Nhìn chằm chằm chữ “game over” hiện trên màn hình trò chơi, Nhan Ninh cắn răng, “Chơi tiếp ạ!”
Vẫn thua như cũ.
“Chơi lại một lần nữa!”
“Một lần cuối cùng!”
Nhìn con trai thua thê thảm không nỡ nhìn, Ninh Vi Nhàn thật sự nhìn không nổi, thời điểm mấu chốt, cô đột nhiên xuất thủ nhéo lưng Nhan Duệ, thịt bên hông nhạy cảm nhất, nhéo một phát, Nhan Duệ cũng phân tâm, tay lập tức sai lệch, vì vậy trong nháy mắt Nhan Ninh đảo ngược lại tình thế, KO.
Nhan Duệ không dám tin nhìn Ninh Vi Nhàn, dùng ánh mắt khiển trách cô thiên vị. Ninh Vi Nhàn giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, Nhan Ninh thắng, rất vui vẻ nhào vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, giơ lên trò chơi trong tay giống như hiến vật quý: “Mẹ, mẹ, con thắng, con thắng rồi.”
“Ninh Ninh thật lợi hại.” Cô khích lệ con trai, hôn xuống khuôn mặt cậu một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh ửng hồng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng chui vào lòng mẹ làm nũng, “Mẹ, lần này thi giữa kì xong sẽ họp phụ huynh, mẹ sẽ đi sao?” Cậu vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương, vừa hi vọng mẹ có thể xuất hiện, lại cảm thấy bây giờ trí nhớ của mẹ không có, giống như đứa bé đơn thuần sẽ bị người khác khí dễ, mặc dù cậu có thể bảo vệ mẹ, nhưng trong trường học có không ít giáo viên và nữ sinh đáng ghét nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, nhỡ đâu mẹ nhìn thấy được…
Ninh Vi Nhàn thấy vẻ mặt con trai lo lắng, có chút buồn cười, nhưng đau lòng nhiều hơn. Cô không nhớ mười tháng mang thai, không ôm cậu không hôn cậu, nhưng lúc này, trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng. “Mẹ dĩ nhiên muốn đi, Ninh Ninh ghét bỏ mẹ sao? Dù sao mẹ cái gì cũng không hiểu…”
“Dĩ nhiên là không!” Tiểu thiếu niên vội vàng phủ nhận, ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn rồi hôn cô, làm Nhan Duệ nổi trận lôi đình, hận không thể ném con trai xuống, “Tiểu tử hồ đồ… Không cho phép hôn!”
Nhan Ninh liếc mắt nhìn anh một cái: “Mẹ là mẹ con, tại sao lại không thể hôn chứ?”
“Cô ấy là vợ ba, không phải là vợ con, đợi con trưởng thành tìm vợ mình mà hôn.” Con trai khinh bỉ, Nhan Duệ không có nhìn, sau đó lấy một tay kéo Ninh Vi Nhàn ôm vào trong ngực, hai tay hai chân ôm chặt cô, không cho Nhan Ninh một chút cơ hội.
Tiểu thiếu niên trả lời một cách mỉa mai: “Vợ của ba, vợ của ba mà ba để cho mẹ ngủ mười năm sao?”
Nhan Duệ nổi đóa, thằng nhóc này…
“Cùng lắm thì bây giờ ba đưa mẹ cho con hôn, sau này con đưa vợ con cho ba hôn.” Đem một miếng Chocolate đến miệng mẹ, Nhan Ninh đối với việc cha hẹp hòi cực kỳ khinh bỉ.
Ninh Vi Nhàn mới mở miệng ăn, còn chưa kịp nhai, liền bị lời nói của con tra dọa sợ mà ho khan. Nhan Ninh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, không quên oán giận: “Mẹ, người đã bao nhiêu tuổi rồi, lại giống đứa trẻ như vậy chứ, ăn mà cũng bị sặc chứ?”
Nhan Duệ vội vàng mang nước, trong lòng run run, đây là nghiệp chướng…. Từ khi anh biết vợ mình đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua cô có hành động bất nhã, mặc dù cô không nhớ, nhưng con trai có thể làm cô sặc… Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Tiểu tử ngốc này, nói linh tinh gì thế? Vợ ba là vợ ba, vợ con là vợ con, điều này có thể như nhau sao?” Tiểu tử ngu ngốc…
“Thế nào mà không giống nhau…” Nhan Ninh nói thầm, đi đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn giúp cô lau miệng, Nhan Duệ thấy thế kinh ngạc, mặc dù con trai hiểu chuyện và chăm sóc người khác, nhưng mà --- cậu có thể đoạt công việc của cha cậu chứ!
Ninh Vi Nhàn cảm thấy con trai bảo vệ và chăm sóc mình vượt quá tuổi của cậu, không khỏi nhức đầu, dù gì cô cũng sống hơn ba mươi nămbị một đứa bé mười tuổi chăm sóc… Ngoại trừ mất mặt bên ngoài, cũng mất mặt trước con cái nha. “Ninh Ninh, những việc này mẹ tự làm được.” Thân là mẹ, bị con trai chăm sóc có đạo lý không chứ?
“Không sao mà mẹ, dù sao cha cũng già rồi, làm moi chuyện lộn xộn lên thôi, người nhìn xem, cha chỉ biết cho người mang nước đến, không biết lau miệng mẹ, một chút cũng không quan tâm.” Nói xong còn trợn mắt nhìn cha một cái.
Khóe miệng Nhan Duệ co rút, tiểu tử này… Thật sự là một con sói, Vi Nhàn tỉnh lại liền vứt bỏ người cha này… “Tiểu tử đáng chết này, cha chưa lau miệng cho mẹ con vì mẹ con chưa uống nước, con gấp cái gì chứ? Đây là vợ cha, cho nên con với cô ấy nên giữ một khoảng cách con có hiểu không? Lui ra sau đi, đừng có dựa vào gần như vậy chứ!”
Edit: meoluoihamngu
Nhìn chằm chằm chữ “game over” hiện trên màn hình trò chơi, Nhan Ninh cắn răng, “Chơi tiếp ạ!”
Vẫn thua như cũ.
“Chơi lại một lần nữa!”
“Một lần cuối cùng!”
Nhìn con trai thua thê thảm không nỡ nhìn, Ninh Vi Nhàn thật sự nhìn không nổi, thời điểm mấu chốt, cô đột nhiên xuất thủ nhéo lưng Nhan Duệ, thịt bên hông nhạy cảm nhất, nhéo một phát, Nhan Duệ cũng phân tâm, tay lập tức sai lệch, vì vậy trong nháy mắt Nhan Ninh đảo ngược lại tình thế, KO.
Nhan Duệ không dám tin nhìn Ninh Vi Nhàn, dùng ánh mắt khiển trách cô thiên vị. Ninh Vi Nhàn giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, Nhan Ninh thắng, rất vui vẻ nhào vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, giơ lên trò chơi trong tay giống như hiến vật quý: “Mẹ, mẹ, con thắng, con thắng rồi.”
“Ninh Ninh thật lợi hại.” Cô khích lệ con trai, hôn xuống khuôn mặt cậu một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh ửng hồng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng chui vào lòng mẹ làm nũng, “Mẹ, lần này thi giữa kì xong sẽ họp phụ huynh, mẹ sẽ đi sao?” Cậu vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương, vừa hi vọng mẹ có thể xuất hiện, lại cảm thấy bây giờ trí nhớ của mẹ không có, giống như đứa bé đơn thuần sẽ bị người khác khí dễ, mặc dù cậu có thể bảo vệ mẹ, nhưng trong trường học có không ít giáo viên và nữ sinh đáng ghét nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, nhỡ đâu mẹ nhìn thấy được…
Ninh Vi Nhàn thấy vẻ mặt con trai lo lắng, có chút buồn cười, nhưng đau lòng nhiều hơn. Cô không nhớ mười tháng mang thai, không ôm cậu không hôn cậu, nhưng lúc này, trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng. “Mẹ dĩ nhiên muốn đi, Ninh Ninh ghét bỏ mẹ sao? Dù sao mẹ cái gì cũng không hiểu…”
“Dĩ nhiên là không!” Tiểu thiếu niên vội vàng phủ nhận, ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn rồi hôn cô, làm Nhan Duệ nổi trận lôi đình, hận không thể ném con trai xuống, “Tiểu tử hồ đồ… Không cho phép hôn!”
Nhan Ninh liếc mắt nhìn anh một cái: “Mẹ là mẹ con, tại sao lại không thể hôn chứ?”
“Cô ấy là vợ ba, không phải là vợ con, đợi con trưởng thành tìm vợ mình mà hôn.” Con trai khinh bỉ, Nhan Duệ không có nhìn, sau đó lấy một tay kéo Ninh Vi Nhàn ôm vào trong ngực, hai tay hai chân ôm chặt cô, không cho Nhan Ninh một chút cơ hội.
Tiểu thiếu niên trả lời một cách mỉa mai: “Vợ của ba, vợ của ba mà ba để cho mẹ ngủ mười năm sao?”
Nhan Duệ nổi đóa, thằng nhóc này…
“Cùng lắm thì bây giờ ba đưa mẹ cho con hôn, sau này con đưa vợ con cho ba hôn.” Đem một miếng Chocolate đến miệng mẹ, Nhan Ninh đối với việc cha hẹp hòi cực kỳ khinh bỉ.
Ninh Vi Nhàn mới mở miệng ăn, còn chưa kịp nhai, liền bị lời nói của con tra dọa sợ mà ho khan. Nhan Ninh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, không quên oán giận: “Mẹ, người đã bao nhiêu tuổi rồi, lại giống đứa trẻ như vậy chứ, ăn mà cũng bị sặc chứ?”
Nhan Duệ vội vàng mang nước, trong lòng run run, đây là nghiệp chướng…. Từ khi anh biết vợ mình đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua cô có hành động bất nhã, mặc dù cô không nhớ, nhưng con trai có thể làm cô sặc… Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Tiểu tử ngốc này, nói linh tinh gì thế? Vợ ba là vợ ba, vợ con là vợ con, điều này có thể như nhau sao?” Tiểu tử ngu ngốc…
“Thế nào mà không giống nhau…” Nhan Ninh nói thầm, đi đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn giúp cô lau miệng, Nhan Duệ thấy thế kinh ngạc, mặc dù con trai hiểu chuyện và chăm sóc người khác, nhưng mà --- cậu có thể đoạt công việc của cha cậu chứ!
Ninh Vi Nhàn cảm thấy con trai bảo vệ và chăm sóc mình vượt quá tuổi của cậu, không khỏi nhức đầu, dù gì cô cũng sống hơn ba mươi nămbị một đứa bé mười tuổi chăm sóc… Ngoại trừ mất mặt bên ngoài, cũng mất mặt trước con cái nha. “Ninh Ninh, những việc này mẹ tự làm được.” Thân là mẹ, bị con trai chăm sóc có đạo lý không chứ?
“Không sao mà mẹ, dù sao cha cũng già rồi, làm moi chuyện lộn xộn lên thôi, người nhìn xem, cha chỉ biết cho người mang nước đến, không biết lau miệng mẹ, một chút cũng không quan tâm.” Nói xong còn trợn mắt nhìn cha một cái.
Khóe miệng Nhan Duệ co rút, tiểu tử này… Thật sự là một con sói, Vi Nhàn tỉnh lại liền vứt bỏ người cha này… “Tiểu tử đáng chết này, cha chưa lau miệng cho mẹ con vì mẹ con chưa uống nước, con gấp cái gì chứ? Đây là vợ cha, cho nên con với cô ấy nên giữ một khoảng cách con có hiểu không? Lui ra sau đi, đừng có dựa vào gần như vậy chứ!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: meoluoihamngu
Nhìn chằm chằm chữ “game over” hiện trên màn hình trò chơi, Nhan Ninh cắn răng, “Chơi tiếp ạ!”
Vẫn thua như cũ.
“Chơi lại một lần nữa!”
“Một lần cuối cùng!”
Nhìn con trai thua thê thảm không nỡ nhìn, Ninh Vi Nhàn thật sự nhìn không nổi, thời điểm mấu chốt, cô đột nhiên xuất thủ nhéo lưng Nhan Duệ, thịt bên hông nhạy cảm nhất, nhéo một phát, Nhan Duệ cũng phân tâm, tay lập tức sai lệch, vì vậy trong nháy mắt Nhan Ninh đảo ngược lại tình thế, KO.
Nhan Duệ không dám tin nhìn Ninh Vi Nhàn, dùng ánh mắt khiển trách cô thiên vị. Ninh Vi Nhàn giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, Nhan Ninh thắng, rất vui vẻ nhào vào trong ngực Ninh Vi Nhàn, giơ lên trò chơi trong tay giống như hiến vật quý: “Mẹ, mẹ, con thắng, con thắng rồi.”
“Ninh Ninh thật lợi hại.” Cô khích lệ con trai, hôn xuống khuôn mặt cậu một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Ninh ửng hồng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng chui vào lòng mẹ làm nũng, “Mẹ, lần này thi giữa kì xong sẽ họp phụ huynh, mẹ sẽ đi sao?” Cậu vừa mong đợi lại vừa sợ bị tổn thương, vừa hi vọng mẹ có thể xuất hiện, lại cảm thấy bây giờ trí nhớ của mẹ không có, giống như đứa bé đơn thuần sẽ bị người khác khí dễ, mặc dù cậu có thể bảo vệ mẹ, nhưng trong trường học có không ít giáo viên và nữ sinh đáng ghét nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, nhỡ đâu mẹ nhìn thấy được…
Ninh Vi Nhàn thấy vẻ mặt con trai lo lắng, có chút buồn cười, nhưng đau lòng nhiều hơn. Cô không nhớ mười tháng mang thai, không ôm cậu không hôn cậu, nhưng lúc này, trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng. “Mẹ dĩ nhiên muốn đi, Ninh Ninh ghét bỏ mẹ sao? Dù sao mẹ cái gì cũng không hiểu…”
“Dĩ nhiên là không!” Tiểu thiếu niên vội vàng phủ nhận, ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn rồi hôn cô, làm Nhan Duệ nổi trận lôi đình, hận không thể ném con trai xuống, “Tiểu tử hồ đồ… Không cho phép hôn!”
Nhan Ninh liếc mắt nhìn anh một cái: “Mẹ là mẹ con, tại sao lại không thể hôn chứ?”
“Cô ấy là vợ ba, không phải là vợ con, đợi con trưởng thành tìm vợ mình mà hôn.” Con trai khinh bỉ, Nhan Duệ không có nhìn, sau đó lấy một tay kéo Ninh Vi Nhàn ôm vào trong ngực, hai tay hai chân ôm chặt cô, không cho Nhan Ninh một chút cơ hội.
Tiểu thiếu niên trả lời một cách mỉa mai: “Vợ của ba, vợ của ba mà ba để cho mẹ ngủ mười năm sao?”
Nhan Duệ nổi đóa, thằng nhóc này…
“Cùng lắm thì bây giờ ba đưa mẹ cho con hôn, sau này con đưa vợ con cho ba hôn.” Đem một miếng Chocolate đến miệng mẹ, Nhan Ninh đối với việc cha hẹp hòi cực kỳ khinh bỉ.
Ninh Vi Nhàn mới mở miệng ăn, còn chưa kịp nhai, liền bị lời nói của con tra dọa sợ mà ho khan. Nhan Ninh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, không quên oán giận: “Mẹ, người đã bao nhiêu tuổi rồi, lại giống đứa trẻ như vậy chứ, ăn mà cũng bị sặc chứ?”
Nhan Duệ vội vàng mang nước, trong lòng run run, đây là nghiệp chướng…. Từ khi anh biết vợ mình đến nay, chưa bao giờ nhìn thấy qua cô có hành động bất nhã, mặc dù cô không nhớ, nhưng con trai có thể làm cô sặc… Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Tiểu tử ngốc này, nói linh tinh gì thế? Vợ ba là vợ ba, vợ con là vợ con, điều này có thể như nhau sao?” Tiểu tử ngu ngốc…
“Thế nào mà không giống nhau…” Nhan Ninh nói thầm, đi đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn giúp cô lau miệng, Nhan Duệ thấy thế kinh ngạc, mặc dù con trai hiểu chuyện và chăm sóc người khác, nhưng mà --- cậu có thể đoạt công việc của cha cậu chứ!
Ninh Vi Nhàn cảm thấy con trai bảo vệ và chăm sóc mình vượt quá tuổi của cậu, không khỏi nhức đầu, dù gì cô cũng sống hơn ba mươi nămbị một đứa bé mười tuổi chăm sóc… Ngoại trừ mất mặt bên ngoài, cũng mất mặt trước con cái nha. “Ninh Ninh, những việc này mẹ tự làm được.” Thân là mẹ, bị con trai chăm sóc có đạo lý không chứ?
“Không sao mà mẹ, dù sao cha cũng già rồi, làm moi chuyện lộn xộn lên thôi, người nhìn xem, cha chỉ biết cho người mang nước đến, không biết lau miệng mẹ, một chút cũng không quan tâm.” Nói xong còn trợn mắt nhìn cha một cái.
Khóe miệng Nhan Duệ co rút, tiểu tử này… Thật sự là một con sói, Vi Nhàn tỉnh lại liền vứt bỏ người cha này… “Tiểu tử đáng chết này, cha chưa lau miệng cho mẹ con vì mẹ con chưa uống nước, con gấp cái gì chứ? Đây là vợ cha, cho nên con với cô ấy nên giữ một khoảng cách con có hiểu không? Lui ra sau đi, đừng có dựa vào gần như vậy chứ!”