- Hai người đừng có tình tứ nữa được không?
Từ An Khê nghe thấy giọng nói thì bất giác giật mình, gạt tay Chân Nhân Chiêu Minh ra. Vương An Cơ nhàn nhạt đi tới, liếc mắt cũng thấy tình tiết quái quỷ gì đang diễn ra. Hắn cùng lắm chỉ mới rời đi có ba ngày thôi. Bọn họ làm sao lại tiến triển nhanh như vậy, mặc dù hắn cũng mơ hồ nhìn ra ý đồ của Chân Nhân Chiêu Minh rồi.
- Ai... ai tình tứ chứ? - Từ An Khê hai má phiếm hồng, nghịch nghịch mài mực.
- Ngươi đi tìm Triệu Thụy Miên sao rồi? - Chân Nhân Chiêu Minh hỏi thăm.
- Tiểu Tuyết sao rồi?
- Ngươi còn hỏi Dạ Như Tuyết nữa à? - Từ An Khê bất mãn, dựa vào những gì Triệu Thụy Miên hy sinh cho hắn, dù hắn trả cả đời cũng chưa hết, huống chi còn có chân khí của pháp sư đó - Tại sao không trực tiếp đi tìm cô ta đi? Thật ra huynh cũng không dám, đúng không? Thật ra trong lòng huynh có ai vậy huynh biết không? - Chân Nhân Chiêu Minh kiềm cô lại để không bùng phát lửa giận.
- Đừng có nói bậy, trong lòng ta có ai ta rõ hơn ai hết, không cần cô phải chỉ điểm. - Vương An Cơ thoáng không hài lòng. Mặc dù hắn thừa nhận mình làm sai, nhưng hắn không phải ngu muội - Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình Tiểu Tuyết mà thôi.
- Cô ấy, vẫn còn ở trong hậu điện. Những ngày nay trẫm cũng không rõ, nhưng chắc là vẫn ủ rũ một mình. Tần quý phi lúc trước, cũng không ai dám hỏi han. - Thân làm hoàng đế, chuyện phức tạp của bọn họ hắn không có thời gian để tâm tới, huống hồ còn có Từ An Khê bên cạnh.
- Tiểu Thụy, thế nào rồi? - Từ An Khê dè dặt hỏi, thật ra vẫn sợ hãi không muốn nghe.
- Nàng ấy bây giờ đã 14 tuổi rồi. - Hôm qua mới trở nên nhỏ hơn. Chính hắn đã chứng kiến quá trình biến đổi đó, nhẹ nhàng tựa như giấc ngủ - Đương nhiên ta sẽ phải chào hỏi lại một lần nữa. Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi các ngươi có biện pháp gì không?
- Chờ đã... - Từ An Khê khó hiểu ngắt lời - Chào hỏi lại? Tại sao phải chào hỏi lại? Pháp sư bị thu nhỏ, nhưng không có bị mất trí nhớ a.
Chân Nhân Chiêu Minh phát hiện ra điều khác thường, khẽ siết chặt tay Từ An Khê. Trái lại, Vương An Cơ lại không ngạc nhiên mấy, chỉ nhếch môi một cái. Điều này, hắn đã nhận ra từ lâu rồi. Có một buổi sáng tỉnh dậy, hắn tìm thấy Triệu Thụy Miên đang nấu cháo trong bếp, miệng lẩm bẩm "Vương An Cơ khi nào mới chịu đi đây, ta sắp chịu không nổi rồi."
Lúc sau, cô trở ra, vẫn cười nói vui vẻ như một đứa trẻ 14 tuổi. Vương An Cơ phối hợp cùng cô, diễn vở kịch này. Hắn biết, cô vẫn chưa đồng ý tha thứ cho hắn, nên cứ tiếp tục giả ngây giả ngô. Nhưng cô không biết, hắn tình nguyện giả vờ cùng cô, đợi cho đến khi cô chính miệng nói chuyện với hắn, cho dù có đợi bao lâu đi nữa.
Khi Vương An Cơ trở về, Triệu Thuỵ Miên đang ngồi ngẩn ngơ nhìn trời xanh, mấy ngọn cỏ bình thường cô hay dùng để chơi bị dẫm nát dưới chân. Mắt ánh lên vẻ buồn thê lương. Linh cảm có chuyện không ổn, Vương An Cơ đi lại thăm dò:
- Nàng làm sao vậy?
- Có phải ta sắp chết rồi không, An Cơ ca ca? - Triệu Thuỵ Miên ngước đôi mắt vô hồn nhìn hắn - Ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Mệt mỏi vô cùng.
- Nói bậy, ta sẽ không để nàng chết. - Vương An Cơ ôm cô vào lòng, như sợ phải mất đi thứ gì đó. Ngay cả lúc Dạ Như Tuyết sắp tắt thở, hắn cũng chưa từng xót xa như vậy - Ta dẫn nàng đi chơi nhé, được không?
- Đi đâu? - Hắn nhìn thấy hai mắt cô hơi loé sáng - Mà thôi, ta định là mình sẽ ở đây vĩnh viễn rồi, sẽ không đi đâu hết.
- Ta có bảo nàng đi lâu đâu. Đi một chút rồi sẽ về mà. Đảm bảo nàng sẽ rất thích nơi này.
- Ở đâu vậy?
- Nơi đó gọi là Chân Nhân thành. - Vương An Cơ siết chặt cô vào lòng. Triệu Thuỵ Miên vẫn cố ngốc đầu dậy xem vẻ mặt của hắn. - Là nơi trước đây cha mẹ nàng từng ở.
- Ta cũng từng nghe cha mẹ kể qua. Nhưng vẫn chưa hình dung nổi. Ngươi biết đường đi sao? - Nhìn cô có đôi chút phấn khích của trẻ con.
- Ừ. Ta sẽ dẫn nàng đi.
Nói là làm. Để tránh làm Triệu Thuỵ Miên bỡ ngỡ với thế giới hiện đại, Vương An Cơ đợi cô ngủ rồi bế đi. Đặng Vân Du nhìn thân hình thu nhỏ của Triệu Thuỵ Miên không khỏi đau lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi, cô không dám khóc lớn làm đánh thức Triệu Thuỵ Miên. Vài ngày nữa Đặng Vân Du cũng sẽ sang đó. Triệu Thuỵ Miên được Vương An Cơ bế vững vàng trên tay, đặt chân đến Chân Nhân thành.
Lúc mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh là một căn nhà gỗ cũ kĩ xa lạ, Triệu Thuỵ Miên hoảng hốt lăn xuống giường, lưng đau ê ẩm. Sau đó mới lồm cồm bò dậy.
- Đây là đâu?
Cảm thấy hơi lạnh từ bên ngoài xộc đến. Triệu Thuỵ Miên mở toang cửa chạy ra. Khung cảnh hoàn toàn khác với nơi ở của cô. Xung quanh là rừng núi, trong nhà có một khoảng sân để trồng hoa. Một vườn hoa bát ngát màu đỏ rực, hoa gì mà cô không biết tên. Một bông tuyết đậu trên vai, trời có tuyết rơi rồi.
Chỗ cô quanh năm suốt tháng đều là mùa xuân tươi đẹp. Chưa từng thấy tuyết. Ở đây lại có rất nhiều tuyết, nhưng hoa thì vẫn đỏ chói nở rộ. Khung cảnh đẹp đến nhức nhối lòng người. Triệu Thuỵ Miên đứng sững một hồi, cho đến khi có một hơi ấm lan toả từ sau lưng.
- Nàng ra ngoài không mang theo áo choàng, sẽ lạnh đấy. - Vương An Cơ bọc cô trong lòng.
- Ngươi vẫn chưa nói với ta. Đây là đâu?
- Là Chân Nhân thành. Nhưng bây giờ là mùa xuân. Là ta tạo kết giới để nàng có thể thấy được tuyết.
Triệu Thuỵ Miên hơi khựng lại, chân mày nhíu chặt, đôi mắt vô định nhìn về phía trước. Đây là nhà của Từ An Khê. Có lẽ đã lâu rồi không sử dụng. Triệu Thuỵ Miên rời khỏi vòng tay của hắn, bước ra giữa sân. Tuyết phủ trắng xoá cả mái tóc.
- Coi chừng lạnh. Nàng mặc... - Vương An Cơ vừa định cởi áo choàng mặc cho cô thì Triệu Thuỵ Miên lên tiếng.
- Tại sao lại đưa ta tới đây?
Giọng nói tuy vẫn còn là của một bé gái, nhưng ngữ điệu thì lạnh lùng hơn hẳn. Vương An Cơ dừng lại, vẫn chậm rãi muốn choàng áo cho cô. Triệu Thuỵ Miên bỗng hất tay, chạy ra xa thêm mấy bước, xoay người đối mặt với hắn. Tuyết rơi trắng xoá âm u, Vương An Cơ vẫn mặc áo bào màu đỏ, nổi bật hơn bao giờ hết, nhưng ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn u sầu.
- Ai cho phép huynh đưa ta tới đây? Ta đã nói không cần. Ta không cần sự thương hại của huynh. Trở về với Dạ Như Tuyết đi. - Triệu Thuỵ Miên nhìn hắn gay gắt - Huynh đã nói sẽ đáp ứng yêu cầu của ta. Ngày đó ta có nói huynh hãy sống tốt với Dạ Như Tuyết. Mới đó đã quên rồi sao?
- Nàng như vậy là đang trút giận lên ta sao? - Vương An Cơ cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn nghe cô phát tiết xong mới nói.
- Ta nào dám trút giận gì lên huynh đâu. Bây giờ ta chẳng khác nào đứa trẻ lên ba, chỉ cần huynh phất tay đã có thể đánh chết ta rồi. - Không hiểu sao cô nhìn thấy điệu cười của hắn lại càng chướng mắt. Triệu Thuỵ Miên tiếp tục cay nghiệt.
- Tiểu Thuỵ, ta nào dám động vào nàng. - Vương An Cơ vẫn dịu dàng đi tới để choàng áo cho cô - Mặc áo vào kẻo lạnh rồi muốn nói gì cũng...
Triệu Thuỵ Miên tức giận lấy cái áo choàng ném xuống đất, dẫm mạnh dẫm mạnh. Vừa dẫm nước mắt vừa tuông rơi. Ngoài trời thì lạnh, miệng phả ra từng lọn khói.
- Mặc cái gì mà mặc. Ta không mặc, ta không mặc...
Triệu Thuỵ Miên quả thật chẳng khác nào trẻ con làm nũng. Nhưng đáng tiếc là lời làm nũng này quá đỗi bi thương. Nó còn chất chứa cả mong muốn được sống lâu thêm chút nữa. Vương An Cơ cúi đầu xuống, chặn môi cô lại. Triệu Thuỵ Miên vừa định há miệng mắng tiếp thì lời nói đã nuốt vào trong.
Mùa đông lạnh giá năm đó. Mùa đông mà Vương An Cơ bằng lòng lấy toàn bộ pháp thuật để tạo ra, là mùa đông đầu tiên mà hắn không nhớ lại chuyện xưa cũ. Áo bào màu đỏ máu ôm lấy Triệu Thuỵ Miên kín kẽ, tựa như sẽ không bao giờ buông tay. Đôi môi Vương An Cơ lạnh như băng, nhưng kỳ lạ bên trong ấm nóng.
Chiều cao Triệu Thuỵ Miên rút ngắn lại, mái tóc cũng thu ngắn, đôi mắt lại thêm vài phần trẻ con. Đến khi hai người rời môi, Triệu Thuỵ Miên chỉ còn là tiểu cô nương tám tuổi. Chỉ có nước mắt còn đọng lại ở khoé là chứng minh cô vẫn còn đó. Vương An Cơ như vừa mất đi một miếng thịt nữa.
- Tâm ý của ta, nàng có hiểu không?
Giọng Vương An Cơ run run, cả người Triệu Thụy Miên ghì chặt lấy hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lất vạt áo để giữ vững trọng tâm. Biết nói gì đây? Cô biết nói gì đây?
- Tiểu Từ, nàng đừng được voi đòi tiên nữa. Lần trước ta đã cho phép nàng ra khỏi điện một chuyến rồi.
- Lần trước là có thị vệ đi theo mà. Huynh xem, ta khỏe mạnh vô cùng, không cần phải có thị vệ đi theo.
- Vậy cũng không được.
Từ An Khê lườm nguýt Chân Nhân Chiêu Minh đủ kiểu. Còn hắn thì đang nhàn hạ cắt tỉa cây cảnh. Keo kiệt. Chỉ xin có đi ra ngoài điện chơi cũng không được. Này cô bằng lòng ở đây cũng đâu phải vì hắn. À thì cũng một phần là do hắn.
- Huynh không cho ta đi thì ta tự đi.
- Nàng dám? - Chân Nhân Chiêu Minh ngừng động tác, đưa mắt nhìn Từ An Khê. Cô cũng vừa lúc xoay người định rời đi, bất ngờ lại nhìn thấy Vương An Cơ đi tới.
- Vương An Cơ? Chẳng phải ngươi nói đi tìm Tiểu Thụy à? Sao về sớm thế?
Từ An Khê vừa nói xong, phía sau có một cô gái nhỏ nữa đi ra, đã thay loại trang phục vừa vặn phù hợp hơn với mình. Cả Từ An Khê và Chân Nhân Chiêu Minh đều trợn tròn mắt. Chân Nhân Chiêu Minh vội thả con dao nhỏ trong tay xuống.
Từ An Khê nghe thấy giọng nói thì bất giác giật mình, gạt tay Chân Nhân Chiêu Minh ra. Vương An Cơ nhàn nhạt đi tới, liếc mắt cũng thấy tình tiết quái quỷ gì đang diễn ra. Hắn cùng lắm chỉ mới rời đi có ba ngày thôi. Bọn họ làm sao lại tiến triển nhanh như vậy, mặc dù hắn cũng mơ hồ nhìn ra ý đồ của Chân Nhân Chiêu Minh rồi.
- Ai... ai tình tứ chứ? - Từ An Khê hai má phiếm hồng, nghịch nghịch mài mực.
- Ngươi đi tìm Triệu Thụy Miên sao rồi? - Chân Nhân Chiêu Minh hỏi thăm.
- Tiểu Tuyết sao rồi?
- Ngươi còn hỏi Dạ Như Tuyết nữa à? - Từ An Khê bất mãn, dựa vào những gì Triệu Thụy Miên hy sinh cho hắn, dù hắn trả cả đời cũng chưa hết, huống chi còn có chân khí của pháp sư đó - Tại sao không trực tiếp đi tìm cô ta đi? Thật ra huynh cũng không dám, đúng không? Thật ra trong lòng huynh có ai vậy huynh biết không? - Chân Nhân Chiêu Minh kiềm cô lại để không bùng phát lửa giận.
- Đừng có nói bậy, trong lòng ta có ai ta rõ hơn ai hết, không cần cô phải chỉ điểm. - Vương An Cơ thoáng không hài lòng. Mặc dù hắn thừa nhận mình làm sai, nhưng hắn không phải ngu muội - Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình Tiểu Tuyết mà thôi.
- Cô ấy, vẫn còn ở trong hậu điện. Những ngày nay trẫm cũng không rõ, nhưng chắc là vẫn ủ rũ một mình. Tần quý phi lúc trước, cũng không ai dám hỏi han. - Thân làm hoàng đế, chuyện phức tạp của bọn họ hắn không có thời gian để tâm tới, huống hồ còn có Từ An Khê bên cạnh.
- Tiểu Thụy, thế nào rồi? - Từ An Khê dè dặt hỏi, thật ra vẫn sợ hãi không muốn nghe.
- Nàng ấy bây giờ đã 14 tuổi rồi. - Hôm qua mới trở nên nhỏ hơn. Chính hắn đã chứng kiến quá trình biến đổi đó, nhẹ nhàng tựa như giấc ngủ - Đương nhiên ta sẽ phải chào hỏi lại một lần nữa. Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi các ngươi có biện pháp gì không?
- Chờ đã... - Từ An Khê khó hiểu ngắt lời - Chào hỏi lại? Tại sao phải chào hỏi lại? Pháp sư bị thu nhỏ, nhưng không có bị mất trí nhớ a.
Chân Nhân Chiêu Minh phát hiện ra điều khác thường, khẽ siết chặt tay Từ An Khê. Trái lại, Vương An Cơ lại không ngạc nhiên mấy, chỉ nhếch môi một cái. Điều này, hắn đã nhận ra từ lâu rồi. Có một buổi sáng tỉnh dậy, hắn tìm thấy Triệu Thụy Miên đang nấu cháo trong bếp, miệng lẩm bẩm "Vương An Cơ khi nào mới chịu đi đây, ta sắp chịu không nổi rồi."
Lúc sau, cô trở ra, vẫn cười nói vui vẻ như một đứa trẻ 14 tuổi. Vương An Cơ phối hợp cùng cô, diễn vở kịch này. Hắn biết, cô vẫn chưa đồng ý tha thứ cho hắn, nên cứ tiếp tục giả ngây giả ngô. Nhưng cô không biết, hắn tình nguyện giả vờ cùng cô, đợi cho đến khi cô chính miệng nói chuyện với hắn, cho dù có đợi bao lâu đi nữa.
Khi Vương An Cơ trở về, Triệu Thuỵ Miên đang ngồi ngẩn ngơ nhìn trời xanh, mấy ngọn cỏ bình thường cô hay dùng để chơi bị dẫm nát dưới chân. Mắt ánh lên vẻ buồn thê lương. Linh cảm có chuyện không ổn, Vương An Cơ đi lại thăm dò:
- Nàng làm sao vậy?
- Có phải ta sắp chết rồi không, An Cơ ca ca? - Triệu Thuỵ Miên ngước đôi mắt vô hồn nhìn hắn - Ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Mệt mỏi vô cùng.
- Nói bậy, ta sẽ không để nàng chết. - Vương An Cơ ôm cô vào lòng, như sợ phải mất đi thứ gì đó. Ngay cả lúc Dạ Như Tuyết sắp tắt thở, hắn cũng chưa từng xót xa như vậy - Ta dẫn nàng đi chơi nhé, được không?
- Đi đâu? - Hắn nhìn thấy hai mắt cô hơi loé sáng - Mà thôi, ta định là mình sẽ ở đây vĩnh viễn rồi, sẽ không đi đâu hết.
- Ta có bảo nàng đi lâu đâu. Đi một chút rồi sẽ về mà. Đảm bảo nàng sẽ rất thích nơi này.
- Ở đâu vậy?
- Nơi đó gọi là Chân Nhân thành. - Vương An Cơ siết chặt cô vào lòng. Triệu Thuỵ Miên vẫn cố ngốc đầu dậy xem vẻ mặt của hắn. - Là nơi trước đây cha mẹ nàng từng ở.
- Ta cũng từng nghe cha mẹ kể qua. Nhưng vẫn chưa hình dung nổi. Ngươi biết đường đi sao? - Nhìn cô có đôi chút phấn khích của trẻ con.
- Ừ. Ta sẽ dẫn nàng đi.
Nói là làm. Để tránh làm Triệu Thuỵ Miên bỡ ngỡ với thế giới hiện đại, Vương An Cơ đợi cô ngủ rồi bế đi. Đặng Vân Du nhìn thân hình thu nhỏ của Triệu Thuỵ Miên không khỏi đau lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi, cô không dám khóc lớn làm đánh thức Triệu Thuỵ Miên. Vài ngày nữa Đặng Vân Du cũng sẽ sang đó. Triệu Thuỵ Miên được Vương An Cơ bế vững vàng trên tay, đặt chân đến Chân Nhân thành.
Lúc mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh là một căn nhà gỗ cũ kĩ xa lạ, Triệu Thuỵ Miên hoảng hốt lăn xuống giường, lưng đau ê ẩm. Sau đó mới lồm cồm bò dậy.
- Đây là đâu?
Cảm thấy hơi lạnh từ bên ngoài xộc đến. Triệu Thuỵ Miên mở toang cửa chạy ra. Khung cảnh hoàn toàn khác với nơi ở của cô. Xung quanh là rừng núi, trong nhà có một khoảng sân để trồng hoa. Một vườn hoa bát ngát màu đỏ rực, hoa gì mà cô không biết tên. Một bông tuyết đậu trên vai, trời có tuyết rơi rồi.
Chỗ cô quanh năm suốt tháng đều là mùa xuân tươi đẹp. Chưa từng thấy tuyết. Ở đây lại có rất nhiều tuyết, nhưng hoa thì vẫn đỏ chói nở rộ. Khung cảnh đẹp đến nhức nhối lòng người. Triệu Thuỵ Miên đứng sững một hồi, cho đến khi có một hơi ấm lan toả từ sau lưng.
- Nàng ra ngoài không mang theo áo choàng, sẽ lạnh đấy. - Vương An Cơ bọc cô trong lòng.
- Ngươi vẫn chưa nói với ta. Đây là đâu?
- Là Chân Nhân thành. Nhưng bây giờ là mùa xuân. Là ta tạo kết giới để nàng có thể thấy được tuyết.
Triệu Thuỵ Miên hơi khựng lại, chân mày nhíu chặt, đôi mắt vô định nhìn về phía trước. Đây là nhà của Từ An Khê. Có lẽ đã lâu rồi không sử dụng. Triệu Thuỵ Miên rời khỏi vòng tay của hắn, bước ra giữa sân. Tuyết phủ trắng xoá cả mái tóc.
- Coi chừng lạnh. Nàng mặc... - Vương An Cơ vừa định cởi áo choàng mặc cho cô thì Triệu Thuỵ Miên lên tiếng.
- Tại sao lại đưa ta tới đây?
Giọng nói tuy vẫn còn là của một bé gái, nhưng ngữ điệu thì lạnh lùng hơn hẳn. Vương An Cơ dừng lại, vẫn chậm rãi muốn choàng áo cho cô. Triệu Thuỵ Miên bỗng hất tay, chạy ra xa thêm mấy bước, xoay người đối mặt với hắn. Tuyết rơi trắng xoá âm u, Vương An Cơ vẫn mặc áo bào màu đỏ, nổi bật hơn bao giờ hết, nhưng ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn u sầu.
- Ai cho phép huynh đưa ta tới đây? Ta đã nói không cần. Ta không cần sự thương hại của huynh. Trở về với Dạ Như Tuyết đi. - Triệu Thuỵ Miên nhìn hắn gay gắt - Huynh đã nói sẽ đáp ứng yêu cầu của ta. Ngày đó ta có nói huynh hãy sống tốt với Dạ Như Tuyết. Mới đó đã quên rồi sao?
- Nàng như vậy là đang trút giận lên ta sao? - Vương An Cơ cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn nghe cô phát tiết xong mới nói.
- Ta nào dám trút giận gì lên huynh đâu. Bây giờ ta chẳng khác nào đứa trẻ lên ba, chỉ cần huynh phất tay đã có thể đánh chết ta rồi. - Không hiểu sao cô nhìn thấy điệu cười của hắn lại càng chướng mắt. Triệu Thuỵ Miên tiếp tục cay nghiệt.
- Tiểu Thuỵ, ta nào dám động vào nàng. - Vương An Cơ vẫn dịu dàng đi tới để choàng áo cho cô - Mặc áo vào kẻo lạnh rồi muốn nói gì cũng...
Triệu Thuỵ Miên tức giận lấy cái áo choàng ném xuống đất, dẫm mạnh dẫm mạnh. Vừa dẫm nước mắt vừa tuông rơi. Ngoài trời thì lạnh, miệng phả ra từng lọn khói.
- Mặc cái gì mà mặc. Ta không mặc, ta không mặc...
Triệu Thuỵ Miên quả thật chẳng khác nào trẻ con làm nũng. Nhưng đáng tiếc là lời làm nũng này quá đỗi bi thương. Nó còn chất chứa cả mong muốn được sống lâu thêm chút nữa. Vương An Cơ cúi đầu xuống, chặn môi cô lại. Triệu Thuỵ Miên vừa định há miệng mắng tiếp thì lời nói đã nuốt vào trong.
Mùa đông lạnh giá năm đó. Mùa đông mà Vương An Cơ bằng lòng lấy toàn bộ pháp thuật để tạo ra, là mùa đông đầu tiên mà hắn không nhớ lại chuyện xưa cũ. Áo bào màu đỏ máu ôm lấy Triệu Thuỵ Miên kín kẽ, tựa như sẽ không bao giờ buông tay. Đôi môi Vương An Cơ lạnh như băng, nhưng kỳ lạ bên trong ấm nóng.
Chiều cao Triệu Thuỵ Miên rút ngắn lại, mái tóc cũng thu ngắn, đôi mắt lại thêm vài phần trẻ con. Đến khi hai người rời môi, Triệu Thuỵ Miên chỉ còn là tiểu cô nương tám tuổi. Chỉ có nước mắt còn đọng lại ở khoé là chứng minh cô vẫn còn đó. Vương An Cơ như vừa mất đi một miếng thịt nữa.
- Tâm ý của ta, nàng có hiểu không?
Giọng Vương An Cơ run run, cả người Triệu Thụy Miên ghì chặt lấy hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lất vạt áo để giữ vững trọng tâm. Biết nói gì đây? Cô biết nói gì đây?
- Tiểu Từ, nàng đừng được voi đòi tiên nữa. Lần trước ta đã cho phép nàng ra khỏi điện một chuyến rồi.
- Lần trước là có thị vệ đi theo mà. Huynh xem, ta khỏe mạnh vô cùng, không cần phải có thị vệ đi theo.
- Vậy cũng không được.
Từ An Khê lườm nguýt Chân Nhân Chiêu Minh đủ kiểu. Còn hắn thì đang nhàn hạ cắt tỉa cây cảnh. Keo kiệt. Chỉ xin có đi ra ngoài điện chơi cũng không được. Này cô bằng lòng ở đây cũng đâu phải vì hắn. À thì cũng một phần là do hắn.
- Huynh không cho ta đi thì ta tự đi.
- Nàng dám? - Chân Nhân Chiêu Minh ngừng động tác, đưa mắt nhìn Từ An Khê. Cô cũng vừa lúc xoay người định rời đi, bất ngờ lại nhìn thấy Vương An Cơ đi tới.
- Vương An Cơ? Chẳng phải ngươi nói đi tìm Tiểu Thụy à? Sao về sớm thế?
Từ An Khê vừa nói xong, phía sau có một cô gái nhỏ nữa đi ra, đã thay loại trang phục vừa vặn phù hợp hơn với mình. Cả Từ An Khê và Chân Nhân Chiêu Minh đều trợn tròn mắt. Chân Nhân Chiêu Minh vội thả con dao nhỏ trong tay xuống.