Chân Nhân Chiêu Minh không nói hai lời liền lấy gương Định Thần sáng chói trong ngực ra. Ánh sáng chói mắt làm đầu Vương An Cơ đau như búa nổ, hắn lập tức buông hoàng đế ra, lấy tay che mắt lại. Cả người như bị rút hết sức lực, sắp ngã xuống đất co quắp người. Triệu Thụy Miên lại gần ôm lấy hắn. Cũng may Chân Nhân Chiêu Minh lấy việc cứu hoàng đế làm trọng, không muốn ngay lập tức nhốt hắn lại nên đã nhanh chóng đưa hoàng đế đi trước.
Tên hoàng đế nham hiểm chết tiệt. Ngay khi vừa được thả ra, lão đã lấy một cái chủy thủ sắc bén được giấu trong túi áo, đâm vào một bên sườn của Vương An Cơ. Hắn gầm lên đau thấu xương. Cuối cùng lão vẫn thoát khỏi tay hắn. Thị vệ ầm ầm kéo tới, bao vây lấy hắn và Triệu Thụy Miên, cung tiễn giương cao.
Toàn bộ trọng lượng của hắn đều dồn lên Triệu Thụy Miên. Trực giác của một pháp sư cho cô biết cái chủy thủ đó không đơn giản, nhưng trước tiên lại thoát khỏi đây đã. Kế hoạch bị bể rồi, cô dìu hắn ra sau. Vương An Cơ thoát khỏi gương Định Thần cũng có một vài lần tỉnh táo. Hắn biết, dựa vào Triệu Thụy Miên có thể thoát thân được, nhưng có thêm hắn thì...
- Đi đi, rồi quay lại cứu ta và Đặng Vân Du.
- Không được. Muốn đi cùng đi.
Triệu Thụy Miên không biết lấy đâu ra dũng khí nói những lời đó, nhưng đó đúng là suy nghĩ của cô lúc này. Vương An Cơ suy yếu thở, một tay chặn máu chảy ra từ vết thương, một tay vịn vai cô hơi buông lỏng. Nhưng cô lại ôm hắn rất chặt.
Cung tiễn lao tới. Triệu Thuỵ Miên ôm chặt lấy hắn, một tay cầm Thiên Khu trượng hươ lên trời, một con phượng hoàng nhỏ xuất hiện, kéo theo sức mạnh kinh người thổi bay binh khí của thị vệ. Nhân lúc đó, cô đưa Vương An Cơ đi. Cũng không biết cái con phượng hoàng giả đó duy trì được bao lâu. Dù sao chạy càng xa thì càng tốt.
Triệu Thuỵ Miên chật vật mang theo Vương An Cơ chạy trốn. Bước nặng bước nhẹ đã ra khỏi cổng thành. Những thị vệ mang theo ngựa tức tốc chạy tới. Vương An Cơ vận lực, một đám mây nhỏ đưa hai người đi. Triệu Thuỵ Miên lần đầu cưỡi mây nhưng không muốn tỏ ra bỡ ngỡ, đứng một lúc thì vững vàng.
Bên dưới vẫn không bỏ cuộc, thúc ngựa đuổi theo. Tiếng hí dài vang vọng cả con phố. Không ai dám cản đường họ. Đoàn quân di chuyển nhanh như vũ bão, hay nói đúng hơn là tốc độ cưỡi mây của Vương An Cơ chậm dần. Triệu Thuỵ Miên quay đầu lại, đã thấy Chân Nhân Chiêu Minh dẫn đầu, hai mắt sáng rực, đao gươm phấp phới như muốn đoạt lấy mạng họ.
Sở dĩ bọn họ không bỏ cuộc là vì cho rằng Vương An Cơ bị thương, chạy cũng không được bao lâu nữa. Sự thật đúng là vậy, đám mây tan dần, suýt nữa làm họ ngã từ trên trời xuống. Cũng may Vương An Cơ đã bay sà sà xuống đất rồi.
Hạ xuống một cánh đồng hoang, Triệu Thuỵ Miên vội đỡ lấy hắn. Máu chảy ra ngày càng nhiều. Bờ môi hắn trắng bệch không chút sắc, cơ thể lạnh toát. Triệu Thuỵ Miên nhìn quanh quắc, muốn tìm một cái hang động hay nơi nào đó nghỉ chân. Hơi thở thổi ra khói. Trời về đêm lạnh thấu xương.
Ban nãy do chạy nhiều nên không thấy lạnh mấy, bây giờ lại hạ xuống khu rừng hoang vu này không biết là ở đâu, nhiệt độ lại thấp như vậy. Triệu Thuỵ Miên bị lây nhiễm cái lạnh từ hắn, bên ngoài càng lạnh hơn. Suýt chút nữa là không cầm cự nổi. Triệu Thuỵ Miên cắn đôi môi nứt toát của mình, máu thấm vào trong họng. Đau đớn làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Tiếng quân lính hò hét và tiếng vó ngựa hì hục nhanh chóng kéo tới. Thật nhanh, bọn họ chạy đi đâu lại nhanh như vậy, vượt qua cả một khu rừng. Triệu Thuỵ Miên hết lực, đành phải tiếp tục dìu Vương An Cơ đi tiếp. Hắn mơ màng trong cơn mê, ngửi thấy mùi hương bên cạnh mà mở mắt. Bước chân hắn vẫn chập chững bước theo nhưng gần như là để Triệu Thuỵ Miên kéo đi.
Hắn không ngờ, bọn họ đã chạy trốn lâu như vậy. Cũng không ngờ Triệu Thuỵ Miên đã vác hắn đi lâu như thế. Chưa bao giờ hắn thấy bất lực thế này. Nếu là vết thương bình thường chắc cũng không sao. Nhưng một đao của hoàng đế giống như bỏ thứ gì đó vào người hắn, có thứ gì đó không ngừng chui vào ngũ tạng hắn, cắn xé dày vò, ăn dần ăn mòn. Hắn càng ngày càng yếu, yêu khí cũng không tài nào sử dụng được.
Chẳng mấy chốc, Chân Nhân Chiêu Minh và đoàn quân của hắn đè dây cương dừng lại, hắn ngạo nghễ nhìn xuống. Triệu Thuỵ Miên và Vương An Cơ đã hết đường lui, đứng bên bờ vực cao, phía dưới là tiếng thác nước lạnh như băng ào ào đổ. Ngay cả chỉ đứng đây thôi, cô đã thấy lạnh cả sau lưng. Huống hồ là nhảy xuống, chỉ sợ là trực tiếp đóng băng mất.
Chân Nhân Chiêu Minh mặc áo choàng lông chồn, ánh mắt hả hê. Hắn không vội bắt sống bọn họ, chỉ đợi bọn họ tự nguyện bị trói.
Những bông tuyết trắng xoá rơi lai rai. Triệu Thuỵ Miên mắt đỏ quật cường nhìn Chân Nhân Chiêu Minh, thật muốn băm thay vạn đoạn, cũng hối hận lúc trước đã cứu cha mẹ hắn một mạng. Để bây giờ con trai họ lại đuổi tận giết tuyệt cô. Bọn họ, một người là Vương Hầu đại nhân, một người là pháp sư, hôm nay chẳng lẽ chết dưới tay một tướng quân hay sao?
Trời lạnh rất nhanh chóng, không ai dám manh động trước. Thị vệ cũng không hiểu tướng quân của họ làm sao lại không ra tay. Tuyết nhanh chóng phủ lấy cánh đồng, cả đầu phủ đầy tuyết và chân cũng lạnh vì ướt. Triệu Thuỵ Miên sắp trụ không vững nữa rồi.
- Buông ra. Đi mau!
Hơi thở yếu ớt phả bên tai. Triệu Thuỵ Miên kinh ngạc nhìn Vương An Cơ, một tầng hơi nước dâng lên. Cô không cam tâm, tại sao bọn họ lại chết như thế này? Tại sao lão hoàng đế lại việc ác lại hả hê đến vậy? Cô cũng không nỡ bỏ hắn lại. Chỉ biết một khi bước vào ngục tối đó thì sẽ vô cùng đáng sợ.
- Không buông.
Triệu Thuỵ Miên lần thứ hai nói với hắn câu này. Vương An Cơ lười mở miệng đến nỗi không buồn phản bác. Sau đó còn chưa nói xong, tiếng gió rít bên tai. Triệu Thuỵ Miên ôm Vương An Cơ, nhảy xuống vực sâu.
Chân Nhân Chiêu Minh mở to mắt, vội thúc ngựa chạy tới nhưng đã không kịp. Hai bóng hình đó lại trôi xuống dòng thác lạnh lẽo cùng với những bông tuyết đầu mùa. Sâu hun hút không thấy đáy, mờ mịt trong đêm. Nếu không phải có tiếng nước quá lớn thì bọn họ cũng không biết phía dưới là thác nước.
Triệu Thuỵ Miên choàng tỉnh là do bị con chuột cắn vào chân. Cô hét lên một tiếng rồi đạp đó văng ra ngoài thác nước. Cô nhớ lúc mình sắp rơi xuống nước, lí trí còn chút tỉnh táo. Sau khi trôi được cần nửa cái thác, cô thấy một cành cây vươn ra nên bám lấy. Lúc này Vương An Cơ trong tay bị trọng lực kéo xuống, cùng với nước chảy, làm xương tay đau muốn rã rời.
Triệu Thuỵ Miên mở to mắt, nước lạnh không ngừng tràn vào trong mắt, rát rạt. Cơ thể bắt đầu run lên từng đợt. Vương An Cơ đã nhắm nghiền mắt. Nhưng cô không thể bỏ hắn ra. Triệu Thuỵ Miên cắn lên vết thương ban nãy trên miệng, giữ hắn lại thêm một mạng.
- Vương An Cơ, đợi thêm một chút thôi. Chúng ta sẽ không chết đâu.
Ông trời cuối cùng cũng trao họ hy vọng. Cô nhìn thấy bên trong con thác có một cái động nhỏ. Triệu Thuỵ Miên dùng hết sức lực cuối cùng ném hắn vào trong. Đụng trúng vết thương, hắn rên một tiếng. Triệu Thuỵ Miên biết hắn còn phản ứng thì cũng nhanh chóng lăn theo vào trong. Lúc cô biết họ vẫn còn sống, đã mơ hồ thiếp đi vì quá mệt, nhưng phần lớn là do tâm trí thả lỏng phần nào.
Đến khi tỉnh lại, cô vẫn là người đầu tiên tỉnh. Vương An Cơ vẫn còn thiếp đi. Triệu Thuỵ Miên thấy không ổn, bò tới chỗ hắn. Cả người hắn nóng ran, chắc là phát sốt rồi. Còn vết thương vẫn không sao khép miệng nổi, máu chảy đã nhuộm đỏ cả đất đá. Triệu Thuỵ Miên vuốt tóc, ngồi dậy cởi áo ngoài, đi ra thác nước giặt cho sạch máu nhiễm từ hắn rồi mới đắp lên vết thương.
Cũng may cô tỉnh lại sớm nếu không hắn đã chết vì mất máu rồi. Cô đúng là đoán không sai, cái chuỷ thủ của lão hoàng đế được làm từ quyền trượng của pháp sư, chắc hẳn là do lão đại sư kia cho. Hơn nữa, hơn nữa công lực còn mạnh hơn Thiên Khu trượng bình thường gấp nhiều lần. Như vậy, một đao đâm hắn, là muốn lấy mạng của hắn hay sao?
Triệu Thuỵ Miên vừa gấp vừa rối, tìm dược trong túi gấm, lấy một viên ra cho hắn ăn để tiếp thêm máu. Ngoài ra, cũng không còn thứ gì có thể chữa thương cho hắn được. Vai cô run lên vì lạnh, Triệu Thuỵ Miên hắt xì liên tục mấy cái. Sau đó tiếp tục tìm dược.
Lần thứ hai, Vương An Cơ mơ màng tỉnh dậy vì thần trí đã có chút tỉnh táo. Hắn thấy Triệu Thuỵ Miên đang cứa một dao ở lòng bàn tay để chữa thương cho hắn. Như vậy cái chuỷ thủ của hoàng đế cũng giống như Thiên Khu trượng? Phải dùng máu pháp sư để chữa trị. Hắn vẫn thấy đau rát ở vùng eo.
Không hiểu sao Triệu Thuỵ Miên lại khóc. Là vì quá đau đớn sao? Hắn ngẩng đầu nhìn vết thương của mình. Cô đang cật lực run rẩy, cấu vào vết rạch nơi lòng bàn tay để máu không ngừng chảy ra. Thế nhưng vết thương chỉ lành lại ngoài rìa, còn bên trong không ăn được gì. Sao lại như vậy? Lần trước chính mắt hắn lấy máu của cô lợi hại như thế nào mà.
Vương An Cơ nhìn cô khóc đến ngẩn ngơ. Đây là tình cảnh gì đây? Triệu Thuỵ Miên không hề biết hắn đã tỉnh lại. Cũng không biết trong mắt hắn là biết bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang. Chưa từng ai dám ra tay cứu hắn. Bởi vì họ nghĩ hắn thần thông quảng đại, chỉ có hắn giết người chứ người khác không thể giết hắn. Chỉ là, những vết thương của hắn đều phần lớn tự chữa ở hồ nước nóng.
Một lúc sau, Triệu Thuỵ Miên thấy không đủ, cầm con dao đặt ngay bên cạnh, hươ lên một cái. Vương An Cơ tức thì liền giữ lại.
- Không được. - Giọng hắn khàn đục, gần như là nói giọng gió. Triệu Thuỵ Miên không có thì giờ để ý nhiều như vậy. Nhưng cô nhìn ra trong mắt hắn đang muốn nói gì đó. Có chút tức giận, cũng hơi đau lòng. Triệu Thuỵ Miên cứng rắn giật tay.
- Tránh ra! - Giọng cô cũng không thua kém gì hắn, nhưng có phần rõ hơn. Sau đó, cứa một nhát nơi động tay đang đập loạn ở cổ tay.
Tên hoàng đế nham hiểm chết tiệt. Ngay khi vừa được thả ra, lão đã lấy một cái chủy thủ sắc bén được giấu trong túi áo, đâm vào một bên sườn của Vương An Cơ. Hắn gầm lên đau thấu xương. Cuối cùng lão vẫn thoát khỏi tay hắn. Thị vệ ầm ầm kéo tới, bao vây lấy hắn và Triệu Thụy Miên, cung tiễn giương cao.
Toàn bộ trọng lượng của hắn đều dồn lên Triệu Thụy Miên. Trực giác của một pháp sư cho cô biết cái chủy thủ đó không đơn giản, nhưng trước tiên lại thoát khỏi đây đã. Kế hoạch bị bể rồi, cô dìu hắn ra sau. Vương An Cơ thoát khỏi gương Định Thần cũng có một vài lần tỉnh táo. Hắn biết, dựa vào Triệu Thụy Miên có thể thoát thân được, nhưng có thêm hắn thì...
- Đi đi, rồi quay lại cứu ta và Đặng Vân Du.
- Không được. Muốn đi cùng đi.
Triệu Thụy Miên không biết lấy đâu ra dũng khí nói những lời đó, nhưng đó đúng là suy nghĩ của cô lúc này. Vương An Cơ suy yếu thở, một tay chặn máu chảy ra từ vết thương, một tay vịn vai cô hơi buông lỏng. Nhưng cô lại ôm hắn rất chặt.
Cung tiễn lao tới. Triệu Thuỵ Miên ôm chặt lấy hắn, một tay cầm Thiên Khu trượng hươ lên trời, một con phượng hoàng nhỏ xuất hiện, kéo theo sức mạnh kinh người thổi bay binh khí của thị vệ. Nhân lúc đó, cô đưa Vương An Cơ đi. Cũng không biết cái con phượng hoàng giả đó duy trì được bao lâu. Dù sao chạy càng xa thì càng tốt.
Triệu Thuỵ Miên chật vật mang theo Vương An Cơ chạy trốn. Bước nặng bước nhẹ đã ra khỏi cổng thành. Những thị vệ mang theo ngựa tức tốc chạy tới. Vương An Cơ vận lực, một đám mây nhỏ đưa hai người đi. Triệu Thuỵ Miên lần đầu cưỡi mây nhưng không muốn tỏ ra bỡ ngỡ, đứng một lúc thì vững vàng.
Bên dưới vẫn không bỏ cuộc, thúc ngựa đuổi theo. Tiếng hí dài vang vọng cả con phố. Không ai dám cản đường họ. Đoàn quân di chuyển nhanh như vũ bão, hay nói đúng hơn là tốc độ cưỡi mây của Vương An Cơ chậm dần. Triệu Thuỵ Miên quay đầu lại, đã thấy Chân Nhân Chiêu Minh dẫn đầu, hai mắt sáng rực, đao gươm phấp phới như muốn đoạt lấy mạng họ.
Sở dĩ bọn họ không bỏ cuộc là vì cho rằng Vương An Cơ bị thương, chạy cũng không được bao lâu nữa. Sự thật đúng là vậy, đám mây tan dần, suýt nữa làm họ ngã từ trên trời xuống. Cũng may Vương An Cơ đã bay sà sà xuống đất rồi.
Hạ xuống một cánh đồng hoang, Triệu Thuỵ Miên vội đỡ lấy hắn. Máu chảy ra ngày càng nhiều. Bờ môi hắn trắng bệch không chút sắc, cơ thể lạnh toát. Triệu Thuỵ Miên nhìn quanh quắc, muốn tìm một cái hang động hay nơi nào đó nghỉ chân. Hơi thở thổi ra khói. Trời về đêm lạnh thấu xương.
Ban nãy do chạy nhiều nên không thấy lạnh mấy, bây giờ lại hạ xuống khu rừng hoang vu này không biết là ở đâu, nhiệt độ lại thấp như vậy. Triệu Thuỵ Miên bị lây nhiễm cái lạnh từ hắn, bên ngoài càng lạnh hơn. Suýt chút nữa là không cầm cự nổi. Triệu Thuỵ Miên cắn đôi môi nứt toát của mình, máu thấm vào trong họng. Đau đớn làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Tiếng quân lính hò hét và tiếng vó ngựa hì hục nhanh chóng kéo tới. Thật nhanh, bọn họ chạy đi đâu lại nhanh như vậy, vượt qua cả một khu rừng. Triệu Thuỵ Miên hết lực, đành phải tiếp tục dìu Vương An Cơ đi tiếp. Hắn mơ màng trong cơn mê, ngửi thấy mùi hương bên cạnh mà mở mắt. Bước chân hắn vẫn chập chững bước theo nhưng gần như là để Triệu Thuỵ Miên kéo đi.
Hắn không ngờ, bọn họ đã chạy trốn lâu như vậy. Cũng không ngờ Triệu Thuỵ Miên đã vác hắn đi lâu như thế. Chưa bao giờ hắn thấy bất lực thế này. Nếu là vết thương bình thường chắc cũng không sao. Nhưng một đao của hoàng đế giống như bỏ thứ gì đó vào người hắn, có thứ gì đó không ngừng chui vào ngũ tạng hắn, cắn xé dày vò, ăn dần ăn mòn. Hắn càng ngày càng yếu, yêu khí cũng không tài nào sử dụng được.
Chẳng mấy chốc, Chân Nhân Chiêu Minh và đoàn quân của hắn đè dây cương dừng lại, hắn ngạo nghễ nhìn xuống. Triệu Thuỵ Miên và Vương An Cơ đã hết đường lui, đứng bên bờ vực cao, phía dưới là tiếng thác nước lạnh như băng ào ào đổ. Ngay cả chỉ đứng đây thôi, cô đã thấy lạnh cả sau lưng. Huống hồ là nhảy xuống, chỉ sợ là trực tiếp đóng băng mất.
Chân Nhân Chiêu Minh mặc áo choàng lông chồn, ánh mắt hả hê. Hắn không vội bắt sống bọn họ, chỉ đợi bọn họ tự nguyện bị trói.
Những bông tuyết trắng xoá rơi lai rai. Triệu Thuỵ Miên mắt đỏ quật cường nhìn Chân Nhân Chiêu Minh, thật muốn băm thay vạn đoạn, cũng hối hận lúc trước đã cứu cha mẹ hắn một mạng. Để bây giờ con trai họ lại đuổi tận giết tuyệt cô. Bọn họ, một người là Vương Hầu đại nhân, một người là pháp sư, hôm nay chẳng lẽ chết dưới tay một tướng quân hay sao?
Trời lạnh rất nhanh chóng, không ai dám manh động trước. Thị vệ cũng không hiểu tướng quân của họ làm sao lại không ra tay. Tuyết nhanh chóng phủ lấy cánh đồng, cả đầu phủ đầy tuyết và chân cũng lạnh vì ướt. Triệu Thuỵ Miên sắp trụ không vững nữa rồi.
- Buông ra. Đi mau!
Hơi thở yếu ớt phả bên tai. Triệu Thuỵ Miên kinh ngạc nhìn Vương An Cơ, một tầng hơi nước dâng lên. Cô không cam tâm, tại sao bọn họ lại chết như thế này? Tại sao lão hoàng đế lại việc ác lại hả hê đến vậy? Cô cũng không nỡ bỏ hắn lại. Chỉ biết một khi bước vào ngục tối đó thì sẽ vô cùng đáng sợ.
- Không buông.
Triệu Thuỵ Miên lần thứ hai nói với hắn câu này. Vương An Cơ lười mở miệng đến nỗi không buồn phản bác. Sau đó còn chưa nói xong, tiếng gió rít bên tai. Triệu Thuỵ Miên ôm Vương An Cơ, nhảy xuống vực sâu.
Chân Nhân Chiêu Minh mở to mắt, vội thúc ngựa chạy tới nhưng đã không kịp. Hai bóng hình đó lại trôi xuống dòng thác lạnh lẽo cùng với những bông tuyết đầu mùa. Sâu hun hút không thấy đáy, mờ mịt trong đêm. Nếu không phải có tiếng nước quá lớn thì bọn họ cũng không biết phía dưới là thác nước.
Triệu Thuỵ Miên choàng tỉnh là do bị con chuột cắn vào chân. Cô hét lên một tiếng rồi đạp đó văng ra ngoài thác nước. Cô nhớ lúc mình sắp rơi xuống nước, lí trí còn chút tỉnh táo. Sau khi trôi được cần nửa cái thác, cô thấy một cành cây vươn ra nên bám lấy. Lúc này Vương An Cơ trong tay bị trọng lực kéo xuống, cùng với nước chảy, làm xương tay đau muốn rã rời.
Triệu Thuỵ Miên mở to mắt, nước lạnh không ngừng tràn vào trong mắt, rát rạt. Cơ thể bắt đầu run lên từng đợt. Vương An Cơ đã nhắm nghiền mắt. Nhưng cô không thể bỏ hắn ra. Triệu Thuỵ Miên cắn lên vết thương ban nãy trên miệng, giữ hắn lại thêm một mạng.
- Vương An Cơ, đợi thêm một chút thôi. Chúng ta sẽ không chết đâu.
Ông trời cuối cùng cũng trao họ hy vọng. Cô nhìn thấy bên trong con thác có một cái động nhỏ. Triệu Thuỵ Miên dùng hết sức lực cuối cùng ném hắn vào trong. Đụng trúng vết thương, hắn rên một tiếng. Triệu Thuỵ Miên biết hắn còn phản ứng thì cũng nhanh chóng lăn theo vào trong. Lúc cô biết họ vẫn còn sống, đã mơ hồ thiếp đi vì quá mệt, nhưng phần lớn là do tâm trí thả lỏng phần nào.
Đến khi tỉnh lại, cô vẫn là người đầu tiên tỉnh. Vương An Cơ vẫn còn thiếp đi. Triệu Thuỵ Miên thấy không ổn, bò tới chỗ hắn. Cả người hắn nóng ran, chắc là phát sốt rồi. Còn vết thương vẫn không sao khép miệng nổi, máu chảy đã nhuộm đỏ cả đất đá. Triệu Thuỵ Miên vuốt tóc, ngồi dậy cởi áo ngoài, đi ra thác nước giặt cho sạch máu nhiễm từ hắn rồi mới đắp lên vết thương.
Cũng may cô tỉnh lại sớm nếu không hắn đã chết vì mất máu rồi. Cô đúng là đoán không sai, cái chuỷ thủ của lão hoàng đế được làm từ quyền trượng của pháp sư, chắc hẳn là do lão đại sư kia cho. Hơn nữa, hơn nữa công lực còn mạnh hơn Thiên Khu trượng bình thường gấp nhiều lần. Như vậy, một đao đâm hắn, là muốn lấy mạng của hắn hay sao?
Triệu Thuỵ Miên vừa gấp vừa rối, tìm dược trong túi gấm, lấy một viên ra cho hắn ăn để tiếp thêm máu. Ngoài ra, cũng không còn thứ gì có thể chữa thương cho hắn được. Vai cô run lên vì lạnh, Triệu Thuỵ Miên hắt xì liên tục mấy cái. Sau đó tiếp tục tìm dược.
Lần thứ hai, Vương An Cơ mơ màng tỉnh dậy vì thần trí đã có chút tỉnh táo. Hắn thấy Triệu Thuỵ Miên đang cứa một dao ở lòng bàn tay để chữa thương cho hắn. Như vậy cái chuỷ thủ của hoàng đế cũng giống như Thiên Khu trượng? Phải dùng máu pháp sư để chữa trị. Hắn vẫn thấy đau rát ở vùng eo.
Không hiểu sao Triệu Thuỵ Miên lại khóc. Là vì quá đau đớn sao? Hắn ngẩng đầu nhìn vết thương của mình. Cô đang cật lực run rẩy, cấu vào vết rạch nơi lòng bàn tay để máu không ngừng chảy ra. Thế nhưng vết thương chỉ lành lại ngoài rìa, còn bên trong không ăn được gì. Sao lại như vậy? Lần trước chính mắt hắn lấy máu của cô lợi hại như thế nào mà.
Vương An Cơ nhìn cô khóc đến ngẩn ngơ. Đây là tình cảnh gì đây? Triệu Thuỵ Miên không hề biết hắn đã tỉnh lại. Cũng không biết trong mắt hắn là biết bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang. Chưa từng ai dám ra tay cứu hắn. Bởi vì họ nghĩ hắn thần thông quảng đại, chỉ có hắn giết người chứ người khác không thể giết hắn. Chỉ là, những vết thương của hắn đều phần lớn tự chữa ở hồ nước nóng.
Một lúc sau, Triệu Thuỵ Miên thấy không đủ, cầm con dao đặt ngay bên cạnh, hươ lên một cái. Vương An Cơ tức thì liền giữ lại.
- Không được. - Giọng hắn khàn đục, gần như là nói giọng gió. Triệu Thuỵ Miên không có thì giờ để ý nhiều như vậy. Nhưng cô nhìn ra trong mắt hắn đang muốn nói gì đó. Có chút tức giận, cũng hơi đau lòng. Triệu Thuỵ Miên cứng rắn giật tay.
- Tránh ra! - Giọng cô cũng không thua kém gì hắn, nhưng có phần rõ hơn. Sau đó, cứa một nhát nơi động tay đang đập loạn ở cổ tay.