Đặng Vân Du chỉ là một con mọt sách trong nhà kính, nên mới chạy được một lúc hai chân đã không có cảm giác, giống như bông hoa tàn, yếu dần, yếu dần. Triệu Thụy Miên thấy phía trước không còn đường lui nữa, dường như bọn họ đã chạy ra khỏi Chân Nhân thành. Cô dùng sức lực cuối cùng, đánh bật Đặng Vân Du ra xa.
Cơ thể có biến chuyển lớn, Đặng Vân Du gần như là bay qua mấy căn nhà. Đồng thời có một vầng ánh sáng xuất hiện, khi cô ngước mặt lên, chỉ thấy Triệu Thụy Miên đã không còn là Triệu Thụy Miên nữa. Cô trang điểm ma mị, làn da trắng muốt. Trên người mặc bộ đồ màu tím nhạt, áo choàng trong suốt, còn cầm một cây gậy lấp lánh.
Giây phút đó, Triệu Thụy Miên giống như một tiên nữ. Đặng Vân Du nháy mắt thấy đám quân lính không còn đuổi theo hướng cô nữa, hoàn toàn chuyển sang đi bắt Triệu Thụy Miên.
- Triệu Thụy Miên!
Đặng Vân Du kêu lên, nhưng âm thanh nhỏ đến mức đáng thương, bọn họ vốn chẳng hề quan tâm. Tốc độ đuổi bắt đã chuyển sang một mức độ khác. Rốt cuộc cô đã nhận ra, Triệu Thụy Miên vì không muốn cô bị liên lụy nên mới chọn cách tách ra thế này. Ngay từ đầu cô ấy đã muốn biến trận chiến này chỉ có một mình.
Xung quanh Đặng Vân Du chẳng hề có một bụi cỏ. Mặt đất khô cằn như lâu ngày không được tưới nước. Đặng Vân Du mặc kệ trang phục chật vật vì té ngã. Bên ngoài Chân Nhân thành không có lấy một bóng người. Cô chơi vơi nhìn Triệu Thuỵ Miên giương đông kích tây, mang đám quân lính đi xa.
Đặng Vân Du bật khóc, tâm can khó chịu vô cùng, hai mắt lại bắt đầu mờ mờ đi. Một cơn gió nóng thổi qua, Đặng Vân Du ngồi bệt dưới đất như một gã ăn xin. Vương An Cơ biến mất, Triệu Thụy Miên không biết tung tích, bây giờ chỉ còn một mình cô, phải làm thế nào?
Triệu Thuỵ Miên vừa xuất hiện liền mang đến nguy hiểm. Cậu ấy nói đúng, cô không nên vì ham vui mới đến đây. Có thể hôm nay, Đặng Vân Du phải bán mạng ở đây cũng nên. Cô bất lực gục đầu lên tay, hai vai yếu ớt run rẩy.
Vương An Cơ nhìn vào hang động trước mắt. Kể từ khi đến đây, hắn đã quyết định phải tự mình làm rõ mọi thứ, không thể tin tưởng ai, kể cả Triệu Thụy Miên. Bọn họ đã cùng gặp nạn, không thể hưởng chung phúc. Sống chết của cô ta, cứ mặc kệ vậy. Hắn nâng người, chầm chầm bay vào bên trong.
Cả người phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hắn muốn đi tìm người trước kia đã phong ấn hắn. Muốn tháo nút phải tìm người gỡ nút. Thế nhưng lúc trước gây oán quá nhiều người, thật sự không nhớ được là ai mới có thể phong ấn hắn. Chỉ có tìm đến Thất tinh xà ngàn năm, chính là một con yêu xà, năm xưa cũng coi như có giao du với Vương An Cơ. Hai người đều ác như nhau, có cùng chí hướng muốn đứng đầu yêu giới.
Càng đi vào bên trong, Vương An Cơ càng ngửi thấy nhiều mùi hương kỳ lạ. Thất tinh xà là một mỹ nam mặc bạch y, áo trễ một vai, lộ ra vòm ngực rắn chắc mà gợi cảm, quả không làm xấu hổ tộc xà yêu. Ngay cả nam nhân mà cũng yêu nghiệt như vậy. Xung quanh hắn đang có hàng chục yêu nữ khác, ăn mặc hời hợt, dường như chỉ có một miếng vải che người.
Đây quả thật là một cái động tình đúng nghĩa. Vương An Cơ cười lạnh trong lòng, tên yêu xà này lâu ngày không gặp, không ngờ càng ngày càng biết ăn chơi lạc thú. Thất tinh xà đang nằm trên ghế quý phi, âu yếm bên mỹ nữ, có thức ăn ngon ở dưới, mí mắt nhướng lên, nhìn thấy Vương An Cơ, thoáng chốc kinh ngạc, rồi lại mỉm cười. Giống như 300 năm trước.
- Vương An Cơ, lâu ngày không gặp. Đúng là,... càng ngày càng nhỏ? Bọn họ đã làm cái gì ngươi thế kia?
Thất tinh xà híp đôi mắt hẹp dài uyển chuyển của mình, giọng nói chầm chậm quyến rũ, mỗi chữ nhả ra đều như hoà tan vào không khí. Hắn ta nhìn xuống, một yêu nữ biết điều bóc một trái nho đút hắn ăn. Loài yêu xà như hắn ta, da mặt trắng toát như bị bệnh, nhưng kỳ lạ lại khiến cho người khác có cảm giác muốn chiều chuộng nâng niu giống như thuốc phiện.
- Ta muốn tìm ngươi hỏi một chuyện. - Vương An Cơ không thèm để mấy mỹ nhân đang đưa mắt tò mò kia, trực tiếp lại gần Thất tinh xà.
- Vương gia, người này là ai vậy? - Một yêu nữ giọng nũng nịu tựa vào lòng Thất tinh xà.
- Là Vương An Cơ, bạn cũ của ta. Chẳng hay, hắn vừa được giải phong ấn. - Thất tinh xà cười trào phúng - Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, ta còn bận chơi đùa cùng mấy mỹ nữ.
- Vương An Cơ? Vương An Cơ, Vương Hầu đại nhân trong truyền thuyết đó sao?
Nghe một kẻ nói vậy, mấy mỹ nữ khác giật mình bàn tán. Không ngờ dung nhan của hắn lại mỹ miều như vậy, vẫn còn hơn Thất tinh xà một chút. Thoáng chốc, mấy ánh mắt đã có phần thay đổi. Một Vương Hầu đại nhân uy phong, tuấn tú, cao ngạo, lại lạnh lùng, nếu ai được hắn sủng ái thật phải tu tận ba kiếp.
- Năm xưa là kẻ nào dám phong ấn ta?
- Ta và ngươi đi khắp nơi, giết bao nhiêu người, ta cũng không còn nhớ. Ai biết trong số đó ai hận ngươi tới vậy chứ? - Thái độ nhiệt tình ban đầu của Thất tinh xà đã không còn. Ai bảo Vương An Cơ tới, thu hút mỹ nữ của hắn. Thất tinh xà thả người trong lòng ra, bốc một hạt điều.
- Ngươi không nhớ kẻ nào có ấn tượng sâu đậm nhất à?
- À... có... ngươi thậm chí đã giết cả gia tộc người ta mà, phải không? Tìm thử đi, ta cũng không nhớ rõ lắm.
- Ngươi mau nhớ lại cho ta. Nếu không...
- Nếu không thì sao? - Thất tinh xà lớn tiếng - Ta đường đường là Thất tinh vương, lại phải phục tùng ngươi sao? Vương An Cơ, ngươi tưởng mình còn là Vương Hầu đại nhân năm xưa, hô mưa gọi gió à? Ngươi nhìn lại mình đi, còn không bằng một con gà. - Vương An Cơ thoáng kinh ngạc, không ngờ kẻ duy nhất mà mình tin tưởng bây giờ lại trở nên như vậy.
Thất tinh xà tức giận đến mức vảy nổi trên da, suýt nữa thì biến thành một con yêu xà khổng lồ. Một yêu nữ thấy vậy, mắt ánh lên vài phần tính toán. Cô ta ghé lại tai Thất tinh xà nói vài câu. Không rõ nội dung là gì nhưng thành công làm nét mặt Thất tinh xà dãn ra, đồng thời cũng vươn tay cưng nựng cô ta một cái.
- Vương An Cơ, ta nghe nói, ngươi mới vừa được thả ra thôi phải không?
- Thì sao? - Vương An Cơ không mặn không nhạt đáp. Trong đầu vẫn đang nghĩ đến nên làm gì tiếp theo.
- Yêu giới đồn đại, không biết ngươi đã nghe chưa? - Thất tinh xà quấn lấy lọn tóc dài của mình, tựa lưng vào ghế - Nếu ăn thịt được Vương Ăn Cơ, sẽ có được tu vi ngàn năm, còn có được gương Định Thân trừ yêu diệt ma kia, sẽ là bá chủ của cả yêu giới.
Sống lưng Vương An Cơ cứng đờ. Hắn đảo mắt qua một vòng, ánh mắt bọn họ đang dần thay đổi. Không phải người, mà là yêu. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra trấn tĩnh.
- Giang hồ đồn đại quá rồi, không đến mức như vậy.
- Ồ, vậy ngươi nói xem. Là thế nào? - Thất tinh xà không rõ đã biết được bao nhiêu. Vẻ mặt tươi cười của hắn giống như chỉ đang chơi đùa với một món đồ vật mà thôi.
- Ta trước khi tới đây đã gặp phải một pháp sư biến thái. Mụ ta muốn chiếm đoạt ta nhưng chưa đến thời cơ. Nên mụ cho ta nuốt một viên đan dược. Tác dụng thoạt nhìn thì không có gì, nhưng kẻ ăn ta vào hoặc là hấp thụ linh khí sẽ tan thành mây khói. Hơn nữa còn là kiểu chết dần chết mòn, đau đớn không thể tả.
Đám yêu nữ xung quanh đang muốn nhe nanh múa vuốt, nghe đến vậy chợt khựng lại. Không biết thật giả, cũng có phần e dè. Nếu như là giả thì không sao, nhưng nếu là thật... bọn họ chẳng phải chết rất khó coi hay sao? Đám yêu nữ nhất loạt nhìn về phía Thất tinh xà, chờ mệnh lệnh.
Thất tinh xà sống hơn ngàn năm, tâm cơ cũng không phải vừa. Chút chiêu bài nhỏ này chỉ sợ không qua mặt được hắn. Nhưng một mình Vương An Cơ đấu lại đám yêu nữ này không chết vì bị thương cũng chết vì mệt. Huống hồ lại có thêm một Thất tinh vương.
- Vương An Cơ, ta từ khi nào không biết ngươi còn có tài diễn kịch. Xem xem, diễn đến mức khiến ta còn suýt bị lừa. - Thất tinh vương cười lả lơi.
- Không tin tuỳ ngươi. - Vương An Cơ phất tay.
- Thế này đi, chi bằng ta ra ngoài bắt một con yêu xà cấp thấp, xem xem có đúng như lời ngươi nói không. - Đề nghị của Thất tinh xà lập tức được yêu nữ ủng hộ. Chỉ có Vương An Cơ là biết, kế hoạch của mình bị lộ rồi.
Vương An Cơ bước một chân ra phía sau. Thất tinh xà liền biết suy đoán của mình là đúng. Chỉ dựa vào chút uy nghiêm mà dám hù dọa hắn à? Xem ra Vương An Cơ thu nhỏ nên não cũng nhỏ theo rồi. Năm xưa Thất tinh xà đi theo Vương An Cơ bầu bạn, kì thực bên trong chẳng khác nào một con chó trung thành, suốt ngày chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Nay cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến, hắn làm sao bỏ qua?
Nghĩ đến đó, Thất Tinh xà cười như điên dại, sau đó nét mặt loé lên tia độc ác.
Chân Nhân đế chắp hai tay sau lưng, đi theo hộ vệ đến ngục tối. Cũng lâu rồi, hoàng đế không đến những nơi dơ bẩn thế này. Tuy nhiên đám thị vệ đã bắt một con mồi ngon đến đây, lão không thể không đến nhìn mặt một chút. Xem xem sau mấy ngày nay chạy trốn như một con chuột thì Triệu Thuỵ Miên trở nên thế nào.
Chân Nhân Chiêu Minh thấy hoàng đế bước vào thì hành lễ, đồng thời tiếp nhận, dẫn đường đến nơi sâu nhất trong ngục tối, là nơi giam giữ những nên phạm nhân quan trọng. Đi qua một dãy phòng giam tịch mịch, người thường có, yêu quái cũng có, lần lượt dùng ánh mắt sáng lên như đom đóm trong đêm nhìn lão hoàng đế.
Cơ thể có biến chuyển lớn, Đặng Vân Du gần như là bay qua mấy căn nhà. Đồng thời có một vầng ánh sáng xuất hiện, khi cô ngước mặt lên, chỉ thấy Triệu Thụy Miên đã không còn là Triệu Thụy Miên nữa. Cô trang điểm ma mị, làn da trắng muốt. Trên người mặc bộ đồ màu tím nhạt, áo choàng trong suốt, còn cầm một cây gậy lấp lánh.
Giây phút đó, Triệu Thụy Miên giống như một tiên nữ. Đặng Vân Du nháy mắt thấy đám quân lính không còn đuổi theo hướng cô nữa, hoàn toàn chuyển sang đi bắt Triệu Thụy Miên.
- Triệu Thụy Miên!
Đặng Vân Du kêu lên, nhưng âm thanh nhỏ đến mức đáng thương, bọn họ vốn chẳng hề quan tâm. Tốc độ đuổi bắt đã chuyển sang một mức độ khác. Rốt cuộc cô đã nhận ra, Triệu Thụy Miên vì không muốn cô bị liên lụy nên mới chọn cách tách ra thế này. Ngay từ đầu cô ấy đã muốn biến trận chiến này chỉ có một mình.
Xung quanh Đặng Vân Du chẳng hề có một bụi cỏ. Mặt đất khô cằn như lâu ngày không được tưới nước. Đặng Vân Du mặc kệ trang phục chật vật vì té ngã. Bên ngoài Chân Nhân thành không có lấy một bóng người. Cô chơi vơi nhìn Triệu Thuỵ Miên giương đông kích tây, mang đám quân lính đi xa.
Đặng Vân Du bật khóc, tâm can khó chịu vô cùng, hai mắt lại bắt đầu mờ mờ đi. Một cơn gió nóng thổi qua, Đặng Vân Du ngồi bệt dưới đất như một gã ăn xin. Vương An Cơ biến mất, Triệu Thụy Miên không biết tung tích, bây giờ chỉ còn một mình cô, phải làm thế nào?
Triệu Thuỵ Miên vừa xuất hiện liền mang đến nguy hiểm. Cậu ấy nói đúng, cô không nên vì ham vui mới đến đây. Có thể hôm nay, Đặng Vân Du phải bán mạng ở đây cũng nên. Cô bất lực gục đầu lên tay, hai vai yếu ớt run rẩy.
Vương An Cơ nhìn vào hang động trước mắt. Kể từ khi đến đây, hắn đã quyết định phải tự mình làm rõ mọi thứ, không thể tin tưởng ai, kể cả Triệu Thụy Miên. Bọn họ đã cùng gặp nạn, không thể hưởng chung phúc. Sống chết của cô ta, cứ mặc kệ vậy. Hắn nâng người, chầm chầm bay vào bên trong.
Cả người phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hắn muốn đi tìm người trước kia đã phong ấn hắn. Muốn tháo nút phải tìm người gỡ nút. Thế nhưng lúc trước gây oán quá nhiều người, thật sự không nhớ được là ai mới có thể phong ấn hắn. Chỉ có tìm đến Thất tinh xà ngàn năm, chính là một con yêu xà, năm xưa cũng coi như có giao du với Vương An Cơ. Hai người đều ác như nhau, có cùng chí hướng muốn đứng đầu yêu giới.
Càng đi vào bên trong, Vương An Cơ càng ngửi thấy nhiều mùi hương kỳ lạ. Thất tinh xà là một mỹ nam mặc bạch y, áo trễ một vai, lộ ra vòm ngực rắn chắc mà gợi cảm, quả không làm xấu hổ tộc xà yêu. Ngay cả nam nhân mà cũng yêu nghiệt như vậy. Xung quanh hắn đang có hàng chục yêu nữ khác, ăn mặc hời hợt, dường như chỉ có một miếng vải che người.
Đây quả thật là một cái động tình đúng nghĩa. Vương An Cơ cười lạnh trong lòng, tên yêu xà này lâu ngày không gặp, không ngờ càng ngày càng biết ăn chơi lạc thú. Thất tinh xà đang nằm trên ghế quý phi, âu yếm bên mỹ nữ, có thức ăn ngon ở dưới, mí mắt nhướng lên, nhìn thấy Vương An Cơ, thoáng chốc kinh ngạc, rồi lại mỉm cười. Giống như 300 năm trước.
- Vương An Cơ, lâu ngày không gặp. Đúng là,... càng ngày càng nhỏ? Bọn họ đã làm cái gì ngươi thế kia?
Thất tinh xà híp đôi mắt hẹp dài uyển chuyển của mình, giọng nói chầm chậm quyến rũ, mỗi chữ nhả ra đều như hoà tan vào không khí. Hắn ta nhìn xuống, một yêu nữ biết điều bóc một trái nho đút hắn ăn. Loài yêu xà như hắn ta, da mặt trắng toát như bị bệnh, nhưng kỳ lạ lại khiến cho người khác có cảm giác muốn chiều chuộng nâng niu giống như thuốc phiện.
- Ta muốn tìm ngươi hỏi một chuyện. - Vương An Cơ không thèm để mấy mỹ nhân đang đưa mắt tò mò kia, trực tiếp lại gần Thất tinh xà.
- Vương gia, người này là ai vậy? - Một yêu nữ giọng nũng nịu tựa vào lòng Thất tinh xà.
- Là Vương An Cơ, bạn cũ của ta. Chẳng hay, hắn vừa được giải phong ấn. - Thất tinh xà cười trào phúng - Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, ta còn bận chơi đùa cùng mấy mỹ nữ.
- Vương An Cơ? Vương An Cơ, Vương Hầu đại nhân trong truyền thuyết đó sao?
Nghe một kẻ nói vậy, mấy mỹ nữ khác giật mình bàn tán. Không ngờ dung nhan của hắn lại mỹ miều như vậy, vẫn còn hơn Thất tinh xà một chút. Thoáng chốc, mấy ánh mắt đã có phần thay đổi. Một Vương Hầu đại nhân uy phong, tuấn tú, cao ngạo, lại lạnh lùng, nếu ai được hắn sủng ái thật phải tu tận ba kiếp.
- Năm xưa là kẻ nào dám phong ấn ta?
- Ta và ngươi đi khắp nơi, giết bao nhiêu người, ta cũng không còn nhớ. Ai biết trong số đó ai hận ngươi tới vậy chứ? - Thái độ nhiệt tình ban đầu của Thất tinh xà đã không còn. Ai bảo Vương An Cơ tới, thu hút mỹ nữ của hắn. Thất tinh xà thả người trong lòng ra, bốc một hạt điều.
- Ngươi không nhớ kẻ nào có ấn tượng sâu đậm nhất à?
- À... có... ngươi thậm chí đã giết cả gia tộc người ta mà, phải không? Tìm thử đi, ta cũng không nhớ rõ lắm.
- Ngươi mau nhớ lại cho ta. Nếu không...
- Nếu không thì sao? - Thất tinh xà lớn tiếng - Ta đường đường là Thất tinh vương, lại phải phục tùng ngươi sao? Vương An Cơ, ngươi tưởng mình còn là Vương Hầu đại nhân năm xưa, hô mưa gọi gió à? Ngươi nhìn lại mình đi, còn không bằng một con gà. - Vương An Cơ thoáng kinh ngạc, không ngờ kẻ duy nhất mà mình tin tưởng bây giờ lại trở nên như vậy.
Thất tinh xà tức giận đến mức vảy nổi trên da, suýt nữa thì biến thành một con yêu xà khổng lồ. Một yêu nữ thấy vậy, mắt ánh lên vài phần tính toán. Cô ta ghé lại tai Thất tinh xà nói vài câu. Không rõ nội dung là gì nhưng thành công làm nét mặt Thất tinh xà dãn ra, đồng thời cũng vươn tay cưng nựng cô ta một cái.
- Vương An Cơ, ta nghe nói, ngươi mới vừa được thả ra thôi phải không?
- Thì sao? - Vương An Cơ không mặn không nhạt đáp. Trong đầu vẫn đang nghĩ đến nên làm gì tiếp theo.
- Yêu giới đồn đại, không biết ngươi đã nghe chưa? - Thất tinh xà quấn lấy lọn tóc dài của mình, tựa lưng vào ghế - Nếu ăn thịt được Vương Ăn Cơ, sẽ có được tu vi ngàn năm, còn có được gương Định Thân trừ yêu diệt ma kia, sẽ là bá chủ của cả yêu giới.
Sống lưng Vương An Cơ cứng đờ. Hắn đảo mắt qua một vòng, ánh mắt bọn họ đang dần thay đổi. Không phải người, mà là yêu. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra trấn tĩnh.
- Giang hồ đồn đại quá rồi, không đến mức như vậy.
- Ồ, vậy ngươi nói xem. Là thế nào? - Thất tinh xà không rõ đã biết được bao nhiêu. Vẻ mặt tươi cười của hắn giống như chỉ đang chơi đùa với một món đồ vật mà thôi.
- Ta trước khi tới đây đã gặp phải một pháp sư biến thái. Mụ ta muốn chiếm đoạt ta nhưng chưa đến thời cơ. Nên mụ cho ta nuốt một viên đan dược. Tác dụng thoạt nhìn thì không có gì, nhưng kẻ ăn ta vào hoặc là hấp thụ linh khí sẽ tan thành mây khói. Hơn nữa còn là kiểu chết dần chết mòn, đau đớn không thể tả.
Đám yêu nữ xung quanh đang muốn nhe nanh múa vuốt, nghe đến vậy chợt khựng lại. Không biết thật giả, cũng có phần e dè. Nếu như là giả thì không sao, nhưng nếu là thật... bọn họ chẳng phải chết rất khó coi hay sao? Đám yêu nữ nhất loạt nhìn về phía Thất tinh xà, chờ mệnh lệnh.
Thất tinh xà sống hơn ngàn năm, tâm cơ cũng không phải vừa. Chút chiêu bài nhỏ này chỉ sợ không qua mặt được hắn. Nhưng một mình Vương An Cơ đấu lại đám yêu nữ này không chết vì bị thương cũng chết vì mệt. Huống hồ lại có thêm một Thất tinh vương.
- Vương An Cơ, ta từ khi nào không biết ngươi còn có tài diễn kịch. Xem xem, diễn đến mức khiến ta còn suýt bị lừa. - Thất tinh vương cười lả lơi.
- Không tin tuỳ ngươi. - Vương An Cơ phất tay.
- Thế này đi, chi bằng ta ra ngoài bắt một con yêu xà cấp thấp, xem xem có đúng như lời ngươi nói không. - Đề nghị của Thất tinh xà lập tức được yêu nữ ủng hộ. Chỉ có Vương An Cơ là biết, kế hoạch của mình bị lộ rồi.
Vương An Cơ bước một chân ra phía sau. Thất tinh xà liền biết suy đoán của mình là đúng. Chỉ dựa vào chút uy nghiêm mà dám hù dọa hắn à? Xem ra Vương An Cơ thu nhỏ nên não cũng nhỏ theo rồi. Năm xưa Thất tinh xà đi theo Vương An Cơ bầu bạn, kì thực bên trong chẳng khác nào một con chó trung thành, suốt ngày chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Nay cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến, hắn làm sao bỏ qua?
Nghĩ đến đó, Thất Tinh xà cười như điên dại, sau đó nét mặt loé lên tia độc ác.
Chân Nhân đế chắp hai tay sau lưng, đi theo hộ vệ đến ngục tối. Cũng lâu rồi, hoàng đế không đến những nơi dơ bẩn thế này. Tuy nhiên đám thị vệ đã bắt một con mồi ngon đến đây, lão không thể không đến nhìn mặt một chút. Xem xem sau mấy ngày nay chạy trốn như một con chuột thì Triệu Thuỵ Miên trở nên thế nào.
Chân Nhân Chiêu Minh thấy hoàng đế bước vào thì hành lễ, đồng thời tiếp nhận, dẫn đường đến nơi sâu nhất trong ngục tối, là nơi giam giữ những nên phạm nhân quan trọng. Đi qua một dãy phòng giam tịch mịch, người thường có, yêu quái cũng có, lần lượt dùng ánh mắt sáng lên như đom đóm trong đêm nhìn lão hoàng đế.