Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ đi tới định dìu cô đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như không né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của anh đâu, sao không treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”
Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía anh: “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng anh rồi.” Vừa nói vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào, cô dịu dàng xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, ý bảo nó nằm xuống cái đệm. Chocolate ngoan ngoãn liếm liếm ngon tay Ninh Vi Nhàn, theo chỉ thị của cô liền nằm xuống.
“Vi Nhàn?”
“Phòng của anh ở ngay bên cạnh.”Cô ngước mắt lên, thu lại bàn tay đang vuốt ve Chocolate, mười ngón tay thon đặt lên đầu gối, sắc mặt dung hòa, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, cao quý mang khí chất của người danh môn khuê tú. “Em cảm thấy chúng ta không ở chung phòng thì tốt hơn. Hiện em đang mang thai, cũng không thể giúp anh vui vẻ, anh có thể tự tìm cách giải quyết, như vậy tốt cho em, cũng tốt cho con.”
“Anh không muốn.” Anh phất tay, xoay người vùng vằng như đứa trẻ con chạy qua phòng kế bên chuyển đồ đạc của mình qua, Ninh Vi Nhàn không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu anh nhất định chuyển vào phòng này thì em sẽ dọn sang phòng khác.”
“Vi Nhàn!” Nhan Duệ luống cuống, vọt tới trước mặt cô cầm tay cô, “Anh thật sự biết sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?!”
Ninh Vi Nhàn từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình của anh, nhìn thẳng vào mắt anh vẻ không hiểu: “Anh đang nói gì? Anh vốn chẳng làm gì có lỗi với em.” Thấy Nhan Duệ có vẻ còn muốn nói nữa, cô tiếp lời: “Đúng rồi, đừng quên tối nay là tiệc sinh nhật chúc thọ 70 tuổi của Ông Ngô, anh với em phải cùng tham gia, đến lúc phải đi chuẩn bị một chút rồi.” Nói xong, liền đứng dậy gọi điện thoại sai người mang lễ phục tới.
Nhan Duệ ngây ngốc nhìn cô, trong tiềm thức dấy lên dự cảm chẳng lành, nhưng anh cũng không nói ra được vấn đề nằm ở đâu. Vi Nhàn không tức giận, nhưng cũng thèm để ý đến anh, tại sao? Chẳng phải cô đã tha thứ cho anh sao? Rõ ràng cũng như bao nhiêu lần trước cô đã tha thứ cho anh, thế nhưng lần này Nhan Duệ cứcảm thấy có chỗ không đúng.
Vì không muốn làm Ninh Vi Nhàn tức giận, anh đành ngoan ngoãn đi sang phòng thay quần áo. Cởi xuống bộ quần áo phóng túng thường ngày, thay sang lễ phục chỉnh tề càng làm cho Nhan Duệ trông vô cùng phong lưu, tuấn tú. Đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại một cái, sóng gió liền nổi lên câu đi hồn phách của các chị em. Ninh Vi Nhàn kéo cánh tay anh, đối với ánh mắt hoặc tò mò dò xét, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ không có ý tốt của người khác cô đều làm như không thấy, trực tiếp cùng Nhan Duệ đi tới trước mặt Ông Ngô, đưa lên quà tặng mà Ba Nhan đã chuẩn bị, lại khéo léo nói mấy câu chúc mừng dễ nghe, Ông Ngô hài lòng cười ha hả, hướng về phía Nhan Duệ giơ ngón tay cái lên: “Duệ Duệ, cháu cưới được vợ tốt đấy, rất tốt đấy!! Không giống lão già ta đây, sau bốn lần lấy vợ đến nay cũng chẳng còn bà nào ở lại bên cạnh!” Ông có bốn bà vợ chính thức, nhưng người thì chết, người thì bỏ đi, chẳng ai ở lại, thậm chí ngay cả một người nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng chẳng có.
Ninh Vi Nhàn đảo đôi mắt đẹp nhìn quanh, liền thấy không ít người nhà họ Ngô cùng nhìn chằm chằm về phía này, cười nói: “Bác Ngô nói thế chứ không có vợ thì càng lộ vẻ phong lưu tiêu sái, hơn nữa, bác Ngô trông còn vô cùng trẻ thế này, trông chẳng có vẻ gì là người già cả.”
Được người trẻ tuổi ca ngợi, Ông Ngô vui mừng ra mặt, “Biết tiến biết lùi, biết rõ đạo lý, lão già này chỉ tiếc lúc còn trẻ không gặp được người như cháu vậy! Cháu Duệ thật may mắn, thật may mắn!”
Nhan Duệ cũng mỉm cười, mắt đào hoa không tự chủ được nhìn về phía Ninh Vi Nhàn. Nhưng cô không thèm chú ý đến anh, chỉ buông tay anh rồi kéo Ông Ngô đi tới ghế salon nói chuyện phiếm, trước khi đi còn dặn anh: “Anh đi ngơi một chút, hoặc đi ăn chút đồ, nhớ là đến màn khiêu vũ mở đầu thì nhảy cùng em, chứ đừng nhảy cùng các cô gái lộn xộn mà hỏng danh tiếng.” Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Nhan Duệ cô đơn đứng một mình, cứng ngắc.
Không biết có bao nhiêu cô gái muốn làm quen với anh, Nhan Duệ dáng dấp anh tuấn, nhìn là biết ngày con nhà đại phú đại quý, lại dịu dàng săn sóc đối với phụ nữ, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Hôm nay mặc dù là lễ chúc thọ của Ông Ngô, nhưng cũng có người muốn nhân cơ hội kiếm chàng rể quý, cho dù Nhan Duệ đã kết hôn, nhưng ai bảo làm Nhị phu nhân của nhà họ Nhan không tốt đây? Nhà họ Nhan sản nghiệp lớn như vậy, cho dù chỉ làm thê thiếp thì cái ăn cái mặc cả đời cũng khôn phải lo lắng rồi.
Nhưng Nhan Duệ chỉ liên tục uống rượu, anh nhíu chặt lông mày, nhìn Ninh Vi Nhàn vừa nói vừa cười với Ông Ngô, nhìn không ít người họ Ngô cứ lượn quanh bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây không phải là lần đầu anh cùng Ninh Vi Nhàn tham dự tiệc, nhưng lần này... Làm sao lại khó chịu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì thái độ của Vi Nhàn?!
Editor: Yankui
Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ đi tới định dìu cô đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như không né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của anh đâu, sao không treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”
Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía anh: “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng anh rồi.” Vừa nói vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào, cô dịu dàng xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, ý bảo nó nằm xuống cái đệm. Chocolate ngoan ngoãn liếm liếm ngon tay Ninh Vi Nhàn, theo chỉ thị của cô liền nằm xuống.
“Vi Nhàn?”
“Phòng của anh ở ngay bên cạnh.”Cô ngước mắt lên, thu lại bàn tay đang vuốt ve Chocolate, mười ngón tay thon đặt lên đầu gối, sắc mặt dung hòa, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, cao quý mang khí chất của người danh môn khuê tú. “Em cảm thấy chúng ta không ở chung phòng thì tốt hơn. Hiện em đang mang thai, cũng không thể giúp anh vui vẻ, anh có thể tự tìm cách giải quyết, như vậy tốt cho em, cũng tốt cho con.”
“Anh không muốn.” Anh phất tay, xoay người vùng vằng như đứa trẻ con chạy qua phòng kế bên chuyển đồ đạc của mình qua, Ninh Vi Nhàn không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu anh nhất định chuyển vào phòng này thì em sẽ dọn sang phòng khác.”
“Vi Nhàn!” Nhan Duệ luống cuống, vọt tới trước mặt cô cầm tay cô, “Anh thật sự biết sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?!”
Ninh Vi Nhàn từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình của anh, nhìn thẳng vào mắt anh vẻ không hiểu: “Anh đang nói gì? Anh vốn chẳng làm gì có lỗi với em.” Thấy Nhan Duệ có vẻ còn muốn nói nữa, cô tiếp lời: “Đúng rồi, đừng quên tối nay là tiệc sinh nhật chúc thọ tuổi của Ông Ngô, anh với em phải cùng tham gia, đến lúc phải đi chuẩn bị một chút rồi.” Nói xong, liền đứng dậy gọi điện thoại sai người mang lễ phục tới.
Nhan Duệ ngây ngốc nhìn cô, trong tiềm thức dấy lên dự cảm chẳng lành, nhưng anh cũng không nói ra được vấn đề nằm ở đâu. Vi Nhàn không tức giận, nhưng cũng thèm để ý đến anh, tại sao? Chẳng phải cô đã tha thứ cho anh sao? Rõ ràng cũng như bao nhiêu lần trước cô đã tha thứ cho anh, thế nhưng lần này Nhan Duệ cứcảm thấy có chỗ không đúng.
Vì không muốn làm Ninh Vi Nhàn tức giận, anh đành ngoan ngoãn đi sang phòng thay quần áo. Cởi xuống bộ quần áo phóng túng thường ngày, thay sang lễ phục chỉnh tề càng làm cho Nhan Duệ trông vô cùng phong lưu, tuấn tú. Đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại một cái, sóng gió liền nổi lên câu đi hồn phách của các chị em. Ninh Vi Nhàn kéo cánh tay anh, đối với ánh mắt hoặc tò mò dò xét, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ không có ý tốt của người khác cô đều làm như không thấy, trực tiếp cùng Nhan Duệ đi tới trước mặt Ông Ngô, đưa lên quà tặng mà Ba Nhan đã chuẩn bị, lại khéo léo nói mấy câu chúc mừng dễ nghe, Ông Ngô hài lòng cười ha hả, hướng về phía Nhan Duệ giơ ngón tay cái lên: “Duệ Duệ, cháu cưới được vợ tốt đấy, rất tốt đấy!! Không giống lão già ta đây, sau bốn lần lấy vợ đến nay cũng chẳng còn bà nào ở lại bên cạnh!” Ông có bốn bà vợ chính thức, nhưng người thì chết, người thì bỏ đi, chẳng ai ở lại, thậm chí ngay cả một người nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng chẳng có.
Ninh Vi Nhàn đảo đôi mắt đẹp nhìn quanh, liền thấy không ít người nhà họ Ngô cùng nhìn chằm chằm về phía này, cười nói: “Bác Ngô nói thế chứ không có vợ thì càng lộ vẻ phong lưu tiêu sái, hơn nữa, bác Ngô trông còn vô cùng trẻ thế này, trông chẳng có vẻ gì là người già cả.”
Được người trẻ tuổi ca ngợi, Ông Ngô vui mừng ra mặt, “Biết tiến biết lùi, biết rõ đạo lý, lão già này chỉ tiếc lúc còn trẻ không gặp được người như cháu vậy! Cháu Duệ thật may mắn, thật may mắn!”
Nhan Duệ cũng mỉm cười, mắt đào hoa không tự chủ được nhìn về phía Ninh Vi Nhàn. Nhưng cô không thèm chú ý đến anh, chỉ buông tay anh rồi kéo Ông Ngô đi tới ghế salon nói chuyện phiếm, trước khi đi còn dặn anh: “Anh đi ngơi một chút, hoặc đi ăn chút đồ, nhớ là đến màn khiêu vũ mở đầu thì nhảy cùng em, chứ đừng nhảy cùng các cô gái lộn xộn mà hỏng danh tiếng.” Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Nhan Duệ cô đơn đứng một mình, cứng ngắc.
Không biết có bao nhiêu cô gái muốn làm quen với anh, Nhan Duệ dáng dấp anh tuấn, nhìn là biết ngày con nhà đại phú đại quý, lại dịu dàng săn sóc đối với phụ nữ, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Hôm nay mặc dù là lễ chúc thọ của Ông Ngô, nhưng cũng có người muốn nhân cơ hội kiếm chàng rể quý, cho dù Nhan Duệ đã kết hôn, nhưng ai bảo làm Nhị phu nhân của nhà họ Nhan không tốt đây? Nhà họ Nhan sản nghiệp lớn như vậy, cho dù chỉ làm thê thiếp thì cái ăn cái mặc cả đời cũng khôn phải lo lắng rồi.
Nhưng Nhan Duệ chỉ liên tục uống rượu, anh nhíu chặt lông mày, nhìn Ninh Vi Nhàn vừa nói vừa cười với Ông Ngô, nhìn không ít người họ Ngô cứ lượn quanh bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây không phải là lần đầu anh cùng Ninh Vi Nhàn tham dự tiệc, nhưng lần này... Làm sao lại khó chịu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì thái độ của Vi Nhàn?!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Yankui
Nhìn vào giường lớn trong phòng ngủ, Nhan Duệ nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Anh vội đi tới chỗ tủ quần áo, mở ra nhìn, thấy bên trong không có bất cứ đồ gì của mình, liền hấp tấp vừa định đi tìm Ninh Vi Nhàn, xoay người lại đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi anh: “Anh ở đây làm gì?”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh tất nhiên là phải ở đây rồi.” Nhan Duệ đi tới định dìu cô đến bên giường, lại bị Ninh Vi Nhan như có như không né tránh. “Vi Nhàn, quần áo của anh đâu, sao không treo vào đây? Sao đồ đạc đều chưa dọn dẹp à?”
Ninh Vi Nhàn nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, mỉm cười hướng về phía anh: “Dọn dẹp rồi, tất cả đều đặt ở trong phòng anh rồi.” Vừa nói vừa cầm lược lên chải đầu, Chocolate chạy vào, cô dịu dàng xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, ý bảo nó nằm xuống cái đệm. Chocolate ngoan ngoãn liếm liếm ngon tay Ninh Vi Nhàn, theo chỉ thị của cô liền nằm xuống.
“Vi Nhàn?”
“Phòng của anh ở ngay bên cạnh.”Cô ngước mắt lên, thu lại bàn tay đang vuốt ve Chocolate, mười ngón tay thon đặt lên đầu gối, sắc mặt dung hòa, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, cao quý mang khí chất của người danh môn khuê tú. “Em cảm thấy chúng ta không ở chung phòng thì tốt hơn. Hiện em đang mang thai, cũng không thể giúp anh vui vẻ, anh có thể tự tìm cách giải quyết, như vậy tốt cho em, cũng tốt cho con.”
“Anh không muốn.” Anh phất tay, xoay người vùng vằng như đứa trẻ con chạy qua phòng kế bên chuyển đồ đạc của mình qua, Ninh Vi Nhàn không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu anh nhất định chuyển vào phòng này thì em sẽ dọn sang phòng khác.”
“Vi Nhàn!” Nhan Duệ luống cuống, vọt tới trước mặt cô cầm tay cô, “Anh thật sự biết sai rồi, em cho anh thêm một cơ hội, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?!”
Ninh Vi Nhàn từ từ nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình của anh, nhìn thẳng vào mắt anh vẻ không hiểu: “Anh đang nói gì? Anh vốn chẳng làm gì có lỗi với em.” Thấy Nhan Duệ có vẻ còn muốn nói nữa, cô tiếp lời: “Đúng rồi, đừng quên tối nay là tiệc sinh nhật chúc thọ 70 tuổi của Ông Ngô, anh với em phải cùng tham gia, đến lúc phải đi chuẩn bị một chút rồi.” Nói xong, liền đứng dậy gọi điện thoại sai người mang lễ phục tới.
Nhan Duệ ngây ngốc nhìn cô, trong tiềm thức dấy lên dự cảm chẳng lành, nhưng anh cũng không nói ra được vấn đề nằm ở đâu. Vi Nhàn không tức giận, nhưng cũng thèm để ý đến anh, tại sao? Chẳng phải cô đã tha thứ cho anh sao? Rõ ràng cũng như bao nhiêu lần trước cô đã tha thứ cho anh, thế nhưng lần này Nhan Duệ cứcảm thấy có chỗ không đúng.
Vì không muốn làm Ninh Vi Nhàn tức giận, anh đành ngoan ngoãn đi sang phòng thay quần áo. Cởi xuống bộ quần áo phóng túng thường ngày, thay sang lễ phục chỉnh tề càng làm cho Nhan Duệ trông vô cùng phong lưu, tuấn tú. Đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại một cái, sóng gió liền nổi lên câu đi hồn phách của các chị em. Ninh Vi Nhàn kéo cánh tay anh, đối với ánh mắt hoặc tò mò dò xét, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ không có ý tốt của người khác cô đều làm như không thấy, trực tiếp cùng Nhan Duệ đi tới trước mặt Ông Ngô, đưa lên quà tặng mà Ba Nhan đã chuẩn bị, lại khéo léo nói mấy câu chúc mừng dễ nghe, Ông Ngô hài lòng cười ha hả, hướng về phía Nhan Duệ giơ ngón tay cái lên: “Duệ Duệ, cháu cưới được vợ tốt đấy, rất tốt đấy!! Không giống lão già ta đây, sau bốn lần lấy vợ đến nay cũng chẳng còn bà nào ở lại bên cạnh!” Ông có bốn bà vợ chính thức, nhưng người thì chết, người thì bỏ đi, chẳng ai ở lại, thậm chí ngay cả một người nam không ra nam, nữ không ra nữ cũng chẳng có.
Ninh Vi Nhàn đảo đôi mắt đẹp nhìn quanh, liền thấy không ít người nhà họ Ngô cùng nhìn chằm chằm về phía này, cười nói: “Bác Ngô nói thế chứ không có vợ thì càng lộ vẻ phong lưu tiêu sái, hơn nữa, bác Ngô trông còn vô cùng trẻ thế này, trông chẳng có vẻ gì là người già cả.”
Được người trẻ tuổi ca ngợi, Ông Ngô vui mừng ra mặt, “Biết tiến biết lùi, biết rõ đạo lý, lão già này chỉ tiếc lúc còn trẻ không gặp được người như cháu vậy! Cháu Duệ thật may mắn, thật may mắn!”
Nhan Duệ cũng mỉm cười, mắt đào hoa không tự chủ được nhìn về phía Ninh Vi Nhàn. Nhưng cô không thèm chú ý đến anh, chỉ buông tay anh rồi kéo Ông Ngô đi tới ghế salon nói chuyện phiếm, trước khi đi còn dặn anh: “Anh đi ngơi một chút, hoặc đi ăn chút đồ, nhớ là đến màn khiêu vũ mở đầu thì nhảy cùng em, chứ đừng nhảy cùng các cô gái lộn xộn mà hỏng danh tiếng.” Nói xong liền xoay người rời đi, để lại Nhan Duệ cô đơn đứng một mình, cứng ngắc.
Không biết có bao nhiêu cô gái muốn làm quen với anh, Nhan Duệ dáng dấp anh tuấn, nhìn là biết ngày con nhà đại phú đại quý, lại dịu dàng săn sóc đối với phụ nữ, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Hôm nay mặc dù là lễ chúc thọ của Ông Ngô, nhưng cũng có người muốn nhân cơ hội kiếm chàng rể quý, cho dù Nhan Duệ đã kết hôn, nhưng ai bảo làm Nhị phu nhân của nhà họ Nhan không tốt đây? Nhà họ Nhan sản nghiệp lớn như vậy, cho dù chỉ làm thê thiếp thì cái ăn cái mặc cả đời cũng khôn phải lo lắng rồi.
Nhưng Nhan Duệ chỉ liên tục uống rượu, anh nhíu chặt lông mày, nhìn Ninh Vi Nhàn vừa nói vừa cười với Ông Ngô, nhìn không ít người họ Ngô cứ lượn quanh bọn họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đây không phải là lần đầu anh cùng Ninh Vi Nhàn tham dự tiệc, nhưng lần này... Làm sao lại khó chịu như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì thái độ của Vi Nhàn?!