Nhan Ninh lắc đầu một cái, đôi tay vẫn cứ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Ninh Vi Nhàn mà không nói gì cả. Ninh Vi Nhàn rất lo lắng cho cậu, mấy ngày nay bởi vì trong người cô không được thoải mái, lại thêm mơ màng cứ muốn ngủ, cho nên cô không thể để ý tới tâm sự nho nhỏ của con trai: “Thật sự không vui sao, đến nỗi không thèm để ý đến mẹ luôn hả?” Cô nói xong còn đưa tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cậu. Khuôn mặt nhỏ của Nhan Ninh cau lại, đem gương mặt như quả trứng vùi vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, sau đó mới dùng giọng nói như muỗi kêu hỏi: “ Mẹ...... Có phải con sắp có em trai hay em gái không?”
Cô nghĩ Ninh Ninh chắc là biết được rồi, bởi vì con trai của cô rất thông mình mà: “Đúng vậy nha, Ninh Ninh không thích sao?"
Nhan Ninh trầm mặc, Ninh Vi Nhàn cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu, qua một lúc lâu, ‘chàng trai nhỏ’ trong lòng cô mới gật đầu một cái. Cậu không thích nhà mình lại có thêm em trai hay em gái nữa, cậu chỉ muốn có ba mẹ và cậu là đủ rồi, không muốn lại có một đứa bé khác tới chia sẻ tình yêu thương của bọn họ với cậu: “Nếu con nói không thích, thì có thể không có sao?” Cậu biết mình đã từng có một chị gái, nhưng đã rời đi bởi vì sai lầm của ba, nhưng cũng đã có cậu rồi mà, như vậy cũng không đủ để đền bù sao? Tại sao lại phải cần một em trai hay em gái để bù đắp nữa chứ? Cho dù đó là em gái thì cũng không phải là người chị trước kia của cậu mà. Cậu đã không có sự yêu thương của mẹ mười năm rồi, tại sao em trai hay em gái phải tới để tranh giành tình yêu của mẹ với cậu chứ? Nghĩ tới đứa em mới sinh ra đời sẽ cướp mất của mình tất cả những thứ bây giờ mình đang có, cậu không có cách nào không ghen tỵ với đứa em còn chưa ra đời của mình.
...... Quả thật cô không ngờ nguyên nhân làm cho con trai mất hứng mấy ngày nay chính là chuyện này. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ mình đang ôm trong lòng, cô dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, mặc kệ cậu phản đối, vẫn nâng gương mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu lên, hôn nhẹ nhàng lên cái trán trắng noãn: “Có phải Ninh Ninh đang rất sợ hãi hay không?”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, cũng không nói gì, trong mắt tràn đầy nước mắt đầy uất ức, trái tim của Ninh Vi Nhàn cũng sắp tan nát, trên đời này có người mẹ nào chịu đựng được đứa con mình khóc uất ức như vậy chứ: “Ngoan nha, Ninh Ninh đừng sợ, mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi con đâu, cả ba cũng thế, người mà mẹ luôn luôn yêu thương nhất vẫn là con mà.”
“Không đâu.” Nhan Ninh rất quật cường cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, hàm răng trắng nhỏ dùng sức cắn lên cánh môi màu hồng, thà chết cũng không để mình phát ra tiếng khóc yếu ớt. Từ trước tới giờ, Ninh Vi Nhàn hầu như không có nhìn thấy con trai mình khóc, cậu là một đứa bé trưởng thành sớm, hơn nữa lại rất thông minh, cậu vẫn luôn khinh thường những người bạn nhỏ cùng lứa tuổi lúc nào cũng ngây thơ như vậy, đụng một chút bị đau cũng khóc, không vui cũng khóc, mình thua kém người ta cũng khóc. Cậu rất biết chuyện, cũng chính vì cậu biết chuyện lại trưởng thành sớm, cho nên khi cậu khóc lại càng làm cho người ta đau lòng hơn nữa: “Con biết rõ, mẹ, mẹ đừng có gạt con, Nếu như có em trai em gái, nhất định là mẹ sẽ không còn thương con như lúc trước nữa rồi. Chúng ta đã không ở chung với nhau mười năm rồi, mẹ vừa tỉnh lại thì con cũng được mười tuổi, nếu so với em trai em gái nhỏ, con nhất định không đủ đáng yêu để làm người khác yêu thích rồi.”
Lòng của Ninh Vi Nhàn quặng đau đến muốn vỡ nát, cô ôm con trai trong ngực mình thật chặt, không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Sao lại có thể như vậy được, mẹ thương con nhất mà, Ninh Ninh là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này lúc nào cũng làm cho người ta yêu thích.”
Nhưng cho dù cô có nói như thế nào thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh cũng tràn đầy u buồn cùng lo lắng như cũ: “Con không tin, nhất định mẹ sẽ thương em hơn, không thương con nữa.” Cậu hít hít cái mũi, miệng nhỏ mím lại, muốn cố gắng nhịn xuống không khóc, nhưng miệng thì không ngừng run run. Một đứa bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng ở độ tuổi phải vui vẻ, nghịch ngợm, gây sự, vậy mà lại cố nhịn xuống không khóc, dáng vẻ kiên cường và trưởng thành sớm của câu làm cho Ninh Vi Nhàn không biết phải ôm cậu như thế nào, giải thích ra sao để cậu không nên nghĩ nhiều như vậy: “Ninh Ninh......”
Bỗng nhiên cậu rời khỏi ngực cô, đứng lên, nắm lấy cặp sách chạy lên lầu. Vòng ôm của Ninh Vi Nhàn đột nhiên trống không, trong nháy mắt lòng của cô cũng trở nên trống trải, giống như đã thiếu đi thứ gì. Theo bản năng, không kịp suy nghĩ, cô cũng đi theo, có thể nói là gần như chạy nhào tới, ôm chặt lấy người của Nhan Ninh từ phía sau lưng. Cô không muốn mất đi đứa con này, cậu là do cô dùng mạng của mình để có thể sinh ra, cô làm sao có thể vì đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng mà làm đứa con cô rất yêu thương này đau lòng được: “Ninh Ninh ——.” (quynhle2207—diễn đàn)
Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét giận dữ của Nhan Duệ vang lên: “Vi Nhàn, em làm gì ở đây hả?!”
Anh tức giận đùng đùng chạy tới, ôm gọn hai mẹ con bọn họ lên nhét vào trên ghế sa-lông, vẻ giận dữ trong mắt vẫn chưa tan hết: “Em không biết là mình đang mang thai sao? Sao em lại dám đi bộ chứ!”
Ninh Vi Nhàn bị anh lớn tiếng, làm cho cô cũng sững sờ, từ khi cô tỉnh lại tới nay, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ tức giận la hét với cô, anh lúc nào cũng dịu dàng, tính tình lại rất tốt, nhưng hôm nay anh lại hét lên với cô, thậm chí cô quên luôn phải phản ứng ra sao, chỉ nháy mắt nhìn anh. Nhan duệ la hét xong cũng chợt nhớ rằng cô đang mang thai, hơn nữa lúc nãy anh cũng rất hung dữ, có thể làm cho cô giật mình sợ hãi, ngay lập tức sắc mặt của anh thay đổi muôn màu, vừa xanh, lại trắng, vừa đỏ, rồi lại đen, anh cũng không biết nên nói cái gì bây giờ: “Vi, Vi Nhàn......”
“Ba, sao ba lại hét lên như vậy chứ?!” Mới vừa rồi còn rất đau lòng, nhưng khi vừa thấy mẹ mình bị lớn tiếng, tình cảm tự nhiên bảo vệ cho mẹ từ trong xương tủy của Nhan Ninh liền biểu hiện ra.
“Ba đâu có la hét gì đâu......”
“Ba có!”
Thấy con trai làm cho Nhan Duệ nói không ra lời, Ninh Vi Nhàn mơ hồ cảm thấy hình như con trai muốn đem sự bực tức không giải tỏa được trong lòng mà trút giận lên trên người của chồng mình, cô nhanh chóng làm người hòa giải, ôm Nhan Ninh vào trong lòng không cho cậu chạy đi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi hỏi Nhan Duệ: “Nhan Duệ...... Em có chuyện muốn nói với anh, anh có rãnh không vậy?
Nhan Duệ gật đầu, nhưng trong lòng anh thắt lại từng cơn, chỉ sợ là cô đã nhớ lại chuyện gì đó, bây giờ tìm anh để hỏi tội mà thôi. Mặc dù trước đó anh đã thật lòng thật dạ kể cho cô nghe hết mọi chuyện, nhưng dù sao cũng không phải do cô tự nhớ lại, nếu như bây giờ cô nhớ lại được, ai cũng không thể chắc chắn rằng cô có quyết định rời bỏ anh hay không?
Khi thấy chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Nhan Duệ chợt nghiêm túc cùng với lo sợ, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, Ninh Vi Nhàn mím môi cười khẽ, nhưng vẻ mặt cô vẫn rất nặng nề. Nhan Ninh nhìn thấy vậy, cậu mím cái miệng nhỏ nhắn lại, cũng đoán được mẹ sẽ nói cái gì với ba, nhưng cậu lại không có hỏi.
Ninh Vi Nhàn hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, nói dịu dàng: “Ninh Ninh ngoan nha, con ở đây chờ mẹ một chút xíu được không? Mấy ngày nay mẹ không nhìn thấy con, chỉ có thể nhớ đến con thôi, mẹ muốn nói chuyện với con, con kể cho mẹ nghe những chuyện gì vừa vui, vừa hay ở trường học có được không?” Thấy con trai đã đồng ý, cô mới đưa tay cho Nhan Duệ để anh đi với mình ra ngoài.
Nhan Ninh ngồi trên ghế sa-lông, khẽ quay đầu, nhìn về phía sảnh lớn bên ngoài lầu một, trên ban công chỗ ba mẹ cậu đang nói chuyện. Bọn họ nói rất nhỏ, cửa sổ sát đất cũng đóng lại, cho nên cậu cũng không nghe thấy bọn họ nói gì. Nhưng cậu có thể nhìn thấy được bỗng nhiên ba trở nên giận dữ, sau đó thì vẻ mặt trầm xuống, giống như là bong bóng bị xì hơi, không nói được gì cả. (quynhle2207—diễn đàn)
Tim của cậu đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi nhìn thấy mẹ đi vào, hôn lên trán cậu một cái, rất dịu dàng nhưng cũng không che giấu được sự mệt mỏi: “Ninh Ninh, mẹ hơi mệt nên đi nghỉ một lát, mai mốt chúng ta nói chuyện tiếp có được không?”
Cậu gật đầu, nhìn mẹ quay trở về phòng, rồi lại cuối đầu xuống. Ngay sau đó, Nhan Duệ cũng đi vào, sắc mặt anh rất khó coi, khóe mắt vẫn còn vương lại nước mắt, nhưng Nhan Ninh tinh tế nhìn ra được, cho dù ba đã cố ý che giấu đi khi cậu nhìn ba.
Nhan Ninh lắc đầu một cái, đôi tay vẫn cứ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Ninh Vi Nhàn mà không nói gì cả. Ninh Vi Nhàn rất lo lắng cho cậu, mấy ngày nay bởi vì trong người cô không được thoải mái, lại thêm mơ màng cứ muốn ngủ, cho nên cô không thể để ý tới tâm sự nho nhỏ của con trai: “Thật sự không vui sao, đến nỗi không thèm để ý đến mẹ luôn hả?” Cô nói xong còn đưa tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cậu. Khuôn mặt nhỏ của Nhan Ninh cau lại, đem gương mặt như quả trứng vùi vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, sau đó mới dùng giọng nói như muỗi kêu hỏi: “ Mẹ...... Có phải con sắp có em trai hay em gái không?”
Cô nghĩ Ninh Ninh chắc là biết được rồi, bởi vì con trai của cô rất thông mình mà: “Đúng vậy nha, Ninh Ninh không thích sao?"
Nhan Ninh trầm mặc, Ninh Vi Nhàn cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu, qua một lúc lâu, ‘chàng trai nhỏ’ trong lòng cô mới gật đầu một cái. Cậu không thích nhà mình lại có thêm em trai hay em gái nữa, cậu chỉ muốn có ba mẹ và cậu là đủ rồi, không muốn lại có một đứa bé khác tới chia sẻ tình yêu thương của bọn họ với cậu: “Nếu con nói không thích, thì có thể không có sao?” Cậu biết mình đã từng có một chị gái, nhưng đã rời đi bởi vì sai lầm của ba, nhưng cũng đã có cậu rồi mà, như vậy cũng không đủ để đền bù sao? Tại sao lại phải cần một em trai hay em gái để bù đắp nữa chứ? Cho dù đó là em gái thì cũng không phải là người chị trước kia của cậu mà. Cậu đã không có sự yêu thương của mẹ mười năm rồi, tại sao em trai hay em gái phải tới để tranh giành tình yêu của mẹ với cậu chứ? Nghĩ tới đứa em mới sinh ra đời sẽ cướp mất của mình tất cả những thứ bây giờ mình đang có, cậu không có cách nào không ghen tỵ với đứa em còn chưa ra đời của mình.
...... Quả thật cô không ngờ nguyên nhân làm cho con trai mất hứng mấy ngày nay chính là chuyện này. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ mình đang ôm trong lòng, cô dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, mặc kệ cậu phản đối, vẫn nâng gương mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu lên, hôn nhẹ nhàng lên cái trán trắng noãn: “Có phải Ninh Ninh đang rất sợ hãi hay không?”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, cũng không nói gì, trong mắt tràn đầy nước mắt đầy uất ức, trái tim của Ninh Vi Nhàn cũng sắp tan nát, trên đời này có người mẹ nào chịu đựng được đứa con mình khóc uất ức như vậy chứ: “Ngoan nha, Ninh Ninh đừng sợ, mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi con đâu, cả ba cũng thế, người mà mẹ luôn luôn yêu thương nhất vẫn là con mà.”
“Không đâu.” Nhan Ninh rất quật cường cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, hàm răng trắng nhỏ dùng sức cắn lên cánh môi màu hồng, thà chết cũng không để mình phát ra tiếng khóc yếu ớt. Từ trước tới giờ, Ninh Vi Nhàn hầu như không có nhìn thấy con trai mình khóc, cậu là một đứa bé trưởng thành sớm, hơn nữa lại rất thông minh, cậu vẫn luôn khinh thường những người bạn nhỏ cùng lứa tuổi lúc nào cũng ngây thơ như vậy, đụng một chút bị đau cũng khóc, không vui cũng khóc, mình thua kém người ta cũng khóc. Cậu rất biết chuyện, cũng chính vì cậu biết chuyện lại trưởng thành sớm, cho nên khi cậu khóc lại càng làm cho người ta đau lòng hơn nữa: “Con biết rõ, mẹ, mẹ đừng có gạt con, Nếu như có em trai em gái, nhất định là mẹ sẽ không còn thương con như lúc trước nữa rồi. Chúng ta đã không ở chung với nhau mười năm rồi, mẹ vừa tỉnh lại thì con cũng được mười tuổi, nếu so với em trai em gái nhỏ, con nhất định không đủ đáng yêu để làm người khác yêu thích rồi.”
Lòng của Ninh Vi Nhàn quặng đau đến muốn vỡ nát, cô ôm con trai trong ngực mình thật chặt, không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Sao lại có thể như vậy được, mẹ thương con nhất mà, Ninh Ninh là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này lúc nào cũng làm cho người ta yêu thích.”
Nhưng cho dù cô có nói như thế nào thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh cũng tràn đầy u buồn cùng lo lắng như cũ: “Con không tin, nhất định mẹ sẽ thương em hơn, không thương con nữa.” Cậu hít hít cái mũi, miệng nhỏ mím lại, muốn cố gắng nhịn xuống không khóc, nhưng miệng thì không ngừng run run. Một đứa bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng ở độ tuổi phải vui vẻ, nghịch ngợm, gây sự, vậy mà lại cố nhịn xuống không khóc, dáng vẻ kiên cường và trưởng thành sớm của câu làm cho Ninh Vi Nhàn không biết phải ôm cậu như thế nào, giải thích ra sao để cậu không nên nghĩ nhiều như vậy: “Ninh Ninh......”
Bỗng nhiên cậu rời khỏi ngực cô, đứng lên, nắm lấy cặp sách chạy lên lầu. Vòng ôm của Ninh Vi Nhàn đột nhiên trống không, trong nháy mắt lòng của cô cũng trở nên trống trải, giống như đã thiếu đi thứ gì. Theo bản năng, không kịp suy nghĩ, cô cũng đi theo, có thể nói là gần như chạy nhào tới, ôm chặt lấy người của Nhan Ninh từ phía sau lưng. Cô không muốn mất đi đứa con này, cậu là do cô dùng mạng của mình để có thể sinh ra, cô làm sao có thể vì đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng mà làm đứa con cô rất yêu thương này đau lòng được: “Ninh Ninh ——.” (quynhle—diễn đàn)
Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét giận dữ của Nhan Duệ vang lên: “Vi Nhàn, em làm gì ở đây hả?!”
Anh tức giận đùng đùng chạy tới, ôm gọn hai mẹ con bọn họ lên nhét vào trên ghế sa-lông, vẻ giận dữ trong mắt vẫn chưa tan hết: “Em không biết là mình đang mang thai sao? Sao em lại dám đi bộ chứ!”
Ninh Vi Nhàn bị anh lớn tiếng, làm cho cô cũng sững sờ, từ khi cô tỉnh lại tới nay, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ tức giận la hét với cô, anh lúc nào cũng dịu dàng, tính tình lại rất tốt, nhưng hôm nay anh lại hét lên với cô, thậm chí cô quên luôn phải phản ứng ra sao, chỉ nháy mắt nhìn anh. Nhan duệ la hét xong cũng chợt nhớ rằng cô đang mang thai, hơn nữa lúc nãy anh cũng rất hung dữ, có thể làm cho cô giật mình sợ hãi, ngay lập tức sắc mặt của anh thay đổi muôn màu, vừa xanh, lại trắng, vừa đỏ, rồi lại đen, anh cũng không biết nên nói cái gì bây giờ: “Vi, Vi Nhàn......”
“Ba, sao ba lại hét lên như vậy chứ?!” Mới vừa rồi còn rất đau lòng, nhưng khi vừa thấy mẹ mình bị lớn tiếng, tình cảm tự nhiên bảo vệ cho mẹ từ trong xương tủy của Nhan Ninh liền biểu hiện ra.
“Ba đâu có la hét gì đâu......”
“Ba có!”
Thấy con trai làm cho Nhan Duệ nói không ra lời, Ninh Vi Nhàn mơ hồ cảm thấy hình như con trai muốn đem sự bực tức không giải tỏa được trong lòng mà trút giận lên trên người của chồng mình, cô nhanh chóng làm người hòa giải, ôm Nhan Ninh vào trong lòng không cho cậu chạy đi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi hỏi Nhan Duệ: “Nhan Duệ...... Em có chuyện muốn nói với anh, anh có rãnh không vậy?
Nhan Duệ gật đầu, nhưng trong lòng anh thắt lại từng cơn, chỉ sợ là cô đã nhớ lại chuyện gì đó, bây giờ tìm anh để hỏi tội mà thôi. Mặc dù trước đó anh đã thật lòng thật dạ kể cho cô nghe hết mọi chuyện, nhưng dù sao cũng không phải do cô tự nhớ lại, nếu như bây giờ cô nhớ lại được, ai cũng không thể chắc chắn rằng cô có quyết định rời bỏ anh hay không?
Khi thấy chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Nhan Duệ chợt nghiêm túc cùng với lo sợ, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, Ninh Vi Nhàn mím môi cười khẽ, nhưng vẻ mặt cô vẫn rất nặng nề. Nhan Ninh nhìn thấy vậy, cậu mím cái miệng nhỏ nhắn lại, cũng đoán được mẹ sẽ nói cái gì với ba, nhưng cậu lại không có hỏi.
Ninh Vi Nhàn hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, nói dịu dàng: “Ninh Ninh ngoan nha, con ở đây chờ mẹ một chút xíu được không? Mấy ngày nay mẹ không nhìn thấy con, chỉ có thể nhớ đến con thôi, mẹ muốn nói chuyện với con, con kể cho mẹ nghe những chuyện gì vừa vui, vừa hay ở trường học có được không?” Thấy con trai đã đồng ý, cô mới đưa tay cho Nhan Duệ để anh đi với mình ra ngoài.
Nhan Ninh ngồi trên ghế sa-lông, khẽ quay đầu, nhìn về phía sảnh lớn bên ngoài lầu một, trên ban công chỗ ba mẹ cậu đang nói chuyện. Bọn họ nói rất nhỏ, cửa sổ sát đất cũng đóng lại, cho nên cậu cũng không nghe thấy bọn họ nói gì. Nhưng cậu có thể nhìn thấy được bỗng nhiên ba trở nên giận dữ, sau đó thì vẻ mặt trầm xuống, giống như là bong bóng bị xì hơi, không nói được gì cả. (quynhle—diễn đàn)
Tim của cậu đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi nhìn thấy mẹ đi vào, hôn lên trán cậu một cái, rất dịu dàng nhưng cũng không che giấu được sự mệt mỏi: “Ninh Ninh, mẹ hơi mệt nên đi nghỉ một lát, mai mốt chúng ta nói chuyện tiếp có được không?”
Cậu gật đầu, nhìn mẹ quay trở về phòng, rồi lại cuối đầu xuống. Ngay sau đó, Nhan Duệ cũng đi vào, sắc mặt anh rất khó coi, khóe mắt vẫn còn vương lại nước mắt, nhưng Nhan Ninh tinh tế nhìn ra được, cho dù ba đã cố ý che giấu đi khi cậu nhìn ba.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhan Ninh lắc đầu một cái, đôi tay vẫn cứ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Ninh Vi Nhàn mà không nói gì cả. Ninh Vi Nhàn rất lo lắng cho cậu, mấy ngày nay bởi vì trong người cô không được thoải mái, lại thêm mơ màng cứ muốn ngủ, cho nên cô không thể để ý tới tâm sự nho nhỏ của con trai: “Thật sự không vui sao, đến nỗi không thèm để ý đến mẹ luôn hả?” Cô nói xong còn đưa tay vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cậu. Khuôn mặt nhỏ của Nhan Ninh cau lại, đem gương mặt như quả trứng vùi vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, sau đó mới dùng giọng nói như muỗi kêu hỏi: “ Mẹ...... Có phải con sắp có em trai hay em gái không?”
Cô nghĩ Ninh Ninh chắc là biết được rồi, bởi vì con trai của cô rất thông mình mà: “Đúng vậy nha, Ninh Ninh không thích sao?"
Nhan Ninh trầm mặc, Ninh Vi Nhàn cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu, qua một lúc lâu, ‘chàng trai nhỏ’ trong lòng cô mới gật đầu một cái. Cậu không thích nhà mình lại có thêm em trai hay em gái nữa, cậu chỉ muốn có ba mẹ và cậu là đủ rồi, không muốn lại có một đứa bé khác tới chia sẻ tình yêu thương của bọn họ với cậu: “Nếu con nói không thích, thì có thể không có sao?” Cậu biết mình đã từng có một chị gái, nhưng đã rời đi bởi vì sai lầm của ba, nhưng cũng đã có cậu rồi mà, như vậy cũng không đủ để đền bù sao? Tại sao lại phải cần một em trai hay em gái để bù đắp nữa chứ? Cho dù đó là em gái thì cũng không phải là người chị trước kia của cậu mà. Cậu đã không có sự yêu thương của mẹ mười năm rồi, tại sao em trai hay em gái phải tới để tranh giành tình yêu của mẹ với cậu chứ? Nghĩ tới đứa em mới sinh ra đời sẽ cướp mất của mình tất cả những thứ bây giờ mình đang có, cậu không có cách nào không ghen tỵ với đứa em còn chưa ra đời của mình.
...... Quả thật cô không ngờ nguyên nhân làm cho con trai mất hứng mấy ngày nay chính là chuyện này. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ mình đang ôm trong lòng, cô dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, mặc kệ cậu phản đối, vẫn nâng gương mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu lên, hôn nhẹ nhàng lên cái trán trắng noãn: “Có phải Ninh Ninh đang rất sợ hãi hay không?”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, cũng không nói gì, trong mắt tràn đầy nước mắt đầy uất ức, trái tim của Ninh Vi Nhàn cũng sắp tan nát, trên đời này có người mẹ nào chịu đựng được đứa con mình khóc uất ức như vậy chứ: “Ngoan nha, Ninh Ninh đừng sợ, mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi con đâu, cả ba cũng thế, người mà mẹ luôn luôn yêu thương nhất vẫn là con mà.”
“Không đâu.” Nhan Ninh rất quật cường cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, hàm răng trắng nhỏ dùng sức cắn lên cánh môi màu hồng, thà chết cũng không để mình phát ra tiếng khóc yếu ớt. Từ trước tới giờ, Ninh Vi Nhàn hầu như không có nhìn thấy con trai mình khóc, cậu là một đứa bé trưởng thành sớm, hơn nữa lại rất thông minh, cậu vẫn luôn khinh thường những người bạn nhỏ cùng lứa tuổi lúc nào cũng ngây thơ như vậy, đụng một chút bị đau cũng khóc, không vui cũng khóc, mình thua kém người ta cũng khóc. Cậu rất biết chuyện, cũng chính vì cậu biết chuyện lại trưởng thành sớm, cho nên khi cậu khóc lại càng làm cho người ta đau lòng hơn nữa: “Con biết rõ, mẹ, mẹ đừng có gạt con, Nếu như có em trai em gái, nhất định là mẹ sẽ không còn thương con như lúc trước nữa rồi. Chúng ta đã không ở chung với nhau mười năm rồi, mẹ vừa tỉnh lại thì con cũng được mười tuổi, nếu so với em trai em gái nhỏ, con nhất định không đủ đáng yêu để làm người khác yêu thích rồi.”
Lòng của Ninh Vi Nhàn quặng đau đến muốn vỡ nát, cô ôm con trai trong ngực mình thật chặt, không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Sao lại có thể như vậy được, mẹ thương con nhất mà, Ninh Ninh là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này lúc nào cũng làm cho người ta yêu thích.”
Nhưng cho dù cô có nói như thế nào thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh cũng tràn đầy u buồn cùng lo lắng như cũ: “Con không tin, nhất định mẹ sẽ thương em hơn, không thương con nữa.” Cậu hít hít cái mũi, miệng nhỏ mím lại, muốn cố gắng nhịn xuống không khóc, nhưng miệng thì không ngừng run run. Một đứa bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng ở độ tuổi phải vui vẻ, nghịch ngợm, gây sự, vậy mà lại cố nhịn xuống không khóc, dáng vẻ kiên cường và trưởng thành sớm của câu làm cho Ninh Vi Nhàn không biết phải ôm cậu như thế nào, giải thích ra sao để cậu không nên nghĩ nhiều như vậy: “Ninh Ninh......”
Bỗng nhiên cậu rời khỏi ngực cô, đứng lên, nắm lấy cặp sách chạy lên lầu. Vòng ôm của Ninh Vi Nhàn đột nhiên trống không, trong nháy mắt lòng của cô cũng trở nên trống trải, giống như đã thiếu đi thứ gì. Theo bản năng, không kịp suy nghĩ, cô cũng đi theo, có thể nói là gần như chạy nhào tới, ôm chặt lấy người của Nhan Ninh từ phía sau lưng. Cô không muốn mất đi đứa con này, cậu là do cô dùng mạng của mình để có thể sinh ra, cô làm sao có thể vì đứa con còn chưa thành hình ở trong bụng mà làm đứa con cô rất yêu thương này đau lòng được: “Ninh Ninh ——.” (quynhle2207—diễn đàn)
Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét giận dữ của Nhan Duệ vang lên: “Vi Nhàn, em làm gì ở đây hả?!”
Anh tức giận đùng đùng chạy tới, ôm gọn hai mẹ con bọn họ lên nhét vào trên ghế sa-lông, vẻ giận dữ trong mắt vẫn chưa tan hết: “Em không biết là mình đang mang thai sao? Sao em lại dám đi bộ chứ!”
Ninh Vi Nhàn bị anh lớn tiếng, làm cho cô cũng sững sờ, từ khi cô tỉnh lại tới nay, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ tức giận la hét với cô, anh lúc nào cũng dịu dàng, tính tình lại rất tốt, nhưng hôm nay anh lại hét lên với cô, thậm chí cô quên luôn phải phản ứng ra sao, chỉ nháy mắt nhìn anh. Nhan duệ la hét xong cũng chợt nhớ rằng cô đang mang thai, hơn nữa lúc nãy anh cũng rất hung dữ, có thể làm cho cô giật mình sợ hãi, ngay lập tức sắc mặt của anh thay đổi muôn màu, vừa xanh, lại trắng, vừa đỏ, rồi lại đen, anh cũng không biết nên nói cái gì bây giờ: “Vi, Vi Nhàn......”
“Ba, sao ba lại hét lên như vậy chứ?!” Mới vừa rồi còn rất đau lòng, nhưng khi vừa thấy mẹ mình bị lớn tiếng, tình cảm tự nhiên bảo vệ cho mẹ từ trong xương tủy của Nhan Ninh liền biểu hiện ra.
“Ba đâu có la hét gì đâu......”
“Ba có!”
Thấy con trai làm cho Nhan Duệ nói không ra lời, Ninh Vi Nhàn mơ hồ cảm thấy hình như con trai muốn đem sự bực tức không giải tỏa được trong lòng mà trút giận lên trên người của chồng mình, cô nhanh chóng làm người hòa giải, ôm Nhan Ninh vào trong lòng không cho cậu chạy đi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi hỏi Nhan Duệ: “Nhan Duệ...... Em có chuyện muốn nói với anh, anh có rãnh không vậy?
Nhan Duệ gật đầu, nhưng trong lòng anh thắt lại từng cơn, chỉ sợ là cô đã nhớ lại chuyện gì đó, bây giờ tìm anh để hỏi tội mà thôi. Mặc dù trước đó anh đã thật lòng thật dạ kể cho cô nghe hết mọi chuyện, nhưng dù sao cũng không phải do cô tự nhớ lại, nếu như bây giờ cô nhớ lại được, ai cũng không thể chắc chắn rằng cô có quyết định rời bỏ anh hay không?
Khi thấy chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Nhan Duệ chợt nghiêm túc cùng với lo sợ, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, Ninh Vi Nhàn mím môi cười khẽ, nhưng vẻ mặt cô vẫn rất nặng nề. Nhan Ninh nhìn thấy vậy, cậu mím cái miệng nhỏ nhắn lại, cũng đoán được mẹ sẽ nói cái gì với ba, nhưng cậu lại không có hỏi.
Ninh Vi Nhàn hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, nói dịu dàng: “Ninh Ninh ngoan nha, con ở đây chờ mẹ một chút xíu được không? Mấy ngày nay mẹ không nhìn thấy con, chỉ có thể nhớ đến con thôi, mẹ muốn nói chuyện với con, con kể cho mẹ nghe những chuyện gì vừa vui, vừa hay ở trường học có được không?” Thấy con trai đã đồng ý, cô mới đưa tay cho Nhan Duệ để anh đi với mình ra ngoài.
Nhan Ninh ngồi trên ghế sa-lông, khẽ quay đầu, nhìn về phía sảnh lớn bên ngoài lầu một, trên ban công chỗ ba mẹ cậu đang nói chuyện. Bọn họ nói rất nhỏ, cửa sổ sát đất cũng đóng lại, cho nên cậu cũng không nghe thấy bọn họ nói gì. Nhưng cậu có thể nhìn thấy được bỗng nhiên ba trở nên giận dữ, sau đó thì vẻ mặt trầm xuống, giống như là bong bóng bị xì hơi, không nói được gì cả. (quynhle2207—diễn đàn)
Tim của cậu đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi nhìn thấy mẹ đi vào, hôn lên trán cậu một cái, rất dịu dàng nhưng cũng không che giấu được sự mệt mỏi: “Ninh Ninh, mẹ hơi mệt nên đi nghỉ một lát, mai mốt chúng ta nói chuyện tiếp có được không?”
Cậu gật đầu, nhìn mẹ quay trở về phòng, rồi lại cuối đầu xuống. Ngay sau đó, Nhan Duệ cũng đi vào, sắc mặt anh rất khó coi, khóe mắt vẫn còn vương lại nước mắt, nhưng Nhan Ninh tinh tế nhìn ra được, cho dù ba đã cố ý che giấu đi khi cậu nhìn ba.