạo mạo.
- Triệu pháp sư, nghe cô nói vậy, chắc hẳn là am hiểu rất nhiều. Hay là, cô dạy bọn họ một chút. Tốn bao nhiêu tiền cũng được. Bằng không, cô đi thăm dò thử đi.
- Không được. Chuyện này không có khả năng. - Triệu Thụy Miên hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy chuyện này liên quan đến tên người kiến kia và cái gương nhỏ ở nhà mà cô mua từ một bà lão vô danh bên đường. Nghĩ kĩ lại, đêm đó, bà lão kia vô cùng kì quái.
- Hỗn láo, đây là hoàng đế ra lệnh cho ngươi. Ngươi đang kháng lệnh đấy sao? - Thị vệ lại một lần nữa buộc tội cô.
- Ừ đấy, ta kháng lệnh đấy. Có ngon thì giết ta đi, giết đi! Cổ này.
- Đừng tưởng ra không dám làm gì.
- Được rồi, ngươi nói bớt vài câu đi. Triệu pháp sư, nể mặt ta, cô về suy nghĩ cho cẩn thận vài ngày. Có điều kiện gì thì cứ nói với ta.
- Được rồi, vậy thần đi trước. - Xem như hoàng đế này còn biết thức thời, chẳng giống tên thị vệ ngang ngược kia.
Triệu Thuỵ Miên vội vã bước ra từ khách sạn Bạch Hoàng. Bên ngoài vừa ẩm vừa lạnh như vừa dứt một cơn mưa lớn. Mặc dù vậy, cô vẫn băng băng qua đường, càng nghĩ càng sợ. Nếu đúng thật giống như cô suy đoán, vậy chiếc gương cô mua bừa bên đường chính là bảo vật thiên hạ đấy sao? Còn tên người kiến cô vừa vứt ngoài công viên bỏ mặc sống chết lại là yêu tinh có ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của cả Chân Nhân tộc sau này?
Có đánh chết cô cũng không dám tin. Bởi vì hoang mang cho nên mới dám mạnh miệng gia hạn với hoàng đế. Nếu lỡ như, chỉ là lỡ như tên kia đã chết rồi thì sao? Cô đi vào trong Chân Nhân thành cũng đã một ngày một đêm rồi.
Càng nghĩ, bước chân của cô càng nhanh hơn. Triệu Thụy Miên vừa chạy, tay lấy sợi dây chuyền trong cổ áo ra, lẩm bẩm thần chú. Sợi dây chuyền bỗng hóa thành quyền trượng. Triệu Thụy Miên lại khoác lên người chiếc áo bào màu tím. Phất một cái, áo bào biến thành đôi cánh, che mưa bay lất phất phía trên.
Triệu Thụy Miên ước tính quãng đường đến công viên, cô nhảy lên quyền trượng. Tốc độ phóng đi nhanh như gió, người đi bên đường chỉ tưởng là một con chó vừa chạy qua.
Công viên tối mịt, vẫn không có người. Nhưng để tìm một sinh vật nhỏ bé như vậy, trong lúc không có đèn đường, trời lại bắt đầu mưa lớn. Ông trời đúng là muốn trừng phạt cô mà. Triệu Thụy Miên cầm quyền trượng, đầu bên kia gậy phát sáng. Cô bắt đầu soi đường tìm người.
Cho dù có tìm mãi cũng không thấy. Triệu Thụy Miên sử dụng khứu giá đặc biệt của mình. Nhưng đáng tiếc tên người kiến kia quá nhỏ bé, mùi cũng không nghe ra. Trái lại mùi chó hoang lại nhiều vô kể. Chó hoang?! Triệu Thụy Miên bán mạng chạy theo mùi chó, quả nhiên phát hiện một bầy chó hoang đang gặm nhắm thứ gì đó, không phải là hắn ta chứ?
- Trời đất, mấy con chó này... cũng quá biến thái rồi.
Thấy có ánh sáng gay gắt chiếu tới, mấy con chó đề phòng lùi ra sau. Lúc Triệu Thụy Miên "nhặt" được hắn thì Vương An Cơ đã trong tình trạng tình trạng lõa thể không một mảnh vải che thân. Chả là đồ có sắc đỏ thì rất luôn hấp dẫn đối với mấy con chó. Chúng không ăn luôn hắn là đã may lắm rồi.
Nếu Vương Hầu đại nhân biết mình bị một đám chó cưỡng gian thì chắc chắn sẽ tức long trời lở đất. Vương An Cơ tung hoành thiên hạ, chưa từng bại dưới tay ai cũng có ngày suýt bị chó ăn thịt. Nghĩ lại vẫn còn thấy nhục nhã. Tốt nhất là không nên nói gì tránh gây tổn thương tinh thần cho hắn.
- Ngươi tỉnh rồi? Ăn chút cháo đi. - Triệu Thụy Miên rất có lòng, sáng sớm nấu cháo, băm thịt bò thật nhỏ, còn đi siêu thị mua mấy đồ chơi làm bếp để phù hợp với kích cỡ hiện tại của Vương An Cơ.
Vương An Cơ đương nhiên nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn nhắc lại ký ức tối tăm đó. Hắn quấn chăn khắp người, bưng tô cháo bằng nhựa, chậm rãi cho vào miệng mà không nói một lời.
Triệu Thụy Miên lẳng lặng khép cửa lại. Có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy mặt cô. Mà cũng đúng là như vậy. Vương An Cơ vừa ăn vừa quan sát trong phòng. Rõ ràng là phòng của Triệu Thụy Miên. Tấm bình phong vẽ một bức tranh thủy mặc đặt ngay trước ban công, che đi ánh nắng buổi sáng, cũng làm sáng lên bức họa.
Còn hắn, đang nằm trên một tấm nệm, mà đúng hơn là một cái hộp giấy có lót vải ở trong. Xem ra cũng có tâm, không vứt bừa bãi ở đâu đó. Đang nghĩ đến việc nên bắt đầu hồi phục công lực thế nào thì Triệu Thụy Miên mở cửa bước vào.
- Ngươi uống cái này đi. Đây là đan dược mà ta mua được ở Chân Nhân thành. Chẳng phải ngươi nói mình bị phong ấn rất lâu nên mất gần hết sức mạnh sao? Nay còn bị trọng thương, coi như chừng thành phế nhân đấy.
Triệu Thụy Miên đã nghiền nhỏ ra rồi. Vương An Cơ há miệng, thuốc tự động chạy vào miệng hắn. Vương An Cơ vận công. Áo bào đỏ lại xuất hiện một lần nữa phấp phới. Da mặt hồng lên một chút.
Triệu Thụy Miên chăm chú nhìn hắn khôi phục pháp lực. Thực sự tò mò lai lịch người này. Nhưng mà quan trọng trước nhất là phải nhanh chóng nịnh nọt hắn để hắn không phát điên lên mà giết chết cả Chân Nhân tộc. Ngay hôm nay nhất định phải đưa hắn cùng với cái gương chết tiệt kia đến Chân Nhân thành để Chân Nhân đế phong ấn hắn lại một lần nữa.
Nhưng mà... Triệu Thụy Miên đưa mắt nhìn Vương An Cơ. Cảm thấy có chút hối lỗi. Hắn mới vừa được giải thoát ra ngoài. 300 năm, hắn bị nhốt 300 năm đó. Bây giờ lại lừa vào một lần nữa. Rồi sau này, sau này cũng sẽ có người làm vậy. Hắn sẽ bị phong ấn cả đời sao?