Nhìn Ninh Vi Nhàn tươi cười xinh dẹp, anh nhịn không được cũng cười theo, vừa mới nở nụ cười, trong lòng anh liền điên cuồng mắng chính mình vô dụng, mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ biến thành người đàn ông có gia đình mất! Việc này mà để bạn bè không tốt biết được, tên tuổi cả đời của anh chắc không cần đến nữa, trực tiếp vứt xuống sông Hoàng Hà cho rồi! Đồng ý với suy nghĩ của mình, nhưng Nhan Duệ vẫn tò mò, tự động mang chén đến, để Vi Nhàn múc cháo cho anh: “Thơm quá.”
“Rất thơm đúng không.” Ninh Vi Nhàn vừa múc cháo cho anh vừa cười: “Đây là cháo khoai lang.”
“Ừm… Ở đâu ra thế?”
“Lúc mua thức ăn có một bác trai cho.” Ninh Vi Nhàn cười híp mắt trả lời, nếu không phải gả vào nhà họ Nhan, có cuộc sống độc lập, cô vĩnh viễn không biết cách mua thức ăn, tâm tình cũng không tốt như vậy. Mọi người bán thức ăn ở chợ đều rất hòa thuận hơn nữa họ còn giúp cô phân biệt rau mới và rau cũ, cô học được rất nhiều điều mà trường đào tạo cô dâu không dạy. Nhưng mà, thế giới tốt đẹp này đều có rất nhiều nguyên nhân, là vì người trong lòng ở bên cạnh cô sao, chỉ cần nghĩ đến Nhan Duệ đang ở trong nhà, Ninh Vi Nhàn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng: “Bác ấy nói là mang từ trang trại của bác ấy đến, mùi vị rất ngon, Duệ, anh nếm thử xem.” Cô chỉ chỉ cái thìa trong bát khoai lang, quay về phía Nhan Duệ thản nhiên cười. Nụ cười của cô làm anh mất hồn, Nhan Duệ vội vàng cầm thìa lên giả vờ như ăn cháo hỏi: “Em đi mua đồ ăn lúc nào, sao anh không biết?”
“Lúc đó anh còn đang ngủ.” Ninh Vi Nhàn nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng đã thành vợ người ta rồi, nhưng trên người cô vẫn còn sự ngây thơ giống em gái nhỏ, có lẽ từ nhỏ bị trói buộc nhiều, sau khi cô hoàn toàn buông lỏng, sẽ có biểu hiện như vậy. Khụ, điều này cũng là sự thật, phần lớn thời gian Nhan Duệ tỉnh lại Ninh Vi Nhàn cũng đã chạy bộ trở về. Nói đến cũng kỳ lạ, cho dù anh ngủ sớm giống cô, sáng sớm ngày hôm sau vẫn không tỉnh, có lẽ là do thói quen xấu nhiều năm hình thành. Mà Ninh Vi Nhàn thì ngược lại, trừ bỏ đêm tân hôn với ngẫu nhiên vài lần không khống chế được, cho dù buổi tối hôm đó cô bị Nhan Duệ ép đến thê thảm, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, cô thậm chí có thể không cần đến đồng hồ báo thức mà vẫn tỉnh dậy đúng thời gian cố định. Nói dứt lời, Ninh Vi Nhàn đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra tìm thức ăn cho chó: “A… Chỉ còn một chút như vậy…”
Nhan Duệ ngẩng cao cổ nhìn: “Không còn à?”
“Ừ.” Cô lắc lắc lon trong tay: “Đây là lon cuối cùng rồi.” Nói xong liền cao giọng gọi: “Chocolate ---”
Chú chó nhỏ trắng như tuyết lập tức từ trên ghế salon phòng khách bò dậy, mạo hiểm nhảy xuống đất, chạy đến chỗ phát ra giọng nói dịu dàng quen thuộc. Cái mông nhỏ uốn éo uốn éo, đáng yêu vô cùng. Nhìn đôi mắt to ướt át, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trong lòng sắp tan chảy….Trên đời này sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như thế? Cô ôm lấy Chocolate, hôn lên đầu nó, sau đó mở lon đồ hộp, Chocolate lập tức đưa mũi đến ngửi, móng vuốt cũng không chịu yên, giống như vội vã muốn ăn nó: “A, em đói bụng phải không? Để chị đổ ra đã, có được không?” Vừa nói vừa đem đồ ăn đổ vào đĩa, sau đó để xuống, Chocolate rất phấn khởi, lập tức tiến đến đồ ăn, Ninh Vi Nhàn lại lấy sữa đổ vào một đĩa nhỏ khác, đôi mắt xinh đẹp thủy chung chỉ nhìn con chó nhỏ, cảm thấy hành động nào của nó cũng đáng yêu hết. Bị xem nhẹ thật lâu Nhan Duệ cảm thấy khó chịu, bất kể chỗ nào anh đến đều được vạn người chú ý, tại sao đứng trước mặt vợ lại thành nền thế này? Để chứng tỏ tâm tình mình khó chịu, anh cố ý ho nhẹ một tiếng, nào biết Ninh Vi Nhàn căn bản không để ý đến anh, ngược lại vẫn đứng trước bàn nhìn Chocolate ăn.
“Khụ, khụ!” Lần này anh gia tăng âm lượng, quả nhiên Ninh Vi Nhàn bị anh làm cho giật mình, cô lập tức hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?”
“Không có, ăn rất ngon.” Anh tươi cười tuấn tú mê hoặc, thừa dịp quyến rũ cô: “Nếu em ăn cùng với anh, anh nghĩ nó nhất định sẽ ngon hơn nhiều.” Lông mày khẽ nhíu, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt càng hấp dẫn con mắt người khác, Ninh Vi Nhàn cũng không ngoại lệ. Không hổ là lãng tử nổi danh, thuận miệng nói ra một câu cũng tràn đầy quyến rũ. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Từ trước đến giờ chưa từng có người theo đuổi cô, gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc cho nên ngay cả tiểu thuyết lãng mạn và phim thần tượng cô cũng chưa từng xem qua, lời nói này của anh đối với cô là lời trêu ghẹo. Nhưng những lời này từ miệng Nhan Duệ nói ra, Ninh Vi Nhàn thậm chí không ghét, mà còn có cảm giác thích giống như câu “Anh thích em.”
“Vi Nhàn, đến đây.” Nhan Duệ liếc mắt nhìn chú chó nhỏ đang ăn vui vẻ, anh cảm thấy xấu hổ vì đặt tên cho nó là “Chocolate”. Cho dù là BIL-LY, BOB-BY,… so với Chocolate dễ nghe hơn nhiều, anh làm sao lại gọi nó là Chocolate chứ? “Anh không thích em với nó gần gũi quá.”
Ừm… Vì ngày đó Ninh Vi Nhàn ăn chocolate, sau đó mình hôn cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào sao? Đôi mắt đào hoa nheo lại, vật nhỏ lại còn vừa ăn vừa cọ: “Vi Nhàn, anh không thích em với nó dựa vào quá gần.”
Cô nhìn anh một cái, bắt đầu suy nghĩ, không yên lòng về Chocolate: “Nhưng nó vẫn còn rất nhỏ…” Ngộ nhỡ bị sặc cái gì thì làm sao? Bất đắc dĩ, Nhan Duệ đành xuất đòn sát thủ: “Sẽ không bị sặc, em không đến đây anh không ăn.” Một con chó còn quan trọng hơn người đàn ông của cô? Uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Ninh Vi Nhàn kì kèo mè nheo đi đến, Chocolate mất đi chỗ dựa ấm áp, vừa ăn vừa “Gâu gâu” nho nhỏ, Ninh Vi Nhàn vừa đi liền quay đầu lại nhìn, cho đến khi bị Nhan Duệ kéo vào trong ngực: “Anh nói này, rốt cuộc con chó kia quan trọng hay người đàn ông của em quan trọng?” Tự nhiên con chó so với người còn quan trọng…
“Từ trước đến giờ em chưa từng nuôi.” Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh, mắt lại nhìn Chocolate: “Em sợ nuôi nó không tốt, nó là anh tặng cho em nha.”
Nhan Duệ rất hài lòng với đáp án này: “Cho nên trong lòng em, anh quan trọng nhất?” Mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn không chớp, Nhan Duệ không ý thức được mình đang nói cái gì. Anh rất ghét phụ nữ hỏi anh: “Em và xe đua cái nào quan trọng?” Nhưng hiện tại, anh lại hỏi vấn đề giống như vậy, Chỉ là mình Nhan Duệ không ý thức được thôi.
Edit: meoluoihamngu
Nhìn Ninh Vi Nhàn tươi cười xinh dẹp, anh nhịn không được cũng cười theo, vừa mới nở nụ cười, trong lòng anh liền điên cuồng mắng chính mình vô dụng, mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ biến thành người đàn ông có gia đình mất! Việc này mà để bạn bè không tốt biết được, tên tuổi cả đời của anh chắc không cần đến nữa, trực tiếp vứt xuống sông Hoàng Hà cho rồi! Đồng ý với suy nghĩ của mình, nhưng Nhan Duệ vẫn tò mò, tự động mang chén đến, để Vi Nhàn múc cháo cho anh: “Thơm quá.”
“Rất thơm đúng không.” Ninh Vi Nhàn vừa múc cháo cho anh vừa cười: “Đây là cháo khoai lang.”
“Ừm… Ở đâu ra thế?”
“Lúc mua thức ăn có một bác trai cho.” Ninh Vi Nhàn cười híp mắt trả lời, nếu không phải gả vào nhà họ Nhan, có cuộc sống độc lập, cô vĩnh viễn không biết cách mua thức ăn, tâm tình cũng không tốt như vậy. Mọi người bán thức ăn ở chợ đều rất hòa thuận hơn nữa họ còn giúp cô phân biệt rau mới và rau cũ, cô học được rất nhiều điều mà trường đào tạo cô dâu không dạy. Nhưng mà, thế giới tốt đẹp này đều có rất nhiều nguyên nhân, là vì người trong lòng ở bên cạnh cô sao, chỉ cần nghĩ đến Nhan Duệ đang ở trong nhà, Ninh Vi Nhàn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng: “Bác ấy nói là mang từ trang trại của bác ấy đến, mùi vị rất ngon, Duệ, anh nếm thử xem.” Cô chỉ chỉ cái thìa trong bát khoai lang, quay về phía Nhan Duệ thản nhiên cười. Nụ cười của cô làm anh mất hồn, Nhan Duệ vội vàng cầm thìa lên giả vờ như ăn cháo hỏi: “Em đi mua đồ ăn lúc nào, sao anh không biết?”
“Lúc đó anh còn đang ngủ.” Ninh Vi Nhàn nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng đã thành vợ người ta rồi, nhưng trên người cô vẫn còn sự ngây thơ giống em gái nhỏ, có lẽ từ nhỏ bị trói buộc nhiều, sau khi cô hoàn toàn buông lỏng, sẽ có biểu hiện như vậy. Khụ, điều này cũng là sự thật, phần lớn thời gian Nhan Duệ tỉnh lại Ninh Vi Nhàn cũng đã chạy bộ trở về. Nói đến cũng kỳ lạ, cho dù anh ngủ sớm giống cô, sáng sớm ngày hôm sau vẫn không tỉnh, có lẽ là do thói quen xấu nhiều năm hình thành. Mà Ninh Vi Nhàn thì ngược lại, trừ bỏ đêm tân hôn với ngẫu nhiên vài lần không khống chế được, cho dù buổi tối hôm đó cô bị Nhan Duệ ép đến thê thảm, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, cô thậm chí có thể không cần đến đồng hồ báo thức mà vẫn tỉnh dậy đúng thời gian cố định. Nói dứt lời, Ninh Vi Nhàn đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra tìm thức ăn cho chó: “A… Chỉ còn một chút như vậy…”
Nhan Duệ ngẩng cao cổ nhìn: “Không còn à?”
“Ừ.” Cô lắc lắc lon trong tay: “Đây là lon cuối cùng rồi.” Nói xong liền cao giọng gọi: “Chocolate ---”
Chú chó nhỏ trắng như tuyết lập tức từ trên ghế salon phòng khách bò dậy, mạo hiểm nhảy xuống đất, chạy đến chỗ phát ra giọng nói dịu dàng quen thuộc. Cái mông nhỏ uốn éo uốn éo, đáng yêu vô cùng. Nhìn đôi mắt to ướt át, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trong lòng sắp tan chảy….Trên đời này sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như thế? Cô ôm lấy Chocolate, hôn lên đầu nó, sau đó mở lon đồ hộp, Chocolate lập tức đưa mũi đến ngửi, móng vuốt cũng không chịu yên, giống như vội vã muốn ăn nó: “A, em đói bụng phải không? Để chị đổ ra đã, có được không?” Vừa nói vừa đem đồ ăn đổ vào đĩa, sau đó để xuống, Chocolate rất phấn khởi, lập tức tiến đến đồ ăn, Ninh Vi Nhàn lại lấy sữa đổ vào một đĩa nhỏ khác, đôi mắt xinh đẹp thủy chung chỉ nhìn con chó nhỏ, cảm thấy hành động nào của nó cũng đáng yêu hết. Bị xem nhẹ thật lâu Nhan Duệ cảm thấy khó chịu, bất kể chỗ nào anh đến đều được vạn người chú ý, tại sao đứng trước mặt vợ lại thành nền thế này? Để chứng tỏ tâm tình mình khó chịu, anh cố ý ho nhẹ một tiếng, nào biết Ninh Vi Nhàn căn bản không để ý đến anh, ngược lại vẫn đứng trước bàn nhìn Chocolate ăn.
“Khụ, khụ!” Lần này anh gia tăng âm lượng, quả nhiên Ninh Vi Nhàn bị anh làm cho giật mình, cô lập tức hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?”
“Không có, ăn rất ngon.” Anh tươi cười tuấn tú mê hoặc, thừa dịp quyến rũ cô: “Nếu em ăn cùng với anh, anh nghĩ nó nhất định sẽ ngon hơn nhiều.” Lông mày khẽ nhíu, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt càng hấp dẫn con mắt người khác, Ninh Vi Nhàn cũng không ngoại lệ. Không hổ là lãng tử nổi danh, thuận miệng nói ra một câu cũng tràn đầy quyến rũ. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Từ trước đến giờ chưa từng có người theo đuổi cô, gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc cho nên ngay cả tiểu thuyết lãng mạn và phim thần tượng cô cũng chưa từng xem qua, lời nói này của anh đối với cô là lời trêu ghẹo. Nhưng những lời này từ miệng Nhan Duệ nói ra, Ninh Vi Nhàn thậm chí không ghét, mà còn có cảm giác thích giống như câu “Anh thích em.”
“Vi Nhàn, đến đây.” Nhan Duệ liếc mắt nhìn chú chó nhỏ đang ăn vui vẻ, anh cảm thấy xấu hổ vì đặt tên cho nó là “Chocolate”. Cho dù là BIL-LY, BOB-BY,… so với Chocolate dễ nghe hơn nhiều, anh làm sao lại gọi nó là Chocolate chứ? “Anh không thích em với nó gần gũi quá.”
Ừm… Vì ngày đó Ninh Vi Nhàn ăn chocolate, sau đó mình hôn cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào sao? Đôi mắt đào hoa nheo lại, vật nhỏ lại còn vừa ăn vừa cọ: “Vi Nhàn, anh không thích em với nó dựa vào quá gần.”
Cô nhìn anh một cái, bắt đầu suy nghĩ, không yên lòng về Chocolate: “Nhưng nó vẫn còn rất nhỏ…” Ngộ nhỡ bị sặc cái gì thì làm sao? Bất đắc dĩ, Nhan Duệ đành xuất đòn sát thủ: “Sẽ không bị sặc, em không đến đây anh không ăn.” Một con chó còn quan trọng hơn người đàn ông của cô? Uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Ninh Vi Nhàn kì kèo mè nheo đi đến, Chocolate mất đi chỗ dựa ấm áp, vừa ăn vừa “Gâu gâu” nho nhỏ, Ninh Vi Nhàn vừa đi liền quay đầu lại nhìn, cho đến khi bị Nhan Duệ kéo vào trong ngực: “Anh nói này, rốt cuộc con chó kia quan trọng hay người đàn ông của em quan trọng?” Tự nhiên con chó so với người còn quan trọng…
“Từ trước đến giờ em chưa từng nuôi.” Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh, mắt lại nhìn Chocolate: “Em sợ nuôi nó không tốt, nó là anh tặng cho em nha.”
Nhan Duệ rất hài lòng với đáp án này: “Cho nên trong lòng em, anh quan trọng nhất?” Mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn không chớp, Nhan Duệ không ý thức được mình đang nói cái gì. Anh rất ghét phụ nữ hỏi anh: “Em và xe đua cái nào quan trọng?” Nhưng hiện tại, anh lại hỏi vấn đề giống như vậy, Chỉ là mình Nhan Duệ không ý thức được thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: meoluoihamngu
Nhìn Ninh Vi Nhàn tươi cười xinh dẹp, anh nhịn không được cũng cười theo, vừa mới nở nụ cười, trong lòng anh liền điên cuồng mắng chính mình vô dụng, mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ biến thành người đàn ông có gia đình mất! Việc này mà để bạn bè không tốt biết được, tên tuổi cả đời của anh chắc không cần đến nữa, trực tiếp vứt xuống sông Hoàng Hà cho rồi! Đồng ý với suy nghĩ của mình, nhưng Nhan Duệ vẫn tò mò, tự động mang chén đến, để Vi Nhàn múc cháo cho anh: “Thơm quá.”
“Rất thơm đúng không.” Ninh Vi Nhàn vừa múc cháo cho anh vừa cười: “Đây là cháo khoai lang.”
“Ừm… Ở đâu ra thế?”
“Lúc mua thức ăn có một bác trai cho.” Ninh Vi Nhàn cười híp mắt trả lời, nếu không phải gả vào nhà họ Nhan, có cuộc sống độc lập, cô vĩnh viễn không biết cách mua thức ăn, tâm tình cũng không tốt như vậy. Mọi người bán thức ăn ở chợ đều rất hòa thuận hơn nữa họ còn giúp cô phân biệt rau mới và rau cũ, cô học được rất nhiều điều mà trường đào tạo cô dâu không dạy. Nhưng mà, thế giới tốt đẹp này đều có rất nhiều nguyên nhân, là vì người trong lòng ở bên cạnh cô sao, chỉ cần nghĩ đến Nhan Duệ đang ở trong nhà, Ninh Vi Nhàn cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng: “Bác ấy nói là mang từ trang trại của bác ấy đến, mùi vị rất ngon, Duệ, anh nếm thử xem.” Cô chỉ chỉ cái thìa trong bát khoai lang, quay về phía Nhan Duệ thản nhiên cười. Nụ cười của cô làm anh mất hồn, Nhan Duệ vội vàng cầm thìa lên giả vờ như ăn cháo hỏi: “Em đi mua đồ ăn lúc nào, sao anh không biết?”
“Lúc đó anh còn đang ngủ.” Ninh Vi Nhàn nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng đã thành vợ người ta rồi, nhưng trên người cô vẫn còn sự ngây thơ giống em gái nhỏ, có lẽ từ nhỏ bị trói buộc nhiều, sau khi cô hoàn toàn buông lỏng, sẽ có biểu hiện như vậy. Khụ, điều này cũng là sự thật, phần lớn thời gian Nhan Duệ tỉnh lại Ninh Vi Nhàn cũng đã chạy bộ trở về. Nói đến cũng kỳ lạ, cho dù anh ngủ sớm giống cô, sáng sớm ngày hôm sau vẫn không tỉnh, có lẽ là do thói quen xấu nhiều năm hình thành. Mà Ninh Vi Nhàn thì ngược lại, trừ bỏ đêm tân hôn với ngẫu nhiên vài lần không khống chế được, cho dù buổi tối hôm đó cô bị Nhan Duệ ép đến thê thảm, ngày hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, cô thậm chí có thể không cần đến đồng hồ báo thức mà vẫn tỉnh dậy đúng thời gian cố định. Nói dứt lời, Ninh Vi Nhàn đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra tìm thức ăn cho chó: “A… Chỉ còn một chút như vậy…”
Nhan Duệ ngẩng cao cổ nhìn: “Không còn à?”
“Ừ.” Cô lắc lắc lon trong tay: “Đây là lon cuối cùng rồi.” Nói xong liền cao giọng gọi: “Chocolate ---”
Chú chó nhỏ trắng như tuyết lập tức từ trên ghế salon phòng khách bò dậy, mạo hiểm nhảy xuống đất, chạy đến chỗ phát ra giọng nói dịu dàng quen thuộc. Cái mông nhỏ uốn éo uốn éo, đáng yêu vô cùng. Nhìn đôi mắt to ướt át, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trong lòng sắp tan chảy….Trên đời này sao lại có động vật nhỏ đáng yêu như thế? Cô ôm lấy Chocolate, hôn lên đầu nó, sau đó mở lon đồ hộp, Chocolate lập tức đưa mũi đến ngửi, móng vuốt cũng không chịu yên, giống như vội vã muốn ăn nó: “A, em đói bụng phải không? Để chị đổ ra đã, có được không?” Vừa nói vừa đem đồ ăn đổ vào đĩa, sau đó để xuống, Chocolate rất phấn khởi, lập tức tiến đến đồ ăn, Ninh Vi Nhàn lại lấy sữa đổ vào một đĩa nhỏ khác, đôi mắt xinh đẹp thủy chung chỉ nhìn con chó nhỏ, cảm thấy hành động nào của nó cũng đáng yêu hết. Bị xem nhẹ thật lâu Nhan Duệ cảm thấy khó chịu, bất kể chỗ nào anh đến đều được vạn người chú ý, tại sao đứng trước mặt vợ lại thành nền thế này? Để chứng tỏ tâm tình mình khó chịu, anh cố ý ho nhẹ một tiếng, nào biết Ninh Vi Nhàn căn bản không để ý đến anh, ngược lại vẫn đứng trước bàn nhìn Chocolate ăn.
“Khụ, khụ!” Lần này anh gia tăng âm lượng, quả nhiên Ninh Vi Nhàn bị anh làm cho giật mình, cô lập tức hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?”
“Không có, ăn rất ngon.” Anh tươi cười tuấn tú mê hoặc, thừa dịp quyến rũ cô: “Nếu em ăn cùng với anh, anh nghĩ nó nhất định sẽ ngon hơn nhiều.” Lông mày khẽ nhíu, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt càng hấp dẫn con mắt người khác, Ninh Vi Nhàn cũng không ngoại lệ. Không hổ là lãng tử nổi danh, thuận miệng nói ra một câu cũng tràn đầy quyến rũ. Ninh Vi Nhàn kinh ngạc một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Từ trước đến giờ chưa từng có người theo đuổi cô, gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc cho nên ngay cả tiểu thuyết lãng mạn và phim thần tượng cô cũng chưa từng xem qua, lời nói này của anh đối với cô là lời trêu ghẹo. Nhưng những lời này từ miệng Nhan Duệ nói ra, Ninh Vi Nhàn thậm chí không ghét, mà còn có cảm giác thích giống như câu “Anh thích em.”
“Vi Nhàn, đến đây.” Nhan Duệ liếc mắt nhìn chú chó nhỏ đang ăn vui vẻ, anh cảm thấy xấu hổ vì đặt tên cho nó là “Chocolate”. Cho dù là BIL-LY, BOB-BY,… so với Chocolate dễ nghe hơn nhiều, anh làm sao lại gọi nó là Chocolate chứ? “Anh không thích em với nó gần gũi quá.”
Ừm… Vì ngày đó Ninh Vi Nhàn ăn chocolate, sau đó mình hôn cô ấy cảm thấy rất ngọt ngào sao? Đôi mắt đào hoa nheo lại, vật nhỏ lại còn vừa ăn vừa cọ: “Vi Nhàn, anh không thích em với nó dựa vào quá gần.”
Cô nhìn anh một cái, bắt đầu suy nghĩ, không yên lòng về Chocolate: “Nhưng nó vẫn còn rất nhỏ…” Ngộ nhỡ bị sặc cái gì thì làm sao? Bất đắc dĩ, Nhan Duệ đành xuất đòn sát thủ: “Sẽ không bị sặc, em không đến đây anh không ăn.” Một con chó còn quan trọng hơn người đàn ông của cô? Uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Ninh Vi Nhàn kì kèo mè nheo đi đến, Chocolate mất đi chỗ dựa ấm áp, vừa ăn vừa “Gâu gâu” nho nhỏ, Ninh Vi Nhàn vừa đi liền quay đầu lại nhìn, cho đến khi bị Nhan Duệ kéo vào trong ngực: “Anh nói này, rốt cuộc con chó kia quan trọng hay người đàn ông của em quan trọng?” Tự nhiên con chó so với người còn quan trọng…
“Từ trước đến giờ em chưa từng nuôi.” Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh, mắt lại nhìn Chocolate: “Em sợ nuôi nó không tốt, nó là anh tặng cho em nha.”
Nhan Duệ rất hài lòng với đáp án này: “Cho nên trong lòng em, anh quan trọng nhất?” Mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn không chớp, Nhan Duệ không ý thức được mình đang nói cái gì. Anh rất ghét phụ nữ hỏi anh: “Em và xe đua cái nào quan trọng?” Nhưng hiện tại, anh lại hỏi vấn đề giống như vậy, Chỉ là mình Nhan Duệ không ý thức được thôi.